Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 26: 3 Trong 1 (2)

Trước Sau
Giờ ăn luôn vui vẻ, không ai nhắc lại chuyện lẽ ra đã trở thành quá khứ nhưng chẳng qua là không qua được, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười.

Thức ăn trên bàn đều là những món mà Lâm Như Hứa và Lâm Tráng yêu thích, cả hai ăn rất nhiều, nghe bà ngoại kể chuyện về học trò của mình làm Lâm Tráng mỉm cười, có khi nghe được đoạn nào vui thì cười đến mức bàn cũng run lên, rồi còn lo sẽ bị ông ngoại nói nữa.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Tráng tự giác đứng lên dọn chén đũa vào bếp, Lâm Như Hứa theo bà ngoại ngồi bên sô pha xem phim thần tượng, chiếc TV này là do Lâm Tráng mua hồi hai năm trước, lúc xem có thể tắt quảng cáo khi bị yêu cầu, đáp ứng được nhu cầu xem phim của bà ngoại.

"Tớ.... tớ thích cậu...." Nam chính giáo bá mặc đồng phục xanh dương đang tỏ tình với nữ chính học bá ở phía sau trường học.

Mặc dù đồng phục học sinh trên cả nước đều từa tựa nhau, nhưng đồng phục diễn viên trong phim đang mặc rất giống với đồng phục trường Thủ Minh, Lâm Như Hứa xem mà cười, bà ngoại ngồi bên cạnh cũng cười theo, "Màu xanh phối với màu trắng, ngay cả quần ống thẳng đều rất giống nhau."

Câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đương nhiên là nữ chính từ chối rồi, bà ngoại thở dài, giọng nói còn mang theo chút đáng tiếc, "Có lẽ do đứa nhỏ này không đủ đẹp trai."

Bà ngoại dạy học gần như là nửa cuộc đời, có xem bá đạo tổng tài thì cũng chỉ là trẻ con thôi, Lâm Như Hứa muốn cười một tiếng, lại nghe bà nói, "Vẫn là Như Hứa nhà ta đẹp mắt."

"Có gì mà đẹp? Giống như một tên côn đồ vậy." Ông ngoại rót một tách trà cho bà ngoại, mặt vô cảm phủ nhận.

Bà ngoại cũng không thèm nhìn ông, nắm lấy tay Lâm Như Hứa dỗ dành, "Đừng thèm tranh chấp với người kém hiểu biết như ông ngoại con, ổng chính là không gặp được ai đẹp hơn ổng thôi."

"Ah," Rõ ràng là ông ngoại không hài lòng.

"Thế ông nói xem, ai đẹp trai nào?" Lâm Như Hứa chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, nói xong thì có chút hối hận, trong lòng có dự cảm sắp ập tới.

Quả nhiên, ông ngoại uống một ngụm trà, "Ông nhìn Tiểu Hà cũng không tệ, thằng bé học giỏi, tướng mạo cũng đứng đắn, rất tuấn tú."

Lâm Như Hứa lại nhớ tới giấc mơ "vẻ vang" tối hôm qua, trong mơ Hà Tâm Ý với nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải thật quyến rũ....

"Nhưng mà sao Tiểu Hà lâu rồi không tới đây, trước đó cứ cách một hai tuần là nó lại tới một lần, bây giờ gần một tháng rồi không thấy. Có phải thằng nhóc con đắc tội với người ta không?"

Lâm Như Hứa càng nghĩ tới là mặt càng đỏ, còn nghĩ nữa không chừng sẽ có phản ứng mất, may mà bị ông ngoại hỏi như vậy thì đầu óc chuyển chủ đề, "Có lẽ... Có lẽ bận học rồi."

"Ừ đúng, Tiểu Hà là cậu bé ngoan, nghe nói kỳ thi nào cũng đứng nhất lớp, không có giống như con." Ông ngoại lại theo thói quen dìm hắn.

"Sao ông biết? Ông gọi cho chủ nhiệm lớp của bọn con hả?" Sắc mặt của Lâm Như Hứa có chút không tốt lắm.

"Thì sao hả tiểu tử thối! Ông ngoại con là cái loại người như thế sao?"

Lâm Như Hứa cũng biết mình lỡ miệng, thế là cười lấy lòng, "Không có, chỉ là Tâm Ý cậu ta không thích người khác thăm dò."

Hà Tâm Ý có thích hay không thì hắn không biết, dù sao thì hắn không thích.

Không phải không thích người khác thăm dò, hắn thì có nhiều người hỏi thăm nên sớm đã thành thói quen rồi, tuy rằng có thể Hà Tâm Ý cũng quen với điều đó, nhưng hắn vẫn không thích người khác hỏi thăm Hà Tâm Ý, hay là theo cách thức này.

"Thì hôm đó hiệu trưởng trường mấy đứa gọi điện cho ông, ông chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới thầy hiệu trưởng của các con vừa nghe tên Hà Tâm Ý là biết ngay người nào, Tiểu Hà quả nhiên là một đứa trẻ giỏi ah...." Bốn chữ cuối còn kéo dài, tất cả sự thưởng thức đều ẩn trong lời nói, mà Lâm Như Hứa nghe được lại không hiểu sao thấy tự hào.

Một lúc sau thợ lắp máy lọc nước tới, máy lọc nước không lớn lắm, được lắp trên vách tường hẹp trong phòng bếp, vừa nhìn là biết được lựa chọn đặc biệt, thợ lắp máy khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, lúc đó mở miệng đều là khen đứa cháu hiếu thuận của ông bà lão.

Lâm Tráng đứng một bên vậy mà có vẻ xấu hổ, Lâm Như Hứa nhìn thấy thì vừa muốn cười lại vừa đau lòng.

***

Rời khỏi nhà ông ngoại cũng đã gần sáu giờ chiều, gần tới năm mới cả tiểu khu gần như là khác hẳn, náo nhiệt không thôi.

Hai người từ hành lang đi ra, Lâm Tráng nhìn nhóc con bên cạnh điên điên nháo nháo, thế là ông chỉnh lại khăn quàng cổ cho Lâm Như Hứa, bỗng dưng nói, "Hôm nay không chừng sẽ tắc đường, không thôi ba với con đi siêu thị mua sắm sau đó hẵng về? Cả hai hiếm khi có đi mua sắm cùng nhau."

Một bên Lâm Như Hứa thầm nói thật là già mồm, một bên thì đi ra khỏi tiểu khu.

Hai ba con đều cao lớn đi trong đám đông quả thật rất gây sự chú ý, Lâm Tráng nhìn Lâm Như Hứa, bỗng ông cảm thán, "Khi còn nhỏ ba với cô giáo Hứa hay dẫn con ra ngoài chơi, lúc đông người quá còn sợ con đi lạc. Cậu nhóc bé con cứ chen chúc trong đám đông còn quậy phá nữa chứ, khi đó không thể nào bớt lo được, hại cho ba và mẹ có ra ngoài chơi cũng không yên tâm, trong lòng luôn nghĩ tới đầu cà rốt con đây."

Khi nói chuyện tốc độ đi bộ của cả hai cũng chầm chậm lại, Lâm Như Hứa không nói, nghe Lâm Tráng tiếp tục bùi ngùi, "Bây giờ thì đầu cà rốt đã cao lớn như vậy...."

Không biết vế sau là gì, Lâm Tráng do dự nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ còn lại một tiếng thở dài phiêu lãng trong đám đông xung quanh, ông cười vỗ mạnh lên vai Lâm Như Hứa.

Tối hôm qua Lâm Tráng thu xếp chuyện công ty xong xuôi thì vội vàng về nhà, sáng sớm hôm nay đi mua vài thứ để mang đến nhà ông bà ngoại, trong nhà vẫn còn rất trống nên hai người phải đi siêu thị một chuyến.

Hôm nay là hai mươi tám rồi, chỉ còn hai ngày nữa là đến Giao thừa, trong siêu thị thật náo nhiệt, vốn là tính đi thẳng lên lầu hai của siêu thị luôn, nhưng Lâm Tráng đi được một nửa đường thì lôi kéo Lâm Như Hứa đi dạo cửa hàng quần áo, mua cho hắn một bộ áo lông.

Dụng ý của Lâm Tráng không phải hắn không rõ, nhưng hắn không phải vì không có áo lông nên không mặc, đơn giản là không muốn mặc thôi.

Nhưng bộ áo lông ông mua hắn vẫn nhận, áo lông dài màu đen được gói căng phồng trong cái túi to, Lâm Như Hứa cũng chú ý tới áo lông màu trắng có kiểu dáng y hệt, Hà Tâm Ý trắng như vậy, mặc lên nhất định siêu đẹp cho xem, giống như vương tử băng tuyết ấy.

Lâm Tráng mua áo khoác cho Lâm Như Hứa xong thì đi dạo siêu thị, tuyên bố muốn cho Lâm Như Hứa nếm thử tài nghệ nấu ăn của ông, một chân trước chưa bước ra ngoài đã bị Lâm Như Hứa kéo lại, hắn mua cho Lâm Tráng vài bộ đồ mặc ở nhà.

Tủ quần áo của Lâm Tráng toàn là đồ chính trang, đồ mặc ở nhà thật sự ít đến thảm thương, Lâm Như Hứa nhìn mà đau đầu, hắn cứ việc chọn lựa, còn Lâm Tráng ngoan ngoãn mua.

Đi được nửa đường thì Lâm Như Hứa ghé vào nhà vệ sinh, vừa đi ra thì thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi cầm điện thoại không biết đang nói gì đó với Lâm Tráng, hắn đứng từ xa nhìn mà có chút mông lung.



Cảnh này không thể nào quen thuộc hơn.

Chỉ là hắn không thể tin được, Lâm Tráng ở tuổi này mà đi trên đường vẫn có người muốn đến gần! Mà lúc này Lâm Như Hứa mới phát hiện tuy ông ba nhà mình thoạt nhìn không có lực hấp dẫn nhưng khá đẹp trai, vóc dáng cao một mét tám lăm, ăn bận như một người thượng lưu, đúng là hình thượng đại thúc đang hot gần đây.

Nhưng mà cảnh tượng này đối với Lâm Như Hứa mà nói có chút vi diệu, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, bước qua gọi một tiếng, "Ba."

Đối phương rõ ràng bị xưng hô này dọa cho sợ, ngay tức khắc đỏ mặt, nói một câu "ngại quá" rồi bỏ đi.

Khi cô gái kia rời đi Lâm Tráng có chút mất hồn, ánh mắt nhìn theo người nọ mặc váy thật lâu.

Khoảnh khắc đó Lâm Như Hứa cũng có chút thất thần, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ Lâm Tráng quá cô đơn rồi. Khi nhỏ hắn không hiểu chuyện, thậm chí còn thấy giận Lâm Tráng khi nghĩ trong lòng ông chỉ biết tới công việc, không chăm sóc tóc cho cô giáo Hứa. Sau này hắn mới biết được, Lâm Tráng vẫn cô độc trong cuộc sống này, tất cả thời gian rảnh đều dùng để tưởng nhớ, mà việc này đối với ông quá khó khăn đi, thế nên mỗi ngày đều buộc mình làm việc, không được nhàn rỗi.

Chuyện làm ăn của ông càng ngày càng thuận lợi, nhưng chẳng thể mang lại niềm hạnh phúc nào cho ông cả.

Có một câu nói rất phổ biến, "Thời gian và niềm vui mới chính là cách tốt nhất để quên đi một người", thời gian đã chứng minh nó không giải quyết được vấn đề rồi, có lẽ thật sự cần phải có niềm vui mới.

Lâm Như Hứa đi phía sau Lâm Tráng, tâm trạng có hơi phức tạp.

Thực ra mà nói hắn không trông mong trong nhà có sự xuất hiện của người phụ nữ thứ hai, nhưng hắn lại không nỡ để Lâm Tráng cứ sống một mình như vậy.

Hơn nữa ánh mắt vừa rồi của ông.... có lẽ đã phát hiện ra điều đó rồi đi, nếu không phải bởi vì tiếng "Ba" của hắn, cho đến khi Lâm Như Hứa đi theo Lâm Tráng vào một cửa hàng quần áo nữ OnePlus, hắn mới biết mình bị nhầm rồi....

Vừa rồi Lâm Tráng nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta chỉ là nhìn chiếc váy người nọ đang mặc thôi!

Hắn nhìn Lâm Tráng thành thạo chọn kiểu váy, vẻ mặt bất lực nhưng có chút cảm động, từ nhỏ hắn đã cùng bà ngoại xem không ít phim thần tượng, tuy là chỉ xem vài đoạn thôi nhưng hắn vẫn cảm thấy câu chuyện tình yêu của cô giáo Hứa và Đại Trụ Tử nhà mình không thua gì nam nữ chính trong phim cả.

Cho dù đã gần mười năm trôi qua không mua váy cho cô giáo Hứa nữa, nhưng cư xử của Lâm Tráng vẫn như ngày nào, không những không cảm thấy xấu hổ khi một người đàn ông đến mua quần áo phụ nữ, ngược lại còn tự hào không thôi.

Lâm Tráng cầm hai cái váy do dự, bước tới trước mặt Lâm Như Hứa hỏi, "Như Hứa, con xem cô giáo Hứa sẽ thích cái nào hơn?"

Một bên là bộ lễ phục màu đen, kiểu dáng chiếc váy này có hơi bảo thủ, ngay cả bả vai cũng không để lộ ra. Cái khác thì thiết kế có phần thanh thuần hơn, trông có vẻ dày, thích hợp khi mặc mùa đông. Lâm Như Hứa chọn cái thứ hai, Lâm Tráng nhìn đi nhìn rồi, vẫn nói, "Lấy cả hai đi," sau đó thành thạo báo số đo của cô giáo Hứa.

Người bán hàng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhìn một người đàn ông mang khí chất bá đạo tổng tài lại cẩn thận chọn váy cho vợ mình, trên mặt tràn đầy ôn nhu như thế.

"Vợ của ngài nhất định rất hạnh phúc." Người bán hàng trả lại thẻ cho Lâm Tráng.

Lâm Tráng nhận lấy thẻ, "Không có, tôi vẫn không đủ tốt."

Đối phương cho rằng Lâm Tráng đang khiêm tốn, chỉ có Lâm Như Hứa mới biết ông đang nói thật lòng.

Mua váy xong, trong tay hai người đã cầm rất nhiều đồ, vốn là Lâm Như Hứa muốn về nhà liền nhưng Lâm Tráng không đồng ý, hai người gửi đống đồ trong năm sáu cái tủ rồi tiếp tục đi siêu thị.

Đi dạo một vòng mua sắm, Lâm Như Hứa thật sự hối hận vì đồng ý Lâm Tráng không lái xe, nhiều đồ như vậy... Sao cầm hết đây....

Cuối cùng Lâm Như Hứa nói không mua gì nữa hết, nhưng lại phải tự vả mặt mình vì hiện tại đang dừng chân ở khu câu đối.

"Đúng rồi, chúng ta còn chưa mua câu đối nữa, suýt chút thì quên mất."

Lâm Như Hứa không nghĩ tới mấy thứ này, hắn chỉ cảm thấy cái đó còn viết không đẹp bằng Hà Tâm Ý.

Cho tới khi Lâm Tráng cầm năm sáu câu đối thì hắn mới phát hiện, hình như dạo gần đây hắn luôn nghĩ tới Hà Tâm Ý.....

Tất nhiên, Lâm Tráng sẽ không đi bộ về với lỉnh kỉnh đồ như vậy, sau khi mua câu đối xong liền gọi điện cho trợ lý, kêu trợ lý lái xe đến đón.

Lâm Như Hứa có chút không thoải mái khi nghe nội dung cuộc gọi, thật ra hắn từng thấy những chuyện như này rồi, trong cái vòng luẩn quẩn của phú nhị đại chuyện khoa trương gì mà chả có, nhưng hắn sẽ không như vậy.

Cô giáo Hứa cũng thế, cho dù chuyện làm ăn của Lâm Tráng lớn đến đâu thì bà vẫn chỉ duy trì cuộc sống phổ thông bình thường.

Trợ lý rất nhanh đã tới, giúp bọn họ để đồ lên xe, đưa lại chìa khóa rồi rời đi.

Lâm Như Hứa ngồi trong xe ngắm nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, mọi âm thanh và màu sắc đều bị ngăn cách bởi cửa kính xe.

Về đến nhà Lâm Như Hứa định đi vào phòng thì bị Lâm Tráng kéo lại, "Thằng nhóc con đi đâu hả, ở lại đây dán câu đối với ba." Nói xong còn tìm mấy câu đối trong túi mua hàng ra lắc lắc trước mặt hắn.

"Ba chuẩn bị cơm nhão chưa?"

Lâm Tráng, "......."

"Vậy đi, chờ sáng mai con đi nấu rồi dán."

Thật ra bây giờ người dùng cơm nhão để dán câu đối không còn nhiều lắm, nhưng vì cô giáo Hứa nhà hắn thích lối cổ xưa này, cảm thấy cuộc sống rất có nhân văn.

Những gì cô giáo Hứa thích thì sẽ tự nhiên tiếp tục duy trì.



Sinh hoạt của ngày hôm sau bình yên vô sự, sau khi Lâm Tráng nấu cơm nhão rồi kéo Lâm Như Hứa dán câu đối xong thì hai cha con ngồi dài trên sô pha xem ba bốn bộ phim cả ngày, cuối cùng lời hẹn non phải xuống bếp ngày hôm qua của Lâm Tráng một đi không trở về, vẫn là phải gọi dì Trương đến nấu.

Thu hoạch duy nhất trong hôm nay lại là lời hứa hẹn của Lâm Tráng, ông bảo nhất định phải tặng Lâm Như Hứa một bộ anh hùng Marvel.

Lâm Như Hứa cười đồng ý, bày tỏ cảm ơn, tự đáy lòng hắn cảm thấy không thích đến mức ấy, nhưng lại lười đi tranh luận vấn đề này với ông ba đang phấn khích quá độ hai hôm nay.

Hôm ba mươi Tết Lâm Như Hứa dậy từ rất sớm, nằm trên giường xoay mình lấy di động, tin nhắn khá nhiều, từ nhóm "Ba kiếm khách trường Thủ Minh" thôi đã 99+ rồi, Lâm Như Hứa nhắn dấu chấm tròn coi như là chứng minh mình còn sống, những chuyện còn lại không quan tâm, sau đó vô thức mở khung chat với Hà Tâm Ý ra, do dự cả nửa ngày mà vẫn không gửi được gì.

Nếu như trước đây hắn sẽ không như vậy đâu, cho dù hắn có cáu Hà Tâm Ý chuyện gì cũng không nói cho hắn biết thì hắn vẫn sẽ gửi tin nhắn hay đại loại thế, nhưng mà giấc mơ kia.....

Hắn thật sự không thể hiểu được.

Có điều không phải là hoàn toàn không có phương hướng, chỉ là hắn thấy không có khả năng, cũng như phủ nhận mọi suy đoán hợp lý của mình.

Về phía Hà Tâm Ý, sau khi dùng xong bữa sáng trở về phòng thì thấy tin nhắn của Lâm Như Hứa——

Lâm Như Hứa: "."

Đúng vậy, lại là một dấu chấm tròn.

Đương nhiên, Hà Tâm Ý không nghĩ rằng dấu chấm tròn kia là gửi cho y xem.

Cho dù đã là ba mươi Tết nhưng nhà họ Hà vẫn không mấy náo nhiệt, dù sao trụ cột của gia đình đi cả ngày không về, con mình đứt ruột đẻ ra thì giống như đang ở khách sạn, ngày nào cũng đến tối muộn mới về ngủ.

Ngôi nhà im lặng đến lạ thường.

Hà Tâm Ý nhìn món quà y tự tay khắc mà có chút lo lắng, loại cảm xúc này đối với y rất hiếm khi gặp, nhưng chuyện liên quan đến Lâm Như Hứa là y như rằng không thể bình tĩnh được.

Khoảng một tuần trước y có ra ngoài một ngày, nhưng cảm thấy không có nơi nào để đi nên đành đến sân vận động gần đó, sân vận động có không ít người, Hà Tâm Ý đi trên đường băng cao su màu đỏ mà chỉ mãi nghĩ về Lâm Như Hứa.

Y biết rõ hiện tại giữa hai người có mâu thuẫn, hơn nữa vấn đề ấy lại xuất phát từ phía y, không đầu không đuôi, chẳng thể giải thích nổi dù chỉ một chút, này là chuyện gì chứ, với y mà nói cũng rất khó khăn. Nhưng đoạn cảm tình kia.... không thể để nó cứ thế trôi qua...

Trong lòng Hà Tâm Ý luôn nghĩ chuyện này mà suýt chút nữa đã đụng trúng một bạn nữ, y vội vàng nói xin lỗi, chỉ là đối phương nhìn y thì cười cười, không chỉ tỏ vẻ không có gì mà còn xin wechat của Hà Tâm Ý. Sau khi hai người thêm bạn với nhau thì bạn nữ kia mới vui vẻ rời đi.

Chờ cô bạn đi rồi thì Hà Tâm Ý mới phát hiện mình đang đi ngược đường băng, mọi người đều đang bước thẳng trực diện với y, mà Hà Tâm Ý đi trong đám người đó giống như là một kẻ thù vậy.

Nhìn đám người gặp thoáng qua, Hà Tâm Ý bỗng nhiên cảm thấy mình cứ đi nghịch hướng như vậy không có gì là sai cả, có ai quy định sân thể dục có hướng cố định đâu, cũng không ai có thể quy định không được thích đồng tính cả. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, thích một người thì nên đối xử với người đó thật tốt, làm gì phải xoắn xuýt phương hướng của người đó chứ? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, y cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác?

Hà Tâm Ý đi ngược chiều đường băng lại cảm giác cả người đều được khai sáng, cho nên mới có món quà này.

Món quà y chuẩn bị suốt một tuần, trên tay cũng dán bốn năm miếng băng cá nhân, hiện tại có thể thấy không ít vết thương có lớn có nhỏ.

Y nhìn mặt đồng hồ hình tròn trên cổ tay, chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, cho đến tám giờ tối thì khoác áo lông, quấn thêm khăn choàng cổ thật dày đi ra ngoài, tám giờ rưỡi đúng đứng trước tiểu khu nhà Lâm Như Hứa, gọi một cuộc cho hắn.

"Ring——" Một tiếng đổ chuông còn chưa kết thúc đã nghe thấy giọng của Lâm Như Hứa đầu dây bên kia, "Alo."

Y nhìn những chấm sáng của ngọn đèn trong tiểu khu giàu có, giọng của y nghe rất cô quạnh, "Lâm ca, tôi đang đứng trước tiểu khu nhà cậu."

Trong một chốc điện thoại chả có tiếng động, Hà Tâm Ý cất điện thoại vào túi, gần như là hòa vào màn đêm đen, sau đó y nghe tiếng của Lâm Như Hứa từ xa đang gọi tên mình.

Ngay lập tức Hà Tâm Ý nở nụ cười.

Bảo vệ mở cửa, Lâm Như Hứa đứng trước mặt y, trong mắt đều mang theo ý cười, "Tâm Ý, sao cậu lại tới đây?"

Lúc rảnh rỗi thì sẽ sinh vướng bận, cứ nghĩ sẽ không hiểu được, nhưng ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Hà Tâm Ý, trong đầu ngoại trừ Hà Tâm Ý ra thì không còn gì hết.

Hà Tâm Ý vẫn mang theo nụ cười bên khóe miệng nhìn hắn, giọng điệu lại thản nhiên như cũ, "Đến chúc cậu năm mới vui vẻ."

"Còn chưa tới năm mới đâu!"

"Tôi biết!" Hà Tâm Ý đưa món quà trong tay cho hắn.

Lâm Như Hứa nhận lấy rất nhanh, ngoài miệng thì không thể tin được, "Cái này cho tôi hả?"

Hà Tâm Ý gật đầu, Lâm Như Hứa lại hỏi, "Tôi có thể mở ra liền không?"

Hệt như bạn nhỏ vui vẻ khi nhận được quà, Hà Tâm Ý lại gật gật đầu.

Lâm Như Hứa mở chiếc hộp được gói bằng giấy màu xanh ra, bên trong lòng một chữ "Phúc" vuông vức, giống như chữ dán trên cửa, nhưng đây được khắc gỗ.

"Cái này là...." Giọng nói của Lâm Như Hứa khẽ run, như bị gió cuốn đi, "Cậu tự tay làm?"

Sau đó hắn đóng nắp hộp lại rồi ngẩng đầu lên, nhìn Hà Tâm Ý vẫn hững hờ gật đầu, nốt ruồi nhỏ bên đuôi mắt phải khiến y có phần quạnh quẽ, thế nhưng Lâm Như Hứa lại cảm thấy trong đôi mắt quạnh quẽ ấy hắn có thể thấy được ngôi sao.

Cô giáo Hứa, hình như con đã thấy được sao như lời mẹ nói rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau