Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 48: Mưa Lớn 36

Trước Sau
Còn tủ quần áo nam bên dưới lại có một cái két sắt, Diệp Phù bê cái két sắt ra, nhìn thấy phải có dấu vân tay mới mở được thì lập tức hết hứng, nhưng vẫn theo thường lệ và cất vào trong không gian, chưa biết chừng ở bên trong là một tủ vàng bạc châu báu thì sao?

Chủ nhân của phòng làm việc tầng 13 là một người rất thú vị, có lẽ là kiêng kỵ con số 13 nên trong phòng làm việc của anh ta treo rất nhiều bùa trừ tà và tiền Ngũ Đế.

Trên bệ cửa sổ là chín chậu cây thần tài, nhưng đáng tiếc là đều đã chết hết rồi.

Trong phòng làm việc này, Diệp Phù không thu hoạch được gì cả.

Tới phòng làm việc tiếp theo, nhìn phong cách bài trí và một số đồ trang trí có phong cách độc đáo, Diệp Phù đoán chủ nhân của phòng làm việc này có lẽ là một người phụ nữ khoảng 35 tuổi đang yêu.

Không nằm ngoài dự đoán, bên trong căn buồng nhỏ, Diệp Phù tìm thấy 3 hộp nhiều bộ kiểu dáng khác nhau, đầy đủ kích cỡ, còn có các loại đồ chơi và đồ lót gợi cảm.

Diệp Phù tặc lưỡi 2 cái và cất cục sạc dự phòng ở trên tủ đầu giường đi.

Diệp Phù nhìn bộ ấm trà tử sa một lúc, cũng không thấy được giá trị của nó, có điều bên trong cái tủ bên cạnh là các loại lá trà đựng đầy cả một tủ.

Diệp Phù tìm được sở thích chung của người lạ mặt chưa từng gặp này đó là uống trà.

Thời gian dần dần trôi đi, Diệp Phù thong thả ung dung thu thập vật tư, nhưng cô không biết là có không ít người đang tuyệt vọng trốn trong phòng làm việc ở trên cùng.

Tầng 16 là nhà hàng, Diệp Phù vừa bước vào liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.



Mặt sàn của nhà hàng có bảy, tám bộ xương người nằm vẹo vọ, quần áo rách rưới vẫn còn lủng lẳng trên những bộ xương, có bộ xương bên trên vẫn còn dính thịt và máu, bướm độc bò bên trên gặm nhấm, trong không trung ngoài mùi hôi thối thì còn có mùi máu tanh nồng.

Còn trên bộ xương ở cuối cùng vẫn còn lại cánh tay sưng tấy.

Đi tránh qua những bộ xương này, Diệp Phù cẩn thận đi về phía bếp, cô muốn xem xem kho chứa đồ của nhà bếp còn có vật tư gì có thể lấy được hay không, nước thi thể của những con bướm độc bị giẫm nát nhớp nháp dính dưới đế giày, giống hệt như là kẹp đường nâu vậy, việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn.

Vào trong nhà bếp, mùi thối rữa bốc lên, Diệp Phù nhìn thấy bên trong lồng hấp còn có bánh đã bao mốc, trong cháo ở bên cạnh đã rơi đầy xác bướm độc.

Bát đĩa trong tủ khử trùng vẫn còn sạch, sau khi mở ra Diệp Phù kiểm tra lại một chút rồi thu dọn toàn bộ bát ở bên trong, tới kho chứa đồ thì phát hiện đã bị khóa, có điều cửa của kho chứa đồ là cửa gỗ, Diệp Phù lấy một cây rìu từ trong không gian ra, dùng hết sức bổ xuống, bổ vỡ ra một lỗ hổng, cô thò tay vào và mở cửa từ bên trong, bướm độc ở phía sau cũng muốn bay vào nhưng Diệp Phù để một ngọn đuốc cánh thông đang cháy ở ngoài cửa, bịt lỗ hở ở trên cửa, sau khi đi vào thì vội vàng đóng cửa.

Cũng may là kho chứa đồ chưa bị bướm độc xâm chiếm, hơn nữa vật tư bên trong cũng không phải ít, Diệp Phù nhìn thoáng qua thì thấy gạo, bột mì, dầu ăn, ngũ cốc thứ gì có thì đều có, giống như một siêu thị thu nhỏ,

Chỉ mỗi gạo không đã có mấy chục bao, hơn nữa còn là gạo tinh luyện chất lượng cao loại 50 cân 1 bao, Diệp Phù ở trong góc còn tìm thấy một cái nồi áp suất còn chưa dùng tới, thu dọn toàn bộ vật tư trong kho chứa đồ vào trong không gian, Diệp Phù cũng không vội rời đi mà lấy bình xịt côn trùng ra và phụt một lượt bên ngoài quần áo bảo hộ, thay một đôi giày leo núi, đeo thêm 2 chiếc khẩu trang rồi mới mở cửa kho chứa đồ ra.

Mùi khói nồng của đuốc gỗ thông sau khi cháy xong nồng nặc, bướm độc quả nhiên là không dám đến gần, chỉ quanh quẩn ở ngoài phạm vi 3m.

Cầm đuốc, Diệp Phù rời khỏi nhà hàng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau