Chương 14: Bìa hồ SƠ
Đường Hành xoay người chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra, cậu đâm thẳng vào Lư Nguyệt. Cô bị đụng trúng liên tục lùi bước về phía sau, chân bị trượt, ngã ngồi trên mặt đất.
Trưởng khoa Từ đứng bên cạnh, có vẻ không dám tiến lên, chỉ có thể cắn răng mắng: "Mấy người làm cái gì ở đây! Điên hết rồi à?!"
Đường Hành nhìn Lư Nguyệt. Dáng người cô nhỏ nhắn, mái tóc ngắn đen tuyền, mặt sđeo kính, cực kỳ giống sinh viên. Lúc mới đến trường, Lư Nguyệt đối xử với cậu rất lãnh đạm, không hề coi cậu là "Đàn em". Khi ấy, Đường Hành còn nghi ngờ có phải mình có đã làm gì sai phật lòng cô hay không. Sau này tiếp xúc nhiều mới biết Lư Nguyệt là người như vậy, ít lời, sống nội tâm, không có cảm giác tồn tại. Dường như cuộc sống của cô đơn giản tới mức không cần dùng ngôn ngữ để giao tiếp, chỉ có đọc sách và đọc sách, tốt nghiệp tiến sĩ, đi dạy, kết hôn rồi sinh con —— đơn giản và thuận lợi.
"Đàn em," Lư Nguyệt cuộn tròn cơ thể lại, vẻ mặt bình tình hệt như Tôn Kế Hào, "Em thật sự không biết gì sao?"
Hai chân Đường Hành mềm nhũn, gần như sắp ngã gục xuống đất.
Lại là những lời này.
Cậu nhào đến, đôi tay siết lấy vai Lư Nguyệt: "Chị nói vậy là có ý gì,...... Đàn chị, em nên biết cái gì, em ——"
"Đừng gọi tôi là đàn chị," Lư Nguyệt từng câu từng chữ nói, "Em biết không, mỗi lần em gọi tôi là ' Đàn chị ', tôi đều muốn chết."
"......"
"Mỗi một lần em gọi 'Đàn chị 'đều làm tôi nhớ tới ông ta. Em biết vì sao tôi để tóc ngắn không?"
"......"
"Bởi vì ông ta từng nói thích nữ sinh để tóc dài xõa trên vai. Tôi từng cho rằng tốt nghiệp là thì sẽ tốt thôi, ráng chịu đến lúc tốt nghiệp thì sẽ ổn thôi —— nhưng căn bản tôi trốn không thoát, em biết không? Ông ta giới thiệu tôi với Tôn Kế Hào, ông ta làm loại chuyện đó với tôi lại còn giới thiệu đối tượng cho tôi, rất lợi hại đúng không? Ông ta còn đưa em tới Macao, nói tôi hãy hỗ trợ em...... Ngày đầu tiên em tới làm, tôi nghĩ là, nếu em chết thì sẽ tốt biết mấy. Bị một tấm kính rơi từ trên lầu xuống đè chết, hay bị bệnh tim đột tử, chỉ cần em chết là được, như vậy tôi sẽ không còn nhớ tới ông ta nữa," Lư Nguyệt nói, hai dòng nước mắt lăn dài, "Nhưng sau đó tôi lại nhận ra, em không biết gì cả. Ông ta là bác em, vậy mà em không biết một cái gì cả —— Đường Hành, tôi vô cùng ghen tị với em."
Trời gầm một tiếng vang dội, huyện Thạch Giang lúc hai giờ sáng, mưa như trút nước.
Cần gạt nước trên xe liên tục đong đưa nhưng vẫn không so được với tốc độ mưa rơi. Mưa phủ khắp đất trời, chiếc xe tựa như tiến vào một cơn thủy triều hung dữ. Nhiệt độ của điều hòa quá thấp, tài xế vừa lái xe vừa co ro.
Đường Hành hỏi: "Còn bao lâu nữa?" Giọng cậu khàn hơn bình thường, rũ đầu, không nhìn rõ nét mặt.
"Mưa to quá lãnh đạo," tài xế rùng mình một cái, "Ít nhất phải một tiếng nữa."
Một tiếng. Đường Hành không ừ hử gì. Qua một lúc lâu mới phát ra một tiếng "Ừ" mơ hồ.
Tài xế không dám nhiều lời, đành dùng sức đánh tay lái. Cơ thể Đường Hành ngồi trên ghế lúc ẩn lúc hiện, cột sống như đã bị người rút đi, dáng ngồi xiên vẹo, chân mềm oặt, toàn bộ cơ thể đều lung lay sắp đổ, chỉ còn mỗi não là hoạt động.
Nhưng não cậu lúc này đang rất hỗn loạn. Bác sĩ từng dặn cậu, những chuyện trước kia nếu có thể thì đừng nghĩ tới, vì vậy mà cậu vẫn luôn cố gắng tránh để bản thân nhớ lại. Nhưng giờ phút này, những hình ảnh đó, những khung cảnh ấy như một bình rượu kín đã ủ nhiều năm, vừa mở nắp, hương rượu ồ ạt sộc lên làm cậu nửa say nửa tỉnh, thần trí tan rã.
Mặt nước Đông Hồ cứ mãi gợn sóng như một vùng biển cả. Lý Nguyệt Trì ngồi bên cạnh cậu, tay cầm chiếc cặp màu đen, mở khóa phân nửa lộ ra một xấp tờ rơi luyện thi. Cậu hỏi Lý Nguyệt Trì, ngày mai có phát tờ rơi không? Lý Nguyệt Trì nói, có, phát đến thứ ba tuần sau. Cậu có chút không vui nói, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Lý Nguyệt Trì xấu hổ cười cười, không nói gì.
Trong quán bar LIL trên đường Giang Hán, sau khi ban nhạc biễu diễn xong, cậu nhận được một bó hoa hồng đỏ từ một cô gái. Cô gái ấy ngượng ngùng, vội vàng đi về phía cậu muốn bày tỏ, câu gật đầu đáp lời, ánh mắt lại lướt qua cô gái mà nhìn về một góc. Lý Nguyệt Trì đứng ở đó, cũng đang nhìn cậu, anh đứng khoanh tay, nét mặt có chút lưu manh. Cậu nhíu mày, Lý Nguyệt Trì đi tới, cầm lấy đàn ghi-ta trên vai cậu. Cô ấy hỏi, đây là ai? Cậu nói, trợ lý. Lý Nguyệt Trì nghiêm túc gật đầu nói, cô bạn, lần sau muốn tới bày tỏ thì nhớ đăng ký trước với tôi đấy.
Tháng 6 năm 2012, cậu tới trại tạm giam, Lý Nguyệt Trì từ chối gặp cậu. Tưởng Á đi vào, chưa được bao lâu đã ra ngoài, dùng sức ôm vai cậu lại như sợ rằng cậu sẽ sụp đổ. Tưởng Á nói, Lý Nguyệt Trì nhờ mình xin lỗi cậu thay anh ta. Anh ta nói anh ta thích cậu, nhưng chỉ yêu một mình Điền Tiểu Thấm. Nơi cuối con đường, ánh hoàng hôn buông, rộng lớn đến mức có thể chạm tay đến, hoàng hôn như máu, để rồi những ngày về sau cậu luôn phát bệnh vào những chiều hoàng hôn.
Lý Nguyệt Trì. Những mãnh vỡ ký ức về anh hiện lên như hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh bay. Cậu mê man không rõ đâu là bướm thật, đâu chỉ là những hạt bột phấn rơi. Tất cả, niềm tin, dối lừa, thù hận trong phút chốc đều hóa thành mây khói.
Xe dừng lại, tài xế nói: "Tới rồi lãnh đạo."
Mưa càng nặng hạt, Đường Hành mở cửa xe ra, đi thẳng vào màn mưa tăm tối. Cậu vẫn nhớ con đường này, tối ngày hôm đó Lý Nguyệt Trì dẫn cậu đi qua, sơn thôn ban đêm vô cũng yên tĩnh. Lúc này, cả người cậu ướt sũng, đôi chân đạp trên mặt đất lạnh lẽo và bùn lầy, cậu đang đi vào một con đường không thể quay đầu.
Trưởng thôn cầm đèn pin từ nhà Lý Nguyệt Trì bước nhanh ra ngoài chào đón, gọi: "Đường...... thầy Đường?" Có vẻ không tin cậu thật sự sẽ tới đây.
Đi đến gần, Đường Hành nói: "Lý Nguyệt Trì đâu."
"Cậu ta...... Đi làm rồi," trưởng thôn nhìn Đường Hành, vẻ mặt ngỡ ngàng, "Đây là sao vậy thầy Đường?! Đi đi đi đi thôi, tới Ủy ban thôn trước, cho thầy nghỉ ngơi một chút, tôi đã kêu người liên hệ cậu ấy, cậu ấy về liền đây......"
"Cút ngay."
Đường Hành đẩy cửa rảo bước đến căn nhà của gia đình họ Lý, ánh mắt chạm phải một người phụ nữ đang ngồi. Hai mắt bà rưng rưng, nói tiếng phổ thông bằng giọng địa phương rất nặng, cầu xin "Lãnh đạo ơi, cậu làm chủ cho nhà tôi, Nguyệt Trì nó không làm gì cả......" Là mẹ của Lý Nguyệt Trì.
Đường Hành nói: "Phòng Lý Nguyệt Trì ở đâu."
"Không làm gì cả là thế nào?" Trưởng thôn tiến đến, nổi giận đùng đùng, "Tôi nói cho bà biết, chúng tôi điều tra hết cả rồi! Người mà Lý Nguyệt Trì đâm chính là bác của thầy Đường đây! Thầy Đường không chấp nhà mấy người thì thôi, các người còn dám đi gây chuyện, thật không biết điều ——"
"Nguyệt Trì nó bị oan mà," Người phụ nữ khóc càng thêm thê thảm "Lãnh đạo, nó thật sự bị oan mà. Trước đây tôi đến thăm nó, nó có nói với tôi rồi, lãnh đạo......"
"Xin bác nói cho con biết," Đường Hành cố gắng để giọng mình nghe thật ôn hòa "Phòng của Lý Nguyệt Trì ở đâu?"
"Bên trong, phòng thứ nhất bên trái......"
Đường Hành đi về phía trước, nước mưa trên người nhỏ tí tách xuống nền nhà xi măng. Vệt nước kéo dài theo bước chân cậu, cậu quẹo trái, đẩy cửa ra, kéo dây đèn, nương theo bóng đèn tròn mờ mịt, cậu nhìn thấy kệ sách của Lý Nguyệt Trì.
Căn phòng này nhỏ đến mức không nhìn sót được thứ gì, một chiếc giường đơn, một cái kệ sách, và hết. Đường Hành dùng hết chút sức lực cuối cùng lê bước đến trước kệ sách, từ giữa đống sách báo cũ, lấy xuống mấy cái bìa hồ sơ màu xanh biển. Lúc này, tư duy đã chết, tất cả đều dựa vào cảm quan, bởi vì những bìa hồ sơ này gọn gàng ngăn nắp đến mức chói mắt. Cậu mở bìa hồ sơ đầu tiên ra, "Nghiên cứu đối chiếu các bản dịch của《 Những vấn đề về xã hội học tri thức 》(*) ", là luận văn tốt nghiệp đại học của cậu. Bìa hồ sơ thứ hai, 《Max Scheler's Individualism》(Chủ nghĩa cá nhân của Max Scheler), luận văn thạc sĩ của cậu. Cái thứ ba, 《Michel Foucault and the politics of China》(Michel Foucault và chính trị Trung Quốc), luận án tiến sĩ của cậu. Cái thứ tư, rất dày, là tất cả những bài viết của cậu đã được xuất bản trên tạp chí, Lý Nguyệt Trì in chúng ra từng tờ một, rồi dán nhãn đánh dấu mỗi bài khác nhau —— thật khó để tưởng tượng được làm thế nào anh có thể cầm USB đến một cái tiệm in nào đó nơi huyện thành xa xôi hẻo lánh này mà in ra những trang giấy tiếng Anh không có chút liên quan gì tới khô bò Thạch Giang. Sẽ có kẻ chê cười anh sao? Bìa hồ sơ cuối cùng, chữ Hán, bản án của Lý Nguyệt Trì, 4 năm 9 tháng tù giam có thời hạn.
(*) Tiếng Anh là Problems of a Sociology of Knowledge là một bài tiểu luận năm 1924 của nhà triết học, xã hội học và nhà nhân chủng học người Đức - Max Scheler
Đường Hành từ từ quay đầu lại, Lý Nguyệt Trì đứng ở cửa phòng,
Họ đối diện,
Một khoảng im,
Một ánh nhìn,
Đất trời như vỡ đôi.
Ngay sau đó, Đường Hành ngã khuỵu trước mặt anh.
Trưởng khoa Từ đứng bên cạnh, có vẻ không dám tiến lên, chỉ có thể cắn răng mắng: "Mấy người làm cái gì ở đây! Điên hết rồi à?!"
Đường Hành nhìn Lư Nguyệt. Dáng người cô nhỏ nhắn, mái tóc ngắn đen tuyền, mặt sđeo kính, cực kỳ giống sinh viên. Lúc mới đến trường, Lư Nguyệt đối xử với cậu rất lãnh đạm, không hề coi cậu là "Đàn em". Khi ấy, Đường Hành còn nghi ngờ có phải mình có đã làm gì sai phật lòng cô hay không. Sau này tiếp xúc nhiều mới biết Lư Nguyệt là người như vậy, ít lời, sống nội tâm, không có cảm giác tồn tại. Dường như cuộc sống của cô đơn giản tới mức không cần dùng ngôn ngữ để giao tiếp, chỉ có đọc sách và đọc sách, tốt nghiệp tiến sĩ, đi dạy, kết hôn rồi sinh con —— đơn giản và thuận lợi.
"Đàn em," Lư Nguyệt cuộn tròn cơ thể lại, vẻ mặt bình tình hệt như Tôn Kế Hào, "Em thật sự không biết gì sao?"
Hai chân Đường Hành mềm nhũn, gần như sắp ngã gục xuống đất.
Lại là những lời này.
Cậu nhào đến, đôi tay siết lấy vai Lư Nguyệt: "Chị nói vậy là có ý gì,...... Đàn chị, em nên biết cái gì, em ——"
"Đừng gọi tôi là đàn chị," Lư Nguyệt từng câu từng chữ nói, "Em biết không, mỗi lần em gọi tôi là ' Đàn chị ', tôi đều muốn chết."
"......"
"Mỗi một lần em gọi 'Đàn chị 'đều làm tôi nhớ tới ông ta. Em biết vì sao tôi để tóc ngắn không?"
"......"
"Bởi vì ông ta từng nói thích nữ sinh để tóc dài xõa trên vai. Tôi từng cho rằng tốt nghiệp là thì sẽ tốt thôi, ráng chịu đến lúc tốt nghiệp thì sẽ ổn thôi —— nhưng căn bản tôi trốn không thoát, em biết không? Ông ta giới thiệu tôi với Tôn Kế Hào, ông ta làm loại chuyện đó với tôi lại còn giới thiệu đối tượng cho tôi, rất lợi hại đúng không? Ông ta còn đưa em tới Macao, nói tôi hãy hỗ trợ em...... Ngày đầu tiên em tới làm, tôi nghĩ là, nếu em chết thì sẽ tốt biết mấy. Bị một tấm kính rơi từ trên lầu xuống đè chết, hay bị bệnh tim đột tử, chỉ cần em chết là được, như vậy tôi sẽ không còn nhớ tới ông ta nữa," Lư Nguyệt nói, hai dòng nước mắt lăn dài, "Nhưng sau đó tôi lại nhận ra, em không biết gì cả. Ông ta là bác em, vậy mà em không biết một cái gì cả —— Đường Hành, tôi vô cùng ghen tị với em."
Trời gầm một tiếng vang dội, huyện Thạch Giang lúc hai giờ sáng, mưa như trút nước.
Cần gạt nước trên xe liên tục đong đưa nhưng vẫn không so được với tốc độ mưa rơi. Mưa phủ khắp đất trời, chiếc xe tựa như tiến vào một cơn thủy triều hung dữ. Nhiệt độ của điều hòa quá thấp, tài xế vừa lái xe vừa co ro.
Đường Hành hỏi: "Còn bao lâu nữa?" Giọng cậu khàn hơn bình thường, rũ đầu, không nhìn rõ nét mặt.
"Mưa to quá lãnh đạo," tài xế rùng mình một cái, "Ít nhất phải một tiếng nữa."
Một tiếng. Đường Hành không ừ hử gì. Qua một lúc lâu mới phát ra một tiếng "Ừ" mơ hồ.
Tài xế không dám nhiều lời, đành dùng sức đánh tay lái. Cơ thể Đường Hành ngồi trên ghế lúc ẩn lúc hiện, cột sống như đã bị người rút đi, dáng ngồi xiên vẹo, chân mềm oặt, toàn bộ cơ thể đều lung lay sắp đổ, chỉ còn mỗi não là hoạt động.
Nhưng não cậu lúc này đang rất hỗn loạn. Bác sĩ từng dặn cậu, những chuyện trước kia nếu có thể thì đừng nghĩ tới, vì vậy mà cậu vẫn luôn cố gắng tránh để bản thân nhớ lại. Nhưng giờ phút này, những hình ảnh đó, những khung cảnh ấy như một bình rượu kín đã ủ nhiều năm, vừa mở nắp, hương rượu ồ ạt sộc lên làm cậu nửa say nửa tỉnh, thần trí tan rã.
Mặt nước Đông Hồ cứ mãi gợn sóng như một vùng biển cả. Lý Nguyệt Trì ngồi bên cạnh cậu, tay cầm chiếc cặp màu đen, mở khóa phân nửa lộ ra một xấp tờ rơi luyện thi. Cậu hỏi Lý Nguyệt Trì, ngày mai có phát tờ rơi không? Lý Nguyệt Trì nói, có, phát đến thứ ba tuần sau. Cậu có chút không vui nói, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Lý Nguyệt Trì xấu hổ cười cười, không nói gì.
Trong quán bar LIL trên đường Giang Hán, sau khi ban nhạc biễu diễn xong, cậu nhận được một bó hoa hồng đỏ từ một cô gái. Cô gái ấy ngượng ngùng, vội vàng đi về phía cậu muốn bày tỏ, câu gật đầu đáp lời, ánh mắt lại lướt qua cô gái mà nhìn về một góc. Lý Nguyệt Trì đứng ở đó, cũng đang nhìn cậu, anh đứng khoanh tay, nét mặt có chút lưu manh. Cậu nhíu mày, Lý Nguyệt Trì đi tới, cầm lấy đàn ghi-ta trên vai cậu. Cô ấy hỏi, đây là ai? Cậu nói, trợ lý. Lý Nguyệt Trì nghiêm túc gật đầu nói, cô bạn, lần sau muốn tới bày tỏ thì nhớ đăng ký trước với tôi đấy.
Tháng 6 năm 2012, cậu tới trại tạm giam, Lý Nguyệt Trì từ chối gặp cậu. Tưởng Á đi vào, chưa được bao lâu đã ra ngoài, dùng sức ôm vai cậu lại như sợ rằng cậu sẽ sụp đổ. Tưởng Á nói, Lý Nguyệt Trì nhờ mình xin lỗi cậu thay anh ta. Anh ta nói anh ta thích cậu, nhưng chỉ yêu một mình Điền Tiểu Thấm. Nơi cuối con đường, ánh hoàng hôn buông, rộng lớn đến mức có thể chạm tay đến, hoàng hôn như máu, để rồi những ngày về sau cậu luôn phát bệnh vào những chiều hoàng hôn.
Lý Nguyệt Trì. Những mãnh vỡ ký ức về anh hiện lên như hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh bay. Cậu mê man không rõ đâu là bướm thật, đâu chỉ là những hạt bột phấn rơi. Tất cả, niềm tin, dối lừa, thù hận trong phút chốc đều hóa thành mây khói.
Xe dừng lại, tài xế nói: "Tới rồi lãnh đạo."
Mưa càng nặng hạt, Đường Hành mở cửa xe ra, đi thẳng vào màn mưa tăm tối. Cậu vẫn nhớ con đường này, tối ngày hôm đó Lý Nguyệt Trì dẫn cậu đi qua, sơn thôn ban đêm vô cũng yên tĩnh. Lúc này, cả người cậu ướt sũng, đôi chân đạp trên mặt đất lạnh lẽo và bùn lầy, cậu đang đi vào một con đường không thể quay đầu.
Trưởng thôn cầm đèn pin từ nhà Lý Nguyệt Trì bước nhanh ra ngoài chào đón, gọi: "Đường...... thầy Đường?" Có vẻ không tin cậu thật sự sẽ tới đây.
Đi đến gần, Đường Hành nói: "Lý Nguyệt Trì đâu."
"Cậu ta...... Đi làm rồi," trưởng thôn nhìn Đường Hành, vẻ mặt ngỡ ngàng, "Đây là sao vậy thầy Đường?! Đi đi đi đi thôi, tới Ủy ban thôn trước, cho thầy nghỉ ngơi một chút, tôi đã kêu người liên hệ cậu ấy, cậu ấy về liền đây......"
"Cút ngay."
Đường Hành đẩy cửa rảo bước đến căn nhà của gia đình họ Lý, ánh mắt chạm phải một người phụ nữ đang ngồi. Hai mắt bà rưng rưng, nói tiếng phổ thông bằng giọng địa phương rất nặng, cầu xin "Lãnh đạo ơi, cậu làm chủ cho nhà tôi, Nguyệt Trì nó không làm gì cả......" Là mẹ của Lý Nguyệt Trì.
Đường Hành nói: "Phòng Lý Nguyệt Trì ở đâu."
"Không làm gì cả là thế nào?" Trưởng thôn tiến đến, nổi giận đùng đùng, "Tôi nói cho bà biết, chúng tôi điều tra hết cả rồi! Người mà Lý Nguyệt Trì đâm chính là bác của thầy Đường đây! Thầy Đường không chấp nhà mấy người thì thôi, các người còn dám đi gây chuyện, thật không biết điều ——"
"Nguyệt Trì nó bị oan mà," Người phụ nữ khóc càng thêm thê thảm "Lãnh đạo, nó thật sự bị oan mà. Trước đây tôi đến thăm nó, nó có nói với tôi rồi, lãnh đạo......"
"Xin bác nói cho con biết," Đường Hành cố gắng để giọng mình nghe thật ôn hòa "Phòng của Lý Nguyệt Trì ở đâu?"
"Bên trong, phòng thứ nhất bên trái......"
Đường Hành đi về phía trước, nước mưa trên người nhỏ tí tách xuống nền nhà xi măng. Vệt nước kéo dài theo bước chân cậu, cậu quẹo trái, đẩy cửa ra, kéo dây đèn, nương theo bóng đèn tròn mờ mịt, cậu nhìn thấy kệ sách của Lý Nguyệt Trì.
Căn phòng này nhỏ đến mức không nhìn sót được thứ gì, một chiếc giường đơn, một cái kệ sách, và hết. Đường Hành dùng hết chút sức lực cuối cùng lê bước đến trước kệ sách, từ giữa đống sách báo cũ, lấy xuống mấy cái bìa hồ sơ màu xanh biển. Lúc này, tư duy đã chết, tất cả đều dựa vào cảm quan, bởi vì những bìa hồ sơ này gọn gàng ngăn nắp đến mức chói mắt. Cậu mở bìa hồ sơ đầu tiên ra, "Nghiên cứu đối chiếu các bản dịch của《 Những vấn đề về xã hội học tri thức 》(*) ", là luận văn tốt nghiệp đại học của cậu. Bìa hồ sơ thứ hai, 《Max Scheler's Individualism》(Chủ nghĩa cá nhân của Max Scheler), luận văn thạc sĩ của cậu. Cái thứ ba, 《Michel Foucault and the politics of China》(Michel Foucault và chính trị Trung Quốc), luận án tiến sĩ của cậu. Cái thứ tư, rất dày, là tất cả những bài viết của cậu đã được xuất bản trên tạp chí, Lý Nguyệt Trì in chúng ra từng tờ một, rồi dán nhãn đánh dấu mỗi bài khác nhau —— thật khó để tưởng tượng được làm thế nào anh có thể cầm USB đến một cái tiệm in nào đó nơi huyện thành xa xôi hẻo lánh này mà in ra những trang giấy tiếng Anh không có chút liên quan gì tới khô bò Thạch Giang. Sẽ có kẻ chê cười anh sao? Bìa hồ sơ cuối cùng, chữ Hán, bản án của Lý Nguyệt Trì, 4 năm 9 tháng tù giam có thời hạn.
(*) Tiếng Anh là Problems of a Sociology of Knowledge là một bài tiểu luận năm 1924 của nhà triết học, xã hội học và nhà nhân chủng học người Đức - Max Scheler
Đường Hành từ từ quay đầu lại, Lý Nguyệt Trì đứng ở cửa phòng,
Họ đối diện,
Một khoảng im,
Một ánh nhìn,
Đất trời như vỡ đôi.
Ngay sau đó, Đường Hành ngã khuỵu trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất