Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 47: Mưa Lớn 35
Diệp Phù lái thuyền bơm hơi không có đích đến, cô quả thật là muốn ra ngoài thu thập một ít vật tư, ngoài ra cũng muốn ra ngoài xem bây giờ tình hình bên ngoài như thế nào.
Đi lang thang nửa tiếng mà cũng không phát hiện ra người nào khác.
Diệp Phù tới trước một tòa nhà đồ sộ, đây là kiến trúc mang tính biểu tượng của Lan Thành, nhưng bây giờ, mưa lớn nhấn chìm thành phố, tòa nhà này ngoại trừ cao ngất ngưởng ra thì chẳng có chút giá trị nào.
Có điều Diệp Phù không có hứng thú với tòa nhà này, chỗ cô muốn tới là tòa nhà của công ty y dược ở bên cạnh, tìm một ô cửa sổ có thể trèo vào, cất thuyền bơm hơi vào trong không gian, cô cũng trèo lên một bệ cửa sổ nhỏ tầng 3, sau khi nhảy vào trong Diệp Phù mới nhìn ra đây là nhà vệ sinh nam.
Tòa nhà có tất cả 58 tầng, công ty y dược này khá có tiếng ở Lan Thành, trước đây Diệp Phù cũng từng mua chứng chỉ quỹ của công ty này và kiếm được mấy nghìn tệ.
Lặng lẽ rời khỏi nhà vệ sinh nam, Diệp Phù lấy thanh mã tấu ra và cầm ở trong tay, trong tòa nhà đâu đâu cũng là bướm độc, phòng làm việc, phòng trà, bao gồm cả ở trên những chiếc máy tính đắt tiền, bọn chúng dùng đôi mắt tròn màu xanh lục nhìn chằm chằm Diệp Phù, có thể là sợ mùi thuốc xịt côn trùng ở trên người cô nên bướm độc không dám tới quá gần, chủ yếu là bay qua bay lại bên tai nàng.
Bàn ghế sạch sẽ, máy lọc nước, máy pha cà phê, sofa, bao gồm cả khăn giấy trong văn phòng, nước rửa tay…Diệp Phù không bỏ qua bất cứ thứ gì, đến khi mực nước tiếp tục dâng lên thì những thứ này sẽ lập tức trở thành thứ bỏ đi trong nước thải.
Những tầng thấp đều là bộ phận kinh doanh, còn phòng thí nghiệm và phòng sản xuất đều ở trên tầng cao, có điều Diệp Phù định là sẽ từ từ thu dọn từng tầng từng tầng một, cô chẳng có gì ngoài thời gian, vì thế nên không phải vội.
Nhìn những quyển sách bày la liệt trong phòng làm việc, mắt Diệp Phù phát sáng, sách nội bộ của công ty y dược, đây đều là bảo bối.
Ngay cả giá sách cũng bị Diệp Phù cất vào không gian, bướm độc đậu đầy trên sàn nhà, Diệp Phù dẫm lên, bướm độc lập tức nổ tung.
Tới một phòng làm việc trên tầng 8, thấy ngọc cải thảo và ngựa vàng đặt ở bên trong, trong lòng Diệp Phù chê bai khiếu thẩm mỹ nhà giàu mới nổi của chủ nhân phòng làm việc này, nhưng tay thì nhanh chóng cất đồ vào trong không gian, phòng bên cạnh, ngoại trừ một chiếc giường, một nhà tắm, thì còn có hai cái tủ quần áo, quần áo treo bên trong âu phục của nam giới, cũng có váy, giày cao gót của nữ giới, dựa vào phong cách váy và giày, Diệp Phù đoán bọn chúng là của nhiều người khác nhau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi lang thang nửa tiếng mà cũng không phát hiện ra người nào khác.
Diệp Phù tới trước một tòa nhà đồ sộ, đây là kiến trúc mang tính biểu tượng của Lan Thành, nhưng bây giờ, mưa lớn nhấn chìm thành phố, tòa nhà này ngoại trừ cao ngất ngưởng ra thì chẳng có chút giá trị nào.
Có điều Diệp Phù không có hứng thú với tòa nhà này, chỗ cô muốn tới là tòa nhà của công ty y dược ở bên cạnh, tìm một ô cửa sổ có thể trèo vào, cất thuyền bơm hơi vào trong không gian, cô cũng trèo lên một bệ cửa sổ nhỏ tầng 3, sau khi nhảy vào trong Diệp Phù mới nhìn ra đây là nhà vệ sinh nam.
Tòa nhà có tất cả 58 tầng, công ty y dược này khá có tiếng ở Lan Thành, trước đây Diệp Phù cũng từng mua chứng chỉ quỹ của công ty này và kiếm được mấy nghìn tệ.
Lặng lẽ rời khỏi nhà vệ sinh nam, Diệp Phù lấy thanh mã tấu ra và cầm ở trong tay, trong tòa nhà đâu đâu cũng là bướm độc, phòng làm việc, phòng trà, bao gồm cả ở trên những chiếc máy tính đắt tiền, bọn chúng dùng đôi mắt tròn màu xanh lục nhìn chằm chằm Diệp Phù, có thể là sợ mùi thuốc xịt côn trùng ở trên người cô nên bướm độc không dám tới quá gần, chủ yếu là bay qua bay lại bên tai nàng.
Bàn ghế sạch sẽ, máy lọc nước, máy pha cà phê, sofa, bao gồm cả khăn giấy trong văn phòng, nước rửa tay…Diệp Phù không bỏ qua bất cứ thứ gì, đến khi mực nước tiếp tục dâng lên thì những thứ này sẽ lập tức trở thành thứ bỏ đi trong nước thải.
Những tầng thấp đều là bộ phận kinh doanh, còn phòng thí nghiệm và phòng sản xuất đều ở trên tầng cao, có điều Diệp Phù định là sẽ từ từ thu dọn từng tầng từng tầng một, cô chẳng có gì ngoài thời gian, vì thế nên không phải vội.
Nhìn những quyển sách bày la liệt trong phòng làm việc, mắt Diệp Phù phát sáng, sách nội bộ của công ty y dược, đây đều là bảo bối.
Ngay cả giá sách cũng bị Diệp Phù cất vào không gian, bướm độc đậu đầy trên sàn nhà, Diệp Phù dẫm lên, bướm độc lập tức nổ tung.
Tới một phòng làm việc trên tầng 8, thấy ngọc cải thảo và ngựa vàng đặt ở bên trong, trong lòng Diệp Phù chê bai khiếu thẩm mỹ nhà giàu mới nổi của chủ nhân phòng làm việc này, nhưng tay thì nhanh chóng cất đồ vào trong không gian, phòng bên cạnh, ngoại trừ một chiếc giường, một nhà tắm, thì còn có hai cái tủ quần áo, quần áo treo bên trong âu phục của nam giới, cũng có váy, giày cao gót của nữ giới, dựa vào phong cách váy và giày, Diệp Phù đoán bọn chúng là của nhiều người khác nhau.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất