Chương 77: Kẹp cà vạt
Năm 2019 rồi, không ai không biết sức ảnh hưởng của camera kết nối internet.
Nghiêm Lập Khiêm đứng trước màn hình chiếu, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ dư lại nếp nhăn khoé mắt khóe miệng khi ông ta cười: “Nơi này là phòng họp.”
Nói xong, ông ta chậm rãi đi tới trước bàn điều khiển máy chiếu, cầm lấy một thiết bị, sau đó nhấn nút: “Trong phòng họp luôn trang bị máy ngắt tín hiệu.”
Không xong rồi.
Đình Sương nhìn thoáng qua điện thoại di động, quả nhiên đã mất sóng.
Camera wifi kia…
Chắc chắn cũng không còn sóng.
Có điều video vẫn sẽ được lưu vào trong thẻ nhớ.
Hơn nữa chỉ cần trong tay cậu nắm được giấy ủy thác giả của Ông Vận Nghi…
Đình Sương nhét giấy ủy thác vào bên trong túi tài liệu.
“Mấy việc còn lại chúng ta âm thầm giải quyết thôi.” Nghiêm Lập Khiêm nhìn túi tài liệu trên tay Đình Sương, cười bảo.
“Việc này không cách nào âm thầm giải quyết được nữa, tôi đã báo cảnh sát mất rồi.” Đình Sương cũng nở nụ cười, dáng vẻ trông rất thong dong: “Ngắt tín hiệu cũng được thôi, chúng ta cùng nói chuyện phiếm chờ cảnh sát tới nào. Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa, thăm tù bất tiện lắm, đúng không?”
“Báo cảnh sát ư? Báo về việc gì? RoboRun đang tiến hành thực nghiệm, làm gì có ai lừa đảo kinh tế? Lừa đảo ai nào? Chỉ là một trận cãi vã nho nhỏ, sao phải làm phiền đến cảnh sát chứ.” Nghiêm Lập Khiêm liếc mắt ra hiệu với thư ký đang đứng ở một bên, thư ký này đã đi theo ông ta nhiều năm, không ít lần giúp Nghiêm Lập Khiêm chặn người, lúc này bèn ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp.
Thoáng cái Đình Sương đã biết thư ký kia định làm gì, nếu cứ để hắn ta đi xuống, thì cậu có đợi đến sáng mai cũng không đợi được cảnh sát xông vào phòng họp.
Nghĩ thế, cậu lập tức muốn đuổi theo thư ký kia.
“Ngăn cậu ta lại.” Nghiêm Lập Khiêm ra lệnh cho bảo an: “Cậu ta đang cầm giấy tờ quan trọng của công ty, hơn nữa còn quay trộm buổi họp cổ đông.”
Đội bảo an vai u thịt bắp nhanh chóng chặn cửa phòng họp, Đình Sương biết mình đấu không lại bọn họ, lập tức xoay người nói với Nghiêm Lập Khiêm: “Nghiêm tiên sinh, ông có thể nhốt tôi ở đây cả đời được chắc?”
Nghiêm Lập Khiêm cười nhạo, mặt mũi hiền từ đáp: “Được nhiên là không thể. Chỉ cần cậu giao ra túi tài liệu và kẹp cà vạt, thì cậu có thể lập tức rời khỏi đây.”
Đình Sương vuốt nhẹ cái kẹp cà vạt, có chút không nỡ: “Kẹp cà vạt của tôi làm bằng vàng ròng đấy… đắt lắm luôn.”
Nghiêm Lập Khiêm cười bảo: “Tiểu Sương tiếc chút vàng ấy à?”
Đình Sương kẹp túi tài liệu vào nách, sau đó tháo kẹp cà vạt xuống, cầm trong tay ngắm vuốt mãi, như thể yêu thích chẳng đành buông tay: “Được nhiên là tiếc rồi, tôi đâu có nhiều tiền giống như bác Nghiêm. Thế nhưng mấy ngày nay tôi cứ nghĩ mãi không hiểu… bác Nghiêm có lắm tiền như vậy, tại sao còn muốn bán toàn bộ cổ phần của mình rồi quy đổi thành tiền mặt để gửi vào ngân hàng…”
Cậu vừa nghịch kẹp cà vạt, vừa nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Đột nhiên thiếu tiền à?”
Các cổ đông khác cũng dồn dập nhìn về phía Nghiêm Lập Khiêm.
Khóe miệng cười ra nếp nhăn của Nghiêm Lập Khiêm hơi thay đổi.
Đình Sương nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ta: “Hay là… làm thế dễ bề chạy trốn sang nước ngoài hơn?”
Bốn mắt nhìn nhau, Đình Sương trông thấy con ngươi của Nghiêm Lập Khiêm hơi co lại.
Cậu chỉ chờ đến giây phút này, giây phút mà Nghiêm Lập Khiêm không kịp che giấu phản ứng sinh lý.
Thế mà lại đoán trúng.
“Đừng coi là thật chứ, tôi chỉ đùa thôi.” Đình Sương cười vài tiếng, tháo camera gắn trên kẹp cà vạt rồi đặt xuống mặt bàn ngay chỗ Nghiêm Lập Khiêm đứng: “Camera để lại, nhưng kẹp cà vạt tôi có thể cầm đi không? Tôi thật sự tiếc đứt ruột chỗ vàng này.”
Cậu vừa nói vừa bỏ kẹp cà vạt vào trong túi quần âu, ngoài ra còn kèm thêm một thứ – đấy chính là cái thẻ nhớ cậu giấu giữa hai ngón tay.
Nghiêm Lập Khiêm sợ cậu giở trò mèo, lập tức nói với đội bảo an: “Lục túi quần của cậu ta xem còn có thứ gì khác không.”
Đình Sương lùi về phía sau một bước, bảo: “Lục soát người thì không văn minh lịch sự lắm đâu.”
Nghiêm Lập Khiêm nhìn camera để trên mặt bàn, nói: “Tôi xuất thân ngành kỹ thuật nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Máy thu hình kiểu này phải có thẻ nhớ chứ nhỉ?”
Nếu không có được thẻ nhớ, thì thứ tiếp theo mà Nghiêm Lập Khiêm muốn chính là túi tài liệu.
Tuyệt đối không thể giao túi tài liệu ra.
Làm sao bây giờ?
Có cách nào để giải quyết chuyện này không?
Đình Sương làm bộ lưỡng lự ‘nên’ hay ‘không nên’ giao ra thẻ nhớ, trên thực tế là đang nghĩ cách bảo vệ túi tài liệu.
Đến cái nước này rồi, cậu tự nhiên lại nhớ tới Bách Xương Ý, nhớ tới lúc anh hướng dẫn cậu làm trang bị động cơ 3D.
“Nhìn thì có vẻ khó, nhưng nếu em hiểu rõ nguyên lý của nó rồi, tất cả sẽ trở nên đơn giản.” Bách Xương Ý đã từng nói như vậy.
Vạn vật đều có nguyên lý, căn phòng họp kín bưng ‘gió không lọt nổi’ này cũng thế.
Đình Sương mặt không biến sắc, dùng khóe mắt liếc về phía màn hình chiếu và bàn điều khiển, trong lòng âm thầm tính toán độ cao của cái bàn kia.
Tiếp đó, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy thẻ nhớ ra khỏi túi quần, bước tới chỗ để máy thu hình: “Như vậy được chưa?”
Nghiêm Lập Khiêm nhìn thẻ nhớ một cái, rồi ngước mắt bảo: “Còn túi tài liệu nữa.”
“Túi tài liệu à…” Đình Sương đi qua đi lại cái bàn họp dài, giống như đang cân nhắc.
Trải qua mấy hiệp tranh tài, Nghiêm Lập Khiêm biết cậu lắm chiêu nhiều trò, không kiên nhẫn thêm được nữa, sợ lưu lại mầm họa: “Đúng, túi tài liệu. Có cần bảo an lấy đi giúp cậu không?”
Đình Sương bước tới gần cái bàn điều khiển, không nhanh không chậm nói: “Vậy để tôi tự ——”
Nói được nửa câu, nhân lúc mọi người ở đây hoàn toàn không kịp phản ứng, Đình Sương như nhảy vượt chướng ngại vật, trong nháy mắt từ bên ngoài chiếc bàn dài, nhảy vào phía trong bàn điều khiển, sau đó rút toàn bộ nguồn điện của máy che tín hiệu, laptop và màn hình chiếu.
“Camera wifi vẫn nằm ở trên bàn, cậu có rút điện máy che tín hiệu cũng vô dụng thôi.” Dứt lời, Nghiêm Lập Khiêm bèn chỉ huy đội bảo an: “Lấy túi tài liệu trong tay cậu ta cho tôi.”
Đội bảo an cùng nhau xông đến cái bàn điều khiển.
Đình Sương nhanh chóng rút kẹp cà vạt bằng vàng trong túi quần ra, kẹp ngang vào hai chấu trên phích cắm điện của máy che tín hiệu.
Nghiêm Lập Khiêm và các cổ đông khác đồng loạt biến sắc.
“Đáng tiếc, tôi cũng là dân kỹ thuật.” Đình Sương nhe răng cười với Nghiêm Lập Khiêm, đồng thời đem phích cắm có hai chấu liên thông nguồn điện, dí thật mạnh vào trong ổ điện!
Thoáng cái tia lửa điện bắn ra tung tóe, mùi khét lẹt lan tỏa khắp phòng.
Ổ điện bị chập, toàn bộ cầu dao trên bảng điện của tòa nhà đều sập xuống.
Phòng họp chìm trong bóng tối, chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
“Bảo an, mau kiểm tra bảng điện.”
“Bảo an, bật đèn pin lên.”
Ban ngày ban mặt nhóm bảo an không cầm theo đèn pin.
“Lấy điện thoại di động ra soi.”
Bên ngoài phòng họp cũng nháo nhác hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hồ sơ trong máy tôi còn chưa kịp lưu.”
“Mất điện à? Nguồn điện dự phòng sao không hoạt động?!”
Ông Vận Nghi vừa mở điện thoại lên chiếu sáng thì bị va vào một cái, di động bay tít ra xa, chẳng biết là rơi vào trong ngóc ngách nào.
Trong phòng họp lục tục có ánh sáng màn hình di động đong đưa, nhưng quá yếu ớt, rốt cuộc cũng có người nhớ ra phải bật đèn pin trong điện thoại lên, lúc này ánh sáng mới rõ ràng hơn.
Ánh đèn chiếu vào đầu bên này của phòng họp: một bảo an đang đứng phía ngoài hành lang, một bảo an khác thì đứng phía trong phòng họp, mấy người còn lại có lẽ đã đi xem bảng điện và lấy đèn pin.
Ánh đèn chiếu vào đầu bên kia của phòng họp: Ông Vận Nghi đang đỡ mép bàn, cúi xuống đất tìm điện thoại bị rơi, dáng vẻ có chút chật vật; Nghiêm Lập Khiêm khẩn trương vớ lấy cái thẻ nhớ trên mặt bàn, cau mày, hai mắt híp lại; sắc mặt của các cổ đông khác cũng hết sức khó coi.
“Đưa di động cho tôi.” Nghiêm Lập Khiêm lấy cái điện thoại, chiếu quanh phòng họp một vòng, chiếu cả xuống dưới gầm bàn.
Không thấy.
Không thấy Đình Sương đâu.
Nhưng đây chưa phải chuyện đau đầu nhất, đau đầu nhất chính là, cùng biến mất với Đình Sương – ngoại trừ túi tài liệu chứa giấy ủy thác giả, còn có chiếc laptop chứa toàn bộ bí mật thương mại mà Nghiêm Lập Khiêm để trên bàn điều khiển.
So với chiếc laptop kia, cái thẻ nhớ trên tay ông ta căn bản chẳng đáng một xu.
“Thông báo với bộ phận bảo an, phong tỏa toàn bộ RoboRun, không được cho bất kỳ ai bước chân ra khỏi tòa nhà này!” Nghiêm Lập Khiêm quăng thẻ nhớ xuống mặt bàn, lớn tiếng quát.
CHÚ THÍCH
[1] Kẹp cà vạt [2] Ổ cắm hai chấu và ba chấu [3] Robot C-frame: đây là dạng cánh tay robot có từ 3-6 trục, có các khớp nối theo chiều dọc, có thể chuyển động xoay tròn hoặc lên xuống. Cấu tạo của cánh tay robot gồm: tay máy, hệ thống điều khiển, phần mềm quản lý và vận hành. Khi bắt đầu cho máy hoạt động, người điều khiển sẽ làm việc trên phần mềm để khởi động cánh tay robot và thiết lập các thông số phù hợp.
Nghiêm Lập Khiêm đứng trước màn hình chiếu, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ dư lại nếp nhăn khoé mắt khóe miệng khi ông ta cười: “Nơi này là phòng họp.”
Nói xong, ông ta chậm rãi đi tới trước bàn điều khiển máy chiếu, cầm lấy một thiết bị, sau đó nhấn nút: “Trong phòng họp luôn trang bị máy ngắt tín hiệu.”
Không xong rồi.
Đình Sương nhìn thoáng qua điện thoại di động, quả nhiên đã mất sóng.
Camera wifi kia…
Chắc chắn cũng không còn sóng.
Có điều video vẫn sẽ được lưu vào trong thẻ nhớ.
Hơn nữa chỉ cần trong tay cậu nắm được giấy ủy thác giả của Ông Vận Nghi…
Đình Sương nhét giấy ủy thác vào bên trong túi tài liệu.
“Mấy việc còn lại chúng ta âm thầm giải quyết thôi.” Nghiêm Lập Khiêm nhìn túi tài liệu trên tay Đình Sương, cười bảo.
“Việc này không cách nào âm thầm giải quyết được nữa, tôi đã báo cảnh sát mất rồi.” Đình Sương cũng nở nụ cười, dáng vẻ trông rất thong dong: “Ngắt tín hiệu cũng được thôi, chúng ta cùng nói chuyện phiếm chờ cảnh sát tới nào. Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa, thăm tù bất tiện lắm, đúng không?”
“Báo cảnh sát ư? Báo về việc gì? RoboRun đang tiến hành thực nghiệm, làm gì có ai lừa đảo kinh tế? Lừa đảo ai nào? Chỉ là một trận cãi vã nho nhỏ, sao phải làm phiền đến cảnh sát chứ.” Nghiêm Lập Khiêm liếc mắt ra hiệu với thư ký đang đứng ở một bên, thư ký này đã đi theo ông ta nhiều năm, không ít lần giúp Nghiêm Lập Khiêm chặn người, lúc này bèn ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng họp.
Thoáng cái Đình Sương đã biết thư ký kia định làm gì, nếu cứ để hắn ta đi xuống, thì cậu có đợi đến sáng mai cũng không đợi được cảnh sát xông vào phòng họp.
Nghĩ thế, cậu lập tức muốn đuổi theo thư ký kia.
“Ngăn cậu ta lại.” Nghiêm Lập Khiêm ra lệnh cho bảo an: “Cậu ta đang cầm giấy tờ quan trọng của công ty, hơn nữa còn quay trộm buổi họp cổ đông.”
Đội bảo an vai u thịt bắp nhanh chóng chặn cửa phòng họp, Đình Sương biết mình đấu không lại bọn họ, lập tức xoay người nói với Nghiêm Lập Khiêm: “Nghiêm tiên sinh, ông có thể nhốt tôi ở đây cả đời được chắc?”
Nghiêm Lập Khiêm cười nhạo, mặt mũi hiền từ đáp: “Được nhiên là không thể. Chỉ cần cậu giao ra túi tài liệu và kẹp cà vạt, thì cậu có thể lập tức rời khỏi đây.”
Đình Sương vuốt nhẹ cái kẹp cà vạt, có chút không nỡ: “Kẹp cà vạt của tôi làm bằng vàng ròng đấy… đắt lắm luôn.”
Nghiêm Lập Khiêm cười bảo: “Tiểu Sương tiếc chút vàng ấy à?”
Đình Sương kẹp túi tài liệu vào nách, sau đó tháo kẹp cà vạt xuống, cầm trong tay ngắm vuốt mãi, như thể yêu thích chẳng đành buông tay: “Được nhiên là tiếc rồi, tôi đâu có nhiều tiền giống như bác Nghiêm. Thế nhưng mấy ngày nay tôi cứ nghĩ mãi không hiểu… bác Nghiêm có lắm tiền như vậy, tại sao còn muốn bán toàn bộ cổ phần của mình rồi quy đổi thành tiền mặt để gửi vào ngân hàng…”
Cậu vừa nghịch kẹp cà vạt, vừa nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: “Đột nhiên thiếu tiền à?”
Các cổ đông khác cũng dồn dập nhìn về phía Nghiêm Lập Khiêm.
Khóe miệng cười ra nếp nhăn của Nghiêm Lập Khiêm hơi thay đổi.
Đình Sương nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ta: “Hay là… làm thế dễ bề chạy trốn sang nước ngoài hơn?”
Bốn mắt nhìn nhau, Đình Sương trông thấy con ngươi của Nghiêm Lập Khiêm hơi co lại.
Cậu chỉ chờ đến giây phút này, giây phút mà Nghiêm Lập Khiêm không kịp che giấu phản ứng sinh lý.
Thế mà lại đoán trúng.
“Đừng coi là thật chứ, tôi chỉ đùa thôi.” Đình Sương cười vài tiếng, tháo camera gắn trên kẹp cà vạt rồi đặt xuống mặt bàn ngay chỗ Nghiêm Lập Khiêm đứng: “Camera để lại, nhưng kẹp cà vạt tôi có thể cầm đi không? Tôi thật sự tiếc đứt ruột chỗ vàng này.”
Cậu vừa nói vừa bỏ kẹp cà vạt vào trong túi quần âu, ngoài ra còn kèm thêm một thứ – đấy chính là cái thẻ nhớ cậu giấu giữa hai ngón tay.
Nghiêm Lập Khiêm sợ cậu giở trò mèo, lập tức nói với đội bảo an: “Lục túi quần của cậu ta xem còn có thứ gì khác không.”
Đình Sương lùi về phía sau một bước, bảo: “Lục soát người thì không văn minh lịch sự lắm đâu.”
Nghiêm Lập Khiêm nhìn camera để trên mặt bàn, nói: “Tôi xuất thân ngành kỹ thuật nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Máy thu hình kiểu này phải có thẻ nhớ chứ nhỉ?”
Nếu không có được thẻ nhớ, thì thứ tiếp theo mà Nghiêm Lập Khiêm muốn chính là túi tài liệu.
Tuyệt đối không thể giao túi tài liệu ra.
Làm sao bây giờ?
Có cách nào để giải quyết chuyện này không?
Đình Sương làm bộ lưỡng lự ‘nên’ hay ‘không nên’ giao ra thẻ nhớ, trên thực tế là đang nghĩ cách bảo vệ túi tài liệu.
Đến cái nước này rồi, cậu tự nhiên lại nhớ tới Bách Xương Ý, nhớ tới lúc anh hướng dẫn cậu làm trang bị động cơ 3D.
“Nhìn thì có vẻ khó, nhưng nếu em hiểu rõ nguyên lý của nó rồi, tất cả sẽ trở nên đơn giản.” Bách Xương Ý đã từng nói như vậy.
Vạn vật đều có nguyên lý, căn phòng họp kín bưng ‘gió không lọt nổi’ này cũng thế.
Đình Sương mặt không biến sắc, dùng khóe mắt liếc về phía màn hình chiếu và bàn điều khiển, trong lòng âm thầm tính toán độ cao của cái bàn kia.
Tiếp đó, cậu bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy thẻ nhớ ra khỏi túi quần, bước tới chỗ để máy thu hình: “Như vậy được chưa?”
Nghiêm Lập Khiêm nhìn thẻ nhớ một cái, rồi ngước mắt bảo: “Còn túi tài liệu nữa.”
“Túi tài liệu à…” Đình Sương đi qua đi lại cái bàn họp dài, giống như đang cân nhắc.
Trải qua mấy hiệp tranh tài, Nghiêm Lập Khiêm biết cậu lắm chiêu nhiều trò, không kiên nhẫn thêm được nữa, sợ lưu lại mầm họa: “Đúng, túi tài liệu. Có cần bảo an lấy đi giúp cậu không?”
Đình Sương bước tới gần cái bàn điều khiển, không nhanh không chậm nói: “Vậy để tôi tự ——”
Nói được nửa câu, nhân lúc mọi người ở đây hoàn toàn không kịp phản ứng, Đình Sương như nhảy vượt chướng ngại vật, trong nháy mắt từ bên ngoài chiếc bàn dài, nhảy vào phía trong bàn điều khiển, sau đó rút toàn bộ nguồn điện của máy che tín hiệu, laptop và màn hình chiếu.
“Camera wifi vẫn nằm ở trên bàn, cậu có rút điện máy che tín hiệu cũng vô dụng thôi.” Dứt lời, Nghiêm Lập Khiêm bèn chỉ huy đội bảo an: “Lấy túi tài liệu trong tay cậu ta cho tôi.”
Đội bảo an cùng nhau xông đến cái bàn điều khiển.
Đình Sương nhanh chóng rút kẹp cà vạt bằng vàng trong túi quần ra, kẹp ngang vào hai chấu trên phích cắm điện của máy che tín hiệu.
Nghiêm Lập Khiêm và các cổ đông khác đồng loạt biến sắc.
“Đáng tiếc, tôi cũng là dân kỹ thuật.” Đình Sương nhe răng cười với Nghiêm Lập Khiêm, đồng thời đem phích cắm có hai chấu liên thông nguồn điện, dí thật mạnh vào trong ổ điện!
Thoáng cái tia lửa điện bắn ra tung tóe, mùi khét lẹt lan tỏa khắp phòng.
Ổ điện bị chập, toàn bộ cầu dao trên bảng điện của tòa nhà đều sập xuống.
Phòng họp chìm trong bóng tối, chẳng nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
“Bảo an, mau kiểm tra bảng điện.”
“Bảo an, bật đèn pin lên.”
Ban ngày ban mặt nhóm bảo an không cầm theo đèn pin.
“Lấy điện thoại di động ra soi.”
Bên ngoài phòng họp cũng nháo nhác hỗn loạn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Hồ sơ trong máy tôi còn chưa kịp lưu.”
“Mất điện à? Nguồn điện dự phòng sao không hoạt động?!”
Ông Vận Nghi vừa mở điện thoại lên chiếu sáng thì bị va vào một cái, di động bay tít ra xa, chẳng biết là rơi vào trong ngóc ngách nào.
Trong phòng họp lục tục có ánh sáng màn hình di động đong đưa, nhưng quá yếu ớt, rốt cuộc cũng có người nhớ ra phải bật đèn pin trong điện thoại lên, lúc này ánh sáng mới rõ ràng hơn.
Ánh đèn chiếu vào đầu bên này của phòng họp: một bảo an đang đứng phía ngoài hành lang, một bảo an khác thì đứng phía trong phòng họp, mấy người còn lại có lẽ đã đi xem bảng điện và lấy đèn pin.
Ánh đèn chiếu vào đầu bên kia của phòng họp: Ông Vận Nghi đang đỡ mép bàn, cúi xuống đất tìm điện thoại bị rơi, dáng vẻ có chút chật vật; Nghiêm Lập Khiêm khẩn trương vớ lấy cái thẻ nhớ trên mặt bàn, cau mày, hai mắt híp lại; sắc mặt của các cổ đông khác cũng hết sức khó coi.
“Đưa di động cho tôi.” Nghiêm Lập Khiêm lấy cái điện thoại, chiếu quanh phòng họp một vòng, chiếu cả xuống dưới gầm bàn.
Không thấy.
Không thấy Đình Sương đâu.
Nhưng đây chưa phải chuyện đau đầu nhất, đau đầu nhất chính là, cùng biến mất với Đình Sương – ngoại trừ túi tài liệu chứa giấy ủy thác giả, còn có chiếc laptop chứa toàn bộ bí mật thương mại mà Nghiêm Lập Khiêm để trên bàn điều khiển.
So với chiếc laptop kia, cái thẻ nhớ trên tay ông ta căn bản chẳng đáng một xu.
“Thông báo với bộ phận bảo an, phong tỏa toàn bộ RoboRun, không được cho bất kỳ ai bước chân ra khỏi tòa nhà này!” Nghiêm Lập Khiêm quăng thẻ nhớ xuống mặt bàn, lớn tiếng quát.
CHÚ THÍCH
[1] Kẹp cà vạt [2] Ổ cắm hai chấu và ba chấu [3] Robot C-frame: đây là dạng cánh tay robot có từ 3-6 trục, có các khớp nối theo chiều dọc, có thể chuyển động xoay tròn hoặc lên xuống. Cấu tạo của cánh tay robot gồm: tay máy, hệ thống điều khiển, phần mềm quản lý và vận hành. Khi bắt đầu cho máy hoạt động, người điều khiển sẽ làm việc trên phần mềm để khởi động cánh tay robot và thiết lập các thông số phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất