Chương 4
Hắc Thế Thiên buồn bã cúi đầu nhìn chiếc ví trống trơ, lòng đau xót về số tiền bốc hơi quá nhiều. Anh thẫn thờ rầu rĩ, ủ rũ bước những bước chân nặng trĩu về phía trước. Chợt đập vào mắt anh là một cậu bé mặt mày xây xước, tay bó bột, chân đi khập khiễng. Cậu ta vừa khóc vừa lận đận chạy ra ngoài. Hắc Thế Thiên tò mò, anh lò dò chậm rãi theo sau. Vừa tới gốc cây bàng, phía góc khuất sau bệnh viện, cậu bé nức lên khóc rất to. Dường như bao nhiêu uất ức, bao sự kìm nén đang được bung tỏa. Hắc Thế Thiên đứng từ xa, lặng nhìn hồi lâu. Rồi khi thấy cậu bé trầm xuống không khóc nữa, anh mới nhẹ nhàng bước tới, vẻ thân thiện hòa nhã toát lên từ nụ cười ấm áp trên môi anh.
"Cậu nhóc, làm gì ở ngoài này thế?"
Cậu nhóc tóc vàng quay đầu lại, giương đôi mắt đỏ lừ ngấn lệ long lanh, ngước lên nhìn Hắc Thế Thiên. Đôi môi mỏng cong rớn rớm máu khẽ giật nhẹ theo cảm xúc rối ren của cậu bé.
"Anh là.."
Hắc Thế Thiên đứng lại trước mặt cậu, anh chăm chăm nhìn vào giọt nước mắt ứ giọt trên gò má sáng trắng của cậu. Với chất giọng điềm đạm thân thương, Thế Thiên vẫn rất thân thiện.
"Cậu nhóc, sao lại khóc thế hả. Nói anh nghe xem. Biết đâu, anh lại giúp nhóc giải sầu thì sao?"
Cậu bé sụt sịt mũi, âu sầu buồn bã ngồi sụp xuống trên chiếc ghế đá.
"Anh không giúp được em đâu."
Hắc Thế Thiên bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Phút giây này, anh không khác gì một người bạn thân thiết, chân thành sẵn sàng vui buồn cùng cậu.
"Nhóc cứ nói đi, xung quanh đây cũng chẳng có ai. Nhóc cứ kể cho anh nghe, anh hứa anh sẽ giữ bí mật cho nhóc."
Cậu bé cúi đầu nhìn xuống bàn tay trái dưới đùi, cậu vân vê vạt áo trắng rồi rầu rĩ đáp.
"Anh tên gì vậy?"
Hắc Thế Thiên mím môi cười nhẹ.
"Anh tên Thiên, còn nhóc. Nhóc tên gì?"
Cậu bé đưa tay lên gạt nước mắt, nở nụ cười thật tươi.
"Em tên là Thương, Lâm Ân Thương."
Hắc Thế Thiên gật đầu vui vẻ.
"Oh, cái tên hay đó nhóc. Mà nhóc bị làm sao mà tay gãy chân què thế này?"
Lâm Ân Thương phì cười khoái cảm, cậu gãi đầu lúng túng.
"Ờm.. thì.. thì, tại em đánh nhau với bạn ở lớp."
"Uây za, nhóc bé xíu thế này mà cũng có gan.. táng bạn nhập viên hả?"
Lâm Ân Thương bất bình đứng phắt dậy, cậu hậm hực ấm ức.
"Em lớn rồi, em không phải là trẻ con nữa."
Hắc Thế Thiên nghiêm túc, anh mang hết sự thân thiện ra dung hòa vào ánh mắt của mình.
"Vậy nói anh nghe, em bao nhiêu tuổi đi."
Lâm Ân Thương tay trái vỗ ngực, cằm hất cao rất tự tin.
"Em năm nay mười một tuổi rồi!"
Hắc Thế Thiên cố nín cười, môi anh mới nhếch nhẹ. Cố giữ vẻ điềm tĩnh, anh nói thêm.
"Vậy kể anh nghe đi, tại sao em và cậu bạn kia lại đánh nhau. Và tại sao, em lại chạy tới đây để khóc."
Một câu hỏi không quá máy móc, cũng không mang tính vấn đáp. Lâm Ân Thương buồn rầu cúi đầu nói nhỏ.
"Anh Thiên, thật ra thì em chỉ muốn tìm lý do để được ở bên cạnh bố mẹ mình thôi."
Hắc Thế Thiên nhíu mày đầy bất ngờ.
"Sao cơ? Nhóc giải thích rõ một chút được không?"
Lâm Ân Thương cười đau khổ, cổ họng nghẹn đắng lại.
"Chỉ những khi em bị bệnh, bố mẹ mới chịu ở bên cạnh em. Mấy lần trước em đánh nhau với bạn, bố mẹ còn tới. Lần này thì không, em chờ hoài mà chỉ thấy trưởng quản gia."
Hắc Thế Thiên chăm chú lắng nghe, anh nhìn nửa mặt Lâm Ân Thương với đôi mắt thương cảm. Chẳng biết làm gì, anh chỉ biết lặng im nghe Ân Thương sụt sịt chia sẻ.
"Bố mẹ em đi làm bất kể là ngày hay đêm, tiền đối với họ còn quan trọng hơn cả em. Em đã không được gặp bố mẹ cả tuần nay rồi."
Hắc Thế Thiên dang rộng tay ôm Lâm Ân Thương vào lòng, anh khẽ thủ thỉ bên tai cậu vài lời.
"Thôi, không khóc nữa, nam nhi đại trượng phu mà khóc lóc cái gì."
Lâm Ân Thương thút thít, sụt sịt mũi, nín dần. Cậu choàng tay ra sau ôm lấy cổ Hắc Thế Thiên.
"Dạ."
Chợt nghe tiếng ọt ọt sôi trong bụng Lâm Ân Thương, Hắc Thế Thiên chậc lưỡi nhẹ đẩy cậu ra. Anh nở nụ cười trìu mến.
"Nhóc chưa ăn gì à?"
Lâm Ân Thương gật đầu, hai má phồng lên phụng phịu rất dễ thương.
"Dạ chưa."
Hắc Thế Thiên lúng túng, anh bặm môi đắn đo.
"Nhóc có muốn đi ăn với anh không?"
Lâm Ân Thương cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ dù đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, bờ mi vẫn còn long lanh giọt lệ.
"Dạ có ạ."
Hắc Thế Thiên đứng dậy thong dong xoa đầu Lâm Ân Thương.
"Vậy nhóc đưa anh đi gặp người thân của nhóc đã. Sau khi xin phép họ thì anh sẽ đưa nhóc đi ăn."
Lâm Ân Thương thản nhiên thò tay trái vào túi quần.
"Em có điện thoại, để em gọi cho trưởng quản gia."
Lâm Ân Thương vừa lôi ra chiếc điện thoại thì Hắc Thế Thiên bỗng nhũn chân đứng không vững. Tay cậu bé cầm chiếc iPhone 14 Pro Max "mạ vàng" trị giá hai trăm triệu. Ôi trời, chiếc điện thoại sáng lấp lánh vỗ cánh bay bay trong mắt Hắc Thế Thiên. Văng vẳng bên tai anh lúc này là giọng của Lâm Ân Thương.
"Trưởng quản gia, cháu đi ăn riêng, nên ông không phải đợi cơm cháu đâu. Chiều cháu cũng không về đâu. Tối cháu sẽ gọi cho ông."
Hắc Thế Thiên vẫn u mê bởi kim cương và vàng. Anh tẩn ngẩn tần ngần chớp chớp mắt, nuốt nước bọt lẩm nhẩm trong bụng.
"Gia đình thằng nhóc này giàu cỡ nào vậy chứ!"
Lâm Ân Thương bỏ điện thoại vào túi quần, cậu ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay Hắc Thế Thiên.
"Anh ơi, mình đi thôi."
Giật mình hoàn hồn lại, Hắc Thế Thiên cúi đầu nhìn Lâm Ân Thương, môi anh nở một nụ cười gượng gạo.
"À ừm!"
* * *
Bước vào một quán thịt xiên nướng nhỏ, ở cuối đường Bách Y, Hắc Thế Thiên trợn tròn mắt bất ngờ khi nhìn thấy Phạm Thanh Xuyên chân trái chống lên ghế, chân phải dưới mặt đất. Hắn chễm chệ ngồi ăn ba đĩa thịt xiên, một đĩa thịt gà nướng.
"Gì thế kia!"
Chưa kịp hoàn hồn thì Hắc Thế Thiên nuốt luôn ngoại hình lạ lùng, cool ngầu kiểu mới của Phạm Thanh Xuyên vào mắt. Bên trong mặc áo sơmi trắng, bên ngoài khoác phong phanh chiếc áo kimono màu đỏ. Càng hợp hơn khi anh ta phối với chiếc quần kaki dây xích màu đen vừa sang trọng vừa quý phái. Hắc Thế Thiên chỉ biết há hốc miệng ngờ nghệch như bị ngốc đi.
"Tóc layer nhuộm trắng, môi đánh son đỏ, lại còn dưỡng bóng. Tai đeo dây vàng mặt hình ngôi sao"
Phạm Thanh Xuyên tỏa sáng tại chỗ, các cô gái xung quanh cuồng nhiệt mê mẩn, giơ điện thoại lên nháy ảnh liên tục. Không thể tin vào mắt mình, Hắc Thế Thiên đưa tay lên dụi dụi mắt.
"Ôi trời, anh ta làm gì cơ thể của anh đại úy thế này."
Hắc Thế Thiên bước tới nắm chặt cổ tay trái Phạm Thanh Xuyên. Lâm Ân Thương vội vàng chạy theo sau. Hắc Thế Thiên giật phăng xiên thịt nướng trên tay trái của Thanh Xuyên rồi lớn giọng chỉ trích.
"Này, anh làm cái gì thế hả?"
Phạm Thanh Xuyên bình thản đưa tay trái ra cầm lấy xiên thịt mới trên đĩa.
"Ăn không?"
Hắc Thế Thiên chậc lưỡi vung mạnh tay phải Phạm Thanh Xuyên ra, giọng anh không mấy thiện cảm.
"Ý tôi nói là, sao anh lại ăn mặc như thế này?"
Phạm Thanh Xuyên chẳng mấy bị kích động, dường như rất bình tĩnh. Anh chỉ hơi hợt trả lời cho có.
"Mặc thế này thì có vấn đề gì sao?"
Hắc Thế Thiên không thể phủ nhận độ đẹp của bộ đồ, càng không thể chê bai ngoại hình anh ta xấu. Quả thật mà nói thì, Phạm Thanh Xuyên bây giờ rất đẹp trai.
"Nhưng mà!"
Hắc Thế Thiên lúng túng không biết phải nói sao. Phạm Thanh Xuyên nhíu mày mắt nhìn thẳng vào mắt Thế Thiên.
"Nhưng gì?"
Hắc Thế Thiên cố tình né tránh ánh mắt của Phạm Thanh Xuyên, miệng lí nhí.
"Anh đại úy không mặc như vầy. Anh ấy rất trang nhã, lịch sự, luôn mặc đồ âu và đồng phục cảnh sát."
Phạm Thanh Xuyên vẫn giữ thái độ lạnh lùng, anh chẳng thèm nhìn Hắc Thế Thiên.
"Ừm, có vấn đề gì sao?"
Hắc Thế Thiên thở hắt một hơi, cố ém giọng nói nhỏ vào tai anh ta.
"Anh nên nhớ, cơ thể này là của anh đại úy đấy. Anh đừng quên anh là ai."
Phạm Thanh Xuyên ngừng ăn thịt xiên, anh khó chịu liếc ánh mắt tức giận nhìn ngang. Bất ngờ anh đứng phắt dậy, tay phải bóp chặt cổ Hắc Thế Thiên. Giọng anh vụt sắc đầy sát khí.
"Đừng hòng dùng cái tên đại úy để uy hiếp ta."
Lâm Ân Thương chạy tới, vội vàng túm lấy vạt áo Phạm Thanh Xuyên, cậu liên tục giật mạnh xuống.
"Anh kia, mau buông anh Thiên ra."
Phạm Thanh Xuyên lạ lùng nới lỏng ngón tay, anh cúi đầu nhìn cậu bé đang chĩa đầu rĩa cắm thức ăn về phía anh. Thấy hơi ngạc nhiên, anh bèn xiết tay mạnh hơn khiến Hắc Thế Thiên đau đớn nhăn mặt. Thanh Xuyên nhớn mày vừa có ý nhắc nhở cũng vừa có lòng thách thức.
"Nhóc con, đừng xen vào chuyện người lớn."
Hắc Thế Thiên nổi cáu, anh hất tung tay Phạm Thanh Xuyên ra. Vừa ho anh vừa dùng lời nói đá xoáy bất bình.
"Ân Thương, mặc kệ tên điên này. Chúng ta đi tìm quán khác."
Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi nhếch mép cười trừ. Anh kéo ghế ra, vín vai ép Hắc Thế Thiên ngồi xuống.
"Muốn đi?"
Phạm Thanh Xuyên giơ một xiên thịt ra trước mặt Hắc Thế Thiên, nét lạnh lùng vẫn còn nguyên trong mắt.
"Dù sao cũng tới đây rồi, chi bằng ngươi ăn thử cái này xem."
* * *
"Cậu nhóc, làm gì ở ngoài này thế?"
Cậu nhóc tóc vàng quay đầu lại, giương đôi mắt đỏ lừ ngấn lệ long lanh, ngước lên nhìn Hắc Thế Thiên. Đôi môi mỏng cong rớn rớm máu khẽ giật nhẹ theo cảm xúc rối ren của cậu bé.
"Anh là.."
Hắc Thế Thiên đứng lại trước mặt cậu, anh chăm chăm nhìn vào giọt nước mắt ứ giọt trên gò má sáng trắng của cậu. Với chất giọng điềm đạm thân thương, Thế Thiên vẫn rất thân thiện.
"Cậu nhóc, sao lại khóc thế hả. Nói anh nghe xem. Biết đâu, anh lại giúp nhóc giải sầu thì sao?"
Cậu bé sụt sịt mũi, âu sầu buồn bã ngồi sụp xuống trên chiếc ghế đá.
"Anh không giúp được em đâu."
Hắc Thế Thiên bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Phút giây này, anh không khác gì một người bạn thân thiết, chân thành sẵn sàng vui buồn cùng cậu.
"Nhóc cứ nói đi, xung quanh đây cũng chẳng có ai. Nhóc cứ kể cho anh nghe, anh hứa anh sẽ giữ bí mật cho nhóc."
Cậu bé cúi đầu nhìn xuống bàn tay trái dưới đùi, cậu vân vê vạt áo trắng rồi rầu rĩ đáp.
"Anh tên gì vậy?"
Hắc Thế Thiên mím môi cười nhẹ.
"Anh tên Thiên, còn nhóc. Nhóc tên gì?"
Cậu bé đưa tay lên gạt nước mắt, nở nụ cười thật tươi.
"Em tên là Thương, Lâm Ân Thương."
Hắc Thế Thiên gật đầu vui vẻ.
"Oh, cái tên hay đó nhóc. Mà nhóc bị làm sao mà tay gãy chân què thế này?"
Lâm Ân Thương phì cười khoái cảm, cậu gãi đầu lúng túng.
"Ờm.. thì.. thì, tại em đánh nhau với bạn ở lớp."
"Uây za, nhóc bé xíu thế này mà cũng có gan.. táng bạn nhập viên hả?"
Lâm Ân Thương bất bình đứng phắt dậy, cậu hậm hực ấm ức.
"Em lớn rồi, em không phải là trẻ con nữa."
Hắc Thế Thiên nghiêm túc, anh mang hết sự thân thiện ra dung hòa vào ánh mắt của mình.
"Vậy nói anh nghe, em bao nhiêu tuổi đi."
Lâm Ân Thương tay trái vỗ ngực, cằm hất cao rất tự tin.
"Em năm nay mười một tuổi rồi!"
Hắc Thế Thiên cố nín cười, môi anh mới nhếch nhẹ. Cố giữ vẻ điềm tĩnh, anh nói thêm.
"Vậy kể anh nghe đi, tại sao em và cậu bạn kia lại đánh nhau. Và tại sao, em lại chạy tới đây để khóc."
Một câu hỏi không quá máy móc, cũng không mang tính vấn đáp. Lâm Ân Thương buồn rầu cúi đầu nói nhỏ.
"Anh Thiên, thật ra thì em chỉ muốn tìm lý do để được ở bên cạnh bố mẹ mình thôi."
Hắc Thế Thiên nhíu mày đầy bất ngờ.
"Sao cơ? Nhóc giải thích rõ một chút được không?"
Lâm Ân Thương cười đau khổ, cổ họng nghẹn đắng lại.
"Chỉ những khi em bị bệnh, bố mẹ mới chịu ở bên cạnh em. Mấy lần trước em đánh nhau với bạn, bố mẹ còn tới. Lần này thì không, em chờ hoài mà chỉ thấy trưởng quản gia."
Hắc Thế Thiên chăm chú lắng nghe, anh nhìn nửa mặt Lâm Ân Thương với đôi mắt thương cảm. Chẳng biết làm gì, anh chỉ biết lặng im nghe Ân Thương sụt sịt chia sẻ.
"Bố mẹ em đi làm bất kể là ngày hay đêm, tiền đối với họ còn quan trọng hơn cả em. Em đã không được gặp bố mẹ cả tuần nay rồi."
Hắc Thế Thiên dang rộng tay ôm Lâm Ân Thương vào lòng, anh khẽ thủ thỉ bên tai cậu vài lời.
"Thôi, không khóc nữa, nam nhi đại trượng phu mà khóc lóc cái gì."
Lâm Ân Thương thút thít, sụt sịt mũi, nín dần. Cậu choàng tay ra sau ôm lấy cổ Hắc Thế Thiên.
"Dạ."
Chợt nghe tiếng ọt ọt sôi trong bụng Lâm Ân Thương, Hắc Thế Thiên chậc lưỡi nhẹ đẩy cậu ra. Anh nở nụ cười trìu mến.
"Nhóc chưa ăn gì à?"
Lâm Ân Thương gật đầu, hai má phồng lên phụng phịu rất dễ thương.
"Dạ chưa."
Hắc Thế Thiên lúng túng, anh bặm môi đắn đo.
"Nhóc có muốn đi ăn với anh không?"
Lâm Ân Thương cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ dù đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, bờ mi vẫn còn long lanh giọt lệ.
"Dạ có ạ."
Hắc Thế Thiên đứng dậy thong dong xoa đầu Lâm Ân Thương.
"Vậy nhóc đưa anh đi gặp người thân của nhóc đã. Sau khi xin phép họ thì anh sẽ đưa nhóc đi ăn."
Lâm Ân Thương thản nhiên thò tay trái vào túi quần.
"Em có điện thoại, để em gọi cho trưởng quản gia."
Lâm Ân Thương vừa lôi ra chiếc điện thoại thì Hắc Thế Thiên bỗng nhũn chân đứng không vững. Tay cậu bé cầm chiếc iPhone 14 Pro Max "mạ vàng" trị giá hai trăm triệu. Ôi trời, chiếc điện thoại sáng lấp lánh vỗ cánh bay bay trong mắt Hắc Thế Thiên. Văng vẳng bên tai anh lúc này là giọng của Lâm Ân Thương.
"Trưởng quản gia, cháu đi ăn riêng, nên ông không phải đợi cơm cháu đâu. Chiều cháu cũng không về đâu. Tối cháu sẽ gọi cho ông."
Hắc Thế Thiên vẫn u mê bởi kim cương và vàng. Anh tẩn ngẩn tần ngần chớp chớp mắt, nuốt nước bọt lẩm nhẩm trong bụng.
"Gia đình thằng nhóc này giàu cỡ nào vậy chứ!"
Lâm Ân Thương bỏ điện thoại vào túi quần, cậu ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay Hắc Thế Thiên.
"Anh ơi, mình đi thôi."
Giật mình hoàn hồn lại, Hắc Thế Thiên cúi đầu nhìn Lâm Ân Thương, môi anh nở một nụ cười gượng gạo.
"À ừm!"
* * *
Bước vào một quán thịt xiên nướng nhỏ, ở cuối đường Bách Y, Hắc Thế Thiên trợn tròn mắt bất ngờ khi nhìn thấy Phạm Thanh Xuyên chân trái chống lên ghế, chân phải dưới mặt đất. Hắn chễm chệ ngồi ăn ba đĩa thịt xiên, một đĩa thịt gà nướng.
"Gì thế kia!"
Chưa kịp hoàn hồn thì Hắc Thế Thiên nuốt luôn ngoại hình lạ lùng, cool ngầu kiểu mới của Phạm Thanh Xuyên vào mắt. Bên trong mặc áo sơmi trắng, bên ngoài khoác phong phanh chiếc áo kimono màu đỏ. Càng hợp hơn khi anh ta phối với chiếc quần kaki dây xích màu đen vừa sang trọng vừa quý phái. Hắc Thế Thiên chỉ biết há hốc miệng ngờ nghệch như bị ngốc đi.
"Tóc layer nhuộm trắng, môi đánh son đỏ, lại còn dưỡng bóng. Tai đeo dây vàng mặt hình ngôi sao"
Phạm Thanh Xuyên tỏa sáng tại chỗ, các cô gái xung quanh cuồng nhiệt mê mẩn, giơ điện thoại lên nháy ảnh liên tục. Không thể tin vào mắt mình, Hắc Thế Thiên đưa tay lên dụi dụi mắt.
"Ôi trời, anh ta làm gì cơ thể của anh đại úy thế này."
Hắc Thế Thiên bước tới nắm chặt cổ tay trái Phạm Thanh Xuyên. Lâm Ân Thương vội vàng chạy theo sau. Hắc Thế Thiên giật phăng xiên thịt nướng trên tay trái của Thanh Xuyên rồi lớn giọng chỉ trích.
"Này, anh làm cái gì thế hả?"
Phạm Thanh Xuyên bình thản đưa tay trái ra cầm lấy xiên thịt mới trên đĩa.
"Ăn không?"
Hắc Thế Thiên chậc lưỡi vung mạnh tay phải Phạm Thanh Xuyên ra, giọng anh không mấy thiện cảm.
"Ý tôi nói là, sao anh lại ăn mặc như thế này?"
Phạm Thanh Xuyên chẳng mấy bị kích động, dường như rất bình tĩnh. Anh chỉ hơi hợt trả lời cho có.
"Mặc thế này thì có vấn đề gì sao?"
Hắc Thế Thiên không thể phủ nhận độ đẹp của bộ đồ, càng không thể chê bai ngoại hình anh ta xấu. Quả thật mà nói thì, Phạm Thanh Xuyên bây giờ rất đẹp trai.
"Nhưng mà!"
Hắc Thế Thiên lúng túng không biết phải nói sao. Phạm Thanh Xuyên nhíu mày mắt nhìn thẳng vào mắt Thế Thiên.
"Nhưng gì?"
Hắc Thế Thiên cố tình né tránh ánh mắt của Phạm Thanh Xuyên, miệng lí nhí.
"Anh đại úy không mặc như vầy. Anh ấy rất trang nhã, lịch sự, luôn mặc đồ âu và đồng phục cảnh sát."
Phạm Thanh Xuyên vẫn giữ thái độ lạnh lùng, anh chẳng thèm nhìn Hắc Thế Thiên.
"Ừm, có vấn đề gì sao?"
Hắc Thế Thiên thở hắt một hơi, cố ém giọng nói nhỏ vào tai anh ta.
"Anh nên nhớ, cơ thể này là của anh đại úy đấy. Anh đừng quên anh là ai."
Phạm Thanh Xuyên ngừng ăn thịt xiên, anh khó chịu liếc ánh mắt tức giận nhìn ngang. Bất ngờ anh đứng phắt dậy, tay phải bóp chặt cổ Hắc Thế Thiên. Giọng anh vụt sắc đầy sát khí.
"Đừng hòng dùng cái tên đại úy để uy hiếp ta."
Lâm Ân Thương chạy tới, vội vàng túm lấy vạt áo Phạm Thanh Xuyên, cậu liên tục giật mạnh xuống.
"Anh kia, mau buông anh Thiên ra."
Phạm Thanh Xuyên lạ lùng nới lỏng ngón tay, anh cúi đầu nhìn cậu bé đang chĩa đầu rĩa cắm thức ăn về phía anh. Thấy hơi ngạc nhiên, anh bèn xiết tay mạnh hơn khiến Hắc Thế Thiên đau đớn nhăn mặt. Thanh Xuyên nhớn mày vừa có ý nhắc nhở cũng vừa có lòng thách thức.
"Nhóc con, đừng xen vào chuyện người lớn."
Hắc Thế Thiên nổi cáu, anh hất tung tay Phạm Thanh Xuyên ra. Vừa ho anh vừa dùng lời nói đá xoáy bất bình.
"Ân Thương, mặc kệ tên điên này. Chúng ta đi tìm quán khác."
Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi nhếch mép cười trừ. Anh kéo ghế ra, vín vai ép Hắc Thế Thiên ngồi xuống.
"Muốn đi?"
Phạm Thanh Xuyên giơ một xiên thịt ra trước mặt Hắc Thế Thiên, nét lạnh lùng vẫn còn nguyên trong mắt.
"Dù sao cũng tới đây rồi, chi bằng ngươi ăn thử cái này xem."
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất