Chương 4: Giúp Mặc Đồ
Chương 4
Công tước phu nhân giống một con khổng tước ngạo mạn, lắc lư trái phải, đến đây kiểm tra.
Tất nhiên quản gia Arnold cung kính đứng cách đó không xa.
Đương lúc đỉnh mũ lớn phối ren đen lấp ló dưới mí mắt, tầm nhìn của Chu Kỳ chợt dừng đến phần gáy sau cái cổ trắng nhợt của bà ta. Hắn tự hỏi, nếu giờ mình ra tay, rắc một tiếng bẻ gãy đốt sống cổ thì sẽ tạo ra hậu quả gì nhỉ?
Hắn có chút tò mò.
Hắn muốn thử xem sao.
Hắn là loại người hành động theo suy nghĩ, ý nghĩ bất chợt nảy ra đã hành động ngay. Vì thế hắn giậm giậm chân, điều chỉnh lại cách đứng, bình tĩnh thay đổi trọng tâm cơ thể để bảo đảm một kích có thể bộc phát được hết sức chí tử dẫn*.
*chí tử dẫn: đòn đánh trí mạng.
Nhưng trước thời cơ đó một giây, một bàn tay chặn lại thủ đoạn hắn.
Tia cảm xúc đột ngột dâng lên trong mắt Chu Kỳ chợt chìm xuống. Hắn khẽ cúi đầu, theo cánh tay gầy gò thấy được chủ nhân nó.
Từ Trì chậm chạp trừng mắt về phía hắn.
Chu Kỳ hơi hơi dùng sức tránh ra.
“Ôi chúa ơi, cái mũ xanh thực vật rợp mùi khỉ ho cò gáy này, thật sự rẻ mạt đó.”
“Donut ư? Động não chút đi cô gái, ta chẳng muốn lũ ruồi nhặng chết tiệt vây quanh ta đâu.”
Công tước phu nhân chẳng hài lòng với mỗi chiếc mũ nào được bày ra cả, bà ta chỉ xoi mói tìm lông bới vết. Đương khi ánh mắt bắt bẻ của bà ta chạm đến chiếc mũ lông chim của Chu Kỳ lập tức thất thanh hô lên: “Nếu người nào đội cái mũ này chắc từ xa nhìn qua như một con gà rừng xấu xí đang ngồi xổm trên đầu!”
Chu Kỳ: “…”
Hắn càng thêm táo bạo, hung tợn liếc Từ Trì một cái.
Chỉ là Từ Trì hoàn toàn chưa phát hiện ra.
Không có chiếc mũ nào phù hợp thẩm mỹ của công tước phu nhân, toàn đội bị diệt. Lòng mọi người càng đề cao hơn.
Công tước phu nhân đi đến trước mặt người cuối cùng.
Từ Trì buông tay ra, thản nhiên xoè hai bàn tay trống rỗng không có gì.
“Mũ ngươi đâu?” Giọng nói trầm thấp của công tước phu nhân không vui cất lên.
Từ Trì: “Tôi không làm.”
“Ngươi bảo gì cơ?” Khuôn mặt nhăn nheo của công tước phu nhân khẽ co lại làm người ta nghĩ đến dáng vẻ nhe răng trợn mắt của chó Sa Bì. “Ngươi dám không làm theo lệnh ta?”
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh cho Từ Trì.
“Đúng vậy.” Từ Trì giương mắt rất giống lợn chết không sợ nước sôi. “Tôi không làm được.”
Toàn trường hít sâu một cái.
“Ồ, đáng thương quá nhỉ.” Quản gia làm ra dáng vẻ cầu nguyện, hưng phấn liếm môi: “Cầu chúa Jesus phù hộ cho ngài.”
Công tước phu nhân phẫn nộ, hậu quả sau đó thật nghiêm trọng. Bà ta giơ hai tay gầy guộc lên cao giống như một bà phù thuỷ chuẩn bị khai triển ma thuật đen, tiếng bà ta như bị ai đó bóp chặt lại, rít niệm chú ngữ:
“Thượng đế hãy diệt sạch những kẻ phản loạn dám không tuân thủ quy tắc.”
“Tôi không làm được, cũng không ai có thể làm được. Bởi chiếc mũ độc nhất vô nhị trên toàn thế giới—-“ Từ Trì nhẹ nhàng chen ngang công tước phu nhân. “Bây giờ chiếc mũ ấy đang ở trên đầu ngài, thưa phu nhân tôn quý.”
Cả phòng lặng hẳn.
Động tác phi thường gì đây?
“Hử?” Tròng mắt công tước phu nhân chằm chằm nhìn Từ Trì.
“Không cần phải nghi ngờ đâu, phu nhân.” Khoé miệng Từ Trì hơi mỉm. “Trên đời này không người nào có thể thiết kế bằng phu nhân được.”
Phẫn nộ trong nháy mắt đã biến mất, bằng mắt thường cũng có thể thấy được bà ta đang vui lên, vừa ôm bộ ngực vừa nói: “Đương nhiên rồi.”
“Mong ở buổi tiệc phu nhân lộng lẫy nhất.”
Ánh mắt công tước phu nhân vui vẻ, phấn chấn dẫn Arnold rời khỏi, để lại một đám người còn tròn xoe mắt nhìn.
“Cái này cũng đúng sao?” Khương Duật mơ hồ. “Căn bản bà ta không tin chúng ta làm được mũ đúng không?”
Khoé miệng Nhậm Tư Miểu run rẩy: “Bà ta chỉ muốn nghe chúng ta nịnh bợ mà thôi.”
“Nhưng ý đồ này cũng quá khó hiểu.” Khương Duật bực mình. “Lỡ như chúng ta không thể làm được thì sao?”
“Thì sao?” Chu Kỳ hỏi lại.
Đừng hỏi, đó là đường chết đấy.
Mọi người đều lạnh sống cổ, ánh mắt nhìn Từ Trì cũng mang thêm chút kính sợ.
Thành công lừa dối qua cửa, bình an vô sự chịu đựng đến buổi chiều. Các cô gái tụ tập đến một chỗ, sốt sắng bàn luận cái gì đó.
Tinh thần của Từ Trì không được tốt, không cần phải làm gì thì im lặng luôn, vẫn cứ nằm lên tay mà ngủ bù.
Nhậm Tư Miểu hết lần này đến lần khác vòng qua vòng lại quanh đây, nhìn anh nhưng không dám nói chuyện.
“Có cái gì nói thẳng, cậu ta cơ bản không ngủ.” Chu Kỳ nhìn cô bẽn lẽn đi qua đi lại, không nhịn được nói.
Vì vậy Từ Trì ngẩng đầu nhìn lại: “Tìm tôi có việc?”
“A? Ừm, đúng vậy.” Nhậm Tư Miểu không dám nhìn vào mặt anh. Cô căng thẳng, nói chuyện mà chớp mắt nhiều cực kỳ. “Hình như Tiểu Tình biến mất rồi.”
“Không thấy?”
“Đúng vậy, thi thể biến mất. Khăn trải giường cũng đã đổi mới. Toàn bộ phòng rực rỡ hẳn lên.” Nhậm Tư Miểu xoè những ngón tay duyên dáng ra, nom cô thật bất an.
“Ồ.” Phản ứng của Từ Trì khá thờ ơ.
Chu Kỳ phản ứng có vẻ giống một con người hơn: “Xem ra nơi này còn có những người dọn dẹp tàn dư. Tốt đấy, bằng không chưa đến ba ngày chúng ta dần dần chết mòn ở đây nếu cứ sống chung với những thứ ấy.”
“…”
“Hả, thi thể không thấy, cô sợ à?” Chu Kỳ bây giờ mới chú ý ra có người bình thường, vụng về trần an. “Đừng sợ, nơi này vốn là chốn quỷ, xảy ra cái gì cũng chẳng phải điều lạ, đừng sợ hãi.”
Từ Trì: “Anh muốn thích ứng.”
“…” Nhậm Tư Miểu cũng không mong chờ tìm đồng cảm trên người hai vị này lắm. Cô tiếp tục hỏi: “Còn việc nữa, đêm qua mấy người có nghe tiếng gì lạ thường không?”
“Tiếng?” Khương Duật ngậm bím tóc bước lên. “Không có, tôi chỉ nghe thấy tiếng ngáy của bạn cùng phòng thôi.”
Chu Kỳ và Từ Trì cũng lắc đầu, người nọ thì ngủ như chết, người kia thì ngủ một lúc rồi chìm vào hôn mê.
“Nhưng bọn tôi, bọn tôi đều nghe thấy được mà.” Nhậm Tư Miểu vô thức chạm vào vành tai, mặt cô vốn đã trắng, giờ lại càng trắng hơn, “Mới đầu tôi còn tưởng mình gặp ác mộng, nhưng sau có người khơi mào chuyện này lên, tôi vừa hỏi xong thì biết chỉ có phụ nữ mới nghe thấy tiếng đó. Mà tôi cũng đã hỏi nam giới các anh rồi, phản ứng của bọn họ giống hệt mấy anh, hoàn toàn không biết gì.”
“Nghe tiếng gì?” Từ Trì hỏi.
“Tiếng cười.” Nhậm Tư Miểu cắn mạnh vào vành môi dưới hiện lên vài vết răng. “Tiếng bé gái cười khanh khách trên hành lang, còn gõ cửa mạnh, nói tôi đáng chết, rất đáng chết. Khủng khiếp lắm, đêm tới tôi không thể nào ngủ được.”
“Chuyện như vậy sao giờ cô mới nói ra?” Khương Duật trốn sau Chu Kỳ, rõ ràng mình cũng sợ muốn chết.
“Bởi tôi cho rằng mình nằm mơ đấy.” Nhậm Tư Miểu bảo. “Khi tôi mở mắt ra, tiếng cười lại dừng lại. Khi nhắm mắt vào, nó lại đến.”
“Mẹ nó, bất thường quá.”
“Có ai nói không phải đâu?”
“Cô nói chỉ có con gái mấy cô mới nghe được?” Chu Kỳ nắm lấy trọng điểm.
“Ừm.” Nhậm Tư Miểu gật đầu. “Nam giới không nghe thấy cả.” Cô chợt có một ý nghĩ khủng khiếp. “Hay nơi quỷ quái này… Chỉ chọn nữ giới mới xuống tay chăng?”
Chu Kỳ và Từ Trì đều trầm mặt không nói nữa.
Việc này ai dám đoán bừa?
Nhưng cũng rất nhanh, suy đoán này của bọn họ cũng được tận mắt chứng kiến.
Trước bữa tối, lại có ba thi thể mới, không ngoài phỏng đoán, tất cả đều là phụ nữ.
Lần này, mấy cô gái ấy ngay ngắn xếp hàng ở trước cái tháp nước chưa xây dựng xong, đều nắm tay nhau, màu máu thấm đỏ cả cột nước.
Khương Duật lần đầu tiên cảm thấy mình thật may mắn khi làm con trai.
Những cô gái còn ở lại bây giờ mới chậm chạp phản ứng lại. Các cô bắt đầu mắng mỏ, khóc thút thít hay làm loạn ầm ĩ lên, thậm chí còn tránh móc tất cả đàn ông con trai đều là những kẻ bất lực không làm được trò trống gì.
Màn đêm buông xuống, công tước phu nhân ngồi xe ngựa trở về trang viên, phân phó quản gia chuẩn bị vũ hội tối nay.
Trước khi vũ hội bắt đầu, công tước phu nhân ra lệnh mọi người phải đi tìm bản nhảy cùng và phải mặc trang phục yến hội được phân phát.
Mọi người kinh sợ nhưng đâu dám chối từ.
Nhưng phải bàn tới một việc, ban đầu có hai mươi tư vị khách nhưng hiện tại chỉ còn mười tám người, trong đó có mười hai vị khách nam giới may mắn còn đứng ở đây nhưng nữ giới chỉ còn sáu người.
Nói cách khác, sáu thằng đàn ông đang lâm phải tình cảnh khốn khổ không có bạn nữ.
Bọn họ cũng thật nhanh chóng tụ tập bàn luận với nhau.
Sáu người còn lại hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tức tối.
Khương Duật bực mình trừng mắt những thằng con trai có bạn nữ bên cạnh, ghen tị không hết: “Hừ, bọn con gái quả thật quá nông cạn, dám xem thường nhà thơ mỗi nghèo nàn này sao!”
Chu Kỳ cũng lải nhải một tiếng: “Mấy cô ấy không lọt mắt tù nhân và bệnh nhân, nói một cách trần trụi là kỳ thị.”
Từ Trì cũng phụ họa: “Ừ.”
Ba vị thẳng nam ngồi cạnh cùng chung suy nghĩ.
Ngay sau đó Khương Duật nói tiếp: “Cũng không sao, không có con gái chúng ta hãy làm chuyện bí mật này đi!”
Chu Kỳ: “Nghĩa là sao?”
Từ Trì nhíu mày.
Khương Duật tháo phăng chui buộc tóc xong y hất mái tóc dài được chăm chút cẩn thận lên, nháy mắt: “Không có con gái thì chúng ta giả làm con gái. Dù sao công tước phu nhân cũng không bảo phải là nam nữ ghép đôi, bà ta cũng chỉ là một thằng đàn ông giả nữ trang, một khi đã như vậy…”
Chu Kỳ đã hiểu nhưng tận đáy lóng vẫn khó tiếp thu được: “Cậu bảo tôi phải mặc cái váy kỳ quái kia và giả làm con gái ư? Không thể, không có khả năng, tôi không làm.”
Từ chối nhanh vậy.
Khương Duật lại nhìn về chỗ Từ Trì.
Từ Trì đang vuốt nhẹ cái dây chuyền màu đen trong cổ cũng phải dừng lại một cái, ngẩng khuôn mặt âm u lên: “Không.”
Cự tuyệt thật gọn ghẽ ghê.
“…” Khương Duật bĩu môi. “Vậy các anh tự mình nghĩ cách đi, em tự làm với bạn chung phòng vậy. Hì hì, nghĩ đến cảnh mặc cái váy xinh xắn kia vào tự nhiên kích động quá.”
Phải chăng đứa nhỏ này có nhận thức lệch lạc giới tính của mình?
Chu Kỳ và Từ Trì liếc nhìn nhau, xấu hổ, kỳ cục và ghét bỏ hiện lên trong mắt.
Mặt khác hai người đồng đội kia lại cùng hợp tác tiếp nhận ý kiến của Khương Duật, quyết định chơi kéo búa bao xem ai phải mặc váy bồng.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi Chu Kỳ và Từ Trì.
Vận mệnh chết tiệt bắt hai người họ phải đi bước đường cùng!
Chu Kỳ hít sâu một hơi, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Từ Trì: “Đi, chúng ta trở về phòng nói chuyện.”
Từ Trì gật gật đầu, đi theo lên lầu.
Vào phòng, Chu Kỳ liền chỉ vào bộ váy đen lộng lẫy, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu mặc đi.”
Từ Trì lạnh nhạt lắc đầu: “Anh mặc.”
“Cậu xem, chiều cao của cậu lùn hơn tôi, còn gầy hơn tôi nữa, khuôn mặt thì…… Xin lỗi, phiền cậu vuốt tóc mái lên cho tôi xem kĩ khuôn mặt cậu hơn? Thôi, cũng khỏi cần vuốt lên làm gì, tôi khẳng định cậu đẹp hơn tôi nhiều.” Chu Kỳ cợt nhả mà còn lấy lý lẽ, giọng điệu vô cùng chân thành. “Tin tôi đi, cậu hợp mặc bộ váy này hơn tôi.”
Từ Trì không dao động: “Cút.”
Chu Kỳ cảm thấy người này tính tình sáng nắng chiều mưa. Hắn cầm chiếc váy trên giường lên, ướm thử váy rồi vô cùng hoảng hốt, rụt cánh tay lại nói: “Lão đệ hãy thương xót. Chẳng lẽ cậu tưởng mắt tôi chịu được cả kinh kong Barbie*?”
*kinh kong Barbie: ý chỉ phụ nữ xinh đẹp nhưng thân hình vạm vỡ (theo Baidu).
Từ Trì khóe miệng giật cái, không có cảm tình mà vỗ tay: “Ồ, đáng chờ mong ghê.”
Chu Kỳ: “……”
Chu Kỳ hết cách, trong tiềm thức của hắn, ăn mềm không được thì phải ăn cứng.
Từ Trì cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác lùi về phía sau. Lưng chặn lại tấm ván gỗ ẩm ướt đến. Anh xoay người định mở cửa, nhưng chợt một cánh tay lướt qua tai anh đóng rầm cửa lại. Người kia nghiêng mình đến gần, bóng người và hơi thở tràn đến. Từ Trì cau mày, tay trái nắm chặt cổ tay kia, một quyền đấm thẳng mặt.
Thân thể Chu Kỳ đã được rèn luyện nên phản xạ rất nhanh vô thức dùng khuỷu tay đỡ đòn. Nhưng không hề nghĩ tới, một quyền này chỉ là ảo ảnh. Một quyền ấy đột nhiên đấm vào bụng.
Chu Kỳ kêu một tiếng, đau đớn nhăn mặt. Nhưng hắn vẫn đứng vững, không khuỵu đi một chút mà còn ngược lại nắm lấy bàn tay anh, hèn hạ cười: “Thế nào? Cậu còn chẳng cào ngứa được anh đây đâu?”
Từ Trì không hé răng, tay phải anh bị Chu Kỳ nắm chặt, tay trái thì bị cánh tay Chu Kỳ chặn lại, bốn tay đều không rảnh rỗi.
Theo sát, Từ Trì dùng cước pháp.
Kinh nghiệm thực chiến Chu Kỳ rất phong phú, đối phương có thể nghĩ được, tất nhiên hắn cũng có thể đoán ra được, hai người tựa hồ cùng giơ chân lên.
Tiếng đánh nhau bốp bốp bốp.
Chu Kỳ chọn vị trí chuẩn xác đá vào xương bánh chè trên. Bởi cơ thể người này khó có thể đỡ được sức lực tác động bên ngoài từ góc độ này, cả bốn đầu gối cùng khuỵu xuống. Rồi tiếp đến là xương bánh chè sẽ ép vào xương ống chân trước, dây chằng đầu gối và gân cơ thịt xương bánh chè cũng mất cân bằng. Từ Trì nhất thời không cẩn thận ngã xuống, Chu Kỳ lập tức nắm lấy cơ hội, buông tay Từ Trì ra rồi nắm lấy vai trái quăng mạnh xuống.
Bộp tiếng vang lên, cổ họng Từ Trì lợm mùi máu tươi, choáng váng. Có điều Chu Kỳ không đợi anh có thời gian thở dốc đã nhào lên khiêng anh ném xuống giường, cưỡng ép cởi quần áo anh.
Một bên cởi khuy áo, một bên còn khua môi múa mép: “Bảo cậu tự mình mặc, còn không muốn, còn muốn để anh đây phải tự mình mặc giúp đồ cho cơ. Ngoan, nghe lời một chút, đừng lộn xộn…”
Còn chưa mặc đồ xong, đột nhiên Từ Trì nâng eo, cẳng chân kẹp chặt cổ hắn, xương bánh chè cứng rắn kẹp cằm rồi nhanh chóng kìm chặt hắn lại.
Yết hầu bị khoá lại, Chu Kỳ rùng mình định giơ tay gỡ ra, nhưng Từ Trì dùng ưng trảo quyền*, anh sớm biết nên đánh úp lại.
*ưng trảo quyền: Ưng Trảo quyền, tục gọi là Ưng trảo công hay phép luyện Ưng trảo quyền.
Đây là hành động dùng thời cơ ra tay sát hại không chút lưu tình.
Chu Kỳ giận dữ gầm lên, hai tay xông thẳng đến nắm chặt cánh tay sau sườn Từ Trì, dùng sức chống đỡ làm ngón tay của Từ Trì dần dần buông mục tiêu ra. Tình hình hiện tại là chênh lệch về thể chất, Chu Kỳ trực tiếp ấn hai cánh tay này lên trên đầu. Một bàn tay đè chặt lại, bàn tay khác thì vừa giữ cổ chân vừa sờ soạng. Trong lúc đó hắn bắt đầu cảm thấy hít thở không thông, dưỡng khí trong lồng ngực bị hư tổn.
Thật ra có chút không công bằng.
Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp bẻ gãy cổ Từ Trì.
Nhưng hắn không làm như vậy, mong muốn ban đầu của hắn không phải giết chết người này.
Hắn chỉ mong Từ Trì mặc cái váy đáng chết kia vào mà thôi!
Huyệt thái dương nổi lên gân xanh, tiếng gáy cổ kêu răng rắc như sắp không chịu nổi nữa.
Chu Kỳ có chút hối hận, hắn coi thường cái tên bệnh quái quỷ này và đồng thời hắn ý thức được —— con mẹ nó đây là một thằng bệnh điên.
Đúng lúc đó hắn động đậy vào nơi giữa hai chân Từ Trì, khung cảnh trước mắt tối đen vì thiếu không khí. Trong bóng tối, bỗng cổ được nới lỏng.
Chỉ một thoáng, không khí xông thẳng vào đường hô hấp bị sưng máu. Hắn bị sặc đến mặt đỏ tai hồng, kịch liệt ho khan.
“Anh thắng.” Từ Trì nới lỏng thả chân ra, lồng ngực phập phồng, mặt anh tái nhợt, mở miệng nói: “Được rồi, được làm vua thua làm giặc, tôi nghe theo anh.”
Tiếng thở dốc hổn hển, lần đầu tiên Chu Kỳ nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Công tước phu nhân giống một con khổng tước ngạo mạn, lắc lư trái phải, đến đây kiểm tra.
Tất nhiên quản gia Arnold cung kính đứng cách đó không xa.
Đương lúc đỉnh mũ lớn phối ren đen lấp ló dưới mí mắt, tầm nhìn của Chu Kỳ chợt dừng đến phần gáy sau cái cổ trắng nhợt của bà ta. Hắn tự hỏi, nếu giờ mình ra tay, rắc một tiếng bẻ gãy đốt sống cổ thì sẽ tạo ra hậu quả gì nhỉ?
Hắn có chút tò mò.
Hắn muốn thử xem sao.
Hắn là loại người hành động theo suy nghĩ, ý nghĩ bất chợt nảy ra đã hành động ngay. Vì thế hắn giậm giậm chân, điều chỉnh lại cách đứng, bình tĩnh thay đổi trọng tâm cơ thể để bảo đảm một kích có thể bộc phát được hết sức chí tử dẫn*.
*chí tử dẫn: đòn đánh trí mạng.
Nhưng trước thời cơ đó một giây, một bàn tay chặn lại thủ đoạn hắn.
Tia cảm xúc đột ngột dâng lên trong mắt Chu Kỳ chợt chìm xuống. Hắn khẽ cúi đầu, theo cánh tay gầy gò thấy được chủ nhân nó.
Từ Trì chậm chạp trừng mắt về phía hắn.
Chu Kỳ hơi hơi dùng sức tránh ra.
“Ôi chúa ơi, cái mũ xanh thực vật rợp mùi khỉ ho cò gáy này, thật sự rẻ mạt đó.”
“Donut ư? Động não chút đi cô gái, ta chẳng muốn lũ ruồi nhặng chết tiệt vây quanh ta đâu.”
Công tước phu nhân chẳng hài lòng với mỗi chiếc mũ nào được bày ra cả, bà ta chỉ xoi mói tìm lông bới vết. Đương khi ánh mắt bắt bẻ của bà ta chạm đến chiếc mũ lông chim của Chu Kỳ lập tức thất thanh hô lên: “Nếu người nào đội cái mũ này chắc từ xa nhìn qua như một con gà rừng xấu xí đang ngồi xổm trên đầu!”
Chu Kỳ: “…”
Hắn càng thêm táo bạo, hung tợn liếc Từ Trì một cái.
Chỉ là Từ Trì hoàn toàn chưa phát hiện ra.
Không có chiếc mũ nào phù hợp thẩm mỹ của công tước phu nhân, toàn đội bị diệt. Lòng mọi người càng đề cao hơn.
Công tước phu nhân đi đến trước mặt người cuối cùng.
Từ Trì buông tay ra, thản nhiên xoè hai bàn tay trống rỗng không có gì.
“Mũ ngươi đâu?” Giọng nói trầm thấp của công tước phu nhân không vui cất lên.
Từ Trì: “Tôi không làm.”
“Ngươi bảo gì cơ?” Khuôn mặt nhăn nheo của công tước phu nhân khẽ co lại làm người ta nghĩ đến dáng vẻ nhe răng trợn mắt của chó Sa Bì. “Ngươi dám không làm theo lệnh ta?”
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh cho Từ Trì.
“Đúng vậy.” Từ Trì giương mắt rất giống lợn chết không sợ nước sôi. “Tôi không làm được.”
Toàn trường hít sâu một cái.
“Ồ, đáng thương quá nhỉ.” Quản gia làm ra dáng vẻ cầu nguyện, hưng phấn liếm môi: “Cầu chúa Jesus phù hộ cho ngài.”
Công tước phu nhân phẫn nộ, hậu quả sau đó thật nghiêm trọng. Bà ta giơ hai tay gầy guộc lên cao giống như một bà phù thuỷ chuẩn bị khai triển ma thuật đen, tiếng bà ta như bị ai đó bóp chặt lại, rít niệm chú ngữ:
“Thượng đế hãy diệt sạch những kẻ phản loạn dám không tuân thủ quy tắc.”
“Tôi không làm được, cũng không ai có thể làm được. Bởi chiếc mũ độc nhất vô nhị trên toàn thế giới—-“ Từ Trì nhẹ nhàng chen ngang công tước phu nhân. “Bây giờ chiếc mũ ấy đang ở trên đầu ngài, thưa phu nhân tôn quý.”
Cả phòng lặng hẳn.
Động tác phi thường gì đây?
“Hử?” Tròng mắt công tước phu nhân chằm chằm nhìn Từ Trì.
“Không cần phải nghi ngờ đâu, phu nhân.” Khoé miệng Từ Trì hơi mỉm. “Trên đời này không người nào có thể thiết kế bằng phu nhân được.”
Phẫn nộ trong nháy mắt đã biến mất, bằng mắt thường cũng có thể thấy được bà ta đang vui lên, vừa ôm bộ ngực vừa nói: “Đương nhiên rồi.”
“Mong ở buổi tiệc phu nhân lộng lẫy nhất.”
Ánh mắt công tước phu nhân vui vẻ, phấn chấn dẫn Arnold rời khỏi, để lại một đám người còn tròn xoe mắt nhìn.
“Cái này cũng đúng sao?” Khương Duật mơ hồ. “Căn bản bà ta không tin chúng ta làm được mũ đúng không?”
Khoé miệng Nhậm Tư Miểu run rẩy: “Bà ta chỉ muốn nghe chúng ta nịnh bợ mà thôi.”
“Nhưng ý đồ này cũng quá khó hiểu.” Khương Duật bực mình. “Lỡ như chúng ta không thể làm được thì sao?”
“Thì sao?” Chu Kỳ hỏi lại.
Đừng hỏi, đó là đường chết đấy.
Mọi người đều lạnh sống cổ, ánh mắt nhìn Từ Trì cũng mang thêm chút kính sợ.
Thành công lừa dối qua cửa, bình an vô sự chịu đựng đến buổi chiều. Các cô gái tụ tập đến một chỗ, sốt sắng bàn luận cái gì đó.
Tinh thần của Từ Trì không được tốt, không cần phải làm gì thì im lặng luôn, vẫn cứ nằm lên tay mà ngủ bù.
Nhậm Tư Miểu hết lần này đến lần khác vòng qua vòng lại quanh đây, nhìn anh nhưng không dám nói chuyện.
“Có cái gì nói thẳng, cậu ta cơ bản không ngủ.” Chu Kỳ nhìn cô bẽn lẽn đi qua đi lại, không nhịn được nói.
Vì vậy Từ Trì ngẩng đầu nhìn lại: “Tìm tôi có việc?”
“A? Ừm, đúng vậy.” Nhậm Tư Miểu không dám nhìn vào mặt anh. Cô căng thẳng, nói chuyện mà chớp mắt nhiều cực kỳ. “Hình như Tiểu Tình biến mất rồi.”
“Không thấy?”
“Đúng vậy, thi thể biến mất. Khăn trải giường cũng đã đổi mới. Toàn bộ phòng rực rỡ hẳn lên.” Nhậm Tư Miểu xoè những ngón tay duyên dáng ra, nom cô thật bất an.
“Ồ.” Phản ứng của Từ Trì khá thờ ơ.
Chu Kỳ phản ứng có vẻ giống một con người hơn: “Xem ra nơi này còn có những người dọn dẹp tàn dư. Tốt đấy, bằng không chưa đến ba ngày chúng ta dần dần chết mòn ở đây nếu cứ sống chung với những thứ ấy.”
“…”
“Hả, thi thể không thấy, cô sợ à?” Chu Kỳ bây giờ mới chú ý ra có người bình thường, vụng về trần an. “Đừng sợ, nơi này vốn là chốn quỷ, xảy ra cái gì cũng chẳng phải điều lạ, đừng sợ hãi.”
Từ Trì: “Anh muốn thích ứng.”
“…” Nhậm Tư Miểu cũng không mong chờ tìm đồng cảm trên người hai vị này lắm. Cô tiếp tục hỏi: “Còn việc nữa, đêm qua mấy người có nghe tiếng gì lạ thường không?”
“Tiếng?” Khương Duật ngậm bím tóc bước lên. “Không có, tôi chỉ nghe thấy tiếng ngáy của bạn cùng phòng thôi.”
Chu Kỳ và Từ Trì cũng lắc đầu, người nọ thì ngủ như chết, người kia thì ngủ một lúc rồi chìm vào hôn mê.
“Nhưng bọn tôi, bọn tôi đều nghe thấy được mà.” Nhậm Tư Miểu vô thức chạm vào vành tai, mặt cô vốn đã trắng, giờ lại càng trắng hơn, “Mới đầu tôi còn tưởng mình gặp ác mộng, nhưng sau có người khơi mào chuyện này lên, tôi vừa hỏi xong thì biết chỉ có phụ nữ mới nghe thấy tiếng đó. Mà tôi cũng đã hỏi nam giới các anh rồi, phản ứng của bọn họ giống hệt mấy anh, hoàn toàn không biết gì.”
“Nghe tiếng gì?” Từ Trì hỏi.
“Tiếng cười.” Nhậm Tư Miểu cắn mạnh vào vành môi dưới hiện lên vài vết răng. “Tiếng bé gái cười khanh khách trên hành lang, còn gõ cửa mạnh, nói tôi đáng chết, rất đáng chết. Khủng khiếp lắm, đêm tới tôi không thể nào ngủ được.”
“Chuyện như vậy sao giờ cô mới nói ra?” Khương Duật trốn sau Chu Kỳ, rõ ràng mình cũng sợ muốn chết.
“Bởi tôi cho rằng mình nằm mơ đấy.” Nhậm Tư Miểu bảo. “Khi tôi mở mắt ra, tiếng cười lại dừng lại. Khi nhắm mắt vào, nó lại đến.”
“Mẹ nó, bất thường quá.”
“Có ai nói không phải đâu?”
“Cô nói chỉ có con gái mấy cô mới nghe được?” Chu Kỳ nắm lấy trọng điểm.
“Ừm.” Nhậm Tư Miểu gật đầu. “Nam giới không nghe thấy cả.” Cô chợt có một ý nghĩ khủng khiếp. “Hay nơi quỷ quái này… Chỉ chọn nữ giới mới xuống tay chăng?”
Chu Kỳ và Từ Trì đều trầm mặt không nói nữa.
Việc này ai dám đoán bừa?
Nhưng cũng rất nhanh, suy đoán này của bọn họ cũng được tận mắt chứng kiến.
Trước bữa tối, lại có ba thi thể mới, không ngoài phỏng đoán, tất cả đều là phụ nữ.
Lần này, mấy cô gái ấy ngay ngắn xếp hàng ở trước cái tháp nước chưa xây dựng xong, đều nắm tay nhau, màu máu thấm đỏ cả cột nước.
Khương Duật lần đầu tiên cảm thấy mình thật may mắn khi làm con trai.
Những cô gái còn ở lại bây giờ mới chậm chạp phản ứng lại. Các cô bắt đầu mắng mỏ, khóc thút thít hay làm loạn ầm ĩ lên, thậm chí còn tránh móc tất cả đàn ông con trai đều là những kẻ bất lực không làm được trò trống gì.
Màn đêm buông xuống, công tước phu nhân ngồi xe ngựa trở về trang viên, phân phó quản gia chuẩn bị vũ hội tối nay.
Trước khi vũ hội bắt đầu, công tước phu nhân ra lệnh mọi người phải đi tìm bản nhảy cùng và phải mặc trang phục yến hội được phân phát.
Mọi người kinh sợ nhưng đâu dám chối từ.
Nhưng phải bàn tới một việc, ban đầu có hai mươi tư vị khách nhưng hiện tại chỉ còn mười tám người, trong đó có mười hai vị khách nam giới may mắn còn đứng ở đây nhưng nữ giới chỉ còn sáu người.
Nói cách khác, sáu thằng đàn ông đang lâm phải tình cảnh khốn khổ không có bạn nữ.
Bọn họ cũng thật nhanh chóng tụ tập bàn luận với nhau.
Sáu người còn lại hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tức tối.
Khương Duật bực mình trừng mắt những thằng con trai có bạn nữ bên cạnh, ghen tị không hết: “Hừ, bọn con gái quả thật quá nông cạn, dám xem thường nhà thơ mỗi nghèo nàn này sao!”
Chu Kỳ cũng lải nhải một tiếng: “Mấy cô ấy không lọt mắt tù nhân và bệnh nhân, nói một cách trần trụi là kỳ thị.”
Từ Trì cũng phụ họa: “Ừ.”
Ba vị thẳng nam ngồi cạnh cùng chung suy nghĩ.
Ngay sau đó Khương Duật nói tiếp: “Cũng không sao, không có con gái chúng ta hãy làm chuyện bí mật này đi!”
Chu Kỳ: “Nghĩa là sao?”
Từ Trì nhíu mày.
Khương Duật tháo phăng chui buộc tóc xong y hất mái tóc dài được chăm chút cẩn thận lên, nháy mắt: “Không có con gái thì chúng ta giả làm con gái. Dù sao công tước phu nhân cũng không bảo phải là nam nữ ghép đôi, bà ta cũng chỉ là một thằng đàn ông giả nữ trang, một khi đã như vậy…”
Chu Kỳ đã hiểu nhưng tận đáy lóng vẫn khó tiếp thu được: “Cậu bảo tôi phải mặc cái váy kỳ quái kia và giả làm con gái ư? Không thể, không có khả năng, tôi không làm.”
Từ chối nhanh vậy.
Khương Duật lại nhìn về chỗ Từ Trì.
Từ Trì đang vuốt nhẹ cái dây chuyền màu đen trong cổ cũng phải dừng lại một cái, ngẩng khuôn mặt âm u lên: “Không.”
Cự tuyệt thật gọn ghẽ ghê.
“…” Khương Duật bĩu môi. “Vậy các anh tự mình nghĩ cách đi, em tự làm với bạn chung phòng vậy. Hì hì, nghĩ đến cảnh mặc cái váy xinh xắn kia vào tự nhiên kích động quá.”
Phải chăng đứa nhỏ này có nhận thức lệch lạc giới tính của mình?
Chu Kỳ và Từ Trì liếc nhìn nhau, xấu hổ, kỳ cục và ghét bỏ hiện lên trong mắt.
Mặt khác hai người đồng đội kia lại cùng hợp tác tiếp nhận ý kiến của Khương Duật, quyết định chơi kéo búa bao xem ai phải mặc váy bồng.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi Chu Kỳ và Từ Trì.
Vận mệnh chết tiệt bắt hai người họ phải đi bước đường cùng!
Chu Kỳ hít sâu một hơi, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Từ Trì: “Đi, chúng ta trở về phòng nói chuyện.”
Từ Trì gật gật đầu, đi theo lên lầu.
Vào phòng, Chu Kỳ liền chỉ vào bộ váy đen lộng lẫy, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu mặc đi.”
Từ Trì lạnh nhạt lắc đầu: “Anh mặc.”
“Cậu xem, chiều cao của cậu lùn hơn tôi, còn gầy hơn tôi nữa, khuôn mặt thì…… Xin lỗi, phiền cậu vuốt tóc mái lên cho tôi xem kĩ khuôn mặt cậu hơn? Thôi, cũng khỏi cần vuốt lên làm gì, tôi khẳng định cậu đẹp hơn tôi nhiều.” Chu Kỳ cợt nhả mà còn lấy lý lẽ, giọng điệu vô cùng chân thành. “Tin tôi đi, cậu hợp mặc bộ váy này hơn tôi.”
Từ Trì không dao động: “Cút.”
Chu Kỳ cảm thấy người này tính tình sáng nắng chiều mưa. Hắn cầm chiếc váy trên giường lên, ướm thử váy rồi vô cùng hoảng hốt, rụt cánh tay lại nói: “Lão đệ hãy thương xót. Chẳng lẽ cậu tưởng mắt tôi chịu được cả kinh kong Barbie*?”
*kinh kong Barbie: ý chỉ phụ nữ xinh đẹp nhưng thân hình vạm vỡ (theo Baidu).
Từ Trì khóe miệng giật cái, không có cảm tình mà vỗ tay: “Ồ, đáng chờ mong ghê.”
Chu Kỳ: “……”
Chu Kỳ hết cách, trong tiềm thức của hắn, ăn mềm không được thì phải ăn cứng.
Từ Trì cảm thấy nguy hiểm, cảnh giác lùi về phía sau. Lưng chặn lại tấm ván gỗ ẩm ướt đến. Anh xoay người định mở cửa, nhưng chợt một cánh tay lướt qua tai anh đóng rầm cửa lại. Người kia nghiêng mình đến gần, bóng người và hơi thở tràn đến. Từ Trì cau mày, tay trái nắm chặt cổ tay kia, một quyền đấm thẳng mặt.
Thân thể Chu Kỳ đã được rèn luyện nên phản xạ rất nhanh vô thức dùng khuỷu tay đỡ đòn. Nhưng không hề nghĩ tới, một quyền này chỉ là ảo ảnh. Một quyền ấy đột nhiên đấm vào bụng.
Chu Kỳ kêu một tiếng, đau đớn nhăn mặt. Nhưng hắn vẫn đứng vững, không khuỵu đi một chút mà còn ngược lại nắm lấy bàn tay anh, hèn hạ cười: “Thế nào? Cậu còn chẳng cào ngứa được anh đây đâu?”
Từ Trì không hé răng, tay phải anh bị Chu Kỳ nắm chặt, tay trái thì bị cánh tay Chu Kỳ chặn lại, bốn tay đều không rảnh rỗi.
Theo sát, Từ Trì dùng cước pháp.
Kinh nghiệm thực chiến Chu Kỳ rất phong phú, đối phương có thể nghĩ được, tất nhiên hắn cũng có thể đoán ra được, hai người tựa hồ cùng giơ chân lên.
Tiếng đánh nhau bốp bốp bốp.
Chu Kỳ chọn vị trí chuẩn xác đá vào xương bánh chè trên. Bởi cơ thể người này khó có thể đỡ được sức lực tác động bên ngoài từ góc độ này, cả bốn đầu gối cùng khuỵu xuống. Rồi tiếp đến là xương bánh chè sẽ ép vào xương ống chân trước, dây chằng đầu gối và gân cơ thịt xương bánh chè cũng mất cân bằng. Từ Trì nhất thời không cẩn thận ngã xuống, Chu Kỳ lập tức nắm lấy cơ hội, buông tay Từ Trì ra rồi nắm lấy vai trái quăng mạnh xuống.
Bộp tiếng vang lên, cổ họng Từ Trì lợm mùi máu tươi, choáng váng. Có điều Chu Kỳ không đợi anh có thời gian thở dốc đã nhào lên khiêng anh ném xuống giường, cưỡng ép cởi quần áo anh.
Một bên cởi khuy áo, một bên còn khua môi múa mép: “Bảo cậu tự mình mặc, còn không muốn, còn muốn để anh đây phải tự mình mặc giúp đồ cho cơ. Ngoan, nghe lời một chút, đừng lộn xộn…”
Còn chưa mặc đồ xong, đột nhiên Từ Trì nâng eo, cẳng chân kẹp chặt cổ hắn, xương bánh chè cứng rắn kẹp cằm rồi nhanh chóng kìm chặt hắn lại.
Yết hầu bị khoá lại, Chu Kỳ rùng mình định giơ tay gỡ ra, nhưng Từ Trì dùng ưng trảo quyền*, anh sớm biết nên đánh úp lại.
*ưng trảo quyền: Ưng Trảo quyền, tục gọi là Ưng trảo công hay phép luyện Ưng trảo quyền.
Đây là hành động dùng thời cơ ra tay sát hại không chút lưu tình.
Chu Kỳ giận dữ gầm lên, hai tay xông thẳng đến nắm chặt cánh tay sau sườn Từ Trì, dùng sức chống đỡ làm ngón tay của Từ Trì dần dần buông mục tiêu ra. Tình hình hiện tại là chênh lệch về thể chất, Chu Kỳ trực tiếp ấn hai cánh tay này lên trên đầu. Một bàn tay đè chặt lại, bàn tay khác thì vừa giữ cổ chân vừa sờ soạng. Trong lúc đó hắn bắt đầu cảm thấy hít thở không thông, dưỡng khí trong lồng ngực bị hư tổn.
Thật ra có chút không công bằng.
Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp bẻ gãy cổ Từ Trì.
Nhưng hắn không làm như vậy, mong muốn ban đầu của hắn không phải giết chết người này.
Hắn chỉ mong Từ Trì mặc cái váy đáng chết kia vào mà thôi!
Huyệt thái dương nổi lên gân xanh, tiếng gáy cổ kêu răng rắc như sắp không chịu nổi nữa.
Chu Kỳ có chút hối hận, hắn coi thường cái tên bệnh quái quỷ này và đồng thời hắn ý thức được —— con mẹ nó đây là một thằng bệnh điên.
Đúng lúc đó hắn động đậy vào nơi giữa hai chân Từ Trì, khung cảnh trước mắt tối đen vì thiếu không khí. Trong bóng tối, bỗng cổ được nới lỏng.
Chỉ một thoáng, không khí xông thẳng vào đường hô hấp bị sưng máu. Hắn bị sặc đến mặt đỏ tai hồng, kịch liệt ho khan.
“Anh thắng.” Từ Trì nới lỏng thả chân ra, lồng ngực phập phồng, mặt anh tái nhợt, mở miệng nói: “Được rồi, được làm vua thua làm giặc, tôi nghe theo anh.”
Tiếng thở dốc hổn hển, lần đầu tiên Chu Kỳ nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất