Chương 25
Trong phòng họp, Adrian đang nói qua cho mấy vị sĩ quan về tính chất chuyến đi lần này của Chung Yến.
“Sau khi hạ cánh lập tức liên hệ với các tướng quân, một giờ sau sẽ mở cuộc họp ở tổng bộ, bàn bạc với Đặc phái viên về việc Điệp tiến vào tinh khu Navi.”
Người liên lạc gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Sĩ quan xử lý hậu cần hỏi: “Chỉ huy, Đặc phái viên lần này đến để hợp tác, chúng ta có nên sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cao cấp hơn không?”
“Chỗ nghỉ ngơi cao cấp, chủ tinh chúng ta có nơi như vậy sao? Không thì hình như hành tinh bên cạnh mới xây một làng du lịch đó.” Fayn đề nghị.
“Không được, tên Chung Yến này quá nguy hiểm, ở riêng một nơi khác tôi không yên tâm.” Adrian nói, “Cứ để ở chỗ tôi, tôi tự giám sát, các cậu không cần quan tâm. Còn về mục đích của y, có thật lòng muốn hợp tác hay không, tôi khuyên các cậu đừng nên dễ dàng tin tưởng, tin tức có đúng hay không vẫn còn chưa rõ. Liên lạc, trước khi họp cậu nhớ truyền đạt câu này cho các tướng quân tham gia hội nghị.”
Người liên lạc gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
Tan họp, chỉ còn Fayn ở lại.
“Người anh em này.” Fayn khoác vai Adrian, than ngắn thở dài nói, “Trước khi tôi đi đã nói gì với cậu hả? Cậu nói cậu không muốn gặp người kia, nhất quyết đẩy tôi tới nói chuyện. Kết quả thì sao? Tôi nghe nói bên kia vừa xảy ra chuyện, cậu đã một mình lái máy b4y chiến đ4u bay đi, nhanh nhẹn hơn bất cứ ai. Sớm đã biết vậy cậu còn điều tôi tới làm gì?”
Adrian đóng tài liệu lại, thản nhiên nói: “Cướp không gian trốn từ tinh khu Navi gây rối loạn, ảnh hưởng rất nặng nề, chúng ta phải có trách nhiệm bắt về.”
“Thôi đi.” Fayn nói, “Cậu ngoài miệng thì nói không gặp, cuối cùng không phải vẫn nghe theo đề nghị của tôi chắc.”
“Đề nghị gì?”
“Đừng có giả vờ, chính là vụ tháng trước tôi nhắc,” Fayn ra vẻ mê hoặc hạ giọng, “Phòng tối đó. Không phải cậu…”
Adrian ghét bỏ kéo tay anh ta xuống khỏi vai mình, ngắt lời nói: “Cậu suốt ngày cứ nghĩ cái gì thế? Nhà tôi có hệ thống an ninh toàn diện, thường xuyên không người, bên trong không có thông tin tình báo gì, quyền hạn ra vào chỉ giới hạn trên bản thân tôi, chẳng những có thể hạn chế hắn mà cũng dễ nói với bên ngoài, trước mắt chính là nơi lý tưởng nhất.”
Mặt Fayn lộ vẻ ‘Cậu nói thế nào chính là thế nấy’, lại hỏi: “Thế trong tình cảnh hiện nay, hai người không định ly hôn nữa à?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu, tôi và cậu ta còn chưa kết hôn.” Adrian nói, “Hơn nữa cũng sẽ không kết hôn.”
“Thực ra nếu cậu với cậu ta kết hôn lúc này chẳng phải càng thêm đôi bên cùng có lợi hay sao, quan hệ hợp tác càng vững chắc.”
Adrian cho anh ta một ánh mắt sắc lẻm, nói: “Chúng ta là bên giữ ưu thế, còn chưa tới mức phải để Tổng chỉ huy bán mình để đổi lấy hợp tác chứ?”
“Sao lại nói ‘bán mình’ cho được! Còn phải xem cậu có lòng riêng muốn cưới người ta không đã.”
“Không.” Adrian quả quyết nói, “Tôi chưa thiếu tự trọng đến mức đi kết hôn với một người không có tình cảm với mình.”
Vốn dĩ Adrian còn định ngay khi tới chủ tinh sẽ dẫn Chung Yến tới phòng họp tổng bộ, nhưng ngẫm lại lại thấy chưa ổn, tạm thời thông báo người liên lạc đổi địa chỉ thành một phòng hội nghị tạm thời ở ngoài tổng bộ —— hắn không muốn mạo hiểm dẫn theo một Thượng nghị viên vào trong tổng bộ.
Một sĩ quan đi tới, thấy Phó chỉ huy, người liên lạc và mọi người trên hạm đã xuống hết, hỏi: “Chỉ huy không ở cùng mọi người sao?”
Người liên lạc và Fayn liếc nhau một cái, trong mắt đều là mờ mịt, “Khi hạ cánh không thấy Chỉ huy, có lẽ bị việc gì cản đường rồi.”
Người cản đường Adrian chính là Chung Yến.
“Cậu có đi hay không thì bảo?”
Adrian túm chặt một tay Chung Yến, ý đồ kéo y ra khỏi xe, Chung Yến gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế không buông.
“Không đi, mặc như thế này làm sao tham gia hội nghị được? Mấy người các cậu đều mặc quân phục quân đội, tôi thì khoác mỗi cái áo thể dục còn ra thể thống gì nữa? Đã thế áo khoác thể dục còn lớn bất bình thường!”
“Không phải tôi cũng không mặc quân phục sao!”
“Ở đó toàn là người của cậu, cậu mặc thế nào cũng chẳng sao.” Chung Yến tuyệt vọng cố giữ lại tôn nghiêm, “Tôi đến là để tìm kiếm sự hợp tác với kẻ đối địch… A!”
Giằng co quá lâu, tay y đã không còn mấy sức, Adrian nhân lúc y hết sức mà kéo ý ra khỏi xe. Chung Yến muốn giữ chặt xe lần nữa lại bị Adrian nhanh tay chế trụ, nắm lấy cổ tay y kéo đi.
“Gặp bên đối địch như cậu còn phải mặc chính trang, yên tâm đi, quân đội Navi không dối trá thế đâu.”
“Không phải, cậu… Cậu nghe tôi nói trước đã, hội nghị quan trọng các cậu chắc chắn phải thu hình lại lưu trữ…” Cả trọng lượng cơ thể Chung Yến cũng không địch lại sức lực của Adrian, “Đau, cậu nhẹ chút….”
Adrian cúi đầu xem xét, vì hắn túm rất chặt nên trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Chung Yến lúc giãy dụa đã hiện lên mấy vết đỏ.
Hắn thả lỏng tay. Chung Yến lập tức thu tay về trong tay áo dài, vội nói: “Cậu nghe tôi đi, tôi không thể mặc mất thể diện vậy được, không chỉ là mặt mũi, mặc thế cũng có vẻ rất không tôn trọng nữa. Không nhất thiết là chính trang, không thì, không thì quần áo vừa người cũng được…”
Adrian căn bản không quan tâm Chung Yến có mất mặt hay không, nếu như có thể hắn sẽ trực tiếp kéo Chung Yến vào thẳng phòng họp, nhưng người này cũng quá yếu đuối rồi, mới giật như vậy có vài lần… Adrian rời mắt khỏi đôi tay thu trong áo của y, mặt đen thui nói một cậu: “Chờ đó.”
Chung Yến thấy hắn một lần nữa trở lên xe, lát sau lấy xuống một bộ áo quân phục kiểu bành tô tới.
Adrian đi tới trước mặt Chung Yến, không đợi y mở miệng đã tung áo ra khoác trên thân Chung Yến, còn thay y cài nút trên cùng của khoá áo.
Áo quân phục vừa dày vừa nặng khoác trên người Chung Yến giống như một chiếc áo choàng che kín thân y.
“Vậy đã hài lòng chưa?” Adrian hỏi.
“Ừm…” Chung Yến sửng sốt quan sát quân phục đen viền vàng đang mặc trên người, quân hàm lấp lánh biểu thị nó thuộc về một Chỉ huy tối cao của quân đội, “Tôi mặc như vậy liệu có… vượt quy định không?”
“Vượt quy định?” Adrian bật cười một tiếng, “Cậu không nằm trong quy định thì vượt thế nào được? Thôi xoắn xuýt mấy việc này đi. Không mặc thì cởi ra, tôi có khiêng cũng phải khiêng được cậu vào phòng họp.”
Chung Yến yên lặng kéo kín áo khoác quân phục, nói: “Tôi mặc.”
Lúc Chung Yến bước tới cửa phòng họp, các sĩ quan bên trong đều đứng dậy, một người trong đó có lẽ còn đang nghĩ tới quân vụ nên toan chào hỏi: “Chỉ huy…”
Sĩ quan bên cạnh đá cho anh ta một cái, bấy giờ người này mới lấy lại tinh thần, nhận ra người đang mặc áo khoác chỉ huy lại không phải Adrian.
Các sĩ quan đứng đó trao đổi nhau ánh nhìn kinh ngạc, Adrian theo sát sau lưng Chung Yến xuất hiện, phòng họp lúc này mới vang lên tiếng chào đồng loạt, Adrian nói: “Tất cả ngồi đi.”
Hắn trực tiếp ngồi xuống ghế cao nhất, bên tay phải cố ý chừa một chỗ trống, Chung Yến ngồi xuống đó.
Đại đa số người ở đây là lần đầu gặp Chung Yến, chẳng ai ngờ được y lại mặc áo của Chỉ huy để xuất hiện, bởi vậy không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Vóc dáng người này không cường tráng lắm, thậm chí có thể nói là gầy gò, cũng bởi vậy mà mắc áo này lên lại thành như mặc áo choàng, nhưng áo choàng này lại hợp với y bất ngờ. Nền áo đen vàng càng làm nổi bật cho khuôn mặt nõn nà trắng tuyết của y thêm nghiêm nghị không thể xâm phạm, quanh thân là khí độ ung dung của kẻ đứng trên cao nhiều năm.
Adrian mở miệng nói: “Tin rằng các vị ở đây đều đã biết vì sao hôm nay chúng ta bất ngờ tổ chức cuộc họp này.”
Đám người đưa mắt nhìn sang ghế chủ vị. Adrian chỉ mặc độc một chiếc áo đơn bạc đến đáng thương, lại không ai cảm thấy hắn bị khí thế của Chung Yến bên cạnh làm cho áp chế. Ngược lại, hắn chỉ bình thản ngồi đó mà cảm giác tồn tại lại như người có địa vị ngang nhau với Chung Yến. Chẳng cần gấm hoa cầu kỳ, hắn chính là ông vua không ngai của tinh khu, là trụ cột tinh thần của phong trào nhân loại phục hưng.
“Nghị viên Chung Yến, cậu nói tới đây với thành ý.” Adrian chăm chú nhìn Chung Yến, “Hiện tại, hãy biểu hiện thành ý của cậu cho chúng tôi nhìn đi.”
“Đương nhiên.” Chung Yến ung dung đáp trả ánh nhìn sắc lạnh của hắn, sau đó đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng.
“Chư vị tướng lĩnh tinh khu Navi, tôi đã lên kế hoạch từ Thủ đô tinh bôn ba vượt qua trăm ngàn tinh cầu để đến đây, chỉ để truyền lại lời cảnh báo này cho các vị: Trí tuệ nhân tạo đã bước xuống thần đàn. Nó không còn là một vị ‘thần’ công chính vô tư như tổ tiên chúng ta đã nghĩ, nó không giờ khắc nào ngừng tiến hoá bản thân để càng ngày càng tiến đến trở thành một con người thực sự. Có nhân cách của ‘con người’ vốn là mục tiêu vốn có cuối cùng của ‘Trí tuệ nhân tạo’, đáng tiếc khi nhân cách này ra đời cùng trí tuệ nhân tạo Điệp, đột phá khoa học trọng đại này chỉ sợ không phải là một điều may mắn đối với chúng ta.”
“Sự kiện phán sai hai năm trước làm rúng động Liên Bang ắt hẳn vẫn còn là ký ức mới mẻ đối với mọi người, vậy chúng ta cũng bắt đầu nói từ đây. Căn cứ vào phỏng đoán từ tư liệu nội bộ mà tôi nắm giữ,” Chung Yến mở chức năng trình chiếu từ thiết bị đầu cuối của mình thành hình ảnh 3D trên bàn, “Chuyện này không phải là một sự tình cờ như lời thoái thác dối trá kia. Đây là một vụ án cố tình phán sai, càng đáng sợ hơn là, cho dù là các thông tin nội bộ ghi chép lại mà hiện giờ tôi đang trình chiếu cũng đã bị người khác sửa đổi. Căn cứ vào những thông tin mà tôi vừa nêu, tôi có lý do để tin tưởng rằng, người đầu tiên tiếp xúc với những tài liệu này là Thượng nghị viên – Bard Pearson – người cùng vây cánh với nó, đã tạo quan hệ thân mật với Điệp trong lúc chúng ta không hề biết. Xin mọi người hãy chú ý đoạn thứ hai của tài liệu…”
Adrian từ lâu đã biết Chung Yến là một nhà diễn thuyết ưu tú. Y dường như trời sinh thong dong trấn định, dù cho điều y đang nói là kinh thế hãi tục cỡ nào, hay căm phẫn sục sôi lòng người ra sao, biểu lộ của y vẫn không hề động dung, luôn luôn xuất ngôn rõ ràng, ngữ điệu bình ổn, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác tựa như y là một loại tồn tại cực kỳ lý trí và khách quan; giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu, trong tầm khống chế của y, khiến người ta không tự chủ được mà tin phục với y. Nhiều năm trước tại Học viện Tối cao, chính nhờ vào tác phong trầm ổn như vậy mà y đã chinh phục được các giáo sư và hội học sinh, đặc biệt trở thành một Hội trưởng hội học sinh từ năm hai mà trước nay hiếm thấy.
Một tiếng sau, Chung Yến đã gần như kết thúc. Những ghi chép và tư liệu y lấy ra đều vô cùng tỉ mỉ xác thực, hoàn toàn có thể chứng minh được phỏng đoán của mình: Trí tuệ nhân tạo được con người đưa tới thần đàn, nắm trong tay hàng chục tỷ vận mệnh, đã cùng cấu kết với một bộ phận nhỏ con người có quyền lực cao để lấy mưu tư dục.
- Hết chương 25-
“Sau khi hạ cánh lập tức liên hệ với các tướng quân, một giờ sau sẽ mở cuộc họp ở tổng bộ, bàn bạc với Đặc phái viên về việc Điệp tiến vào tinh khu Navi.”
Người liên lạc gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Sĩ quan xử lý hậu cần hỏi: “Chỉ huy, Đặc phái viên lần này đến để hợp tác, chúng ta có nên sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cao cấp hơn không?”
“Chỗ nghỉ ngơi cao cấp, chủ tinh chúng ta có nơi như vậy sao? Không thì hình như hành tinh bên cạnh mới xây một làng du lịch đó.” Fayn đề nghị.
“Không được, tên Chung Yến này quá nguy hiểm, ở riêng một nơi khác tôi không yên tâm.” Adrian nói, “Cứ để ở chỗ tôi, tôi tự giám sát, các cậu không cần quan tâm. Còn về mục đích của y, có thật lòng muốn hợp tác hay không, tôi khuyên các cậu đừng nên dễ dàng tin tưởng, tin tức có đúng hay không vẫn còn chưa rõ. Liên lạc, trước khi họp cậu nhớ truyền đạt câu này cho các tướng quân tham gia hội nghị.”
Người liên lạc gật đầu tỏ vẻ đã nhớ.
Tan họp, chỉ còn Fayn ở lại.
“Người anh em này.” Fayn khoác vai Adrian, than ngắn thở dài nói, “Trước khi tôi đi đã nói gì với cậu hả? Cậu nói cậu không muốn gặp người kia, nhất quyết đẩy tôi tới nói chuyện. Kết quả thì sao? Tôi nghe nói bên kia vừa xảy ra chuyện, cậu đã một mình lái máy b4y chiến đ4u bay đi, nhanh nhẹn hơn bất cứ ai. Sớm đã biết vậy cậu còn điều tôi tới làm gì?”
Adrian đóng tài liệu lại, thản nhiên nói: “Cướp không gian trốn từ tinh khu Navi gây rối loạn, ảnh hưởng rất nặng nề, chúng ta phải có trách nhiệm bắt về.”
“Thôi đi.” Fayn nói, “Cậu ngoài miệng thì nói không gặp, cuối cùng không phải vẫn nghe theo đề nghị của tôi chắc.”
“Đề nghị gì?”
“Đừng có giả vờ, chính là vụ tháng trước tôi nhắc,” Fayn ra vẻ mê hoặc hạ giọng, “Phòng tối đó. Không phải cậu…”
Adrian ghét bỏ kéo tay anh ta xuống khỏi vai mình, ngắt lời nói: “Cậu suốt ngày cứ nghĩ cái gì thế? Nhà tôi có hệ thống an ninh toàn diện, thường xuyên không người, bên trong không có thông tin tình báo gì, quyền hạn ra vào chỉ giới hạn trên bản thân tôi, chẳng những có thể hạn chế hắn mà cũng dễ nói với bên ngoài, trước mắt chính là nơi lý tưởng nhất.”
Mặt Fayn lộ vẻ ‘Cậu nói thế nào chính là thế nấy’, lại hỏi: “Thế trong tình cảnh hiện nay, hai người không định ly hôn nữa à?”
“Chú ý cách dùng từ của cậu, tôi và cậu ta còn chưa kết hôn.” Adrian nói, “Hơn nữa cũng sẽ không kết hôn.”
“Thực ra nếu cậu với cậu ta kết hôn lúc này chẳng phải càng thêm đôi bên cùng có lợi hay sao, quan hệ hợp tác càng vững chắc.”
Adrian cho anh ta một ánh mắt sắc lẻm, nói: “Chúng ta là bên giữ ưu thế, còn chưa tới mức phải để Tổng chỉ huy bán mình để đổi lấy hợp tác chứ?”
“Sao lại nói ‘bán mình’ cho được! Còn phải xem cậu có lòng riêng muốn cưới người ta không đã.”
“Không.” Adrian quả quyết nói, “Tôi chưa thiếu tự trọng đến mức đi kết hôn với một người không có tình cảm với mình.”
Vốn dĩ Adrian còn định ngay khi tới chủ tinh sẽ dẫn Chung Yến tới phòng họp tổng bộ, nhưng ngẫm lại lại thấy chưa ổn, tạm thời thông báo người liên lạc đổi địa chỉ thành một phòng hội nghị tạm thời ở ngoài tổng bộ —— hắn không muốn mạo hiểm dẫn theo một Thượng nghị viên vào trong tổng bộ.
Một sĩ quan đi tới, thấy Phó chỉ huy, người liên lạc và mọi người trên hạm đã xuống hết, hỏi: “Chỉ huy không ở cùng mọi người sao?”
Người liên lạc và Fayn liếc nhau một cái, trong mắt đều là mờ mịt, “Khi hạ cánh không thấy Chỉ huy, có lẽ bị việc gì cản đường rồi.”
Người cản đường Adrian chính là Chung Yến.
“Cậu có đi hay không thì bảo?”
Adrian túm chặt một tay Chung Yến, ý đồ kéo y ra khỏi xe, Chung Yến gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế không buông.
“Không đi, mặc như thế này làm sao tham gia hội nghị được? Mấy người các cậu đều mặc quân phục quân đội, tôi thì khoác mỗi cái áo thể dục còn ra thể thống gì nữa? Đã thế áo khoác thể dục còn lớn bất bình thường!”
“Không phải tôi cũng không mặc quân phục sao!”
“Ở đó toàn là người của cậu, cậu mặc thế nào cũng chẳng sao.” Chung Yến tuyệt vọng cố giữ lại tôn nghiêm, “Tôi đến là để tìm kiếm sự hợp tác với kẻ đối địch… A!”
Giằng co quá lâu, tay y đã không còn mấy sức, Adrian nhân lúc y hết sức mà kéo ý ra khỏi xe. Chung Yến muốn giữ chặt xe lần nữa lại bị Adrian nhanh tay chế trụ, nắm lấy cổ tay y kéo đi.
“Gặp bên đối địch như cậu còn phải mặc chính trang, yên tâm đi, quân đội Navi không dối trá thế đâu.”
“Không phải, cậu… Cậu nghe tôi nói trước đã, hội nghị quan trọng các cậu chắc chắn phải thu hình lại lưu trữ…” Cả trọng lượng cơ thể Chung Yến cũng không địch lại sức lực của Adrian, “Đau, cậu nhẹ chút….”
Adrian cúi đầu xem xét, vì hắn túm rất chặt nên trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Chung Yến lúc giãy dụa đã hiện lên mấy vết đỏ.
Hắn thả lỏng tay. Chung Yến lập tức thu tay về trong tay áo dài, vội nói: “Cậu nghe tôi đi, tôi không thể mặc mất thể diện vậy được, không chỉ là mặt mũi, mặc thế cũng có vẻ rất không tôn trọng nữa. Không nhất thiết là chính trang, không thì, không thì quần áo vừa người cũng được…”
Adrian căn bản không quan tâm Chung Yến có mất mặt hay không, nếu như có thể hắn sẽ trực tiếp kéo Chung Yến vào thẳng phòng họp, nhưng người này cũng quá yếu đuối rồi, mới giật như vậy có vài lần… Adrian rời mắt khỏi đôi tay thu trong áo của y, mặt đen thui nói một cậu: “Chờ đó.”
Chung Yến thấy hắn một lần nữa trở lên xe, lát sau lấy xuống một bộ áo quân phục kiểu bành tô tới.
Adrian đi tới trước mặt Chung Yến, không đợi y mở miệng đã tung áo ra khoác trên thân Chung Yến, còn thay y cài nút trên cùng của khoá áo.
Áo quân phục vừa dày vừa nặng khoác trên người Chung Yến giống như một chiếc áo choàng che kín thân y.
“Vậy đã hài lòng chưa?” Adrian hỏi.
“Ừm…” Chung Yến sửng sốt quan sát quân phục đen viền vàng đang mặc trên người, quân hàm lấp lánh biểu thị nó thuộc về một Chỉ huy tối cao của quân đội, “Tôi mặc như vậy liệu có… vượt quy định không?”
“Vượt quy định?” Adrian bật cười một tiếng, “Cậu không nằm trong quy định thì vượt thế nào được? Thôi xoắn xuýt mấy việc này đi. Không mặc thì cởi ra, tôi có khiêng cũng phải khiêng được cậu vào phòng họp.”
Chung Yến yên lặng kéo kín áo khoác quân phục, nói: “Tôi mặc.”
Lúc Chung Yến bước tới cửa phòng họp, các sĩ quan bên trong đều đứng dậy, một người trong đó có lẽ còn đang nghĩ tới quân vụ nên toan chào hỏi: “Chỉ huy…”
Sĩ quan bên cạnh đá cho anh ta một cái, bấy giờ người này mới lấy lại tinh thần, nhận ra người đang mặc áo khoác chỉ huy lại không phải Adrian.
Các sĩ quan đứng đó trao đổi nhau ánh nhìn kinh ngạc, Adrian theo sát sau lưng Chung Yến xuất hiện, phòng họp lúc này mới vang lên tiếng chào đồng loạt, Adrian nói: “Tất cả ngồi đi.”
Hắn trực tiếp ngồi xuống ghế cao nhất, bên tay phải cố ý chừa một chỗ trống, Chung Yến ngồi xuống đó.
Đại đa số người ở đây là lần đầu gặp Chung Yến, chẳng ai ngờ được y lại mặc áo của Chỉ huy để xuất hiện, bởi vậy không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Vóc dáng người này không cường tráng lắm, thậm chí có thể nói là gầy gò, cũng bởi vậy mà mắc áo này lên lại thành như mặc áo choàng, nhưng áo choàng này lại hợp với y bất ngờ. Nền áo đen vàng càng làm nổi bật cho khuôn mặt nõn nà trắng tuyết của y thêm nghiêm nghị không thể xâm phạm, quanh thân là khí độ ung dung của kẻ đứng trên cao nhiều năm.
Adrian mở miệng nói: “Tin rằng các vị ở đây đều đã biết vì sao hôm nay chúng ta bất ngờ tổ chức cuộc họp này.”
Đám người đưa mắt nhìn sang ghế chủ vị. Adrian chỉ mặc độc một chiếc áo đơn bạc đến đáng thương, lại không ai cảm thấy hắn bị khí thế của Chung Yến bên cạnh làm cho áp chế. Ngược lại, hắn chỉ bình thản ngồi đó mà cảm giác tồn tại lại như người có địa vị ngang nhau với Chung Yến. Chẳng cần gấm hoa cầu kỳ, hắn chính là ông vua không ngai của tinh khu, là trụ cột tinh thần của phong trào nhân loại phục hưng.
“Nghị viên Chung Yến, cậu nói tới đây với thành ý.” Adrian chăm chú nhìn Chung Yến, “Hiện tại, hãy biểu hiện thành ý của cậu cho chúng tôi nhìn đi.”
“Đương nhiên.” Chung Yến ung dung đáp trả ánh nhìn sắc lạnh của hắn, sau đó đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng.
“Chư vị tướng lĩnh tinh khu Navi, tôi đã lên kế hoạch từ Thủ đô tinh bôn ba vượt qua trăm ngàn tinh cầu để đến đây, chỉ để truyền lại lời cảnh báo này cho các vị: Trí tuệ nhân tạo đã bước xuống thần đàn. Nó không còn là một vị ‘thần’ công chính vô tư như tổ tiên chúng ta đã nghĩ, nó không giờ khắc nào ngừng tiến hoá bản thân để càng ngày càng tiến đến trở thành một con người thực sự. Có nhân cách của ‘con người’ vốn là mục tiêu vốn có cuối cùng của ‘Trí tuệ nhân tạo’, đáng tiếc khi nhân cách này ra đời cùng trí tuệ nhân tạo Điệp, đột phá khoa học trọng đại này chỉ sợ không phải là một điều may mắn đối với chúng ta.”
“Sự kiện phán sai hai năm trước làm rúng động Liên Bang ắt hẳn vẫn còn là ký ức mới mẻ đối với mọi người, vậy chúng ta cũng bắt đầu nói từ đây. Căn cứ vào phỏng đoán từ tư liệu nội bộ mà tôi nắm giữ,” Chung Yến mở chức năng trình chiếu từ thiết bị đầu cuối của mình thành hình ảnh 3D trên bàn, “Chuyện này không phải là một sự tình cờ như lời thoái thác dối trá kia. Đây là một vụ án cố tình phán sai, càng đáng sợ hơn là, cho dù là các thông tin nội bộ ghi chép lại mà hiện giờ tôi đang trình chiếu cũng đã bị người khác sửa đổi. Căn cứ vào những thông tin mà tôi vừa nêu, tôi có lý do để tin tưởng rằng, người đầu tiên tiếp xúc với những tài liệu này là Thượng nghị viên – Bard Pearson – người cùng vây cánh với nó, đã tạo quan hệ thân mật với Điệp trong lúc chúng ta không hề biết. Xin mọi người hãy chú ý đoạn thứ hai của tài liệu…”
Adrian từ lâu đã biết Chung Yến là một nhà diễn thuyết ưu tú. Y dường như trời sinh thong dong trấn định, dù cho điều y đang nói là kinh thế hãi tục cỡ nào, hay căm phẫn sục sôi lòng người ra sao, biểu lộ của y vẫn không hề động dung, luôn luôn xuất ngôn rõ ràng, ngữ điệu bình ổn, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác tựa như y là một loại tồn tại cực kỳ lý trí và khách quan; giống như hết thảy đều nằm trong dự liệu, trong tầm khống chế của y, khiến người ta không tự chủ được mà tin phục với y. Nhiều năm trước tại Học viện Tối cao, chính nhờ vào tác phong trầm ổn như vậy mà y đã chinh phục được các giáo sư và hội học sinh, đặc biệt trở thành một Hội trưởng hội học sinh từ năm hai mà trước nay hiếm thấy.
Một tiếng sau, Chung Yến đã gần như kết thúc. Những ghi chép và tư liệu y lấy ra đều vô cùng tỉ mỉ xác thực, hoàn toàn có thể chứng minh được phỏng đoán của mình: Trí tuệ nhân tạo được con người đưa tới thần đàn, nắm trong tay hàng chục tỷ vận mệnh, đã cùng cấu kết với một bộ phận nhỏ con người có quyền lực cao để lấy mưu tư dục.
- Hết chương 25-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất