Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 1: Trọng Sinh (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Phù tỉnh lại trong cơn say, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cô sống lại rồi, trùng sinh trở lại ba tháng trước khi thiên tai tận thế xảy ra.
Nhớ lại kiếp trước, bàn tay của Diệp Phù cũng run rẩy, ngày 1 tháng 4, một trận mưa lớn quét qua toàn cầu, mất điện, vô số người mất mạng và nhà ở, mưa lớn kéo dài hai tháng, dẫn đến sạt lở đất, hồ chứa vỡ đê, toàn thành phố ngập lụt, nhà cửa sụp đổ...
Hai tháng sau mưa lớn cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tiếp theo là lũ lụt, mưa axit, nhiệt độ tăng cao, ô nhiễm nước gây ra động vật biến thể, đây mới là tai họa. Đáng sợ nhất chính là trận mưa axit ăn mòn kia trút xuống, mưa axit suốt một tuần, rơi vào trên da người, lập tức thối rữa.
Kiếp trước Diệp Phù cùng lắm chỉ là vượt qua trùng tai, đó đã là năm thứ năm sau khi thiên tai xảy ra.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng bình phục lại cảm xúc, không nghĩ đến kiếp trước nữa, nhìn căn phòng quen thuộc, nghĩ đến cha mẹ cô lại đau lòng không thôi.
Diệp Phù là một đứa bé bị bỏ rơi, vừa mới sinh ra đã bị vứt vào thùng rác, ngay cả dây rốn cũng chưa được cắt.
Cha mẹ nuôi của cô đều là bác sĩ, vì lý do sức khỏe của người mẹ nên bà không thể mang thai, cho đến khi người mẹ 43 tuổi, nhặt được Diệp Thù trong thùng rác.
Năm Diệp Phù 17 tuổi, mẹ qua đời vì ung thư dạ dày.
Hai năm sau ba cũng đi theo, nghĩ đến mình còn chưa báo hiếu cho bọn họ một ngày nào, Diệp Phù vừa khổ sở vừa áy náy.
Diệp Phù lau nước mắt, nhìn thời gian trên điện thoại di động, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Hôm nay là ngày 1 tháng 1, cô có ba tháng để chuẩn bị, bởi vì cha cô đột nhiên qua đời, Diệp Phù bôn ba đành phải xin nghỉ học, nhưng những thứ trong ký túc xá vẫn chưa được chuyển về, xem ra còn cần phải trở lại trường học một chuyến.
Vào phòng Diệp Phù nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mắt, vành mắt lại đỏ lên, người sống ở tận thế năm năm, tâm địa của cô đã cực kỳ lạnh lùng cứng rắn, nhưng cha mẹ vẫn là thứ yếu mềm nhất trong lòng cô.
Trên bàn trang điểm còn có lễ gia truyền do mẹ chuẩn bị cho cô, đó là một chiếc vòng tay toàn thân là ngọc bích, Diệp Phù cầm lấy vòng tay đeo trên tay, nhưng đúng lúc này, cổ tay đột nhiên truyền đến sự nóng rát đau đớn, cô cúi đầu nhìn, vậy mà không thấy vòng tay đâu, chỉ để lại một vết lằn màu đỏ tinh tế.
Mà trong ý thức, lại xuất hiện một không gian trữ vật to lớn.
Trái tim Diệp Phù đập rất nhanh, để chứng minh suy nghĩ trong lòng, cô cầm lấy một chiếc lược, trong lòng thầm niệm "thu", chiếc lược lập tức biến mất khỏi tay cô, một giây sau liền xuất hiện trong không gian.
Lại tiếp tục thu vào một vài thứ, đồng hồ đeo tay, nước nóng, cuối cùng Diệp Phù khẳng định không gian có thể dựa vào ý thức của cô để tùy ý thu lại phóng lên, hơn nữa thời gian trong không gian là tĩnh lặng, nghĩ tới cái gì, cô lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong nhà ra hết, bắt đầu thanh lý tài sản.
Kiếp trước đột nhiên xảy ra thiên tai, khiến cho tất cả mọi người không kịp trở tay, Diệp Phù bởi vì ba qua đời vẫn còn mơ hồ, trong nhà không tích trữ được bao nhiêu thức ăn, nghĩ đến kiếp trước mình kéo dài hơi tàn, Diệp Phù vuốt ve cổ tay, âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này cô nhất định phải sống lâu hơn, càng lâu càng tốt.
Ba mẹ cả đời cần kiệm tiết kiệm, bây giờ nhà ở cũng là khu chung cư xây từ hai mươi năm trước, hiện giờ đã sang nhà dưới danh nghĩa của Diệp Phù.
Tiền trong thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cộng lại mới được 18 triệu.
Diệp Phù lấy giấy bút ra, bắt đầu viết một bản kế hoạch sơ lược.
Đầu tiên cần tìm công nhân cải tạo lại ngôi nhà một chút, đặc biệt là cửa ra vào, cần phải lắp đặt thêm hai cửa bảo vệ, còn có ban công và cửa sổ cũng cần phải bịt kín, cảnh tượng kiếp trước bị người ta phá cửa mà cướp bóc không thể kéo dài được.
Diệp Phù tỉnh lại trong cơn say, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cô sống lại rồi, trùng sinh trở lại ba tháng trước khi thiên tai tận thế xảy ra.
Nhớ lại kiếp trước, bàn tay của Diệp Phù cũng run rẩy, ngày 1 tháng 4, một trận mưa lớn quét qua toàn cầu, mất điện, vô số người mất mạng và nhà ở, mưa lớn kéo dài hai tháng, dẫn đến sạt lở đất, hồ chứa vỡ đê, toàn thành phố ngập lụt, nhà cửa sụp đổ...
Hai tháng sau mưa lớn cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tiếp theo là lũ lụt, mưa axit, nhiệt độ tăng cao, ô nhiễm nước gây ra động vật biến thể, đây mới là tai họa. Đáng sợ nhất chính là trận mưa axit ăn mòn kia trút xuống, mưa axit suốt một tuần, rơi vào trên da người, lập tức thối rữa.
Kiếp trước Diệp Phù cùng lắm chỉ là vượt qua trùng tai, đó đã là năm thứ năm sau khi thiên tai xảy ra.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng bình phục lại cảm xúc, không nghĩ đến kiếp trước nữa, nhìn căn phòng quen thuộc, nghĩ đến cha mẹ cô lại đau lòng không thôi.
Diệp Phù là một đứa bé bị bỏ rơi, vừa mới sinh ra đã bị vứt vào thùng rác, ngay cả dây rốn cũng chưa được cắt.
Cha mẹ nuôi của cô đều là bác sĩ, vì lý do sức khỏe của người mẹ nên bà không thể mang thai, cho đến khi người mẹ 43 tuổi, nhặt được Diệp Thù trong thùng rác.
Năm Diệp Phù 17 tuổi, mẹ qua đời vì ung thư dạ dày.
Hai năm sau ba cũng đi theo, nghĩ đến mình còn chưa báo hiếu cho bọn họ một ngày nào, Diệp Phù vừa khổ sở vừa áy náy.
Diệp Phù lau nước mắt, nhìn thời gian trên điện thoại di động, trái tim điên cuồng nhảy lên.
Hôm nay là ngày 1 tháng 1, cô có ba tháng để chuẩn bị, bởi vì cha cô đột nhiên qua đời, Diệp Phù bôn ba đành phải xin nghỉ học, nhưng những thứ trong ký túc xá vẫn chưa được chuyển về, xem ra còn cần phải trở lại trường học một chuyến.
Vào phòng Diệp Phù nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mắt, vành mắt lại đỏ lên, người sống ở tận thế năm năm, tâm địa của cô đã cực kỳ lạnh lùng cứng rắn, nhưng cha mẹ vẫn là thứ yếu mềm nhất trong lòng cô.
Trên bàn trang điểm còn có lễ gia truyền do mẹ chuẩn bị cho cô, đó là một chiếc vòng tay toàn thân là ngọc bích, Diệp Phù cầm lấy vòng tay đeo trên tay, nhưng đúng lúc này, cổ tay đột nhiên truyền đến sự nóng rát đau đớn, cô cúi đầu nhìn, vậy mà không thấy vòng tay đâu, chỉ để lại một vết lằn màu đỏ tinh tế.
Mà trong ý thức, lại xuất hiện một không gian trữ vật to lớn.
Trái tim Diệp Phù đập rất nhanh, để chứng minh suy nghĩ trong lòng, cô cầm lấy một chiếc lược, trong lòng thầm niệm "thu", chiếc lược lập tức biến mất khỏi tay cô, một giây sau liền xuất hiện trong không gian.
Lại tiếp tục thu vào một vài thứ, đồng hồ đeo tay, nước nóng, cuối cùng Diệp Phù khẳng định không gian có thể dựa vào ý thức của cô để tùy ý thu lại phóng lên, hơn nữa thời gian trong không gian là tĩnh lặng, nghĩ tới cái gì, cô lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng trong nhà ra hết, bắt đầu thanh lý tài sản.
Kiếp trước đột nhiên xảy ra thiên tai, khiến cho tất cả mọi người không kịp trở tay, Diệp Phù bởi vì ba qua đời vẫn còn mơ hồ, trong nhà không tích trữ được bao nhiêu thức ăn, nghĩ đến kiếp trước mình kéo dài hơi tàn, Diệp Phù vuốt ve cổ tay, âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này cô nhất định phải sống lâu hơn, càng lâu càng tốt.
Ba mẹ cả đời cần kiệm tiết kiệm, bây giờ nhà ở cũng là khu chung cư xây từ hai mươi năm trước, hiện giờ đã sang nhà dưới danh nghĩa của Diệp Phù.
Tiền trong thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cộng lại mới được 18 triệu.
Diệp Phù lấy giấy bút ra, bắt đầu viết một bản kế hoạch sơ lược.
Đầu tiên cần tìm công nhân cải tạo lại ngôi nhà một chút, đặc biệt là cửa ra vào, cần phải lắp đặt thêm hai cửa bảo vệ, còn có ban công và cửa sổ cũng cần phải bịt kín, cảnh tượng kiếp trước bị người ta phá cửa mà cướp bóc không thể kéo dài được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất