Chương 56: Quyển 3 Chương 53
Con người, ai mà chẳng thích mơ đẹp, nhưng có sự thật rằng cho dù bạn mơ thấy một giấc mơ đẹp hay xấu, thì nó đều nói lên rằng chất lượng giấc ngủ đang không được ổn, nếu như ngủ đủ say, đúng cách, sẽ không thể nào mơ.
Lâm Dư yên ổn say giấc cả đêm, lông mày giãn ra thư thái không mơ thấy cái gì cả.
Sáng sớm hôm nay không thấy bóng dáng mặt trời đâu, bên ngoài âm u, sau đó liền đổ thẳng một cơn mưa rào. Lúc bọn họ ở Dĩnh Sơn gặp phải cơn mưa rất to, thậm chí nó làm lỡ đến công tác, thế nhưng ở đây thì ngược lại, suốt một mùa đông vẫn không có một cơn mưa nào.
Nhiệt độ chợt giảm xuống, trong mưa còn kèm theo tuyết mịn, mà rèm cửa sổ trong nhà hai người vẫn không kéo kỹ, cho nên gió sẽ thông qua khe hở này thổi cho người ta không những thấy lạnh run mà còn thấy buồn ngủ, cũng như muốn ôm người bên cạnh thật chặt.
Tiêu Trạch dùng một tay siết chặt Lâm Dư vào trong ngực, cánh tay đang đặt sau lưng kia lại dời xuống ôm lấy cái mông đối phương, vào ngay lúc này, Lâm Dư gào gừ một tiếng lập tức tỉnh lại.
Nói thật, hành động này làm Tiêu Trạch sợ hết hồn, anh cũng biết tối qua mình khá là giống tên cầm thú, không thèm để ý nặng nhẹ quần quật ai kia một phen, cho nên hiện tại Lâm Dư phản ứng mạnh mẽ vậy, làm trong lòng anh nghi ngờ cái mông nhỏ kia bị thương.
“Đau sao?”
Lâm Dư vẫn còn trong cơn buồn ngủ, nhưng khi cậu biết mình đang trần trùi trụi dán vào người Tiêu Trạch, liền cảm thấy hơi bị xấu hổ, cộng thêm việc những hình ảnh đêm hôm qua phát lại trong đầu, còn kèm theo sự yêu thương dạt dào vô hạn. Mà dẫu cho là có tâm trạng gì cũng không thể khiến cậu quên đi thân thể đau nhức kia, từ con ngươi đến dưới lòng bàn chân không chỗ nào là không ê ẩm lạnh rét, bộ phận trung tâm kia là thảm nhất, cậu cảm thấy giống như bụ tàn phế luôn rồi.
“Anh ơi.” Vừa lên tiếng, phát hiện cổ họng khàn, cậu hừ hừ, “Người em đau.”
Tiêu Trạch thật không biết xấu hổ: “Tối hôm qua làm hơi hung, chắc em còn chưa quen.”
Lâm Dư vừa nghe, không lẽ cái ý này chinh là ráng làm thêm mấy lần, sau này quen là xong xuôi đó hả? Cậu giơ tay đánh vào ngực Tiêu Trạch một cái, giờ hai mắt sưng tấy đầy ướt át, có trừng cũng chả có nhiêu khí thế.
Tiêu Trạch xuống giường mặc quần áo vào, sau đó đi lấy một bộ đồ ngủ sạch tròng vào người cho Lâm Dư. Mở cửa sổ thông gió ra xong, anh sợ đối phương lạnh nên ôm vào lòng, quần lót mặc cho, uống nước cũng đút, giống như cưng chiều mà cưng hoài vẫn không thấy đủ vậy.
“Đừng nhúc nhích, anh bôi thuốc cho.” Tiêu Trạch vặn tuýp thuốc mỡ ra, “Phía sau sưng rồi, anh sẽ làm nhẹ không để đau em.”
Lâm Dư ôm cổ Tiêu Trạch, cái mông co rút chặt lại, đành nhỏ giọng nói: “Em muốn đi tiểu.”
Cậu nhúc nhích xíu còn không chịu được, nói chi là xuống giường bước đi, nhưng điểm quan trọng là do cậu sợ. Tối hôm qua bản thân bắn tận ba, bốn lần, cả người trở nên ảo ảo, cậu sợ mình sẽ… Không tiểu được.
Tiêu Trạch vừa đau lòng vừa buồn cười, ôm Lâm Dư vào phòng vệ sinh, lúc đi tới trước bồn cầu hỏi: “Tự em đứng, hay là muốn anh ôm em xì xì?”
Mặt Lâm Dư nóng bừng như xấu hổ mà nói: “Sao anh không nói dứt ra là anh thay em tiểu luôn đi?!”
Tiêu Trạch thả Lâm Dư xuống, rồi cho đối phương đạp lên mu bàn chân mình, cả người thì dựa vào lồng ngực. Bụng dưới của cậu bị một bàn tay lớn ôm đồm giữ lại, Lâm Dư đứng bủn rủn xiêu vẹo, hạ thân co giật một tí, sau một phút cuối cùng cũng tích ta tí tách tiểu ra.
Cậu cúi đầu, phút chốc tự dưng muốn giở bản tính trẻ con ra đùa một chút.
Cậu dù gì cũng là một thanh niên trai tráng, thế mà ngay cả đi phòng vệ sinh không thể đi được đúng là một sự sỉ nhục. Vẫn còn chưa xấu hổ xong, Tiêu Trạch liền ôm cậu đặt lên bồn rửa tay giúp cậu rửa mặt.
Thế là cả bữa sáng hôm nay, chỉ có răng là cậu tự mình đánh.
Ngày hôm qua cậu đã thu hoạch được một đống quần áo từ trong ra ngoài, nên hôm nay cho dù bán thân bất toại cũng phải mặc cho đẹp. Lâm Dư rửa mặt thay đồ xong, cậu liền tìm một cái khăn choàng che đi dấu trên cổ, cậu vịn tường đi xuống lầu, lúc đặt bước chân lên bậc đầu tiên là mười giờ rưỡi, đến khi kết thúc bậc cuối cùng thì kim đồng hồ chuyển sang mười một giờ mười, tương đương với việc chỉ có đi xuống lầu đã tốn hết bốn mươi phút.
Tiêu Trạch đã mở cửa tiệm sách lại, trứng bịp bợm kia không cho mình ôm, cho nên anh chỉ có thể làm chút chuyện khác như nấu cà phê xong, liền mở hộp bánh bích quy, sau đó kê cái đệm trên ghê salon đồng thời lấy tài liệu học tập đã chuẩn bị ra.
Lâm Dư ngồi xuống liền dòm vào: “Em đã thành ra vậy rồi còn học nữa hả? Bộ em có gì hận thù với trường học hay sao?!”
Tiêu Trạch tỏ vẻ nhẫn nại: “Vậy chứ em muốn đọc cái gì?”
“Gì cũng được, phải hài hước.” Lâm Dư vênh mặt hất hàm ra vẻ sai khiến chỉ chỉ giá sách, “Em cuốn sách tái bản mới nhất cuốn “Bách khoa toàn thư chuyện cười”, thêm cuốn “Khoảnh khắc vui vẻ” nữa.
Tiêu Trạch đem sách ra: “Ngài còn dặn dò gì không?”
Lâm Dư nhìn quanh một vòng: “Hết rồi, lui ra đi.”
Tiêu Trạch nhẫn nhịn rất mệt, anh đút hai tay vào túi, cả người như muốn bốc lửa. Lúc này Lâm Dư cũng sợ đến rụt cổ lại, chủ động lôi tay phải của anh ra, xong xuôi vẫn chưa hết, còn đem cánh tay ấy đặt lên đỉnh đầu của mình.
Tiêu Trạch vốt ve mái tóc vừa dày lại mềm của cậu: “Muốn làm gì nữa?”
“Đừng giận, em chỉ muốn phách lối một chút thôi.” Lâm Dư cảm thấy mình đúng là hơi sợ hãi, nhưng sợ này không phải không tốt. Lúc này Tiêu Trạch đã khom lưng hôn một cái lên mặt cậu, rồi nói: “Có phách lối thêm vài lần cũng được, sao lần nào cũng bị dọa cho sợ thế này.”
Lâm Dư lập tức trở nên hí hửng: “Có chết đuối mới biết bao, thì giờ có hù chết mới ra gan dạ.”
Tiêu Trạch bị cậu làm cho vui lấy, lúc sau nụ cười dần dần biến đi, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Lâm Tiểu Dư, em đúng là ăn ngon thật.”
Lâm Dư chợt lè lưỡi: “Tiêu, Tiêu đại ca, anh cũng không tệ nhà.”
Cơn mưa rào kia lúc sau không còn, chỉ còn dư lại tuyết mà thôi. Hoa tuyết rơi xuống vẫn chưa kịp biến thành hình thù gì đã tan đi, làm cho phố lớn ngõ nhỏ cũng trở nên ẩm ướt. Mùng một đầu năm ai ai cũng phải đi chúc tết, khí trời còn kinh khủng cỡ này, nên cả ngày không có một vị khách nào ghé thăm.
Tiêu Trạch đã trở về viện nghiên cứu, cho nên anh cũng không chú ý tới việc sẽ khôi phục tình hình kinh doanh cửa tiệm này như lúc trước, bản thân thấy vui là được, còn chuyện kiếm tiền thì không thèm quan tâm. Vì thế vừa mới qua buổi trưa, anh liền chuẩn bị đóng cửa, coi như có thể tiết kiệm tiền điện.
Lâm Dư nghỉ ngơi hết mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng xem như khá lên được một chút, chậm rãi đi chậm ra cửa xoay bảng hiệu lại, đồng thời giúp anh dọn dẹp. Cậu đưa lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở bên đường, cũng không nhìn thấy người trên xe kéo vali đi tới.
Đợi cho đến khi tiếng bước chân ngừng ở phía sau, rốt cục cậu mới phát hiện ra, xoay người, bất ngờ nói: “Đại ca!”
“Tiểu đệ!” Người đến dĩ nhiên là Hướng Vị Vân!
Hướng Vị Vân đã cạo đi chòm râu của mình, trên người mặc một thân âu phục ba lớp (*), bà mẹ nó hệt như là một quý ông. Ông kéo vali, dưới chân mang đôi giày da bóng lưỡng, thần thái trong mắt sáng láng, hoàn toàn khác biệt với vẻ chán chường lúc trước.
Lâm Dư nhìn đến sửng sốt, vòng quanh Hướng Vị Vân dòm cho kỹ hơn: “Đại ca, nửa tháng không gặp, ông thay đổi thật nhiều!”
“Tiểu đệ, cái này phải cảm ơn đệ, lúc đệ đi rồi, đại ca liền bế quan suy nghĩ, hiểu rõ bản thân có bao nhiêu uất ức không thể cứ như vậy mà chờ chết, cho nên ta muốn chỉnh đốn lại non sông!”
Lâm Dư hoảng loạn nói: “Ông còn muốn về nước Ngô hả?!”
“Ha ha, cũng không phải. Đến thì dễ, mà đi thì khó, không biết đời này liệu ta còn có cơ hội nào quay về nước Ngô hay không, nhưng lúc này ta không muốn uổng thêm ngày nào ở cuộc sống hiện đại này nữa.” Hướng Vị Vân đặt tay lên vai Lâm Dư, “Sau khi đại ca nghĩ thông suốt rồi liền chuẩn bị đi tìm đệ, còn muốn trước đêm giao thừa tổ chức tiệc cùng đệ, nhưng mà cho dù ta là Phù Sai, khi đối mặt xuân vận(*) cũng chỉ có thể cuối đầu, cho nên đành phải trì hoãn lại.”
(*) hiện tượng người dân đổ xô về nhà, về quê ăn tết làm cho tình trạng giao thông bị ùn tắc nghiêm trọng.
Lâm Dư sóng vai cùng Hướng Vị Vân đi vào, vừa bước vào cửa liền đụng ngay ánh mắt của Tiêu Trạch. Tiêu Trạch ngẩn ra vài giây mới nhận ra người này là Hướng Vị Vân, cố gắng trấn tĩnh sự khổ tâm đang muốn bừng lên xuống. Anh thật sự không muốn thấy người này chút này, vì anh cả thấy vị này khiến người ta cảm thấy bực mình.
Ngược lại với anh, Hướng Vị Vân tỏ vẻ rất nhiệt tình, chào hỏi xong cũng không có ý định ở lại, bởi vì ông vẫn chưa tìm ra được nơi ở. Ông biết Lâm Dư sẽ cho mình ở lại, thế nhưng không muốn gây thêm phiền cho người ta, nên khăng khăng đòi ngủ khách sạn.
Mặt đường trơn trợt không dễ đi, thành ra Tiêu Trạch phải lái xe dẫn hai vị huynh đệ này đi tìm chỗ, yêu cầu của Hướng Vị Vân khá đơn giản, chỉ cần năm sao là được, cho nên không khó tìm mấy. Có chỗ đặt chân cũng xem như có chỗ thuộc về, anh có thể an tâm đôi chút. Lúc này Hướng Vị Văn đứng trước cửa sổ trong phòng quan sát thành phố, mà thần thái cực kỳ giống như một đại vương đứng ở trên thành phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ.
Tiêu Trạch hỏi: “Đại sư Hướng, ông tới tìm Lâm Dư để chơi, hay là có tính toán gì?”
Hướng Vị Vân xoay người lại: “Ta tìm tiểu đệ để – cùng nhau tạo nghiệp lớn.”
Chân Lâm Dư nhũn ra: “Ngay cả công việc đàng hoàng tôi còn chưa muốn làm, đại ca à, ông không cần nghĩ đến tôi đâu…”
“Tiểu đệ, đệ không cần sợ, khoản tiền của đại ca sẽ chờ đến khi ngày Đông Sơn Tái Khởi phát huy tác dụng, bây giờ chỉ cần hai huynh đệ ta đồng tầm hiệp lực, sẽ không cần lo không tạo ra được một sự nghiệp lẫy lừng.” Ánh sáng trong mắt Hướng Vị Vân bắn ra bốn phía, “Tuy là ta hiện tại chỉ co mấy triệu, nhưng lúc ban đầu dựng nghiệp là bàn tay trắng không có nổi mười ngàn, không phải vẫn thành công đó sao?”
Trong lòng Lâm Dư như bị rưới lên lửa: “Đại ca, nhưng tôi chỉ có thể xem bói mà thôi!”
Tiếng cười Hướng Vị Vân vang vọng bốn bức tường: “Vậy xem như đại ca có thần tiên trợ giúp rồi! Chờ chuyện làm ăn của đại ca trở nên giàu mạnh, sẽ có vô số kẻ giàu có quan chức qua lại cùng ta, lúc đó đệ chỉ cần xem phong thủy cho mấy tòa biệt thự là có thể không lo ăn uống nữa rồi!”
Hai mắt Lâm Dư tỏa sáng lấp lánh, xem phong thủy cho người giàu, từ đây có thể ăn ngon mặc đẹp, đây không phải là cuộc sống trong mơ trước đây của cậu hay sao?
Tiêu Trạch thấy tình thế không ổn, liền xách cổ Lâm Dư lên chuẩn bị rời đi, Lâm Dư giãy dụa không chịu đi, cậu nhất định phải ở lại để bàn bạc kỹ càng. Anh khổ tâm, khẽ nói: “Mau ngoan ngoãn cùng anh về, cái mông hết đau chưa? Người còn mỏi không?”
Nghe xong mặt Lâm Dư liền đỏ lên: “Ở với anh không chừng mông càng đau, người càng mỏi thì có.”
Cuối cùng, Tiêu Trạch đành xách Lâm Dư đi thẳng ra ngoài rời khỏi khách sạn, anh nhớ tới giấc mơ đã lâu rồi của Lâm Dư, cậu mơ rằng bản thân anh không sống qua năm ba mươi tuổi. Hiện tại anh cảm thấy giấc mơ đó không chính xác mấy, anh đoán là bản thân có lẽ không sống qua năm ba tuổi, ngày thứ hai của tuổi hai mươi chín đã bắt đầu thấy suy sụp rồi.
Lâm Dư vẫn còn đang đắm chìm trong cơn ảo tưởng giàu nhanh của mình, cậu nghĩ xong rồi, chờ cậu biến thành quý ông trăm vạn, cậu sẽ mở một câu lạc bộ bói toán Lâm thị, mở ở bên cạnh quán bar Xinh Đẹp, sau đó còn thuê bảo mẫu hầu hạ Tiêu Trạch lúc anh đi khảo sát, cho anh làm việc thoải mái, vui sướng kiếm tiền. Quan trọng nhất là, cậu sẽ nhanh chóng vọt về nhà tranh quyền giám hộ nuôi Đậu Đậu, sau đó sẽ chăm sóc cho anh đến cuối cuộc đời.
Càng nghĩ càng vui, cậu hì hì cười ra tiếng, đôi mắt cong thành hai vòng cung.
Tiêu Trạch đạp mạnh lên ga, có lẽ là do anh không chịu nghiêm khắc ngăn cắn, mới tạo thành tâm lý phản nghịch cho đứa nhóc kia, vả lại vừa mới qua khỏi sinh nhật, quan hệ của cả hai cũng tiến thêm một bước, cho nên anh mới không nỡ khiến cậu khó xử.
Còn thêm một chuyện nữa là, anh muốn tự mình tìm hiểu thử về con người Hướng Vị Vân này. Từ trước đến giờ đều là Lâm Dư tiếp xúc với ông ta, anh chưa từng nghe ông kể bất cứ thứ gì, cho nên hiện tại muốn điều tra một phen.
Tiêu Trạch cũng không đợi lâu, sáng sớm ngày hôm sau Hướng Vị Vân cũng đến, còn mang theo bữa sáng cho hai người bọn họ. Hiệu sách Mắt Mèo lại quay về trạng thái kinh doanh cà lơ phất phơ, sáu con mèo nằm bò ra rải đều từng nơi, còn ba người thì ngồi trên ghế salon uống cà phê, nhìn qua vô cùng nhàn nhã.
Lâm Dư nhét miếng sủi cảo tôm vào mồm: “Đại ca, lúc trước ông kinh doanh cái gì vậy?”
Hướng Vị Vân trả lời: “Lúc mới chân ráo chân ướt vào thì cái gì cũng thử qua, sau đó ta liền chuyên tâm vào việc kinh doanh đồ dùng trong nhà và quần áo, cửa hàng quần áo giao cho bà nhà quản lý, cả hai ta đều rất bận, bận đến nổi không gặp f9ược mặt nhau, nếu như gặp cũng chỉ nói vài câu trong công ty.”
“Tiểu đệ, những giai đoạn đầu luôn khó khăn nhất, đệ biết tại sao không? Bởi vì lúc đó không có kinh nghiệm, cho nên có rất nhiều vấn đề không biết xử lý ra sao hay cách xử lý sao cho linh hoạt. Đại ca đã ngã một lần, tuy không còn gia tài ngàn tỉ, vợ con bỏ đi, thế nhưng vẫn còn kinh nghiệm phong phú và đống thủ đoạn.” Tham vọng của Hướng Vị Vân bừng bừng, “Điều đáng tiếc nhất của Phù Sai ta chính là lãng phí mấy năm quy ẩn chốn núi rừng kia, mà có mất thì mới có được, để cho ta biết đệ, chứng minh trời cao không tệ với ta.”
Lâm Dư nuốt ực một miếng sủi cảo tôm: “Đại ca, gặp được ông cũng là phúc phận của tôi.”
Tiêu Trạch ngồi ở bên cạnh bèn ho nhẹ một tiếng, hiện tại tự dưng lên cơn thèm làm điếu thuốc, anh cảm thấy Lâm Dư cứ như thằng nhỏ ngốc vậy, bản thân phiêu bạt nhiều năm như vậy e là sớm đã bị lừa đem bán mấy trăm lần, hiện tại an toàn sống sót có thể nói là một kỳ tích trên thế giới.
Anh nhả ra vòng khói: “Đại sư Hướng, tôi nghe Tiểu Dư nói ông xuyên qua đến, tuy rằng không tin mấy nhưng vẫn có chút tò mò. Thế ông sống như thế nào trước khi đến thế giới này?”
Hướng Vị Vân thở dài một cài, ánh mắt trôi về phía ngoài cửa sổ: “Đó là một cuộc sống mà hai người sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm qua.”
“Ta gào thét người khắp chốn cung, ta ở hướng đông, mặt trời cũng phải vì ta mà mọc ở hướng đông, thế giới của ta cũng không có đúng hay sai, mà chỉ có ta vui hay không vui mà thôi.”
“Các đời quân vương và thái tử đều như vậy, chỉ có điều nếu hiểu được ắt sẽ thành minh quân, không thì thành hôn quân. Ta lập chí muốn nước Ngô trở nên hùng mạnh, chinh chiến bốn phương mở rộng biên cương. Ta muốn biến nước Ngô trở thành nước mạnh nhất, Phù Sai ta cũng là vị vương giỏi nhất!”
“Nhưng mà cũng nói thật, một khi đã tiếp cận thẩm mỹ của xã hội hiện đại, thì đúng là y phục trang sức nước Ngô không thể đẹp bằng. Ta rất thích mấy bộ âu phục, nhìn vào có vẻ trang trọng, còn ca-ra-vat thì không, ta thấy nó như chấp hành hình phạt treo cổ.”
Lâm Dư nghe vui tai, nhỏ giọng hỏi Tiêu Trạch: “Anh, có phải là rất thật không? Trách sao em không tin cho được.”
Tiêu Trạch quan sát kỹ biểu cảm của Hướng Vị Vân, có lúc đối phương tình cờ ngây người cau mày, rồi lại cười khẽ than thở, mà trước sau gì đều rất tự nhiên, không hề có chút nào tỏ vẻ đang nói dối hay hư cấu gì. Anh chợt nhớ tới còn có báo cáo chưa viết xong, liền bưng cà phê đi lên, để lại tầng một này cho Lâm Dư và Hướng Vị Vân.
Lúc sau hai huynh đệ tiếp tục thương lượng kế lớn làm giàu, ăn nói còn mạnh mồm hơn cả bản tin thời sự.
Hướng Vị Vân chừng mười mấy tuổi đã bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, mấy năm trước phá sản nên tinh thân dần sa sút đi, năm nay đã năm mười bốn tuổi, điều đó có nghĩa là tài sản chất cao như núi kia ít nhất cũng dùng được mười mấy năm, hoặc là trong lúc đó tiêu xài không mấy dư giả. Tiêu Trạch thay hai người kia tính thử một chút, chờ bọn họ đông sơn tái khởi, phỏng chừng anh đã leo lên cái ghế phó viện trưởng viện nghiên cứu rồi.
Tiêu Trạch ngồi viết báo cáo trong phòng sách, đầu ngón tay bị cóng đến có chút tê buốt. Vốn là một người có đầu óc hoàn mỹ sắp qua ba mươi, cho nên anh vẫn không thể nào tin được chuyện Hướng Vị Vân xuyên qua kia, hiện tại nghiêng về một suy nghĩ khác– khả năng là Hướng Vị Vân có vấn đề về đầu óc.
Dưới hiệu sách lầu một, Lâm Dư vẫn đang cùng Hướng Vị Vân thân thiết nói chuyện trên trời dưới đất, lúc Lâm Dư đoán mệnh bịp bợm người ta cũng chỉ có một bộ dáng, thế nhưng khi híp mắt cười, sẽ trở thành một người nghe tâm lý.
“Đại ca, ông nói tôi nghe chút cuộc sống trước khi phá sản đi, tôi muốn biết người giàu họ sẽ làm gì qua ngày.”
“Quý ông ngàn tỉ cũng là người, phải ăn uống ngủ nghỉ mà.” Tư thế ngồi ngay ngắn của Hướng Vị Vân rất tao nhã, ông chỉ chỉ chiếc xe Jeep ngoài cửa sổ, “Trước đây ta sống biệt thự, đi vào cửa lớn còn phải qua hoa viên, nhân viên quản lý hoa viên có chạy con xe Jeep này, rất thực dụng.”
Lâm Dư nhếch miệng: “Từ cửa vào nhà mà phải lái xe luôn hả?!”
“Dĩ nhiên rồi, diện tích của hoa viên rất lớn, bao gồm sân nhà chính có ba cái bể bơi, sân bóng, chỗ chơi cho trẻ con, khoảng cách không gần, đi bộ hao giày. Ta mang giày mấy vạn một đôi, mà chất lượng của đôi mấy vạn cũng không hơn mấy trăm là bao, bởi vì khi mang giày mấy vạn không dám đi đường quá nhiều.”
Trước mắt Lâm Dư hóa thành màu đen: Tôi thấy tốt nhất là xe thể thao mui trần, vô cùng ngầu luôn.”
Hướng Vị Vân gật đầu: “Đệ thích sao? Chờ sau này đại ca sẽ tặng cho đệ. Trước đây đại ca có gara, góp nhặt mua không ít xe thể thao, đến khi có con trai, hàng năm đều làm riêng cho nó một chiếc xe, từ nhỏ đến lớn cũng chừng mười mấy chiếc chứng kiến nó trưởng thành.”
“Mịa nó…” Tim Lâm Dư như bị moi móc rỗng toét, gió lạnh thổi qua vù vù, “Đại ca, người có tiền như bọn ông hay chơi cái gì? Tôi nhớ người khách giàu nhất từng tiếp xúc qua rất thích chơi golf, ông ta nói một cây gậy tận mười mấy vạn, là thật sao?”
Hướng Vị Vân khẽ mỉm cười: “Ta không thích chơi golf, bởi vì từng có một lần làm tư thế cầm không đúng bị đau eo, thành ra không chơi nữa, thành ra mới đem gậy bảy mươi vạn đưa cho dì quét tước trong phòng chứa đồ để cho bà ấy bện thành chổi mà dùng. Sau đó thì ta bắt đầu mê phong thủy, mà một khi mê thì không thể nào cản được, cho nên ta nuôi hơn trăm vị đại sư phong thủy, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi nghe bọn họ tranh luận với nhau.”
Lâm Dư hận ghê hồn, tại sao cậu không gặp Hướng Vị Vân sớm một chút chứ, nếu mà khi đó có thể gia nhập dưới trướng tập đoàn phong thuỷ, không chừng giờ đã vang danh trong lẫn ngoài nước rồi.
Lâm Dư sa vào bên trong thế giới mà Hướng Vị Vân kể, bên trong thế giới kia cực kỳ khác xa so với cậu tưởng tượng, có thể hô mưa gọi gió, tinh thần lúc nào cũng thắng lợi vui sướng. Cậu không còn tâm trạng đâu tìm tòi Hướng Vị Vân có phải Phù Sai hay không, mà bắt đầu xem ông là một đại ca bí ẩn, là một người dưng xa lạ có duyên trói buộc với nhau, nhất thời mở ra một khoảng trời mới.
“Chà, mới chớp mắt thôi nói nhiều vậy rồi.” Hướng Vị Vân dường như đã trút hết mọi thứ ra ngoài, cả người khoan khoái hẳn lên, “Tiểu đệ, đại ca khát quá, đệ làm cho ta một tách cà phê đi.”
“Vâng!” Lâm Dư chạy tới quầy bar nấu cà phê, cậu chưa từng dùng tới máy pha nên có chút không quen, trong quá trình đợi, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng phanh xe gấp vang lên, vừa ngẩng mắt nhìn lên, thì ra là chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Tiêu Nghiêu.
Lâm Dư chép miệng một cái, sau khi nghe qua mớ quá khứ của Hướng Vị Vân, liền cảm thấy phong cách của chiếc xe thể thao này khá ư là tẻ nhạt vô vị.
Tiêu Nghiêu mặc một cái áo len màu trắng, ở ngoài áo len là một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, trên mặt thoa lớp phấn lót trắng nhất từng đề cập đến. Sau khi xuống xe y đạp trên tuyết bước đi, thần thái vừa kiêu căng lại lạnh lùng, lúc thở ra một làn khói trang còn thoang thoảng thấy được một sự buồn ngủ nhè nhẹ.
Hệt như một đóa thủy tiên trắng, cũng như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn.
Đi tới cửa, Tiêu Nghiêu ôm lấy Lão Bạch, hoa tuyết trên tóc tan thành nước mưa, làm nổi bật vẻ quyến rũ mê người của y. Lâm Dư nhìn đến sững sờ, ôm máy cà phê cảm thán: “Anh xinh đẹp, hôm nay anh đẹp quá à.”
“Dẹp em đi, ngày nào mà anh chẳng đẹp?” Tiêu Nghiêu đi tới trước quầy bar, “Có biết tại sao cuối năm anh lại mặc cả cây trắng không?”
Lâm Dư hỏi: “Tại sao thế?”
Tiêu Nghiêu nở một nụ cười lạnh ngắt: “Vậy anh hỏi em, mười tám rồi, Tiêu Trạch đã ngủ với em chưa?”
Lâm Dư có hơi thẹn, chỉ biết cúi đầu yên lặng khuấy cà phê, không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi y. Tiêu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đây là ngầm thừa nhận, y không thèm sợ nóng gì mà ngửa đầu thủ tiêu mớ cà phê vừa mới nấu xong của Lâm Dư, sau đó dùng giọng căm hận nói: “Anh mặc cây trắng, là vì anh thủ tiết! Từ nay về sau, ở chỗ này của anh, cậu ta đã chết rồi!”
Lâm Dư sợ quá chừng: “Anh muốn tuyệt giao với anh em sao? Không đến mức đó chứ!”
“Tuyệt giao cái chó, chỉ là anh buông cậu ta thôi.” Tiêu Nghiêu động đậy khóe miệng, khí chất kiêu ngạo vừa nãy cũng tan biến sạch sành sanh, lúc này chỉ còn lại thái độ xấu xa phóng túng: “Em trai, lúc cả hai làm anh em dùng tư thế gì? Anh thích tư thế sau lưng, em cũng nghe qua Giang Kiều kêu dâm đãng biết bao nhiêu mà, sao sao? Anh và anh em ai mạnh hơn?”
Lâm Dư nhe răng: “Anh đừng có hỏi nữa!”
Cậu gầm nhẹ xong nhìn thấy Hướng Vị Vân bên cửa sổ đã đứng dậy khỏi ghế sa lông, mắt cứ nhìn chằm chằm bên này không nhúc nhích, trên mặt chỉ còn dư lại sự kinh ngạc và hoảng hốt.
Tiêu Nghiêu nhìn theo tầm mắt Lâm Dư quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hướng Vị Vân.
Viền mắt Hướng Vị Vân đỏ hồng: “Tây Thi, là nàng sao?”
Tiêu Nghiêu thướt tha dịu dàng vén tóc tai, nghĩ thầm người anh em này đúng là thật biết nhìn người. Lâm Dư đứng sau lưng cứng như đá, toàn bộ tư dưng logic như bị chập mạch. Hướng Vị Vân cho Tiêu Nghiêu là Tây Thị, không lẽ giấc kia là thật sao?
Nhưng lúc Hướng Vị Vân đến chỉ mới mười mấy tuổi, chắc hẳn chưa từng nhìn thấy Tây Thi kia mà?
Hướng Vị Vân si ngốc nhìn Tiêu Nghiêu, sau khi nhận ra đối phương là nam mới than thở một cái như tạo hóa trêu người, có vẻ như bị đả kích hơi lớn, cầm lấy khăn choàng chuẩn bị rời đi.
Lúc mới bắt đầu, Tiêu Nghiêu cho là vị đại ca này bị sắc đẹp của mình làm cho chấn động, thế nhưng cảm giác hình như có gì đó sai sai, liền quay đầu hỏi Lâm Dư: “Em trai, người này xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ như là anh làm cho ông ta rất thất vọng ấy?”
Lâm Dư chế nhạo nói: “Chắc là nhìn anh giống với một người bạn của ông ấy.”
“Đại ca,” cậu đuổi theo, sau đó đưa Hướng Vị Vân ra bên đường đón xe, “Đó là bạn tốt của anh tôi mở quán bar, không phải Tây Thi.”
“Ta hiểu, là ta đường đột, Tây Thi sẽ không đến hiện đại, càng không thể là một nam nhân.” Hướng Vị Vân giơ tay đón lấy một bông hoa tuyết, “Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vận mệnh luôn là như vậy.”
Lâm Dư hỏi: “Đại ca, lúc ông tới hiện tại phải nên là chưa gặp Tây Thi phải không?”
Hướng Vị Vân choáng váng, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ: “Đúng vậy, ta biết được Tây Thi cũng chỉ qua những tài liệu sách sử, sau đó phác họa trong đầu thì bộ dạng lại giống y như đúc vị tiên sinh kia. Lại nói ‘Trang sinh hiểu mộng"(*), ảo tưởng của ta chắc chỉ là thoáng mây bay mà thôi.”
(*) Một ngày Trang Tử nằm mơ nhìn thấy mình biến thành bướm, khi tỉnh phát hiện bản thân vẫn là Trang Tử, thế là ông không bỗng phân vân không biết mình là bướm mơ thành Trang Tử, hay là Trang Tử mơ thành bướm.
Xe taxi đến, Hướng Vị Vân nói lời tạm biệt rồi trở về khách sạn. Lâm Dư đứng ở bên lề đường một hồi lâu, tâm tư đầy nhiễu loạn, nhưng không thể nào chặt đứt đi luồng suy nghĩ ấy. những câu Hướng Vị Vân kể có rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng đây là chuyện gì?
Cậu quay người đi vào, mâu thuẫn kia cũng chính là minh chứng cho việc lời nói của Hướng Vị Vân có lỗ thủng, có thể chuyện Hướng Vị Vân xuyên qua là giả, thế nhưng tại sao ông lại muốn bịa ra chuyện này?
Lâm Dư về tới nhà sách, đúng lúc Tiêu Trạch đã viết xong báo cáo nãy giờ, cậu nhìn đối phương ngồi xổm ở giá sách lộ ra gò má dịu dàng trêu đùa với mèo, chỉ muốn đem mấy phiền não kia quên sạch sành sanh.
“Anh ơi!” Cậu chạy tới ngồi cạnh bên Tiêu Trạch, Tiêu Trạch đang vuốt ve phía sau lưng cho Tiêu Danh Viễn, nên cậu sờ vào mu bàn tay anh, “Sau này em sẽ không nghe lời của ai nữa, mà chỉ nghe của anh thôi.”
Tiêu Trạch trở tay lại nắm chặt lấy tay cậu: “Muốn cải tà quy chính rồi?”
Lâm Dư vui cười: “Ừm, có nhiều người không đáng tin, em phải chú ý một chút.”
Đến buổi chiều thì tuyết ngừng, cư dân xung quanh đi tản bộ cùng đọc sách, trong cửa hàng dần náo nhiệt lên. Đống sách đặt trước khi đi vẫn dời mãi cho tới bây giờ, nếu không phải ông chủ kia không về quê, thì e là phải chờ tới năm sau mới có thể nhận được.
Hai hòm sách lớn chuyển vào trong tiệm, nhiệt tình của những vị khách quen cũng tăng vót lên, chuẩn bị vây xem hiện trường mở hòm ra. Tiêu Trạch cầm dao rạch đường ra rồi mở, Lâm Dư đứng ở bên cạnh cầm giấy bút chuẩn bị ghi chép định giá.
“Đường dính tuyết, nên bên ngoài có hơi ướt, mọi người về nhà nhớ phơi cho khô.” Tiêu Trạch kiểm tra chỉ bị ướt một tầng, sau đó mở hòm ra mặt đất bày hết sách ra cho mọi người dễ chọn lựa.
Lâm Dư mang mấy cuốn sách ướt đặt lên bàn và ghế salon phơi, một lúc sau cũng sắp xếp xong, còn mấy quyển cuối thì ôm đến chỗ quầy bar phơi tiếp. “Những sách này cũ ghê, không còn bìa sách luôn chứ.” Cậu mở từng quyển một ra, ngón tay vì thế mà trở nên ẩm ướt.
Sau khi mở ra đến quyển cuối bỗng có một tấm báo cũ bên trong rơi xuống, chắc là sách bán cho vựa ve chai, sau khi qua tay nhiều người bay đến tiệm sách.
“Đ*t mợ.” Tiêu Trạch nhặt báo lên lật ra, nhìn thấy bức ảnh ngay chỗ gấp, “Trứng bịp bợm, người này hình như rất quen?”
Lâm Dư đến gần, nhìn thấy một thông báo tìm người ở dưới tờ góc báo ố vàng, bức ảnh hơi mờ nhưng cậu có thể nhìn ra người đó là Hướng Vị Vân, mà sau khi thấy tên xong, liền sợ đến nổ bùm một cái.
Tiêu Trạch nói: “Tiên sư nó, thì ra tên thật của ông ta đúng là Ngô Phù Sai.”
Lâm Dư yên ổn say giấc cả đêm, lông mày giãn ra thư thái không mơ thấy cái gì cả.
Sáng sớm hôm nay không thấy bóng dáng mặt trời đâu, bên ngoài âm u, sau đó liền đổ thẳng một cơn mưa rào. Lúc bọn họ ở Dĩnh Sơn gặp phải cơn mưa rất to, thậm chí nó làm lỡ đến công tác, thế nhưng ở đây thì ngược lại, suốt một mùa đông vẫn không có một cơn mưa nào.
Nhiệt độ chợt giảm xuống, trong mưa còn kèm theo tuyết mịn, mà rèm cửa sổ trong nhà hai người vẫn không kéo kỹ, cho nên gió sẽ thông qua khe hở này thổi cho người ta không những thấy lạnh run mà còn thấy buồn ngủ, cũng như muốn ôm người bên cạnh thật chặt.
Tiêu Trạch dùng một tay siết chặt Lâm Dư vào trong ngực, cánh tay đang đặt sau lưng kia lại dời xuống ôm lấy cái mông đối phương, vào ngay lúc này, Lâm Dư gào gừ một tiếng lập tức tỉnh lại.
Nói thật, hành động này làm Tiêu Trạch sợ hết hồn, anh cũng biết tối qua mình khá là giống tên cầm thú, không thèm để ý nặng nhẹ quần quật ai kia một phen, cho nên hiện tại Lâm Dư phản ứng mạnh mẽ vậy, làm trong lòng anh nghi ngờ cái mông nhỏ kia bị thương.
“Đau sao?”
Lâm Dư vẫn còn trong cơn buồn ngủ, nhưng khi cậu biết mình đang trần trùi trụi dán vào người Tiêu Trạch, liền cảm thấy hơi bị xấu hổ, cộng thêm việc những hình ảnh đêm hôm qua phát lại trong đầu, còn kèm theo sự yêu thương dạt dào vô hạn. Mà dẫu cho là có tâm trạng gì cũng không thể khiến cậu quên đi thân thể đau nhức kia, từ con ngươi đến dưới lòng bàn chân không chỗ nào là không ê ẩm lạnh rét, bộ phận trung tâm kia là thảm nhất, cậu cảm thấy giống như bụ tàn phế luôn rồi.
“Anh ơi.” Vừa lên tiếng, phát hiện cổ họng khàn, cậu hừ hừ, “Người em đau.”
Tiêu Trạch thật không biết xấu hổ: “Tối hôm qua làm hơi hung, chắc em còn chưa quen.”
Lâm Dư vừa nghe, không lẽ cái ý này chinh là ráng làm thêm mấy lần, sau này quen là xong xuôi đó hả? Cậu giơ tay đánh vào ngực Tiêu Trạch một cái, giờ hai mắt sưng tấy đầy ướt át, có trừng cũng chả có nhiêu khí thế.
Tiêu Trạch xuống giường mặc quần áo vào, sau đó đi lấy một bộ đồ ngủ sạch tròng vào người cho Lâm Dư. Mở cửa sổ thông gió ra xong, anh sợ đối phương lạnh nên ôm vào lòng, quần lót mặc cho, uống nước cũng đút, giống như cưng chiều mà cưng hoài vẫn không thấy đủ vậy.
“Đừng nhúc nhích, anh bôi thuốc cho.” Tiêu Trạch vặn tuýp thuốc mỡ ra, “Phía sau sưng rồi, anh sẽ làm nhẹ không để đau em.”
Lâm Dư ôm cổ Tiêu Trạch, cái mông co rút chặt lại, đành nhỏ giọng nói: “Em muốn đi tiểu.”
Cậu nhúc nhích xíu còn không chịu được, nói chi là xuống giường bước đi, nhưng điểm quan trọng là do cậu sợ. Tối hôm qua bản thân bắn tận ba, bốn lần, cả người trở nên ảo ảo, cậu sợ mình sẽ… Không tiểu được.
Tiêu Trạch vừa đau lòng vừa buồn cười, ôm Lâm Dư vào phòng vệ sinh, lúc đi tới trước bồn cầu hỏi: “Tự em đứng, hay là muốn anh ôm em xì xì?”
Mặt Lâm Dư nóng bừng như xấu hổ mà nói: “Sao anh không nói dứt ra là anh thay em tiểu luôn đi?!”
Tiêu Trạch thả Lâm Dư xuống, rồi cho đối phương đạp lên mu bàn chân mình, cả người thì dựa vào lồng ngực. Bụng dưới của cậu bị một bàn tay lớn ôm đồm giữ lại, Lâm Dư đứng bủn rủn xiêu vẹo, hạ thân co giật một tí, sau một phút cuối cùng cũng tích ta tí tách tiểu ra.
Cậu cúi đầu, phút chốc tự dưng muốn giở bản tính trẻ con ra đùa một chút.
Cậu dù gì cũng là một thanh niên trai tráng, thế mà ngay cả đi phòng vệ sinh không thể đi được đúng là một sự sỉ nhục. Vẫn còn chưa xấu hổ xong, Tiêu Trạch liền ôm cậu đặt lên bồn rửa tay giúp cậu rửa mặt.
Thế là cả bữa sáng hôm nay, chỉ có răng là cậu tự mình đánh.
Ngày hôm qua cậu đã thu hoạch được một đống quần áo từ trong ra ngoài, nên hôm nay cho dù bán thân bất toại cũng phải mặc cho đẹp. Lâm Dư rửa mặt thay đồ xong, cậu liền tìm một cái khăn choàng che đi dấu trên cổ, cậu vịn tường đi xuống lầu, lúc đặt bước chân lên bậc đầu tiên là mười giờ rưỡi, đến khi kết thúc bậc cuối cùng thì kim đồng hồ chuyển sang mười một giờ mười, tương đương với việc chỉ có đi xuống lầu đã tốn hết bốn mươi phút.
Tiêu Trạch đã mở cửa tiệm sách lại, trứng bịp bợm kia không cho mình ôm, cho nên anh chỉ có thể làm chút chuyện khác như nấu cà phê xong, liền mở hộp bánh bích quy, sau đó kê cái đệm trên ghê salon đồng thời lấy tài liệu học tập đã chuẩn bị ra.
Lâm Dư ngồi xuống liền dòm vào: “Em đã thành ra vậy rồi còn học nữa hả? Bộ em có gì hận thù với trường học hay sao?!”
Tiêu Trạch tỏ vẻ nhẫn nại: “Vậy chứ em muốn đọc cái gì?”
“Gì cũng được, phải hài hước.” Lâm Dư vênh mặt hất hàm ra vẻ sai khiến chỉ chỉ giá sách, “Em cuốn sách tái bản mới nhất cuốn “Bách khoa toàn thư chuyện cười”, thêm cuốn “Khoảnh khắc vui vẻ” nữa.
Tiêu Trạch đem sách ra: “Ngài còn dặn dò gì không?”
Lâm Dư nhìn quanh một vòng: “Hết rồi, lui ra đi.”
Tiêu Trạch nhẫn nhịn rất mệt, anh đút hai tay vào túi, cả người như muốn bốc lửa. Lúc này Lâm Dư cũng sợ đến rụt cổ lại, chủ động lôi tay phải của anh ra, xong xuôi vẫn chưa hết, còn đem cánh tay ấy đặt lên đỉnh đầu của mình.
Tiêu Trạch vốt ve mái tóc vừa dày lại mềm của cậu: “Muốn làm gì nữa?”
“Đừng giận, em chỉ muốn phách lối một chút thôi.” Lâm Dư cảm thấy mình đúng là hơi sợ hãi, nhưng sợ này không phải không tốt. Lúc này Tiêu Trạch đã khom lưng hôn một cái lên mặt cậu, rồi nói: “Có phách lối thêm vài lần cũng được, sao lần nào cũng bị dọa cho sợ thế này.”
Lâm Dư lập tức trở nên hí hửng: “Có chết đuối mới biết bao, thì giờ có hù chết mới ra gan dạ.”
Tiêu Trạch bị cậu làm cho vui lấy, lúc sau nụ cười dần dần biến đi, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Lâm Tiểu Dư, em đúng là ăn ngon thật.”
Lâm Dư chợt lè lưỡi: “Tiêu, Tiêu đại ca, anh cũng không tệ nhà.”
Cơn mưa rào kia lúc sau không còn, chỉ còn dư lại tuyết mà thôi. Hoa tuyết rơi xuống vẫn chưa kịp biến thành hình thù gì đã tan đi, làm cho phố lớn ngõ nhỏ cũng trở nên ẩm ướt. Mùng một đầu năm ai ai cũng phải đi chúc tết, khí trời còn kinh khủng cỡ này, nên cả ngày không có một vị khách nào ghé thăm.
Tiêu Trạch đã trở về viện nghiên cứu, cho nên anh cũng không chú ý tới việc sẽ khôi phục tình hình kinh doanh cửa tiệm này như lúc trước, bản thân thấy vui là được, còn chuyện kiếm tiền thì không thèm quan tâm. Vì thế vừa mới qua buổi trưa, anh liền chuẩn bị đóng cửa, coi như có thể tiết kiệm tiền điện.
Lâm Dư nghỉ ngơi hết mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng xem như khá lên được một chút, chậm rãi đi chậm ra cửa xoay bảng hiệu lại, đồng thời giúp anh dọn dẹp. Cậu đưa lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở bên đường, cũng không nhìn thấy người trên xe kéo vali đi tới.
Đợi cho đến khi tiếng bước chân ngừng ở phía sau, rốt cục cậu mới phát hiện ra, xoay người, bất ngờ nói: “Đại ca!”
“Tiểu đệ!” Người đến dĩ nhiên là Hướng Vị Vân!
Hướng Vị Vân đã cạo đi chòm râu của mình, trên người mặc một thân âu phục ba lớp (*), bà mẹ nó hệt như là một quý ông. Ông kéo vali, dưới chân mang đôi giày da bóng lưỡng, thần thái trong mắt sáng láng, hoàn toàn khác biệt với vẻ chán chường lúc trước.
Lâm Dư nhìn đến sửng sốt, vòng quanh Hướng Vị Vân dòm cho kỹ hơn: “Đại ca, nửa tháng không gặp, ông thay đổi thật nhiều!”
“Tiểu đệ, cái này phải cảm ơn đệ, lúc đệ đi rồi, đại ca liền bế quan suy nghĩ, hiểu rõ bản thân có bao nhiêu uất ức không thể cứ như vậy mà chờ chết, cho nên ta muốn chỉnh đốn lại non sông!”
Lâm Dư hoảng loạn nói: “Ông còn muốn về nước Ngô hả?!”
“Ha ha, cũng không phải. Đến thì dễ, mà đi thì khó, không biết đời này liệu ta còn có cơ hội nào quay về nước Ngô hay không, nhưng lúc này ta không muốn uổng thêm ngày nào ở cuộc sống hiện đại này nữa.” Hướng Vị Vân đặt tay lên vai Lâm Dư, “Sau khi đại ca nghĩ thông suốt rồi liền chuẩn bị đi tìm đệ, còn muốn trước đêm giao thừa tổ chức tiệc cùng đệ, nhưng mà cho dù ta là Phù Sai, khi đối mặt xuân vận(*) cũng chỉ có thể cuối đầu, cho nên đành phải trì hoãn lại.”
(*) hiện tượng người dân đổ xô về nhà, về quê ăn tết làm cho tình trạng giao thông bị ùn tắc nghiêm trọng.
Lâm Dư sóng vai cùng Hướng Vị Vân đi vào, vừa bước vào cửa liền đụng ngay ánh mắt của Tiêu Trạch. Tiêu Trạch ngẩn ra vài giây mới nhận ra người này là Hướng Vị Vân, cố gắng trấn tĩnh sự khổ tâm đang muốn bừng lên xuống. Anh thật sự không muốn thấy người này chút này, vì anh cả thấy vị này khiến người ta cảm thấy bực mình.
Ngược lại với anh, Hướng Vị Vân tỏ vẻ rất nhiệt tình, chào hỏi xong cũng không có ý định ở lại, bởi vì ông vẫn chưa tìm ra được nơi ở. Ông biết Lâm Dư sẽ cho mình ở lại, thế nhưng không muốn gây thêm phiền cho người ta, nên khăng khăng đòi ngủ khách sạn.
Mặt đường trơn trợt không dễ đi, thành ra Tiêu Trạch phải lái xe dẫn hai vị huynh đệ này đi tìm chỗ, yêu cầu của Hướng Vị Vân khá đơn giản, chỉ cần năm sao là được, cho nên không khó tìm mấy. Có chỗ đặt chân cũng xem như có chỗ thuộc về, anh có thể an tâm đôi chút. Lúc này Hướng Vị Văn đứng trước cửa sổ trong phòng quan sát thành phố, mà thần thái cực kỳ giống như một đại vương đứng ở trên thành phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ.
Tiêu Trạch hỏi: “Đại sư Hướng, ông tới tìm Lâm Dư để chơi, hay là có tính toán gì?”
Hướng Vị Vân xoay người lại: “Ta tìm tiểu đệ để – cùng nhau tạo nghiệp lớn.”
Chân Lâm Dư nhũn ra: “Ngay cả công việc đàng hoàng tôi còn chưa muốn làm, đại ca à, ông không cần nghĩ đến tôi đâu…”
“Tiểu đệ, đệ không cần sợ, khoản tiền của đại ca sẽ chờ đến khi ngày Đông Sơn Tái Khởi phát huy tác dụng, bây giờ chỉ cần hai huynh đệ ta đồng tầm hiệp lực, sẽ không cần lo không tạo ra được một sự nghiệp lẫy lừng.” Ánh sáng trong mắt Hướng Vị Vân bắn ra bốn phía, “Tuy là ta hiện tại chỉ co mấy triệu, nhưng lúc ban đầu dựng nghiệp là bàn tay trắng không có nổi mười ngàn, không phải vẫn thành công đó sao?”
Trong lòng Lâm Dư như bị rưới lên lửa: “Đại ca, nhưng tôi chỉ có thể xem bói mà thôi!”
Tiếng cười Hướng Vị Vân vang vọng bốn bức tường: “Vậy xem như đại ca có thần tiên trợ giúp rồi! Chờ chuyện làm ăn của đại ca trở nên giàu mạnh, sẽ có vô số kẻ giàu có quan chức qua lại cùng ta, lúc đó đệ chỉ cần xem phong thủy cho mấy tòa biệt thự là có thể không lo ăn uống nữa rồi!”
Hai mắt Lâm Dư tỏa sáng lấp lánh, xem phong thủy cho người giàu, từ đây có thể ăn ngon mặc đẹp, đây không phải là cuộc sống trong mơ trước đây của cậu hay sao?
Tiêu Trạch thấy tình thế không ổn, liền xách cổ Lâm Dư lên chuẩn bị rời đi, Lâm Dư giãy dụa không chịu đi, cậu nhất định phải ở lại để bàn bạc kỹ càng. Anh khổ tâm, khẽ nói: “Mau ngoan ngoãn cùng anh về, cái mông hết đau chưa? Người còn mỏi không?”
Nghe xong mặt Lâm Dư liền đỏ lên: “Ở với anh không chừng mông càng đau, người càng mỏi thì có.”
Cuối cùng, Tiêu Trạch đành xách Lâm Dư đi thẳng ra ngoài rời khỏi khách sạn, anh nhớ tới giấc mơ đã lâu rồi của Lâm Dư, cậu mơ rằng bản thân anh không sống qua năm ba mươi tuổi. Hiện tại anh cảm thấy giấc mơ đó không chính xác mấy, anh đoán là bản thân có lẽ không sống qua năm ba tuổi, ngày thứ hai của tuổi hai mươi chín đã bắt đầu thấy suy sụp rồi.
Lâm Dư vẫn còn đang đắm chìm trong cơn ảo tưởng giàu nhanh của mình, cậu nghĩ xong rồi, chờ cậu biến thành quý ông trăm vạn, cậu sẽ mở một câu lạc bộ bói toán Lâm thị, mở ở bên cạnh quán bar Xinh Đẹp, sau đó còn thuê bảo mẫu hầu hạ Tiêu Trạch lúc anh đi khảo sát, cho anh làm việc thoải mái, vui sướng kiếm tiền. Quan trọng nhất là, cậu sẽ nhanh chóng vọt về nhà tranh quyền giám hộ nuôi Đậu Đậu, sau đó sẽ chăm sóc cho anh đến cuối cuộc đời.
Càng nghĩ càng vui, cậu hì hì cười ra tiếng, đôi mắt cong thành hai vòng cung.
Tiêu Trạch đạp mạnh lên ga, có lẽ là do anh không chịu nghiêm khắc ngăn cắn, mới tạo thành tâm lý phản nghịch cho đứa nhóc kia, vả lại vừa mới qua khỏi sinh nhật, quan hệ của cả hai cũng tiến thêm một bước, cho nên anh mới không nỡ khiến cậu khó xử.
Còn thêm một chuyện nữa là, anh muốn tự mình tìm hiểu thử về con người Hướng Vị Vân này. Từ trước đến giờ đều là Lâm Dư tiếp xúc với ông ta, anh chưa từng nghe ông kể bất cứ thứ gì, cho nên hiện tại muốn điều tra một phen.
Tiêu Trạch cũng không đợi lâu, sáng sớm ngày hôm sau Hướng Vị Vân cũng đến, còn mang theo bữa sáng cho hai người bọn họ. Hiệu sách Mắt Mèo lại quay về trạng thái kinh doanh cà lơ phất phơ, sáu con mèo nằm bò ra rải đều từng nơi, còn ba người thì ngồi trên ghế salon uống cà phê, nhìn qua vô cùng nhàn nhã.
Lâm Dư nhét miếng sủi cảo tôm vào mồm: “Đại ca, lúc trước ông kinh doanh cái gì vậy?”
Hướng Vị Vân trả lời: “Lúc mới chân ráo chân ướt vào thì cái gì cũng thử qua, sau đó ta liền chuyên tâm vào việc kinh doanh đồ dùng trong nhà và quần áo, cửa hàng quần áo giao cho bà nhà quản lý, cả hai ta đều rất bận, bận đến nổi không gặp f9ược mặt nhau, nếu như gặp cũng chỉ nói vài câu trong công ty.”
“Tiểu đệ, những giai đoạn đầu luôn khó khăn nhất, đệ biết tại sao không? Bởi vì lúc đó không có kinh nghiệm, cho nên có rất nhiều vấn đề không biết xử lý ra sao hay cách xử lý sao cho linh hoạt. Đại ca đã ngã một lần, tuy không còn gia tài ngàn tỉ, vợ con bỏ đi, thế nhưng vẫn còn kinh nghiệm phong phú và đống thủ đoạn.” Tham vọng của Hướng Vị Vân bừng bừng, “Điều đáng tiếc nhất của Phù Sai ta chính là lãng phí mấy năm quy ẩn chốn núi rừng kia, mà có mất thì mới có được, để cho ta biết đệ, chứng minh trời cao không tệ với ta.”
Lâm Dư nuốt ực một miếng sủi cảo tôm: “Đại ca, gặp được ông cũng là phúc phận của tôi.”
Tiêu Trạch ngồi ở bên cạnh bèn ho nhẹ một tiếng, hiện tại tự dưng lên cơn thèm làm điếu thuốc, anh cảm thấy Lâm Dư cứ như thằng nhỏ ngốc vậy, bản thân phiêu bạt nhiều năm như vậy e là sớm đã bị lừa đem bán mấy trăm lần, hiện tại an toàn sống sót có thể nói là một kỳ tích trên thế giới.
Anh nhả ra vòng khói: “Đại sư Hướng, tôi nghe Tiểu Dư nói ông xuyên qua đến, tuy rằng không tin mấy nhưng vẫn có chút tò mò. Thế ông sống như thế nào trước khi đến thế giới này?”
Hướng Vị Vân thở dài một cài, ánh mắt trôi về phía ngoài cửa sổ: “Đó là một cuộc sống mà hai người sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm qua.”
“Ta gào thét người khắp chốn cung, ta ở hướng đông, mặt trời cũng phải vì ta mà mọc ở hướng đông, thế giới của ta cũng không có đúng hay sai, mà chỉ có ta vui hay không vui mà thôi.”
“Các đời quân vương và thái tử đều như vậy, chỉ có điều nếu hiểu được ắt sẽ thành minh quân, không thì thành hôn quân. Ta lập chí muốn nước Ngô trở nên hùng mạnh, chinh chiến bốn phương mở rộng biên cương. Ta muốn biến nước Ngô trở thành nước mạnh nhất, Phù Sai ta cũng là vị vương giỏi nhất!”
“Nhưng mà cũng nói thật, một khi đã tiếp cận thẩm mỹ của xã hội hiện đại, thì đúng là y phục trang sức nước Ngô không thể đẹp bằng. Ta rất thích mấy bộ âu phục, nhìn vào có vẻ trang trọng, còn ca-ra-vat thì không, ta thấy nó như chấp hành hình phạt treo cổ.”
Lâm Dư nghe vui tai, nhỏ giọng hỏi Tiêu Trạch: “Anh, có phải là rất thật không? Trách sao em không tin cho được.”
Tiêu Trạch quan sát kỹ biểu cảm của Hướng Vị Vân, có lúc đối phương tình cờ ngây người cau mày, rồi lại cười khẽ than thở, mà trước sau gì đều rất tự nhiên, không hề có chút nào tỏ vẻ đang nói dối hay hư cấu gì. Anh chợt nhớ tới còn có báo cáo chưa viết xong, liền bưng cà phê đi lên, để lại tầng một này cho Lâm Dư và Hướng Vị Vân.
Lúc sau hai huynh đệ tiếp tục thương lượng kế lớn làm giàu, ăn nói còn mạnh mồm hơn cả bản tin thời sự.
Hướng Vị Vân chừng mười mấy tuổi đã bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, mấy năm trước phá sản nên tinh thân dần sa sút đi, năm nay đã năm mười bốn tuổi, điều đó có nghĩa là tài sản chất cao như núi kia ít nhất cũng dùng được mười mấy năm, hoặc là trong lúc đó tiêu xài không mấy dư giả. Tiêu Trạch thay hai người kia tính thử một chút, chờ bọn họ đông sơn tái khởi, phỏng chừng anh đã leo lên cái ghế phó viện trưởng viện nghiên cứu rồi.
Tiêu Trạch ngồi viết báo cáo trong phòng sách, đầu ngón tay bị cóng đến có chút tê buốt. Vốn là một người có đầu óc hoàn mỹ sắp qua ba mươi, cho nên anh vẫn không thể nào tin được chuyện Hướng Vị Vân xuyên qua kia, hiện tại nghiêng về một suy nghĩ khác– khả năng là Hướng Vị Vân có vấn đề về đầu óc.
Dưới hiệu sách lầu một, Lâm Dư vẫn đang cùng Hướng Vị Vân thân thiết nói chuyện trên trời dưới đất, lúc Lâm Dư đoán mệnh bịp bợm người ta cũng chỉ có một bộ dáng, thế nhưng khi híp mắt cười, sẽ trở thành một người nghe tâm lý.
“Đại ca, ông nói tôi nghe chút cuộc sống trước khi phá sản đi, tôi muốn biết người giàu họ sẽ làm gì qua ngày.”
“Quý ông ngàn tỉ cũng là người, phải ăn uống ngủ nghỉ mà.” Tư thế ngồi ngay ngắn của Hướng Vị Vân rất tao nhã, ông chỉ chỉ chiếc xe Jeep ngoài cửa sổ, “Trước đây ta sống biệt thự, đi vào cửa lớn còn phải qua hoa viên, nhân viên quản lý hoa viên có chạy con xe Jeep này, rất thực dụng.”
Lâm Dư nhếch miệng: “Từ cửa vào nhà mà phải lái xe luôn hả?!”
“Dĩ nhiên rồi, diện tích của hoa viên rất lớn, bao gồm sân nhà chính có ba cái bể bơi, sân bóng, chỗ chơi cho trẻ con, khoảng cách không gần, đi bộ hao giày. Ta mang giày mấy vạn một đôi, mà chất lượng của đôi mấy vạn cũng không hơn mấy trăm là bao, bởi vì khi mang giày mấy vạn không dám đi đường quá nhiều.”
Trước mắt Lâm Dư hóa thành màu đen: Tôi thấy tốt nhất là xe thể thao mui trần, vô cùng ngầu luôn.”
Hướng Vị Vân gật đầu: “Đệ thích sao? Chờ sau này đại ca sẽ tặng cho đệ. Trước đây đại ca có gara, góp nhặt mua không ít xe thể thao, đến khi có con trai, hàng năm đều làm riêng cho nó một chiếc xe, từ nhỏ đến lớn cũng chừng mười mấy chiếc chứng kiến nó trưởng thành.”
“Mịa nó…” Tim Lâm Dư như bị moi móc rỗng toét, gió lạnh thổi qua vù vù, “Đại ca, người có tiền như bọn ông hay chơi cái gì? Tôi nhớ người khách giàu nhất từng tiếp xúc qua rất thích chơi golf, ông ta nói một cây gậy tận mười mấy vạn, là thật sao?”
Hướng Vị Vân khẽ mỉm cười: “Ta không thích chơi golf, bởi vì từng có một lần làm tư thế cầm không đúng bị đau eo, thành ra không chơi nữa, thành ra mới đem gậy bảy mươi vạn đưa cho dì quét tước trong phòng chứa đồ để cho bà ấy bện thành chổi mà dùng. Sau đó thì ta bắt đầu mê phong thủy, mà một khi mê thì không thể nào cản được, cho nên ta nuôi hơn trăm vị đại sư phong thủy, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi nghe bọn họ tranh luận với nhau.”
Lâm Dư hận ghê hồn, tại sao cậu không gặp Hướng Vị Vân sớm một chút chứ, nếu mà khi đó có thể gia nhập dưới trướng tập đoàn phong thuỷ, không chừng giờ đã vang danh trong lẫn ngoài nước rồi.
Lâm Dư sa vào bên trong thế giới mà Hướng Vị Vân kể, bên trong thế giới kia cực kỳ khác xa so với cậu tưởng tượng, có thể hô mưa gọi gió, tinh thần lúc nào cũng thắng lợi vui sướng. Cậu không còn tâm trạng đâu tìm tòi Hướng Vị Vân có phải Phù Sai hay không, mà bắt đầu xem ông là một đại ca bí ẩn, là một người dưng xa lạ có duyên trói buộc với nhau, nhất thời mở ra một khoảng trời mới.
“Chà, mới chớp mắt thôi nói nhiều vậy rồi.” Hướng Vị Vân dường như đã trút hết mọi thứ ra ngoài, cả người khoan khoái hẳn lên, “Tiểu đệ, đại ca khát quá, đệ làm cho ta một tách cà phê đi.”
“Vâng!” Lâm Dư chạy tới quầy bar nấu cà phê, cậu chưa từng dùng tới máy pha nên có chút không quen, trong quá trình đợi, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng phanh xe gấp vang lên, vừa ngẩng mắt nhìn lên, thì ra là chiếc xe thể thao màu hồng phấn của Tiêu Nghiêu.
Lâm Dư chép miệng một cái, sau khi nghe qua mớ quá khứ của Hướng Vị Vân, liền cảm thấy phong cách của chiếc xe thể thao này khá ư là tẻ nhạt vô vị.
Tiêu Nghiêu mặc một cái áo len màu trắng, ở ngoài áo len là một chiếc áo khoác lông cừu màu đen, trên mặt thoa lớp phấn lót trắng nhất từng đề cập đến. Sau khi xuống xe y đạp trên tuyết bước đi, thần thái vừa kiêu căng lại lạnh lùng, lúc thở ra một làn khói trang còn thoang thoảng thấy được một sự buồn ngủ nhè nhẹ.
Hệt như một đóa thủy tiên trắng, cũng như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn.
Đi tới cửa, Tiêu Nghiêu ôm lấy Lão Bạch, hoa tuyết trên tóc tan thành nước mưa, làm nổi bật vẻ quyến rũ mê người của y. Lâm Dư nhìn đến sững sờ, ôm máy cà phê cảm thán: “Anh xinh đẹp, hôm nay anh đẹp quá à.”
“Dẹp em đi, ngày nào mà anh chẳng đẹp?” Tiêu Nghiêu đi tới trước quầy bar, “Có biết tại sao cuối năm anh lại mặc cả cây trắng không?”
Lâm Dư hỏi: “Tại sao thế?”
Tiêu Nghiêu nở một nụ cười lạnh ngắt: “Vậy anh hỏi em, mười tám rồi, Tiêu Trạch đã ngủ với em chưa?”
Lâm Dư có hơi thẹn, chỉ biết cúi đầu yên lặng khuấy cà phê, không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi y. Tiêu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đây là ngầm thừa nhận, y không thèm sợ nóng gì mà ngửa đầu thủ tiêu mớ cà phê vừa mới nấu xong của Lâm Dư, sau đó dùng giọng căm hận nói: “Anh mặc cây trắng, là vì anh thủ tiết! Từ nay về sau, ở chỗ này của anh, cậu ta đã chết rồi!”
Lâm Dư sợ quá chừng: “Anh muốn tuyệt giao với anh em sao? Không đến mức đó chứ!”
“Tuyệt giao cái chó, chỉ là anh buông cậu ta thôi.” Tiêu Nghiêu động đậy khóe miệng, khí chất kiêu ngạo vừa nãy cũng tan biến sạch sành sanh, lúc này chỉ còn lại thái độ xấu xa phóng túng: “Em trai, lúc cả hai làm anh em dùng tư thế gì? Anh thích tư thế sau lưng, em cũng nghe qua Giang Kiều kêu dâm đãng biết bao nhiêu mà, sao sao? Anh và anh em ai mạnh hơn?”
Lâm Dư nhe răng: “Anh đừng có hỏi nữa!”
Cậu gầm nhẹ xong nhìn thấy Hướng Vị Vân bên cửa sổ đã đứng dậy khỏi ghế sa lông, mắt cứ nhìn chằm chằm bên này không nhúc nhích, trên mặt chỉ còn dư lại sự kinh ngạc và hoảng hốt.
Tiêu Nghiêu nhìn theo tầm mắt Lâm Dư quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Hướng Vị Vân.
Viền mắt Hướng Vị Vân đỏ hồng: “Tây Thi, là nàng sao?”
Tiêu Nghiêu thướt tha dịu dàng vén tóc tai, nghĩ thầm người anh em này đúng là thật biết nhìn người. Lâm Dư đứng sau lưng cứng như đá, toàn bộ tư dưng logic như bị chập mạch. Hướng Vị Vân cho Tiêu Nghiêu là Tây Thị, không lẽ giấc kia là thật sao?
Nhưng lúc Hướng Vị Vân đến chỉ mới mười mấy tuổi, chắc hẳn chưa từng nhìn thấy Tây Thi kia mà?
Hướng Vị Vân si ngốc nhìn Tiêu Nghiêu, sau khi nhận ra đối phương là nam mới than thở một cái như tạo hóa trêu người, có vẻ như bị đả kích hơi lớn, cầm lấy khăn choàng chuẩn bị rời đi.
Lúc mới bắt đầu, Tiêu Nghiêu cho là vị đại ca này bị sắc đẹp của mình làm cho chấn động, thế nhưng cảm giác hình như có gì đó sai sai, liền quay đầu hỏi Lâm Dư: “Em trai, người này xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ như là anh làm cho ông ta rất thất vọng ấy?”
Lâm Dư chế nhạo nói: “Chắc là nhìn anh giống với một người bạn của ông ấy.”
“Đại ca,” cậu đuổi theo, sau đó đưa Hướng Vị Vân ra bên đường đón xe, “Đó là bạn tốt của anh tôi mở quán bar, không phải Tây Thi.”
“Ta hiểu, là ta đường đột, Tây Thi sẽ không đến hiện đại, càng không thể là một nam nhân.” Hướng Vị Vân giơ tay đón lấy một bông hoa tuyết, “Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vận mệnh luôn là như vậy.”
Lâm Dư hỏi: “Đại ca, lúc ông tới hiện tại phải nên là chưa gặp Tây Thi phải không?”
Hướng Vị Vân choáng váng, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ: “Đúng vậy, ta biết được Tây Thi cũng chỉ qua những tài liệu sách sử, sau đó phác họa trong đầu thì bộ dạng lại giống y như đúc vị tiên sinh kia. Lại nói ‘Trang sinh hiểu mộng"(*), ảo tưởng của ta chắc chỉ là thoáng mây bay mà thôi.”
(*) Một ngày Trang Tử nằm mơ nhìn thấy mình biến thành bướm, khi tỉnh phát hiện bản thân vẫn là Trang Tử, thế là ông không bỗng phân vân không biết mình là bướm mơ thành Trang Tử, hay là Trang Tử mơ thành bướm.
Xe taxi đến, Hướng Vị Vân nói lời tạm biệt rồi trở về khách sạn. Lâm Dư đứng ở bên lề đường một hồi lâu, tâm tư đầy nhiễu loạn, nhưng không thể nào chặt đứt đi luồng suy nghĩ ấy. những câu Hướng Vị Vân kể có rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng đây là chuyện gì?
Cậu quay người đi vào, mâu thuẫn kia cũng chính là minh chứng cho việc lời nói của Hướng Vị Vân có lỗ thủng, có thể chuyện Hướng Vị Vân xuyên qua là giả, thế nhưng tại sao ông lại muốn bịa ra chuyện này?
Lâm Dư về tới nhà sách, đúng lúc Tiêu Trạch đã viết xong báo cáo nãy giờ, cậu nhìn đối phương ngồi xổm ở giá sách lộ ra gò má dịu dàng trêu đùa với mèo, chỉ muốn đem mấy phiền não kia quên sạch sành sanh.
“Anh ơi!” Cậu chạy tới ngồi cạnh bên Tiêu Trạch, Tiêu Trạch đang vuốt ve phía sau lưng cho Tiêu Danh Viễn, nên cậu sờ vào mu bàn tay anh, “Sau này em sẽ không nghe lời của ai nữa, mà chỉ nghe của anh thôi.”
Tiêu Trạch trở tay lại nắm chặt lấy tay cậu: “Muốn cải tà quy chính rồi?”
Lâm Dư vui cười: “Ừm, có nhiều người không đáng tin, em phải chú ý một chút.”
Đến buổi chiều thì tuyết ngừng, cư dân xung quanh đi tản bộ cùng đọc sách, trong cửa hàng dần náo nhiệt lên. Đống sách đặt trước khi đi vẫn dời mãi cho tới bây giờ, nếu không phải ông chủ kia không về quê, thì e là phải chờ tới năm sau mới có thể nhận được.
Hai hòm sách lớn chuyển vào trong tiệm, nhiệt tình của những vị khách quen cũng tăng vót lên, chuẩn bị vây xem hiện trường mở hòm ra. Tiêu Trạch cầm dao rạch đường ra rồi mở, Lâm Dư đứng ở bên cạnh cầm giấy bút chuẩn bị ghi chép định giá.
“Đường dính tuyết, nên bên ngoài có hơi ướt, mọi người về nhà nhớ phơi cho khô.” Tiêu Trạch kiểm tra chỉ bị ướt một tầng, sau đó mở hòm ra mặt đất bày hết sách ra cho mọi người dễ chọn lựa.
Lâm Dư mang mấy cuốn sách ướt đặt lên bàn và ghế salon phơi, một lúc sau cũng sắp xếp xong, còn mấy quyển cuối thì ôm đến chỗ quầy bar phơi tiếp. “Những sách này cũ ghê, không còn bìa sách luôn chứ.” Cậu mở từng quyển một ra, ngón tay vì thế mà trở nên ẩm ướt.
Sau khi mở ra đến quyển cuối bỗng có một tấm báo cũ bên trong rơi xuống, chắc là sách bán cho vựa ve chai, sau khi qua tay nhiều người bay đến tiệm sách.
“Đ*t mợ.” Tiêu Trạch nhặt báo lên lật ra, nhìn thấy bức ảnh ngay chỗ gấp, “Trứng bịp bợm, người này hình như rất quen?”
Lâm Dư đến gần, nhìn thấy một thông báo tìm người ở dưới tờ góc báo ố vàng, bức ảnh hơi mờ nhưng cậu có thể nhìn ra người đó là Hướng Vị Vân, mà sau khi thấy tên xong, liền sợ đến nổ bùm một cái.
Tiêu Trạch nói: “Tiên sư nó, thì ra tên thật của ông ta đúng là Ngô Phù Sai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất