Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 12: Dự Trữ Hàng 10
Do trước đó khắp nơi trên thế giới đã bùng phát các loại tai họa thiên nhiên, cộng thêm bài cảnh báo này, có không ít blogger sinh tồn nơi hoang dã đã tạo ra các loại chiến lược khẩn cấp trong suốt mấy đêm liền để làm tăng độ nóng.
3 ngày sau, làn sóng mua sóng xuất hiện ở khắp nơi, cho dù rất nhiều người cảm thấy đây là một sự cường điệu, nhưng cũng có không ít người vẫn theo tâm lý đám đông mà nhao nhao ra ngoài mua sắm vật tư, nhất thời các siêu thị và chợ bị quá tải.
Diệp Phù hàng ngày vẫn ra ngoài mua sắm vật tư, sau khi về nhà nếu không ở lì trong nhà bếp ra sức nấu nướng thì cũng rèn luyện cơ thể ở ngoài phòng khách, hoặc là mài dao bằng đá mài dao ở trong nhà tắm.
Thể chất của Diệp Phù cũng khá tốt, cộng thêm sự nỗ lực rèn luyện trong 2 tháng rưỡi nay, không ngờ lại có thể rèn luyện ra cơ bụng.
Bài cảnh báo cho biết về thời gian của trận mưa lớn đột ngột, và còn cả ngập lụt, mưa axit, nhiệt độ cao, ô nhiễm nguồn nước, sâu bệnh sau đó nữa.
Ngày 20/3, dự báo thời tiết đưa ra cảnh báo về nhiệt độ cao.
“Cộc cộc cộc…” Diệp Phù nhìn cửa chống trộm, sau khi chần chừ một lúc sau đó cô đứng dậy và tới mở cửa, nhìn thấy bảo vệ chung cư đứng ở ngoài cửa, Diệp Phù có chút hoài nghi.
“Diệp Phù, thầy giáo Triệu ở phòng 101 đã qua đời tại bệnh viện Bình An vào sáng nay, 10 giờ sáng mai, người nhà của ông ấy sẽ tổ chức nghi thức vĩnh biệt ông đấy ở nhà tang lễ Lạc Sơn, cô có đi không?”
Diệp Phù sững lại khoảng 2 giây sau đó khẽ gật đầu.
Nhân viên quản lý khu chung cư ghi tên của cô lên, sau khi anh ta rời đi, Diệp Phù đóng cửa về phòng, hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn, sau khi tái sinh trở về, cô vẫn luôn bận với việc mua sắm vật tư mà quên mất chuyện thầy giáo Triệu qua đời.
Buổi tối, cầm điện thoại lên mạng, nhìn thấy một vài cư dân mạng tích trữ vật tư và đăng lên trên mạng, không nhịn được mà nhướng mày.
Đủ các loại vật tư, sau khi Diệp Phù nhìn thấy cũng cảm thấy được mở mang tầm mắt.
10 giờ sáng hôm sau, Diệp Phù đến nhà tang lễ Lạc Sơn đúng giờ, ngoài cô thì toàn bộ tòa nhà chỉ có Khâu Lan nhà 902 đã có mặt.
Thầy giáo Triệu trước khi nghỉ hưu là thầy giáo dạy thư pháp, lúc còn nhỏ, Khâu Lan và Diệp Phù đều học thư pháp cơ bản ở nhà của ông ấy, một ngày là thầy, cả đời là thầy, nhìn thấy nụ cười hiền từ của ông ấy mắt Diệp Phù đỏ hoe.
Cô lại nhớ tới bố mẹ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
3 ngày sau, làn sóng mua sóng xuất hiện ở khắp nơi, cho dù rất nhiều người cảm thấy đây là một sự cường điệu, nhưng cũng có không ít người vẫn theo tâm lý đám đông mà nhao nhao ra ngoài mua sắm vật tư, nhất thời các siêu thị và chợ bị quá tải.
Diệp Phù hàng ngày vẫn ra ngoài mua sắm vật tư, sau khi về nhà nếu không ở lì trong nhà bếp ra sức nấu nướng thì cũng rèn luyện cơ thể ở ngoài phòng khách, hoặc là mài dao bằng đá mài dao ở trong nhà tắm.
Thể chất của Diệp Phù cũng khá tốt, cộng thêm sự nỗ lực rèn luyện trong 2 tháng rưỡi nay, không ngờ lại có thể rèn luyện ra cơ bụng.
Bài cảnh báo cho biết về thời gian của trận mưa lớn đột ngột, và còn cả ngập lụt, mưa axit, nhiệt độ cao, ô nhiễm nguồn nước, sâu bệnh sau đó nữa.
Ngày 20/3, dự báo thời tiết đưa ra cảnh báo về nhiệt độ cao.
“Cộc cộc cộc…” Diệp Phù nhìn cửa chống trộm, sau khi chần chừ một lúc sau đó cô đứng dậy và tới mở cửa, nhìn thấy bảo vệ chung cư đứng ở ngoài cửa, Diệp Phù có chút hoài nghi.
“Diệp Phù, thầy giáo Triệu ở phòng 101 đã qua đời tại bệnh viện Bình An vào sáng nay, 10 giờ sáng mai, người nhà của ông ấy sẽ tổ chức nghi thức vĩnh biệt ông đấy ở nhà tang lễ Lạc Sơn, cô có đi không?”
Diệp Phù sững lại khoảng 2 giây sau đó khẽ gật đầu.
Nhân viên quản lý khu chung cư ghi tên của cô lên, sau khi anh ta rời đi, Diệp Phù đóng cửa về phòng, hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn, sau khi tái sinh trở về, cô vẫn luôn bận với việc mua sắm vật tư mà quên mất chuyện thầy giáo Triệu qua đời.
Buổi tối, cầm điện thoại lên mạng, nhìn thấy một vài cư dân mạng tích trữ vật tư và đăng lên trên mạng, không nhịn được mà nhướng mày.
Đủ các loại vật tư, sau khi Diệp Phù nhìn thấy cũng cảm thấy được mở mang tầm mắt.
10 giờ sáng hôm sau, Diệp Phù đến nhà tang lễ Lạc Sơn đúng giờ, ngoài cô thì toàn bộ tòa nhà chỉ có Khâu Lan nhà 902 đã có mặt.
Thầy giáo Triệu trước khi nghỉ hưu là thầy giáo dạy thư pháp, lúc còn nhỏ, Khâu Lan và Diệp Phù đều học thư pháp cơ bản ở nhà của ông ấy, một ngày là thầy, cả đời là thầy, nhìn thấy nụ cười hiền từ của ông ấy mắt Diệp Phù đỏ hoe.
Cô lại nhớ tới bố mẹ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất