Chương 30
Thời gian ba tháng lặng lẽ trôi đi. Hoắc Lang bên cạnh Lăng Sương, hưởng thụ cảm giác an ổn nhàn tản hiếm khi có được khi ở Ma Giới nồng đậm âm khí
Cũng vì Y quá yên tĩnh, nên đôi khi chọc cho Hoắc Lang ngứa ngáy, có cơ hội sẽ lên tiếng nói một vài lời cợt nhả không biết đâu là thật đâu là giả
"Lăng Sương"
Tẫn Hoắc Lang nằm trên sàn, gối đầu trên cái chăn bông dày, chân bắt chữ ngũ lắc lư lên tiếng. Lăng Sương vẫn im lặng tĩnh toạ trên tràn kỉ, có chút không để tâm
"Sau này em có muốn cùng ta tiếp tục du sơn ngoạn thủy không?"
"Chờ sau khi em phạt đủ, chúng ta du ngoại đi. Ngồi trong này cũng đã lâu, em có muốn lần nữa nhìn ngắm thiên hạ không?"
"Bổn tôn đưa em đi"
"Lần này chúng ta đi lâu một chút, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại"
"Chúng ta sẽ xây một căn nhà nhỏ, không đúng. Là ta xây một căn nhà nhỏ, em ở nhà dệt vải, ta ra ngoài cày cuốc"
"Trước nhà chúng ta là vườn hoa, sau nhà là hồ nước. Ngày ngày yên bình sống đến khi hết kiếp, thế nào?"
"Tứ bình bát ổn, giang hải bao la
Cứ để một tâm phiền muộn, chi bằng phiêu bạt khắp chốn. Lưu lại thế gian nơi đâu cũng là dấu chân hai ta, há phải tốt hơn sao?"
Chờ một lúc, không nhận được câu trả lời. Hoắc Lang khẽ nhìn gương mặt lãnh đạm của Y, khoé môi cong nhẹ sau đó nhắm mắt, an ổn ngủ đi
Diệp Lăng Sương mở ra con ngươi trong suốt nhạt màu, đáy mắt nhuộm vẻ miên man lay động nhìn dáng vẻ nằm dài trên đất của Hoắc Lang. Thanh quản bật ra một âm từ khe khẽ như chỉ cho mình Y nghe thấy
"..ừm"
Tại Hắc Huyết Điện những ngày vắng Tẫn Hoắc Lang lại tràn ra một mớ hỗn độn, Mạc Hiên ngày ngày lui đến quấy phá Ma Quân không chút nào được yên. Gã không nói nhiều bằng Hoắc Lang, nhưng mỗi lời nói ra đều rất có sức nặng, đánh dồn vào tâm đen chọc cho Nguyệt Lan phiền muốn chết, đuổi không được mà giữ không xong
"Lan Nhi lúc nào cũng quanh quẩn ở nơi tối tăm này không buồn chán sao?"
"Đây là trách phận của ta"
"Là trách phận, hay là sự ràng buộc?"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là ta có một cảm nhận, ngươi đang khuất mắt một chuyện gì đó. Có thứ gì đang níu chân ngươi ở lại đây, không thể rời đi"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi"
"Vậy sao"
Gã im lặng, cười. Sao đó tầm mắt dừng lại ở mảnh dây lụa đỏ trên tóc Nguyệt Lan, trong vô thức, Mạc Hiên đưa tay kéo một cái. Mái tóc đen bung xoã xuống, mảnh vải lụa nhẹ đáp lên tay Gã như mang theo sức nặng vô biên
Hơi thở Khổng Mạc Hiên như dừng lại ở thời khắc Đới Nguyệt Lan nhìn Gã, đôi mắt phượng bao lấy con ngươi đỏ rực phía trong, một đôi mắt trong sáng đơn thuần nhưng chủ nhân nó lại cố ý che giấu đi sự mềm mại ẩn sau lớp băng sắt dày lạnh ấy, chỉ có lúc bất ngờ thế này mới làm lớp băng ấy vô tình vỡ ra lộ đi vẻ mờ mịt ngơ ngẩn câu nhân
Làn da Y trắng lạnh nhưng lại vô cùng tinh xảo hệt như cánh hoa đầu thu, mềm mại lại quyết rũ. Mái tóc đen lướt trên làn da ấy lại mang đến vẻ đối nghịch hoà hợp đến kì lạ, một sự xinh đẹp vừa đơn thuần vừa câu nhân, khiến ai nhìn cũng phải vô thức bật thốt lên những lời ca ngợi
Nếu nói Diệp Lăng Sương là dung mạo thiên tiên, băng thanh ngọc khiết, diễm mỹ tuyệt luân khiến người vừa kính vừa nể thì Đới Nguyệt Lan lại mang gương mặt hoạ quốc khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm khiến cho trầm ngư lạc nhạn, dấy lên sự chiếm hữu tận sâu trong tâm trí nhân loại khiến họ vô thức lạc vào mị sắc, trầm mê, không thể dứt ra được
Tưởng tượng nếu hai mỹ nhân này đúng cùng một chỗ chắc sẽ làm cho cả thiên hạ chấn động. Một Ma một Tiên lại đều là nam nhân nhưng cố ý vô tình khiến người khác mê luyến như vậy, quả cổ nhân nói không sai "Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là hoạ"
Đới Nguyệt Lan thấy dây lụa vấn tóc của mình bị giật ra, theo quán tính quay đầu bất ngờ nhìn Gã. Thấy trên tay Mạc Hiên là dây lụa, Y chìa tay khó chịu lên tiếng
"Ngươi..trả đây"
"Lan nhi"
Đới Nguyệt Lan nghe giọng Gã trầm xuống, vô thức run rẩy rụt tay. Y thân là y sư, thực lực đánh nhau không mạnh nên trước giờ chỉ có thể dùng gương mặt trời sinh lạnh lùng để doạ kẻ khác, nếu đánh thật thì thật sự một đứa trẻ cũng có thể bóp chết Y
"Lan nhi, cho ta sợi dây này đi"
"Ngươi..muốn lấy thì lấy đi"
Lời vừa dứt Đới Nguyệt Lan đã thấy Mạc Hiên nâng lụa đỏ lên vuốt ve với dáng vẻ mê luyến dịu dàng, từng cái vuốt nhẹ như chạm đến trái tim Y. Gương mặt Nguyệt Lan thoáng chốc đã đỏ bừng, khoé mắt dâng lên một tầng nước
Khoé mắt Khổng Mạc Hiên nhìn thấy dáng vẻ của Y, Gã hoảng loạn không dám chạm vào Nguyệt Lan chỉ biết tung lung nói
"Lan nhi, sao lại khóc ta chọc gì ngươi sao?"
"Ngươi không cho ta dải lụa này cũng được, ta trả lại cho ngươi nha?"
"Đừng khóc, nói chuyện với ta được không?"
Gương mặt của Đới Nguyệt Lan không biết từ bao giờ đã ướt đẫm nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Khổng Mạc Hiên. Dù đã bị tầng tầng nước mắt làm mờ đi, nhưng đâu đó Y vẫn nhìn được sự lo lắng của Gã
Trên thế gian này thật sự sẽ có chỗ cho Y sao, thực sự sẽ có người vì Y mà hoảng loạn sao, có phải Y tìm được rồi không?
Khổng Mạc Hiên thấy Y rơi vào miên man, đánh liều ôm lấy Nguyệt Lan, Y không dẫy ra. Gã càng ôm siếc lấy Đới Nguyệt Lan, vỗ nhẹ tấm lưng bé nhỏ của Y
Giờ phút này sao Lan nhi lại nhỏ bé quá, chỉ như một đứa trẻ mười lăm mười sáu nằm gọn trong tay Mạc Hiên, Gã vùi mặt vào làn tóc đen của Y cảm nhận mùi hương thanh ngọt của thảo dược. Nhịn không được lại muốn thời khắc này dừng lại, dừng lại để Nguyệt Lan nguyện ý để Gã ôm lấy vỗ về
Dừng lại để Đới Nguyệt Lan được một lần cảm nhận hơi ấm ít ỏi của thế gian
Nhưng chỉ một lúc, Khổng Mạc Hiên bị một lực mạnh đẩy ra, thứ cuối cùng Gã nhìn thấy là vẻ mặt hoảng loạn của Y và bóng lưng gấp gáp chạy khỏi
Mạc Hiên ngồi bệt dưới đất, trên tay vẫn nắm dải lụa đỏ mềm mại, bên trên như còn vương lại hương thơm của chủ nhân nó. Gã mờ mịt, chầm chậm đứng lên rồi rời khỏi
Đới Nguyệt Lan chạy đủ xa, dừng lại ra sức thở dốc. Y lung tung lau đi nước mắt trên mặt, cố xoá đi những hồi ức vừa rồi
Không được, không thể tin tưởng người khác. Chỉ có bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất, không có sẽ không sợ mất đi
Đới Nguyệt Lan chỉnh lại đầu tóc ban nãy hơi rối, đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn sau đó chầm chậm đi đến một địa phận tăm tối ở Hắc Huyết Điện
Đới Nguyệt Lan đi đến một lồng giam, bên trong có hơn hai mươi người đang kêu gào về phía Y. Nguyệt Lan vẫn vẻ mặt bình thản mở ra cửa sắt mặc cho những người đó lao đến tranh giành thức ăn xô ngã mình
Trong số đó còn có một người đàn ông dung mạo cương nghị dữ tợn, dáng vẻ hung dữ cao lớn đang vừa dồn thức ăn vào miệng vừa trách mắng Y, đôi khi những bàn tay đó như có như không cào vào thân thể Nguyệt Lan như đang rút giận
"Tại sao bây giờ mày mới tới, tính để tụi tao chết hả nghịch tử bất hiếu"
"Nhìn xem mày sạch sẽ no đủ còn bọn tao phải ở cái chỗ chó chết này, mày còn mặt mũi gọi tao là phụ thân không"
Nguyệt Lan im lặng lãnh những đòn họ giáng xuống, không phản bác lại chờ họ ăn xong, nhặt lên từng mảnh vỡ do họ làm ra. Dọn dẹp rồi cúi đầu chào họ sau đó bỏ ra ngoài
Cơ thể Nguyệt Lan run rẩy, y phục trên người cũng không còn chỉnh tề nữa. Đôi mắt Y sẫm màu, lê bước chân nặng nhọc ra khỏi địa lao, đột nhiên một giọng nói hoảng sợ nhưng vô cùng e dè vang đến
"Lan nhi..."
Cũng vì Y quá yên tĩnh, nên đôi khi chọc cho Hoắc Lang ngứa ngáy, có cơ hội sẽ lên tiếng nói một vài lời cợt nhả không biết đâu là thật đâu là giả
"Lăng Sương"
Tẫn Hoắc Lang nằm trên sàn, gối đầu trên cái chăn bông dày, chân bắt chữ ngũ lắc lư lên tiếng. Lăng Sương vẫn im lặng tĩnh toạ trên tràn kỉ, có chút không để tâm
"Sau này em có muốn cùng ta tiếp tục du sơn ngoạn thủy không?"
"Chờ sau khi em phạt đủ, chúng ta du ngoại đi. Ngồi trong này cũng đã lâu, em có muốn lần nữa nhìn ngắm thiên hạ không?"
"Bổn tôn đưa em đi"
"Lần này chúng ta đi lâu một chút, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại"
"Chúng ta sẽ xây một căn nhà nhỏ, không đúng. Là ta xây một căn nhà nhỏ, em ở nhà dệt vải, ta ra ngoài cày cuốc"
"Trước nhà chúng ta là vườn hoa, sau nhà là hồ nước. Ngày ngày yên bình sống đến khi hết kiếp, thế nào?"
"Tứ bình bát ổn, giang hải bao la
Cứ để một tâm phiền muộn, chi bằng phiêu bạt khắp chốn. Lưu lại thế gian nơi đâu cũng là dấu chân hai ta, há phải tốt hơn sao?"
Chờ một lúc, không nhận được câu trả lời. Hoắc Lang khẽ nhìn gương mặt lãnh đạm của Y, khoé môi cong nhẹ sau đó nhắm mắt, an ổn ngủ đi
Diệp Lăng Sương mở ra con ngươi trong suốt nhạt màu, đáy mắt nhuộm vẻ miên man lay động nhìn dáng vẻ nằm dài trên đất của Hoắc Lang. Thanh quản bật ra một âm từ khe khẽ như chỉ cho mình Y nghe thấy
"..ừm"
Tại Hắc Huyết Điện những ngày vắng Tẫn Hoắc Lang lại tràn ra một mớ hỗn độn, Mạc Hiên ngày ngày lui đến quấy phá Ma Quân không chút nào được yên. Gã không nói nhiều bằng Hoắc Lang, nhưng mỗi lời nói ra đều rất có sức nặng, đánh dồn vào tâm đen chọc cho Nguyệt Lan phiền muốn chết, đuổi không được mà giữ không xong
"Lan Nhi lúc nào cũng quanh quẩn ở nơi tối tăm này không buồn chán sao?"
"Đây là trách phận của ta"
"Là trách phận, hay là sự ràng buộc?"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là ta có một cảm nhận, ngươi đang khuất mắt một chuyện gì đó. Có thứ gì đang níu chân ngươi ở lại đây, không thể rời đi"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi"
"Vậy sao"
Gã im lặng, cười. Sao đó tầm mắt dừng lại ở mảnh dây lụa đỏ trên tóc Nguyệt Lan, trong vô thức, Mạc Hiên đưa tay kéo một cái. Mái tóc đen bung xoã xuống, mảnh vải lụa nhẹ đáp lên tay Gã như mang theo sức nặng vô biên
Hơi thở Khổng Mạc Hiên như dừng lại ở thời khắc Đới Nguyệt Lan nhìn Gã, đôi mắt phượng bao lấy con ngươi đỏ rực phía trong, một đôi mắt trong sáng đơn thuần nhưng chủ nhân nó lại cố ý che giấu đi sự mềm mại ẩn sau lớp băng sắt dày lạnh ấy, chỉ có lúc bất ngờ thế này mới làm lớp băng ấy vô tình vỡ ra lộ đi vẻ mờ mịt ngơ ngẩn câu nhân
Làn da Y trắng lạnh nhưng lại vô cùng tinh xảo hệt như cánh hoa đầu thu, mềm mại lại quyết rũ. Mái tóc đen lướt trên làn da ấy lại mang đến vẻ đối nghịch hoà hợp đến kì lạ, một sự xinh đẹp vừa đơn thuần vừa câu nhân, khiến ai nhìn cũng phải vô thức bật thốt lên những lời ca ngợi
Nếu nói Diệp Lăng Sương là dung mạo thiên tiên, băng thanh ngọc khiết, diễm mỹ tuyệt luân khiến người vừa kính vừa nể thì Đới Nguyệt Lan lại mang gương mặt hoạ quốc khuynh thành, kinh tài tuyệt diễm khiến cho trầm ngư lạc nhạn, dấy lên sự chiếm hữu tận sâu trong tâm trí nhân loại khiến họ vô thức lạc vào mị sắc, trầm mê, không thể dứt ra được
Tưởng tượng nếu hai mỹ nhân này đúng cùng một chỗ chắc sẽ làm cho cả thiên hạ chấn động. Một Ma một Tiên lại đều là nam nhân nhưng cố ý vô tình khiến người khác mê luyến như vậy, quả cổ nhân nói không sai "Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là hoạ"
Đới Nguyệt Lan thấy dây lụa vấn tóc của mình bị giật ra, theo quán tính quay đầu bất ngờ nhìn Gã. Thấy trên tay Mạc Hiên là dây lụa, Y chìa tay khó chịu lên tiếng
"Ngươi..trả đây"
"Lan nhi"
Đới Nguyệt Lan nghe giọng Gã trầm xuống, vô thức run rẩy rụt tay. Y thân là y sư, thực lực đánh nhau không mạnh nên trước giờ chỉ có thể dùng gương mặt trời sinh lạnh lùng để doạ kẻ khác, nếu đánh thật thì thật sự một đứa trẻ cũng có thể bóp chết Y
"Lan nhi, cho ta sợi dây này đi"
"Ngươi..muốn lấy thì lấy đi"
Lời vừa dứt Đới Nguyệt Lan đã thấy Mạc Hiên nâng lụa đỏ lên vuốt ve với dáng vẻ mê luyến dịu dàng, từng cái vuốt nhẹ như chạm đến trái tim Y. Gương mặt Nguyệt Lan thoáng chốc đã đỏ bừng, khoé mắt dâng lên một tầng nước
Khoé mắt Khổng Mạc Hiên nhìn thấy dáng vẻ của Y, Gã hoảng loạn không dám chạm vào Nguyệt Lan chỉ biết tung lung nói
"Lan nhi, sao lại khóc ta chọc gì ngươi sao?"
"Ngươi không cho ta dải lụa này cũng được, ta trả lại cho ngươi nha?"
"Đừng khóc, nói chuyện với ta được không?"
Gương mặt của Đới Nguyệt Lan không biết từ bao giờ đã ướt đẫm nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Khổng Mạc Hiên. Dù đã bị tầng tầng nước mắt làm mờ đi, nhưng đâu đó Y vẫn nhìn được sự lo lắng của Gã
Trên thế gian này thật sự sẽ có chỗ cho Y sao, thực sự sẽ có người vì Y mà hoảng loạn sao, có phải Y tìm được rồi không?
Khổng Mạc Hiên thấy Y rơi vào miên man, đánh liều ôm lấy Nguyệt Lan, Y không dẫy ra. Gã càng ôm siếc lấy Đới Nguyệt Lan, vỗ nhẹ tấm lưng bé nhỏ của Y
Giờ phút này sao Lan nhi lại nhỏ bé quá, chỉ như một đứa trẻ mười lăm mười sáu nằm gọn trong tay Mạc Hiên, Gã vùi mặt vào làn tóc đen của Y cảm nhận mùi hương thanh ngọt của thảo dược. Nhịn không được lại muốn thời khắc này dừng lại, dừng lại để Nguyệt Lan nguyện ý để Gã ôm lấy vỗ về
Dừng lại để Đới Nguyệt Lan được một lần cảm nhận hơi ấm ít ỏi của thế gian
Nhưng chỉ một lúc, Khổng Mạc Hiên bị một lực mạnh đẩy ra, thứ cuối cùng Gã nhìn thấy là vẻ mặt hoảng loạn của Y và bóng lưng gấp gáp chạy khỏi
Mạc Hiên ngồi bệt dưới đất, trên tay vẫn nắm dải lụa đỏ mềm mại, bên trên như còn vương lại hương thơm của chủ nhân nó. Gã mờ mịt, chầm chậm đứng lên rồi rời khỏi
Đới Nguyệt Lan chạy đủ xa, dừng lại ra sức thở dốc. Y lung tung lau đi nước mắt trên mặt, cố xoá đi những hồi ức vừa rồi
Không được, không thể tin tưởng người khác. Chỉ có bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất, không có sẽ không sợ mất đi
Đới Nguyệt Lan chỉnh lại đầu tóc ban nãy hơi rối, đi đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn sau đó chầm chậm đi đến một địa phận tăm tối ở Hắc Huyết Điện
Đới Nguyệt Lan đi đến một lồng giam, bên trong có hơn hai mươi người đang kêu gào về phía Y. Nguyệt Lan vẫn vẻ mặt bình thản mở ra cửa sắt mặc cho những người đó lao đến tranh giành thức ăn xô ngã mình
Trong số đó còn có một người đàn ông dung mạo cương nghị dữ tợn, dáng vẻ hung dữ cao lớn đang vừa dồn thức ăn vào miệng vừa trách mắng Y, đôi khi những bàn tay đó như có như không cào vào thân thể Nguyệt Lan như đang rút giận
"Tại sao bây giờ mày mới tới, tính để tụi tao chết hả nghịch tử bất hiếu"
"Nhìn xem mày sạch sẽ no đủ còn bọn tao phải ở cái chỗ chó chết này, mày còn mặt mũi gọi tao là phụ thân không"
Nguyệt Lan im lặng lãnh những đòn họ giáng xuống, không phản bác lại chờ họ ăn xong, nhặt lên từng mảnh vỡ do họ làm ra. Dọn dẹp rồi cúi đầu chào họ sau đó bỏ ra ngoài
Cơ thể Nguyệt Lan run rẩy, y phục trên người cũng không còn chỉnh tề nữa. Đôi mắt Y sẫm màu, lê bước chân nặng nhọc ra khỏi địa lao, đột nhiên một giọng nói hoảng sợ nhưng vô cùng e dè vang đến
"Lan nhi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất