Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 166

Trước Sau
Có lúc hảo ý đột nhiên xuất hiện, so với chửi rủa đánh đập, càng khiến người ta không biết đối mặt thế nào. Bùi Nhiên đặt lên vai cậu, lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay man mát, chiếc xe xóc nảy, lơ đãng lướt qua cổ, làm lòng người ngưa ngứa.

Khúc Nghiên bỗng nhiên hơi mệt, cảm xúc an nhàn vô danh khiến người ta khủng hoảng và bài xích. Tay cậu lẳng lặng đặt ở trên đầu gối, sau đó yên lặng nhéo một mẩu thịt nhỏ, chờ cơn đau nhói tan biến trong đầu, lúc này cậu mới buông tay, quần đồng phục học sinh màu lam đậm nhăn lại, sau đó chậm rãi biến mất.

Xe cứ chạy thẳng như thế, cương thi ngày càng nhiều hơn, Bùi Nhiên hối hận sao mình lại tới chỗ này, mấy thứ độc ác như vậy, chém nó trong game là được rồi, bắt mặt đối mặt đánh nhau trực tiếp, chắc hắn chỉ còn cách phun cơm tối ra.

Hắn đặt cằm trên vai Khúc Nghiên, cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại cảm thấy vai người này cộm quá đi. Hắn hơi đổi tư thế, nhỏ giọng nói chuyện bên tai Khúc Nghiên: “Nè, cậu đánh nhau thế nào?”

Nói xong, lại bóp bóp cánh tay cậu từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem cậu có miếng cơ nào không, có lẽ là bởi vì cánh tay Khúc Nghiên quá gầy, cử động tùy ý hai lần, ống tay áo đồng phục học sinh liền bị kéo lên gần một nửa, không cẩn thận lộ ra cánh tay nhỏ đầy những vết sẹo cũ chằng chịt.

Bùi Nhiên trong giây lát nghĩ là mình hoa mắt, nháy mắt mấy cái, dùng đầu ngón tay sờ sờ, xác nhận một chút, lúc này mới phát hiện ra là sẹo, chỉ vào vết thương dài nhất do dao chém, hỏi Khúc Nghiên: “Bị sao thế này?”

Khúc Nghiên không nói lời nào, con ngươi ngăm đen nhìn tên tóc đỏ ngồi cạnh Tang Viêm một chút, sau đó thu ánh mắt lại, không hề có tiếng động lắc đầu.

Trong nháy mắt Bùi Nhiên hiểu được điều gì, chỉnh lại tay áo đàng hoàng cho cậu, ẩn ý vỗ vỗ bả vai cậu: “Sợ cái gì, người ta dữ với cậu, cậu càng phải dữ hơn. Nhớ lúc đầu tôi đi học, có hai thằng lưu manh muốn trấn lột tôi, bị tôi chặn đánh trong lùm cây, sợ tới tè ra quần. Cậu mà học chung trường với tôi, tôi nhất định sẽ che chở cậu.”

Hắn lại chẳng nhắc tới lần đó hắn dẫn theo tận mười người.

Thiếu niên chính là thế, không sợ trời không sợ đất, Khúc Nghiên liếc nhìn Bùi Nhiên mà nhướn mày, bỗng nhiên chăm chú hỏi: “Anh học trường nào?”

Bùi Nhiên nghe vậy dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn, thành tích hắn không tốt, dùng tiền học trường tư thục, dùng đầu ngón tay sờ sờ đồng phục của Khúc Nghiên mà không thấy huy hiệu trường: “Cái trường đồng nát thôi, thành tích tôi thấp, không tốt như cậu.”

Hắn còn nhớ Khúc Nghiên thi đạt điểm tối đa, nhưng chẳng có tác dụng gì trong thời tận thế cả

“Kẹt kẹt —— “

Lốp xe ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai, tựa hồ không ngờ phía trước lại đột nhiên có một con cương thi xông ra. Chu Thương Minh đạp thắng gấp xe, cả xe người suýt nữa bay ra ngoài, người khác cũng chẳng tốt hơn, Bùi Nhiên ngồi tới mọc mốc, định nghiêng đầu nói chuyện với Khúc Nghiên, đầu lại đập cái cạch vào cửa sổ xe, phát ra một tiếng vang trầm thấp, nghe cũng thấy đau.

“Mie nó —— “

Bùi Nhiên ôm đầu, cả người đều đau bối rối, hắn ngẩng đầu định mắng như tát nước, ai ngờ lại phát hiện một nữ cương thi nằm úp trên kính chắn gió, đang hung hăng gào thét với họ, mủ và thịt thối chảy lên cửa sổ, hắn như bị người ta bóp cổ, nửa chữ cũng chẳng nói nổi.

Hay lắm… Thấy ghê quá…

Phùng Đường phản ứng lại đầu tiên, lập tức siết chặt dao, Chu Thương Minh bị doạ sợ, tăng tốc độ bỏ con cương thi kia lại, mà ả từ dưới đất bò dậy, dùng tốc độ nhanh hơn để đuổi theo.

Khi mọi người không phát hiện, mặt trời đỏ ở phía chân trời từ từ thay đổi, rốt cục cũng lộ ra tia rạng đông bình thường, nhưng đó lại chả phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.

Cương thi sắp tiến hóa xong rồi…

Xe chạy nhanh, cuối cùng cũng thành công đến trạm xăng, giọng Chu Thương Minh â căng thẳng nói: “Nhanh nhanh, xuống xe lấy đồ! Con cương thi đó sẽ đuổi theo nhanh thôi!”

Gã nhạy cảm, nhận ra được rằng con nữ cương thi đó linh hoạt hơn mấy con khác nhiều. Chỉ nghe hai tiếng đóng cửa ầm ầm, gã đã cùng Phùng Đường xuống xe đầu tiên, vọt vào siêu thị, mấy người Tang Viêm cũng theo sát phía sau, chỉ có Bùi Nhiên và Khúc Nghiên không nhúc nhích.

Bắp chân Bùi Nhiên bắt đầu bị chuột rút, không còn bộ dáng uy phong ban nãy, hắn bất động, bởi vì sợ, Khúc Nghiên bất động, là do bị hắn ôm eo.

Sức lực toàn thân nhất thời biến mất, rít lên một tiếng, Bùi Nhiên không khống chế được tuột từ trên ghế xuống, hắn nằm nhoài trên đùi Khúc Nghiên, mở to đôi mắt vô tội, có lòng tốt mà kiến nghị: “Hay là hai đứa mình ở trên xe đi?”

Trực giác động vật nhỏ trời sinh khiến Bùi Nhiên nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm khiến hắn thấy bất an, không biết là do con cương thi ban nãy, hay là do bên trong đó nữa… Xét góc độ cá nhân, cân nhắc hai phía, hắn muốn ở trong ổ an toàn này.

Khúc Nghiên vẫn không nói gì, hệ thống liền đinh một tiếng vang lên.

【 bạn nè, thắng lợi gần trong gang tấc, vật dụng cũng cách xa bạn có một bước, tuyệt đối không nên từ bỏ nha 】

Tận thế, biện pháp sinh tồn tốt nhất là tiến lên, nếu chỉ biết tránh né, chỉ có thể bị quy tắc đào thải.

Bùi Nhiên không dám giết cương thi, nhưng thực ra cũng là một tay đánh nhau cừ khôi: “Không đi! Xin dị năng thì không cho dị năng, xin không gian cũng không cho, mày cho điện giật tới tao đi hết nổi rồi! Cút cút cút!”

【 bạn mến thương, không thể ăn cơm mềm của hệ thống đâu nhá, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí đâu 】

Bùi Nhiên vừa định nói không biết xấu hổ, ai ăn cơm mềm nhà mày chứ, một giây sau, vai liền bị người nhẹ nhàng đẩy ra, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng Khúc Nghiên xuống xe. Cậu mặc đồng phục học sinh, ở trong thế giới như luyện ngục, hoàn toàn không phù hợp, nhưng lại có cảm giác dung hợp quỷ dị, mâu thuẫn đến cực điểm.

Khúc Nghiên vịn cửa xe, nhìn về phía Bùi Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Anh không cùng đi với tôi sao?”

Thần sắc bình tĩnh, như là mây trôi nơi chân trời mờ mịt, cả người cậu dường như xem đây chỉ là tản bộ nhẹ nhàng nơi sân vắng thôi, dường như không lo lắng phía sau có cương thi đuổi tới.

Bùi Nhiên cố gắng bình tĩnh, áo tay áo sơ mi đen lên, cơ bắp căng thẳng, tay muốn kéo Khúc Nghiên về: “Con cương thi mới nãy rất lợi hại, sẽ đuổi tới nhanh thôi, đừng có chạy lung tung, bé ngoan ở trên xe đi.”

Khúc Nghiên nghe vậy, nhìn bốn phía một chút, chỉ có gió thổi lon lăn tới lui, cậu chuyển ánh mắt lên trên người Bùi Nhiên: “Không có.”

Cậu cúi người kéo tay Bùi Nhiên, kéo hắn ra, kiên trì lập lại một lần nữa: “Không có cương thi.”

Hệ thống cũng nói: 【 đi thôi đi thôi, người ta không sợ, bạn sợ cái gì 】

Giọng điệu kia, như một đôi nam nữ thân thiết, mà cậu con trai ngốc lại xấu hổ không dám ngẩng đầu, làm người mẹ gấp muốn chết.

Bùi Nhiên không nhúc nhích, sức của Khúc Nghiên cũng chẳng đủ làm hắn nhúc nhích, hai người bốn mắt nhìn nhau, không hề có một tiếng động mà giằng co, chỉ có gió nhẹ mang theo mùi tanh, bên tai có âm thanh xẹt qua.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Khúc Nghiên vẫn không có ý buông tay.



Tay trái Bùi Nhiên không hề có một tiếng động mà nắm chặt, gân xanh thái dương ẩn hiện, cuối cùng sợ còn rề rà thì nữa cương thi sẽ kéo tới, bèn chửi mọe nó trong bụng, sau đó nhanh gọn xuống xe, tay thì nắm ngược lại tay Khúc Nghiên, kéo người ta chạy nhanh vào siêu thị.

Cửa kính đã bị hư từ lâu, các quầy hàng bên trong cũng trống không hết phân nửa, bọn Tang Viêm mang theo túi vô cùng lo lắng mà nhét đồ ăn vào, ngày đầu hôm bọn họ tới, không nghĩ tới chuyện sẽ gặp một bầy cương thi, vội vã cầm ít thứ thì rời đi, ngày hôm nay, tất nhiên là định gom nhiều thêm một ít.

Bây giờ, Bùi Nhiên có cảm giác giành giật từng giây từng phút với Tử thần, chỉ hận không thể mọc ra tám cánh tay, không nhìn qua đồ đã hết hạn sử dụng chưa, không thèm nhìn gì cứ thế mà nhét vào trong balo, chỉ muốn nhanh chóng về lại xe. Nếu so sánh thì Khúc Nghiên thì lại bình tĩnh hơn thế nhiều lắm.

Cậu từ trong quầy kéo ra một túi nylon, không nhanh không chậm thổi ra, lại không nhanh không chậm chọn đồ ăn có thể ăn, con ngươi đen kịt của cậu nhìn về phía tên lưu manh tóc đỏ ở cách đó không xa, bước chân dừng lại, đi tới chỗ hắn ta.

Hai cái tay, hai người khác nhau, lại đột nhiên không chuẩn bị mà chọn cùng một gói mì ăn liền.

Tên lưu manh tóc đỏ đã cướp vật tư một cách mù quáng, hắn ta hung tợn ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy sự bạo ngược không hề che giấu, lại thấy Khúc Nghiên định cướp đồ ăn của mình, thói quen nhiều năm qua làm cho hắn ta nhấc chân, trực tiếp đạp cậu thật xa.

Khúc Nghiên lảo đảo lùi về sau, vặn ngã ở trước cửa phòng rửa tay, cậu ôm bụng muốn đứng dậy đứng dậy, cố chấp muốn đi lấy cái túi rơi xuống trước mặt, động tác này chọc giận tên tóc đỏ, hắn ta bước nhanh về phía trước, trực tiếp tóm chặt cổ áo cậu: “Con mẹ nó, mày—— “

Lời còn chưa dứt, sau gáy liền truyền đến một nguồn sức mạnh, sau đó hắn ta bị người khác hất tung, đầu óc tên tóc đỏ choáng váng, ôm eo thống khổ kêu rên, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra là Bùi Nhiên.

“Con mẹ nó mày muốn chết à!”

Bùi Nhiên vốn đè cơn giận trong bụng, từ xa nghe thấy động tĩnh, chỉ thấy Khúc Nghiên bị người kéo cổ áo, lập tức không nhịn được nữa, nhấc chân đá mạnh vào tên tóc đỏ, thấy chảy vài giọt máu.

Nét mặt Bùi Nhiên vô cùng u ám: “Ông mày không đánh lại cương thi thôi, mà mày tưởng ông không đánh lại mấy thằng cắc ké như mày chắc?! Đầu mày lúc được đẻ ra chắc bị kẹp vào cửa hả, sao không bóp chết một thằng thiểu năng như mày đi!”

Khúc Nghiên lén lút liếc mắt nhìn từ phòng rửa tay, đứng dậy muốn kéo Bùi Nhiên ra, ai ngờ Bùi Nhiên lại đang nổi nóng, kéo mấy lần cũng không xong.

Bùi Nhiên đẩy Khúc Nghiên ra, tóm chặt cổ áo tên tóc đỏ bắt hắn ta đứng lên, cuối cùng đạp một cước vào bụng hắn ta, ai ngờ cửa phòng vệ sinh chẳng đóng chặt, thằng tóc đỏ liền bị đạp thẳng vào trong.

“Cạch —— “

Cửa phòng rửa tay vì lực mà đàn hồi đập vào tường, nhẹ nhàng rung hai lần, Bùi Nhiên vẩy vẩy cái tay ngứa ngáy, đang định nói cái gì đó, cánh mũi bỗng nhiên truyền đến mùi tanh hôi, giương mắt lại nhìn thấy một cái mặt mục rửa hết chỗ nói…

Rất là nát, trên mặt đã chẳng còn miếng thịt nào, chỉ còn một lớp da mỏng tanh, mủ tí tách thi nhau chảy xuống, thần kinh của hai con ngươi màu xám lộ ra ngoài, hàm răng như cá mập, đầy lóe lên vẻ sắc bén.

Bùi Nhiên: “…”

【 a a a a a a a a a a mẹ ơi!!! Chạy mau a a a a a a a a a a cương thi a a a a a a a a a a a!!! 】

Chẳng ai ngờ tới phòng vệ sinh lại có một con cương thi trốn trong đó, tiếng hét của hệ thống ở mức cao như thế cũng chẳng làm Bùi Nhiên tỉnh mộng, tang thi không hề che giấu sự thèm khát đối với máu thịt của mình, gào thét nắm lấy vai hắn, răng nanh sắc bén đang chuẩn bị cắn mạnh vào cổ hắn, lại chẳng biết vì sao, như bị người hạ chú cố định, chợt dừng lại ——

“Đi mau!”

Nhân cơ hội này, Khúc Nghiên tóm Bùi Nhiên, kéo hắn chạy ra cửa, mà bọn Tang Viêm cũng phát hiện có gì không ổn, hết hồn chạy ra bên ngoài, không lâu sau bọn họ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, của tên tóc đỏ, cũng chẳng ai bận bận tâm.

Bùi Nhiên bối rối, chỉ biết ôm chặt cái túi vật dụng trong tay, bản thân hắn tại sao lên xe được cũng không biết, áo sơmi màu đen bị dính dơ, dính không biết là máu hay nước, thoáng tỏa ra mùi tanh hôi nhàn nhạt.

Chu Thương Minh và Phùng Đường từ kho để hàng ôm ra hai valy đựng vật dụng, để lên xe rồi sau nhanh chân rời trạm xăng, ngoài cửa, cảnh vật nhanh chóng lùi về sau, chân trời màu hồng cũng từ từ lùi về sau.

Khúc Nghiên thấy sắc Bùi Nhiên mặt tái nhợt đến dọa người, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, lại không nghe câu trả lời, đầu ngón tay chụm lại, đánh liều nhéo lên hông hắn một chút, sau đó mạnh mẽ xoay tròn 180 độ

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

“Khụ —— “

Bùi Nhiên bỗng nhiên khụ một tiếng thật mạnh, hơi mắc kẹt trong cổ họng cũng phun ra ngoài, hắn đỡ lưng ghế phía trước, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên, trên xe chẳng ai quan tâm hắn, đều đang vui vì mình sống sót sau tai nạn, chỉ có Khúc Nghiên, đặt tay ở sau lưng hắn, vỗ nhẹ.

Tang Viêm cũng bị doạ không ít, bởi vì anh ta từng đi ngang qua phòng rửa tay mấy lần, vô số lần thoáng gặp Tử thần: “Con cương thi đó, ở bên trong bao lâu, mà chúng ta không phát hiện.”

Phùng Đường nắm đao trong tay, giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lông mày nhíu chặt vô thức thả lỏng một chút, thuận miệng nói: “Có thể là tối hôm qua chạy vào.”

Ngày hôm qua đi mất một người, ngày hôm nay đi mất thêm một người, nỗi sợ vô cùng trào ra trong lòng mỗi người, trên đường chẳng nói gì.

Mà Bùi Nhiên, rốt cục cũng thở được, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú vẫn tái nhợt như cũ, nhìn đồng tử đen kịt của Khúc Nghiên, lẳng lặng nhìn chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Vừa nãy, cám ơn cậu.”

Quả nhiên, đi với kim chủ ba ba có thể bảo vệ cái mạng.

Nếu không phải áo hắn bẩn, Bùi Nhiên cũng muốn ôm cậu một cái.

Đoàn người về cái nhà kho dưới lòng đất, Chi Chi thấy trong đội ngũ thiếu mất một người, tuy rằng không khóc, nhưng nét bi thương trên mặt lại không giấu được, Tang Viêm thấp giọng an ủi, giương mắt đã thấy người phụ nữ trong góc cầm cái túi bánh quy trong tay, không khỏi nhíu mày, nhắc nhở nói: “Lần sau không nên tùy tiện đem đồ ăn cho người khác.”

Chi Chi nghe vậy hơi ngừng lại, yên lặng gật đầu, đồng thời một giọt nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay, cô nằm ở trong lồng ngực Tang Viêm. Sau một hồi, giọng mang theo tiếng nức nở hỏi: “Khi nào thì chúng ta không phải sống cuộc sống như thế này nữa… Người không giống người…”

Phùng Đường ngồi dưới đất, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, cuối cùng xác định sắc trời thật sự đang từng chút từng chút khôi phục về bình thường. Y kiểm tra lại một chút thức ăn cùng vũ khí của mình, toàn bộ nằm trong túi, tính khi nào đó thì rời đi.

Bùi Nhiên thích sạch sẽ, từ trong ba lô hắn lấy ra một bộ quần áo để thay, đi phòng tắm định tắm, tuy rằng chỉ có nước lạnh, nhưng có còn hơn không, hắn rửa máu đen trên khuỷu tay, ai ngờ lúc ngón tay chạm qua, bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhói, không khỏi cau mày dừng lại.

Ánh mắt đối diện với gương nhìn từng chút, cuối cùng phát hiện hai, ba vết thương nhỏ trên vai, từ từ biến thành màu đen, dòng nước lạnh lẽo chảy xuống, vết máu cũng nhạt đi.

Ra là hôm nay bị cương thi cào trầy…

Nhận ra được điều này, sắc mặt Bùi Nhiên bỗng nhiên khó coi, sự việc đột ngột, hôm nay hắn ở trên xe bị doạ sợ, đầu óc trống rỗng, cũng không phát hiện trên bả vai mình có vết thương ——



Chết chắc rồi.

Trong đầu Bùi Nhiên hiện tại chỉ có ba chữ này, bị cương thi cào trầy thì sẽ biến thành đồng loại của chúng mất, chỉ có những người mạnh mới có thể tạo ra dị năng, mà rất rõ ràng, vai hắn không thể gánh tay cũng không thể xách, không phải loại người đó rồi.

Làm sao bây giờ? Hắn phải chết sao?

Không sống nổi qua ba tập phim truyền hình à…

Lòng rối như cào cào, rồi bế tắc, chẳng có cách giải quyết, nước lạnh dội xuống đầu, khiến da thịt căng lên.

Bùi Nhiên muốn khóc cũng không khóc nổi, muốn cười cũng không cười nổi.

Đại não trải qua một cơn hoảng sợ, lại càng bình tĩnh đến lạ. Bùi Nhiên nghĩ thầm mình quả nhiên không có cái mệnh đó, nhất định là làm pháo hôi, bị nhiễm bệnh cũng tốt, đỡ phải lo lắng đề phòng ngày nào đó bị ăn thịt.

Hắn ở trong đó thật lâu mới ra, thay đổi quần áo sạch sẽ, áo sơ mi hai màu đen trắng, cuối sợi tóc còn nước chảy xuống, đã không còn cái thứ vừa nãy, lại làm một chàng công tử sạch sẽ không tỳ vết.

Chất độc cương thi sẽ phát tác trong vòng mấy tiếng tuy rằng, Bùi Nhiên không thích bọn  Chu Thương Minh, nhưng cũng không đến nỗi cố ý ở lại hại người, xé ra một túi bánh quy, vị như sáp, định sau khi ăn xong, sẽ lặng lẽ rời đi.

Khúc Nghiên vẫn luôn chú ý hắn, nhận ra được ánh mắt cậu, Bùi Nhiên nuốt bánh quy trong họng xuống, nghĩ thầm sao mình xui dữ vậy, có vai chính bảo vệ mà cũng bị nhiễm.

Hắn chồm người qua, ôm Khúc Nghiên, có lẽ là do thay quần áo mới, trên người hắn mang theo quen mùi nước hoa quen thuộc, mùi trà Mã Đại thơm ngát, như một cơn mưa phùn ẩm ướt, sạch sẽ ẩm ướt.

Chết cũng muốn chết một cách có nghi thức, Bùi Nhiên bắt đầu làm cáo biệt trước khi lâm chung: “Người anh em, cám ơn hôm nay đã cứu tôi.”

Nói xong kéo hành lý của chính mình tới, đặt cạnh Khúc Nghiên, có cả vật dụng ngày hôm nay tìm được, ghé vào lỗ tai cậu vô vị nói: “Cho cậu.”

Cũng không ra dáng một kẻ hào phóng.

Khúc Nghiên dường như cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt lướt qua từng tấc một trên người Bùi Nhiên, cuối cùng dừng trên trên bả vai hắn ——

Có vết máu nhạt chảy ra.

Như là xác nhận điều gì đó, Khúc Nghiên lấy tay nhẹ nhàng ấn lên chỗ đó, sắc mặt Bùi Nhiên trắng bệch, đau tới thiếu chút nữa gọi bố, lảo đảo lùi về sau.

Khúc Nghiên thu tay về, nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, sau đó nhàn nhạt nhíu mày, đang muốn há miệng nói cái gì đó, liền bị Bùi Nhiên bịt miệng.

“Xuỵt —— “

Bùi Nhiên hạ thấp giọng, cố ý doạ cậu: “Nhóc con, đừng lên tiếng, tôi sẽ đi, không liên lụy các cậu.”

Lỡ bị Phùng Đường phát hiện, chưa biến thành cương thi, đã bị y dùng một dao đâm xuyên đầu, oan uổng biết bao nhiêu.

Nhưng hắn một mình đi ra ngoài, cũng chỉ là chờ chết.

Khúc Nghiên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kéo, nhìn quanh bốn phía, sau đó mấp máy môi: “Không cần đi.”

Không cần đi?

Sao lại không cần đi?

Bùi Nhiên nghe vậy hơi híp mắt lại, đang muốn nói gì đó, sau gáy bỗng nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, ngay sau đó một bờ môi khô khốc dán lên, hắn giương mắt, nhìn vào con ngươi trầm tĩnh của Khúc Nghiên, đồng tử chợt khuếch đại.

Nụ hôn này rất ngắn, bởi vì một giây sau, Bùi Nhiên liền bị Khúc Nghiên đẩy ra, ngã xuống đất nghe một tiếng “bang”, mọi người đều nhìn lại.

Mà Khúc Nghiên, dùng mu bàn tay che môi, nắm lấy cổ áo, làm như mình bị xâm phạm, một lát sau, từ dưới đất đứng dậy, âm thanh khàn khàn nói: “Vào trong…”

Sau đó kéo Bùi Nhiên, đi vào phòng riêng bên cạnh, khóa trái cửa.

Chu Thương Minh cười lạnh: “Tao x.”

Tang Viêm liếc mắt nhìn, ghét bỏ thu ánh mắt về: “Cẩu nam nam.”

Phòng riêng đóng một lớp bụi dầy, vừa vào, liền bị sặc tới xanh cả mặt, Bùi Nhiên nén ho, dựa vào tia sáng ảm đạm, ánh mắt khóa chặt trên người Khúc Nghiên: “Cậu biết mình đang làm gì không…”

Hắn tiến lên, muốn đẩy cửa ra, Khúc Nghiên lại đi trước một bước, chắn trước mặt hắn, không còn vẻ trầm mặc nhát gan, trong mắt mang theo ý cười đen tối.

Tim Bùi Nhiên bỗng nhiên ngừng đập trong nháy mắt, tay hắn chậm rãi, nắm lấy xương vai gầy yếu của Khúc Nghiên: “Mấy tiếng nữa, tôi sẽ biến thành cương thi, sẽ ăn cậu đấy.”

Khúc Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn, một lát sau, giọng khàn khàn, miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ồ…”

Tựa như việc biến thành cương thi, cũng không phải việc ghê gớm gì.

“Lúc đó, đút thịt người cho anh, là có thể sống rồi.”

Lời này khiến người ta phải suy nghĩ, thậm chí là có hơi doạ người. Bùi Nhiên lại không kịp nghĩ, bởi vì miệng vết thương bỗng nhiên truyền đến cơn đau, cũng nhanh chóng lan khắp toàn thân, hô hấp cũng khó có thể khống chế, hắn quỳ một chân trên đất, gắt gao chặn cổ họng của chính mình lại, mặt đau khổ nói: “Mau đi ra…”

Cổ hắn nổi gân xanh, mắt màu đỏ đậm, rất doạ người, thấp giọng nói: “Mau đi ra —— “

Khúc Nghiên nhìn hắn, suy nghĩ chốc lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Vậy cũng không được, một mình anh ở trong này, quá kỳ cục.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau