Chương 14: Thiếu tôi cô không ngủ được sao?
Rất nhiều suy nghĩ trong đầu cô nhưng vẫn cố an ủi mình,dù sao dì cũng đang dần có trạng thái tốt hơn trước...chỉ là cô chắc sẽ không thể đến trước mặt của dì khi dì tỉnh lại nữa.Mãi suy nghĩ cô quên mất phải về trước 11 giờ,nhanh chóng đặt taxi về dù sau cũng sắp trễ rồi.
Căn biệt thự vùng ngoại ô
Khi cô xuống xe vừa quay đầu đã thấy cổng chính đóng rồi...nhìn lại đồng hồ 11 giờ 5 phút.Trễ 5 phút...cô đứng ngơ ra đó điện thoại cô hết pin rồi vào không được đi cũng không xong.
-haizz...
Vừa dứt tiếng thở dài cô đã nhìn thấy một chú mèo Scottish Fold từ phía trong ra.Nó e dè hơi vẫy đuôi nhìn cô.Cô ngồi xổm xuống bế chú mèo lên,ít nhất nó không cào cô mà vùi đầu tìm một tư thế thoải mái trong tay cô.
-Ôi trời...dễ thương quá
-Đậu Đậu mau lại đây-Lục Nghiêm Thành
Đang cúi đầu vuốt ve chú mèo,cô giật mình nhận ra giọng nói của anh.Bé mèo cũng kêu lên một tiếng meo~ nhưng lại không nghe lời anh ta.Vừa hay anh ấy ở đây cô thay đổi sắc mặt...
-Àh...tổng giám đốc lúc nãy tôi về hơi muộn,xin lỗi làm phiền anh rồi..ờm tôi có thể vào trong không
Nói với bộ dạng đáng thương cô nhìn anh đầy mong chờ...Cổng tự động mở
-Mang cả con mèo đó vào-Lục Nghiêm Thành
Vừa nói tổng giám đốc vừa quay lưng bước vào.Cô vui vẻ ôm chú mèo vào,may mà có nó không thì cô chẳng biết làm sao.Khi vào đến phòng khách cô thả bé mèo xuống,nó chạy lon ton đến chổ anh ta nằm cạnh anh trên chiếc sofa.
-Sao trước đó tôi chưa thấy con mèo này nhỉ!?
-Là bà gửi nó sang đây vì không có thời gian chăm sóc
Cô ồ một tiếng rồi định đi lên phòng của mình.
-Bà nhờ cô chăm nó đấy...
-Tôi sao!?
Anh ta im lặng không trả lời,cô cũng vui vẻ đồng ý rồi nhanh lên phòng thay đồ,khi xuống phòng khách cô vẫn thấy anh đang ngồi làm việc.Con mèo bên cạnh cũng ngủ rồi.Cô tiến lại ngồi cạnh anh.
-Anh vẫn chưa được đi ngủ sao?
Anh ta hình như không để ý đến lời nói của cô.
-Ông nói anh cuồng công việc giờ tôi tin rồi.
Cô vuốt ve bé mèo Đậu Đậu vừa nói chuyện với anh.
-Thiếu tôi cô không ngủ được sao-Lục Nghiêm Thành
Anh ta quay sang cô rồi nói thản nhiên,lòng cô thầm rủa muốn nghe lời ông lo cho anh ta giờ cô cứng miệng rồi.
-Là thiếu tôi anh ngủ không được đó,không có ai khuyên anh nên đi ngủ đâu.
Tính hơn thua cô đáp trả đầy tự tin.Ôm Đậu Đậu đứng dậy...một lực mạnh nhấc bổng cô lên.Anh bế cô trên tay.
-A..anh làm gì vậy thả tôi xuốngggg
Cô giật mình la lên.
-Im lặng đi chẳng phải cô nói thiếu cô tôi ngủ không được sao,dạo này tôi hơi khó ngủ.
-Tôi...nói đùa thôi anh thôi đi
Vừa đặt cô xuống,cô đã nhanh chân chạy lên trên rồi.Khoé miệng anh lộ vẻ cười,gần đây anh có vẻ thích trêu người ta rồi.Gấp laptop lại anh cũng đi lên phòng của mình.
Sáng hôm sau.Cô thức giấc nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để đi làm bước xuống đến cầu thang đã nhìn thấy bà và tổng giám đốc dùng bữa sáng.
-Con chào bà ạ!
Bà và anh ấy quay sang nhìn tôi theo phản xạ.
-Ồ tiểu Hoa lại đây cùng dùng bữa
Anh ta im lặng dùng bữa.Tôi đi đến ngồi cạnh bà.
-Bà à cháu sắp trễ giờ mất rồi hai người dùng bữa ngon miệng nha cháu xin phép!tạm biệt bà ạ
Bà hơi bất ngờ nhìn tôi rồi quay qua tổng giám đốc.Anh ta còn chẳng thèm để ý là chuyện gì vừa xảy ra đến khi bà kêu cả tên mới để ý đến.
-Bạn gái cháu...hai đứa không đi làm cùng nhau sao!
-Vâng ạ!
Bà thở dài ngán ngẫm nhìn anh.
-Con đừng ăn nữa mau đứng dậy chở tiểu Hoa,hai đứa cùng đi làm đi
Bà hối thúc anh dù không đồng tình cũng phải làm theo.
Phía ngoài cô dang nghe điện thoại từ chị Mỹ Giang
-Hôm nay em sẽ xử lý xong rồi đưa cho Minh Ngọc chị yên tâm nha
-Được,xử lí xong anh chị mở tiệc ăn mừng em đó không được trốn đâu đấy!-Chị Mỹ Giang
-Vâng ạ!
Vừa tắt máy tiếng còi xe làm cô giật mình.Trên xe người lái là Trợ lí Tô ghế sau là tổng giám đốc,cô thắc mắc nhìn vào.
-Cô Trương mời lên xe!-Trợ lí Tô
-Tôi...à không được như vậy sẽ bị người khác đồn thổi đó tôi đi taxi là được rồi.
Chiếc xe lăn bánh theo lời của tổng giám đốc,cô cũng đến công ty như thường.
Phòng thông tin.
Cô nhanh chóng chào mọi người rồi bắt đầu làm việc.Đã làm từ tối ngày hôm qua nên rất nhanh chóng cô đã hoàn thành rồi chuyển cho Minh Ngọc.Con bé vui vẻ đi nộp tài liệu cả phòng ai cũng nhìn ra vẻ mặt đó.Ngồi xem lại lịch làm việc thì Quản lí Trần gọi cô.
-Tập hồ sơ này nộp cho Lục tổng em nộp ngay bây giờ nhé!-Quản lí Trần
Cô nhận tập hồ sơ rồi nhanh chóng đi lên phòng làm việc của anh.Vẫn là Trợ lí Tô chuyển vào giúp tôi,chắc anh ta bận việc gì rồi.
Căn biệt thự vùng ngoại ô
Khi cô xuống xe vừa quay đầu đã thấy cổng chính đóng rồi...nhìn lại đồng hồ 11 giờ 5 phút.Trễ 5 phút...cô đứng ngơ ra đó điện thoại cô hết pin rồi vào không được đi cũng không xong.
-haizz...
Vừa dứt tiếng thở dài cô đã nhìn thấy một chú mèo Scottish Fold từ phía trong ra.Nó e dè hơi vẫy đuôi nhìn cô.Cô ngồi xổm xuống bế chú mèo lên,ít nhất nó không cào cô mà vùi đầu tìm một tư thế thoải mái trong tay cô.
-Ôi trời...dễ thương quá
-Đậu Đậu mau lại đây-Lục Nghiêm Thành
Đang cúi đầu vuốt ve chú mèo,cô giật mình nhận ra giọng nói của anh.Bé mèo cũng kêu lên một tiếng meo~ nhưng lại không nghe lời anh ta.Vừa hay anh ấy ở đây cô thay đổi sắc mặt...
-Àh...tổng giám đốc lúc nãy tôi về hơi muộn,xin lỗi làm phiền anh rồi..ờm tôi có thể vào trong không
Nói với bộ dạng đáng thương cô nhìn anh đầy mong chờ...Cổng tự động mở
-Mang cả con mèo đó vào-Lục Nghiêm Thành
Vừa nói tổng giám đốc vừa quay lưng bước vào.Cô vui vẻ ôm chú mèo vào,may mà có nó không thì cô chẳng biết làm sao.Khi vào đến phòng khách cô thả bé mèo xuống,nó chạy lon ton đến chổ anh ta nằm cạnh anh trên chiếc sofa.
-Sao trước đó tôi chưa thấy con mèo này nhỉ!?
-Là bà gửi nó sang đây vì không có thời gian chăm sóc
Cô ồ một tiếng rồi định đi lên phòng của mình.
-Bà nhờ cô chăm nó đấy...
-Tôi sao!?
Anh ta im lặng không trả lời,cô cũng vui vẻ đồng ý rồi nhanh lên phòng thay đồ,khi xuống phòng khách cô vẫn thấy anh đang ngồi làm việc.Con mèo bên cạnh cũng ngủ rồi.Cô tiến lại ngồi cạnh anh.
-Anh vẫn chưa được đi ngủ sao?
Anh ta hình như không để ý đến lời nói của cô.
-Ông nói anh cuồng công việc giờ tôi tin rồi.
Cô vuốt ve bé mèo Đậu Đậu vừa nói chuyện với anh.
-Thiếu tôi cô không ngủ được sao-Lục Nghiêm Thành
Anh ta quay sang cô rồi nói thản nhiên,lòng cô thầm rủa muốn nghe lời ông lo cho anh ta giờ cô cứng miệng rồi.
-Là thiếu tôi anh ngủ không được đó,không có ai khuyên anh nên đi ngủ đâu.
Tính hơn thua cô đáp trả đầy tự tin.Ôm Đậu Đậu đứng dậy...một lực mạnh nhấc bổng cô lên.Anh bế cô trên tay.
-A..anh làm gì vậy thả tôi xuốngggg
Cô giật mình la lên.
-Im lặng đi chẳng phải cô nói thiếu cô tôi ngủ không được sao,dạo này tôi hơi khó ngủ.
-Tôi...nói đùa thôi anh thôi đi
Vừa đặt cô xuống,cô đã nhanh chân chạy lên trên rồi.Khoé miệng anh lộ vẻ cười,gần đây anh có vẻ thích trêu người ta rồi.Gấp laptop lại anh cũng đi lên phòng của mình.
Sáng hôm sau.Cô thức giấc nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để đi làm bước xuống đến cầu thang đã nhìn thấy bà và tổng giám đốc dùng bữa sáng.
-Con chào bà ạ!
Bà và anh ấy quay sang nhìn tôi theo phản xạ.
-Ồ tiểu Hoa lại đây cùng dùng bữa
Anh ta im lặng dùng bữa.Tôi đi đến ngồi cạnh bà.
-Bà à cháu sắp trễ giờ mất rồi hai người dùng bữa ngon miệng nha cháu xin phép!tạm biệt bà ạ
Bà hơi bất ngờ nhìn tôi rồi quay qua tổng giám đốc.Anh ta còn chẳng thèm để ý là chuyện gì vừa xảy ra đến khi bà kêu cả tên mới để ý đến.
-Bạn gái cháu...hai đứa không đi làm cùng nhau sao!
-Vâng ạ!
Bà thở dài ngán ngẫm nhìn anh.
-Con đừng ăn nữa mau đứng dậy chở tiểu Hoa,hai đứa cùng đi làm đi
Bà hối thúc anh dù không đồng tình cũng phải làm theo.
Phía ngoài cô dang nghe điện thoại từ chị Mỹ Giang
-Hôm nay em sẽ xử lý xong rồi đưa cho Minh Ngọc chị yên tâm nha
-Được,xử lí xong anh chị mở tiệc ăn mừng em đó không được trốn đâu đấy!-Chị Mỹ Giang
-Vâng ạ!
Vừa tắt máy tiếng còi xe làm cô giật mình.Trên xe người lái là Trợ lí Tô ghế sau là tổng giám đốc,cô thắc mắc nhìn vào.
-Cô Trương mời lên xe!-Trợ lí Tô
-Tôi...à không được như vậy sẽ bị người khác đồn thổi đó tôi đi taxi là được rồi.
Chiếc xe lăn bánh theo lời của tổng giám đốc,cô cũng đến công ty như thường.
Phòng thông tin.
Cô nhanh chóng chào mọi người rồi bắt đầu làm việc.Đã làm từ tối ngày hôm qua nên rất nhanh chóng cô đã hoàn thành rồi chuyển cho Minh Ngọc.Con bé vui vẻ đi nộp tài liệu cả phòng ai cũng nhìn ra vẻ mặt đó.Ngồi xem lại lịch làm việc thì Quản lí Trần gọi cô.
-Tập hồ sơ này nộp cho Lục tổng em nộp ngay bây giờ nhé!-Quản lí Trần
Cô nhận tập hồ sơ rồi nhanh chóng đi lên phòng làm việc của anh.Vẫn là Trợ lí Tô chuyển vào giúp tôi,chắc anh ta bận việc gì rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất