Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 33: Mưa Lớn 21
Nghiêm phân lúc này mới hoàn hồn, phát hiện sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Ánh mắt vừa rồi của cô ta như là muốn giết mẹ, con không thấy sao?”
Trần Đan cạn lời: “Mẹ là trưởng bối lại đi sợ cô ta à.”
Nghiêm Phân cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng mỗi lần đối mặt với Diệp Phù, bà ta lại không nhịn được mà châm chọc vài câu, lời nói vừa rồi, bà ta cũng là nói ra theo phản xạ có điều kiện thôi, vốn dĩ không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt Diệp Phù nhìn bà ta thì cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Hai mẹ con mở cửa đi vào nhà còn Thôi Lệ quay đầu lại liếc nhìn cửa nhà Diệp Phù.
Diệp Phù xuống dưới lầu mới từ từ nới lỏng nắm tay đang siết chặt, đầu ngón trỏ có một lỗ kim rất nhỏ, có điều chiếc kim khâu đó đã đâm vào đầu Nghiêm Phân rồi, Nghiêm Phân hết lần này đến lần khác khiêu khích cô nên Diệp Phù chỉ đành để cho bà ta chịu chút khổ sở.
Thả thuyền bơm hơi xuống nước, Diệp Phù cũng gia nhập vào trong đội đi nhặt củi khô, thuyền bơm hơi của cô rất nhỏ nên chẳng để được bao nhiêu đồ, may mà sắc trời u ám, cách một quãng thì không nhìn rõ đối phương đang làm gì.
Diệp Phù nhặt được một cái cây bị sét đánh đổ, dùng dao bầu chặt thành từng đoạn, một nửa thu vào không gian còn một nửa để trên thuyền bơm hơi cho có.
Lúc trên đường trở về, cô gặp Trần Chí và Tôn Hạo, hai người đến rất thảm hại, áo mưa trên người đều rách nát, quần áo bên trong đều ướt sũng, hai người lạnh đến mức môi tím tái, run cầm cập dỡ cành cây ở trên thuyền bơm hơi xuống.
Diệp Phù dùng dây thừng buộc củi lại, thu thuyền tấn công lại rồi vác bó củi lên vai, mực nước lúc này đã sắp nhấn chìm tầng 2, hàng xóm đi nhặt củi đều tập trung ở tầng 3, mọi người đều không chuyện trò gì, tất cả đều bận rộn.
Diệp Phù về đến nhà rồi đem củi ra ngoài ban công phơi, bây giờ xem như là đã hoàn toàn bị cắt điện rồi, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không, cô đã không thể xem được tin nhắn ở trong nhóm nữa, mặc dù là nhóm giúp đỡ lẫn nhau nhưng với tình hình trước mắt thì lo thân mình còn không xong, làm gì có thời gian mà giúp đỡ người khác.
Nửa tiếng sau, cửa bị đập thình thịch, Diệp Phù nghe thấy tiếng của Trần Chí.
Trần Chí thân hình cao lớn, tính cách thì còn nóng hơn bom. Anh ta đập cửa chửi rủa, Diệp Phù mở cửa ra, lúc tây Trần Chí đập xuống thì cô giơ dao phay lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ánh mắt vừa rồi của cô ta như là muốn giết mẹ, con không thấy sao?”
Trần Đan cạn lời: “Mẹ là trưởng bối lại đi sợ cô ta à.”
Nghiêm Phân cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng mỗi lần đối mặt với Diệp Phù, bà ta lại không nhịn được mà châm chọc vài câu, lời nói vừa rồi, bà ta cũng là nói ra theo phản xạ có điều kiện thôi, vốn dĩ không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt Diệp Phù nhìn bà ta thì cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Hai mẹ con mở cửa đi vào nhà còn Thôi Lệ quay đầu lại liếc nhìn cửa nhà Diệp Phù.
Diệp Phù xuống dưới lầu mới từ từ nới lỏng nắm tay đang siết chặt, đầu ngón trỏ có một lỗ kim rất nhỏ, có điều chiếc kim khâu đó đã đâm vào đầu Nghiêm Phân rồi, Nghiêm Phân hết lần này đến lần khác khiêu khích cô nên Diệp Phù chỉ đành để cho bà ta chịu chút khổ sở.
Thả thuyền bơm hơi xuống nước, Diệp Phù cũng gia nhập vào trong đội đi nhặt củi khô, thuyền bơm hơi của cô rất nhỏ nên chẳng để được bao nhiêu đồ, may mà sắc trời u ám, cách một quãng thì không nhìn rõ đối phương đang làm gì.
Diệp Phù nhặt được một cái cây bị sét đánh đổ, dùng dao bầu chặt thành từng đoạn, một nửa thu vào không gian còn một nửa để trên thuyền bơm hơi cho có.
Lúc trên đường trở về, cô gặp Trần Chí và Tôn Hạo, hai người đến rất thảm hại, áo mưa trên người đều rách nát, quần áo bên trong đều ướt sũng, hai người lạnh đến mức môi tím tái, run cầm cập dỡ cành cây ở trên thuyền bơm hơi xuống.
Diệp Phù dùng dây thừng buộc củi lại, thu thuyền tấn công lại rồi vác bó củi lên vai, mực nước lúc này đã sắp nhấn chìm tầng 2, hàng xóm đi nhặt củi đều tập trung ở tầng 3, mọi người đều không chuyện trò gì, tất cả đều bận rộn.
Diệp Phù về đến nhà rồi đem củi ra ngoài ban công phơi, bây giờ xem như là đã hoàn toàn bị cắt điện rồi, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không, cô đã không thể xem được tin nhắn ở trong nhóm nữa, mặc dù là nhóm giúp đỡ lẫn nhau nhưng với tình hình trước mắt thì lo thân mình còn không xong, làm gì có thời gian mà giúp đỡ người khác.
Nửa tiếng sau, cửa bị đập thình thịch, Diệp Phù nghe thấy tiếng của Trần Chí.
Trần Chí thân hình cao lớn, tính cách thì còn nóng hơn bom. Anh ta đập cửa chửi rủa, Diệp Phù mở cửa ra, lúc tây Trần Chí đập xuống thì cô giơ dao phay lên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất