Chương 178
Mọi người vừa chú ý động tĩnh lầu trên, vừa quan sát tình huống bên dưới, vào lúc này, Tiểu Mễ bỗng nhiên trợn to mắt, kêu sợ hãi thất thanh: “Không xong rồi đội trưởng, chúng ta bị bao vây!”
Thuận theo cửa sổ thông khí của cao ốc nhìn ra ngoài, dưới lầu toàn là cương thi đứng lúc nhúc, chúng nó im lặng tới khó mà tin nổi, thậm chí chẳng phát ra tiếng gào thét, chầm chậm đi tới, thành một vòng vây quanh cao ốc, cùng lúc đó bốn phương tám hướng đều có cương thi lao tới, phần lớn đều là T3.
Sắc mặt Đào Hi Nhiên trong nháy mắt trắng bệch, thì ra lúc các cô đi vào thì đã lọt vào thiên la địa võng, cương thi lầu một và lầu hai tang thi chỉ mồi nhử thôi, không còn kịp suy nghĩ, cô quyết định thật nhanh, lạnh lùng nói: “Chạy mau!”
Đội viên đội 7 lập tức nhanh chóng chạy xuống, chuẩn bị xé ra một con đường giữa bầy cương thi. Đa phần đều là dị năng bậc 2, trong đó cao nhất cũng chỉ là bậc 3 sơ cấp, đối mặt đột nhiên bầy cương thi T3, chửi má nó hay kích động đều có cả.
Cây kiếm trong tay Đào Hi Nhiên chỉ còn lại tàn ảnh, miễn cưỡng mở ra một con đường, mà sau đó lại bị bầy cương thi cuồn cuộn chặn đường ra, cô không khỏi giận dữ nói: “Mẹ! Không phải nói nơi này không có cương thi cấp cao sao, tại sao lại có thể có nhiều T3 như vậy! Mau dùng điện đàm phát tin tới căn cứ cầu cứu!”
Tiểu Mễ gấp tới độ mồ hôi chảy xuống: “Không phát được, tín hiệu hình như bị chặn rồi!”
Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh toàn là kiến trúc lạnh lẽo cao ngất trong mây, từ xa xa tầng trệt dường như bị chìm vào trong làn sương, như là một cái động vô hình, là nơi bóng tối bao trùm chầm chậm cắn nuốt. Họ có thể thấy rõ mọi người hoặc vật, nhưng lại không thể hình thấy ánh sáng mặt trời.
Lầu trên dường như có quái vật khổng lồ chiếm cứ, ở trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt đang nhìn kiến hôi để nhìn vào họ.
Đào Hi Nhiên hối hận rồi.
Lẽ ra cô không nên nhận nhiệm vụ này.
Cây kiếm trong tay muốn cong lại, trên người tràn đầy vết máu, cô đá bay cương thi trước mặt, bắt đầu dùng dị năng công kích, ngọn lửa băng màu xanh lam với nhiệt độ nóng rực, có thể đốt người thành tro bụi từ xa, nhưng với đám mình đồng da sắt trước mặt lại không có tác dụng gì nhiều.
Bùi Nhiên chưa lao xuống cùng các cô, mà là lại chạy lên lầu. Ngược lại với dự đoán, lầu ba không có cương thithành đàn, chỉ là một khoảng không, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng vang. Hắn gọi tên Khúc Nghiên, lại không có ai đáp lại, chỉ có thể tiếp tục chạy lên lầu bốn.
Trời đã vào cuối thu, nhưng mồ hôi lạnh vẫn đổ khắp cả người.
Bùi Nhiên vẫn cho rằng Khúc Nghiên là nhân vật chính, sẽ không bị thương cũng sẽ không chết, mà không biết từ lúc nào, hắn mới bắt đầu nhận ra, đối phương cũng chỉ là người bình thường.
Bám vào khung xương gầy yếu là một tần máu thịt với vết thương chồng chất, từ vực sâu bùn đất đầu người bò ra ngoài. Hồi ức ấu thơ nửa đời trước tan vỡ và bóp méo, một đôi mắt tối tăm, miễn cưỡng chắp vá một Khúc Nghiên âm u đầy tử khí, vẫn sống sờ sờ trước mặt.
Đại não vô tích sự của Bùi Nhiên lại nhớ rõ ràng duy nhất vẻ yếu đuối vô lực trong nháy mắt của cậu khi bị Chu Thương Minh kéo vào nhà tắm, thống khổ tuyệt vọng gào khóc, khi nghe nói hắn thích cậu thì vẻ mặt lại nghi ngờ không thôi, nét mặt bỗng nhiên tái nhợt của cậu khi phía sau lưng bị mảnh thủy tinh đâm vào, bộ dạng ngủ mệt mỏi sau khi săn giết cương thi một đêm…
Khi tận thế xảy ra, Khúc Nghiên mới tốt nghiệp lớp 12.
Hiện tại cũng chỉ là một học sinh chưa từng bước vào cửa trường đại học mà thôi.
Đi qua từng tầng cầu thang, tầng trệt đi lên tầng cao, Bùi Nhiên đã đếm không xuể mình leo tới tầng thứ bao nhiêu, hắn siết lan can, đang chuẩn bị hít thở nghỉ ngơi, tầm mắt tối mịt vì có chút choáng váng, rốt cục có một bóng người quen thuộc xông tới.
Hai người họ, một cái đang ra sức chạy lên, một cái đang nhanh chóng chạy xuống, nếu như không phải Bùi Nhiên đúng lúc dừng lại, chắc cuộc gặp mặt này sẽ khó khăn lắm.
Khúc Nghiên thì lại không nghĩ tới Bùi Nhiên đi lên tìm cậu, đôi mắt đen nhánh sáng lên trong nháy mắt, sau đó trực tiếp nhào vào trong lồng ngực hắn. Bùi Nhiên không đứng vững, theo bản năng ôm lấy cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã vào tường.
“Mẹ nó,” Lần đầu tiên Bùi Nhiên có cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hữu khí vô lực nói, “Em mà không đi xuống, chắc anh chết giữa đường mất.”
Đây là tòa nhà lớn cao nhất thành phố Z, cộng 121 tầng, có thể làm người sống trèo tới chết.
“Em sai rồi.”
Khúc Nghiên cười, hôn hắn một cái, sau đó kéo Bùi Nhiên đi xuống, không nhắc tới một lời việc vừa nãy cậu ở phía trên gặp phải chuyện gì, mà ở dưới tòa cao ốc, cương thi như mất khống chết, phút chốc trở nên hỗn loạn lên, tiếng gào thét liên tiếp vang lên.
Đào Hi Nhiên cùng đồng đội lưng tựa lưng làm thành một vòng, dị năng dùng thời gian dài lại không chiếm được tinh hạch bổ sung, đã làm cho bắp thịt các cô cũng bắt đầu nhẹ nhàng co giật không bình thường. Bùi Nhiên vội vã tới lầu một, vừa lúc nhìn thấy mới một đợt cương thi như thủy triều kéo tới, trở tay phóng tới một lưới điện màu tím, cùng lúc đó, Khúc Nghiên dựa vào dị năng của cậu để yểm trợ, dùng lực tinh thần trong bóng tối điều khiển tang thi lui lại, trực tiếp mở ra một đường thoát nhỏ.
Bảy giờ đội viên theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Nhiên và Khúc Nghiên, mặt liền lộ vẻ kinh hỉ, lúc này có một lưới điện dài ở trước mặt bọn họ, uy lực càng lớn, trực tiếp tạo ra một con đường rộng đủ ba người đi.
Bùi Nhiên nói: “Chạy ra nhanh nhanh!”
Đội viên đội bảy phản ứng lại, nhanh chóng vắt chân lên cổ lao nhanh ra, chạy tới xe đậu ở ven đường, Tiểu Mễ không biết đây là nhờ có Khúc Nghiên trong bóng tối giúp đỡ, miệng chửi tục: “Mẹ nó, dị năng hệ sấm sét này nghịch thiên quá rồi mẹ ơi!”
Nhóm mười người bọn họ cày nửa tiếng vẫn chưa có đường thoát, Bùi Nhiên tùy tiện phóng điện hai lần là giết hết phân nữa, thực sự là so sánh thì làm người ta tức chết mà!
“Đừng nói nhảm nữa, mau lên xe!”
Đào Hi Nhiên nhanh chân nhảy lên, nhanh chóng kiểm lại số đội viên, lại thấy Bùi Nhiên cùng Khúc Nghiên cũng lên rồi, rồi nói với đội viên lái xe: “Đi nhanh lên!”
Nói xong, từ trong góc lấy ra một cái lựu đạn, ném tới bầy cương thi đang truy đuổi, chỉ nghe một tiếng nổ vang, bụi bặm bay mịt mù, chấn động đến mức làm màng nhĩ người ta đau đớn.
Bùi Nhiên từ sớm đã bịt tai Khúc Nghiên, sau đó kéo cậu sát vào người, chờ sóng chấn động qua đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, bên tai vẫn còn tiếng ong ong, bây giờ thì say xe.
Những đội viên khác cũng không còn chỗ nào đi, ai nấy ngồi phịch ở trong buồng xe mệt như chó chết, Đào Hi Nhiên thở một hơi, vết máu trên mặt vô cùng diễm lệ, dựa lưng lan can chậm rãi trượt xuống, nhịn không được văng tục: “Bà mẹ nó, bà mày hôm nay suýt nữa phải làm việc với thế giới bên kia rồi.”
Bùi Nhiên lấy ra giấy ăn ướt từ trong túi, xoa xoa mặt, sau đó kéo tay áo, chậm rãi lau lòng bàn tay, khi bàn tay với khớp xương rõ ràng sạch sẽ rồi, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy cao ốc cao tít trong mây, từ từ biến thành một điểm đen nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Nó từng là kiến trúc cao nhất thành phố Z, cũng là vinh dự của thành phố Z.
Khúc Nghiên cũng đang nhìn về nơi đó, chỉ là nhiều ý tứ ẩn giấu hơn, một lát sau, cậu mất hết hứng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Bùi Nhiên, lại thấy trên mặt trắng nõn của đối phương có một chút bùn, tất nhiên là còn chưa khô.
Khúc Nghiên biết rõ hắn ưa sạch sẽ, lại từ trong balo lấy ra một bao ăn ướt, Bùi Nhiên thấy thế hơi nghiêng đầu, đưa mặt tới, chờ chùi sạch sẽ rồi, trực tiếp dựa vào bả vai cậu.
Bùi Nhiên nhỏ giọng, ở bên tai cậu hỏi: “Việc ở tầng trên là thế nào…”
Khúc Nghiên nở nụ cười, hôn trán của hắn, nói nhỏ: “Về kể anh nghe.”
Đội 7: mặt lạnh lùng.jpg (冷漠脸.Jpg)
Xe chạy nhanh, đường phố trống trải, dường như toàn bộ cương thi trong thành phố đều tập hợp ở một chỗ, Tiểu Mễ do dự hỏi: “Đội trưởng, chuyện ngày hôm nay có cần báo căn cứ không?”
Đào Hi Nhiên co quắp trên mặt đất không nhúc nhích, thoạt nhìn có hơi buồn bực: “Báo cái con khỉ, nhiệm vụ không hoàn thành, mất mặt lắm!”
Trong lòng Tiểu Mễ biết cô ngại phiền phức, thấp giọng khuyên nhủ: “Chị không cảm thấy kỳ quái sao, lúc chúng ta vào, chung quanh chẳng có bất thường gì, hơn nữa lúc bình thường chỗ nào lại có nhiều T3 như vậy, có thể gặp hai, ba con thì cũng không tồi, mà hôm nay có tới hơn năm mươi con!”
Mọi người nghe vậy đều không khỏi cùng nhau suy tư, chỉ có Bùi Nhiên, cúi đầu tính tinh hạch, Khúc Nghiên thì lại gối lên trên bắp đùi hắn nhắm mắt dưỡng thần, dường như lực tinh thần tiêu hao quá độ, mệt mỏi cả người.
Phòng thuê không an toàn, tinh hạch mà Khúc Nghiên đào tối hôm qua đều được Bùi Nhiên cất trong không gian, lúc này Bùi Nhiên dựa vào ống tay áo che chắn, lấy một viên tinh hạch cho vào lòng cậu, để cậu bổ sung dị năng. 400 viên tinh hạch khiến không gian không còn đủ dùng nữa, cũng có thể nhìn ra được việc xảy ra ở tầng trên tòa cao ốc không hề suôn sẻ, nếu không thì lực tinh thần của Khúc Nghiên cũng sẽ không hao tổn nhiều đến thế này.
Nửa giờ sau, xe tới căn cứ, Đào Hi Nhiên từ trên xe nhảy xuống, chân mềm nhũn thiếu chút nữa là ngã rồi. Bùi Nhiên thấy thế, bỏ qua mấy hành động phô diễn vẽ đẹp trai của mình, bám vào lan can hết sức cẩn thận mà xuống xe.
Đào Hi Nhiên: “…”
Bùi Nhiên đỡ Khúc Nghiên xuống, sau đó nhìn Đào Hi Nhiên ngại ngùng cười cười: “Cẩn thận không thừa mà.”
Đào Hi Nhiên dùng tay áo tùy ý lau mặt: “Cẩn thận là tốt, bà chị này lúc nhận nhiệm vụ đã bị người ta hại rồi, thiếu chút là hiến cả cái mạng. Hôm nay cám ơn các cậu, nhưng tôi cần tìm lãnh đạo có chút việc, sau này có dịp mời mọi người ăn cơm.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Bùi Nhiên vung tay từ chối, chào tạm biệt nhóm của Đào Hi Nhiên, họ đi tới tới quầy tiếp tân đổi tinh hạch thành điểm cống hiến, toàn bộ dùng để trả chi phí điện nước, nhưng chắc cũng không trụ nổi mấy ngày.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Lên lầu, vào phòng, hiếm khi Bùi Nhiên không vội vàng dọn dẹp, mà ôm Khúc Nghiên ngồi yên trên ghế sofa một lát, lúc này mới hỏi: “Trong tòa nhà có phải có cương thi lợi hại không?”
Khúc Nghiên không trả lời ngay, mà là lấy ra một viên tinh hạch T5 độ tinh khiết vô cùng cao từ trong túi đưa cho hắn, này mới nói: “Trên lầu có một con cương thi T6, tiến hóa hệ tinh thần, có thể điều khiển đồng loại, nhìn vô cùng giống người… chẳng khác gì nhau cả.”
Cậu miễn cưỡng dựa vào trong lồng ngực Bùi Nhiên, hai chân tùy ý gác lên tay vịn sofa, trông có vẻ vô cùng thanh thản, lại dường như cậu không biết lời mình nói làm người ta khiếp sợ cỡ nào, Bùi Nhiên theo bản năng siết chặt viên tinh hạch kia, kinh ngạc hỏi: “Em giết con T6 sao?!”
Khúc Nghiên dùng đầu ngón tay móc móc lấy ống tay áo Bùi Nhiên, nhìn như không cam lòng, một lát sau, vẫn lắc đầu nói: “Không.”
Lúc cậu đi tới, con cương thi đó đang nuốt chửng tinh hạch của đồng loại, Khúc Nghiên giải quyết mấy con T4 bên cạnh cùng một con T5, cậu lo lắng cho Bùi Nhiên ở dưới lầu, cũng không dây dưa với nó, trực tiếp bỏ đi, mà con T6 hình như cũng không muốn đối đầu với Khúc Nghiên, nên cũng không đuổi theo.
“Không cũng không sao, em là quan trọng nhất.”
Bùi Nhiên trong phút chốc suy nghĩ rất nhiều, lại cảm thấy nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng, ở trong thế giới này, bảo vệ tốt cho mình là tốt nhất, hắn xoa đầu Khúc Nghiên: “Có đói bụng không, ăn một chút gì đi.”
Khi bọn họ chưa đến căn cứ, trên đường đi cũng đã quét sạch không ít siêu thị và trạm xăng dầu, đủ hai người ăn, Bùi Nhiên lấy một gói mì ăn liền ra, theo thói quen nhìn ngày sản xuất, kết quả phát hiện quá hạn rồi, liền lấy một túi khác.
Hai người là con trai nên cũng chẳng chăm chút gì, hai người úp hai bát mì, vội vã đói phó cho qua giờ cơm. Bùi Nhiên vẫn còn tính ngày mai ra ngoài một chuyến nữa, hôm nay chạy trối chết rồi, cũng chẳng lo nổi chuyện đào tinh hạch. Khúc Nghiên dường như hiểu lòng hắn, bên tai bên thấp giọng nói: “Khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài, rất nguy hiểm.”
Giọng cậu mang theo một chút nghiêm túc như thế, Bùi Nhiên tất nhiên là không thể không nghe, nhưng mà lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng nói không được, nhìn một lát, thấy trời tối, liền ôm Khúc Nghiên vào nhà tắm tắm rửa, một lúc lâu mới đi ra.
Trên người của cả hai còn mang theo hơi nước ẩm ướt, ngã lên giường, trong một lúc hồn cũng rời đi. Lần trước Bùi Nhiên không muốn tổn thương Khúc Nghiên, vẫn luôn kiềm chế, kết quả không ngờ cậu lại còn có cơ hội ra ngoài giết cương thi, lần này hắn quyết định không buông tha cậu được.
Cả người Khúc Nghiên căng thẳng, vô lực nâng nửa người trên, như một con cá rời khỏi nước, mồ hôi lẫn vào nước mắt rơi xuống, tóc tai thấm ướt hơn một nửa, cậu nhỏ giọng rên ưm ưm, cuối cùng chôn mặt vào trong gối, chỉ còn tiếng thở dốc.
Bùi Nhiên không hề ngừng lại, kéo cậu ra khỏi gối, nửa đầu ngón tay trắng nõn mò vào giữa răng và môi cậu, như có như không nắn bóp môi dưới, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu rõ ràng gương mặt cậu, rất hứng thú hỏi: “Còn có sức sao?”
Hai mắt Khúc Nghiên tan rã, một chút thần trí cũng không thể gom lại được, nghe vậy miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, nhìn gương mặt tuấn tú đang cười ở phía trên, cười thở dốc nói: “Không… Không còn sức…”
Bùi Nhiên vuốt ve đôi chân run run của cậu, xác định cậu nói thật, vẫn giữ tư thế đó, đem mặt chôn ở hõm cổ cậu, một lát sau hỏi: “Thoải mái chứ?”
Khúc Nghiên cảm thấy tay Bùi Nhiên rất đẹp, tìm không ra một chút tỳ vết nào, nắm nó ở trong tay thưởng thức một chút, dán chặt mặt của mình vào, sau đó giọng khàn khàn nói: “Thoải mái…”
Cậu ít khi ngại ngùng, đối mặt sự đùa bỡn của Bùi Nhiên, vẫn luôn thoải mái.
Bùi Nhiên lau đuôi mắt ửng đỏ của cậu: “Thoải mái là tốt rồi.”
Chuyện như vậy, tất nhiên hai người đều có thể hưởng thụ được tốt nhất.
Một tháng sau, Bùi Nhiên cũng không tới căn cứ nửa bước, mà dường như hắn có thể cảm giác tình huống bên ngoài được không lạc quan cho lắm lắm. Rất nhiều đội dị năng liên tục lĩnh nhiệm vụ đi ra ngoài, lần nào về cũng thê thảm, chết một hai đội viên cũng xem là khá tốt rồi, nửa tháng trước đội số ba gặp phải thuỷ triều cương thi phục kích, toàn quân bị diệt.
Lãnh đạo cấp cao cũng bắt đầu có nhiều động thái, vừa phái nhân viên nghiên cứu khoa học ở căn cứ phụ cận trình bày phát minh lưới điện và trận dị năng, vừa bắt đầu chiêu mộ một lượng lớn dị năng giả, Bùi Nhiên và Khúc Nghiên cũng được họ tìm tới hai lần, nhưng hắn đều úp úp mở mở từ chối.
Không rời căn cứ, cũng tức là không có cách nào giết tang thi, Bùi Nhiên cũng không muốn miệng ăn núi lở, cuối cùng hắn ở bên ngoài khu trung tâm đặt một sạp hàng, đem đồ ăn sắp hết hạn đi bán cho hết.
Trong hoàn cảnh ngày càng ác liệt này, chỉ có tích trữ đồ ăn, chưa từng thấy ai đem bán bao giờ, cửa hàng trong căn cứ cũng chỉ bán vẻn vẹn mỗi một thứ là nước khoáng, hành động của Bùi Nhiên có thể nói là làm người ta ngạc nhiên.
Thuận theo cửa sổ thông khí của cao ốc nhìn ra ngoài, dưới lầu toàn là cương thi đứng lúc nhúc, chúng nó im lặng tới khó mà tin nổi, thậm chí chẳng phát ra tiếng gào thét, chầm chậm đi tới, thành một vòng vây quanh cao ốc, cùng lúc đó bốn phương tám hướng đều có cương thi lao tới, phần lớn đều là T3.
Sắc mặt Đào Hi Nhiên trong nháy mắt trắng bệch, thì ra lúc các cô đi vào thì đã lọt vào thiên la địa võng, cương thi lầu một và lầu hai tang thi chỉ mồi nhử thôi, không còn kịp suy nghĩ, cô quyết định thật nhanh, lạnh lùng nói: “Chạy mau!”
Đội viên đội 7 lập tức nhanh chóng chạy xuống, chuẩn bị xé ra một con đường giữa bầy cương thi. Đa phần đều là dị năng bậc 2, trong đó cao nhất cũng chỉ là bậc 3 sơ cấp, đối mặt đột nhiên bầy cương thi T3, chửi má nó hay kích động đều có cả.
Cây kiếm trong tay Đào Hi Nhiên chỉ còn lại tàn ảnh, miễn cưỡng mở ra một con đường, mà sau đó lại bị bầy cương thi cuồn cuộn chặn đường ra, cô không khỏi giận dữ nói: “Mẹ! Không phải nói nơi này không có cương thi cấp cao sao, tại sao lại có thể có nhiều T3 như vậy! Mau dùng điện đàm phát tin tới căn cứ cầu cứu!”
Tiểu Mễ gấp tới độ mồ hôi chảy xuống: “Không phát được, tín hiệu hình như bị chặn rồi!”
Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh toàn là kiến trúc lạnh lẽo cao ngất trong mây, từ xa xa tầng trệt dường như bị chìm vào trong làn sương, như là một cái động vô hình, là nơi bóng tối bao trùm chầm chậm cắn nuốt. Họ có thể thấy rõ mọi người hoặc vật, nhưng lại không thể hình thấy ánh sáng mặt trời.
Lầu trên dường như có quái vật khổng lồ chiếm cứ, ở trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt đang nhìn kiến hôi để nhìn vào họ.
Đào Hi Nhiên hối hận rồi.
Lẽ ra cô không nên nhận nhiệm vụ này.
Cây kiếm trong tay muốn cong lại, trên người tràn đầy vết máu, cô đá bay cương thi trước mặt, bắt đầu dùng dị năng công kích, ngọn lửa băng màu xanh lam với nhiệt độ nóng rực, có thể đốt người thành tro bụi từ xa, nhưng với đám mình đồng da sắt trước mặt lại không có tác dụng gì nhiều.
Bùi Nhiên chưa lao xuống cùng các cô, mà là lại chạy lên lầu. Ngược lại với dự đoán, lầu ba không có cương thithành đàn, chỉ là một khoảng không, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng vang. Hắn gọi tên Khúc Nghiên, lại không có ai đáp lại, chỉ có thể tiếp tục chạy lên lầu bốn.
Trời đã vào cuối thu, nhưng mồ hôi lạnh vẫn đổ khắp cả người.
Bùi Nhiên vẫn cho rằng Khúc Nghiên là nhân vật chính, sẽ không bị thương cũng sẽ không chết, mà không biết từ lúc nào, hắn mới bắt đầu nhận ra, đối phương cũng chỉ là người bình thường.
Bám vào khung xương gầy yếu là một tần máu thịt với vết thương chồng chất, từ vực sâu bùn đất đầu người bò ra ngoài. Hồi ức ấu thơ nửa đời trước tan vỡ và bóp méo, một đôi mắt tối tăm, miễn cưỡng chắp vá một Khúc Nghiên âm u đầy tử khí, vẫn sống sờ sờ trước mặt.
Đại não vô tích sự của Bùi Nhiên lại nhớ rõ ràng duy nhất vẻ yếu đuối vô lực trong nháy mắt của cậu khi bị Chu Thương Minh kéo vào nhà tắm, thống khổ tuyệt vọng gào khóc, khi nghe nói hắn thích cậu thì vẻ mặt lại nghi ngờ không thôi, nét mặt bỗng nhiên tái nhợt của cậu khi phía sau lưng bị mảnh thủy tinh đâm vào, bộ dạng ngủ mệt mỏi sau khi săn giết cương thi một đêm…
Khi tận thế xảy ra, Khúc Nghiên mới tốt nghiệp lớp 12.
Hiện tại cũng chỉ là một học sinh chưa từng bước vào cửa trường đại học mà thôi.
Đi qua từng tầng cầu thang, tầng trệt đi lên tầng cao, Bùi Nhiên đã đếm không xuể mình leo tới tầng thứ bao nhiêu, hắn siết lan can, đang chuẩn bị hít thở nghỉ ngơi, tầm mắt tối mịt vì có chút choáng váng, rốt cục có một bóng người quen thuộc xông tới.
Hai người họ, một cái đang ra sức chạy lên, một cái đang nhanh chóng chạy xuống, nếu như không phải Bùi Nhiên đúng lúc dừng lại, chắc cuộc gặp mặt này sẽ khó khăn lắm.
Khúc Nghiên thì lại không nghĩ tới Bùi Nhiên đi lên tìm cậu, đôi mắt đen nhánh sáng lên trong nháy mắt, sau đó trực tiếp nhào vào trong lồng ngực hắn. Bùi Nhiên không đứng vững, theo bản năng ôm lấy cậu lảo đảo lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã vào tường.
“Mẹ nó,” Lần đầu tiên Bùi Nhiên có cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim, hữu khí vô lực nói, “Em mà không đi xuống, chắc anh chết giữa đường mất.”
Đây là tòa nhà lớn cao nhất thành phố Z, cộng 121 tầng, có thể làm người sống trèo tới chết.
“Em sai rồi.”
Khúc Nghiên cười, hôn hắn một cái, sau đó kéo Bùi Nhiên đi xuống, không nhắc tới một lời việc vừa nãy cậu ở phía trên gặp phải chuyện gì, mà ở dưới tòa cao ốc, cương thi như mất khống chết, phút chốc trở nên hỗn loạn lên, tiếng gào thét liên tiếp vang lên.
Đào Hi Nhiên cùng đồng đội lưng tựa lưng làm thành một vòng, dị năng dùng thời gian dài lại không chiếm được tinh hạch bổ sung, đã làm cho bắp thịt các cô cũng bắt đầu nhẹ nhàng co giật không bình thường. Bùi Nhiên vội vã tới lầu một, vừa lúc nhìn thấy mới một đợt cương thi như thủy triều kéo tới, trở tay phóng tới một lưới điện màu tím, cùng lúc đó, Khúc Nghiên dựa vào dị năng của cậu để yểm trợ, dùng lực tinh thần trong bóng tối điều khiển tang thi lui lại, trực tiếp mở ra một đường thoát nhỏ.
Bảy giờ đội viên theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Nhiên và Khúc Nghiên, mặt liền lộ vẻ kinh hỉ, lúc này có một lưới điện dài ở trước mặt bọn họ, uy lực càng lớn, trực tiếp tạo ra một con đường rộng đủ ba người đi.
Bùi Nhiên nói: “Chạy ra nhanh nhanh!”
Đội viên đội bảy phản ứng lại, nhanh chóng vắt chân lên cổ lao nhanh ra, chạy tới xe đậu ở ven đường, Tiểu Mễ không biết đây là nhờ có Khúc Nghiên trong bóng tối giúp đỡ, miệng chửi tục: “Mẹ nó, dị năng hệ sấm sét này nghịch thiên quá rồi mẹ ơi!”
Nhóm mười người bọn họ cày nửa tiếng vẫn chưa có đường thoát, Bùi Nhiên tùy tiện phóng điện hai lần là giết hết phân nữa, thực sự là so sánh thì làm người ta tức chết mà!
“Đừng nói nhảm nữa, mau lên xe!”
Đào Hi Nhiên nhanh chân nhảy lên, nhanh chóng kiểm lại số đội viên, lại thấy Bùi Nhiên cùng Khúc Nghiên cũng lên rồi, rồi nói với đội viên lái xe: “Đi nhanh lên!”
Nói xong, từ trong góc lấy ra một cái lựu đạn, ném tới bầy cương thi đang truy đuổi, chỉ nghe một tiếng nổ vang, bụi bặm bay mịt mù, chấn động đến mức làm màng nhĩ người ta đau đớn.
Bùi Nhiên từ sớm đã bịt tai Khúc Nghiên, sau đó kéo cậu sát vào người, chờ sóng chấn động qua đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, bên tai vẫn còn tiếng ong ong, bây giờ thì say xe.
Những đội viên khác cũng không còn chỗ nào đi, ai nấy ngồi phịch ở trong buồng xe mệt như chó chết, Đào Hi Nhiên thở một hơi, vết máu trên mặt vô cùng diễm lệ, dựa lưng lan can chậm rãi trượt xuống, nhịn không được văng tục: “Bà mẹ nó, bà mày hôm nay suýt nữa phải làm việc với thế giới bên kia rồi.”
Bùi Nhiên lấy ra giấy ăn ướt từ trong túi, xoa xoa mặt, sau đó kéo tay áo, chậm rãi lau lòng bàn tay, khi bàn tay với khớp xương rõ ràng sạch sẽ rồi, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy cao ốc cao tít trong mây, từ từ biến thành một điểm đen nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Nó từng là kiến trúc cao nhất thành phố Z, cũng là vinh dự của thành phố Z.
Khúc Nghiên cũng đang nhìn về nơi đó, chỉ là nhiều ý tứ ẩn giấu hơn, một lát sau, cậu mất hết hứng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Bùi Nhiên, lại thấy trên mặt trắng nõn của đối phương có một chút bùn, tất nhiên là còn chưa khô.
Khúc Nghiên biết rõ hắn ưa sạch sẽ, lại từ trong balo lấy ra một bao ăn ướt, Bùi Nhiên thấy thế hơi nghiêng đầu, đưa mặt tới, chờ chùi sạch sẽ rồi, trực tiếp dựa vào bả vai cậu.
Bùi Nhiên nhỏ giọng, ở bên tai cậu hỏi: “Việc ở tầng trên là thế nào…”
Khúc Nghiên nở nụ cười, hôn trán của hắn, nói nhỏ: “Về kể anh nghe.”
Đội 7: mặt lạnh lùng.jpg (冷漠脸.Jpg)
Xe chạy nhanh, đường phố trống trải, dường như toàn bộ cương thi trong thành phố đều tập hợp ở một chỗ, Tiểu Mễ do dự hỏi: “Đội trưởng, chuyện ngày hôm nay có cần báo căn cứ không?”
Đào Hi Nhiên co quắp trên mặt đất không nhúc nhích, thoạt nhìn có hơi buồn bực: “Báo cái con khỉ, nhiệm vụ không hoàn thành, mất mặt lắm!”
Trong lòng Tiểu Mễ biết cô ngại phiền phức, thấp giọng khuyên nhủ: “Chị không cảm thấy kỳ quái sao, lúc chúng ta vào, chung quanh chẳng có bất thường gì, hơn nữa lúc bình thường chỗ nào lại có nhiều T3 như vậy, có thể gặp hai, ba con thì cũng không tồi, mà hôm nay có tới hơn năm mươi con!”
Mọi người nghe vậy đều không khỏi cùng nhau suy tư, chỉ có Bùi Nhiên, cúi đầu tính tinh hạch, Khúc Nghiên thì lại gối lên trên bắp đùi hắn nhắm mắt dưỡng thần, dường như lực tinh thần tiêu hao quá độ, mệt mỏi cả người.
Phòng thuê không an toàn, tinh hạch mà Khúc Nghiên đào tối hôm qua đều được Bùi Nhiên cất trong không gian, lúc này Bùi Nhiên dựa vào ống tay áo che chắn, lấy một viên tinh hạch cho vào lòng cậu, để cậu bổ sung dị năng. 400 viên tinh hạch khiến không gian không còn đủ dùng nữa, cũng có thể nhìn ra được việc xảy ra ở tầng trên tòa cao ốc không hề suôn sẻ, nếu không thì lực tinh thần của Khúc Nghiên cũng sẽ không hao tổn nhiều đến thế này.
Nửa giờ sau, xe tới căn cứ, Đào Hi Nhiên từ trên xe nhảy xuống, chân mềm nhũn thiếu chút nữa là ngã rồi. Bùi Nhiên thấy thế, bỏ qua mấy hành động phô diễn vẽ đẹp trai của mình, bám vào lan can hết sức cẩn thận mà xuống xe.
Đào Hi Nhiên: “…”
Bùi Nhiên đỡ Khúc Nghiên xuống, sau đó nhìn Đào Hi Nhiên ngại ngùng cười cười: “Cẩn thận không thừa mà.”
Đào Hi Nhiên dùng tay áo tùy ý lau mặt: “Cẩn thận là tốt, bà chị này lúc nhận nhiệm vụ đã bị người ta hại rồi, thiếu chút là hiến cả cái mạng. Hôm nay cám ơn các cậu, nhưng tôi cần tìm lãnh đạo có chút việc, sau này có dịp mời mọi người ăn cơm.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Bùi Nhiên vung tay từ chối, chào tạm biệt nhóm của Đào Hi Nhiên, họ đi tới tới quầy tiếp tân đổi tinh hạch thành điểm cống hiến, toàn bộ dùng để trả chi phí điện nước, nhưng chắc cũng không trụ nổi mấy ngày.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Lên lầu, vào phòng, hiếm khi Bùi Nhiên không vội vàng dọn dẹp, mà ôm Khúc Nghiên ngồi yên trên ghế sofa một lát, lúc này mới hỏi: “Trong tòa nhà có phải có cương thi lợi hại không?”
Khúc Nghiên không trả lời ngay, mà là lấy ra một viên tinh hạch T5 độ tinh khiết vô cùng cao từ trong túi đưa cho hắn, này mới nói: “Trên lầu có một con cương thi T6, tiến hóa hệ tinh thần, có thể điều khiển đồng loại, nhìn vô cùng giống người… chẳng khác gì nhau cả.”
Cậu miễn cưỡng dựa vào trong lồng ngực Bùi Nhiên, hai chân tùy ý gác lên tay vịn sofa, trông có vẻ vô cùng thanh thản, lại dường như cậu không biết lời mình nói làm người ta khiếp sợ cỡ nào, Bùi Nhiên theo bản năng siết chặt viên tinh hạch kia, kinh ngạc hỏi: “Em giết con T6 sao?!”
Khúc Nghiên dùng đầu ngón tay móc móc lấy ống tay áo Bùi Nhiên, nhìn như không cam lòng, một lát sau, vẫn lắc đầu nói: “Không.”
Lúc cậu đi tới, con cương thi đó đang nuốt chửng tinh hạch của đồng loại, Khúc Nghiên giải quyết mấy con T4 bên cạnh cùng một con T5, cậu lo lắng cho Bùi Nhiên ở dưới lầu, cũng không dây dưa với nó, trực tiếp bỏ đi, mà con T6 hình như cũng không muốn đối đầu với Khúc Nghiên, nên cũng không đuổi theo.
“Không cũng không sao, em là quan trọng nhất.”
Bùi Nhiên trong phút chốc suy nghĩ rất nhiều, lại cảm thấy nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng, ở trong thế giới này, bảo vệ tốt cho mình là tốt nhất, hắn xoa đầu Khúc Nghiên: “Có đói bụng không, ăn một chút gì đi.”
Khi bọn họ chưa đến căn cứ, trên đường đi cũng đã quét sạch không ít siêu thị và trạm xăng dầu, đủ hai người ăn, Bùi Nhiên lấy một gói mì ăn liền ra, theo thói quen nhìn ngày sản xuất, kết quả phát hiện quá hạn rồi, liền lấy một túi khác.
Hai người là con trai nên cũng chẳng chăm chút gì, hai người úp hai bát mì, vội vã đói phó cho qua giờ cơm. Bùi Nhiên vẫn còn tính ngày mai ra ngoài một chuyến nữa, hôm nay chạy trối chết rồi, cũng chẳng lo nổi chuyện đào tinh hạch. Khúc Nghiên dường như hiểu lòng hắn, bên tai bên thấp giọng nói: “Khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài, rất nguy hiểm.”
Giọng cậu mang theo một chút nghiêm túc như thế, Bùi Nhiên tất nhiên là không thể không nghe, nhưng mà lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng nói không được, nhìn một lát, thấy trời tối, liền ôm Khúc Nghiên vào nhà tắm tắm rửa, một lúc lâu mới đi ra.
Trên người của cả hai còn mang theo hơi nước ẩm ướt, ngã lên giường, trong một lúc hồn cũng rời đi. Lần trước Bùi Nhiên không muốn tổn thương Khúc Nghiên, vẫn luôn kiềm chế, kết quả không ngờ cậu lại còn có cơ hội ra ngoài giết cương thi, lần này hắn quyết định không buông tha cậu được.
Cả người Khúc Nghiên căng thẳng, vô lực nâng nửa người trên, như một con cá rời khỏi nước, mồ hôi lẫn vào nước mắt rơi xuống, tóc tai thấm ướt hơn một nửa, cậu nhỏ giọng rên ưm ưm, cuối cùng chôn mặt vào trong gối, chỉ còn tiếng thở dốc.
Bùi Nhiên không hề ngừng lại, kéo cậu ra khỏi gối, nửa đầu ngón tay trắng nõn mò vào giữa răng và môi cậu, như có như không nắn bóp môi dưới, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu rõ ràng gương mặt cậu, rất hứng thú hỏi: “Còn có sức sao?”
Hai mắt Khúc Nghiên tan rã, một chút thần trí cũng không thể gom lại được, nghe vậy miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, nhìn gương mặt tuấn tú đang cười ở phía trên, cười thở dốc nói: “Không… Không còn sức…”
Bùi Nhiên vuốt ve đôi chân run run của cậu, xác định cậu nói thật, vẫn giữ tư thế đó, đem mặt chôn ở hõm cổ cậu, một lát sau hỏi: “Thoải mái chứ?”
Khúc Nghiên cảm thấy tay Bùi Nhiên rất đẹp, tìm không ra một chút tỳ vết nào, nắm nó ở trong tay thưởng thức một chút, dán chặt mặt của mình vào, sau đó giọng khàn khàn nói: “Thoải mái…”
Cậu ít khi ngại ngùng, đối mặt sự đùa bỡn của Bùi Nhiên, vẫn luôn thoải mái.
Bùi Nhiên lau đuôi mắt ửng đỏ của cậu: “Thoải mái là tốt rồi.”
Chuyện như vậy, tất nhiên hai người đều có thể hưởng thụ được tốt nhất.
Một tháng sau, Bùi Nhiên cũng không tới căn cứ nửa bước, mà dường như hắn có thể cảm giác tình huống bên ngoài được không lạc quan cho lắm lắm. Rất nhiều đội dị năng liên tục lĩnh nhiệm vụ đi ra ngoài, lần nào về cũng thê thảm, chết một hai đội viên cũng xem là khá tốt rồi, nửa tháng trước đội số ba gặp phải thuỷ triều cương thi phục kích, toàn quân bị diệt.
Lãnh đạo cấp cao cũng bắt đầu có nhiều động thái, vừa phái nhân viên nghiên cứu khoa học ở căn cứ phụ cận trình bày phát minh lưới điện và trận dị năng, vừa bắt đầu chiêu mộ một lượng lớn dị năng giả, Bùi Nhiên và Khúc Nghiên cũng được họ tìm tới hai lần, nhưng hắn đều úp úp mở mở từ chối.
Không rời căn cứ, cũng tức là không có cách nào giết tang thi, Bùi Nhiên cũng không muốn miệng ăn núi lở, cuối cùng hắn ở bên ngoài khu trung tâm đặt một sạp hàng, đem đồ ăn sắp hết hạn đi bán cho hết.
Trong hoàn cảnh ngày càng ác liệt này, chỉ có tích trữ đồ ăn, chưa từng thấy ai đem bán bao giờ, cửa hàng trong căn cứ cũng chỉ bán vẻn vẹn mỗi một thứ là nước khoáng, hành động của Bùi Nhiên có thể nói là làm người ta ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất