Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 34: Mưa Lớn 22
Trần Chí bị dọa khiếp vía vội vàng thu tay lại, phản ứng của anh ta cũng xem như là nhanh nhẹn.
“Diệp Phù, cô dám dùng đao chém tôi, lại còn dám bắt nạt mẹ và em gái tôi, cô muốn chết à?”
“Không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết.” Diệp Phù giơ con dao bầu lên sửa lại.
Trần Đại Hà bước lên trước, thất vọng nhìn Diệp Phù: “Tiểu Diệp à, Sau cháu có thể dùng dao chém người được chứ, chú và cô Nghiêm đều nhìn cháu lớn lên, hôm nay cháu không chỉ bảo bà ấy chết đi mà còn đẩy ngã Trần Đan, tay Trần Đan còn bị chảy máu nữa, sao cháu lại trở nên như vậy?”
“Chú Trần, vợ và con gái chú là loại như thế nào, chú là người rõ hơn ai hết, chú không cần phải ở đây mà đổi trắng thay đen, còn cháu, lẻ loi đơn độc chỉ có một mình, ai dây vào cháu cháu sẽ lôi cả nhà đó xuống địa ngục, cháu chẳng có gì để mà phải sợ cả, muốn thử thì cứ việc tới đây.”
Lúc này, đến hàng xóm tầng 11 và tầng 12 đều nghe thấy tiếng và xuống hóng hớt, chứ đừng nói gì đến những hộ ở lầu dưới.
Mọi người thấy Diệp Phù ném con dao bầu trong tay ra, sượt qua tay của Trần Chí, trực tiếp đóng thẳng lên cửa gỗ nhà họ Trần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phù cũng thay đổi.
Nghiêm Phân khóc lóc ầm ĩ, thêm mắm thêm muối nói Diệp Phù bắt nạt bà ta, nhưng người trong tòa nhà này còn có ai không biết tính ai nữa đâu? Huống hồ, Diệp Phù là sinh viên ngành y, nhà nào mà chẳng có lúc đau đầu chóng mặt, nên giúp ai chẳng phải là rõ rành rành rồi sao.
“Tiểu Diệp sao có thể bắt nạt bà được, cô ấy là một sinh viên tài năng, hơn nữa, Nghiêm Phân, cháu ngoại bà nửa đêm nửa hôm gào thét ầm ĩ, bà có thể quản lý nó trước được không.”
“Nghiêm Phân, bà nói Tiểu Diệp trù ẻo và chết là tôi không tin, nhưng người tới độ tuổi nào đó cũng sẽ phải chết thôi, bà cũng đừng kiêng kỵ việc này.”
“Đại Hà, ông là người hiền lành có tiếng, nhưng vợ anh mấy chục năm nay đã từng va chạm bao nhiêu lần với tầng trên tầng dưới rồi, ông tính xem, dù sao thì không thể vì Diệp Phù không còn bố mẹ mà bắt nạt cô ấy được.”
Có người thấy Diệp Phù yếu thế thì đúng ra bảo vệ, tất nhiên sẽ có người mỉa mai, châm chọc.
“Nhưng Tiểu Diệp thật sự đã thay đổi rất nhiều, đến cả thuyền bơm hơi cũng không muốn cho chúng tôi mượn.”
“Tính cách của Diệp Phù thật sự rất quái dị.”
“Chị Lưu, Diệp Phù khám bệnh cho Ân Ân nhà chị mà chị lại nói cậu ấy như vậy.” Khâu Lan chen lên, nhìn chị Lưu với vẻ khinh thường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Diệp Phù, cô dám dùng đao chém tôi, lại còn dám bắt nạt mẹ và em gái tôi, cô muốn chết à?”
“Không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết.” Diệp Phù giơ con dao bầu lên sửa lại.
Trần Đại Hà bước lên trước, thất vọng nhìn Diệp Phù: “Tiểu Diệp à, Sau cháu có thể dùng dao chém người được chứ, chú và cô Nghiêm đều nhìn cháu lớn lên, hôm nay cháu không chỉ bảo bà ấy chết đi mà còn đẩy ngã Trần Đan, tay Trần Đan còn bị chảy máu nữa, sao cháu lại trở nên như vậy?”
“Chú Trần, vợ và con gái chú là loại như thế nào, chú là người rõ hơn ai hết, chú không cần phải ở đây mà đổi trắng thay đen, còn cháu, lẻ loi đơn độc chỉ có một mình, ai dây vào cháu cháu sẽ lôi cả nhà đó xuống địa ngục, cháu chẳng có gì để mà phải sợ cả, muốn thử thì cứ việc tới đây.”
Lúc này, đến hàng xóm tầng 11 và tầng 12 đều nghe thấy tiếng và xuống hóng hớt, chứ đừng nói gì đến những hộ ở lầu dưới.
Mọi người thấy Diệp Phù ném con dao bầu trong tay ra, sượt qua tay của Trần Chí, trực tiếp đóng thẳng lên cửa gỗ nhà họ Trần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phù cũng thay đổi.
Nghiêm Phân khóc lóc ầm ĩ, thêm mắm thêm muối nói Diệp Phù bắt nạt bà ta, nhưng người trong tòa nhà này còn có ai không biết tính ai nữa đâu? Huống hồ, Diệp Phù là sinh viên ngành y, nhà nào mà chẳng có lúc đau đầu chóng mặt, nên giúp ai chẳng phải là rõ rành rành rồi sao.
“Tiểu Diệp sao có thể bắt nạt bà được, cô ấy là một sinh viên tài năng, hơn nữa, Nghiêm Phân, cháu ngoại bà nửa đêm nửa hôm gào thét ầm ĩ, bà có thể quản lý nó trước được không.”
“Nghiêm Phân, bà nói Tiểu Diệp trù ẻo và chết là tôi không tin, nhưng người tới độ tuổi nào đó cũng sẽ phải chết thôi, bà cũng đừng kiêng kỵ việc này.”
“Đại Hà, ông là người hiền lành có tiếng, nhưng vợ anh mấy chục năm nay đã từng va chạm bao nhiêu lần với tầng trên tầng dưới rồi, ông tính xem, dù sao thì không thể vì Diệp Phù không còn bố mẹ mà bắt nạt cô ấy được.”
Có người thấy Diệp Phù yếu thế thì đúng ra bảo vệ, tất nhiên sẽ có người mỉa mai, châm chọc.
“Nhưng Tiểu Diệp thật sự đã thay đổi rất nhiều, đến cả thuyền bơm hơi cũng không muốn cho chúng tôi mượn.”
“Tính cách của Diệp Phù thật sự rất quái dị.”
“Chị Lưu, Diệp Phù khám bệnh cho Ân Ân nhà chị mà chị lại nói cậu ấy như vậy.” Khâu Lan chen lên, nhìn chị Lưu với vẻ khinh thường.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất