Chương 184
Hắn lời vừa nói xong, xung quanh lặng im trong chốc lát, gần một nửa số người ở đó đều nghĩ hắn đang nói đùa. Dù cho lúc trước Cố Lai đầu tư hết mọi suy nghĩ để nói chuyện yêu đương nên thành tích bình thường, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp đại học Z, ra ngoài cũng có thể tìm được một công việc có thể diện.
Thanh niên kia nghe vậy cũng không kinh sợ, dường như đã biết từ sớm. Trên cổ tay cậu là chiếc vòng màu đỏ sậm được làm từ lá non của cây trắc (小叶紫檀佛珠)
, nổi bật trên làn da trắng nõn trông rất đẹp, gương mặt sắc sảo lại khiến người ta cảm thấy khó mà ở gần, cậu ta thuận miệng hỏi: “Sao lại đi chuyển gạch?”
Cố Lai: “Việc khá đơn giản, lại lương cao.”
Quan trọng là … công việc này không yêu cầu kĩ thuật, có sức khỏe là được.
Nhiếp Toại Xuyên nghe vậy, tay cầm ly rượu trên bàn trà lên: “Trước đó nghe nói anh té cầu thang nên đầu bị hỏng, không ngờ là thật.”
Cố Lai nhớ kỹ Ngu Hề từng nói, bé ngoan nên giữ yên lặng, cũng không trêu gã. Nhiếp Toại Xuyên thấy hắn không để ý tới mình, sắc mặt lạnh đi, mắt thường cũng nhìn thấy được, mặt vô cảm uống cạn ly rượu mạnh, rượu cay nóng thiêu đốt làm yết hầu đau đớn, phổi như sắp nổ tung.
Những người đang ngồi ở đây mang tâm trạng khác nhau, dù ít hay nhiều cũng đều cảm thấy không dễ chịu. Nhưng cái người gây nên sự khó chịu này lại vô cùng thản nhiên, Cố Lai ăn hết trái cây lúc nào không ai hay, cộng thêm một ly rượu không biết tên gì, cuối cùng đứng dậy, tới phòng vệ sinh.
Thanh niên hỏi mấy câu hỏi kia thấy thế cũng đứng dậy đi theo. Trong phòng, sáng tối đan xen, hạt chuỗi trên cổ tay nhẹ nhàng vang vọng, rời khỏi góc tối âm u, gương mặt cũng lộ ra rõ ràng, kiệt ngạo bất kham, hơn Nhiếp Toại Xuyên ba phần.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài, có người chần chờ lên tiếng: “…Người ban nãy là ai vậy, nhìn hơi quen quen?”
“Không biết nữa, trước giờ không gặp cậu ta.”
“Ấy… Hình như là Thẩm… Thẩm Du, hình như tôi nhớ năm hai đại học cậu ta xin nghỉ rồi không quay lại nữa.”
Cái tên này được nói ra, căn phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa, lần này mang theo cảm giác đồng cảm.
Thẩm Du… cũng là bạn trai cũ đầu tiên của Cố Lai, nếu so sánh thì thảm hơn người khác nhiều. Năm thứ hai đại học, ký túc xá nam bị cháy, cậu ta bất chấp nguy hiểm cứu Cố Lai từ trong đám cháy ra, kết quả khiến bản thân lại bị thương nặng nằm viện, bị buộc tạm nghỉ học.
Nghe nói Cố Lai tới bệnh viện thăm cậu ta chỉ có, lần đầu nói tiếng cảm ơn, lần thứ hai là nói chia tay.
Cuộc đời quả thật là tàn nhẫn.
Lúc Nhiếp Toại Xuyên ở cùng Cố Lai, cũng rầm rộ lắm, mỗi ngày đều trốn học, ra ngoài hẹn hò, quậy tới nổi thầy hướng dẫn tìm cả hai để nói chuyện; Dương Miên cùng cặp kè với Cố Lai, dính chặt với nhau, mỗi ngày đều nắm tay tản bộ ở khu rừng ven đường.
Chỉ có Thẩm Du, cậu mờ nhạt như một cơn gió giữa ngày hè, thổi qua không lưu lại dấu vết. Trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, mang theo một cơ thể đầy vết thương rời khỏi một cách buồn cười, mai danh ẩn tích, không ai nhớ tới.
Cố Lai rời khỏi phòng rửa tay, hắn rửa tay xong, lúc đi ra thấy có một người đứng đó, là Dương Miên. Kinh ngạc qua đi, căn cứ vào phép tắc mà gật đầu chào.
Viền mắt Dương Miên vẫn ửng đỏ, cậu ta thấy Cố Lai làm mặt lạnh với mình, thái độ khách sáo xa cách, tay kéo hắn lại, giọng run rẩy, mang theo một chút bất lực: “A Lai à, sao anh nhất định phải đối xử với em như vậy, rõ ràng là lúc trước chúng ta tốt như thế…”
Cố Lai không có ký ức của nguyên thân, không hiểu sao cậu ta lại khổ sở, mí mắt hơi rủ xuống, lộ ra vẻ suy tư, đừng nói là trùng hợp gặp nhau ở nhà vệ sinh chứ?
Xã giao thật là khó mà, loài người đúng thật là một sinh vật phức tạp, khó hơn cả hệ thống.
“Ngại quá.”
Cố Lai lùi về sau một bước tránh khỏi tay cậu ta, lại thấy Dương Miên khóc tới đáng thương, cũng không đi ngay, mà là tìm một lát, lấy khăn giấy và kẹo vị cam trong túi ra, nghiêm túc nói: “Ăn chút kẹo đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Nói xong liền móc ra hai trăm đồng: “Đây là tiền cho bữa tiệc này, phiền cậu chuyển giúp.”
Dương Miên thấy thế, sững sờ trong chốc lát, lúc ngẩng đầu nhìn lại, Cố Lai đã sớm rời đi rồi.
Bây giờ là mùa hè, bên ngoài nóng như như lồng hấp, khác với không khí lạnh trong phòng riêng. Đôi lúc có gió thổi qua, nhưng cũng không khiến người ta thấy mát hơn, Cố Lai không tỏ ra chút khó chịu nào, hắn nhìn quanh một vòng, tìm xe của mình, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng kim loại lanh canh.
Đầu ngón tay Thẩm Du kẹp một điếu thuốc, không xa không gần, đứng ở chân cầu thang, cả người như bị bóng đêm âm trầm nuốt gọn. Cậu ném chai thủy tinh trong tay xuống, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, hất cằm nói với Cố Lai, dường như đang chờ hắn: “Đi thôi, tôi lái xe cho anh.”
Không hỏi ý ai, trên mặt lộ lên vẻ bá đạo.
Cố Lai đi xuống, mái tóc chỉnh tề bị gió đêm làm rối: “Cảm ơn, tôi có xe.”
Thẩm Du nghe vậy trên mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ là nhíu mày, đối với Cố Lai không lộ lên vẻ buồn bực gì. Cậu cúi đầu, một lát sau hít một hơi thuốc lá, sau đó dập tắt nó ở chỗ thùng rác, đi đến chỗ một chiếc xe thể thao màu bạc, ai biết được vào lúc này, một chiếc ô tô màu trắng bỗng nhiên trờ tới, chặn đứng đường đi của cậu.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ mặt quá mức cấm dục của Cố Lai, giọng lại hết sức ôn hòa: “Lên xe đi, tôi chở cậu.”
Thẩm Du hơi nhíu mày: “Anh nhớ ra tôi là ai sao?”
Cố Lai: “Không nhớ rõ nữa.”
Thẩm Du đá văng cục đá dưới chân, tựa cười nhưng không cười: “Vậy tại sao tôi lại phải lên xe của anh?”
Cố Lai: “Bởi vì uống rượu lái xe là phạm pháp.”
Thẩm Du: “…”
Xe cửa mở ra, trong nháy mắt mùi rượu lan vào trong, hô hấp Thẩm Du có hơi nặng, tất nhiên là đã uống không ít. Cố Lai liếc mắt nhìn về chỗ phó lái, thấp giọng nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Đầu óc Thẩm Du hơi mơ hồ: “Gì?”
Cố Lai kiên trì nói: “Thắt.”
Thẩm Du: “???”
Cố Lai chỉ có thể hơi nghiêng người, tay thay cậu thắt dây an toàn, hơi thở hai người như trong nháy mắt giao hòa, lát sau lại rời đi.
Động tác này tới, không hề báo trước, Thẩm Du theo bản năng ngừng thở, mắt nhìn đối phương rời đi. Lát sau cậu mới chậm rãi thở ra, cậu hơi híp mắt lại, thấy Cố Lai không suy nghĩ gì hết ngoài chuyện lái xe, suy nghĩ nóng nảy trong lòng thay đổi.
Cố Lai chạy xe, dò hỏi: “Nhà cậu đâu?”
Thẩm Du chỉnh tư thế ngồi một chút, có vẻ hơi buồn bực bất an, nghe vậy nói địa chỉ ra, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, kết quả trong vòng bạn bè có hơn 99+ cái tin, đều nhắn cho cậu.
Đám phú nhị đại rỗi rãnh không chuyện làm, thích nhất là tám chuyện.
Kha Kính: 【 nè nè nè, hôm nay bạn cũ họp mặt thế nào, báo cáo cho huynh đệ đi, cái tên playboy cặn bã đó thế nào rồi, bây giờ có phải nghèo khổ và chán đời không? 】
Thẩm Du suy nghĩ một chút, trả lời: 【 anh ấy chuyển gạch ở công trường. 】
Tin nhắn được gửi, rất nhanh nhận được tin trả lời.
Kha Kính: 【 chẳng tới nổi nào, thiệt hay giả vậy? 】
Thẩm Du: 【 ừ, não anh ta hư rồi, mất trí nhớ. 】
Kha Kính: 【 thật là cẩu huyết (khiếp sợ) 】
Thẩm Du nhìn từ, vẻ mặt cũng cứng lại, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, lát sau có người gia nhập vào nhóm chat.
Đường Y Sơn: 【 chuyển gạch hả… ông nên khoe cái xe thể thao bản giới hạn của ông nhiều hơn, khiến hắn khóc ròng, hối tiếc không kịp, chờ lúc hắn yêu ông sâu đậm thì đá, tin tôi, cực kỳ hả giận 】
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Ban đầu Thẩm Du vốn muốn vậy, nhưng mà khi cậu lẳng lặng ngồi ở trong chiếc xe 10 vạn của Cố Lai, rốt cuộc phát hiện kế hoạch đã đi sai hướng rồi.
Kha Kính: 【 đừng nghe thằng khốn Đường Y Sơn, chuyển gạch, ngày ngày phơi gió phơi nắng, không biết thô kệch tới mức nào. Đừng để mình chịu thiệt chứ, ông có thể yêu ba bốn tên tra nam, nhưng không thể để người ta tệ bạc với mình ba bốn lần. Hồi đó mắt ông mù, đừng mù nữa chứ 】
Thẩm Du thấy thế đuôi lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng không phục. Cậu nhịn một chút, nhưng cuối cùng cũng không, tắt đèn flash, mở camera trực tiếp nhắm ngay Cố Lai, bấm chụp, sau đó click gửi ảnh.
Nhưng do ở trong xe, hơi tối, ánh đèn đường ấm áp trùng hợp chiếu lên kính chắn gió, chiết xạ một mảng rực rỡ. Thanh niên chỉ lộ ra gần phân nửa gò má, đường viền xương hàm rõ ràng, tuấn mỹ phi phàm. Đuôi mắt hơi nhếch lên trông rất câu nhân, cách màn hình, nhưng vẫn lộ ra cái khí chất băng lãnh cấm dục.
Trong group yên lặng khoảng một phút, sau đó lại ồn ào.
Đường Y Sơn bình tĩnh bình luận: 【 cũng đẹp đó. 】
Kha Kính chua như quả chanh tinh: 【 tra nam quả nhiên cũng phải cần có tư bản chống lưng (quả chanh)(quả chanh), Thẩm Du, ông phải đứng đắn lên, lần này tuyệt đối đừng bị sắc đẹp mê hoặc, tui không phải là người nông cạn 】
Thẩm Du thấy thế cười nhạo một tiếng, tất nhiên là vô cùng xem thường, cậu cảm thấy cơn say dâng lên, ngực khó chịu, liền hạ cửa sổ xe xuống, để gió tùy ý thổi bên tay, lấy vòng hạt trên cổ tay xuống, như có như không lần mấy hạt châu, ban đầu thì từ từ, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lúc lái xe Cố Lai rất ít nói chuyện, bên tai là tiếng hạt châu va vào nhau, hắn nhận ra tình hình Thẩm Du có chút không đúng, chậm rãi dừng xe lại bên ven đường, nghiêm túc dò hỏi: “Thấy không thoải mái ở đâu à?”
Mắt Thẩm Du cũng không buồn nhấc: “Không.”
Mấy hạt châu trên tay được lần càng nhanh
Cố Lai trừng mắt nhìn, sự chú ý bị hấp dẫn, hơi ngạc nhiên: “Lần mấy hạt này… Có ích gì sao?”
Động tác Thẩm Du chợt dừng lại, bên trong xe nhất thời yên tĩnh, thanh âm cậu có chút lạnh lùng, một lát sau, hỏi: “Anh có hận ai chưa?”
Cố Lai lắc đầu.
Thẩm Du thở một hơi, đeo lại chuỗi hạt, dường như nhớ ra Cố Lai mất trí nhớ, nói chuyện không kiêng dè gì, cảm xúc không rõ ràng, thấp giọng nói: “Tôi từng hận một người.”
Cậu từ từ nhớ lại.
“Đó là một loại cảm giác, lòng như một ngọn đuốc bốc cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng đau đớn, tôi từng đi nhiều nơi, làm rất nhiều chuyện, muốn bản thân không còn đau khổ nữa, nhưng cũng không có cách gì…”
Cố Lai không giải thích được thứ tình cảm phức tạp như vậy: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Du nhắm mắt lại, bỗng nhiên tỉnh táo, ngồi thẳng người, chán nản, buông tay nói: “Sau đó tôi lên núi, ở trong chùa một thời gian, người ta nói với tôi, khi tức giận thì lần phật châu, niệm vài câu phật, như vậy sẽ khiến mình bình tĩnh lại.”
Cố Lai gật đầu, vẫn không hiểu như trước, ngoài cửa xe đi có hai bạn nữ sinh đi qua, trong tay cầm ly trà sữa, lúc khuấy lên nghe tiếng đá chạm vào nhau, nghe nói…
Uống ngon lắm.
Cố Lai nhìn Thẩm Du: “Cậu uống trà sữa chưa?”
Đề tài này đột nhiên bị lái đi, không kịp chuẩn bị, Thẩm Du sững sờ một giây mới hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không biết trả lời làm sao. Cố Lai thì lại tự động cho là cậu muốn uống, xuống xe nói: “Cậu chờ một chút.”
Sau đó, hắn chạy tới tiệm trà sữa cách đó không xa, bước chân vững vàng nhưng vẫn nhìn ra vẻ bay nhảy trong đó.
Thẩm Du không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục ngồi chờ ở trong xe, từ từ gỡ rối suy nghĩ phức tạp của mình, nhưng mà cậu còn chưa tìm được ngọn ngành, Cố Lai đã trở về, với 10 ly trà sữa trong tay…
Là 10 ly…
“Tôi không biết cậu thích vị gì, mua tới 10 ly, chỗ này có trà sữa thuần vị, vị nhài, ca-cao, matcha…”
Cố Lai có trí nhớ rất tốt, nói ra chính xác cái tên dài của cửa hành trà sữa, sau đó nhìn về phía Thẩm Du, ánh mắt nghiêm túc mà thành khẩn: “Cậu muốn uống cái nào?”
Còn Cố Lai lúc mua, vị nào cũng muốn uống.
Thẩm Du nghe vậy, ánh mắt quét một vòng trên đống trà sữa, dừng một chút, sau đó tay cầm một ly, kết quả phát hiện nó nóng…
Trời nóng thế này, sao không cho đá?
Dường như hiểu nghi hoặc của Thẩm Du, Cố Lai nói: “Khoa học nghiên cứu, loài người sau khi uống rượu không nên ăn đồ lạnh, sẽ đau dạ dày.”
Thẩm Du cảm thấy đầu Cố Lai chắc bị lừa đá rồi. Hồi trước cùng hắn nói chuyện yêu đương còn chưa đối tốt với mình như vậy, bây giờ tâm trạng cậu chưa được khống chế, một câu nói cũng chẳng buồn muốn nói.
Cố Lai lại khởi động xe, tâm trạng lại tốt, 9 ly còn lại là của hắn rồi, lúc về từ từ mà uống.
Mặt Thẩm Du vô cảm uống trà sữa, sau đó cúi đầu nghịch di động, kết quả phát hiện trong mấy phút, Đường Y Sơn cứ nhắn suốt.
Đường Y Sơn: 【 thằng playboy đó nghèo tới phải chuyển gạch hả, nghĩ lại, chắc là rất nhiều người xem thường hắn. Bây giờ, ngươi có thể ra tay chi viện, chăm sóc hắn, trợ giúp hắn, khiến hắn cảm thấy ông còn nhiệm tình cũ. 】
Đường Y Sơn: 【 ông cũng chẳng có thiếu tiền, mua cho hắn hàng xa xỉ, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc hắn, nâng hắn tới thiên đường, chờ lúc hắn không thể rời bỏ ông, thì cứ thẳng chân đá đi 】
Đường Y Sơn: 【 sự chênh lệch vô cùng này sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ, hoàn toàn có thể báo thù 】
Thẩm Du xem xong, lần thứ hai phát hiện kế hoạch này đi xa quá rồi, dừng một chút, nhịn không được chụp hình ly trà sữa, sau đó click gửi ảnh.
Đường Y Sơn: 【 ông mua à? Chiêu này không dễ xài với đàn ông, chỉ thích hợp nữ sinh. 】
Thẩm Du trầm tư chốc lát, sau đó nhắn tin: 【 … Anh ta mua cho tôi. 】
Thanh niên kia nghe vậy cũng không kinh sợ, dường như đã biết từ sớm. Trên cổ tay cậu là chiếc vòng màu đỏ sậm được làm từ lá non của cây trắc (小叶紫檀佛珠)
, nổi bật trên làn da trắng nõn trông rất đẹp, gương mặt sắc sảo lại khiến người ta cảm thấy khó mà ở gần, cậu ta thuận miệng hỏi: “Sao lại đi chuyển gạch?”
Cố Lai: “Việc khá đơn giản, lại lương cao.”
Quan trọng là … công việc này không yêu cầu kĩ thuật, có sức khỏe là được.
Nhiếp Toại Xuyên nghe vậy, tay cầm ly rượu trên bàn trà lên: “Trước đó nghe nói anh té cầu thang nên đầu bị hỏng, không ngờ là thật.”
Cố Lai nhớ kỹ Ngu Hề từng nói, bé ngoan nên giữ yên lặng, cũng không trêu gã. Nhiếp Toại Xuyên thấy hắn không để ý tới mình, sắc mặt lạnh đi, mắt thường cũng nhìn thấy được, mặt vô cảm uống cạn ly rượu mạnh, rượu cay nóng thiêu đốt làm yết hầu đau đớn, phổi như sắp nổ tung.
Những người đang ngồi ở đây mang tâm trạng khác nhau, dù ít hay nhiều cũng đều cảm thấy không dễ chịu. Nhưng cái người gây nên sự khó chịu này lại vô cùng thản nhiên, Cố Lai ăn hết trái cây lúc nào không ai hay, cộng thêm một ly rượu không biết tên gì, cuối cùng đứng dậy, tới phòng vệ sinh.
Thanh niên hỏi mấy câu hỏi kia thấy thế cũng đứng dậy đi theo. Trong phòng, sáng tối đan xen, hạt chuỗi trên cổ tay nhẹ nhàng vang vọng, rời khỏi góc tối âm u, gương mặt cũng lộ ra rõ ràng, kiệt ngạo bất kham, hơn Nhiếp Toại Xuyên ba phần.
Cánh cửa đóng lại, ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài, có người chần chờ lên tiếng: “…Người ban nãy là ai vậy, nhìn hơi quen quen?”
“Không biết nữa, trước giờ không gặp cậu ta.”
“Ấy… Hình như là Thẩm… Thẩm Du, hình như tôi nhớ năm hai đại học cậu ta xin nghỉ rồi không quay lại nữa.”
Cái tên này được nói ra, căn phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa, lần này mang theo cảm giác đồng cảm.
Thẩm Du… cũng là bạn trai cũ đầu tiên của Cố Lai, nếu so sánh thì thảm hơn người khác nhiều. Năm thứ hai đại học, ký túc xá nam bị cháy, cậu ta bất chấp nguy hiểm cứu Cố Lai từ trong đám cháy ra, kết quả khiến bản thân lại bị thương nặng nằm viện, bị buộc tạm nghỉ học.
Nghe nói Cố Lai tới bệnh viện thăm cậu ta chỉ có, lần đầu nói tiếng cảm ơn, lần thứ hai là nói chia tay.
Cuộc đời quả thật là tàn nhẫn.
Lúc Nhiếp Toại Xuyên ở cùng Cố Lai, cũng rầm rộ lắm, mỗi ngày đều trốn học, ra ngoài hẹn hò, quậy tới nổi thầy hướng dẫn tìm cả hai để nói chuyện; Dương Miên cùng cặp kè với Cố Lai, dính chặt với nhau, mỗi ngày đều nắm tay tản bộ ở khu rừng ven đường.
Chỉ có Thẩm Du, cậu mờ nhạt như một cơn gió giữa ngày hè, thổi qua không lưu lại dấu vết. Trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, mang theo một cơ thể đầy vết thương rời khỏi một cách buồn cười, mai danh ẩn tích, không ai nhớ tới.
Cố Lai rời khỏi phòng rửa tay, hắn rửa tay xong, lúc đi ra thấy có một người đứng đó, là Dương Miên. Kinh ngạc qua đi, căn cứ vào phép tắc mà gật đầu chào.
Viền mắt Dương Miên vẫn ửng đỏ, cậu ta thấy Cố Lai làm mặt lạnh với mình, thái độ khách sáo xa cách, tay kéo hắn lại, giọng run rẩy, mang theo một chút bất lực: “A Lai à, sao anh nhất định phải đối xử với em như vậy, rõ ràng là lúc trước chúng ta tốt như thế…”
Cố Lai không có ký ức của nguyên thân, không hiểu sao cậu ta lại khổ sở, mí mắt hơi rủ xuống, lộ ra vẻ suy tư, đừng nói là trùng hợp gặp nhau ở nhà vệ sinh chứ?
Xã giao thật là khó mà, loài người đúng thật là một sinh vật phức tạp, khó hơn cả hệ thống.
“Ngại quá.”
Cố Lai lùi về sau một bước tránh khỏi tay cậu ta, lại thấy Dương Miên khóc tới đáng thương, cũng không đi ngay, mà là tìm một lát, lấy khăn giấy và kẹo vị cam trong túi ra, nghiêm túc nói: “Ăn chút kẹo đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Nói xong liền móc ra hai trăm đồng: “Đây là tiền cho bữa tiệc này, phiền cậu chuyển giúp.”
Dương Miên thấy thế, sững sờ trong chốc lát, lúc ngẩng đầu nhìn lại, Cố Lai đã sớm rời đi rồi.
Bây giờ là mùa hè, bên ngoài nóng như như lồng hấp, khác với không khí lạnh trong phòng riêng. Đôi lúc có gió thổi qua, nhưng cũng không khiến người ta thấy mát hơn, Cố Lai không tỏ ra chút khó chịu nào, hắn nhìn quanh một vòng, tìm xe của mình, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng kim loại lanh canh.
Đầu ngón tay Thẩm Du kẹp một điếu thuốc, không xa không gần, đứng ở chân cầu thang, cả người như bị bóng đêm âm trầm nuốt gọn. Cậu ném chai thủy tinh trong tay xuống, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, hất cằm nói với Cố Lai, dường như đang chờ hắn: “Đi thôi, tôi lái xe cho anh.”
Không hỏi ý ai, trên mặt lộ lên vẻ bá đạo.
Cố Lai đi xuống, mái tóc chỉnh tề bị gió đêm làm rối: “Cảm ơn, tôi có xe.”
Thẩm Du nghe vậy trên mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ là nhíu mày, đối với Cố Lai không lộ lên vẻ buồn bực gì. Cậu cúi đầu, một lát sau hít một hơi thuốc lá, sau đó dập tắt nó ở chỗ thùng rác, đi đến chỗ một chiếc xe thể thao màu bạc, ai biết được vào lúc này, một chiếc ô tô màu trắng bỗng nhiên trờ tới, chặn đứng đường đi của cậu.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra vẻ mặt quá mức cấm dục của Cố Lai, giọng lại hết sức ôn hòa: “Lên xe đi, tôi chở cậu.”
Thẩm Du hơi nhíu mày: “Anh nhớ ra tôi là ai sao?”
Cố Lai: “Không nhớ rõ nữa.”
Thẩm Du đá văng cục đá dưới chân, tựa cười nhưng không cười: “Vậy tại sao tôi lại phải lên xe của anh?”
Cố Lai: “Bởi vì uống rượu lái xe là phạm pháp.”
Thẩm Du: “…”
Xe cửa mở ra, trong nháy mắt mùi rượu lan vào trong, hô hấp Thẩm Du có hơi nặng, tất nhiên là đã uống không ít. Cố Lai liếc mắt nhìn về chỗ phó lái, thấp giọng nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Đầu óc Thẩm Du hơi mơ hồ: “Gì?”
Cố Lai kiên trì nói: “Thắt.”
Thẩm Du: “???”
Cố Lai chỉ có thể hơi nghiêng người, tay thay cậu thắt dây an toàn, hơi thở hai người như trong nháy mắt giao hòa, lát sau lại rời đi.
Động tác này tới, không hề báo trước, Thẩm Du theo bản năng ngừng thở, mắt nhìn đối phương rời đi. Lát sau cậu mới chậm rãi thở ra, cậu hơi híp mắt lại, thấy Cố Lai không suy nghĩ gì hết ngoài chuyện lái xe, suy nghĩ nóng nảy trong lòng thay đổi.
Cố Lai chạy xe, dò hỏi: “Nhà cậu đâu?”
Thẩm Du chỉnh tư thế ngồi một chút, có vẻ hơi buồn bực bất an, nghe vậy nói địa chỉ ra, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, kết quả trong vòng bạn bè có hơn 99+ cái tin, đều nhắn cho cậu.
Đám phú nhị đại rỗi rãnh không chuyện làm, thích nhất là tám chuyện.
Kha Kính: 【 nè nè nè, hôm nay bạn cũ họp mặt thế nào, báo cáo cho huynh đệ đi, cái tên playboy cặn bã đó thế nào rồi, bây giờ có phải nghèo khổ và chán đời không? 】
Thẩm Du suy nghĩ một chút, trả lời: 【 anh ấy chuyển gạch ở công trường. 】
Tin nhắn được gửi, rất nhanh nhận được tin trả lời.
Kha Kính: 【 chẳng tới nổi nào, thiệt hay giả vậy? 】
Thẩm Du: 【 ừ, não anh ta hư rồi, mất trí nhớ. 】
Kha Kính: 【 thật là cẩu huyết (khiếp sợ) 】
Thẩm Du nhìn từ, vẻ mặt cũng cứng lại, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, lát sau có người gia nhập vào nhóm chat.
Đường Y Sơn: 【 chuyển gạch hả… ông nên khoe cái xe thể thao bản giới hạn của ông nhiều hơn, khiến hắn khóc ròng, hối tiếc không kịp, chờ lúc hắn yêu ông sâu đậm thì đá, tin tôi, cực kỳ hả giận 】
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Ban đầu Thẩm Du vốn muốn vậy, nhưng mà khi cậu lẳng lặng ngồi ở trong chiếc xe 10 vạn của Cố Lai, rốt cuộc phát hiện kế hoạch đã đi sai hướng rồi.
Kha Kính: 【 đừng nghe thằng khốn Đường Y Sơn, chuyển gạch, ngày ngày phơi gió phơi nắng, không biết thô kệch tới mức nào. Đừng để mình chịu thiệt chứ, ông có thể yêu ba bốn tên tra nam, nhưng không thể để người ta tệ bạc với mình ba bốn lần. Hồi đó mắt ông mù, đừng mù nữa chứ 】
Thẩm Du thấy thế đuôi lông mày hơi nhíu lại, có vẻ không kiên nhẫn nhưng cũng không phục. Cậu nhịn một chút, nhưng cuối cùng cũng không, tắt đèn flash, mở camera trực tiếp nhắm ngay Cố Lai, bấm chụp, sau đó click gửi ảnh.
Nhưng do ở trong xe, hơi tối, ánh đèn đường ấm áp trùng hợp chiếu lên kính chắn gió, chiết xạ một mảng rực rỡ. Thanh niên chỉ lộ ra gần phân nửa gò má, đường viền xương hàm rõ ràng, tuấn mỹ phi phàm. Đuôi mắt hơi nhếch lên trông rất câu nhân, cách màn hình, nhưng vẫn lộ ra cái khí chất băng lãnh cấm dục.
Trong group yên lặng khoảng một phút, sau đó lại ồn ào.
Đường Y Sơn bình tĩnh bình luận: 【 cũng đẹp đó. 】
Kha Kính chua như quả chanh tinh: 【 tra nam quả nhiên cũng phải cần có tư bản chống lưng (quả chanh)(quả chanh), Thẩm Du, ông phải đứng đắn lên, lần này tuyệt đối đừng bị sắc đẹp mê hoặc, tui không phải là người nông cạn 】
Thẩm Du thấy thế cười nhạo một tiếng, tất nhiên là vô cùng xem thường, cậu cảm thấy cơn say dâng lên, ngực khó chịu, liền hạ cửa sổ xe xuống, để gió tùy ý thổi bên tay, lấy vòng hạt trên cổ tay xuống, như có như không lần mấy hạt châu, ban đầu thì từ từ, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lúc lái xe Cố Lai rất ít nói chuyện, bên tai là tiếng hạt châu va vào nhau, hắn nhận ra tình hình Thẩm Du có chút không đúng, chậm rãi dừng xe lại bên ven đường, nghiêm túc dò hỏi: “Thấy không thoải mái ở đâu à?”
Mắt Thẩm Du cũng không buồn nhấc: “Không.”
Mấy hạt châu trên tay được lần càng nhanh
Cố Lai trừng mắt nhìn, sự chú ý bị hấp dẫn, hơi ngạc nhiên: “Lần mấy hạt này… Có ích gì sao?”
Động tác Thẩm Du chợt dừng lại, bên trong xe nhất thời yên tĩnh, thanh âm cậu có chút lạnh lùng, một lát sau, hỏi: “Anh có hận ai chưa?”
Cố Lai lắc đầu.
Thẩm Du thở một hơi, đeo lại chuỗi hạt, dường như nhớ ra Cố Lai mất trí nhớ, nói chuyện không kiêng dè gì, cảm xúc không rõ ràng, thấp giọng nói: “Tôi từng hận một người.”
Cậu từ từ nhớ lại.
“Đó là một loại cảm giác, lòng như một ngọn đuốc bốc cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng đau đớn, tôi từng đi nhiều nơi, làm rất nhiều chuyện, muốn bản thân không còn đau khổ nữa, nhưng cũng không có cách gì…”
Cố Lai không giải thích được thứ tình cảm phức tạp như vậy: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Du nhắm mắt lại, bỗng nhiên tỉnh táo, ngồi thẳng người, chán nản, buông tay nói: “Sau đó tôi lên núi, ở trong chùa một thời gian, người ta nói với tôi, khi tức giận thì lần phật châu, niệm vài câu phật, như vậy sẽ khiến mình bình tĩnh lại.”
Cố Lai gật đầu, vẫn không hiểu như trước, ngoài cửa xe đi có hai bạn nữ sinh đi qua, trong tay cầm ly trà sữa, lúc khuấy lên nghe tiếng đá chạm vào nhau, nghe nói…
Uống ngon lắm.
Cố Lai nhìn Thẩm Du: “Cậu uống trà sữa chưa?”
Đề tài này đột nhiên bị lái đi, không kịp chuẩn bị, Thẩm Du sững sờ một giây mới hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không biết trả lời làm sao. Cố Lai thì lại tự động cho là cậu muốn uống, xuống xe nói: “Cậu chờ một chút.”
Sau đó, hắn chạy tới tiệm trà sữa cách đó không xa, bước chân vững vàng nhưng vẫn nhìn ra vẻ bay nhảy trong đó.
Thẩm Du không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục ngồi chờ ở trong xe, từ từ gỡ rối suy nghĩ phức tạp của mình, nhưng mà cậu còn chưa tìm được ngọn ngành, Cố Lai đã trở về, với 10 ly trà sữa trong tay…
Là 10 ly…
“Tôi không biết cậu thích vị gì, mua tới 10 ly, chỗ này có trà sữa thuần vị, vị nhài, ca-cao, matcha…”
Cố Lai có trí nhớ rất tốt, nói ra chính xác cái tên dài của cửa hành trà sữa, sau đó nhìn về phía Thẩm Du, ánh mắt nghiêm túc mà thành khẩn: “Cậu muốn uống cái nào?”
Còn Cố Lai lúc mua, vị nào cũng muốn uống.
Thẩm Du nghe vậy, ánh mắt quét một vòng trên đống trà sữa, dừng một chút, sau đó tay cầm một ly, kết quả phát hiện nó nóng…
Trời nóng thế này, sao không cho đá?
Dường như hiểu nghi hoặc của Thẩm Du, Cố Lai nói: “Khoa học nghiên cứu, loài người sau khi uống rượu không nên ăn đồ lạnh, sẽ đau dạ dày.”
Thẩm Du cảm thấy đầu Cố Lai chắc bị lừa đá rồi. Hồi trước cùng hắn nói chuyện yêu đương còn chưa đối tốt với mình như vậy, bây giờ tâm trạng cậu chưa được khống chế, một câu nói cũng chẳng buồn muốn nói.
Cố Lai lại khởi động xe, tâm trạng lại tốt, 9 ly còn lại là của hắn rồi, lúc về từ từ mà uống.
Mặt Thẩm Du vô cảm uống trà sữa, sau đó cúi đầu nghịch di động, kết quả phát hiện trong mấy phút, Đường Y Sơn cứ nhắn suốt.
Đường Y Sơn: 【 thằng playboy đó nghèo tới phải chuyển gạch hả, nghĩ lại, chắc là rất nhiều người xem thường hắn. Bây giờ, ngươi có thể ra tay chi viện, chăm sóc hắn, trợ giúp hắn, khiến hắn cảm thấy ông còn nhiệm tình cũ. 】
Đường Y Sơn: 【 ông cũng chẳng có thiếu tiền, mua cho hắn hàng xa xỉ, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc hắn, nâng hắn tới thiên đường, chờ lúc hắn không thể rời bỏ ông, thì cứ thẳng chân đá đi 】
Đường Y Sơn: 【 sự chênh lệch vô cùng này sẽ khiến hắn vô cùng thống khổ, hoàn toàn có thể báo thù 】
Thẩm Du xem xong, lần thứ hai phát hiện kế hoạch này đi xa quá rồi, dừng một chút, nhịn không được chụp hình ly trà sữa, sau đó click gửi ảnh.
Đường Y Sơn: 【 ông mua à? Chiêu này không dễ xài với đàn ông, chỉ thích hợp nữ sinh. 】
Thẩm Du trầm tư chốc lát, sau đó nhắn tin: 【 … Anh ta mua cho tôi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất