Chương 4: 4.8 kilômét
Bách Xương Ý ngồi trong phòng đọc sách, kiểm tra tư liệu giảng dạy của ngày mai. Lý luận cùng với kỹ thuật của trường tuyến một đang không ngừng đổi mới, vì vậy tri thức và ví dụ giảng dạy cũng cần thay đổi theo. Bách Xương Ý có thói quen nếu ngày mai có tiết thì hôm nay phải xem lại giáo án một lần.
Điện thoại di động của anh để ở bên cạnh, cài chế độ im lặng.
Chờ tới khi anh sửa soạn xong bài giảng, nhìn thấy trên điện thoại có tin nhắn mới.
Frost: Có phải anh hay đánh rơi cà vạt ở nhà người khác lắm không?
Bách Xương Ý có chút buồn cười, đáp lại ba chữ: Chưa bao giờ.
Rất nhanh Frost đã gửi tin đến: Thế thì, anh có muốn thử đánh rơi ở nhà tôi không?
Lời này có ý ve vãn à?
Hoặc là… mời gọi?
Trước đây Bách Xương Ý chưa từng dùng ứng dụng trò chuyện kiểu này, cũng chưa từng yêu đương với đàn ông, càng chưa từng bị đàn ông mời gọi bao giờ. Nhất thời anh chẳng biết nên trả lời ra làm sao, đồng ý, không thực tế, từ chối, không lịch sự.
Suy nghĩ một lúc, Bách Xương Ý đáp: Xem tình hình đã.
Frost: Cái gì gọi là xem tình hình đã?
Bách Xương Ý: Chính là vụ này bàn sau.
Frost: Anh gửi tin nhắn thoại qua đây đi.
Frost: Đột nhiên muốn nghe ghê.
Bách Xương Ý gửi một tin nhắn thoại qua: “Nói cái gì?”
Frost cũng đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Nói… anh đang làm gì?”
Bách Xương Ý: “Lau mắt kính.”
Frost hỏi: “Anh đeo kính à, thế lau kính xong thì làm gì?”
Bách Xương Ý mở laptop ra, đáp: “Đọc email.”
Frost: “Muộn thế này còn đọc email?”
Bách Xương Ý: “Quen rồi.”
Frost nói: “Yêu nghề nhỉ. Ôi tôi kể cho anh nghe một chuyện, học kỳ này tôi đụng phải một lão giáo sư biến thái, sáng sớm nay tôi gửi email cho lão mà đến giờ lão vẫn chưa thèm trả lời.”
Bách Xương Ý nhấn vào hòm thư, xử lý xong vài cái email, rồi mới đáp lại Frost: “Giáo sư bận lắm, một tuần mới trả lời lại cũng là chuyện bình thường.”
Frost gửi đến một tin nhắn thoại rất dài: “Chủ yếu là do môn học kia kìa, sáng thứ hai và thứ tư đều có tiết, ngày mai sẽ là tiết thứ hai, nếu như ngày mai lão không trả lời tôi, sáng mai tôi chẳng biết có nên đi học hay không nữa. Anh nói coi sao trên đời có loại giáo sư biến thái thế không biết, chỉ bởi vì tiết đầu tiên tôi không đi học, lão liền bắt tôi sang năm học lại, trong khi tôi đã gửi giấy khám sức khỏe cho lão rồi. Nếu không phải đấy là môn chuyên ngành bắt buộc, tôi dám chắc chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu. Giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều, tỷ lệ đánh trượt lại cao, ai thèm chọn cơ chứ.”
Bách Xương Ý nghe xong tin nhắn thoại kia, vừa xinh nhìn thấy email do Ting Shuang gửi tới.
Ngôn từ trong email vô cùng thành khẩn, toàn bộ nội dung đều biểu thị rằng: giáo sư em van thầy cho em thêm một cơ hội để học tập, em thật sự rất muốn được học lớp của thầy.
Bách Xương Ý liếc mắt nhìn thời gian gửi và chữ ký trên email, lại liếc mắt nhìn Frost trong màn hình di động, sau đó mở tin nhắn thoại mà Frost vừa gửi đến nghe lại một lần.
▬ Anh nói coi sao trên đời có loại giáo sư biến thái thế không biết.
▬ Tôi dám chắc chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu.
▬ Giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều, tỷ lệ đánh trượt lại cao, ai thèm chọn cơ chứ.
Giáo sư biến thái thế không biết… giáo sư biến thái… chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu… giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều… giáo sư ngu ngốc… nhiễu sự lắm điều.
Bách Xương Ý nhấn vào ảnh đại diện của Frost, chuyển sang trang cá nhân, sau đó ấn vào dấu ••• bên góc trên phải, lựa chọn xóa liên hệ và chặn người dùng.
Trên màn hình nhảy ra một khung hội thoại —— [DISTANCE] Đối phương là Perfect Match của bạn~ bạn có xác định muốn bỏ ghép đôi và chặn người dùng không? Nếu chọn xóa liên hệ thì lịch sử tán gẫu cũng sẽ bị xóa bỏ.
Bách Xương Ý vừa định nhấn ‘xác nhận’ thì đột nhiên đổi ý.
Anh nhấn vào khung tán gẫu với Frost, lần thứ ba phát lại đoạn tin nhắn thoại siêu dài kia, sau đó tháo kính xuống, cầm lấy khăn lau chuyên dụng, vừa nghe vừa cẩn thận lau lau mắt kính.
Chờ Bách Xương Ý đeo kính lên một lần nữa, khóe môi đã hơi cong.
Anh gửi tin nhắn thoại cho Frost: “Ngày hôm qua cậu xin nghỉ ốm, thế hôm nay tốt hơn chút nào chưa?”
Frost nói: “Ồ hố tôi có ốm đâu, tại nốc nhiều quá nên hôm qua ngủ quên.”
Ngay sau đó, Frost lại gửi tin nhắn thoại tới: “Anh nói coi, nếu như lão giáo sư biến thái kia không trả lời tôi, sáng mai tôi vác mặt đến lớp, rồi trực tiếp cầu xin lão có tác dụng không?”
Khóe môi Bách Xương Ý nhẹ nhàng cong lên, nói: “Cậu cứ thử xem.”
Điện thoại di động của anh để ở bên cạnh, cài chế độ im lặng.
Chờ tới khi anh sửa soạn xong bài giảng, nhìn thấy trên điện thoại có tin nhắn mới.
Frost: Có phải anh hay đánh rơi cà vạt ở nhà người khác lắm không?
Bách Xương Ý có chút buồn cười, đáp lại ba chữ: Chưa bao giờ.
Rất nhanh Frost đã gửi tin đến: Thế thì, anh có muốn thử đánh rơi ở nhà tôi không?
Lời này có ý ve vãn à?
Hoặc là… mời gọi?
Trước đây Bách Xương Ý chưa từng dùng ứng dụng trò chuyện kiểu này, cũng chưa từng yêu đương với đàn ông, càng chưa từng bị đàn ông mời gọi bao giờ. Nhất thời anh chẳng biết nên trả lời ra làm sao, đồng ý, không thực tế, từ chối, không lịch sự.
Suy nghĩ một lúc, Bách Xương Ý đáp: Xem tình hình đã.
Frost: Cái gì gọi là xem tình hình đã?
Bách Xương Ý: Chính là vụ này bàn sau.
Frost: Anh gửi tin nhắn thoại qua đây đi.
Frost: Đột nhiên muốn nghe ghê.
Bách Xương Ý gửi một tin nhắn thoại qua: “Nói cái gì?”
Frost cũng đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Nói… anh đang làm gì?”
Bách Xương Ý: “Lau mắt kính.”
Frost hỏi: “Anh đeo kính à, thế lau kính xong thì làm gì?”
Bách Xương Ý mở laptop ra, đáp: “Đọc email.”
Frost: “Muộn thế này còn đọc email?”
Bách Xương Ý: “Quen rồi.”
Frost nói: “Yêu nghề nhỉ. Ôi tôi kể cho anh nghe một chuyện, học kỳ này tôi đụng phải một lão giáo sư biến thái, sáng sớm nay tôi gửi email cho lão mà đến giờ lão vẫn chưa thèm trả lời.”
Bách Xương Ý nhấn vào hòm thư, xử lý xong vài cái email, rồi mới đáp lại Frost: “Giáo sư bận lắm, một tuần mới trả lời lại cũng là chuyện bình thường.”
Frost gửi đến một tin nhắn thoại rất dài: “Chủ yếu là do môn học kia kìa, sáng thứ hai và thứ tư đều có tiết, ngày mai sẽ là tiết thứ hai, nếu như ngày mai lão không trả lời tôi, sáng mai tôi chẳng biết có nên đi học hay không nữa. Anh nói coi sao trên đời có loại giáo sư biến thái thế không biết, chỉ bởi vì tiết đầu tiên tôi không đi học, lão liền bắt tôi sang năm học lại, trong khi tôi đã gửi giấy khám sức khỏe cho lão rồi. Nếu không phải đấy là môn chuyên ngành bắt buộc, tôi dám chắc chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu. Giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều, tỷ lệ đánh trượt lại cao, ai thèm chọn cơ chứ.”
Bách Xương Ý nghe xong tin nhắn thoại kia, vừa xinh nhìn thấy email do Ting Shuang gửi tới.
Ngôn từ trong email vô cùng thành khẩn, toàn bộ nội dung đều biểu thị rằng: giáo sư em van thầy cho em thêm một cơ hội để học tập, em thật sự rất muốn được học lớp của thầy.
Bách Xương Ý liếc mắt nhìn thời gian gửi và chữ ký trên email, lại liếc mắt nhìn Frost trong màn hình di động, sau đó mở tin nhắn thoại mà Frost vừa gửi đến nghe lại một lần.
▬ Anh nói coi sao trên đời có loại giáo sư biến thái thế không biết.
▬ Tôi dám chắc chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu.
▬ Giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều, tỷ lệ đánh trượt lại cao, ai thèm chọn cơ chứ.
Giáo sư biến thái thế không biết… giáo sư biến thái… chẳng có ma nào chọn tiết của lão đâu… giáo sư gì vừa ngu ngốc vừa nhiễu sự lắm điều… giáo sư ngu ngốc… nhiễu sự lắm điều.
Bách Xương Ý nhấn vào ảnh đại diện của Frost, chuyển sang trang cá nhân, sau đó ấn vào dấu ••• bên góc trên phải, lựa chọn xóa liên hệ và chặn người dùng.
Trên màn hình nhảy ra một khung hội thoại —— [DISTANCE] Đối phương là Perfect Match của bạn~ bạn có xác định muốn bỏ ghép đôi và chặn người dùng không? Nếu chọn xóa liên hệ thì lịch sử tán gẫu cũng sẽ bị xóa bỏ.
Bách Xương Ý vừa định nhấn ‘xác nhận’ thì đột nhiên đổi ý.
Anh nhấn vào khung tán gẫu với Frost, lần thứ ba phát lại đoạn tin nhắn thoại siêu dài kia, sau đó tháo kính xuống, cầm lấy khăn lau chuyên dụng, vừa nghe vừa cẩn thận lau lau mắt kính.
Chờ Bách Xương Ý đeo kính lên một lần nữa, khóe môi đã hơi cong.
Anh gửi tin nhắn thoại cho Frost: “Ngày hôm qua cậu xin nghỉ ốm, thế hôm nay tốt hơn chút nào chưa?”
Frost nói: “Ồ hố tôi có ốm đâu, tại nốc nhiều quá nên hôm qua ngủ quên.”
Ngay sau đó, Frost lại gửi tin nhắn thoại tới: “Anh nói coi, nếu như lão giáo sư biến thái kia không trả lời tôi, sáng mai tôi vác mặt đến lớp, rồi trực tiếp cầu xin lão có tác dụng không?”
Khóe môi Bách Xương Ý nhẹ nhàng cong lên, nói: “Cậu cứ thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất