Chương 21: Cố Tiểu Tây tới thành phố (5)
Mạnh Lập Quân ở trên sân bóng mà đổ mồ hôi như mưa, Cố Tiểu Tây thế nhưng lại không thèm tiếp chiêu, một lòng hướng về anh trai...
Trận này thật quỷ dị, đánh tới tận buổi trưa. Hai người đều ra mồ hôi đến ướt đẫm lưng áo, bèn đi tắm rửa lại. Bên ngoài khu nghỉ ngơi, Cố Tiểu Đông đành ở bên cạnh phòng thay đồ chờ bọn hắn.
Thế nhưng, mới chốc lát... lại xảy ra chuyện rồi!?
Tại cửa phòng, một người đàn ông với thân hình to lớn, vạm vỡ cùng khuôn mặt cực kỳ dữ tợn bước vào, nhìn liền biết hắn không giống người tốt. Một thân tráng kiện mới vận động xong, hắn liền muốn đi tắm rửa, nhưng khi đi ngang qua khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Cố Tiểu Đông, chân hắn không tự chủ mà tiến đến gần hơn.
"Anh chàng đẹp trai, sao không vào trong thế? Không còn chỗ hay sao? Đi với anh một chút, anh mang cậu đi tắm, anh đây không ngại cùng cậu chung một phòng!"
Cố Tiểu Đông ghét cay ghét đắng cái loại người này.
Lúc còn ở quê nhà, ngoại hình của anh rất gây chú ý, nhưng cũng không thấy một tên lưu manh nào ham muốn thân xác của anh. Xem ra, ở quê nhà, dân phong vẫn là rất thuần phác a. Tới Bắc Kinh, anh vẫn luôn nghiên cứu trong phòng, căn bản là chưa từng ra ngoài, nên vẫn chưa đụng qua chuyện như vậy bao giờ. A, ngoại trừ em trai Mạnh!
Anh hiển nhiên là không sợ hãi. Tiểu Tây... hai người bọn họ liền rất nhanh ra đây. Chỉ là với tính tình của Tiểu Tây, Tiểu Đông đoán chừng hai người bọn họ chắc là phải đánh nhau tới ngươi chết ta sống. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mình vẫn là nên xử lý cho tốt.
Anh đứng dậy, nói một câu, "Tôi mới tắm xong", rồi liền đi ra bên ngoài. Thấy anh có ý định bỏ đi, người đàn ông có thân hình cường tráng kia liền vươn tay bắt lấy cánh tay anh: "Đừng đi a, ở đây cùng anh tắm cho sạch chứ."
"Buông ra!" Cố Tiểu Đông hét lên một tiếng, liền xông ra ngoài. Bên ngoài nhiều người,chắc chắn hắn cũng không dám làm gì mình.
Trong phòng nghỉ ngơi còn có hai người nữa, nhưng lại không có ai quản chuyện này. Người kia thấy vậy nên càng ngày càng lớn mật, từ phía sau đuổi đến liền ôm lấy Cố Tiểu Đông, một tay kéo vào phòng thay quần áo, tay còn lại che miệng anh lại như sợ anh kêu lên. Hắn là muốn đem người này đến một nơi kín đáo, chiếm một chút tiện nghi. Ngược lại người này lại là nam nhân, hắn ta (Đông Đông đó) có thể thế nào chứ? Chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi. Tiện nghi này... không chiếm thì thật sự phí quá.
Cố Tiểu Tây cùng Mạnh Lập Quân vừa từ phòng thay đồ đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh này.
Lúc đó, Cố Tiểu Tây như điên rồi, nhanh như chớp lao ra, Mạnh Lập Quân hầu như không thấy hắn chạy tới như thế nào, chỉ thấy hắn một quyền đánh mạnh lên mặt người kia, sau đó liền nghe một tiếng "Ầm", còn người kia thì đã nằm dưới đất.
"Tao làm thịt mày!" Mắt đỏ lên, Cố Tiểu Tây vồ tới muốn đánh tiếp, Cố Tiểu Đông gắt gao ôm chặt hắn lại, không cho hắn lao tới. Người kia bò dậy, quẹt đi vết máu ở khóe miệng, "Đến a, ông đây mà sợ mày à!" Tiện nghi thì không chiếm được, trên mặt lại còn nở hoa, hắn nhất định không thể chịu thiệt như vậy.
Mạnh Lập Quân cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ hung hăng của Cố Tiểu Tây. Hừ, khắp thế gian, ai có thể hung hăng hơn hắn chứ?!
Giờ phút này, nội tâm Mạnh Lập Quân kịch liệt diễn kịch: Tránh ra, để đó cho ông mày! Lão tử mới hung hăng hơn hắn, lão tử chính là tổ tông nhà hắn! Chính là hắn không cho ông đây biểu diễn. Trong mắt hắn, Cố Tiểu Tây chẳng là gì cả, hắn liền muốn đi tới đạp... đạp... đạp... Mạnh Lập Quân hùng hổ bước lên phía trước, cùng Cố Tiểu Tây ngươi chết ta sống đánh nhau một trận...
Cũng không ai thấy được từ lúc nào mà người kia đã rút dao găm ra.
Trong chớp mắt, Cố Tiểu Đông chỉ nhìn thấy bàn tay đang vươn ra của Mạnh Lập Quân đột nhiên bất động, sau đó lại bị người kia đẩy ngã. Hắn một tay ôm bụng, máu tươi tuôn ra...
"Tiểu Quân!" Hai người lao lên phía trước. Nhân cơ hội đó, người đàn ông kia nhanh chóng chạy trốn.
Bảo vệ nhanh chóng gọi 120. Ngay sau đó, xe cứu thương nhanh như chớp liền tới, họ mau chóng mang Mạnh Lập Quân đang bị thương phóng thẳng đến bệnh viện, rồi trực tiếp đưa cậu vào phòng cấp cứu. Cố Tiểu Đông lấy thân phận anh trai của hắn ký cam kết.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Cố Tiểu Đông trong lòng liên tiếp tự trách. Là do chính mình quá bất công. Cả hai đều là em trai mình, mà mình chỉ lo Tiểu Tây bị thương. Rõ ràng là mình thiên vị, che chở người nhà, không thèm đếm xỉa đến người ngoài. Có thể là Mạnh Lập Quân không nói gì, nằm ở trên xe cứu thương còn gắng gượng cười nói như không có chuyện gì với mình. Nhưng, Cố Tiểu Đông bây giờ rất hỗn loạn, trong lòng anh ngổn ngang vô số cảm xúc.
May mà dao găm không dài, không làm tổn thương đến nội tạng. Ca phẫu thuật rất thành công. Cố Tiểu Đông ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Lương. Lúc ông tới, Mạnh Lập Quân đã được đưa vào phòng hồi sức.
Mạnh Thiệu Lương ngay khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, liền im lặng, chỉ nói để hắn cố gắng dưỡng thương, rồi mời người chăm sóc. Cố Tiểu Đông trong lòng băn khoăn, nên chủ động gánh trách nhiệm, mong được chăm sóc Mạnh Lập Quân. Sau đó, Mạnh Thiệu Lương liền cho phép Tiểu Đông đưa cơm ban ngày, còn đến tối để mời người khác chăm sóc.
Cố Tiểu Đông xin nghỉ phép, mỗi ngày đều tới bệnh viện đưa cơm, chăm sóc tận tình. Cố Tiểu Tây tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ đi theo anh trai.Dao găm chính là không đâm trên người mình, người ta là vì anh trai nên mới bị thương,mình cũng không tiện nói gì.
Tuy vậy, nhưng trên mặt cũng không che giấu được sự mất mát, Cố Tiểu Đông nhìn thấy, liền cảm thấy khó chịu vô cùng. Mặc dù đau lòng nhưng anh cũng không biết an ủi Tiểu Tây ra sao, trong lòng thật sự rất lo lắng.
Một hôm, hai người đến bệnh viện đưa cơm. Sau khi ăn xong, Mạnh Lập Quân tha thiết nhìn Cố Tiểu Đông: "Anh phải đi sao?"
Cố Tiểu Đông liền nhẹ dạ, " Không đi. Chiều nay, tôi ở cùng cậu."
"Ai!" Trên mặt liền hiện ra dáng vẻ của nụ cười, Mạnh Lập Quân thật sự rất vui vẻ.
Cố Tiểu Tây ở bên cạnh, không nói gì, nhanh chóng cầm lấy cái bình cách nhiệt đi lấy nước. Cố Tiểu Đông cũng đứng dậy, cầm lấy bột giặt đi theo.
Nước ở trong bể, Cố Tiểu Tây mở vòi ra cho nước chảy vào bình, lại không hề để ý nước sắp tràn ra ngoài. Thấy vậy, Cố Tiểu Đông nhanh chóng đi tới tắt vòi nước.
"Tiểu Tây, giận rồi?"
"Không có". Cố Tiểu Tây không quay đầu lại, rầu rĩ đáp.
"Cậu ấy là vì anh nên mới bị thương, anh chăm sóc cậu ấy là chuyện nên làm". Tiểu Đông mềm giọng giải thích.
"Ừm."
"Hơn nữa, chuyện lần này, anh cũng thấy hổ thẹn. Anh chỉ lo ngăn em, rõ ràng các em..."
"Em biết. Cậu ta cùng em cũng như nhau, chúng em đều là em trai anh." Cúi đầu, thật sự rất buồn lòng.
"Cậu ấy cùng em không giống nhau."
"..." Không giống nhau, bởi vì em không vì anh mà bị đâm sao?
Cố Tiểu Đông bước tới, áng chừng chiều cao của mình, rồi nhón chân lên, ghé vào tai Tiểu Tây nói điều gì đó. Chỉ thấy khi đó, mắt Cố Tiểu Tây liền sáng lên, miệng nhếch lên đến tận mang tai.
Trở về phòng bệnh, Mạnh Lập Quân liền phát hiện Cố Tiểu Tây liên tục cười khúc khích, cả buổi chiều đều không khép miệng lại được, điều này làm hắn hoài nghi não của Cố Tiểu Tây có vấn đề.
Cho đến bữa tối, Cố Tiểu Tây đi ra ngoài mua cơm, Mạnh Lập Quân liền hỏi Cố Tiểu Đông: "Sao nhìn cậu ta phấn khích thế anh? Trông như người sắp lấy vợ a."
Cố Tiểu Đông cười nhưng không nói.
Mặt giống như hồng thêm một chút?
Sau bữa tối, hai người chào tạm biệt trước sự ngờ vực của bệnh nhân, rồi quay về ký túc xá.
Ở trong phòng, Cố Tiểu Đông đang sắp xếp lại giường chiếu. Tắm rửa sạch sẽ xong, Cố Tiểu Tây từ trong phòng tắm đi ra, lại không để ý tóc còn đang nhiễu nước, liền đứng ở phía sau anh, nhỏ giọng yêu cầu: "Anh, lại gọi một tiếng nữa đi."
"Cái gì a." Cố Tiểu Đông làm bộ không hiểu gì.
"Buổi chiều, anh gọi em là gì a? Gọi lại một lần nữa xem."
Cố Tiểu Đông cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên. Buổi chiều, sao mình lại nói câu đó, mình đây là đang bị cái gì a.
"Đừng nói bậy. Mau ngủ đi."
Tối hôm đó, Cố Tiểu Tây cùng anh vận động đến nửa đêm, mãi cho đến khi anh mệt mỏi không chịu được nữa, liền nửa mê nửa tỉnh nói ra hai chữ kia, mới bằng lòng buông tha.
Cố Tiểu Tây vô cùng hài lòng, ôm anh trai thật lâu, lại hưng phấn đến nỗi không thể nào ngủ được.
Cả đời này, hắn sẽ không quên chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm đó. Ở trong phòng lấy nước chật hẹp của bệnh viện, câu nói kia của anh trai cứ vang lên bên tai hắn.
Em là chồng anh.
Đến nằm mơ, hắn cũng sẽ bật cười.
Trận này thật quỷ dị, đánh tới tận buổi trưa. Hai người đều ra mồ hôi đến ướt đẫm lưng áo, bèn đi tắm rửa lại. Bên ngoài khu nghỉ ngơi, Cố Tiểu Đông đành ở bên cạnh phòng thay đồ chờ bọn hắn.
Thế nhưng, mới chốc lát... lại xảy ra chuyện rồi!?
Tại cửa phòng, một người đàn ông với thân hình to lớn, vạm vỡ cùng khuôn mặt cực kỳ dữ tợn bước vào, nhìn liền biết hắn không giống người tốt. Một thân tráng kiện mới vận động xong, hắn liền muốn đi tắm rửa, nhưng khi đi ngang qua khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Cố Tiểu Đông, chân hắn không tự chủ mà tiến đến gần hơn.
"Anh chàng đẹp trai, sao không vào trong thế? Không còn chỗ hay sao? Đi với anh một chút, anh mang cậu đi tắm, anh đây không ngại cùng cậu chung một phòng!"
Cố Tiểu Đông ghét cay ghét đắng cái loại người này.
Lúc còn ở quê nhà, ngoại hình của anh rất gây chú ý, nhưng cũng không thấy một tên lưu manh nào ham muốn thân xác của anh. Xem ra, ở quê nhà, dân phong vẫn là rất thuần phác a. Tới Bắc Kinh, anh vẫn luôn nghiên cứu trong phòng, căn bản là chưa từng ra ngoài, nên vẫn chưa đụng qua chuyện như vậy bao giờ. A, ngoại trừ em trai Mạnh!
Anh hiển nhiên là không sợ hãi. Tiểu Tây... hai người bọn họ liền rất nhanh ra đây. Chỉ là với tính tình của Tiểu Tây, Tiểu Đông đoán chừng hai người bọn họ chắc là phải đánh nhau tới ngươi chết ta sống. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mình vẫn là nên xử lý cho tốt.
Anh đứng dậy, nói một câu, "Tôi mới tắm xong", rồi liền đi ra bên ngoài. Thấy anh có ý định bỏ đi, người đàn ông có thân hình cường tráng kia liền vươn tay bắt lấy cánh tay anh: "Đừng đi a, ở đây cùng anh tắm cho sạch chứ."
"Buông ra!" Cố Tiểu Đông hét lên một tiếng, liền xông ra ngoài. Bên ngoài nhiều người,chắc chắn hắn cũng không dám làm gì mình.
Trong phòng nghỉ ngơi còn có hai người nữa, nhưng lại không có ai quản chuyện này. Người kia thấy vậy nên càng ngày càng lớn mật, từ phía sau đuổi đến liền ôm lấy Cố Tiểu Đông, một tay kéo vào phòng thay quần áo, tay còn lại che miệng anh lại như sợ anh kêu lên. Hắn là muốn đem người này đến một nơi kín đáo, chiếm một chút tiện nghi. Ngược lại người này lại là nam nhân, hắn ta (Đông Đông đó) có thể thế nào chứ? Chỉ có thể ngậm bồ hòn thôi. Tiện nghi này... không chiếm thì thật sự phí quá.
Cố Tiểu Tây cùng Mạnh Lập Quân vừa từ phòng thay đồ đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh này.
Lúc đó, Cố Tiểu Tây như điên rồi, nhanh như chớp lao ra, Mạnh Lập Quân hầu như không thấy hắn chạy tới như thế nào, chỉ thấy hắn một quyền đánh mạnh lên mặt người kia, sau đó liền nghe một tiếng "Ầm", còn người kia thì đã nằm dưới đất.
"Tao làm thịt mày!" Mắt đỏ lên, Cố Tiểu Tây vồ tới muốn đánh tiếp, Cố Tiểu Đông gắt gao ôm chặt hắn lại, không cho hắn lao tới. Người kia bò dậy, quẹt đi vết máu ở khóe miệng, "Đến a, ông đây mà sợ mày à!" Tiện nghi thì không chiếm được, trên mặt lại còn nở hoa, hắn nhất định không thể chịu thiệt như vậy.
Mạnh Lập Quân cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ hung hăng của Cố Tiểu Tây. Hừ, khắp thế gian, ai có thể hung hăng hơn hắn chứ?!
Giờ phút này, nội tâm Mạnh Lập Quân kịch liệt diễn kịch: Tránh ra, để đó cho ông mày! Lão tử mới hung hăng hơn hắn, lão tử chính là tổ tông nhà hắn! Chính là hắn không cho ông đây biểu diễn. Trong mắt hắn, Cố Tiểu Tây chẳng là gì cả, hắn liền muốn đi tới đạp... đạp... đạp... Mạnh Lập Quân hùng hổ bước lên phía trước, cùng Cố Tiểu Tây ngươi chết ta sống đánh nhau một trận...
Cũng không ai thấy được từ lúc nào mà người kia đã rút dao găm ra.
Trong chớp mắt, Cố Tiểu Đông chỉ nhìn thấy bàn tay đang vươn ra của Mạnh Lập Quân đột nhiên bất động, sau đó lại bị người kia đẩy ngã. Hắn một tay ôm bụng, máu tươi tuôn ra...
"Tiểu Quân!" Hai người lao lên phía trước. Nhân cơ hội đó, người đàn ông kia nhanh chóng chạy trốn.
Bảo vệ nhanh chóng gọi 120. Ngay sau đó, xe cứu thương nhanh như chớp liền tới, họ mau chóng mang Mạnh Lập Quân đang bị thương phóng thẳng đến bệnh viện, rồi trực tiếp đưa cậu vào phòng cấp cứu. Cố Tiểu Đông lấy thân phận anh trai của hắn ký cam kết.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Cố Tiểu Đông trong lòng liên tiếp tự trách. Là do chính mình quá bất công. Cả hai đều là em trai mình, mà mình chỉ lo Tiểu Tây bị thương. Rõ ràng là mình thiên vị, che chở người nhà, không thèm đếm xỉa đến người ngoài. Có thể là Mạnh Lập Quân không nói gì, nằm ở trên xe cứu thương còn gắng gượng cười nói như không có chuyện gì với mình. Nhưng, Cố Tiểu Đông bây giờ rất hỗn loạn, trong lòng anh ngổn ngang vô số cảm xúc.
May mà dao găm không dài, không làm tổn thương đến nội tạng. Ca phẫu thuật rất thành công. Cố Tiểu Đông ngay sau đó liền gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Lương. Lúc ông tới, Mạnh Lập Quân đã được đưa vào phòng hồi sức.
Mạnh Thiệu Lương ngay khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, liền im lặng, chỉ nói để hắn cố gắng dưỡng thương, rồi mời người chăm sóc. Cố Tiểu Đông trong lòng băn khoăn, nên chủ động gánh trách nhiệm, mong được chăm sóc Mạnh Lập Quân. Sau đó, Mạnh Thiệu Lương liền cho phép Tiểu Đông đưa cơm ban ngày, còn đến tối để mời người khác chăm sóc.
Cố Tiểu Đông xin nghỉ phép, mỗi ngày đều tới bệnh viện đưa cơm, chăm sóc tận tình. Cố Tiểu Tây tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ đi theo anh trai.Dao găm chính là không đâm trên người mình, người ta là vì anh trai nên mới bị thương,mình cũng không tiện nói gì.
Tuy vậy, nhưng trên mặt cũng không che giấu được sự mất mát, Cố Tiểu Đông nhìn thấy, liền cảm thấy khó chịu vô cùng. Mặc dù đau lòng nhưng anh cũng không biết an ủi Tiểu Tây ra sao, trong lòng thật sự rất lo lắng.
Một hôm, hai người đến bệnh viện đưa cơm. Sau khi ăn xong, Mạnh Lập Quân tha thiết nhìn Cố Tiểu Đông: "Anh phải đi sao?"
Cố Tiểu Đông liền nhẹ dạ, " Không đi. Chiều nay, tôi ở cùng cậu."
"Ai!" Trên mặt liền hiện ra dáng vẻ của nụ cười, Mạnh Lập Quân thật sự rất vui vẻ.
Cố Tiểu Tây ở bên cạnh, không nói gì, nhanh chóng cầm lấy cái bình cách nhiệt đi lấy nước. Cố Tiểu Đông cũng đứng dậy, cầm lấy bột giặt đi theo.
Nước ở trong bể, Cố Tiểu Tây mở vòi ra cho nước chảy vào bình, lại không hề để ý nước sắp tràn ra ngoài. Thấy vậy, Cố Tiểu Đông nhanh chóng đi tới tắt vòi nước.
"Tiểu Tây, giận rồi?"
"Không có". Cố Tiểu Tây không quay đầu lại, rầu rĩ đáp.
"Cậu ấy là vì anh nên mới bị thương, anh chăm sóc cậu ấy là chuyện nên làm". Tiểu Đông mềm giọng giải thích.
"Ừm."
"Hơn nữa, chuyện lần này, anh cũng thấy hổ thẹn. Anh chỉ lo ngăn em, rõ ràng các em..."
"Em biết. Cậu ta cùng em cũng như nhau, chúng em đều là em trai anh." Cúi đầu, thật sự rất buồn lòng.
"Cậu ấy cùng em không giống nhau."
"..." Không giống nhau, bởi vì em không vì anh mà bị đâm sao?
Cố Tiểu Đông bước tới, áng chừng chiều cao của mình, rồi nhón chân lên, ghé vào tai Tiểu Tây nói điều gì đó. Chỉ thấy khi đó, mắt Cố Tiểu Tây liền sáng lên, miệng nhếch lên đến tận mang tai.
Trở về phòng bệnh, Mạnh Lập Quân liền phát hiện Cố Tiểu Tây liên tục cười khúc khích, cả buổi chiều đều không khép miệng lại được, điều này làm hắn hoài nghi não của Cố Tiểu Tây có vấn đề.
Cho đến bữa tối, Cố Tiểu Tây đi ra ngoài mua cơm, Mạnh Lập Quân liền hỏi Cố Tiểu Đông: "Sao nhìn cậu ta phấn khích thế anh? Trông như người sắp lấy vợ a."
Cố Tiểu Đông cười nhưng không nói.
Mặt giống như hồng thêm một chút?
Sau bữa tối, hai người chào tạm biệt trước sự ngờ vực của bệnh nhân, rồi quay về ký túc xá.
Ở trong phòng, Cố Tiểu Đông đang sắp xếp lại giường chiếu. Tắm rửa sạch sẽ xong, Cố Tiểu Tây từ trong phòng tắm đi ra, lại không để ý tóc còn đang nhiễu nước, liền đứng ở phía sau anh, nhỏ giọng yêu cầu: "Anh, lại gọi một tiếng nữa đi."
"Cái gì a." Cố Tiểu Đông làm bộ không hiểu gì.
"Buổi chiều, anh gọi em là gì a? Gọi lại một lần nữa xem."
Cố Tiểu Đông cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên. Buổi chiều, sao mình lại nói câu đó, mình đây là đang bị cái gì a.
"Đừng nói bậy. Mau ngủ đi."
Tối hôm đó, Cố Tiểu Tây cùng anh vận động đến nửa đêm, mãi cho đến khi anh mệt mỏi không chịu được nữa, liền nửa mê nửa tỉnh nói ra hai chữ kia, mới bằng lòng buông tha.
Cố Tiểu Tây vô cùng hài lòng, ôm anh trai thật lâu, lại hưng phấn đến nỗi không thể nào ngủ được.
Cả đời này, hắn sẽ không quên chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm đó. Ở trong phòng lấy nước chật hẹp của bệnh viện, câu nói kia của anh trai cứ vang lên bên tai hắn.
Em là chồng anh.
Đến nằm mơ, hắn cũng sẽ bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất