Chương 39
:
Chuyến bay sang bên kia đại dương của Tùy Thiên Kỳ và Tùy Tâm Ý đã được đặt vào lúc 10 giờ tối mai. Tùy Duy Tâm ích kỷ không muốn đi tiễn họ, hắn sợ cảm xúc của mình sẽ rạn nứt. Trước mặt người khác, hắn luôn có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, nhưng đối với những người thân cận thì lại không làm được.
Một ngày trước khi khởi hành, Tùy Thiên Kỳ có lòng để Tùy Tâm Ý ở lại chơi với Tùy Duy Tâm một ngày, hai chú cháu đi đâu cũng được.
Vì vậy Tùy Duy Tâm dẫn Tùy Tâm Ý và Trình Dã đến một sân chơi ở ngoại ô thành phố.
Mấy năm nay tính tình Tùy Tâm Ý cũng không hoạt bát hơn là bao, nếu có gì khác biệt so với trước đây thì có lẽ là cô bé thích cười hơn trước. Tùy Duy Tâm không phải là người hướng ngoại, hắn hoạt động ở trường đại học được vài năm thì lại trở về trạng thái như cũ. Hắn cảm thấy không cần thiết phải ép buộc người hướng nội trở nên hoạt bát, cho dù họ có vui vẻ đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết phải hoạt bát.
Hầu hết các trò chơi trong công viên giải trí đều đóng cửa, chỉ còn lại một số hoạt động. Đêm qua vừa mưa, có rất ít khách du lịch, trên đường lại có chút bùn lầy, ống quần của Trình Dã lấm tấm vài giọt bùn, anh ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên, lại nhìn quần của Tùy Duy Tâm. Ống quần của hắn vẫn còn sạch sẽ không tì vết, Trình Dã nói: "Đừng nhúc nhích.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tùy Duy Tâm nghe lời, hắn không động đậy, Trình Dã cũng xắn ống quần của Tùy Duy Tâm lên: "Được rồi."
Tùy Duy Tâm cúi đầu nhìn Trình Dã rồi cười nói: "Giống như hai người đang câu cá trên sông vậy."
Tùy Tâm Ý ở một bên cũng cười đến nheo cả mắt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Công viên giải trí này nằm ở một vị trí tương đối xa, được xây dựng cách đây 8 năm, là công viên giải trí lâu đời nhất ở thủ đô, nó từng rất phát triển nhưng vài năm gần đây lại ngày càng ì ạch, có rất ít người đến tham quan, ai cũng có những sự lựa chọn tốt hơn, không nhất thiết phải đến các khu vui chơi thế này nữa. Nhưng nơi đây đã từng mang theo niềm vui của vô số người, thế mà giờ đây đã dần bị người ta lãng quên theo năm tháng.
Trình Dã nhìn về phía trên vòng đu quay, thấp giọng nói: "Trời lạnh rồi, sau này nhà họ Vương phải phá sản thôi." Ba người cùng nhau cưỡi vòng đu quay lên cao, cùng nhau cười lớn. Hai người đàn ông trưởng thành lấy danh nghĩa đi cùng Tùy Tâm Ý để chơi vòng đu quay và lái xe cụng đến là vui vẻ, rồi tự cười nhạo nhau vì sự trẻ con của chính mình.
Ba người lại đến chỗ tấm bạt lò xo, trên đó cũng không có ai, nhưng lần này họ không thể chơi với Tùy Tâm Ý nữa, cả hai ngồi ở khu vực nghỉ ngơi và xem Tùy Tâm Ý chơi một mình.
"Anh từng đưa Tùy Tâm Ý tới đây." Tùy Duy Tâm nói: "Con bé không thích nơi đông người."
Trình Dã nhìn thẳng vào mắt Tùy Duy Tâm: "Không phải con bé không thích, mà là anh không thích."
Tùy Duy Tâm sửng người hồi lâu mới mở miệng nói: "Ừm, hình như là thế này thật" Hắn đổi chủ đề: "Sau này khu vui chơi này được anh mua lại."
Trình Dã chợt nhận ra: "Thảo nào việc kinh doanh tệ đến thế mà vẫn chưa đóng cửa. Thì ra có người đã ngăn cản việc đóng cửa. Chắc chắn là lỗ nặng rồi."
"Cũng không tính là lỗ nặng, lúc anh mua nó thì không tính toán chuyện kiếm lời, nhưng quả thật là không hoàn vốn nổi." Tùy Duy Tâm sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Khi còn nhỏ, anh rất muốn đến công viên giải trí nhưng chưa bao giờ có cơ hội, đến khi lớn rồi, có thể tự đưa ra quyết định thì anh lại không còn hứng thú với những thứ này nữa ".
"Hôm nay có phải đã lấy lại được hứng thú rồi không?"
"Đúng vậy, quay lại tuổi mười tám." Tùy Duy Tâm nói lời tán tỉnh với Trình Dã trong vô thức mà không hề hay biết: "Làm bất cứ điều gì với em đều rất vui vẻ."
Trình Dã nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên của Tùy Duy Tâm, anh che ngực, giả vờ như bị đánh mạnh: "Dừng, đừng tán tỉnh nữa, nếu anh lại tán tỉnh như vậy, em sẽ phải thở oxy mất."
Tùy Duy Tâm bối rối, ngây thơ nhìn anh.
Chuyến bay sang bên kia đại dương của Tùy Thiên Kỳ và Tùy Tâm Ý đã được đặt vào lúc 10 giờ tối mai. Tùy Duy Tâm ích kỷ không muốn đi tiễn họ, hắn sợ cảm xúc của mình sẽ rạn nứt. Trước mặt người khác, hắn luôn có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, nhưng đối với những người thân cận thì lại không làm được.
Một ngày trước khi khởi hành, Tùy Thiên Kỳ có lòng để Tùy Tâm Ý ở lại chơi với Tùy Duy Tâm một ngày, hai chú cháu đi đâu cũng được.
Vì vậy Tùy Duy Tâm dẫn Tùy Tâm Ý và Trình Dã đến một sân chơi ở ngoại ô thành phố.
Mấy năm nay tính tình Tùy Tâm Ý cũng không hoạt bát hơn là bao, nếu có gì khác biệt so với trước đây thì có lẽ là cô bé thích cười hơn trước. Tùy Duy Tâm không phải là người hướng ngoại, hắn hoạt động ở trường đại học được vài năm thì lại trở về trạng thái như cũ. Hắn cảm thấy không cần thiết phải ép buộc người hướng nội trở nên hoạt bát, cho dù họ có vui vẻ đi chăng nữa thì cũng không nhất thiết phải hoạt bát.
Hầu hết các trò chơi trong công viên giải trí đều đóng cửa, chỉ còn lại một số hoạt động. Đêm qua vừa mưa, có rất ít khách du lịch, trên đường lại có chút bùn lầy, ống quần của Trình Dã lấm tấm vài giọt bùn, anh ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên, lại nhìn quần của Tùy Duy Tâm. Ống quần của hắn vẫn còn sạch sẽ không tì vết, Trình Dã nói: "Đừng nhúc nhích.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tùy Duy Tâm nghe lời, hắn không động đậy, Trình Dã cũng xắn ống quần của Tùy Duy Tâm lên: "Được rồi."
Tùy Duy Tâm cúi đầu nhìn Trình Dã rồi cười nói: "Giống như hai người đang câu cá trên sông vậy."
Tùy Tâm Ý ở một bên cũng cười đến nheo cả mắt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Công viên giải trí này nằm ở một vị trí tương đối xa, được xây dựng cách đây 8 năm, là công viên giải trí lâu đời nhất ở thủ đô, nó từng rất phát triển nhưng vài năm gần đây lại ngày càng ì ạch, có rất ít người đến tham quan, ai cũng có những sự lựa chọn tốt hơn, không nhất thiết phải đến các khu vui chơi thế này nữa. Nhưng nơi đây đã từng mang theo niềm vui của vô số người, thế mà giờ đây đã dần bị người ta lãng quên theo năm tháng.
Trình Dã nhìn về phía trên vòng đu quay, thấp giọng nói: "Trời lạnh rồi, sau này nhà họ Vương phải phá sản thôi." Ba người cùng nhau cưỡi vòng đu quay lên cao, cùng nhau cười lớn. Hai người đàn ông trưởng thành lấy danh nghĩa đi cùng Tùy Tâm Ý để chơi vòng đu quay và lái xe cụng đến là vui vẻ, rồi tự cười nhạo nhau vì sự trẻ con của chính mình.
Ba người lại đến chỗ tấm bạt lò xo, trên đó cũng không có ai, nhưng lần này họ không thể chơi với Tùy Tâm Ý nữa, cả hai ngồi ở khu vực nghỉ ngơi và xem Tùy Tâm Ý chơi một mình.
"Anh từng đưa Tùy Tâm Ý tới đây." Tùy Duy Tâm nói: "Con bé không thích nơi đông người."
Trình Dã nhìn thẳng vào mắt Tùy Duy Tâm: "Không phải con bé không thích, mà là anh không thích."
Tùy Duy Tâm sửng người hồi lâu mới mở miệng nói: "Ừm, hình như là thế này thật" Hắn đổi chủ đề: "Sau này khu vui chơi này được anh mua lại."
Trình Dã chợt nhận ra: "Thảo nào việc kinh doanh tệ đến thế mà vẫn chưa đóng cửa. Thì ra có người đã ngăn cản việc đóng cửa. Chắc chắn là lỗ nặng rồi."
"Cũng không tính là lỗ nặng, lúc anh mua nó thì không tính toán chuyện kiếm lời, nhưng quả thật là không hoàn vốn nổi." Tùy Duy Tâm sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Khi còn nhỏ, anh rất muốn đến công viên giải trí nhưng chưa bao giờ có cơ hội, đến khi lớn rồi, có thể tự đưa ra quyết định thì anh lại không còn hứng thú với những thứ này nữa ".
"Hôm nay có phải đã lấy lại được hứng thú rồi không?"
"Đúng vậy, quay lại tuổi mười tám." Tùy Duy Tâm nói lời tán tỉnh với Trình Dã trong vô thức mà không hề hay biết: "Làm bất cứ điều gì với em đều rất vui vẻ."
Trình Dã nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên của Tùy Duy Tâm, anh che ngực, giả vờ như bị đánh mạnh: "Dừng, đừng tán tỉnh nữa, nếu anh lại tán tỉnh như vậy, em sẽ phải thở oxy mất."
Tùy Duy Tâm bối rối, ngây thơ nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất