Chương 65
Lúc này hình ảnh phát sóng trực tiếp chủ yếu vẫn là nhắm vào A Kỳ, bọn họ ở đây ngược lại không ai chú ý, Trần Ức xé ra cây kẹo que, chỉ nghe Phó Tu Niên bên tai hỏi: “Đúng rồi, anh sao lại vào giới giải trí?”
Trần Ức cắn viên kẹo hai lần, phát hiện là vị nho, qua loa nói: “Kiếm tiền nhanh.”
Phó Tu Niên trên người có một loại khí chất ôn văn nho nhã, ở cùng cậu, sẽ làm người ta vô thức lơi lỏng cảnh giác, Trần Ức không quen cùng người ta nói những lời trong lòng, dứt lời thì đưa cái bát mỳ đã ăn xong cho cậu, không chút lễ phép nào hơn cả Lý Tư Lộ: “Rửa tô của cậu đi.”
Phó Tu Niên yên lặng nhìn gã: “Đây là tô của anh.”
Mặt Trần Ức không hề cảm xúc quay đầu: “Rửa hay không rửa?”
Không rửa thì gã đi rửa.
Phó Tu Niên: “… Rửa.”
Cậu làm bé ngoan bưng cái tô đứng dậy đi vào nhà bếp, bóng đèn tròn ở cửa mờ nhạt chiếu xuống mơ hồ có thể nhìn thấy mấy con côn trùng bay qua, Trần Ức liếc nhìn bóng lưng cậu một cái, liền thu tầm mắt lại, sau đó xuất thần nhìn vào bóng cây trong đêm tối.
Nói thật, gã cũng không biết mình vì sao mình lại tới đây.
Trần Ức chậm rì rì vuốt tóc tai về sau: “Hệ thống chó má, mày biết không?”
【 Keng! Kỳ thực, hồn thể trong quyết định ban đầu của hệ thống cũng không phải kí chủ, chỉ là nhân duyên trùng hợp dẫn tới sai lầm, dẫn đến việc trói buộc có phạm sai. 】
“Sai cái gì?”
Giọng hệ thống trong đầu vang lên, như là một cái chìa khóa vô hình, mở ra ký ức phủ đầy bụi của đời trước, tất cả đều hiện ra: 【 kí chủ trước khi chết bị tán công, nội lực bên ngoài quá mạnh, quấy nhiễu phán đoán của hệ thống】
Võ công của các thế gia từ thời xưa đều tu luyện từ nội lực, lánh đời không gặp, mỗi người trong tộc đều là phi hoa trích diệp[1], cao thủ có thể giết người trong vô hình, Trần Ức lại là thanh niên tài ba, nhưng đáng tiếc tính cách gã cứng cỏi, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, trưởng bối trong tộc cũng không coi trọng gã, ngay cả người trong nhà cũng hầu như coi trọng sư đệ của gã hơn.
Sau đó gã luyện công tẩu hỏa nhập ma, ứng với lời của cha gã từng nói, cứng quá dễ gãy…
Vốn ánh mắt Trần Ức đã bất thiện sau khi hệ thống nói ra lời xong, không biết tại sao bỗng nhiên u ám, gã tựa hồ nhớ tới mấy chuyện không mấy vui vẻ, nét mặt mơ hồ có chút khó chịu: “Nếu trói sai người, sau còn không cút nhanh đi.”
Hệ thống không biết có phải là bị gã chọc tức hay không, bỗng nhiên kiên cường hơn.
【 tôi có thể đi, trừ phi anh chết 】
Trần Ức nghe vậy thôi ăn kẹo, ánh mắt nguy hiểm, bất động thanh sắc siết tay thành quả đấm, xương cốt vang lên tiếng kèn kẹt, làm người ta tê cả da đầu: “Mày mới vừa nói cái gì, tao không nghe rõ, lặp lại lần nữa đi.”
【 Keng! Hệ thống tồn tại ở đại não kí chủ, trong biển ý thức, không nhìn thấy cũng sờ không được 】
Muốn đánh tui hả, tự mình tìm cái chết đi.
“…”
Chương trình quay trong một tuần, trước đó đã chụp ảnh ba ngày, Trần Ức nằm viện hai ngày, tính ngày hôm nay, cũng chỉ còn lại ngày mai là ngày cuối cùng.
Lý Tư Lộ dựa cửa, nội tâm buồn bực tới tột đỉnh, trong đầu không ngừng vang tiếng người quản lý nói với cô ả.
“Mấy ngày nay phát sóng trực tiếp, tôi luôn theo dõi, tiếng tăm của em hoàn toàn bị Trần Ức cướp sạch, Tư Lộ à, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, em hồng thua người ta, hắc thua người ta luôn sao?”
“Cư dân mạng mắt yếu, thời hoàng kim trong vòng giải trí cũng chỉ có mấy năm, đặc biệt là nữ minh tinh lại càng phải chú ý hơn, em đã sắp thời kỳ đó rồi, hiện tại người mới cứ như nấm mọc sau mưa, qua thời tuổi trẻ đẹp đẽ, lại không dành thời gian tạo nhiệt sưu, em cũng chỉ có thể bị công ty tuyết tang thôi.”
“Cái tiết mục này là công ty bên trên muốn dành cho Niệm Băng, tôi vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội này cho em, chính em phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”
Lý Tư Lộ cùng Trần Ức đều là những nghệ sĩ trong giới giải trí bị người điều khiển, tuy người đại diện khác nhau, hai người bọn họ đều chọn con đường hắc hồng, không phải gió đông mạnh hơn gió tây, thì gió tây sẽ áp đảo gió đông, có thể nói xung khắc như nước với lửa.
Lý Tư Lộ liều mạng muốn đè đầu Trần Ức, nhưng đáng tiếc đối phương bị bệnh xong đầu óc lại minh mẫn hơn, mình lại chịu thiệt, thực sự không chiếm được chút lợi ích gì.
Buổi tối đi ngủ, vì bảo vệ sự riêng tư của minh tinh, camera trực tiếp sẽ tắt, sáng ngày thứ hai sáu điểm lại đúng giờ bật lên, bởi vì hoàn cảnh thiếu thốn, mọi người ngủ chung cái giường lớn, nam một phòng, nữ một phòng, cách một khoảng vừa đủ.
Hôm nay lao động cả ngày, A Kỳ rửa mặt xong mệt, nằm đã ngủ khò, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên, tại ban đêm yên tĩnh lại rõ ràng hơn nhiều, Trần Ức nằm ở giữa, nhưng lại không buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ thượng vàng hạ cám rất nhiều, nhưng lại nghĩ không ra manh mối.
Gã chốc chốc trở mình, thay đổi tư thế nằm, kết quả phát hiện Phó Tu Niên cũng không ngủ, đối phương dựa vào cửa sổ, đưa tay ra ngoài chơi với ánh trăng, một đôi tay thon dài linh hoạt, khi thì biến thành chó con, khi thì biến thành con thiêu thân, cái bóng chiếu trên tường rất sống động.
Trần Ức: “Cậu là cương thi à, cả tối thất thần đưa tay ra muốn hấp thu linh khí thiên địa hả?”
Phó Tu Niên nghe vậy ngừng lại, từ từ quay đầu, kết quả Trần Ức tự đi tới, đối mặt với cậu là cái gáy của gã.
Trên tường cái bóng bị khuếch đại vô hạn, chủ nhân của cái tay kia tựa hồ đang tức giận, mở tay ra lại nắm chặt, mở ra lại nắm chặt, cuối cùng nắm thành một nắm đấm, như muốn trả thù mà nện vào cái bóng đó hai lần.
Mí mắt Trần Ức cũng lười nâng, trong đêm đen bình tĩnh lên tiếng: “Muốn cùng tôi đánh nhau thì nói thẳng.”
Phó Tu Niên lập tức thu tay, co vào chăn, làm bé ngoan đi ngủ đây.
Đời trước Trần Ức luyện công có thói quen mỗi ngày dậy sớm, hừng đông sáu giờ chưa tới đã mở mắt ra, hai người khác vẫn còn ngủ, gã lặng lẽ xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lý Tư Lộ cùng Triệu Khả Di từ trong phòng đi ra.
Hai cô gái tóc tai chỉnh tề, trang điểm cẩn thận, ăn mặc như bất kỳ lúc nào cũng có thể ra khỏi cửa, hiển nhiên, dậy còn sớm hơn cả Trần Ức.
Triệu Khả Di thắt một cái bím tóc lệch, ngọt ngào đáng yêu, cười hỏi thăm Trần Ức một chút: “Trần Ức, hôm nay anh dậy sớm ghê.”
Lý Tư Lộ âm dương quái khí nói: “Khó tin thật, mặt trời mọc ở phía tây hay sao, dậy sớm như như vậy để nấu cơm cho tụi này à.”
Trần Ức nghe vậy chậm rãi xoay người: “Ầy, tôi thì sao cũng được, chỉ không biết cô ăn được hay không.”
Lý Tư Lộ có mười lý do hoài nghi Trần Ức cố tình làm rất khó ăn, dùng bữa cơm để đạt được mục đích trả thù của mình, còn nếu như để cho Phó Tu Niên nấu, cô ả đã mấy ngày không ăn được bữa ngon, nếu tìm cớ phá Trần Ức thì cũng không đáng dùng bữa cơm để đánh cược.
Trần Ức rửa mặt xong xuôi, vào nhà thay áo khoác ngoài màu đen, kết quả tìm nửa ngày không thấy giày của mình, loanh quanh khắp phòng một vòng, phát hiện đôi giày trắng kia đã được giặt sạch sẽ phơi trên bệ cửa sổ.
Gã lấy xuống sờ sờ, bên trong đã khô, bèn mang vào.
Cũng không lâu sao Phó Tu Niên và A Kỳ cũng thức, lúc bọn họ ra khỏi cửa, Trần Ức đã kéo cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở trong sân tắm nắng, giống như cán bộ về hưu vậy, Phó Tu Niên đè mái tóc xù của mình xuống, sau đó còn buồn ngủ nhìn Trần Ức nói: “Chào, tôi rửa mặt xong sẽ làm cơm.”
Trần Ức đung đưa ghế hai lần, đùa không biết trời đất ở đâu: “Gạo với đồ ăn cũng hết rồi, cậu nấu cơm bằng cách nào, uống nước máy hả.”
Phó Tu Niên nghe vậy vỗ đầu một cái: “Tôi quên mất, mấy khóm rau trong vườn hái hết rồi, gạo cũng không còn nhiều.”
A Kỳ vào nhà bếp nhìn một chút, phát hiện đúng là như vậy, trên mặt hơi buồn rầu, cuối cùng quyết định nói: “Vào núi hái đi, trong núi đồ ăn rất nhiều, chúng ta chỉ còn năm gói mì ăn liền, giữ lại ăn trưa, chúng ta đem cá ngày hôm qua bắt mang theo đi hỏi, từng nhà xem có thể đổi một ít đồ nấu ăn không.”
Tuy hôm qua mặc dù bắt rất nhiều cá, mà họ không xử lý, bây giờ còn chất đống trong tủ lạnh nhỏ trong bếp, hoa quả ngày hôm qua bà lão đưa cũng gần như bị bọn họ ăn sạch rồi.
Thời gian trôi qua, số người trong màn live stream cũng bắt đầu tăng nhanh.
【 ha ha ha ha tui ăn cơm mẹ nấu xem live stream, mà A Kỳ lại không có cơm ăn, quả thực là tội nghiệt tội nghiệt 】
【 tui tới muộn rồi, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy mặt mộc của nữ minh tinh cơ 】
【 lầu trên ông cả nghĩ quá rồi, tui sáu giờ bắt đầu ngồi xổm xem trực tiếp, kết quả vừa mở ra, các cô ấy đã trang điểm xong, phụ nữ thực sự là sinh vật đáng sợ 】
【 em gái OK nhà tui thanh xuân mỹ mạo, vốn đã đẹp bắt mắt rồi, mà Lý Tư Lộ thì không biết thế nào nha, dù sao cũng sắp hết thời rồi, nói không chừng mấy năm nữa Trần Ức cũng làm thế nào cũng chẳng hot nổi 】
【 ha ha ha các ngươi xem A Kỳ cùng ok, ta là tới xem Trần Ức 】
【 tui canh Trần Ức, cắm lều ở đây đợi ổng, một ngày không mắng ổng trong lòng tui không thoải mái 】
【 lầu trên có bệnh hả, tui đề nghị ông đi khám mắt 】
【 đánh cược một bao que cay, Trần rác thải ngày hôm nay nhất định sẽ giở trò】
【 dĩ nhiên, xế chiều hôm nay chương trình sẽ kết thúc, gã không dành thời gian giở trò thì khi nào mới giở trò nữa 】
Khán giả đoán rất chuẩn, khi mọi người đều cõng sọt nhỏ mang theo cái bao tay chuẩn bị đi vào núi hái rau, hai tay Trần Ức lại trống trơn, bao nhiêu nhẹ nhàng có bao nhiêu nhẹ nhàng, A Kỳ lười quản, Lý Tư Lộ tất nhiên tủi thân nhưng đó là gã, lại nhẫn nhịn không tìm cớ.
Triệu Khả Di cũng không phản ứng lại, theo bản năng nói: “Trần Ức, anh quên cầm sọt.”
Trần Ức nói: “Tôi không cần sọt.”
【 cmn thật không còn gì để nói nữa a a a… Hắn là hoàng đế sao, không cần cầm sọt 】
【 hắn cho là hắn là ai a, chảnh chó vậy? 】
【 ehhh tự tin tới mù quáng là không ổn, không lấy sọt cũng không nhặt rau, không nhặt rau thì có thể quang minh chính đại mà lười biếng, có thể lắm, chắc đã tính hết rồi】
【 người như thế thật tình không thể hot, có hot cũng không được, không có địa vị đã kiêu ngạo như vậy, thật sự có địa vị chắc cái đuôi vểnh lên trời 】
【 hắn hot thì tui chặt đầu mình xuống luôn 】
Sáng sớm ở quê còn có chút sương mù, mấy ngày trước từng đổ mưa, bùn đất vẫn còn ướt, vừa xốp vừa mềm. Mọi người chậm rãi bước, không cẩn thận bị trượt chân nhiều lần, chỉ có Trần Ức như một khung xe vững vàng, đi đến đâu cũng như giẫm trên đất bằng.
Phó Tu Niên vốn đi song song với gã, cuối cùng lại đi chót, lảo đà lảo đảo đạp lên đất trơn trợt bên sườn núi, cố gắng hết khả năng nắm mọi thức có chung quanh để giữ cân bằng, khán giả nhìn mà thay cậu lo lắng.
【 má ơi, rừng chưa khai phá hoàn toàn là khó đi nhất, tốt nhất không nên chạm vào cây, ở bên trên khả năng có độc trùng, nghĩ thôi cũng đã sợ sệt, khi còn bé tui từng vào rừng một lần, sâu lông rơi trong cổ áo thiếu chút làm tui chết rồi đó 】
【 ôi ôi ôi Tu Tu nhà tui, tui muốn đỡ cũng không được, bên cạnh em ấy không có cây gì, toàn đều là đất sườn núi, độ dốc lại lớn, thấy thôi đã sợ rồi 】
【 tui phục rồi, tên ngốc Trần Ức kia tại sao lại đi vững như vậy, tui nhìn hơn nửa ngày rồi, A Kỳ lảo đảo sáu lần, em gái ok trẹo chân ba lần, Lý Tư Lộ bị ngáng chân hai lần (thường xuyên mang giày cao gót cũng có chỗ tốt), Phó Tu Niên trượt mười hai lần, Trần Ức từ đầu tới đuôi vẫn chưa bị ngáng chân lần nào luôn 】
【 tui thấy ổng thâm tàng bất lộ, hôm qua bắt cá rất có phong phạm của cao thủ 】
【 lầu trên, bị mù hả? Tui thấy Trần Ức chẳng có chút phong thái của cao nhân gì sất, làm người ngược lại chảnh chọe, thích ai cũng đừng thích Trần Ức? Tui thật lòng khuyên đấy 】
【 cộng một 】
【 cộng 10086, mù dữ lắm mới thấy Trần Ức thâm tàng bất lộ, kính của fan đúng là có thể dùng để khoan tường 】
Mọi người bắt đầu cào bàn phím, rất nhanh đã dìm cái đạn mạc kia xuống không còn bóng dáng đâu.
Phó Tu Niên đi thực sự rất khó khăn, cả người dốc hết sức lực để duy trì cân bằng, lưng đổ đầy mồ hôi, Trần Ức dường như cảm giác được, dừng bước quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhịn không được lườm một cái.
“Cậu đi trước đi, lỡ té cũng té vào người tôi.”
“À, được thôi.”
Phó Tu Niên theo lời gã mà đi trước, con đường vẫn nhấp nhô, vô cùng thê thảm, đi tới đi tới nữa, cậu bỗng nhiên cảm giác mình nón của mình hơi siết, chậm rì rì quay đầu nhìn lại, liền gặp gương mặt quanh năm khó chịu kia của Trần Ức.
“Đi đi, nhìn cái gì vậy.”
Một tay Trần Ức tóm chặt nón trên áo của Phó Tu Niên, vững vàng chặn lại phía sau lưng cậu, cái tay khác đút vào trong túi quần, dù cho phải mang theo một người, bước đi cũng cực kỳ nhàn nhã, như là đi dạo trong sân vắng.
Đạn mạc không biết tại sao trống không như vậy vài giây.
Phó Tu Niên bước đi rốt cục không loạng choạng nữa, đợi đến khi tới nơi, cậu quay đầu nở nụ cười với Trần Ức, tóc màu mực làm nổi bật làn da trắng nõn, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú: “Trần Ức, cám ơn anh.”
Trần Ức không thèm để ý cậu.
Sau cơn mưa, nhiều loại nấm mọc lên, lúc mọi người tới đây, thôn dân có đã dạy một ít kiến thức, trong đó một loại nấm có thể ăn, nhưng chỗ đó hơi khó kiếm, A Kỳ nhìn mọi người nói: “Tôi đi hái nấm, các bạn ở bên này hái rau dại, không nên chạy loạn.”
Triệu Khả Di gật đầu đồng ý, lúc này ngồi chồm hỗm xuống bắt đầu đào đồ ăn, Lý Tư Lộ vung vung cái xẻng hai lần, chỉ làm cho có.
Phó Tu Niên cảm thấy được Trần Ức nhất định không sẽ động thủ, sau đó Trần Ức quả nhiên không hề động thủ, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đào.
Lý Tư Lộ nhanh chóng nổi nóng: “Trần Ức, tại sao anh lại lười biếng như vậy.”
Trần Ức biếng nhác nói: “Tôi không lười biếng, các ngươi đào nhanh đi, tôi trông chừng.”
Mọi người cùng nhau nôn ra máu: Mẹ, cũng có phải trộm đồ đâu cần gì phải canh chừng chứ!
Lý Tư Lộ trực tiếp ném cái xẻng từ dưới đất, đứng lên: “Anh ta không đào tôi cũng không đào, dựa vào cái gì anh ta được nghỉ ngơi, thật không công bằng.”
Trần Ức không nói lời nào, từ trên mặt đất lượm cục đá, ước lượng một chút, Lý Tư Lộ bị doạ trực tiếp lui về sau hai bước: “Anh anh anh… anh muốn làm gì… Đánh người phải..”
Cô ả lời còn chưa dứt, chỉ thấy ta Trần Ức bỗng nhiên run lên, ngay sau đó bên tai nghe tiếng gió thổi qua, “Vèo” một cái, Lý Tư Lộ bị doạ, che lỗ tai chạy thật xa, giọng the thé nói: “Trần Ức! Mày điên rồi sao!”
Vừa dứt lời, bụi cỏ phía sau cô ả bỗng nhiên rung rung hai lần, sau đó truyền đến một tiếng gà gáy bi thương. Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, một con gà trống to đập cánh hai cái, vừa vặn từ trong bụi cỏ bay nhảy đi ra, đi được hai bước liền ngã xuống.
Lý Tư Lộ: “…”
Triệu Khả Di: “…”
Phó Tu Niên: “…”
Đạn mạc đột nhiên biến mất, hình ảnh xuất hiện dài đến mười giây trống không, hồi lâu, một cái đạn mạc lẻ loi bay qua.
【 chẳng có gì ghê gớm, thật đấy, khi tui còn bé dùng gạch cũng đập chết một con rồi 】
Trần Ức cắn viên kẹo hai lần, phát hiện là vị nho, qua loa nói: “Kiếm tiền nhanh.”
Phó Tu Niên trên người có một loại khí chất ôn văn nho nhã, ở cùng cậu, sẽ làm người ta vô thức lơi lỏng cảnh giác, Trần Ức không quen cùng người ta nói những lời trong lòng, dứt lời thì đưa cái bát mỳ đã ăn xong cho cậu, không chút lễ phép nào hơn cả Lý Tư Lộ: “Rửa tô của cậu đi.”
Phó Tu Niên yên lặng nhìn gã: “Đây là tô của anh.”
Mặt Trần Ức không hề cảm xúc quay đầu: “Rửa hay không rửa?”
Không rửa thì gã đi rửa.
Phó Tu Niên: “… Rửa.”
Cậu làm bé ngoan bưng cái tô đứng dậy đi vào nhà bếp, bóng đèn tròn ở cửa mờ nhạt chiếu xuống mơ hồ có thể nhìn thấy mấy con côn trùng bay qua, Trần Ức liếc nhìn bóng lưng cậu một cái, liền thu tầm mắt lại, sau đó xuất thần nhìn vào bóng cây trong đêm tối.
Nói thật, gã cũng không biết mình vì sao mình lại tới đây.
Trần Ức chậm rì rì vuốt tóc tai về sau: “Hệ thống chó má, mày biết không?”
【 Keng! Kỳ thực, hồn thể trong quyết định ban đầu của hệ thống cũng không phải kí chủ, chỉ là nhân duyên trùng hợp dẫn tới sai lầm, dẫn đến việc trói buộc có phạm sai. 】
“Sai cái gì?”
Giọng hệ thống trong đầu vang lên, như là một cái chìa khóa vô hình, mở ra ký ức phủ đầy bụi của đời trước, tất cả đều hiện ra: 【 kí chủ trước khi chết bị tán công, nội lực bên ngoài quá mạnh, quấy nhiễu phán đoán của hệ thống】
Võ công của các thế gia từ thời xưa đều tu luyện từ nội lực, lánh đời không gặp, mỗi người trong tộc đều là phi hoa trích diệp[1], cao thủ có thể giết người trong vô hình, Trần Ức lại là thanh niên tài ba, nhưng đáng tiếc tính cách gã cứng cỏi, rất thích tàn nhẫn tranh đấu, trưởng bối trong tộc cũng không coi trọng gã, ngay cả người trong nhà cũng hầu như coi trọng sư đệ của gã hơn.
Sau đó gã luyện công tẩu hỏa nhập ma, ứng với lời của cha gã từng nói, cứng quá dễ gãy…
Vốn ánh mắt Trần Ức đã bất thiện sau khi hệ thống nói ra lời xong, không biết tại sao bỗng nhiên u ám, gã tựa hồ nhớ tới mấy chuyện không mấy vui vẻ, nét mặt mơ hồ có chút khó chịu: “Nếu trói sai người, sau còn không cút nhanh đi.”
Hệ thống không biết có phải là bị gã chọc tức hay không, bỗng nhiên kiên cường hơn.
【 tôi có thể đi, trừ phi anh chết 】
Trần Ức nghe vậy thôi ăn kẹo, ánh mắt nguy hiểm, bất động thanh sắc siết tay thành quả đấm, xương cốt vang lên tiếng kèn kẹt, làm người ta tê cả da đầu: “Mày mới vừa nói cái gì, tao không nghe rõ, lặp lại lần nữa đi.”
【 Keng! Hệ thống tồn tại ở đại não kí chủ, trong biển ý thức, không nhìn thấy cũng sờ không được 】
Muốn đánh tui hả, tự mình tìm cái chết đi.
“…”
Chương trình quay trong một tuần, trước đó đã chụp ảnh ba ngày, Trần Ức nằm viện hai ngày, tính ngày hôm nay, cũng chỉ còn lại ngày mai là ngày cuối cùng.
Lý Tư Lộ dựa cửa, nội tâm buồn bực tới tột đỉnh, trong đầu không ngừng vang tiếng người quản lý nói với cô ả.
“Mấy ngày nay phát sóng trực tiếp, tôi luôn theo dõi, tiếng tăm của em hoàn toàn bị Trần Ức cướp sạch, Tư Lộ à, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, em hồng thua người ta, hắc thua người ta luôn sao?”
“Cư dân mạng mắt yếu, thời hoàng kim trong vòng giải trí cũng chỉ có mấy năm, đặc biệt là nữ minh tinh lại càng phải chú ý hơn, em đã sắp thời kỳ đó rồi, hiện tại người mới cứ như nấm mọc sau mưa, qua thời tuổi trẻ đẹp đẽ, lại không dành thời gian tạo nhiệt sưu, em cũng chỉ có thể bị công ty tuyết tang thôi.”
“Cái tiết mục này là công ty bên trên muốn dành cho Niệm Băng, tôi vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội này cho em, chính em phải suy nghĩ thật kỹ đấy.”
Lý Tư Lộ cùng Trần Ức đều là những nghệ sĩ trong giới giải trí bị người điều khiển, tuy người đại diện khác nhau, hai người bọn họ đều chọn con đường hắc hồng, không phải gió đông mạnh hơn gió tây, thì gió tây sẽ áp đảo gió đông, có thể nói xung khắc như nước với lửa.
Lý Tư Lộ liều mạng muốn đè đầu Trần Ức, nhưng đáng tiếc đối phương bị bệnh xong đầu óc lại minh mẫn hơn, mình lại chịu thiệt, thực sự không chiếm được chút lợi ích gì.
Buổi tối đi ngủ, vì bảo vệ sự riêng tư của minh tinh, camera trực tiếp sẽ tắt, sáng ngày thứ hai sáu điểm lại đúng giờ bật lên, bởi vì hoàn cảnh thiếu thốn, mọi người ngủ chung cái giường lớn, nam một phòng, nữ một phòng, cách một khoảng vừa đủ.
Hôm nay lao động cả ngày, A Kỳ rửa mặt xong mệt, nằm đã ngủ khò, tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên, tại ban đêm yên tĩnh lại rõ ràng hơn nhiều, Trần Ức nằm ở giữa, nhưng lại không buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ thượng vàng hạ cám rất nhiều, nhưng lại nghĩ không ra manh mối.
Gã chốc chốc trở mình, thay đổi tư thế nằm, kết quả phát hiện Phó Tu Niên cũng không ngủ, đối phương dựa vào cửa sổ, đưa tay ra ngoài chơi với ánh trăng, một đôi tay thon dài linh hoạt, khi thì biến thành chó con, khi thì biến thành con thiêu thân, cái bóng chiếu trên tường rất sống động.
Trần Ức: “Cậu là cương thi à, cả tối thất thần đưa tay ra muốn hấp thu linh khí thiên địa hả?”
Phó Tu Niên nghe vậy ngừng lại, từ từ quay đầu, kết quả Trần Ức tự đi tới, đối mặt với cậu là cái gáy của gã.
Trên tường cái bóng bị khuếch đại vô hạn, chủ nhân của cái tay kia tựa hồ đang tức giận, mở tay ra lại nắm chặt, mở ra lại nắm chặt, cuối cùng nắm thành một nắm đấm, như muốn trả thù mà nện vào cái bóng đó hai lần.
Mí mắt Trần Ức cũng lười nâng, trong đêm đen bình tĩnh lên tiếng: “Muốn cùng tôi đánh nhau thì nói thẳng.”
Phó Tu Niên lập tức thu tay, co vào chăn, làm bé ngoan đi ngủ đây.
Đời trước Trần Ức luyện công có thói quen mỗi ngày dậy sớm, hừng đông sáu giờ chưa tới đã mở mắt ra, hai người khác vẫn còn ngủ, gã lặng lẽ xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lý Tư Lộ cùng Triệu Khả Di từ trong phòng đi ra.
Hai cô gái tóc tai chỉnh tề, trang điểm cẩn thận, ăn mặc như bất kỳ lúc nào cũng có thể ra khỏi cửa, hiển nhiên, dậy còn sớm hơn cả Trần Ức.
Triệu Khả Di thắt một cái bím tóc lệch, ngọt ngào đáng yêu, cười hỏi thăm Trần Ức một chút: “Trần Ức, hôm nay anh dậy sớm ghê.”
Lý Tư Lộ âm dương quái khí nói: “Khó tin thật, mặt trời mọc ở phía tây hay sao, dậy sớm như như vậy để nấu cơm cho tụi này à.”
Trần Ức nghe vậy chậm rãi xoay người: “Ầy, tôi thì sao cũng được, chỉ không biết cô ăn được hay không.”
Lý Tư Lộ có mười lý do hoài nghi Trần Ức cố tình làm rất khó ăn, dùng bữa cơm để đạt được mục đích trả thù của mình, còn nếu như để cho Phó Tu Niên nấu, cô ả đã mấy ngày không ăn được bữa ngon, nếu tìm cớ phá Trần Ức thì cũng không đáng dùng bữa cơm để đánh cược.
Trần Ức rửa mặt xong xuôi, vào nhà thay áo khoác ngoài màu đen, kết quả tìm nửa ngày không thấy giày của mình, loanh quanh khắp phòng một vòng, phát hiện đôi giày trắng kia đã được giặt sạch sẽ phơi trên bệ cửa sổ.
Gã lấy xuống sờ sờ, bên trong đã khô, bèn mang vào.
Cũng không lâu sao Phó Tu Niên và A Kỳ cũng thức, lúc bọn họ ra khỏi cửa, Trần Ức đã kéo cái ghế đẩu nhỏ ngồi ở trong sân tắm nắng, giống như cán bộ về hưu vậy, Phó Tu Niên đè mái tóc xù của mình xuống, sau đó còn buồn ngủ nhìn Trần Ức nói: “Chào, tôi rửa mặt xong sẽ làm cơm.”
Trần Ức đung đưa ghế hai lần, đùa không biết trời đất ở đâu: “Gạo với đồ ăn cũng hết rồi, cậu nấu cơm bằng cách nào, uống nước máy hả.”
Phó Tu Niên nghe vậy vỗ đầu một cái: “Tôi quên mất, mấy khóm rau trong vườn hái hết rồi, gạo cũng không còn nhiều.”
A Kỳ vào nhà bếp nhìn một chút, phát hiện đúng là như vậy, trên mặt hơi buồn rầu, cuối cùng quyết định nói: “Vào núi hái đi, trong núi đồ ăn rất nhiều, chúng ta chỉ còn năm gói mì ăn liền, giữ lại ăn trưa, chúng ta đem cá ngày hôm qua bắt mang theo đi hỏi, từng nhà xem có thể đổi một ít đồ nấu ăn không.”
Tuy hôm qua mặc dù bắt rất nhiều cá, mà họ không xử lý, bây giờ còn chất đống trong tủ lạnh nhỏ trong bếp, hoa quả ngày hôm qua bà lão đưa cũng gần như bị bọn họ ăn sạch rồi.
Thời gian trôi qua, số người trong màn live stream cũng bắt đầu tăng nhanh.
【 ha ha ha ha tui ăn cơm mẹ nấu xem live stream, mà A Kỳ lại không có cơm ăn, quả thực là tội nghiệt tội nghiệt 】
【 tui tới muộn rồi, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy mặt mộc của nữ minh tinh cơ 】
【 lầu trên ông cả nghĩ quá rồi, tui sáu giờ bắt đầu ngồi xổm xem trực tiếp, kết quả vừa mở ra, các cô ấy đã trang điểm xong, phụ nữ thực sự là sinh vật đáng sợ 】
【 em gái OK nhà tui thanh xuân mỹ mạo, vốn đã đẹp bắt mắt rồi, mà Lý Tư Lộ thì không biết thế nào nha, dù sao cũng sắp hết thời rồi, nói không chừng mấy năm nữa Trần Ức cũng làm thế nào cũng chẳng hot nổi 】
【 ha ha ha các ngươi xem A Kỳ cùng ok, ta là tới xem Trần Ức 】
【 tui canh Trần Ức, cắm lều ở đây đợi ổng, một ngày không mắng ổng trong lòng tui không thoải mái 】
【 lầu trên có bệnh hả, tui đề nghị ông đi khám mắt 】
【 đánh cược một bao que cay, Trần rác thải ngày hôm nay nhất định sẽ giở trò】
【 dĩ nhiên, xế chiều hôm nay chương trình sẽ kết thúc, gã không dành thời gian giở trò thì khi nào mới giở trò nữa 】
Khán giả đoán rất chuẩn, khi mọi người đều cõng sọt nhỏ mang theo cái bao tay chuẩn bị đi vào núi hái rau, hai tay Trần Ức lại trống trơn, bao nhiêu nhẹ nhàng có bao nhiêu nhẹ nhàng, A Kỳ lười quản, Lý Tư Lộ tất nhiên tủi thân nhưng đó là gã, lại nhẫn nhịn không tìm cớ.
Triệu Khả Di cũng không phản ứng lại, theo bản năng nói: “Trần Ức, anh quên cầm sọt.”
Trần Ức nói: “Tôi không cần sọt.”
【 cmn thật không còn gì để nói nữa a a a… Hắn là hoàng đế sao, không cần cầm sọt 】
【 hắn cho là hắn là ai a, chảnh chó vậy? 】
【 ehhh tự tin tới mù quáng là không ổn, không lấy sọt cũng không nhặt rau, không nhặt rau thì có thể quang minh chính đại mà lười biếng, có thể lắm, chắc đã tính hết rồi】
【 người như thế thật tình không thể hot, có hot cũng không được, không có địa vị đã kiêu ngạo như vậy, thật sự có địa vị chắc cái đuôi vểnh lên trời 】
【 hắn hot thì tui chặt đầu mình xuống luôn 】
Sáng sớm ở quê còn có chút sương mù, mấy ngày trước từng đổ mưa, bùn đất vẫn còn ướt, vừa xốp vừa mềm. Mọi người chậm rãi bước, không cẩn thận bị trượt chân nhiều lần, chỉ có Trần Ức như một khung xe vững vàng, đi đến đâu cũng như giẫm trên đất bằng.
Phó Tu Niên vốn đi song song với gã, cuối cùng lại đi chót, lảo đà lảo đảo đạp lên đất trơn trợt bên sườn núi, cố gắng hết khả năng nắm mọi thức có chung quanh để giữ cân bằng, khán giả nhìn mà thay cậu lo lắng.
【 má ơi, rừng chưa khai phá hoàn toàn là khó đi nhất, tốt nhất không nên chạm vào cây, ở bên trên khả năng có độc trùng, nghĩ thôi cũng đã sợ sệt, khi còn bé tui từng vào rừng một lần, sâu lông rơi trong cổ áo thiếu chút làm tui chết rồi đó 】
【 ôi ôi ôi Tu Tu nhà tui, tui muốn đỡ cũng không được, bên cạnh em ấy không có cây gì, toàn đều là đất sườn núi, độ dốc lại lớn, thấy thôi đã sợ rồi 】
【 tui phục rồi, tên ngốc Trần Ức kia tại sao lại đi vững như vậy, tui nhìn hơn nửa ngày rồi, A Kỳ lảo đảo sáu lần, em gái ok trẹo chân ba lần, Lý Tư Lộ bị ngáng chân hai lần (thường xuyên mang giày cao gót cũng có chỗ tốt), Phó Tu Niên trượt mười hai lần, Trần Ức từ đầu tới đuôi vẫn chưa bị ngáng chân lần nào luôn 】
【 tui thấy ổng thâm tàng bất lộ, hôm qua bắt cá rất có phong phạm của cao thủ 】
【 lầu trên, bị mù hả? Tui thấy Trần Ức chẳng có chút phong thái của cao nhân gì sất, làm người ngược lại chảnh chọe, thích ai cũng đừng thích Trần Ức? Tui thật lòng khuyên đấy 】
【 cộng một 】
【 cộng 10086, mù dữ lắm mới thấy Trần Ức thâm tàng bất lộ, kính của fan đúng là có thể dùng để khoan tường 】
Mọi người bắt đầu cào bàn phím, rất nhanh đã dìm cái đạn mạc kia xuống không còn bóng dáng đâu.
Phó Tu Niên đi thực sự rất khó khăn, cả người dốc hết sức lực để duy trì cân bằng, lưng đổ đầy mồ hôi, Trần Ức dường như cảm giác được, dừng bước quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhịn không được lườm một cái.
“Cậu đi trước đi, lỡ té cũng té vào người tôi.”
“À, được thôi.”
Phó Tu Niên theo lời gã mà đi trước, con đường vẫn nhấp nhô, vô cùng thê thảm, đi tới đi tới nữa, cậu bỗng nhiên cảm giác mình nón của mình hơi siết, chậm rì rì quay đầu nhìn lại, liền gặp gương mặt quanh năm khó chịu kia của Trần Ức.
“Đi đi, nhìn cái gì vậy.”
Một tay Trần Ức tóm chặt nón trên áo của Phó Tu Niên, vững vàng chặn lại phía sau lưng cậu, cái tay khác đút vào trong túi quần, dù cho phải mang theo một người, bước đi cũng cực kỳ nhàn nhã, như là đi dạo trong sân vắng.
Đạn mạc không biết tại sao trống không như vậy vài giây.
Phó Tu Niên bước đi rốt cục không loạng choạng nữa, đợi đến khi tới nơi, cậu quay đầu nở nụ cười với Trần Ức, tóc màu mực làm nổi bật làn da trắng nõn, thoạt nhìn nhã nhặn thanh tú: “Trần Ức, cám ơn anh.”
Trần Ức không thèm để ý cậu.
Sau cơn mưa, nhiều loại nấm mọc lên, lúc mọi người tới đây, thôn dân có đã dạy một ít kiến thức, trong đó một loại nấm có thể ăn, nhưng chỗ đó hơi khó kiếm, A Kỳ nhìn mọi người nói: “Tôi đi hái nấm, các bạn ở bên này hái rau dại, không nên chạy loạn.”
Triệu Khả Di gật đầu đồng ý, lúc này ngồi chồm hỗm xuống bắt đầu đào đồ ăn, Lý Tư Lộ vung vung cái xẻng hai lần, chỉ làm cho có.
Phó Tu Niên cảm thấy được Trần Ức nhất định không sẽ động thủ, sau đó Trần Ức quả nhiên không hề động thủ, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ đào.
Lý Tư Lộ nhanh chóng nổi nóng: “Trần Ức, tại sao anh lại lười biếng như vậy.”
Trần Ức biếng nhác nói: “Tôi không lười biếng, các ngươi đào nhanh đi, tôi trông chừng.”
Mọi người cùng nhau nôn ra máu: Mẹ, cũng có phải trộm đồ đâu cần gì phải canh chừng chứ!
Lý Tư Lộ trực tiếp ném cái xẻng từ dưới đất, đứng lên: “Anh ta không đào tôi cũng không đào, dựa vào cái gì anh ta được nghỉ ngơi, thật không công bằng.”
Trần Ức không nói lời nào, từ trên mặt đất lượm cục đá, ước lượng một chút, Lý Tư Lộ bị doạ trực tiếp lui về sau hai bước: “Anh anh anh… anh muốn làm gì… Đánh người phải..”
Cô ả lời còn chưa dứt, chỉ thấy ta Trần Ức bỗng nhiên run lên, ngay sau đó bên tai nghe tiếng gió thổi qua, “Vèo” một cái, Lý Tư Lộ bị doạ, che lỗ tai chạy thật xa, giọng the thé nói: “Trần Ức! Mày điên rồi sao!”
Vừa dứt lời, bụi cỏ phía sau cô ả bỗng nhiên rung rung hai lần, sau đó truyền đến một tiếng gà gáy bi thương. Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, một con gà trống to đập cánh hai cái, vừa vặn từ trong bụi cỏ bay nhảy đi ra, đi được hai bước liền ngã xuống.
Lý Tư Lộ: “…”
Triệu Khả Di: “…”
Phó Tu Niên: “…”
Đạn mạc đột nhiên biến mất, hình ảnh xuất hiện dài đến mười giây trống không, hồi lâu, một cái đạn mạc lẻ loi bay qua.
【 chẳng có gì ghê gớm, thật đấy, khi tui còn bé dùng gạch cũng đập chết một con rồi 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất