Chương 43
Trường đại học quốc gia thành phố Hạ lần nữa mời được tổng giám đốc của tập đoàn Phong Viễn đến để thuyết trình và giao lưu với các sinh viên, trong khắp cả nước cũng chỉ có mỗi ngôi trường này mời được người của tập đoàn Phong Viễn, trước đó là chủ tịch, sau khi chủ tịch ít tham gia các hoạt động đều do tổng giám đốc đi thay.
Còn chưa đến giờ mà khắp nơi trong trường đều đã chật kín người, nếu không nói ra người qua đường còn tưởng sắp có ca sĩ nổi tiếng nào đó đến biểu diễn chứ không phải làm một buổi thuyết trình nhàm chán.
Sở dĩ sinh viên tập trung đông đúc như vậy một nửa là ngưỡng mộ tài năng của anh, còn một nửa là những cô nữ sinh yêu thích cái đẹp hâm mộ anh fan cuồng.
Suốt những năm nay tổng giám đốc của Phong Viễn liên tục xuất hiện trên các mặt báo, rồi là phóng sự, chỉ riêng gương mặt thôi đã khiến bao nhiêu người điêu đứng nói gì đến còn xuất thân hào môn hàng thật giá thật, vậy nên dù anh không hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật cũng được fan ưu ái lập hẳn một fandom riêng.
Tập đoàn Phong Viễn dưới sự quản lý của anh không những hoạt động trong nước mà còn vươn ra tận nước ngoài, đưa tên tuổi bước sang một tầm cao mới. Thử hỏi ở trong nước, khu trung tâm thương mại lớn nào, khu đô thị hiện đại nào mà không có dấu chân của Phong Viễn, vậy nên rất nhiều người tò mà tại sao anh lại có được thành công lớn như vậy.
Phải nửa tiếng nữa mới đến buổi thuyết trình mà ghế ngồi đã kín mít, ngay cả chỗ đứng cũng phải chen nhau, có một nam sinh không hiểu chuyện gì bị bạn lôi đến, trông thấy tình cảnh này cũng khiếp vía hỏi.
"Người này ba đầu sáu tay hay sao mà đông người đến xem thế?"
"Trời ơi, Tạ Lâm mà cậu cũng không biết à? Nghe nói anh ấy vừa đẹp trai vừa tài giỏi, mới hơn hai mươi tuổi đã thành lập công ty riêng, ba mươi tuổi đã nắm khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ USD trở thành một trong top 100 người giàu nhất thế giới, không ngưỡng mộ sao mà được."
Vừa nói cô gái đó vừa chắp tay lại nhìn tấm poster của Tạ Lâm cách đó không xa bằng ánh mắt mơ mộng, chàng trai càng nghe lại càng không hiểu.
"Tập đoàn Phong Viễn thành lập cũng được hơn hai ba chục năm, mà Tạ Lâm này hai mươi tuổi mới ra ngoài lập nghiệp, nhìn anh ta còn trẻ như vậy làm sao có thể lập ra Phong Viễn sớm thế chứ."
"Ai nói anh ấy lập ra Phong Viễn đâu, chính là năm hai mươi tuổi ra ngoài lập nghiệp sau đó về thừa kế gia sản đó. Bố ruột anh ấy là chủ tịch tập đoàn Phong Viễn mà."
"...Tôi đến để nghe làm sao để khởi nghiệp thành công chứ không phải nghe con trai tỷ phú kế thừa gia sản, cảm ơn."
"Thì nghe tạm đi, công ty anh ấy lập năm đó cũng khá nổi tiếng còn gì... Đến rồi kìa! Trời ơi người đâu mà đẹp trai thế a a a a!"
Xung quanh đây không chỉ cô bạn này mà Tạ Lâm vừa xuất hiện cả hội trường như ong vỡ tổ, tiếng gào thét động trời lớn đến mức phải mất tầm hơn năm phút sau mới ngừng, chờ mọi người thôi phấn khích Tạ Lâm mưới cúi người xuống nói vào micro.
"Chào mọi người, tôi là Tạ Lâm."
Anh vừa cất tiếng lần nữa dưới khán đài như ong vỡ tổ, cũng may buổi thuyết trình diễn ra rất suôn sẻ. Anh đứng dưới ánh đèn của sân khấu như ánh hào quang vừa nổi trội vừa rực rỡ khiến bao người ao ước, từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười lịch sự, lúc đầu có người đến vì vẻ đẹp của anh nhưng lâu dần cũng bị chủ đề của anh thu hút, chăm chú lắng nghe đến mức không phát ra một tiếng động.
Thời gian thuyết trình tận hai tiếng mà ai cũng cảm thấy quá nhanh, chỉ có Tạ Lâm khi vừa bước xuống sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mệt mỏi, thư kí bên cạnh đưa cho anh một cốc nước thông báo lịch trình tiếp theo.
"Tám giờ tối anh còn một buổi tham gia đấu giá, từ giờ đến lúc đó còn vài tiếng anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Tạ Lâm xua xua tay từ chối: "Còn một số văn kiện phải xử lý, dự án vừa rồi thế nào?"
"Hoàn thành đúng kế hoạch, chủ tịch còn khen ngài rất nhiều."
Tạ Lâm cười khẩy: "Ông ta còn biết khen tôi?"
"Dĩ nhiên rồi, có con trai giỏi như vậy sao có thể không khen chứ?"
"Tôi còn nghĩ tôi không phải con ruột ông ấy đấy."
Hạ Lan sờ nhẹ sống mũi vội vàng khuyên: "Buổi đấu giá hôm nay ngài chủ tịch cũng đi, anh với ông ấy đừng gây chuyện với nhau nữa."
Tạ Lâm hừ một tiếng khó chịu rời đi.
Lịch trình của Tạ Lâm thật sự rất bận rộn cho nên nhân lúc ở trên xe anh tranh thủ chợp mặt một lúc. Buổi đấu giá lần này nói là đấu giá nhưng tụ tập đều là những doanh nhân nổi tiếng cả trong nước lẫn nước ngoài, vậy nên không phải ai cũng có được thiệp mời.
Tạ Lâm đã thay một bộ lễ phục khác, suốt cả đoạn đường anh đều nở một nụ cười khách sáo, đến tận khi vào bên trong rồi anh mới cầm ly rượu vang tiến đến gần Tạ Thành Phong cười nói:
"Ngài Tạ hôm nay thật phong độ, nhìn không giống người gần bước qua tuổi sáu mươi chút nào."
"Sống vui vẻ không có chuyện lo nghĩ nhìn trẻ là phải rồi." Tạ Thành Phong nâng ly rượu lên cụng Tạ Lâm một cái cười, "Đâu giống như ai đó mới ba mươi mà nhìn không khác gì ông cụ sáu mươi."
Tạ Lâm mím môi nhìn ông.
Tạ Thành Phong coi như không trông thấy ánh mắt của Tạ Lâm tỉnh bơ nói: "Không phải sao? Tìm một người tận bảy năm cũng không được chắc sắp không chịu nổi rồi, cố thêm vài năm nữa có khi người ta dắt vợ con về cũng nên."
"Ngài Tạ, ngài chỉ có một đứa con thôi, xát muối vào vết thương của con trai mình vui lắm sao?"
"Vui mà." Tạ Thành Phong nhấp một ngụm rượu vang, cố tình lắc lư nó trước mặt Tạ Lâm khiêu khích nói: "Vẫn là bố của cậu Tạ đây giỏi hơn, hình như đã tìm được một chút tin tức..."
Trong mắt Tạ Lâm cuối cùng cũng xuất hiện thay đổi, anh không tin hỏi lại: "Có thật không?"
"Bằng tuổi này chẳng lẽ còn đi lừa con mình." Thấy Tạ Lâm gấp gáp muốn biết Tạ Thành Phong đẩy tay anh ra nhàn nhã nói: "Còn xem thành ý của cậu Tạ đây thế nào."
Nói rồi Tạ Thành Phong bỏ lại Tạ Lâm đang bơ vơ đứng đó tiến đến chào hỏi những vị khách khác.
Chỉ riêng Tạ Lâm ngay cả nụ cười khách sáo cũng không gượng nổi nữa, trong đầu anh đột nhiên rối như tơ vò, không phải là vui vẻ mà lo sợ nhiều hơn, đã biết bao nhiêu lần cứ hy vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng nhìn Tạ Thành Phong rất chắc chắn...
Không lẽ thật sự tìm được em ấy rồi sao?
Còn chưa đến giờ mà khắp nơi trong trường đều đã chật kín người, nếu không nói ra người qua đường còn tưởng sắp có ca sĩ nổi tiếng nào đó đến biểu diễn chứ không phải làm một buổi thuyết trình nhàm chán.
Sở dĩ sinh viên tập trung đông đúc như vậy một nửa là ngưỡng mộ tài năng của anh, còn một nửa là những cô nữ sinh yêu thích cái đẹp hâm mộ anh fan cuồng.
Suốt những năm nay tổng giám đốc của Phong Viễn liên tục xuất hiện trên các mặt báo, rồi là phóng sự, chỉ riêng gương mặt thôi đã khiến bao nhiêu người điêu đứng nói gì đến còn xuất thân hào môn hàng thật giá thật, vậy nên dù anh không hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật cũng được fan ưu ái lập hẳn một fandom riêng.
Tập đoàn Phong Viễn dưới sự quản lý của anh không những hoạt động trong nước mà còn vươn ra tận nước ngoài, đưa tên tuổi bước sang một tầm cao mới. Thử hỏi ở trong nước, khu trung tâm thương mại lớn nào, khu đô thị hiện đại nào mà không có dấu chân của Phong Viễn, vậy nên rất nhiều người tò mà tại sao anh lại có được thành công lớn như vậy.
Phải nửa tiếng nữa mới đến buổi thuyết trình mà ghế ngồi đã kín mít, ngay cả chỗ đứng cũng phải chen nhau, có một nam sinh không hiểu chuyện gì bị bạn lôi đến, trông thấy tình cảnh này cũng khiếp vía hỏi.
"Người này ba đầu sáu tay hay sao mà đông người đến xem thế?"
"Trời ơi, Tạ Lâm mà cậu cũng không biết à? Nghe nói anh ấy vừa đẹp trai vừa tài giỏi, mới hơn hai mươi tuổi đã thành lập công ty riêng, ba mươi tuổi đã nắm khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ USD trở thành một trong top 100 người giàu nhất thế giới, không ngưỡng mộ sao mà được."
Vừa nói cô gái đó vừa chắp tay lại nhìn tấm poster của Tạ Lâm cách đó không xa bằng ánh mắt mơ mộng, chàng trai càng nghe lại càng không hiểu.
"Tập đoàn Phong Viễn thành lập cũng được hơn hai ba chục năm, mà Tạ Lâm này hai mươi tuổi mới ra ngoài lập nghiệp, nhìn anh ta còn trẻ như vậy làm sao có thể lập ra Phong Viễn sớm thế chứ."
"Ai nói anh ấy lập ra Phong Viễn đâu, chính là năm hai mươi tuổi ra ngoài lập nghiệp sau đó về thừa kế gia sản đó. Bố ruột anh ấy là chủ tịch tập đoàn Phong Viễn mà."
"...Tôi đến để nghe làm sao để khởi nghiệp thành công chứ không phải nghe con trai tỷ phú kế thừa gia sản, cảm ơn."
"Thì nghe tạm đi, công ty anh ấy lập năm đó cũng khá nổi tiếng còn gì... Đến rồi kìa! Trời ơi người đâu mà đẹp trai thế a a a a!"
Xung quanh đây không chỉ cô bạn này mà Tạ Lâm vừa xuất hiện cả hội trường như ong vỡ tổ, tiếng gào thét động trời lớn đến mức phải mất tầm hơn năm phút sau mới ngừng, chờ mọi người thôi phấn khích Tạ Lâm mưới cúi người xuống nói vào micro.
"Chào mọi người, tôi là Tạ Lâm."
Anh vừa cất tiếng lần nữa dưới khán đài như ong vỡ tổ, cũng may buổi thuyết trình diễn ra rất suôn sẻ. Anh đứng dưới ánh đèn của sân khấu như ánh hào quang vừa nổi trội vừa rực rỡ khiến bao người ao ước, từ đầu đến cuối luôn nở một nụ cười lịch sự, lúc đầu có người đến vì vẻ đẹp của anh nhưng lâu dần cũng bị chủ đề của anh thu hút, chăm chú lắng nghe đến mức không phát ra một tiếng động.
Thời gian thuyết trình tận hai tiếng mà ai cũng cảm thấy quá nhanh, chỉ có Tạ Lâm khi vừa bước xuống sắc mặt lập tức lộ ra vẻ mệt mỏi, thư kí bên cạnh đưa cho anh một cốc nước thông báo lịch trình tiếp theo.
"Tám giờ tối anh còn một buổi tham gia đấu giá, từ giờ đến lúc đó còn vài tiếng anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Tạ Lâm xua xua tay từ chối: "Còn một số văn kiện phải xử lý, dự án vừa rồi thế nào?"
"Hoàn thành đúng kế hoạch, chủ tịch còn khen ngài rất nhiều."
Tạ Lâm cười khẩy: "Ông ta còn biết khen tôi?"
"Dĩ nhiên rồi, có con trai giỏi như vậy sao có thể không khen chứ?"
"Tôi còn nghĩ tôi không phải con ruột ông ấy đấy."
Hạ Lan sờ nhẹ sống mũi vội vàng khuyên: "Buổi đấu giá hôm nay ngài chủ tịch cũng đi, anh với ông ấy đừng gây chuyện với nhau nữa."
Tạ Lâm hừ một tiếng khó chịu rời đi.
Lịch trình của Tạ Lâm thật sự rất bận rộn cho nên nhân lúc ở trên xe anh tranh thủ chợp mặt một lúc. Buổi đấu giá lần này nói là đấu giá nhưng tụ tập đều là những doanh nhân nổi tiếng cả trong nước lẫn nước ngoài, vậy nên không phải ai cũng có được thiệp mời.
Tạ Lâm đã thay một bộ lễ phục khác, suốt cả đoạn đường anh đều nở một nụ cười khách sáo, đến tận khi vào bên trong rồi anh mới cầm ly rượu vang tiến đến gần Tạ Thành Phong cười nói:
"Ngài Tạ hôm nay thật phong độ, nhìn không giống người gần bước qua tuổi sáu mươi chút nào."
"Sống vui vẻ không có chuyện lo nghĩ nhìn trẻ là phải rồi." Tạ Thành Phong nâng ly rượu lên cụng Tạ Lâm một cái cười, "Đâu giống như ai đó mới ba mươi mà nhìn không khác gì ông cụ sáu mươi."
Tạ Lâm mím môi nhìn ông.
Tạ Thành Phong coi như không trông thấy ánh mắt của Tạ Lâm tỉnh bơ nói: "Không phải sao? Tìm một người tận bảy năm cũng không được chắc sắp không chịu nổi rồi, cố thêm vài năm nữa có khi người ta dắt vợ con về cũng nên."
"Ngài Tạ, ngài chỉ có một đứa con thôi, xát muối vào vết thương của con trai mình vui lắm sao?"
"Vui mà." Tạ Thành Phong nhấp một ngụm rượu vang, cố tình lắc lư nó trước mặt Tạ Lâm khiêu khích nói: "Vẫn là bố của cậu Tạ đây giỏi hơn, hình như đã tìm được một chút tin tức..."
Trong mắt Tạ Lâm cuối cùng cũng xuất hiện thay đổi, anh không tin hỏi lại: "Có thật không?"
"Bằng tuổi này chẳng lẽ còn đi lừa con mình." Thấy Tạ Lâm gấp gáp muốn biết Tạ Thành Phong đẩy tay anh ra nhàn nhã nói: "Còn xem thành ý của cậu Tạ đây thế nào."
Nói rồi Tạ Thành Phong bỏ lại Tạ Lâm đang bơ vơ đứng đó tiến đến chào hỏi những vị khách khác.
Chỉ riêng Tạ Lâm ngay cả nụ cười khách sáo cũng không gượng nổi nữa, trong đầu anh đột nhiên rối như tơ vò, không phải là vui vẻ mà lo sợ nhiều hơn, đã biết bao nhiêu lần cứ hy vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng nhìn Tạ Thành Phong rất chắc chắn...
Không lẽ thật sự tìm được em ấy rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất