Khoảng Cách Của Người

Chương 91: Sư mẫu đình sương

Trước Sau
Chắc hẳn có rất nhiều người cho rằng, trai trung niên khi hẹn hò với bồ trẻ thì sẽ thấy bản thân mình như trẻ ra, phảng phất quay về thuở đôi mươi, tuổi xuân như trở lại.

Nhưng thực chất thì hoàn toàn không phải vậy.

Sự chênh lệch của đôi bên giống như một lời nhắc nhở, thời thời khắc khắc nhắc cái vị trung niên “sắp sang tuổi bốn mươi” kia rằng: thanh xuân của mi đã qua lâu rồi, mi đã có tuổi, hiện tại mi chỉ có thể đứng sang một bên nhìn bé trai nhà mi chơi bắn súng nước với đám bạn, quậy lanh tanh bành cả căn nhà.

Và chắc hẳn cũng có rất nhiều người cho rằng, thời trai trẻ hẹn hò với một anh bồ già, thì sẽ có người dẫn dắt mình đuổi theo bước chân của đối phương, như vậy bản thân cũng sẽ mau chóng trưởng thành, làm việc thận trọng.

Nhưng thực chất lại hoàn toàn không phải vậy.

Sự thực là anh bồ già vĩnh viễn săn sóc, vĩnh viễn ôn nhu, dung túng ‘cậu trai đã lớn tướng’ này thành một ‘nhóc con ấu trĩ’, 25-26 tuổi mà vẫn ôm súng nước bắn nhau bùm bùm.

Thời điểm Tống Hâm đi thực tập thì nhận được tin nhắn của Đình Sương, nội dung rất đơn giản, gửi hàng loạt: Tiểu gia tốt nghiệp rồi, định tìm thời gian để ăn mừng, các vị đến góp mặt chứ?

Ăn mừng thì tất nhiên phải ăn mừng rồi, có điều nên ăn mừng kiểu gì đây?

Mấy ông bạn khá thân ngồi bàn nửa ngày trong group chat, sau khi bóp chết vô số ý kiến ý cò, cuối cùng quyết định chọn đại chiến súng nước ——

Hà Nhạc bảo rằng cậu ta có một đống súng nước đang vứt xó.

Tống Hâm bảo rằng mình sẽ lo vụ bia với đồ ăn vặt.

Còn Quách Bằng lại bảo hắn sẽ phụ trách thuê sân bãi.

Mọi người tích cực nhận nhiệm vụ, đến lượt Đình Sương thì chẳng còn việc gì để làm, cậu suy nghĩ một chút, bảo: “Vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đổ đầy nước  vào súng.”

Tống Hâm nói: “Được, nhiệm vụ tiếp tế đạn giao lại hết cho mày.”

Mấy thằng bạn nhiệt tình thế này cũng là có nguyên do, trong số bọn họ chỉ riêng mình Đình Sương đi theo Bách Xương Ý làm luận văn tốt nghiệp, quá trình gian nan hiểm trở thế nào không cần bàn nhiều, chứng sợ hãi môn Robotik đến nay vẫn còn rành rành ngay trước mặt, chỉ cần nhìn thấy ảnh của Prof. Bai trên website viện LRM thôi, cũng đủ để hồi tưởng lại.

Đây chẳng khác nào một ám hiệu, sinh viên chuyên ngành người máy liếc mắt nhìn nhau, từng học môn của Prof. Bai chưa?

Giống như vào thời chiến tranh, hai người lính già liếc mắt nhìn nhau, hỏi rằng từng đánh giặc ngoại xâm chưa?

Từng đánh giặc, vậy thì chính là huynh đệ!

Cùng một nguyên lý đó, từng tham gia khóa học của Prof. Bai, vậy thì chính là tay chân!

Bây giờ Đình Sương đã tốt nghiệp rồi, mọi người như thể tận mắt chứng kiến chiến hữu cùng chung một chiến hào của mình đã trốn thoát khỏi hang sói, ai lại không vui mừng thay cậu?

Trong group chat nhốn nhao một phen, mọi người hẹn nhau ăn mừng vào thứ bảy cuối tháng.

Bình thường cứ đến dịp cuối tuần là Đình Sương lại bám rịt lấy Bách Xương Ý, có điều hiện tại Bách Xương Ý phải đi làm cả ngày thứ bảy.

Anh đã bận rộn như vậy suốt nhiều tháng nay rồi.

Các vị giáo sư giống như Bách Xương Ý, cứ khoảng 3-5 năm thì sẽ xin nghỉ nguyên một năm trời để tự nghiên cứu khoa học, hoặc là đi nghỉ mát để điều chỉnh trạng thái, nói tóm lại, trong một năm đó bọn họ có thể gác lại toàn bộ sự vụ ở trường, không cần tham gia bất kỳ một công tác nào. Bách Xương Ý cũng định xin nghỉ một năm để suy nghĩ về những vấn đề khó chưa được giải quyết, để ở cạnh và thảo luận với người bạn nhỏ.

Vì một năm nghỉ ấy, anh có vô vàn công việc phải hoàn thành cho xong càng sớm càng tốt.

Đến cuối tháng, công việc của Bách Xương Ý gần như đã toàn tất, vì vậy anh đã lên kế hoạch mời bạn bè tới nhà ăn tối.

Dù sao đứa nhỏ trong nhà cũng đã tốt nghiệp rồi, và anh thì chẳng mấy nữa sẽ tạm nghỉ một năm.

Cân nhắc đến sự bận rộn của bạn bè, Bách Xương Ý quyết định hẹn nhau ăn cơm vào tối ngày thư bảy cuối tháng.

Thời điểm anh nói chuyện này với Đình Sương, thì cậu đang nằm dài trên ghế sô pha — lưng tiếp xúc với mặt ghế, hai chân vắt chéo kê lên tay vịn — cực kỳ nhàn nhã mà đọc manga, nghe vậy cũng chẳng để tâm lắm mà đáp: “Ờ.”

Đọc đến đoạn kích động, lại hô lên một tiếng: “Vờ lờ?”

Bách Xương Ý nhìn cậu, lẳng lặng nở nụ cười một lúc, sau đó mới cúi người lấy quyển manga kia khỏi tay Đình Sương: “Anh vừa mới nói gì?”

Đình Sương không trả lời được, quen thói mà ậm ờ một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra: “Em đã tốt nghiệp rồi.”

Professor giảng bài không chú ý lắng nghe thì sao?

Trả lời không được câu hỏi thì thế nào?

Tiểu gia đã tốt nghiệp rồi!

Đột nhiên tràn đầy năng lượng.

“Đúng, em đã tốt nghiệp rồi.” Bách Xương Ý mỉm cười, đặt một nụ hôn nên môi cậu: “Vì vậy tối thứ bảy anh định mời bạn bè tới nhà dùng cơm, em có rảnh không?”



Đình Sương suy nghĩ một chút, nói: “Được, sáng hôm đó em ra ngoài chơi với đám bạn, chơi xong sẽ về ngay, chắc chắn không nhây.”

Cậu đã tính toán đâu vào đấy, nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch.

Nhưng đến trưa thứ bảy, Đình Sương chiến hăng máu quá, nhớ thế quái nào được bữa cơm tối nay? Vốn dĩ chỉ thuê sân buổi sáng thôi, sau đó mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm rồi tan cuộc, nhưng Đình tiểu gia nốc bia hơi quá đà, trận cuối cùng cậu thua thảm hại, nóng lòng muốn trở mình, không chấp nhận thua cuộc kiểu ấy, thế là cậu nhảy phắt lên tường chắn bao cát, giơ súng phun nước, tràn trề nhiệt huyết, hăng hái ngất trời: “Móa, về nhà tôi chiến tiếp nào!”

Khi ‘đám cướp có vũ trang’ này chạy tới nhà để gây rối, thì Bách Xương Ý vừa lái xe ra ngoài. Anh mời bạn bè tới dùng cơm cho nên phải đi chợ mua thức ăn.

Hơn một tiếng sau, đại giáo sư Bách xách đồ về nhà.

Vừa mới bước chân vào cửa, đồ đạc trên tay còn chưa kịp để xuống, Bách Xương Ý đã nghe thấy tiếng hét từ đằng xa vọng lại: “Giết hết chúng nó!”

Kế đó một cột nước phun tới, bắn thẳng vào vạt áo của anh, trang phục nhoáng cái đã ướt nhẹp một mảng, trên mắt kính còn dính vài giọt nước.

Bách Xương Ý thả đồ ăn trên tay xuống, cúi đầu, kinh ngạc nhìn vạt áo của mình, sau đó giương mắt nhìn về nơi bắn ra cột nước ——

Trên sàn nhà và đồ nội thất xung quanh anh toàn là nước, ngay cả sách của Bách Xương Ý cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.

Đứng phía sau đống bừa bộn ấy, là Tống Hâm và mấy cậu sinh viên khác tay ôm súng nước, dùng ghế sô pha làm lá chắn, hiện vẫn đang giữ nguyên tư thế bắn súng, nhưng dường như đã hóa thành tượng đá, không thể di chuyển được.

“Giết chết ai?” Bách Xương Ý khom lưng nhặt một quyển sách ướt nhẹp lên, nhàn nhạt hỏi.

Một phút trôi qua.

Tất cả mọi người đều tỉnh rượu.

Tống Hâm cầm gậy lau nhà, cắm mặt lau sàn; Quách Bằng cầm giẻ lau, cắm mặt lau bàn ghế; Hà Nhạc cầm máy sấy, cắm mặt sấy sô pha với sấy sách…

Còn Đình Sương cầm khăn mặt, vùi đầu lau chó —— trong trận chiến đẫm máu ban nãy Vico cũng bị ngộ thương, cũng may là lông của nó ngắn cũn.

Không một ai nói chuyện, trong phòng khách chỉ có âm thanh lau dọn.

Người đánh vỡ bầu không khí là Bách Xương Ý, anh cất gọn đống nguyên liệu nấu ăn, rồi đi ra phòng khách, nhìn mấy cái gáy đang ngoan ngoãn lau dọn, hỏi: “Các cậu muốn uống gì không?”

Câu hỏi này lọt vào tai bọn Tống Hâm, lại bất ngờ biến thành một câu hỏi chuyên ngành khó nhằn, chẳng đứa nào dám lên tiếng, không những thế, ánh mắt còn né né tránh tránh, như kiểu chỉ cần chạm mắt với Prof. Bai thôi, thì sẽ lập tức bị gọi lên bảng làm bài.

Thế là, mấy ông tướng kia càng thêm dùng sức, lau bàn ghế đến mức muốn lột luôn một lớp da, sấy sô pha mà động tác cẩn thận như thể đang hút bụi cho di tích lịch sử…

Chỉ có Đình Sương hồn nhiên đáp: “Em muốn uống trà đá.”

Giọng điệu của cậu có sự ỷ lại như một thói quen, nhưng sự ỷ lại ấy lọt vào tai mấy cậu trai thẳng kia, không hiểu sao lại ngửi thấy mùi làm nũng cực kỳ quỷ dị.

Đình Sương, đang, làm nũng, với, Prof. Bai.

Làm, nũng.

Bách Xương Ý gật đầu, nhìn về phía những người khác: “Mấy cậu thì sao?”

Tống Hâm cảm nhận được sự áp lực trong ánh mắt của Bách Xương Ý, không mở miệng không được: “… Em cũng thế.” Nói xong còn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn, phiền thầy quá ạ.”

Có Tống Hâm đơn thương độc mã mở đường, những người khác như được cứu rỗi, trăm miệng một lời: “Em cũng thế, cảm ơn thầy ạ.”

Thế là Bách Xương Ý xoay người đi vào bếp pha trà đá.

Sau khi bóng lưng của Bách Xương Ý hoàn toàn biến mất, Tống Hâm vừa giả đò lau lau nhà, vừa chầm chậm lượn tới chỗ Đình Sương, dừng lại, sút một phát lên đùi của cậu.

Đình Sương đang ngồi dưới đất ôm Vico, ngẩng đầu lên hỏi: “Gì thế mày?”

Tống Hâm trừng mắt nhìn cậu, bày ra vẻ mặt: tao chưa hỏi mày tại sao bọn mình lại phải dọn phòng khách của lão giáo sư biến thái thì thôi, mày còn mặt mũi hỏi tại sao tao đá mày à?

Những người khác cũng dồn dập nhìn về phía Đình Sương, trong mắt đều chung một ý tứ: người anh em, mày có thể giải thích một chút được không?

Đình Sương tiếp tục vùi đầu lau khô cho chó, lúc sau mới ngẩng lên, ngây-thơ-vô-số-tội mà hỏi: “Các bro có ở lại ăn tối không? Người yêu tao nấu cơm đỉnh lắm, tao sẽ giới thiệu anh ấy cho bọn mày.”

Mọi người dại ra vài giây, từ từ quay đầu nhìn về phía nhà bếp ——

Người yêu???

Tiếp đó, mọi người lại từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Đình Sương ——

Vì thế cái thằng ở trước mặt bọn họ này chính là…

Sư mẫu??? (sư mẫu là vợ của sư phụ/thầy giáo)



Trong phòng khách triệt để rơi vào tĩnh lặng.

Đình Sương thả Vico đã được lau khô ra, đứng dậy nói: “Có ăn hay không thì ới một câu, để tao đi hỏi anh ấy xem tối nay ăn gì… bọn mày có thèm món gì không?”

Đám Tống Hâm trả lời: “Ấy đừng… bọn tao té ngay đây…”

“Đúng đúng đúng… không nên quấy rầy hai người…”

“Ngại quá… hôm nay đã làm phiền rồi…”

Lúc này, Bách Xương Ý vừa vặn đi ra từ nhà bếp, trong tay còn bưng mấy cốc trà, nghe vậy thì nhìn cả đám, rồi mỉm cười hỏi: “Sao lại đi vội thế? Là do tôi tiếp đón không được chu đáo à?”

Một phút trôi qua.

Đám bạn học ngồi im thin thít trong sân uống trà.

Không đứa nào dám bỏ về.

Thấy mọi người chẳng ai nói câu nào, Đình Sương bèn tìm đề tài: “Tao đột nhiên nhớ ra, Tống Hâm này, chẳng phải mày vẫn luôn muốn hẹn Sprechstunde với giáo sư à? Hiện tại anh ấy ngồi ngay đây rồi, mày có gì muốn hỏi thì tiện thể hỏi luôn đi.”

Bách Xương Ý mỉm cười nhìn về phía Tống Hâm, ánh mắt hiền từ.

Tống Hâm: “…”

Tống Hâm: “Ngại quá, tao phải vào nhà vệ sinh một chút.”

“Ờ để tao dẫn mày đi.” Đình Sương đứng dậy, nói với mấy người bạn học – sắp sửa một mình đối mặt với Prof. Bai: “Mọi người từ từ nói chuyện nhé.”

Đám bạn học: “…”

Vào trong nhà, Đình Sương chỉ cửa phòng vệ sinh: “Cái cửa kia kìa.”

Tống Tâm nói: “Tao không muốn đi vệ sinh, tao chỉ muốn đi hít thở không khí thôi.”

Đình Sương buồn cười quá chừng: “Ừ.”

Tống Hâm đá cậu một cái: “Còn cười được à? Mày vừa đào hố chôn tao xong đấy, còn dám cười, tiên sư mày.”

Đình Sương vừa cười vừa né đòn: “Thì tao thân với mày nhất mà, không hố mày thì hố ai?”

“Cái thằng chuyên môn hại bạn này.” Tống Hâm dựa vào khung cửa, cân nhắc một lúc, vẫn không ngấm nổi trò đùa Đình-Sương-biến-thành-sư-mẫu: “Hầy… hai người… cái kia… từ khi nào… mày làm sao… ờm…” Cậu ta khoa tay múa chân nửa ngày trời cũng không tìm ra từ ngữ thích hợp: “Hai người… là mày theo đuổi ổng, hay là… ổng theo đuổi mày?”

Đình Sương cười nói: “Mày cảm thấy thế nào?”

“Làm sao tao biết được…” Tống Hâm là một thẳng nam, chẳng biết trong đầu cậu ta nghĩ đến hình ảnh gì, nói có vài câu mà mặt mũi đã đỏ bừng.

Đình Sương bèn trêu cậu ta: “Để tao đi hỏi giúp mày nhé?”

Tống Hâm:???

Đình Sương chạy tót ra bên ngoài, Tống Hâm muốn ngăn cũng không kịp.

Chạy ra đến ngoài sân, cậu gọi với Bách Xương Ý: “Êu, Professor ơi, Tống Hâm hỏi là có phải anh theo đuổi em trước không?”

Tống Hâm đỏ mặt đứng ở cửa, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý đứng dậy, nói với mấy người kia một tiếng, sau đó thân mật vuốt ve mái tóc của Đình Sương, nhỏ giọng nói: “Ừ, là anh theo đuổi em trước. Được rồi, anh đi chuẩn bị bữa tối đây, em ở lại chơi với mấy cậu ấy nhé.”

Đình Sương không nhịn được mà tóm lấy cổ áo của anh, kéo Bách Xương Ý cúi thấp một chút, sau đó sán lại, hôn chụt một cái lên môi anh.

Tống Hâm đỏ mặt thành quen rồi, nhưng không chỉ có cậu ta, tất cả mọi người đều đỏ mặt.

Chờ Bách Xương Ý đi vào nhà, Đình Sương thoải mái ngồi vào bên cạnh đám Quách Bằng với Hà Nhạc, hỏi: “Vừa nãy mọi người tán gẫu cái gì thế?”

Tán gẫu cái gì á?

Trải qua một lần bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa chứ sao.

Hà Nhạc đáp: “… Chẳng nói gì cả.”

Đình Sương uống mấy ngụm trà đá, bỗng nghĩ tới điều gì đó, bảo: “Ờ đúng rồi, tự nhiên tao nhớ ra một chuyện, group chat của bọn mình ý, bọn mày kéo cả người yêu vào đúng không? Thế tao cũng kéo người yêu tao vào luôn nhé?”

Tu bi không tình yêu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau