Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 106

Trước Sau
Tình cảm Trần Ức cùng Phó Tu Niên vẫn luôn rất tốt, bên ngoài chưa bao giờ có tin đồn tình cảm bất hòa, nhưng fan độc duy cùng anti-fan kiếm cớ, còn có nhân khí cùng nhiệt sưu của Trần Ức càng ngày càng cao, khó tránh việc so sánh với Phó Tu Niên hiện không có tiếng tăm gì.

Độc duy cảm thấy Phó Tu Niên không xứng với Trần Ức, anti-fan cảm thấy cho bọn họ không ở với nhau lâu dài nổi, thêm chuyện blogger đưa đẩy tin tức bay đầy trời, Phó Tư Bình tất nhiên có nghe thấy.

Trước khi “Tình cờ gặp gỡ người” phát sóng, tổ tiết mục đã từng trưng cầu ý kiến Trần Tiểu Mộng cùng Phó Tư Bình, hỏi họ có đồng ý xuất hiện trước ống kính không, Phó Tu Niên tất nhiên muốn ban biên tập cắt đoạn em mình ra, mà không biết là Phó Tư Bình sau đó liền lén lút liên hệ tổ tiết mục, ngỏ ý mình muốn xuất hiện trước ống kính.

Phô trương lúc thích hợp cũng không phải chuyện xấu, Phó Tư Bình không hài lòng lắm chuyện anh mình ẩn nhẫn để người khác trút giận, lại không hài lòng blogger bảo Phó Tu Niên “trèo cao”.

Chương trình phát sóng xong, Trần Ức trong miệng cư dân mạng aka thám tử Đông Hán login lần thứ hai, cấp tốc đào ra ảnh trên tuần san “Tài phú toàn cầu” nhưng mà qua nhiều lần so sánh kiểm chứng, các cô kinh ngạc phát hiện em trai Phó Tu Niên thật sự chính là chủ tịch đương nhiêm Phó Tư Bình của tập đoàn Phó thị?!!!

Dân mạng muốn tắt thở, không hẹn mà cùng ôm tim: Tin tức này tới quá đột ngột… làm tui…

Vốn là một người được cho là tiểu minh tinh tam lưu không có tiếng tăm gì, kết quả lại là thiếu gia hào môn, trước đây còn có người nói Phó Tu Niên trèo cao, hiện tại vừa nhìn rõ thì ra  Trần Ức chính là chó ngáp phải ruồi á!!

So với những nhà giàu khác, Phó gia hiển nhiên kín tiếng hơn, cũng không thường thường xuất hiện trước ống kính truyền thông, điều này cũng làm dân mạng không chú ý nhiều tới họ, như thế cũng rất tốt. Trần Ức cùng Phó Tu Niên, sau đợt công khai tinh yêu, thì đây là lần thứ hai lên hot search mà ngồi, hot search số một, hai, ba toàn liên quan tới họ.

Fan: Mie!

Người qua đường: mie nó!

—— mẹ, cao thủ trong dân gian, phú hào ở bên cạnh, Phó thị nha!! Phó thị!! A a a tui bắt đầu đố kị Trần Ức rồi! Mấy kiếp sau sau nữa ổng cứ nằm mà đếm tiền a a a

—— anti fan thì ngậm mồm, trước đây Phó Tu Niên chưa công khai thì nói cậu ấy trèo cao, tui đoán, hiện tại thân phận công khai rồi các bà có phải Trần Ức tham hư vinh không? Người sống cả đời, lòng cũng nên chừa chút thiện niệm, hai người bọn họ ưu tú như nhau, không cần người ngoài bảo họ xứng không xứng.

—— yên lặng chúc phúc là được rồi, tôi tin hai người họ thật lòng yêu nhau, yêu anh tỉ năm ánh sáng, thả tim!

—— bởi dzị mới nói Trần Ức sao lại muốn ở cùng với Phó Tu Niên một người mới không tiếng tăm, không nhiệt độ chứ, thì ra là như vậy, thâm tình bao nhiêu, cũng là vì tiền, nói không chừng Trần Ức hot lẹ như vậy, dựa cả vào Phó Tu Niên lót đường thui.

—— thằng khốn lầu trên, người ta có tiền không lót đường cho người yêu, lẽ nào lại cho mày tiêu?

Có rất nhiều anti-fan làm loạn tưng bừng như trước, mà ý kiến của họ đều không quan trọng, người trong cuộc cũng không để ý, con người sống cả đời, đến cùng chỉ là vì bản thân mà sống.

“Ra nhà em nhiều tiền vậy, còn lên cả hot search.”

Trần Ức dựa vào bàn, vừa lấy điện thoại lướt tin tức, vừa đưa đồ ăn cho Phó Tu Niên, nhờ internet phổ cập kiến thức, rốt cục gã cũng có chút khái niệm cụ thể về độ giàu có của Phó Tu Niên.

Phó Tu Niên nhận cà chua, rửa dưới vòi nước một chút, hiển nhiên không biết làm sao với sự hồ đồ của Phó Tư Bình, nghe như nói giỡn: “Sao, có cảm thấy mình nhặt được bảo vật không?”

Trần Ức hỏi: “Họ đều nói anh chó ngáp phải ruồi, vậy em là bảo vật hay cứt chó?”

Phó Tu Niên không nói, trực tiếp lấy rau đập tới, Trần Ức nghiêng đầu tránh thoát, ngồi chồm hỗm trên đất cười đến run, tùy tiện khiêu khích, Phó Tu Niên không rửa đồ ăn nữa, đem cà chua vứt vào bồn nước: “Hôm nay anh uống gió tây bắc đi.”

Trần Ức cười càng càn rỡ: “Há, không quan trọng, anh có thể gọi thức ăn ngoài.”



Phó Tu Niên nghe vậy không tới kịp trả lời, điện thoại bỗng nhiên rung, cậu lau khô tay rồi xem tin, sau đó nói với Trần Ức: “’Vi Thần’ được đề cử giải.”

Mở miệng nói cũng không nghe thấy bất ngờ, dường như nằm trong dự liệu của cậu.

Đạo diễn Khổng nhiều năm kinh nghiệm, tác phẩm qua tay nhiều năm qua cũng đã thu hoạch không ít giải thưởng trong và ngoài nước, mà chỉ nói về “Vi Thần” thì kịch bản hay diễn xuất đều được xếp vào đại chế tác, không được đề cử thì mọi người mới cảm thấy kỳ quái.

Trần Ức đối với vị lão tiền bối vừa có đức vừa có tài là đạo diễn Khổng vẫn rất tôn kính, nghe vậy vỗ tay: “Rất tốt.”

Phó Tu Niên cười nhìn gã: “Phim mới của đạo diễn Khổng đang trong giai đoạn trù bị, ông ấy muốn anh xem thử, cố gắng thử xem, nói không chừng mấy năm nữa có thể rinh giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.”

Trần Ức đóng vai Mạnh Ngọc trong “Vi Thần” kỳ thực đặc sắc, nhưng đáng tiếc gã là người mới lần đầu đóng phim, khả năng nhận được giải nam phụ xuất sắc không cao, nếu nhẫn nại thêm vài năm nữa thì lại khác. Sầm Thanh dựa vào “Vi Thần” vào nằm trong danh sách đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bên trao giải đã lén lút tiết lộ danh sách, tám phần mười chính là anh ta.

Trần Ức vẫn nói mình chó ngáp phải ruồi, Phó Tu Niên nghĩ thầm người này mới phải chó ngáp phải ruồi, lúc trước mời Sầm Thanh diễn nam chính, vốn là muốn dùng sự nổi tiếng của anh ta địa vị trấn áp, ai ngờ lại mó được cái giải.

Trần Ức nở nụ cười: “Em đối với anh vẫn còn rất tự tin.”

Phó Tu Niên nghĩ thầm em vẫn tin vào anh, cậu vớt cà chua ra, lại tiếp tục thái rau: “Từ từ đi, không vội.”

Tuy rằng rất nhiều giải thưởng cũng đã được định trong nội bộ, nhưng mà đi xem thì vẫn phải đi, phần lớn minh tinh đều nhận được thư mời, có thưởng đi lĩnh thưởng, không thưởng tiêu sái đi thảm đỏ lộ diện.

Phó Tu Niên cùng Trần Ức là thuộc về dạng càng phải lộ diện, người đại diện sắp xếp xong xuôi thợ trang điểm và stylish, hai người sớm ở nhà tạo hình cho tốt, đến giờ trực tiếp ngồi xe xuất phát tham gia lễ trao giải.

Phó Tu Niên mặc âu phục xanh lam, tai phải mang khuyên tai đơn giản, ôn nhuận như ngọc, tao nhã cao quý, rất phù hợp với hình tượng thế gia công tử trong tiểu thuyết.

Khí chất Trần Ức lạnh lùng, eo thon chân dài, có thể nói là cái móc treo áo biết đi, gã mặc tây trang màu đen, giống với Phó Tu Niên, cũng không biết ở đâu kiếm ra một cặp kính đen, nhíu mày nói với Phó Tu Niên: “Hôm nay làm vệ sĩ của em, thế nào?”

Phó Tu Niên nhớ tới fan nhà gã lúc nào cũng mặc đồ đen, cậu có thể tưởng tượng cảnh Trần Ức đứng ở trước mặt các cô ấy, nhịn cười nói: “Anh giống vệ sĩ chỗ nào.”

Rõ ràng lão đại hắc bang chứ.

Lễ trao giải cử hành vào buổi tối bảy giờ, thảm đỏ trải dài từ đầu chí cuối, hai bên có vô số phóng viên cùng quay phim bao quanh, fan các nhà đứng ở ngoài, giơ đèn bảng tiếp ứng hò hét, trong đó fan nhà Trần Ức rất đáng chú ý.

Từ đầu đến chân các cô là đồ đen, trong đó không thiếu ngự tỷ khí chất lạnh lẽo, tác phong mạnh mẽ, có vị trí trong xã hội, chen chúc như lão đại ra đường, hơn nữa mặt không hề cảm xúc, rất lãnh khốc, ai nấy đều không hẹn mà yên lặng cách các cô xa một chút.

Trần Ức vẫn quán triệt theo lời gã nói, lúc Phó Tu Niên đi thảm đỏ, gã đeo kính đen không xa không gần đi theo phía sau cậu, thực sự là giống vệ sĩ, làm Phó Tu Niên đi hai bước liền muốn quay đầu nhìn, cứ đi hai bước là lại quay đầu.

Fan hai bên thấy Trần Ức đi ra, thay đổi hình tượng lãnh khốc vừa nãy, dồn dập giơ bảng đèn hưng phấn hò hét: “Ấu ấu ấu Ức Ca anh thật đẹp trai a a a a a a a a a a!!! Tu Tu cũng đẹp trai luôn! Yêu các anh như tỉ năm ánh sáng!!!”

Phó Tu Niên cười vẫy tay với các cô, Trần Ức không lên tiếng, đặt bàn tay mình ở phía sau, lặng lẽ so sánh.

Fan điên cuồng hơn: A a a a a a a a a a!!!!

Lễ trao giải không có việc của hai người bọn họ, Phó Tu Niên cùng Trần Ức giống như Thái tử đọc sách, đi xong thảm đỏ thì an tọa, nhàn nhã nhìn MC nam nữ làm nóng bầu không khí, chỉ là vì trao giải hiệu quả, bọn họ thường phải cố làm ra vẻ bí ẩn gần mười phút mới chậm rì rì tuyên bố danh sách.



Trần Ức xem rất hứng thú, Phó Tu Niên chỗ sát gã, Trần Ức vô ý thức cầm tay cậu, kết quả mu bàn tay chạm vào túi, xúc cảm có chút quái dị, bàn tay lại tìm tòi, móc ra hai viên kẹo.

Phó Tu Niên nhận ra được động tác của gã, quay đầu lặng lẽ trừng mắt nhìn.

Trần Ức nở nụ cười, một người một viên kẹo, sau đó mới trói tay cậu lại, trên đài nhận thưởng là diễn viên hoặc đạo diễn, lời phát biểu đều y như nhau, cảm tạ xx, cảm tạ xxx, không có các bạn tôi sẽ không có thành tựu ngày hôm nay.

Trần Ức như trước nghe say sưa ngon lành, mỗi lần trao giải, đều phải nói cảm tạ một đống người như thế, cũng rất tốt…

Bởi vì cả đời này, bạn không phải cô độc, có rất nhiều người giúp đỡ bạn, nếu như không có người để cảm ơn, vậy thì thật sự đáng buồn lắm thay.

Trần Ức cũng có người cần cảm ơn, Phó Tu Niên, Trần Tiểu Mộng, fan… Nếu có một ngày gã đứng ở chỗ cao, vinh quang cũng nhờ họ một phần, bản thân gã phỏng chừng cũng sẽ như những người trên sân khấu kia, thao thao bất tuyệt nói một ngàn lẻ một từ cảm tạ này.

【 Keng!!!!! 】

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh khiến Trần Ức chấn động hoa mắt chóng mặt, gã rất nhanh phản ứng lại đây là hệ thống, đang muốn nói gì đó, lại chỉ nghe giọng nó hưng phấn nói,

【 a a a a a cấp trên sau khi xét duyệt cũng đã thông qua yêu cầu giải trừ trói buộc của tui, chúng ta có thể tự do rồi! 】

Nghe được hệ thống rất kích động, Trần Ức thoáng kinh ngạc nhíu mày, sau đó giọng bình thản nói: “Ờ, mày đi đi.”

【 tui đi đây 】

Trần Ức: “Ừm.”

【 tui đi thật đó nghen 】

Trần Ức: “Bye.”

Hệ thống này nhất định vừa trải qua một màn cáo biệt cực kỳ không lãng mạn, Trần Ức cũng nhất định kí chủ mà nó phiền lòng cực kỳ, lúc khởi động năng lượng bắt đầu giải trừ trói buộc, theo thanh âm đếm ngược, Trần Ức bỗng nhiên nói chuyện.

“Cảm ơn cậu,”

Gã liếc mắt cười nhìn về người bên cạnh, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp ánh đèn sáng chói, không biết gã nhớ lại cái gì, tay như trước nắm chặt tay Phó Tu Niên, mà đối phương tựa hồ nhận ra được điều gì đó, cười đem kẹo của mình đặt ở trong lòng bàn tay gã.

Trần Ức không tự chủ nắm chặt: “Tôi từng tập võ, tính tình nửa phần giang hồ, trai gái giang hồ nói lời từ biệt, có một câu nói, non xanh còn đó, nước biếc chảy dài…”

Non xanh còn đó đại biểu cho ước nguyện ban đầu, nước biếc chảy dài chính là vĩnh hằng, nếu có một ngày gặp lại, tình cảm này cũng như non xanh nước biếc, là vĩnh viễn bất biến.

Trần Ức cuối cùng cười nói: “Cám ơn cậu đưa tôi tới thế giới này, bất quá, sau này không gặp lại …”

【 sau này không gặp lại, chụt ~ 】

Lúc mọi người không nhìn thấy, một chùm sáng nhỏ từ trên người Trần Ức bay ra, sau đó từ từ trôi về vùng trời, cảnh vật bên dưới dần dần thu nhỏ, đèn đuốc rực rỡ, có fan vui sướng, có kẻ vội vàng quay về, có ngựa xe như nước qua lại không dứt, có những người yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau