Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 49: Mưa Lớn 37

Trước Sau
Tới tầng 17, Diệp Phù nhìn 3 chữ kho dược liệu, đôi mắt cũng tỏa ra ánh sáng xanh, cô vội vàng đẩy cửa vào, nhưng khi nhìn thấy những bộ xương người và bướm độc đông nghịt trên mặt đất của nhà kho, trong lòng lập tức cảm thấy chán nản.

Diệp Phù không có tâm tư quan tâm đến đám bướm độc này, chạy thẳng đến khu dược liệu, sau khi thấy dược liệu đều được đậy kín bảo quản, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ định lấy đi toàn bộ, nhưng Diệp Phù đột nhiên nghĩ tới một vấn đề là đợi đến sau khi thiên tai không thể khống chế được nữa, nhà nước sẽ cho người đi tìm kiếm vật tư và dược liệu, và gửi tới các căn cứ để cứu chữa cho những người còn sống, nếu như nhà nước đến lấy những dược liệu này, phát hiện nhà kho trống không thì phải làm sao? Nhưng nếu như người đi tìm kiếm vật tư không phải là nhà nước mà là những băng nhóm tội phạm xuất hiện sau thiên tai, đồ đạc mà rơi vào tay những người này thì càng là giúp cho kẻ xấu làm việc ác. Diệp Phù do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thu dọn.

Đến cả tủ để cất giữ vật tư cũng thu hết cả vào không gian, đợi đến khi thu dọn hết toàn bộ nhà kho thì Diệp Phù đã mệt muốn chết rồi, thời gian dần trôi đi, cô ra ngoài lúc 7 giờ, bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi.

Diệp Phù không nán lại, nghỉ ngơi khoảng 2 phút rồi tiếp tục lên tầng 18, tầng 18 là nhà kho chứa thuốc thành phẩm do công ty y dược nghiên cứu và chế tạo ra, may mà cũng giống như tầng 17, bởi vì được cất giữ đúng cách nên tổn thất cũng không phải là nghiêm trọng.

Thuốc thành phẩm được bên công xưởng gửi tới, số lượng không quá nhiều nhưng cũng có mấy chục thùng.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phù tới tầng 23, bận rộn cả một buổi tối, ngoài mệt mỏi rã rời ra thì điều khó chịu nhất vẫn là lạnh giá, lấy dụng cụ đo nhiệt độ ra xem một chút, đã -10 độ rồi, nghe thấy một tràng tiếng sấm vang lên, Diệp Phù đi ra cửa sổ xem một chút, một tia sét màu tím cắt xuyên qua bầu trời đêm, sau đó mưa lớn và sấm chớp cùng lúc rơi xuống.

Tiếng sấm loảng xoảng vang lên, Diệp Phù biết đây là tiếng cửa kính bị sét đánh vỡ.

Diệp Phù vơ vét hết phòng làm việc giám đốc bộ phận thì đi vào căn buồng nhỏ, định là sẽ nghỉ ngơi một lát. Cởi bộ quần áo bảo hộ bẩn thỉu ra, Diệp Phù nhìn những vết bẩn bên trên, bọng bắt đầu đói cồn cào, rửa tay qua loa, dùng bình ắc quy làm nguồn cho lò nướng điện, căn buồng nhỏ lập tức trở nên ấm áp.



Diệp Phù lấy một cái nệm để trên mặt đất, cứ ngồi xuống mặt đất như vậy, cô ngây ngốc nhìn ống điện trong lò, nhưng thực tế là đang suy nghĩ xem trong tòa nhà này liệu có ai còn sống sót hay không?

Dù sao thì từ nhà hàng, mỗi một tầng đều phát hiện rất nhiều bộ xương người.

Sau khi cơ thể và tay ấm lại, Diệp Phù lấy một hộp cơm và súp thịt cừu ra, ăn uống no nê xong, bụng ấm lên nên cơ thể cũng có sức lực hơn, nhưng Diệp Phù không tiếp tục ra ngoài thu thập vật tư nữa mà nhắm mắt lại định ngủ một lát.

58 tầng, cô cho dù có nhanh hơn nữa cũng phải 2 đến 3 ngày mới có thể thu dọn xong, vì thế nên không cần phải gấp, phải ngủ bù một giấc đã.

Ngủ được khoảng 3 tiếng thì Diệp Phù tỉnh, mặc dù đã là 8 giờ sáng rồi nhưng trời bên ngoài vẫn xám xịt, chẳng khác gì ban đêm.

Cất lò nướng điện và bình ắc quy đi, dán lại miếng dán giữ nhiệt và mặc quần áo bảo hộ lên, Diệp Phù bắt đầu một ngày thu thập vật tư mới.

Tầng 25 là phòng gym, những thiết bị tập thể hình cao cấp này, bây giờ đã bị bướm độc phá hoại và chiếm lĩnh rồi, tầng 26 còn có thư viện và quán cafe, Diệp Phù nhìn thấy sách bị phá hoại thì không kìm được mà thở dài.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau