Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 13: Mưa Lớn 1
Ngày 25/3, Diệp Phù đi trả chìa khóa nhà kho và gửi cho Lâm Kiềm một tin nhắn khuyên cô ấy sớm trở về Vân Thành sau đó tích trữ hàng hóa.
Trên đường trở về, tìm một chỗ không có camera rồi cất xe vào trong không gian.
Ngày 28, Diệp Phù cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống, một cơn gió thổi qua, lạnh đến mức nổi hết cả da gà da vịt, chiều tối, xuất hiện đám mây lớn, đỏ như lửa trên bầu trời, cảm tượng vô cùng tráng lệ.
Không biết tại sao mà càng gần đến những ngày cuối trái tim của Diệp Phù người lại trở nên bình tĩnh.
Không kích động, không sợ hãi, không lo lắng , không hưng phấn, không buồn đau.
Ngày 1 tháng 4, ngày thiên tai tận thế đã đến.
Diệp Phù tắt điện thoại và nằm trên giường, cô khóa trái tất cả các cửa, quyết định không tham gia vào “sự điên cuồng” lần này.
8 giờ sáng, mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời đỏ cả một vùng như máu, mọi người bước ra khỏi nhà và bắt đầu một ngày làm việc và cuộc sống mới.
Đúng lúc này, mưa như trút nước và mưa đá to như nắm đấm từ trên trời rơi xuống, mây đen che phủ, gió mạnh, sấm chớp vang dội, bầu trời giống như bị xé toạc ra, tiếng sấm rền và tiếng gió rít vang vọng giữa trời đất.
12 giờ trưa, Diệp Phù thức dậy, cô không kéo rèm cửa ra, mà đi vào nhà bếp tiếp tục nấu ăn sau khi rửa mặt mũi đơn giản xong.
Cô không biết thế giới ở bên ngoài như thế nào, cô không muốn biết cũng không dám biết.
Trong ngôi nhà 3 phòng ngủ một phòng khách trở nên vô cùng trống trải, trong phòng khách chỉ còn một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn trà thấp.
Diệp Phù bỏ một bức ảnh gia đình bán inch vào trong đồng hồ bỏ túi và đeo lên cổ, những thứ khác toàn bộ được thu dọn và cất đi.
Phòng ngủ của cô chỉ còn lại một chiếc giường, chỉ có nhà bếp là vẫn y nguyên.
Lối thang bộ của khu nhà tập thể thường xuyên phát ra tiếng bước chân đi lại, Diệp Phù còn nghe thấy tiếng cửa phòng nhà bên cạnh đóng sầm lại.
Buổi chiều, Diệp Phù kéo rèm ra để lộ một khe hở, khi nhìn thấy xe cộ ra ra vào vào trong khu chung cư và người hỗn loạn chạy về nhà, ánh mắt của Diệp Phù tối sầm, sau đó kéo rèm cửa lại.
Mở điện thoại ra, mọi người đều đang thảo luận về trận “mưa” vô cùng lớn trăm năm mới gặp một lần này, không ít người bắt đầu phàn nàn, có người đang nguyền rủa trong cơn giận, có người đang cười trên nỗi đau của người khác.
Mọi người có những thái độ khác nhau, trong lòng Diệp Phù không hề dao động.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên đường trở về, tìm một chỗ không có camera rồi cất xe vào trong không gian.
Ngày 28, Diệp Phù cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống, một cơn gió thổi qua, lạnh đến mức nổi hết cả da gà da vịt, chiều tối, xuất hiện đám mây lớn, đỏ như lửa trên bầu trời, cảm tượng vô cùng tráng lệ.
Không biết tại sao mà càng gần đến những ngày cuối trái tim của Diệp Phù người lại trở nên bình tĩnh.
Không kích động, không sợ hãi, không lo lắng , không hưng phấn, không buồn đau.
Ngày 1 tháng 4, ngày thiên tai tận thế đã đến.
Diệp Phù tắt điện thoại và nằm trên giường, cô khóa trái tất cả các cửa, quyết định không tham gia vào “sự điên cuồng” lần này.
8 giờ sáng, mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời đỏ cả một vùng như máu, mọi người bước ra khỏi nhà và bắt đầu một ngày làm việc và cuộc sống mới.
Đúng lúc này, mưa như trút nước và mưa đá to như nắm đấm từ trên trời rơi xuống, mây đen che phủ, gió mạnh, sấm chớp vang dội, bầu trời giống như bị xé toạc ra, tiếng sấm rền và tiếng gió rít vang vọng giữa trời đất.
12 giờ trưa, Diệp Phù thức dậy, cô không kéo rèm cửa ra, mà đi vào nhà bếp tiếp tục nấu ăn sau khi rửa mặt mũi đơn giản xong.
Cô không biết thế giới ở bên ngoài như thế nào, cô không muốn biết cũng không dám biết.
Trong ngôi nhà 3 phòng ngủ một phòng khách trở nên vô cùng trống trải, trong phòng khách chỉ còn một chiếc ghế sofa và một chiếc bàn trà thấp.
Diệp Phù bỏ một bức ảnh gia đình bán inch vào trong đồng hồ bỏ túi và đeo lên cổ, những thứ khác toàn bộ được thu dọn và cất đi.
Phòng ngủ của cô chỉ còn lại một chiếc giường, chỉ có nhà bếp là vẫn y nguyên.
Lối thang bộ của khu nhà tập thể thường xuyên phát ra tiếng bước chân đi lại, Diệp Phù còn nghe thấy tiếng cửa phòng nhà bên cạnh đóng sầm lại.
Buổi chiều, Diệp Phù kéo rèm ra để lộ một khe hở, khi nhìn thấy xe cộ ra ra vào vào trong khu chung cư và người hỗn loạn chạy về nhà, ánh mắt của Diệp Phù tối sầm, sau đó kéo rèm cửa lại.
Mở điện thoại ra, mọi người đều đang thảo luận về trận “mưa” vô cùng lớn trăm năm mới gặp một lần này, không ít người bắt đầu phàn nàn, có người đang nguyền rủa trong cơn giận, có người đang cười trên nỗi đau của người khác.
Mọi người có những thái độ khác nhau, trong lòng Diệp Phù không hề dao động.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất