Chương 58
Ai cũng nói liên hệ máu mủ là gông xiềng vững chắc nhất, cũng có người nói, phu thê thân mật, giang sơn ngàn dặm vẫn không đổi. Tạ Ngọc Chi ở trong vạn quân tắm máu kẻ thù, mặc dù chết cũng không sờn, nhưng y đến cùng sợ mình chết rồi, Thẩm Diệu Bình cũng không hay biết.
Tạ Ngọc Chi sống một ngày, thì có thể bảo vệ gã một ngày, nếu như Thẩm Diệu Bình rời Tạ gia, vẫn còn trong tầm mắt y, thì đời này y cũng che chở gã…
Bên ngoài bóng đêm đặc quánh, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, mùi máu như có như không tanh tràn ngập trong không khí, khiến người buồn nôn, nô bộc Xương Quốc Công phủ đều nghỉ cả, chỉ còn lại số ít cao thủ cầm trong tay binh khí bảo vệ phủ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Đông thành hoàng cung, đứng ở chỗ cao mà nhìn, chỉ thấy bên kia ánh lửa ngút trời, nước mưa cũng chưa chắc có thể dập tắt, đại đội nhân mã dựa vào bóng đêm mà xông lên, tiếng vó ngựa gấp gáp, đao kiếm va vào giáp trụ nghe lanh canh, vô số mũi tên lóe lên hàn quang, trong đêm đen xé gió mà đi.
Để lại nến cùng hỏa chiết tử trong phòng, nến mà Tạ Ngọc Chi mang vào dần dần tàn, Thẩm Diệu Bình lại không hề hay biết, ban đầu gã bó gối dựa vào tường mà ngồi, cả người không nhúc nhích, đến khi trên đầu truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, lúc này gã mới chợt mở mắt ra.
Nín thở, Thẩm Diệu Bình kéo vạt áo bên hông, lặng lẽ đi lên thềm đá, gã không nhìn việc xảy ra bên ngoài, đem lỗ tai ép sát mặt đất, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy một ít tiếng động.
Có người tiến vào Khúc Phong viện, hơn nữa không chỉ có một…
Bước chân rất hỗn độn, còn có binh khí va nhau, không lâu lắm thì ngừng lại, sau đó tiếng bước chân kia ngày càng gần, cuối cùng đi vào phòng ngủ, Thẩm Diệu Bình thậm chí có thể cảm giác được có người đi qua đỉnh đầu gã.
Như là có thổ phỉ xông vào, chúng tìm kiếm chung quanh, tiếng đồ sứ rơi vỡ không ngừng vang lên, cái bàn cũng bị xô ngã, không cần nhìn cũng biết trên đất nhất định bừa bộn khắp nơi, lòng Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên nguội lại một chút, không khống chế được, lại có cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Người Liêu ở ngoài thành, Lễ thân vương dẫn tư binh vương phủ cùng một nửa binh mã trong tay Tôn Đồng bức vua thoái vị. Bây giờ có ba đạo nhân mã, Tạ Ngọc Chi vừa muốn đề phòng người Liêu tấn công vào thành, cũng muốn bảo vệ hoàng đế cùng Chiêu quý phi an toàn, binh lực vốn cũng không nhiều lại tản ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thẩm Diệu Bình chậm rãi đứng lên, trong hầm đi qua đi lại, tay gã chạm vào tường gạch lạnh lẽo, lên tiếng dò hỏi hệ thống: “Bây giờ là mấy giờ?”
【 Keng! Hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng vì ngài mà báo giờ, bây giờ là Đại Tấn, hừng đông một giờ mười lăm phút. 】
Thẩm Diệu Bình nghe vậy ngẩn ra, dường như không nghĩ tới nhanh như vậy đã là ngày thứ hai, đầu ngón tay gã bắt đầu run rẩy trong vô thức, sau một lát, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Tạ Ngọc Chi sẽ chết sao?”
【 Keng! Làm người ai cũng sẽ chết, không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy sinh tử cả. 】
Thẩm Diệu Bình nghe vậy híp mắt lại, đáp án hiển nhiên này làm gã không hài lòng lắm, không khỏi nhàn nhạt châm biếm lại: “Vậy cậu cũng sẽ chết.”
Hệ thống yên lặng một giây.
【… Tui không phải là người 】
Thẩm Diệu Bình: “…”
Qua một quãng thời gian, cũng không nói chuyện, bên ngoài mưa dần to, bầu không khí tựa hồ cũng gấp rút, hoàng thành trong cung tiếng hô “Giết” vang lên rung trời, thẳng tới tận mây xanh, vẫn luôn truyền đi rất xa, người Liêu bắt đầu tập trung binh lực tấn công cửa kinh thành, nhân mã chém giết đẫm máu, nước mưa cũng loang lỗ vết máu.
Có hai nhóm người nữa xong vào Khúc Phong viện, tra xét cũng không thấy gì thì lại lập tức rời đi, Thẩm Diệu Bình lẳng lặng ngồi ở trên thềm đá, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân, trong phòng cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Gã nhắm mắt lại, cảm giác bất lực ăn mòn tứ chi, bắt đầu thấy hối hận.
Khi Tạ Ngọc Chi rời đi, tại sao mình không ôm y một cái, dỗ dành y, lại nói mấy chuyện cưới vợ sinh con làm y đau lòng. Ngày hôm nay, y còn muốn đút thuốc cho mình, cũng không đút được, bây giờ ngẫm lại rất có thể đó là lần cuối cùng…
Không có tan nát cõi lòng, cũng không có ruột gan đứt từng khúc, chỉ là trong nháy mắt, trong lòng có cảm giác đâm nhói châm chích kéo dài không dứt lan tràn, như là bị hàng vạn cây kim đâm vào.
Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, rốt cục cũng có hành động, gã đem gã đem dao găm nhét vào trong ngực, sau đó kéo vỏ chăn trên giường kéo xuống, quấn vòng vòng trên người, lại chui dưới gầm giường, nhẹ nhàng xốc gạch lên, lộ ra địa đạo chật hẹp bên chỉ có thể chứa một người.
【 Keng! Kí chủ định chạy trốn sao? 】
Thẩm Diệu Bình đã chui nửa người vào, nghe vậy động tác không ngừng lại, chỉ nói: “Không chạy trốn thì làm cái gì, chờ chết sao?”
Vai gã không thể gánh, tay gã không thể khiêng, cung cũng không thể kéo, đi hỗ trợ chỉ sợ còn chết nhanh hơn người ta, vẫn nên tính chuyện trước mắt thì hơn.
Địa đạo vô cùng chật hẹp, cánh mũi ngập mùi tanh của bùn đất, Thẩm Diệu Bình cố gắng tiến lên. Chẳng bao lâu sau, gã cũng cảm giác không khí bắt đầu mỏng dần, gã thở một hơi, tiếp tục tăng nhanh tốc độ, khuỷu tay cọ ra máu, mười ngón tay cũng đau rát.
Xương Quốc Công phủ là gia đình quyền quý, ở Thắng Nghiệp phường, bốn phía đều là gia đình nhà quan, ở gần hoàng cung, rời thành môn lại là có chút xa, Thẩm Diệu Bình tuần phố cũng phải tuần nửa ngày, đừng nói tới chuyện bò địa đạo mà ra ngoài.
Con đường này như Tạ Ngọc nói, rất dài, rất tối, thiếu thông khí, nhưng mà cái khó là căn bản không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có thể mệt mỏi mà tiến lên, nhiều lần Thẩm Diệu Bình đều sắp không chịu đựng nổi, cuối cùng không biết đào ra sức lực ở đầu mà tiến về trước.
Cửa thành, tiếng hô “Giết” rung trời, thời gian trôi qua, thế tiến công của người Liêu càng mãnh liệt, quân của Đại Tấn hiển nhiên đã không chịu nổi, mưa lớn đổ ào ào, hàn quang chợt lóe, lại có một người ngã xuống, máu đỏ trên đất chảy lan, hòa cùng bùn đất, mặt đất nhuộm màu máu đỏ sậm.
Thẩm Diệu Bình không nghĩ mình thật vất vả bò ra ngoài địa đạo, lại nhìn thấy cảnh tượng này, máu chảy thành sông, thây chất thành đống, nước mưa vẫn dội xuống, làm cho toàn thân gã lạnh cóng.
Lối ra của địa đạo cách tường thành không xa, nằm trong rừng rậm, Thẩm Diệu Bình nhấc tấm ván trèo ra ngoại, lại cẩn thận che lại cửa địa đạo, dựa vào cây cối che chắn mà quan sát tình hình trận chiến, tuy rằng trong màn mưa nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Đại Tấn hiển nhiên đã thất thế, đám người giết nhau ở trên cửa thành nói không chừng có Tạ Ngọc Chi.
Thẩm Diệu Bình thấy bên dưới có nhiều Liêu binh, rất muốn ném địa lôi qua, cho nổ chết hết, lúc gã hết đường xoay xở, hệ thống bỗng nhiên keng một tiếng.
【 Keng! Hệ thống thăng cấp xong xuôi, đã cập nhật thành công tính năng buôn bán, nếu như có yêu cầu, kí chủ có thể sử dụng điểm công đức để đổi vũ khí tương ứng, hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng hết sức trung thành vì ngài phục vụ. 】
“Thấy đường sống trong chỗ chết”, đại khái có thể miêu tả lòng Thẩm Diệu Bình bây giờ, gã nghe vậy đầu tiên là sững sờ, lập tức hỏi tới: “Điểm công đức là gì? Tôi có sao?”
【 kí chủ ngày thường làm việc thiện tích đức có thể thu được điểm công đức tương ứng, trước mắt có ba điểm 】
Thẩm Diệu Bình: “Có thể mua cái gì? Đại pháo?”
【 Đại pháo cũng có, nhưng, công đức điểm của ngài không đủ, chỉ đủ mua ba qua lựu đạn nhe】
“Mua.”
Lựu đạn thì lựu đạn, dù sao có còn hơn không, Thẩm Diệu Bình vừa dứt lời, trước mắt trong nháy mắt xuất hiện một bản đồ tọa đồ, giống như là trước đây lúc nghịch súng trong game có chức năng trợ giúp hiển thị tọa độ khi nhắm bắn.
【 Chụt chụt, mời kí chủ lựa chọn tọa độ ném】
Vì để tránh cho ngộ thương quân đội mình, cuối cùng Thẩm Diệu Bình click vào khu vực trung tâm của quân Liêu, kèm theo tiếng “víu” một cái từ hệ thống, trong đêm tối một quả lựu đạn từ trên trời giáng xuống, rơi vào quân đội người Liêu.
“Ầm ——!”
Một nổ mạnh đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên, bùn đất văng tứ phía, Thẩm Diệu Bình theo bản năng bịt kín lỗ tai, phía sau lưng bị thứ gì đó đập một cái đau đớn, đến nửa ngày mới lấy sức lại được, nhưng mà chờ gã nhìn chiến trường lại lần nữa, kinh ngạc phát hiện đội ngũ người Liêu trong nháy mắt đã mất một phần tư.
Biến cố đột nhiên phát sinh, binh lính Đại Tấn đều ngây ngẩn cả người, đừng nói đến bọn người Liêu trong khu vực đó, bọn chúng thất kinh nhìn quanh bốn phía, ngựa dưới khố đều cả kinh run chân ngã xuống đất, không đứng lên nổi.
“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra?!”
“Là ông trời giáng xuống thần lôi muốn trừng phạt chúng ta sao?”
Những câu như vậy lan truyền trong đám người, chúng bắt đầu e sợ, cũng có kẻ đã quỳ xuống đất nhìn trời, cầu xin thần phật phù hộ. Thủ lĩnh Liêu binh thấy việc này không ổn, giơ loan đao hoàng kim trong tay lên cao, tức giận nói: “Nhất định bọn người Tấn giở trò quỷ! Chúng đã sắp không chịu được nữa rồi! Giết! Ngũ vương tử có lệnh, ai có thể lấy đầu địch, liền phong làm đại tướng quân! Giết ——!”
Theo mấy câu nói của hắn, sĩ khí lại rất nhanh dâng lên, bọn binh sĩ tiếp tục xông về phía trước, nhưng vào đúng lúc này, bên tai chúng bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nổ, bùn đất bay xa mấy trượng, mặt đất trực tiếp bị nổ thành một cái hố to, người Liêu chung quanh tử thương vô số, so với ban nãy đã mất một nửa.
Thẩm Diệu Bình tự lẩm bẩm: “Lựu đạn so với đại pháo còn lợi hại hơn.”
【 hò dô ~ đồ của hệ thống, tất nhiên đều là hàng cực phẩm~ 】
Người Liêu vốn muốn bắt thang trèo qua tường thành, trực tiếp bị sóng chấn động làm ngã xuống, một đống người ngã ầm ầm trên đất, tướng lĩnh quân Tấn phản ứng lại, vung trường kiếm trong tay, khàn cả giọng nói: “Trời phù hộ Đại Tấn ta! Các tướng sĩ xông lên! Ai có thể lấy đầu Gia Luật Tuấn Tề, bệ hạ sẽ phong hầu tước, dùng vạn kim để thưởng! Phụ mẫu thê nhi chúng ta đều ở trong thành, vạn lần không thể để giặc xông vào!”
Công danh lợi lộc, huyết thống tình thân, vẫn luôn có thể đánh động lòng người, thế cuộc chẳng mấy chốc thay đổi, người Liêu bị đánh chạy trốn tứ phía, sắc mặt Gia Luật Tuấn Tề cực kỳ khó coi, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện kỳ quái này, hắn bị Liêu chủ xa lánh, bộ hạ cũ dưới trướng vốn cũng không nhiều, lần này cùng Lễ thân vương liên thủ cũng nghĩ là đối phương có thể giúp mình đạt được vương vị, bây giờ nhân mã tổn thất quá nửa, chỉ sợ tiền mất tật mang, đánh tiếp thì thật sự không còn một mống.
Gia Luật Tuấn Tề kẹp chặt bụng ngựa, muốn rách cả mí mắt: “Tất cả binh lính theo ta, mau chóng lùi lại!”
Nghe hiệu lệnh, Liêu quân vốn muốn tấn công vào điểm yếu, trong nháy mắt đình thôi đánh lại, theo Gia Luật Tuấn Tề nhanh chóng thối lui ra ngoài thành, quân Tấn thấy thế trong nháy mắt tiếng hoan hô bùng nổ, Thẩm Diệu Bình cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gã dựa lưng vào thân cây, nhìn thấy Tấn quân đi ra thu dọn tàn cục, trong đó có một người mang khôi giáp màu bạc dáng vẻ tướng quân người hiện ra, càng bắt mắt.
Gã chưa từng thấy Tạ Ngọc Chi mặc khôi giáp, cũng không biết có phải tại gã hay không, Thẩm Diệu Bình lau nước mưa cùng bùn đất trên mặt, muốn nhìn tỉ mỉ chút, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt thân cây, muốn từ địa đạo bò ra, mình bị thương cũng không để ý tới.
“Lưu lại một số bảo vệ cửa thành, đám người còn lại theo ta đi vào hoàng cung hộ giá!”
Vừa mới nãy hai quân tấn công, tiếng chém giết vang vọng, bây giờ đột nhiên yên tĩnh lại, lại càng tĩnh mịch, Thẩm Diệu Bình thậm chí có thể nghe đến tim mình đập bịch bịch. Cách gã năm mét, còn có một thi thể bị đao kiếm đâm đến không vẹn toàn, đối phương chết không nhắm mắt, một đôi mắt trợn thật lớn, theo hướng Thẩm Diệu Bình nhìn, trong đêm tối khác nào ác quỷ doạ người.
“Tạ Ngọc…”
Thẩm Diệu Bình dựa lưng vào cây, tránh được ánh mắt bộ thi thể, tay nhúng sâu vào bùn đất, gã híp mắt, niệm tên Tạ Ngọc Chi, ngăn mình muốn trốn chạy, dường như ba chữ này so với “A di đà phật” càng khiến người ta an lòng hơn.
Loại cảm giác không rõ nguyên do này thập phần xa lạ, bất an, tới từng tuổi này, hay thậm chí là vài giây trước đó, Thẩm Diệu Bình đã rất lâu không có cảm xúc này với bất kỳ ai.
Gã lại một lần nữa nhìn về phía trên tường thành, tướng quân thân mang khôi giáp màu bạc bố trí kỹ càng phòng hộ, rốt cục quay người sang, bên hông mang bảo kiếm lóe hàn quang rạng rỡ, vết máu trên mặt chưa trôi, mặc lớp mưa bụi mênh mông, Thẩm Diệu Bình cũng có thể thông qua đôi mắt kiên nghị nhận ra đối phương là ai.
…
Là nhạc phụ đại nhân.
Tạ Ngọc Chi sống một ngày, thì có thể bảo vệ gã một ngày, nếu như Thẩm Diệu Bình rời Tạ gia, vẫn còn trong tầm mắt y, thì đời này y cũng che chở gã…
Bên ngoài bóng đêm đặc quánh, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, mùi máu như có như không tanh tràn ngập trong không khí, khiến người buồn nôn, nô bộc Xương Quốc Công phủ đều nghỉ cả, chỉ còn lại số ít cao thủ cầm trong tay binh khí bảo vệ phủ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Đông thành hoàng cung, đứng ở chỗ cao mà nhìn, chỉ thấy bên kia ánh lửa ngút trời, nước mưa cũng chưa chắc có thể dập tắt, đại đội nhân mã dựa vào bóng đêm mà xông lên, tiếng vó ngựa gấp gáp, đao kiếm va vào giáp trụ nghe lanh canh, vô số mũi tên lóe lên hàn quang, trong đêm đen xé gió mà đi.
Để lại nến cùng hỏa chiết tử trong phòng, nến mà Tạ Ngọc Chi mang vào dần dần tàn, Thẩm Diệu Bình lại không hề hay biết, ban đầu gã bó gối dựa vào tường mà ngồi, cả người không nhúc nhích, đến khi trên đầu truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, lúc này gã mới chợt mở mắt ra.
Nín thở, Thẩm Diệu Bình kéo vạt áo bên hông, lặng lẽ đi lên thềm đá, gã không nhìn việc xảy ra bên ngoài, đem lỗ tai ép sát mặt đất, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy một ít tiếng động.
Có người tiến vào Khúc Phong viện, hơn nữa không chỉ có một…
Bước chân rất hỗn độn, còn có binh khí va nhau, không lâu lắm thì ngừng lại, sau đó tiếng bước chân kia ngày càng gần, cuối cùng đi vào phòng ngủ, Thẩm Diệu Bình thậm chí có thể cảm giác được có người đi qua đỉnh đầu gã.
Như là có thổ phỉ xông vào, chúng tìm kiếm chung quanh, tiếng đồ sứ rơi vỡ không ngừng vang lên, cái bàn cũng bị xô ngã, không cần nhìn cũng biết trên đất nhất định bừa bộn khắp nơi, lòng Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên nguội lại một chút, không khống chế được, lại có cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Người Liêu ở ngoài thành, Lễ thân vương dẫn tư binh vương phủ cùng một nửa binh mã trong tay Tôn Đồng bức vua thoái vị. Bây giờ có ba đạo nhân mã, Tạ Ngọc Chi vừa muốn đề phòng người Liêu tấn công vào thành, cũng muốn bảo vệ hoàng đế cùng Chiêu quý phi an toàn, binh lực vốn cũng không nhiều lại tản ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thẩm Diệu Bình chậm rãi đứng lên, trong hầm đi qua đi lại, tay gã chạm vào tường gạch lạnh lẽo, lên tiếng dò hỏi hệ thống: “Bây giờ là mấy giờ?”
【 Keng! Hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng vì ngài mà báo giờ, bây giờ là Đại Tấn, hừng đông một giờ mười lăm phút. 】
Thẩm Diệu Bình nghe vậy ngẩn ra, dường như không nghĩ tới nhanh như vậy đã là ngày thứ hai, đầu ngón tay gã bắt đầu run rẩy trong vô thức, sau một lát, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: “Tạ Ngọc Chi sẽ chết sao?”
【 Keng! Làm người ai cũng sẽ chết, không ai có thể thoát khỏi vòng xoáy sinh tử cả. 】
Thẩm Diệu Bình nghe vậy híp mắt lại, đáp án hiển nhiên này làm gã không hài lòng lắm, không khỏi nhàn nhạt châm biếm lại: “Vậy cậu cũng sẽ chết.”
Hệ thống yên lặng một giây.
【… Tui không phải là người 】
Thẩm Diệu Bình: “…”
Qua một quãng thời gian, cũng không nói chuyện, bên ngoài mưa dần to, bầu không khí tựa hồ cũng gấp rút, hoàng thành trong cung tiếng hô “Giết” vang lên rung trời, thẳng tới tận mây xanh, vẫn luôn truyền đi rất xa, người Liêu bắt đầu tập trung binh lực tấn công cửa kinh thành, nhân mã chém giết đẫm máu, nước mưa cũng loang lỗ vết máu.
Có hai nhóm người nữa xong vào Khúc Phong viện, tra xét cũng không thấy gì thì lại lập tức rời đi, Thẩm Diệu Bình lẳng lặng ngồi ở trên thềm đá, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân, trong phòng cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Gã nhắm mắt lại, cảm giác bất lực ăn mòn tứ chi, bắt đầu thấy hối hận.
Khi Tạ Ngọc Chi rời đi, tại sao mình không ôm y một cái, dỗ dành y, lại nói mấy chuyện cưới vợ sinh con làm y đau lòng. Ngày hôm nay, y còn muốn đút thuốc cho mình, cũng không đút được, bây giờ ngẫm lại rất có thể đó là lần cuối cùng…
Không có tan nát cõi lòng, cũng không có ruột gan đứt từng khúc, chỉ là trong nháy mắt, trong lòng có cảm giác đâm nhói châm chích kéo dài không dứt lan tràn, như là bị hàng vạn cây kim đâm vào.
Thẩm Diệu Bình bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, rốt cục cũng có hành động, gã đem gã đem dao găm nhét vào trong ngực, sau đó kéo vỏ chăn trên giường kéo xuống, quấn vòng vòng trên người, lại chui dưới gầm giường, nhẹ nhàng xốc gạch lên, lộ ra địa đạo chật hẹp bên chỉ có thể chứa một người.
【 Keng! Kí chủ định chạy trốn sao? 】
Thẩm Diệu Bình đã chui nửa người vào, nghe vậy động tác không ngừng lại, chỉ nói: “Không chạy trốn thì làm cái gì, chờ chết sao?”
Vai gã không thể gánh, tay gã không thể khiêng, cung cũng không thể kéo, đi hỗ trợ chỉ sợ còn chết nhanh hơn người ta, vẫn nên tính chuyện trước mắt thì hơn.
Địa đạo vô cùng chật hẹp, cánh mũi ngập mùi tanh của bùn đất, Thẩm Diệu Bình cố gắng tiến lên. Chẳng bao lâu sau, gã cũng cảm giác không khí bắt đầu mỏng dần, gã thở một hơi, tiếp tục tăng nhanh tốc độ, khuỷu tay cọ ra máu, mười ngón tay cũng đau rát.
Xương Quốc Công phủ là gia đình quyền quý, ở Thắng Nghiệp phường, bốn phía đều là gia đình nhà quan, ở gần hoàng cung, rời thành môn lại là có chút xa, Thẩm Diệu Bình tuần phố cũng phải tuần nửa ngày, đừng nói tới chuyện bò địa đạo mà ra ngoài.
Con đường này như Tạ Ngọc nói, rất dài, rất tối, thiếu thông khí, nhưng mà cái khó là căn bản không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có thể mệt mỏi mà tiến lên, nhiều lần Thẩm Diệu Bình đều sắp không chịu đựng nổi, cuối cùng không biết đào ra sức lực ở đầu mà tiến về trước.
Cửa thành, tiếng hô “Giết” rung trời, thời gian trôi qua, thế tiến công của người Liêu càng mãnh liệt, quân của Đại Tấn hiển nhiên đã không chịu nổi, mưa lớn đổ ào ào, hàn quang chợt lóe, lại có một người ngã xuống, máu đỏ trên đất chảy lan, hòa cùng bùn đất, mặt đất nhuộm màu máu đỏ sậm.
Thẩm Diệu Bình không nghĩ mình thật vất vả bò ra ngoài địa đạo, lại nhìn thấy cảnh tượng này, máu chảy thành sông, thây chất thành đống, nước mưa vẫn dội xuống, làm cho toàn thân gã lạnh cóng.
Lối ra của địa đạo cách tường thành không xa, nằm trong rừng rậm, Thẩm Diệu Bình nhấc tấm ván trèo ra ngoại, lại cẩn thận che lại cửa địa đạo, dựa vào cây cối che chắn mà quan sát tình hình trận chiến, tuy rằng trong màn mưa nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Đại Tấn hiển nhiên đã thất thế, đám người giết nhau ở trên cửa thành nói không chừng có Tạ Ngọc Chi.
Thẩm Diệu Bình thấy bên dưới có nhiều Liêu binh, rất muốn ném địa lôi qua, cho nổ chết hết, lúc gã hết đường xoay xở, hệ thống bỗng nhiên keng một tiếng.
【 Keng! Hệ thống thăng cấp xong xuôi, đã cập nhật thành công tính năng buôn bán, nếu như có yêu cầu, kí chủ có thể sử dụng điểm công đức để đổi vũ khí tương ứng, hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng hết sức trung thành vì ngài phục vụ. 】
“Thấy đường sống trong chỗ chết”, đại khái có thể miêu tả lòng Thẩm Diệu Bình bây giờ, gã nghe vậy đầu tiên là sững sờ, lập tức hỏi tới: “Điểm công đức là gì? Tôi có sao?”
【 kí chủ ngày thường làm việc thiện tích đức có thể thu được điểm công đức tương ứng, trước mắt có ba điểm 】
Thẩm Diệu Bình: “Có thể mua cái gì? Đại pháo?”
【 Đại pháo cũng có, nhưng, công đức điểm của ngài không đủ, chỉ đủ mua ba qua lựu đạn nhe】
“Mua.”
Lựu đạn thì lựu đạn, dù sao có còn hơn không, Thẩm Diệu Bình vừa dứt lời, trước mắt trong nháy mắt xuất hiện một bản đồ tọa đồ, giống như là trước đây lúc nghịch súng trong game có chức năng trợ giúp hiển thị tọa độ khi nhắm bắn.
【 Chụt chụt, mời kí chủ lựa chọn tọa độ ném】
Vì để tránh cho ngộ thương quân đội mình, cuối cùng Thẩm Diệu Bình click vào khu vực trung tâm của quân Liêu, kèm theo tiếng “víu” một cái từ hệ thống, trong đêm tối một quả lựu đạn từ trên trời giáng xuống, rơi vào quân đội người Liêu.
“Ầm ——!”
Một nổ mạnh đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên, bùn đất văng tứ phía, Thẩm Diệu Bình theo bản năng bịt kín lỗ tai, phía sau lưng bị thứ gì đó đập một cái đau đớn, đến nửa ngày mới lấy sức lại được, nhưng mà chờ gã nhìn chiến trường lại lần nữa, kinh ngạc phát hiện đội ngũ người Liêu trong nháy mắt đã mất một phần tư.
Biến cố đột nhiên phát sinh, binh lính Đại Tấn đều ngây ngẩn cả người, đừng nói đến bọn người Liêu trong khu vực đó, bọn chúng thất kinh nhìn quanh bốn phía, ngựa dưới khố đều cả kinh run chân ngã xuống đất, không đứng lên nổi.
“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra?!”
“Là ông trời giáng xuống thần lôi muốn trừng phạt chúng ta sao?”
Những câu như vậy lan truyền trong đám người, chúng bắt đầu e sợ, cũng có kẻ đã quỳ xuống đất nhìn trời, cầu xin thần phật phù hộ. Thủ lĩnh Liêu binh thấy việc này không ổn, giơ loan đao hoàng kim trong tay lên cao, tức giận nói: “Nhất định bọn người Tấn giở trò quỷ! Chúng đã sắp không chịu được nữa rồi! Giết! Ngũ vương tử có lệnh, ai có thể lấy đầu địch, liền phong làm đại tướng quân! Giết ——!”
Theo mấy câu nói của hắn, sĩ khí lại rất nhanh dâng lên, bọn binh sĩ tiếp tục xông về phía trước, nhưng vào đúng lúc này, bên tai chúng bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nổ, bùn đất bay xa mấy trượng, mặt đất trực tiếp bị nổ thành một cái hố to, người Liêu chung quanh tử thương vô số, so với ban nãy đã mất một nửa.
Thẩm Diệu Bình tự lẩm bẩm: “Lựu đạn so với đại pháo còn lợi hại hơn.”
【 hò dô ~ đồ của hệ thống, tất nhiên đều là hàng cực phẩm~ 】
Người Liêu vốn muốn bắt thang trèo qua tường thành, trực tiếp bị sóng chấn động làm ngã xuống, một đống người ngã ầm ầm trên đất, tướng lĩnh quân Tấn phản ứng lại, vung trường kiếm trong tay, khàn cả giọng nói: “Trời phù hộ Đại Tấn ta! Các tướng sĩ xông lên! Ai có thể lấy đầu Gia Luật Tuấn Tề, bệ hạ sẽ phong hầu tước, dùng vạn kim để thưởng! Phụ mẫu thê nhi chúng ta đều ở trong thành, vạn lần không thể để giặc xông vào!”
Công danh lợi lộc, huyết thống tình thân, vẫn luôn có thể đánh động lòng người, thế cuộc chẳng mấy chốc thay đổi, người Liêu bị đánh chạy trốn tứ phía, sắc mặt Gia Luật Tuấn Tề cực kỳ khó coi, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện kỳ quái này, hắn bị Liêu chủ xa lánh, bộ hạ cũ dưới trướng vốn cũng không nhiều, lần này cùng Lễ thân vương liên thủ cũng nghĩ là đối phương có thể giúp mình đạt được vương vị, bây giờ nhân mã tổn thất quá nửa, chỉ sợ tiền mất tật mang, đánh tiếp thì thật sự không còn một mống.
Gia Luật Tuấn Tề kẹp chặt bụng ngựa, muốn rách cả mí mắt: “Tất cả binh lính theo ta, mau chóng lùi lại!”
Nghe hiệu lệnh, Liêu quân vốn muốn tấn công vào điểm yếu, trong nháy mắt đình thôi đánh lại, theo Gia Luật Tuấn Tề nhanh chóng thối lui ra ngoài thành, quân Tấn thấy thế trong nháy mắt tiếng hoan hô bùng nổ, Thẩm Diệu Bình cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gã dựa lưng vào thân cây, nhìn thấy Tấn quân đi ra thu dọn tàn cục, trong đó có một người mang khôi giáp màu bạc dáng vẻ tướng quân người hiện ra, càng bắt mắt.
Gã chưa từng thấy Tạ Ngọc Chi mặc khôi giáp, cũng không biết có phải tại gã hay không, Thẩm Diệu Bình lau nước mưa cùng bùn đất trên mặt, muốn nhìn tỉ mỉ chút, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt thân cây, muốn từ địa đạo bò ra, mình bị thương cũng không để ý tới.
“Lưu lại một số bảo vệ cửa thành, đám người còn lại theo ta đi vào hoàng cung hộ giá!”
Vừa mới nãy hai quân tấn công, tiếng chém giết vang vọng, bây giờ đột nhiên yên tĩnh lại, lại càng tĩnh mịch, Thẩm Diệu Bình thậm chí có thể nghe đến tim mình đập bịch bịch. Cách gã năm mét, còn có một thi thể bị đao kiếm đâm đến không vẹn toàn, đối phương chết không nhắm mắt, một đôi mắt trợn thật lớn, theo hướng Thẩm Diệu Bình nhìn, trong đêm tối khác nào ác quỷ doạ người.
“Tạ Ngọc…”
Thẩm Diệu Bình dựa lưng vào cây, tránh được ánh mắt bộ thi thể, tay nhúng sâu vào bùn đất, gã híp mắt, niệm tên Tạ Ngọc Chi, ngăn mình muốn trốn chạy, dường như ba chữ này so với “A di đà phật” càng khiến người ta an lòng hơn.
Loại cảm giác không rõ nguyên do này thập phần xa lạ, bất an, tới từng tuổi này, hay thậm chí là vài giây trước đó, Thẩm Diệu Bình đã rất lâu không có cảm xúc này với bất kỳ ai.
Gã lại một lần nữa nhìn về phía trên tường thành, tướng quân thân mang khôi giáp màu bạc bố trí kỹ càng phòng hộ, rốt cục quay người sang, bên hông mang bảo kiếm lóe hàn quang rạng rỡ, vết máu trên mặt chưa trôi, mặc lớp mưa bụi mênh mông, Thẩm Diệu Bình cũng có thể thông qua đôi mắt kiên nghị nhận ra đối phương là ai.
…
Là nhạc phụ đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất