Chương 29
Trình Dư bĩu môi nhìn anh, sinh nhật Trình Ngọc thì anh chọn quà lên chọn quà xuống, hôm nọ Trình Ngọc còn nhắn tin cho cậu khoe ghim cài áo của hai người mua rất đẹp, nói cậu và Tạ Lâm thật hợp ý nhau, chọn quà thôi cũng giống.
Đều là Tạ Lâm chọn cả không giống sao mà được.
Tạ Lâm phải đi lấy xe nên Trình Dư chỉ có thể xách túi đồ đứng đợi, bỗng dưng trước cửa trung tâm thương mại xuất hiện tầm ba bốn chiếc xe màu đen, toàn là xe hạng sang, vừa dừng lại đã thu hút biết bao ánh mắt tò mò nhìn về phía này.
Trình Dư nhận ra mình hơi chắn đường nên đứng lùi vào một góc.
Người đàn ông tầm trung tuổi từ trên xe bước xuống, xung quanh đều là vệ sĩ cùng thư ký đi cùng, hình như đang bàn bạc với nhau việc gì đó.
Mặc dù không biết người này là ai nhưng Trình Dư vẫn có cảm giác bị phong thái của người đó chèn ép vội cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, không hiểu sao khi người đó lướt qua cậu, người đàn ông lại dừng lại một lúc, đến khi thư ký bên cạnh gọi một tiếng ông mới giật mình đi tiếp.
Trình Dư chẳng hiểu ra sao nhìn theo hướng họ vừa rời đi, cậu loáng thoáng nghe thư ký gọi người trung niên bằng chủ tịch, cũng không biết là người giàu có nào.
Đúng lúc này Tạ Lâm cũng lấy xe quay về, cậu liền đem chuyện này kể với Tạ Lâm, lúc đầu anh không để ý lắm nhưng nhìn qua vài chiếc xe đậu cách đó không xa liền đen mặt lại phóng xe đi mất.
Trình Dư hoảng hốt hỏi: "Anh sao vậy?"
Tạ Lâm nhìn qua gương chiếu hậu, đến tận khi đi thật xa rồi mới thu hồi tầm mắt, anh nói: "Tôi thấy đám người đó trông không có vẻ tốt đẹp gì, lần sau em nhìn thấy thì tránh xa một chút."
Lại nói người ta nhìn không tốt, Trình Dư bật cười: "Nhưng mà em thấy người trung niên đó có nét nhìn rất giống anh."
Bàn tay Tạ Lâm siết chặt lấy vô lăng cáu kỉnh nói: "Giống chỗ nào? Không giống gì hết. Rõ ràng tôi nhìn đẹp trai hơn."
Trình Dư: "..."
"Vâng, vâng. Anh đẹp trai nhất."
Trình Dư cười tủm tỉm cong mắt nhìn anh, Tạ Lâm lúc đầu còn cau có về sau cũng bị bộ dạng của cậu chọc cười.
Bây giờ mới ba giờ chiều, cách tiệc sinh nhật của Tô Hải Nam tận năm tiếng, Tạ Lâm giữ lời hứa thật sự dẫn cậu đi tập lái xe, còn dứt khoát đăng kí cho cậu một khóa học lái xe vào cuối tuần.
Ngồi điều khiển trên chiếc xe trị giá hàng vài tỷ khiến Trình Dư cảm thấy rất áp lực, run rẩy ngó ngang ngó dọc, ngay cả chân ga cũng không dám dẫm mạnh làm Tạ Lâm quát cậu một trận.
Anh nói hỏng thì anh mua xe khác cậu sợ cái gì.
Không nói thì thôi anh càng nói Trình Dư càng sợ hơn.
Học suốt cả buổi chiều cuối cùng Trình Dư cũng đi được một đoạn khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cậu chỉ dám lái đi thẳng nên vẫn phải nhường chỗ cho Tạ Lâm đưa về.
Lâu rồi cậu không được dùng bữa ở nhà với anh nên hai người lại ghé qua siêu thị gần nhà mua ít đồ nấu ăn tối, cậu đi trước chọn đồ còn Tạ Lâm im lặng đẩy xe theo sau, trông cứ như những cặp tình nhân cùng nhau mua sắm.
Bỗng nhiên Tạ Lâm nói với cậu: "Em thích công việc đang làm này không?"
Trình Dư gật đầu nói: "Công việc này không tệ, em rất thích."
Tạ Lâm ngập ngừng hỏi: "Vậy em có muốn đi học Đại học lại không, tôi..."
Anh còn chưa nói hết câu Trình Dư đã ngắt lời: "Em đăng kí một lớp học ngoài giờ rồi, cũng đã được hơn một tháng, tuy không bằng học chính quy nhưng bằng cấp vẫn vậy, em thấy không tệ."
"Sao không nói cho tôi biết..."
"Dạo gần đây anh toàn về muộn em làm gì có cơ hội nói đâu."
Tuy rằng có thể nhắn tin nhưng công việc của anh bận rộn, Trình Dư sợ cậu làm phiền anh nên chỉ dám canh giờ nghỉ trưa hỏi han anh vài câu, cuộc trò chuyện của họ còn đơn giản hơn những người quen biết tầm thường, cậu nói chuyện với Lương Niên còn nhiều hơn.
Tạ Lâm gật đầu không nói gì thêm nhưng sắc mặt có chút không vui.
Bữa tối Trình Dư làm vài món đơn giản, cả hai cũng đều ăn rất ít, ăn xong vừa gần đến giờ phải đi.
Lúc đầu Tạ Lâm nói Tô Hải Nam tổ chức sinh nhật ở quán bar, cậu ăn mặc quê mùa quá có chút không hợp nên mới dắt cậu đi mua quần áo, nhưng khi mua rồi cậu thay vài bộ anh vẫn thấy không vừa ý, sau đó dứt khoát chọn một cái áo phông đơn giản màu trắng kết hợp cùng quần dài và giày thể thao.
Trình Dư cao 1m75, mặt nhìn trẻ hơn tuổi, mặc như vậy càng khiến cậu nhìn giống như cậu học sinh cấp ba. Mà Tạ Lâm cũng hiếm khi thay đổi trang phục, anh mặc một cái áo phông màu đen, cũng kết hợp với quần dài và giày thể thao, nhìn qua trẻ trung và dễ gần hơn thường ngày.
Rõ ràng là quần áo khác kiểu nhưng đi chung với nhau hai người cứ như đang mặc đồ đôi vậy, biết không phải anh có ý đó nhưng suy nghĩ này vẫn khiến Trình Dư thoáng đỏ mặt.
Quán bar nằm ở trung tâm thành phố, là nơi sầm uất nhất với những tín đồ thích quậy phá, ở đây tập hợp đủ thể loại người. Khi bước xuống xe Tạ Lâm thoáng cau mày lại kéo Trình Dư đến gần tránh khỏi một tên đang say xỉn, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, anh quay qua dặn cậu:
"Em đừng có đi linh tinh đấy."
Trình Dư ngại ngừng sờ lên mũi, cậu cũng có phải trẻ con đâu, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tạ Lâm cậu chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Tạ Lâm cao hơn cậu nửa cái đầu, anh đi phía trước dường như thay cậu che hết đi những thứ không nên nhìn, như vũ công ở trên sàn mặc đồ ít vải điên cuồng nhảy múa, hay là cách đó không xa là một đôi nam nữ ôm ấp nhau thắm thiết.
May là Tô Hải Nam đặt phòng riêng, nếu không cậu còn nghĩ Tạ Lâm muốn xé xác người ta đến nơi rồi.
Phòng đặt nằm cuối hành lang, nơi này so với dưới tầng một đã yên tĩnh hơn rất nhiều, vừa mở cửa ra Trình Dư đã thấy trong phòng có khoảng mười lăm mười sáu người, thấy Tạ Lâm đến ai cũng ồ lên kinh ngạc.
Một người trong đó hí hửng lên tiếng hỏi: "Ai đây Tạ Lâm? Cậu còn dẫn theo người cơ à?"
Tạ Lâm lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Bằng dửng dưng đáp lại: "Không phải nói có thể dẫn theo người nhà à?"
Hai chữ 'người nhà' này mang theo rất nhiều nghĩa, ngay cả Trình Dư cũng giật mình nhìn anh, bên trong phòng lại ồ lên một trận kinh ngạc lớn hơn trước, Tạ Lâm coi như không nhìn thấy nắm tay Trình Dư ngồi xuống một góc khuất gần Tô Hải Nam.
Tô Hải Nam còn chưa khép miệng lại ôm tim nói: "Sinh nhật tôi chứ không phải chỗ cậu khoe khoang, tôi không ăn cơm chó, cảm ơn."
Lời nói đùa này của Tô Hải Nam lại vang lên một tràng cười đùa, chỉ riêng một người ngồi cách đó không xa luôn nhìn Trình Dư từ lúc mới vào không rời mắt, ngón tay siết chặt lại.
Đều là Tạ Lâm chọn cả không giống sao mà được.
Tạ Lâm phải đi lấy xe nên Trình Dư chỉ có thể xách túi đồ đứng đợi, bỗng dưng trước cửa trung tâm thương mại xuất hiện tầm ba bốn chiếc xe màu đen, toàn là xe hạng sang, vừa dừng lại đã thu hút biết bao ánh mắt tò mò nhìn về phía này.
Trình Dư nhận ra mình hơi chắn đường nên đứng lùi vào một góc.
Người đàn ông tầm trung tuổi từ trên xe bước xuống, xung quanh đều là vệ sĩ cùng thư ký đi cùng, hình như đang bàn bạc với nhau việc gì đó.
Mặc dù không biết người này là ai nhưng Trình Dư vẫn có cảm giác bị phong thái của người đó chèn ép vội cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, không hiểu sao khi người đó lướt qua cậu, người đàn ông lại dừng lại một lúc, đến khi thư ký bên cạnh gọi một tiếng ông mới giật mình đi tiếp.
Trình Dư chẳng hiểu ra sao nhìn theo hướng họ vừa rời đi, cậu loáng thoáng nghe thư ký gọi người trung niên bằng chủ tịch, cũng không biết là người giàu có nào.
Đúng lúc này Tạ Lâm cũng lấy xe quay về, cậu liền đem chuyện này kể với Tạ Lâm, lúc đầu anh không để ý lắm nhưng nhìn qua vài chiếc xe đậu cách đó không xa liền đen mặt lại phóng xe đi mất.
Trình Dư hoảng hốt hỏi: "Anh sao vậy?"
Tạ Lâm nhìn qua gương chiếu hậu, đến tận khi đi thật xa rồi mới thu hồi tầm mắt, anh nói: "Tôi thấy đám người đó trông không có vẻ tốt đẹp gì, lần sau em nhìn thấy thì tránh xa một chút."
Lại nói người ta nhìn không tốt, Trình Dư bật cười: "Nhưng mà em thấy người trung niên đó có nét nhìn rất giống anh."
Bàn tay Tạ Lâm siết chặt lấy vô lăng cáu kỉnh nói: "Giống chỗ nào? Không giống gì hết. Rõ ràng tôi nhìn đẹp trai hơn."
Trình Dư: "..."
"Vâng, vâng. Anh đẹp trai nhất."
Trình Dư cười tủm tỉm cong mắt nhìn anh, Tạ Lâm lúc đầu còn cau có về sau cũng bị bộ dạng của cậu chọc cười.
Bây giờ mới ba giờ chiều, cách tiệc sinh nhật của Tô Hải Nam tận năm tiếng, Tạ Lâm giữ lời hứa thật sự dẫn cậu đi tập lái xe, còn dứt khoát đăng kí cho cậu một khóa học lái xe vào cuối tuần.
Ngồi điều khiển trên chiếc xe trị giá hàng vài tỷ khiến Trình Dư cảm thấy rất áp lực, run rẩy ngó ngang ngó dọc, ngay cả chân ga cũng không dám dẫm mạnh làm Tạ Lâm quát cậu một trận.
Anh nói hỏng thì anh mua xe khác cậu sợ cái gì.
Không nói thì thôi anh càng nói Trình Dư càng sợ hơn.
Học suốt cả buổi chiều cuối cùng Trình Dư cũng đi được một đoạn khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cậu chỉ dám lái đi thẳng nên vẫn phải nhường chỗ cho Tạ Lâm đưa về.
Lâu rồi cậu không được dùng bữa ở nhà với anh nên hai người lại ghé qua siêu thị gần nhà mua ít đồ nấu ăn tối, cậu đi trước chọn đồ còn Tạ Lâm im lặng đẩy xe theo sau, trông cứ như những cặp tình nhân cùng nhau mua sắm.
Bỗng nhiên Tạ Lâm nói với cậu: "Em thích công việc đang làm này không?"
Trình Dư gật đầu nói: "Công việc này không tệ, em rất thích."
Tạ Lâm ngập ngừng hỏi: "Vậy em có muốn đi học Đại học lại không, tôi..."
Anh còn chưa nói hết câu Trình Dư đã ngắt lời: "Em đăng kí một lớp học ngoài giờ rồi, cũng đã được hơn một tháng, tuy không bằng học chính quy nhưng bằng cấp vẫn vậy, em thấy không tệ."
"Sao không nói cho tôi biết..."
"Dạo gần đây anh toàn về muộn em làm gì có cơ hội nói đâu."
Tuy rằng có thể nhắn tin nhưng công việc của anh bận rộn, Trình Dư sợ cậu làm phiền anh nên chỉ dám canh giờ nghỉ trưa hỏi han anh vài câu, cuộc trò chuyện của họ còn đơn giản hơn những người quen biết tầm thường, cậu nói chuyện với Lương Niên còn nhiều hơn.
Tạ Lâm gật đầu không nói gì thêm nhưng sắc mặt có chút không vui.
Bữa tối Trình Dư làm vài món đơn giản, cả hai cũng đều ăn rất ít, ăn xong vừa gần đến giờ phải đi.
Lúc đầu Tạ Lâm nói Tô Hải Nam tổ chức sinh nhật ở quán bar, cậu ăn mặc quê mùa quá có chút không hợp nên mới dắt cậu đi mua quần áo, nhưng khi mua rồi cậu thay vài bộ anh vẫn thấy không vừa ý, sau đó dứt khoát chọn một cái áo phông đơn giản màu trắng kết hợp cùng quần dài và giày thể thao.
Trình Dư cao 1m75, mặt nhìn trẻ hơn tuổi, mặc như vậy càng khiến cậu nhìn giống như cậu học sinh cấp ba. Mà Tạ Lâm cũng hiếm khi thay đổi trang phục, anh mặc một cái áo phông màu đen, cũng kết hợp với quần dài và giày thể thao, nhìn qua trẻ trung và dễ gần hơn thường ngày.
Rõ ràng là quần áo khác kiểu nhưng đi chung với nhau hai người cứ như đang mặc đồ đôi vậy, biết không phải anh có ý đó nhưng suy nghĩ này vẫn khiến Trình Dư thoáng đỏ mặt.
Quán bar nằm ở trung tâm thành phố, là nơi sầm uất nhất với những tín đồ thích quậy phá, ở đây tập hợp đủ thể loại người. Khi bước xuống xe Tạ Lâm thoáng cau mày lại kéo Trình Dư đến gần tránh khỏi một tên đang say xỉn, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, anh quay qua dặn cậu:
"Em đừng có đi linh tinh đấy."
Trình Dư ngại ngừng sờ lên mũi, cậu cũng có phải trẻ con đâu, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tạ Lâm cậu chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Tạ Lâm cao hơn cậu nửa cái đầu, anh đi phía trước dường như thay cậu che hết đi những thứ không nên nhìn, như vũ công ở trên sàn mặc đồ ít vải điên cuồng nhảy múa, hay là cách đó không xa là một đôi nam nữ ôm ấp nhau thắm thiết.
May là Tô Hải Nam đặt phòng riêng, nếu không cậu còn nghĩ Tạ Lâm muốn xé xác người ta đến nơi rồi.
Phòng đặt nằm cuối hành lang, nơi này so với dưới tầng một đã yên tĩnh hơn rất nhiều, vừa mở cửa ra Trình Dư đã thấy trong phòng có khoảng mười lăm mười sáu người, thấy Tạ Lâm đến ai cũng ồ lên kinh ngạc.
Một người trong đó hí hửng lên tiếng hỏi: "Ai đây Tạ Lâm? Cậu còn dẫn theo người cơ à?"
Tạ Lâm lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Bằng dửng dưng đáp lại: "Không phải nói có thể dẫn theo người nhà à?"
Hai chữ 'người nhà' này mang theo rất nhiều nghĩa, ngay cả Trình Dư cũng giật mình nhìn anh, bên trong phòng lại ồ lên một trận kinh ngạc lớn hơn trước, Tạ Lâm coi như không nhìn thấy nắm tay Trình Dư ngồi xuống một góc khuất gần Tô Hải Nam.
Tô Hải Nam còn chưa khép miệng lại ôm tim nói: "Sinh nhật tôi chứ không phải chỗ cậu khoe khoang, tôi không ăn cơm chó, cảm ơn."
Lời nói đùa này của Tô Hải Nam lại vang lên một tràng cười đùa, chỉ riêng một người ngồi cách đó không xa luôn nhìn Trình Dư từ lúc mới vào không rời mắt, ngón tay siết chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất