Quyển 5 Chương 2: Hội ngộ
Xe từ từ tiến vào trong qua cổng thành trì, đi thẳng từ cổng kiểm soát đến trạm nghiên cứu sinh học.
Thông thường đội thám hiểm sau khi từ bên ngoài trở về sẽ phải ở lại khu vực này để theo dõi cơ thể xem có xảy ra biến đổi bất thường không.
Suốt bao nhiêu năm qua khu vực bên ngoài các cứ điểm an toàn bị tang thi tàn phá vô cùng nặng nề, hệ sinh thái tự nhiên bị hủy hoại nhiều, xảy ra biến dị lớn. Do đó người trong đoàn thám hiểm vô tình gặp biến dị động vật hay biến dị thực vật dễ có khả năng cơ thể có triệu chứng dị ứng.
Tuy nhiên lần này trở về chỉ có Liễu Hạ An và Ngọc Thiên Minh, khiến nhân viên trực phòng theo dõi không khỏi ngạc nhiên:“Mọi người đâu hết rồi?”
“Tôi được giao nhiệm vụ khẩn cấp quay lại căn cứ.” Hạ An nhanh chóng giải thích nghi vấn của nhân viên, sau đó đưa ra yêu cầu:“Liên lạc với nghiên cứu trưởng giúp tôi, hiện tại gần gặp mặt ông ấy gấp.”
Nghiên cứu trưởng là người đứng đầu đội ngũ trạm nghiên cứu sinh học, bình thường công việc rất bận rộn, không phải người có thể muốn là gặp được. Yêu cầu đột ngột của Liễu Hạ An khiến người nhân viên có chút khó xử, nhưng vẫn chủ động kết nối thiết bị liên lạc với phòng nghiên cứu.
Ngọc Thiên Minh từ phòng cách li qua lớp cửa kính quan sát được thiết bị liên lạc của người kia là một chiếc đồng hồ đeo tay giống của Sở Vân Chính, ngay cả ở tay Liễu Hạ An cũng là món đồ tương tự. Cậu ban đầu không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ lại có thắc mắc:“Đồng hồ đó tất cả mọi người đều có sao?”
“Đúng vậy, là thiết bị liên lạc cực kỳ quan trọng của căn cứ.” Liễu Hạ An gật đầu thừa nhận, mà dường như cô hiểu ý cậu muốn nói đến là gì, nhìn xuống cổ tay đối phương thì thấy trống không:“Chẳng lẽ đồng hồ của cậu…”
“Từ lúc xuyên tới đã không có.” Chưa cần cô nói hết câu, cậu đã thừa nhận đáp án.
Liễu Hạ An nhíu mày, lập tức dùng đồng hồ của mình thực hiện một số thao tác, sau đó vẻ mặt của cô càng lúc càng tệ hơn.
Ngọc Thiên Minh chưa biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, lo lắng hỏi:“Sao thế?”
Cô không trả lời câu hỏi của cậu ngay, mà một lần nữa kiểm tra thông tin nhận được từ đồng hồ, sau khi xác nhận không có sai sót mới trực tiếp trình bày:“Hiện tại theo dữ liệu định vị thì đồng hồ của cậu đang ở khu vực tập trung rất nhiều tang thi. Lịch sử di chuyển trên bản đồ không có phương hướng cụ thể, có vẻ như hiện tại nó đang bị gắn vào một con tang thi nào đó. Vì tất cả các thành viên trong đoàn thám hiểm đều biết danh tính và có thể theo dõi vị trí của nhau nên hiện tại việc mất đồng hồ sẽ gây ra bất lợi cho cậu. Có lẽ bọn họ sẽ nghĩ cậu đã biến thành tang thi rồi. Nếu sau này gặp lại khả năng bị nghi ngờ rằng cậu điều khiển được tang thi là rất lớn, vì đồng hồ này bảo mật rất cao, không thể tùy tiện tháo ra khỏi người được đâu.”
Nói xong, chờ cho Ngọc Thiên Minh tiêu hóa được vấn đề này, cô bổ sung thêm:“Có một điều tôi chưa nói. Trong đoàn thám hiểm lần này có Ngọc Nhu Nhi, tham gia với tư cách dị năng giả. Dị năng của cô ta là dị năng tinh thần, về cơ bản thì có thể cảm nhận được sự tồn tại của dị năng trong phạm vi khoảng cách nhất định để kiểm tra mức độ xuất hiện tang thi của một khu vực. Tuy rằng không có khả năng chiến đấu nhưng dùng cho mục đích thám hiểm thì rất hữu hiệu. Chỉ là…”
Giọng cô nhỏ xuống đến mức thì thầm, cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi chắc chắn không có ai ngoài hai người mới tiếp tục nói:"… tôi cảm thấy năng lực của Ngọc Nhu Nhi không giống dị năng, mà là khả năng nhận biết đồng loại của tang thi. Tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhưng qua một vài lần phát hiện cô ta không xác định được dị năng của dị năng giả. Rất có thể, cô ta bây giờ là một con tang thi."
Kết luận được đưa ra khiến Ngọc Thiên Minh cảm thấy có phần khó tin, liền đặt ra nghi vấn:“Nhưng cô đã nói người sau khi biến thành tang thi thì không tồn tại trí năng mà?”
Liễu Hạ An khẽ lắc đầu:“Đúng là người bình thường của thế giới này sau khi bị cắn sẽ không có khả năng biến dị thành tang thi có trí năng. Nhưng Ngọc Nhu Nhi trong người còn tồn tại ác linh, nó có thể giúp linh hồn Ngọc Nhu Nhi xuyên qua thời không mà chưa bị cân bằng thế giới phát hiện thì chuyện giúp cô ta “sống” được trong thể trạng tang thi cũng là điều vô cùng dễ dàng.”
Cậu không hiểu rõ về cân bằng thế giới cũng như những thứ siêu nhiên kỳ lạ đến từ nơi của Liễu Hạ An hay ác linh trú ngụ trong người Ngọc Nhu Nhi kia. Nhưng hiện tại cậu đã biết được rằng người, hoặc thậm chí còn chẳng phải là loài người mà cậu đang đối đầu không hề đơn giản chút nào. Luận về trí lực hay năng lực, cậu vẫn còn kém xa và xác xuất để thắng được trong cục diện này gần như là vô vọng.
Cơ mà Ngọc Thiên Minh cũng rất biết thân biết phận, sẽ không cố đâm đầu vào một cái hố nếu nhảy vào chắc chắn chết. Tất nhiên cậu đã “chết” về mặt thể xác rồi.
Mục đích cuối cùng của cậu ở thế giới này là giúp Hạ An tiêu diệt được ác linh trú ngụ trong người Ngọc Nhu Nhi, trả lại cân bằng thế giới. Nên việc của cậu chỉ là lợi dụng sự căm hận của cô ta rồi lôi bản thân ra làm mồi nhử mà thôi.
Trải qua mấy đời, cậu đương nhiên hiểu cách chơi đùa của Ngọc Nhu Nhi. Cô ta thích ném đá giấu tay, không bao giờ trực tiếp lộ diện. Giống như mọi thế giới trước, ngoài mặt trả vờ trả vịt làm một thiếu nữ thanh tao yếu đuối, sau lưng lại dày công xây dựng đủ loại kế hoạch tinh vi xảo trá.
Trong lúc ngồi chờ đợi tại phòng cách li, Ngọc Thiên Minh và Liễu Hạ An đã bàn luận ra rất nhiều phương án để đối phó với Ngọc Nhu Nhi. Nhưng hai người họ đều chưa đưa ra cách giải quyết triệt để mà sẽ dựa vào tình hình rồi lựa chọn hành động phù hợp.
Trước mắt vẫn cứ là để Ngọc Thiên Minh qua được ải của phòng nghiên cứu trước đã.
Thời gian chờ đợi kết quả liên lạc của người trực phòng cách li mất tới tận một tiếng. Khi biết được không thể gặp được nghiên cứu trưởng, Liễu Hạ An cũng không quá hụt hẫng. Tuy nhiên người kia đồng thời nói với cô rằng đội nghiên cứu cấp cao sẽ cử người đến gặp mặt sau khi thời gian cách li kết thúc.
Như vậy cũng không phải là một kết quả tồi. Sau sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng Ngọc Thiên Minh cùng Liễu Hạ An đã được rời khỏi phòng cách li. Đúng như lời hẹn, ngoài phòng chờ đã có một người đợi sẵn.
Thời điểm nhìn thấy gương mặt đối phương, Ngọc Thiên Minh liền nhận ra ngay là người quen. Chính xác là kiếp người trước đó từng quen.
“Lâu rồi không gặp, hai người sao lại trở về sớm vậy?” Đối phương tiến đến với một nụ cười trên môi, khuôn mặt của thiếu niên tuy non nớt nhưng vẫn phủ đầy phong vị trưởng thành.
Liễu Hạ An đứng cạnh Ngọc Thiên Minh, nhỏ giọng nhắc nhở:“Cậu ấy là Trần Thành Vinh, thành viên đội nghiên cứu cấp cao.”
“Quả là lâu rồi không gặp.” Cậu đáp lời Thành Vinh bằng một câu rất đỗi bình thường, nhưng người nghe không hiểu ngụ ý sâu xa của người nói.
Lần cuối Ngọc Thiên Minh gặp Trần Thành Vinh là trước khi cậu bị trừ khử ở thế giới thứ ba. Cậu không hề biết rằng lần đó bản thân bị thằng nhóc kia hãm hãi, đến bây giờ ấn tượng đọng lại vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên cần cù chăm chỉ dịu dàng khi trước.
Mà như vậy cũng hay, giờ gặp lại vẫn ấn tượng ấy, nhưng Trần Thành Vinh lại mang vẻ tươi vui sán lạn hơn rất nhiều. Thời thế thay đổi, con người tùy vào hoàn cảnh cũng sẽ có những phong thái khác nhau.
“Theo mệnh lệnh khẩn nên tôi phải đưa cậu ấy về căn cứ gấp.” Liễu Hạ An cung cấp thông tin cho Trần Thành Vinh:“Những người khác vẫn làm nhiệm vụ bình thường.”
Thông thường thời gian đoàn thám hiểm rời khu căn cứ sẽ kéo dài ba đến bốn tuần mới trở về, trong khi hai người họ trở về khi vừa qua tuần thứ hai được vài ngày.
“Hóa ra là vậy? Trước khi đến đây em nhận được thông tin chị yêu cầu gặp mặt nghiên cứu trưởng, lẽ nào là vì nhiệm vụ khẩn cấp kia.” Trần Thành Vinh hiểu được tình hình cũng không khỏi tò mò.
Nhưng Liễu Hạ An miệng lưỡi kín kẽ, thông tin bảo mật nhất quyết không hé nửa lời. Trần Thành Vinh cũng không quá phận, đưa hai người kia đi gặp nghiên cứu trưởng.
Tuy rằng trong thời kỳ mạt thế khan hiếm tài nguyên, nhưng bởi vì sau này càng nhiều dị năng giả xuất hiện nên việc xây dựng căn cứ an toàn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đoạn đường từ khu cách li tiến vào trạm nghiên cứu khoảng cách tương đối gần, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ. Đoạn đường đó đi qua một chiếc cầu đi bộ trên cao vắt ngang qua căn cứ, từ bên trên nhìn xuống có thể thấy được sinh hoạt của dân cư nơi đây. Nếu không phải do môi trường và hoàn cảnh đặc biệt, nhìn qua căn cứ này rất giống mô hình chung cư tập thể của thời hiện đại. Những tòa nhà cao chụm lại với nhau, những dãy ban công có treo đồ, dưới mặt đất có những khu đất để trồng trọt, thời tiết bây giờ rất đẹp, rau mọc xanh rì.
Tuy Ngọc Thiên Minh rất tò mò sinh hoạt của dân cư trong căn cứ, nhưng bởi cần gặp nghiên cứu trưởng, cậu chỉ nhìn qua bên dưới một chút rồi thôi.
Đến trạm nghiên cứu, cảm giác đang ở thế giới tương lai mới thực sự tồn tại. Nơi này khắp nơi đều là máy móc, mặc dù Trần Thành Vinh có giới thiệu rằng những cỗ máy này là giữ lại được từ trước khi đại dịch xảy ra, nhưng chất lượng cho đến bây giờ vẫn rất tốt. Trạm không quá lớn, gần như có thể nhìn được bao quát toàn bộ hoạt động trong này, nơi bọn họ đến là phòng kiểm tra, trước khi vào đây đã phải khử trùng cơ thể sạch sẽ. Từ chính gian có thể nhìn thấy các gian phòng lab đang làm việc qua cửa kính cách trùng, nơi mà chỉ có nghiên cứu viên mới được vào.
Ngọc Thiên Minh và Liễu Hạ An ngồi chờ Trần Thành Vinh liên lạc với nghiên cứu trưởng, mặc dù cậu ấy nói sẽ trở lại sớm, nhưng phải mất cả tiếng đồng hồ mới thấy được người.
Cậu chàng dẫn đến trước mặt họ một người đàn ông đã có tuổi, tóc đen trắng lẫn lộn chỉ còn một chút, phần lớn là da đầu bóng loáng. Ngoại trừ Liễu Hạ An đã quen biết nghiên cứu trưởng từ trước, Ngọc Thiên Minh được giới thiệu một cách sơ bộ về người đàn ông này, sau đó trực tiếp vào vấn đề chính luôn.
Cô và cậu được mời vào phòng làm việc riêng của nghiên cứu trưởng để trình bày rõ hơn về vấn đề hiện tại. Sau khi giải thích tới lui rất nhiều lần, cùng với một số quá trình kiểm tra cơ thể nhanh gọn, nghiên cứu trưởng cũng chỉ nói rằng cần phải theo dõi thêm.
Tức là Ngọc Thiên Minh không cần phải lưu lại trạm nghiên cứu, có thể trở lại căn cứ sinh hoạt bình thường. Chỉ là hai ngày một lần cậu cần phải quay lại đây để làm xét nghiệm theo dõi biến đổi cơ thể.
Cứ như vậy, bọn họ đến rồi đi khỏi trạm nghiên cứu như một cơn gió.
“Lời nghiên cứu trưởng căn dặn, cậu chú ý thực hiện là được, ông ấy tuy lớn tuổi nhưng chuyên môn rất cao, cũng không khó tính nên cứ thoải mái giao tiếp. Nhiệm vụ của tôi như vậy coi như là hoàn thành, giờ lại phải ra ngoài tiếp tục công việc của đội thám hiểm.” Liễu Hạ An dẫn cậu di chuyển đến khu dân cư của căn cứ, trên đường căn dặn rất nhiều điều:“Quản lý nội khu là Hoàng Xuân Tầm, chắc những thế giới trước cậu cũng biết qua cậu ta rồi, tính cách vẫn như vậy không sai biệt. Còn về thân nhân của cậu hiện tại tất cả đều an toàn, bởi vì bố cậu thuộc tầng lớp lãnh đạo nên vị trí của cậu trong căn cứ cũng có phần nhỉnh hơn người khác. Nhưng bởi vì nguyên thân không có dị năng nên vẫn có kẻ thấy chướng mắt, nhớ chú ý tránh xa bọn chúng.”
Thời gian không cho phép hai người họ trao đổi quá lâu, sau khi gặp được Hoàng Xuân Tầm, Liễu Hạ An lập tức rời đi.
Cậu chàng Xuân Tầm này vẫn mang lại cảm giác dễ mến và vui vẻ như lần đầu Ngọc Thiên Minh quen biết, nói chuyện rất hợp.
“Tôi không nghĩ cậu Minh lại có quan hệ tốt với đồng chí Hạ An như thế đấy. Trước đây chưa thấy hai người giao thiệp bao giờ cả.” Cậu chàng nhận được nhiệm vụ giữ an toàn cho Ngọc Thiên Minh từ Liễu Hạ An, giờ đang cùng cậu nói chuyện trong phòng trực ban quản lý, không khỏi nhắc về cô đôi câu:“Cô ấy mới tiến nhập căn cứ cách đây mấy tháng, tuy không biết là người gốc ở đâu nhưng dị năng cùng kỹ thuật chiến đấu với tang thi đều rất đỉnh.”
“Quả thật là một cô gái tài giỏi.” Ngọc Thiên Minh thuận lời nương theo câu chuyện của Hoàng Xuân Tầm. Nhớ lại những thế giới trước cậu chàng cũng rất tài giỏi, giờ lại chỉ ở trong căn cứ làm quản lý, không khỏi thắc mắc:“Sao cậu lại không tham gia đội thám hiểm vậy? Tôi nghĩ năng lực của cậu cũng đâu thua kém mọi người.”
“Cậu Minh hỏi câu lạ ghê, đương nhiên là tôi ở đây bảo vệ căn cứ rồi.” Cậu chàng bật cười trước câu hỏi nghiêm túc của cậu, cứ nghĩ rằng đó là một lời nói đùa.
Dù căn cứ an toàn có lớp bảo vệ kiên cố đến đâu, thì trong một số trường hợp xấu xảy ra thi triều, gặp phải đàn tang thi đang di chuyển với số lượng lớn, vẫn cần dị năng giả xông ra tuyến đầu đối phó. Tuy ban quản lý ngày thường trông có vẻ nhàn nhã, uy danh không bằng đội thám hiểm nhưng năng lực cũng chẳng kém cạnh gì. Hơn nữa ngoài việc quản lý khu dân cư, bọn họ còn phụ trách việc đào tạo dị năng giả và đội ngũ chiến đấu bằng vũ khí. Công việc so với đội thám hiểm cũng vô cùng quan trọng.
Mà nhắc đến chuyện giảng dạy với Ngọc Thiên Minh, Hoàng Xuân Tầm mới chợt nhớ đến một thằng nhóc:“Tôi lần đầu tiếp xúc với cậu Minh, phong thái khác hẳn với em trai nhỉ, hẳn là giống mẹ hơn phải không?”
Nói đến đây, Ngọc Thiên Minh cũng không biết trả lời sao. Cậu chưa được gặp mặt mẹ bao giờ, chỉ đành ậm ừ thừa nhận cho qua.
Còn nhắc đến em trai, cậu đã phải rất kiềm chế, bởi ký ức không vui vẻ gì của thế giới thứ hai dội lại, khiến cậu có chút phản ứng:“Em trai tôi, dạo này nó sao rồi?”
Hoàng Xuân Tầm vẫn cứ nghĩ Ngọc Thiên Minh là người của trước kia, không có nghi ngờ gì với câu hỏi này cả. Em trai của cậu hiện tại là học viên của cậu chàng, thuộc lớp dị năng giả. Thằng nhóc ấy đang tuổi phản nghịch, tài năng có mà cái sự nghịch ngợm cũng đầy luôn, là đứa khiến cậu chàng đau đầu nhất lớp, nhớ đến nó thôi đã thấy toàn thân mệt mỏi:“Cậu Minh lần này trở về có thời gian xin nhắc nhở giúp tôi mấy câu, mỗi lần lên lớp tôi đều thấy bất an.”
Ngọc Thiên Minh khó lòng tưởng tượng đến cảnh em trai mình là học sinh cá biệt, miệng hứa sẽ nhắc nhở nó. Nhưng đấy là bởi vì Hoàng Xuân Tầm cố ý nói giảm nói tránh khiến cậu hiểu lầm, thực tế thì thằng nhóc kia không quậy phá đến vậy, cơ mà khiến cậu chàng bất an là có thật.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Cánh cửa phòng quản lý không có đóng, một thiếu niên mặt mũi sáng sủa chạy cái vù vào phòng, từ lúc thiếu niên chạy bên ngoài đã nghe thấy tiếng:“Thầy Tầm! Mau cùng em thi đấu đi!”
Nhưng bước vào trong phòng, thiếu niên sững người lại, vẻ mặt thay đổi từ khí thế hừng hực thành cún con vui vẻ, mặc kệ thầy giáo của nó lao đến ôm chầm lấy Ngọc Thiên Minh:“Anh về rồi, sao về mà không nói gì hết thế? Từ lúc anh đi không hôm nào em không lo cả, bên ngoài căn cứ anh có ổn không, gặp tang thi có thấy sợ không, đồ ăn có đủ không,…”
Thiếu niên một lúc tuôn cả tràng dài, Ngọc Thiên Minh kiên nhẫn với từng câu hỏi của nó, chờ đến khi nó hỏi xong thì nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về như dỗ đứa trẻ con.
Cảm giác bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của đứa trẻ này rất lâu rồi mới có trở lại, nhưng ký ức xa vời ùa về lại cứ ngỡ như mới ngày hôm qua.
Đứa nhỏ này, tính cách vẫn hệt như những năm tháng ấy.
Cậu nhìn nó, không khỏi cảm thấy bồi hồi:“Dạo này em lớn hơn rồi.”
Thiếu niên bé nhỏ trong tiềm thức đã cao lớn hơn, nét mặt tươi vui hơn. Chính cậu cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Giữa dòng xúc cảm dạt dào của hai người lâu ngày gặp gỡ, có giọng của Hoàng Xuân Tầm tức giận chen vào:“Ngọc Đình Phong! Tôi nhắc nhở em bao nhiêu lần là phải làm sạch giày rồi mới được bước vào đây cơ mà!”
Vừa nói cậu chàng vừa chỉ xuống sàm nhà, ở đó là đống bùn bầy hầy vương vãi từ giày của thiếu niên.
Ngọc Đình Phong bị nói đến, mắt điếc tai ngơ giả như không thấy, định kéo Ngọc Thiên Minh ra ngoài:“Anh ơi về nhà thôi, mẹ nhớ anh lắm ấy.”
Nhưng ý định của thiếu niên đã thất bại toàn tập, bị Hoàng Xuân Tầm ngăn chặn:“Trước khi lau sạch sàn nhà thì em đừng hòng đi đâu cả!”
Cơ mà có lẽ tố chất của học sinh cá biệt không cho phép thiếu niên nghe lời thầy giáo, nó nửa giây cũng không chần chừ, ôm thốc người anh trai mình lên rồi chạy vọt ra khỏi phòng trực ban.
Khoảng cách càng lúc càng xa, nhưng Ngọc Thiên Minh vẫn nghe thấy tiếng rống oán hận của vị thầy giáo bất lực nào đó.
Kể cũng tội mà thôi cũng kệ, cậu phe người nhà mất rồi…
…----------------…
…[Hết chương 2- Thế giới thứ năm]…
Thông thường đội thám hiểm sau khi từ bên ngoài trở về sẽ phải ở lại khu vực này để theo dõi cơ thể xem có xảy ra biến đổi bất thường không.
Suốt bao nhiêu năm qua khu vực bên ngoài các cứ điểm an toàn bị tang thi tàn phá vô cùng nặng nề, hệ sinh thái tự nhiên bị hủy hoại nhiều, xảy ra biến dị lớn. Do đó người trong đoàn thám hiểm vô tình gặp biến dị động vật hay biến dị thực vật dễ có khả năng cơ thể có triệu chứng dị ứng.
Tuy nhiên lần này trở về chỉ có Liễu Hạ An và Ngọc Thiên Minh, khiến nhân viên trực phòng theo dõi không khỏi ngạc nhiên:“Mọi người đâu hết rồi?”
“Tôi được giao nhiệm vụ khẩn cấp quay lại căn cứ.” Hạ An nhanh chóng giải thích nghi vấn của nhân viên, sau đó đưa ra yêu cầu:“Liên lạc với nghiên cứu trưởng giúp tôi, hiện tại gần gặp mặt ông ấy gấp.”
Nghiên cứu trưởng là người đứng đầu đội ngũ trạm nghiên cứu sinh học, bình thường công việc rất bận rộn, không phải người có thể muốn là gặp được. Yêu cầu đột ngột của Liễu Hạ An khiến người nhân viên có chút khó xử, nhưng vẫn chủ động kết nối thiết bị liên lạc với phòng nghiên cứu.
Ngọc Thiên Minh từ phòng cách li qua lớp cửa kính quan sát được thiết bị liên lạc của người kia là một chiếc đồng hồ đeo tay giống của Sở Vân Chính, ngay cả ở tay Liễu Hạ An cũng là món đồ tương tự. Cậu ban đầu không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng bây giờ lại có thắc mắc:“Đồng hồ đó tất cả mọi người đều có sao?”
“Đúng vậy, là thiết bị liên lạc cực kỳ quan trọng của căn cứ.” Liễu Hạ An gật đầu thừa nhận, mà dường như cô hiểu ý cậu muốn nói đến là gì, nhìn xuống cổ tay đối phương thì thấy trống không:“Chẳng lẽ đồng hồ của cậu…”
“Từ lúc xuyên tới đã không có.” Chưa cần cô nói hết câu, cậu đã thừa nhận đáp án.
Liễu Hạ An nhíu mày, lập tức dùng đồng hồ của mình thực hiện một số thao tác, sau đó vẻ mặt của cô càng lúc càng tệ hơn.
Ngọc Thiên Minh chưa biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, lo lắng hỏi:“Sao thế?”
Cô không trả lời câu hỏi của cậu ngay, mà một lần nữa kiểm tra thông tin nhận được từ đồng hồ, sau khi xác nhận không có sai sót mới trực tiếp trình bày:“Hiện tại theo dữ liệu định vị thì đồng hồ của cậu đang ở khu vực tập trung rất nhiều tang thi. Lịch sử di chuyển trên bản đồ không có phương hướng cụ thể, có vẻ như hiện tại nó đang bị gắn vào một con tang thi nào đó. Vì tất cả các thành viên trong đoàn thám hiểm đều biết danh tính và có thể theo dõi vị trí của nhau nên hiện tại việc mất đồng hồ sẽ gây ra bất lợi cho cậu. Có lẽ bọn họ sẽ nghĩ cậu đã biến thành tang thi rồi. Nếu sau này gặp lại khả năng bị nghi ngờ rằng cậu điều khiển được tang thi là rất lớn, vì đồng hồ này bảo mật rất cao, không thể tùy tiện tháo ra khỏi người được đâu.”
Nói xong, chờ cho Ngọc Thiên Minh tiêu hóa được vấn đề này, cô bổ sung thêm:“Có một điều tôi chưa nói. Trong đoàn thám hiểm lần này có Ngọc Nhu Nhi, tham gia với tư cách dị năng giả. Dị năng của cô ta là dị năng tinh thần, về cơ bản thì có thể cảm nhận được sự tồn tại của dị năng trong phạm vi khoảng cách nhất định để kiểm tra mức độ xuất hiện tang thi của một khu vực. Tuy rằng không có khả năng chiến đấu nhưng dùng cho mục đích thám hiểm thì rất hữu hiệu. Chỉ là…”
Giọng cô nhỏ xuống đến mức thì thầm, cảnh giác nhìn xung quanh, đến khi chắc chắn không có ai ngoài hai người mới tiếp tục nói:"… tôi cảm thấy năng lực của Ngọc Nhu Nhi không giống dị năng, mà là khả năng nhận biết đồng loại của tang thi. Tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhưng qua một vài lần phát hiện cô ta không xác định được dị năng của dị năng giả. Rất có thể, cô ta bây giờ là một con tang thi."
Kết luận được đưa ra khiến Ngọc Thiên Minh cảm thấy có phần khó tin, liền đặt ra nghi vấn:“Nhưng cô đã nói người sau khi biến thành tang thi thì không tồn tại trí năng mà?”
Liễu Hạ An khẽ lắc đầu:“Đúng là người bình thường của thế giới này sau khi bị cắn sẽ không có khả năng biến dị thành tang thi có trí năng. Nhưng Ngọc Nhu Nhi trong người còn tồn tại ác linh, nó có thể giúp linh hồn Ngọc Nhu Nhi xuyên qua thời không mà chưa bị cân bằng thế giới phát hiện thì chuyện giúp cô ta “sống” được trong thể trạng tang thi cũng là điều vô cùng dễ dàng.”
Cậu không hiểu rõ về cân bằng thế giới cũng như những thứ siêu nhiên kỳ lạ đến từ nơi của Liễu Hạ An hay ác linh trú ngụ trong người Ngọc Nhu Nhi kia. Nhưng hiện tại cậu đã biết được rằng người, hoặc thậm chí còn chẳng phải là loài người mà cậu đang đối đầu không hề đơn giản chút nào. Luận về trí lực hay năng lực, cậu vẫn còn kém xa và xác xuất để thắng được trong cục diện này gần như là vô vọng.
Cơ mà Ngọc Thiên Minh cũng rất biết thân biết phận, sẽ không cố đâm đầu vào một cái hố nếu nhảy vào chắc chắn chết. Tất nhiên cậu đã “chết” về mặt thể xác rồi.
Mục đích cuối cùng của cậu ở thế giới này là giúp Hạ An tiêu diệt được ác linh trú ngụ trong người Ngọc Nhu Nhi, trả lại cân bằng thế giới. Nên việc của cậu chỉ là lợi dụng sự căm hận của cô ta rồi lôi bản thân ra làm mồi nhử mà thôi.
Trải qua mấy đời, cậu đương nhiên hiểu cách chơi đùa của Ngọc Nhu Nhi. Cô ta thích ném đá giấu tay, không bao giờ trực tiếp lộ diện. Giống như mọi thế giới trước, ngoài mặt trả vờ trả vịt làm một thiếu nữ thanh tao yếu đuối, sau lưng lại dày công xây dựng đủ loại kế hoạch tinh vi xảo trá.
Trong lúc ngồi chờ đợi tại phòng cách li, Ngọc Thiên Minh và Liễu Hạ An đã bàn luận ra rất nhiều phương án để đối phó với Ngọc Nhu Nhi. Nhưng hai người họ đều chưa đưa ra cách giải quyết triệt để mà sẽ dựa vào tình hình rồi lựa chọn hành động phù hợp.
Trước mắt vẫn cứ là để Ngọc Thiên Minh qua được ải của phòng nghiên cứu trước đã.
Thời gian chờ đợi kết quả liên lạc của người trực phòng cách li mất tới tận một tiếng. Khi biết được không thể gặp được nghiên cứu trưởng, Liễu Hạ An cũng không quá hụt hẫng. Tuy nhiên người kia đồng thời nói với cô rằng đội nghiên cứu cấp cao sẽ cử người đến gặp mặt sau khi thời gian cách li kết thúc.
Như vậy cũng không phải là một kết quả tồi. Sau sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng Ngọc Thiên Minh cùng Liễu Hạ An đã được rời khỏi phòng cách li. Đúng như lời hẹn, ngoài phòng chờ đã có một người đợi sẵn.
Thời điểm nhìn thấy gương mặt đối phương, Ngọc Thiên Minh liền nhận ra ngay là người quen. Chính xác là kiếp người trước đó từng quen.
“Lâu rồi không gặp, hai người sao lại trở về sớm vậy?” Đối phương tiến đến với một nụ cười trên môi, khuôn mặt của thiếu niên tuy non nớt nhưng vẫn phủ đầy phong vị trưởng thành.
Liễu Hạ An đứng cạnh Ngọc Thiên Minh, nhỏ giọng nhắc nhở:“Cậu ấy là Trần Thành Vinh, thành viên đội nghiên cứu cấp cao.”
“Quả là lâu rồi không gặp.” Cậu đáp lời Thành Vinh bằng một câu rất đỗi bình thường, nhưng người nghe không hiểu ngụ ý sâu xa của người nói.
Lần cuối Ngọc Thiên Minh gặp Trần Thành Vinh là trước khi cậu bị trừ khử ở thế giới thứ ba. Cậu không hề biết rằng lần đó bản thân bị thằng nhóc kia hãm hãi, đến bây giờ ấn tượng đọng lại vẫn là hình ảnh cậu thiếu niên cần cù chăm chỉ dịu dàng khi trước.
Mà như vậy cũng hay, giờ gặp lại vẫn ấn tượng ấy, nhưng Trần Thành Vinh lại mang vẻ tươi vui sán lạn hơn rất nhiều. Thời thế thay đổi, con người tùy vào hoàn cảnh cũng sẽ có những phong thái khác nhau.
“Theo mệnh lệnh khẩn nên tôi phải đưa cậu ấy về căn cứ gấp.” Liễu Hạ An cung cấp thông tin cho Trần Thành Vinh:“Những người khác vẫn làm nhiệm vụ bình thường.”
Thông thường thời gian đoàn thám hiểm rời khu căn cứ sẽ kéo dài ba đến bốn tuần mới trở về, trong khi hai người họ trở về khi vừa qua tuần thứ hai được vài ngày.
“Hóa ra là vậy? Trước khi đến đây em nhận được thông tin chị yêu cầu gặp mặt nghiên cứu trưởng, lẽ nào là vì nhiệm vụ khẩn cấp kia.” Trần Thành Vinh hiểu được tình hình cũng không khỏi tò mò.
Nhưng Liễu Hạ An miệng lưỡi kín kẽ, thông tin bảo mật nhất quyết không hé nửa lời. Trần Thành Vinh cũng không quá phận, đưa hai người kia đi gặp nghiên cứu trưởng.
Tuy rằng trong thời kỳ mạt thế khan hiếm tài nguyên, nhưng bởi vì sau này càng nhiều dị năng giả xuất hiện nên việc xây dựng căn cứ an toàn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đoạn đường từ khu cách li tiến vào trạm nghiên cứu khoảng cách tương đối gần, chỉ mất khoảng 10 phút đi bộ. Đoạn đường đó đi qua một chiếc cầu đi bộ trên cao vắt ngang qua căn cứ, từ bên trên nhìn xuống có thể thấy được sinh hoạt của dân cư nơi đây. Nếu không phải do môi trường và hoàn cảnh đặc biệt, nhìn qua căn cứ này rất giống mô hình chung cư tập thể của thời hiện đại. Những tòa nhà cao chụm lại với nhau, những dãy ban công có treo đồ, dưới mặt đất có những khu đất để trồng trọt, thời tiết bây giờ rất đẹp, rau mọc xanh rì.
Tuy Ngọc Thiên Minh rất tò mò sinh hoạt của dân cư trong căn cứ, nhưng bởi cần gặp nghiên cứu trưởng, cậu chỉ nhìn qua bên dưới một chút rồi thôi.
Đến trạm nghiên cứu, cảm giác đang ở thế giới tương lai mới thực sự tồn tại. Nơi này khắp nơi đều là máy móc, mặc dù Trần Thành Vinh có giới thiệu rằng những cỗ máy này là giữ lại được từ trước khi đại dịch xảy ra, nhưng chất lượng cho đến bây giờ vẫn rất tốt. Trạm không quá lớn, gần như có thể nhìn được bao quát toàn bộ hoạt động trong này, nơi bọn họ đến là phòng kiểm tra, trước khi vào đây đã phải khử trùng cơ thể sạch sẽ. Từ chính gian có thể nhìn thấy các gian phòng lab đang làm việc qua cửa kính cách trùng, nơi mà chỉ có nghiên cứu viên mới được vào.
Ngọc Thiên Minh và Liễu Hạ An ngồi chờ Trần Thành Vinh liên lạc với nghiên cứu trưởng, mặc dù cậu ấy nói sẽ trở lại sớm, nhưng phải mất cả tiếng đồng hồ mới thấy được người.
Cậu chàng dẫn đến trước mặt họ một người đàn ông đã có tuổi, tóc đen trắng lẫn lộn chỉ còn một chút, phần lớn là da đầu bóng loáng. Ngoại trừ Liễu Hạ An đã quen biết nghiên cứu trưởng từ trước, Ngọc Thiên Minh được giới thiệu một cách sơ bộ về người đàn ông này, sau đó trực tiếp vào vấn đề chính luôn.
Cô và cậu được mời vào phòng làm việc riêng của nghiên cứu trưởng để trình bày rõ hơn về vấn đề hiện tại. Sau khi giải thích tới lui rất nhiều lần, cùng với một số quá trình kiểm tra cơ thể nhanh gọn, nghiên cứu trưởng cũng chỉ nói rằng cần phải theo dõi thêm.
Tức là Ngọc Thiên Minh không cần phải lưu lại trạm nghiên cứu, có thể trở lại căn cứ sinh hoạt bình thường. Chỉ là hai ngày một lần cậu cần phải quay lại đây để làm xét nghiệm theo dõi biến đổi cơ thể.
Cứ như vậy, bọn họ đến rồi đi khỏi trạm nghiên cứu như một cơn gió.
“Lời nghiên cứu trưởng căn dặn, cậu chú ý thực hiện là được, ông ấy tuy lớn tuổi nhưng chuyên môn rất cao, cũng không khó tính nên cứ thoải mái giao tiếp. Nhiệm vụ của tôi như vậy coi như là hoàn thành, giờ lại phải ra ngoài tiếp tục công việc của đội thám hiểm.” Liễu Hạ An dẫn cậu di chuyển đến khu dân cư của căn cứ, trên đường căn dặn rất nhiều điều:“Quản lý nội khu là Hoàng Xuân Tầm, chắc những thế giới trước cậu cũng biết qua cậu ta rồi, tính cách vẫn như vậy không sai biệt. Còn về thân nhân của cậu hiện tại tất cả đều an toàn, bởi vì bố cậu thuộc tầng lớp lãnh đạo nên vị trí của cậu trong căn cứ cũng có phần nhỉnh hơn người khác. Nhưng bởi vì nguyên thân không có dị năng nên vẫn có kẻ thấy chướng mắt, nhớ chú ý tránh xa bọn chúng.”
Thời gian không cho phép hai người họ trao đổi quá lâu, sau khi gặp được Hoàng Xuân Tầm, Liễu Hạ An lập tức rời đi.
Cậu chàng Xuân Tầm này vẫn mang lại cảm giác dễ mến và vui vẻ như lần đầu Ngọc Thiên Minh quen biết, nói chuyện rất hợp.
“Tôi không nghĩ cậu Minh lại có quan hệ tốt với đồng chí Hạ An như thế đấy. Trước đây chưa thấy hai người giao thiệp bao giờ cả.” Cậu chàng nhận được nhiệm vụ giữ an toàn cho Ngọc Thiên Minh từ Liễu Hạ An, giờ đang cùng cậu nói chuyện trong phòng trực ban quản lý, không khỏi nhắc về cô đôi câu:“Cô ấy mới tiến nhập căn cứ cách đây mấy tháng, tuy không biết là người gốc ở đâu nhưng dị năng cùng kỹ thuật chiến đấu với tang thi đều rất đỉnh.”
“Quả thật là một cô gái tài giỏi.” Ngọc Thiên Minh thuận lời nương theo câu chuyện của Hoàng Xuân Tầm. Nhớ lại những thế giới trước cậu chàng cũng rất tài giỏi, giờ lại chỉ ở trong căn cứ làm quản lý, không khỏi thắc mắc:“Sao cậu lại không tham gia đội thám hiểm vậy? Tôi nghĩ năng lực của cậu cũng đâu thua kém mọi người.”
“Cậu Minh hỏi câu lạ ghê, đương nhiên là tôi ở đây bảo vệ căn cứ rồi.” Cậu chàng bật cười trước câu hỏi nghiêm túc của cậu, cứ nghĩ rằng đó là một lời nói đùa.
Dù căn cứ an toàn có lớp bảo vệ kiên cố đến đâu, thì trong một số trường hợp xấu xảy ra thi triều, gặp phải đàn tang thi đang di chuyển với số lượng lớn, vẫn cần dị năng giả xông ra tuyến đầu đối phó. Tuy ban quản lý ngày thường trông có vẻ nhàn nhã, uy danh không bằng đội thám hiểm nhưng năng lực cũng chẳng kém cạnh gì. Hơn nữa ngoài việc quản lý khu dân cư, bọn họ còn phụ trách việc đào tạo dị năng giả và đội ngũ chiến đấu bằng vũ khí. Công việc so với đội thám hiểm cũng vô cùng quan trọng.
Mà nhắc đến chuyện giảng dạy với Ngọc Thiên Minh, Hoàng Xuân Tầm mới chợt nhớ đến một thằng nhóc:“Tôi lần đầu tiếp xúc với cậu Minh, phong thái khác hẳn với em trai nhỉ, hẳn là giống mẹ hơn phải không?”
Nói đến đây, Ngọc Thiên Minh cũng không biết trả lời sao. Cậu chưa được gặp mặt mẹ bao giờ, chỉ đành ậm ừ thừa nhận cho qua.
Còn nhắc đến em trai, cậu đã phải rất kiềm chế, bởi ký ức không vui vẻ gì của thế giới thứ hai dội lại, khiến cậu có chút phản ứng:“Em trai tôi, dạo này nó sao rồi?”
Hoàng Xuân Tầm vẫn cứ nghĩ Ngọc Thiên Minh là người của trước kia, không có nghi ngờ gì với câu hỏi này cả. Em trai của cậu hiện tại là học viên của cậu chàng, thuộc lớp dị năng giả. Thằng nhóc ấy đang tuổi phản nghịch, tài năng có mà cái sự nghịch ngợm cũng đầy luôn, là đứa khiến cậu chàng đau đầu nhất lớp, nhớ đến nó thôi đã thấy toàn thân mệt mỏi:“Cậu Minh lần này trở về có thời gian xin nhắc nhở giúp tôi mấy câu, mỗi lần lên lớp tôi đều thấy bất an.”
Ngọc Thiên Minh khó lòng tưởng tượng đến cảnh em trai mình là học sinh cá biệt, miệng hứa sẽ nhắc nhở nó. Nhưng đấy là bởi vì Hoàng Xuân Tầm cố ý nói giảm nói tránh khiến cậu hiểu lầm, thực tế thì thằng nhóc kia không quậy phá đến vậy, cơ mà khiến cậu chàng bất an là có thật.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Cánh cửa phòng quản lý không có đóng, một thiếu niên mặt mũi sáng sủa chạy cái vù vào phòng, từ lúc thiếu niên chạy bên ngoài đã nghe thấy tiếng:“Thầy Tầm! Mau cùng em thi đấu đi!”
Nhưng bước vào trong phòng, thiếu niên sững người lại, vẻ mặt thay đổi từ khí thế hừng hực thành cún con vui vẻ, mặc kệ thầy giáo của nó lao đến ôm chầm lấy Ngọc Thiên Minh:“Anh về rồi, sao về mà không nói gì hết thế? Từ lúc anh đi không hôm nào em không lo cả, bên ngoài căn cứ anh có ổn không, gặp tang thi có thấy sợ không, đồ ăn có đủ không,…”
Thiếu niên một lúc tuôn cả tràng dài, Ngọc Thiên Minh kiên nhẫn với từng câu hỏi của nó, chờ đến khi nó hỏi xong thì nhẹ nhàng xoa đầu vỗ về như dỗ đứa trẻ con.
Cảm giác bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của đứa trẻ này rất lâu rồi mới có trở lại, nhưng ký ức xa vời ùa về lại cứ ngỡ như mới ngày hôm qua.
Đứa nhỏ này, tính cách vẫn hệt như những năm tháng ấy.
Cậu nhìn nó, không khỏi cảm thấy bồi hồi:“Dạo này em lớn hơn rồi.”
Thiếu niên bé nhỏ trong tiềm thức đã cao lớn hơn, nét mặt tươi vui hơn. Chính cậu cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Giữa dòng xúc cảm dạt dào của hai người lâu ngày gặp gỡ, có giọng của Hoàng Xuân Tầm tức giận chen vào:“Ngọc Đình Phong! Tôi nhắc nhở em bao nhiêu lần là phải làm sạch giày rồi mới được bước vào đây cơ mà!”
Vừa nói cậu chàng vừa chỉ xuống sàm nhà, ở đó là đống bùn bầy hầy vương vãi từ giày của thiếu niên.
Ngọc Đình Phong bị nói đến, mắt điếc tai ngơ giả như không thấy, định kéo Ngọc Thiên Minh ra ngoài:“Anh ơi về nhà thôi, mẹ nhớ anh lắm ấy.”
Nhưng ý định của thiếu niên đã thất bại toàn tập, bị Hoàng Xuân Tầm ngăn chặn:“Trước khi lau sạch sàn nhà thì em đừng hòng đi đâu cả!”
Cơ mà có lẽ tố chất của học sinh cá biệt không cho phép thiếu niên nghe lời thầy giáo, nó nửa giây cũng không chần chừ, ôm thốc người anh trai mình lên rồi chạy vọt ra khỏi phòng trực ban.
Khoảng cách càng lúc càng xa, nhưng Ngọc Thiên Minh vẫn nghe thấy tiếng rống oán hận của vị thầy giáo bất lực nào đó.
Kể cũng tội mà thôi cũng kệ, cậu phe người nhà mất rồi…
…----------------…
…[Hết chương 2- Thế giới thứ năm]…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất