Chương 12: Sữa bò
Thôn thứ hai đoàn họ đến thăm chỉ cách huyện một tiếng chạy xe, đường cũng dễ đi. Xe việt dã của đoàn dừng lại trước sân bóng rổ mới xây, bên cạnh là phòng đọc sách của thôn.
"Phát triển đấy," Tôn Kế Hào đánh giá xung quanh một lượt, "Tín hiệu điện thoại ở đây cũng tốt hơn."
"Không biết chỗ đàn chị tới sao rồi."
"Hơi cực đó," Tôn Kế Hào lắc đầu, đưa điện thoại tới trước mặt Đường Hành, "Vẫn đang trên đường đi, chắc hai tiếng nữa cũng chưa tới nơi đâu."
Trên màn hình là khung trò chuyện WeChat giữa hắn và Lư Nguyệt. Lư Nguyệt gửi một bức ảnh chụp dòng sông xanh biếc trên núi, sau đó nhắn: Còn sớm mà. Đường Hành thấy hắn nhắn cho Lư Nguyệt mấy chữ "Lãnh đạo", phía sau chèn thêm cái emoji mặt trăng.
"Hôm nay chúng ta về sớm chút đi," Đường Hành nói, "Tối nay em và anh cùng nhau tổng hợp dữ liệu."
"Cũng được, nhìn thôn này là biết điều kiện khá tốt rồi," Tôn Kế Hào vỗ vai Đường Hành, cười ngây ngô nói, "Đúng lúc có em hỗ trợ, anh có thể dẫn đàn chị của em đi lên huyện chơi."
Y như hắn lời nói, điều kiện kinh tế của thôn này tốt hơn thôn Bán Khê rất nhiều. Đi thăm một lượt, Đường Hành thấy vài hộ gia đình còn có xe hơi đậu trước nhà. 3 rưỡi chiều, nhóm họ hoàn thành công việc và về tới khách sạn.
"Làm từ từ thôi em, mấy số liệu này cập nhập hệ thống rồi là không sửa được đâu, cẩn thận chút." Tôn Kế Hào nói xong liền đứng dậy rời đi, dáng vẻ hoàn toàn yên tâm, không có chút vướng bận.
Trời nhá nhem tối, Đường Hành nhận được một cuộc điện thoại từ Mỹ.
"Mình liên hệ rồi đó, sẽ có nghiên cứu sinh ở đại học Quý Châu đến chỗ cậu vào sáng mai." Giọng Tưởng Á từ điện thoại truyền ra, Đường Hành có cảm giác như đã cách nhau một đời.
"Ừ. Được," Đường Hành dừng lại một chút, "Làm phiền cậu."
"Sao khách sáo dữ vậy?"
"Lâu rồi không gặp cậu."
"À, cũng chả dễ gì mà nghe được mấy lời này từ miệng cậu," Tưởng Á cười vui vẻ, "Không uổng công ba ba thương cậu."
"Biến."
"Nghiêm túc nè, thật sự có người đầu độc cậu à?"
"Không phải thuốc độc, mình nghi là...... thuốc ngủ."
"ĐM, đừng có hù mình đó!"
"Yên tâm đi," Đường Hành nhìn chằm chằm chai sữa bò vẫn còn dang dở kia, "Mình tự lo được."
Thấy Tưởng Á ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, Đường Hành hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao cả, mình chỉ đang nghĩ," cậu ta nói rồi lại cười, "Nếu mà là trước kia, thì chắc cậu đã trực tiếp đè con người ta ra đập cho một trận rồi, bây giờ lại còn biết đi xác minh, quá là tiến bộ mà."
"Trước đây mình cục súc vậy à?"
"Chứ gì nữa. Cậu còn nhớ cái lần An Vân cầm theo cây ghi-ta Bass không? Vậy mà bị cậu đập cho gãy đó."
"...... Ghi-ta Bass?"
"Cái màu xám bạc đó."
"Nhớ rồi."
"Đường Hành," hắn bỗng nhiên hạ giọng, nói chuyện cũng nghiêm túc hơn, "Tháng sau mình về nước, chuẩn bị đi tới Hồ Nam."
"......"
"Sắp tới ngày giỗ của Tiểu Thấm, mình sẽ tới viếng cô ấy. Nếu cậu rảnh thì...... Bọn mình gặp nhau đi?"
Đường Hành cau mày, nhẹ giọng đáp: "Nói sau đi."
Tưởng Á cười cười: "Được."
Lạ thật, Tưởng Á vậy mà chịu về nước. Trong ấn tượng của cậu, người bạn này đã xuất ngoại 6 năm, nhưng chỉ về nước đúng một lần —— nhưng là đến Hong Kong làm đồ án chứ không về đại lục. Thậm chí Đường Hành còn từng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Tưởng Á nữa, ít nhất là sẽ không gặp nhau ở trong nước. Còn An Vân thì giống như đã cắt đứt liên lạc. Lẽ ra cô ấy và Tưởng Á sẽ cùng sống ở Mỹ, tuy rằng một người ở đằng Đông một kẻ ở đằng Tây nhưng sẽ không đến mức không có cơ hội gặp nhau —— nhưng Tưởng Á từng nói, hai người họ thật sự không hề tụ họp lần nào. Không biết An Vân bận rộn cái gì.
Bọn họ có nhóm chat ba người trên WeChat, nhưng không có ai nhắn tin trò chuyện trong nhóm. Dù là những dịp tết Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán, hay đêm giao thừa, cũng không một ai chủ động bắt chuyện, một câu chúc mừng cũng không có. Đường Hành hiểu rõ đây là giao ước ngầm giữa họ. Họ không còn là bạn bè, dù trời nam hay biển bắc, năm cũ hay năm mới, họ chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống trên thế giới này là đủ. Nếu không phải lần này có chuyện gấp cậu cũng không liên lạc nhờ Tưởng Á giúp đỡ.
Nhưng sao Tưởng Á lại về nước? Đường Hành nhìn chằm chằm hình đại diện WeChat của Lý Nguyệt Trì trên điện thoại, có chút sững sờ. Giống như một lời ước hẹn, người xưa chuyện cũ cứ liên tục hiện ra trước mắt làm lòng cậu càng thêm bồn chồn.
Hôm sau, 5 giờ rưỡi sáng, Đường Hành gặp vị nghiên cứu sinh từ đại học Qúy Châu ở cửa khách sạn. Cậu ta lái xe suốt đêm tới đây, khuôn mặt có chút mệt mỏi.
"Vất vả cho cậu," Đường Hành cầm một cái bao nilon màu đen trong tay đưa cho cậu ta, "Là cái này...... Phiền cậu mang về kiểm tra giúp tôi."
"Thầy nghi trong sữa có bỏ thuốc ngủ sao?"
"Tôi không xác định có phải là thuốc ngủ hay không nhưng nó gây cho người ta cảm giác thèm ngủ."
"Tôi biết rồi. Vậy giờ tôi về trường làm xét nghiệm, nhanh nhất là đêm nay sẽ có kết quả."
"Cảm ơn, có kết quả thì nhờ cậu báo ngay cho tôi. Còn nữa, hãy giữ kín việc này."
"OK."
Nam sinh cầm bọc nilon quay về xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Đường Hành. Lúc này, sắc trời lờ mờ sáng, một vài tia nắng đã ló dạng từ phía chân trời xa xôi. Đường Hành nghĩ, lại là một ngày nắng. Đây là ngày thứ tư cậu ở Thạch Giang, nếu mọi sự vẫn bình thường thì cậu còn ở lại đây thêm bảy ngày nữa.
Trên đường về phòng lại đụng mặt giám đốc Tề. Hắn đang đứng cạnh hồ bơi hút thuốc một mình, thấy Đường Hành, vẻ mặt kinh ngạc: "Thầy Đường dậy sớm vậy à?"
"Ngủ không được nên ra ngoài đi dạo."
"Haizz, thầy còn trẻ vậy mà đã mất ngủ à," giám đốc Tề cười nói, "Tôi tuổi này mới thật sự là bị mất ngủ đây."
"Vậy à?" Đường Hành cũng mỉm cười, "Anh nhìn cũng đâu lớn hơn tôi là mấy."
"Tôi 36."
"Cũng cỡ tuổi đàn anh."
"Tôi cảm thấy một khi qua cái tuổi 35 thì sức lực không còn được như xưa nữa."
"Thì công việc của anh cũng vất vả mà."
"Cũng hết cách, kiếm tiền mà," giám đốc Tề dập thuốc, bất đắc dĩ cười, "Vợ con đều dựa vào mình tôi."
Thôn thứ ba xa hơn thôn Bán Khê, đường đi lại ngoằn ngoèo quanh co. Lúc này, trong xe chỉ có hai người là tài xế và Đường Hành. Tới ngã rẽ, Đường Hành bị lắc qua lắc lại theo quán tính. Cậu nhận ra không có Lý Nguyệt Trì, khoang xe thật trống trãi, nhưng mà Lý Nguyệt Trì lại gầy như vậy —— cậu cũng không rõ sao mình lại có cảm giác này.
Đường Hành ra vẻ tự nhiên hỏi tài xế: "Hai ngày nay tiểu Lý bận việc gì à?"
"Nghe nói cậu ấy đi Trùng Khánh giao hàng rồi."
"Thế à."
"Hình như là đi ngày hôm qua hay sao ấy?" Giọng điệu tài xế có chút hâm mộ "Lãnh đạo biết sao không, cậu ấy chuyên đi giao hàng, một chuyến như vậy kiếm được không ít đâu."
Đường Hành bật cười rồi không nói gì. Cậu còn cho rằng Lý Nguyệt Trì vì sợ bị cậu dây dưa nên ra sức lánh mặt, thậm chí còn chạy trốn đến nơi khác. Nhưng thật ra không cần phải làm thế. Cậu đã không còn liều lĩnh và bất chấp như 6 năm trước mà phải có bằng được những thứ mình thích hay người mình để ý.
Đến hơn 5 giờ chiều họ mới xong việc ở đây. Vị trí của thôn này thật quá hẻo lánh, vài người trong vùng đã sớm di cư đến vùng khác sinh sống. Đến nơi không thấy người, họ đành phải gọi từng cuộc điện thoại để tìm hiểu tình hình. Đã thế, đường đèo đầy dốc cao, nhiều nơi không lái xe vào được chỉ có thể đi bộ. Trở về khách sạn đã gần 8 giờ tối, học trò mệt đến đi nghiêng nghiêng vẹo vẹo, ngay cả Tôn Kế Hào cũng bị say xe, nửa đường đã nôn một lần, cả người ủ rũ. Hắn xua xua tay với Đường Hành "Mai hẵng cập nhật số liệu đi đàn em...... Anh phải về ngủ đây......"
"Không ăn cơm tối à?"
"Ngủ đã rồi tính sau...... À, em nói với Lư Nguyệt một tiếng giúp anh, buổi tối nhớ gọi video cho Ca Cao...... Anh chẳng còn hơi sức đâu nữa." Ca Cao là con gái của họ.
Đường Hành đồng ý, nhìn Tôn Kế Hào đi vào phòng.
"Phát triển đấy," Tôn Kế Hào đánh giá xung quanh một lượt, "Tín hiệu điện thoại ở đây cũng tốt hơn."
"Không biết chỗ đàn chị tới sao rồi."
"Hơi cực đó," Tôn Kế Hào lắc đầu, đưa điện thoại tới trước mặt Đường Hành, "Vẫn đang trên đường đi, chắc hai tiếng nữa cũng chưa tới nơi đâu."
Trên màn hình là khung trò chuyện WeChat giữa hắn và Lư Nguyệt. Lư Nguyệt gửi một bức ảnh chụp dòng sông xanh biếc trên núi, sau đó nhắn: Còn sớm mà. Đường Hành thấy hắn nhắn cho Lư Nguyệt mấy chữ "Lãnh đạo", phía sau chèn thêm cái emoji mặt trăng.
"Hôm nay chúng ta về sớm chút đi," Đường Hành nói, "Tối nay em và anh cùng nhau tổng hợp dữ liệu."
"Cũng được, nhìn thôn này là biết điều kiện khá tốt rồi," Tôn Kế Hào vỗ vai Đường Hành, cười ngây ngô nói, "Đúng lúc có em hỗ trợ, anh có thể dẫn đàn chị của em đi lên huyện chơi."
Y như hắn lời nói, điều kiện kinh tế của thôn này tốt hơn thôn Bán Khê rất nhiều. Đi thăm một lượt, Đường Hành thấy vài hộ gia đình còn có xe hơi đậu trước nhà. 3 rưỡi chiều, nhóm họ hoàn thành công việc và về tới khách sạn.
"Làm từ từ thôi em, mấy số liệu này cập nhập hệ thống rồi là không sửa được đâu, cẩn thận chút." Tôn Kế Hào nói xong liền đứng dậy rời đi, dáng vẻ hoàn toàn yên tâm, không có chút vướng bận.
Trời nhá nhem tối, Đường Hành nhận được một cuộc điện thoại từ Mỹ.
"Mình liên hệ rồi đó, sẽ có nghiên cứu sinh ở đại học Quý Châu đến chỗ cậu vào sáng mai." Giọng Tưởng Á từ điện thoại truyền ra, Đường Hành có cảm giác như đã cách nhau một đời.
"Ừ. Được," Đường Hành dừng lại một chút, "Làm phiền cậu."
"Sao khách sáo dữ vậy?"
"Lâu rồi không gặp cậu."
"À, cũng chả dễ gì mà nghe được mấy lời này từ miệng cậu," Tưởng Á cười vui vẻ, "Không uổng công ba ba thương cậu."
"Biến."
"Nghiêm túc nè, thật sự có người đầu độc cậu à?"
"Không phải thuốc độc, mình nghi là...... thuốc ngủ."
"ĐM, đừng có hù mình đó!"
"Yên tâm đi," Đường Hành nhìn chằm chằm chai sữa bò vẫn còn dang dở kia, "Mình tự lo được."
Thấy Tưởng Á ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, Đường Hành hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao cả, mình chỉ đang nghĩ," cậu ta nói rồi lại cười, "Nếu mà là trước kia, thì chắc cậu đã trực tiếp đè con người ta ra đập cho một trận rồi, bây giờ lại còn biết đi xác minh, quá là tiến bộ mà."
"Trước đây mình cục súc vậy à?"
"Chứ gì nữa. Cậu còn nhớ cái lần An Vân cầm theo cây ghi-ta Bass không? Vậy mà bị cậu đập cho gãy đó."
"...... Ghi-ta Bass?"
"Cái màu xám bạc đó."
"Nhớ rồi."
"Đường Hành," hắn bỗng nhiên hạ giọng, nói chuyện cũng nghiêm túc hơn, "Tháng sau mình về nước, chuẩn bị đi tới Hồ Nam."
"......"
"Sắp tới ngày giỗ của Tiểu Thấm, mình sẽ tới viếng cô ấy. Nếu cậu rảnh thì...... Bọn mình gặp nhau đi?"
Đường Hành cau mày, nhẹ giọng đáp: "Nói sau đi."
Tưởng Á cười cười: "Được."
Lạ thật, Tưởng Á vậy mà chịu về nước. Trong ấn tượng của cậu, người bạn này đã xuất ngoại 6 năm, nhưng chỉ về nước đúng một lần —— nhưng là đến Hong Kong làm đồ án chứ không về đại lục. Thậm chí Đường Hành còn từng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Tưởng Á nữa, ít nhất là sẽ không gặp nhau ở trong nước. Còn An Vân thì giống như đã cắt đứt liên lạc. Lẽ ra cô ấy và Tưởng Á sẽ cùng sống ở Mỹ, tuy rằng một người ở đằng Đông một kẻ ở đằng Tây nhưng sẽ không đến mức không có cơ hội gặp nhau —— nhưng Tưởng Á từng nói, hai người họ thật sự không hề tụ họp lần nào. Không biết An Vân bận rộn cái gì.
Bọn họ có nhóm chat ba người trên WeChat, nhưng không có ai nhắn tin trò chuyện trong nhóm. Dù là những dịp tết Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán, hay đêm giao thừa, cũng không một ai chủ động bắt chuyện, một câu chúc mừng cũng không có. Đường Hành hiểu rõ đây là giao ước ngầm giữa họ. Họ không còn là bạn bè, dù trời nam hay biển bắc, năm cũ hay năm mới, họ chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống trên thế giới này là đủ. Nếu không phải lần này có chuyện gấp cậu cũng không liên lạc nhờ Tưởng Á giúp đỡ.
Nhưng sao Tưởng Á lại về nước? Đường Hành nhìn chằm chằm hình đại diện WeChat của Lý Nguyệt Trì trên điện thoại, có chút sững sờ. Giống như một lời ước hẹn, người xưa chuyện cũ cứ liên tục hiện ra trước mắt làm lòng cậu càng thêm bồn chồn.
Hôm sau, 5 giờ rưỡi sáng, Đường Hành gặp vị nghiên cứu sinh từ đại học Qúy Châu ở cửa khách sạn. Cậu ta lái xe suốt đêm tới đây, khuôn mặt có chút mệt mỏi.
"Vất vả cho cậu," Đường Hành cầm một cái bao nilon màu đen trong tay đưa cho cậu ta, "Là cái này...... Phiền cậu mang về kiểm tra giúp tôi."
"Thầy nghi trong sữa có bỏ thuốc ngủ sao?"
"Tôi không xác định có phải là thuốc ngủ hay không nhưng nó gây cho người ta cảm giác thèm ngủ."
"Tôi biết rồi. Vậy giờ tôi về trường làm xét nghiệm, nhanh nhất là đêm nay sẽ có kết quả."
"Cảm ơn, có kết quả thì nhờ cậu báo ngay cho tôi. Còn nữa, hãy giữ kín việc này."
"OK."
Nam sinh cầm bọc nilon quay về xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Đường Hành. Lúc này, sắc trời lờ mờ sáng, một vài tia nắng đã ló dạng từ phía chân trời xa xôi. Đường Hành nghĩ, lại là một ngày nắng. Đây là ngày thứ tư cậu ở Thạch Giang, nếu mọi sự vẫn bình thường thì cậu còn ở lại đây thêm bảy ngày nữa.
Trên đường về phòng lại đụng mặt giám đốc Tề. Hắn đang đứng cạnh hồ bơi hút thuốc một mình, thấy Đường Hành, vẻ mặt kinh ngạc: "Thầy Đường dậy sớm vậy à?"
"Ngủ không được nên ra ngoài đi dạo."
"Haizz, thầy còn trẻ vậy mà đã mất ngủ à," giám đốc Tề cười nói, "Tôi tuổi này mới thật sự là bị mất ngủ đây."
"Vậy à?" Đường Hành cũng mỉm cười, "Anh nhìn cũng đâu lớn hơn tôi là mấy."
"Tôi 36."
"Cũng cỡ tuổi đàn anh."
"Tôi cảm thấy một khi qua cái tuổi 35 thì sức lực không còn được như xưa nữa."
"Thì công việc của anh cũng vất vả mà."
"Cũng hết cách, kiếm tiền mà," giám đốc Tề dập thuốc, bất đắc dĩ cười, "Vợ con đều dựa vào mình tôi."
Thôn thứ ba xa hơn thôn Bán Khê, đường đi lại ngoằn ngoèo quanh co. Lúc này, trong xe chỉ có hai người là tài xế và Đường Hành. Tới ngã rẽ, Đường Hành bị lắc qua lắc lại theo quán tính. Cậu nhận ra không có Lý Nguyệt Trì, khoang xe thật trống trãi, nhưng mà Lý Nguyệt Trì lại gầy như vậy —— cậu cũng không rõ sao mình lại có cảm giác này.
Đường Hành ra vẻ tự nhiên hỏi tài xế: "Hai ngày nay tiểu Lý bận việc gì à?"
"Nghe nói cậu ấy đi Trùng Khánh giao hàng rồi."
"Thế à."
"Hình như là đi ngày hôm qua hay sao ấy?" Giọng điệu tài xế có chút hâm mộ "Lãnh đạo biết sao không, cậu ấy chuyên đi giao hàng, một chuyến như vậy kiếm được không ít đâu."
Đường Hành bật cười rồi không nói gì. Cậu còn cho rằng Lý Nguyệt Trì vì sợ bị cậu dây dưa nên ra sức lánh mặt, thậm chí còn chạy trốn đến nơi khác. Nhưng thật ra không cần phải làm thế. Cậu đã không còn liều lĩnh và bất chấp như 6 năm trước mà phải có bằng được những thứ mình thích hay người mình để ý.
Đến hơn 5 giờ chiều họ mới xong việc ở đây. Vị trí của thôn này thật quá hẻo lánh, vài người trong vùng đã sớm di cư đến vùng khác sinh sống. Đến nơi không thấy người, họ đành phải gọi từng cuộc điện thoại để tìm hiểu tình hình. Đã thế, đường đèo đầy dốc cao, nhiều nơi không lái xe vào được chỉ có thể đi bộ. Trở về khách sạn đã gần 8 giờ tối, học trò mệt đến đi nghiêng nghiêng vẹo vẹo, ngay cả Tôn Kế Hào cũng bị say xe, nửa đường đã nôn một lần, cả người ủ rũ. Hắn xua xua tay với Đường Hành "Mai hẵng cập nhật số liệu đi đàn em...... Anh phải về ngủ đây......"
"Không ăn cơm tối à?"
"Ngủ đã rồi tính sau...... À, em nói với Lư Nguyệt một tiếng giúp anh, buổi tối nhớ gọi video cho Ca Cao...... Anh chẳng còn hơi sức đâu nữa." Ca Cao là con gái của họ.
Đường Hành đồng ý, nhìn Tôn Kế Hào đi vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất