Chương 71
Trần Ức cũng đã nói như vậy, nếu từ chối nữa thì khó tránh được việc lòng mình có quỷ, Phó Tu Niên chỉ có thể khó khăn mà đáp lại: “Được… cũng tốt.”
Cậu cảm thấy lòng mình vốn bình tĩnh giờ loạn cào cào, trên ti vi từng hình ảnh chầm chậm hiện lên, chỉ nhìn thấy nhân vật đóng mở miệng, nói gì thì lại không nghe lọt tai.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, cũng đã mười một giờ, hai người rốt cục không chịu được nữa mà chuẩn bị ngủ, Phó Tu Niên từ tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ rộng rãi cho gã: “Đồ mới, tôi chưa mặc lần nào, anh tắm xong thì mặc bộ này đi.”
“Cảm ơn.”
Trần Ức vắt bộ đồ lên vai, lúc vào bếp, ánh mắt nhìn thấy vài nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, không khỏi quay về, vừa nãy gã không chú ý: “Thức ăn hôm nay là cậu làm?”
Phó Tu Niên nghe vậy cười đến híp cả mắt, nỗ lực đè nén khóe miệng cong cong, sau đó gật đầu thật mạnh: “Tôi lên mạng học.”
Trần Ức thoáng nhíu mày: “Không thể nào, bữa trước cậu nấu khó ăn mà.”
Phó Tu Niên nghiêm túc giải thích: “Trước đó thì nguyên liệu thiếu thốn, tôi không biết nhóm lửa, cơm không sống thì nhão, cũng khó tránh được.”
Trần Ức không nói gì, liếc nhìn cậu, đi vào nhà tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, dù cho cách một cánh cửa cũng nghe rõ ràng, Phó Tu Niên lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại Trần Ức, cậu liếc nhìn nửa ngày, đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, vào lúc này, bỗng nhiên có người nhắn tin, điện thoại trên khay trà rung lên.
Màn hình đen kịt đột nhiên sáng lên, Phó Tu Niên liếc qua, sau đó ánh mắt không khống chế bắt gặp hình ảnh ——
Tiểu Mộng: Ở bên ngoài tự chăm sóc mình cho tốt đấy.
Với bên ngoài, Trần Ức cũng không tiết lộ quá nhiều về gia đình, Trần Tiểu Mộng lại luôn nằm viện, ít có ai biết gã có một đứa em gái cả.
Phó Tu Niên ngây người chốc lát, Trần Ức đã từ nhà tắm đi ra, gã mặc một cái áo thun đen tuyền, quần dài màu xám nhàn nhã, đuôi tóc còn nước chảy xuống, eo thon lại khỏe, có khác biệt rất lớn với hình ảnh ban ngày, vừa gợi cảm lại vừa lãnh khốc.
Phó Tu Niên thu ánh mắt, chậm nửa nhịp đứng lên: “Vừa nãy có ai nhắn tin cho anh đó.”
Trần Ức dùng khăn tùy tiện lau tóc, nghe vậy nhìn vào điện thoại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhắn hai chữ ngắn gọn rồi gửi đi, cũng không nói gì.
Phó Tu Niên cụp mắt suy tư, sau đó cười cười: “Là bạn gái anh sao?”
Trần Ức nghe vậy chân mày cau lại, con ngươi sắc bén tựa như cười mà không cười nhìn về phía cậu, khăn lông trắng khoác lên trên cổ, toát lên bộ dạng lưu manh, gã kề sát vào Phó Tu Niên nói: “Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?”
Nói mà như không nói.
Hai người gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở, Phó Tu Niên sau lui một bước tránh né hắn, cúi đầu dọn dẹp rác trên bàn, nhẹ thanh nói: “Chẳng sao cả, anh sấy tóc đi, buổi tối lạnh lắm, cẩn thận đau đầu.”
Trần Ức đi vào phòng, trực tiếp dựa vào giường một chút, khiến người ta muốn đánh gã một trận no đòn: “Tóc không dài, lười sấy.”
Phó Tu Niên nghe vậy dừng công việc trong tay, từ trong tủ lấy ra máy sấy tóc, kéo Trần Ức từ trên giường xuống: “Không được, tóc ướt thì gối cũng ướt đấy.”
Trần Ức không tình nguyện: “Liên quan gì.”
Tuy nói thế, gã vẫn bị Phó Tu Niên kéo ngồi lên ghế đẩu bên giường, Phó Tu Niên không dịu dàng lắm mà vò tóc Trần Ức, gió ấm nhẹ nhàng lan giữa những sợi tóc, hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Trần Ức ngửa đầu nhìn cậu, ăn ngay nói thật: “Tôi cảm giác hôm nay cậu đối với tôi có chút thô bạo.”
Phó Tu Niên nghe vậy dừng tay lại, sau đó tiếp túc sấy tóc cho gã, lực tay nhẹ đi không ít, thản nhiên nói: “Ảo giác.”
Trần Ức: “Cậu trèo tường đấy à? Là ngôi sao nào? Tôi có quen không?”
Phó Tu Niên: “… Không có.”
Tóc Trần Ức không dài, 7,8 phút thì đã khô. Gã làm ổ trên giường bắt đầu chơi game rắn săn mồi, Phó Tu Niên cất máy sấy tóc, sau đó đi ra ngoài quét tước vệ sinh.
Trên khay trà còn lại ít đồ ăn vặt, nhà bếp cũng chưa kịp dọn, Phó Tu Niên lau khô bàn trước, sau đó đem bát đũa rửa sạch sẽ bỏ vào tủ bát, sau đó nhìn thấy bên dưới có nguyên hộp bánh bí ngô xốp[1] thì dừng lại một chút.
Cậu mở hộp ra, bên trong có chừng hơn hai mươi sản phẩm thất bại, bị bể, nửa sống nửa chín, bị thiếu đường, có cái thì nhìn thành một đống hổ lốn, căn bản là không ăn được.
Phó Tu Niên đem trực tiếp ném hộp vào thùng rác, Trần Ức nghe thấy động tĩnh của cậu ở phòng rửa chén, cuối cùng bỏ game mà chú ý đến một chút, sau đó cao giọng nói: “Nhanh đi tắm rồi ngủ, cậu ở ngoài làm vệ sinh, tôi thì ở đây chơi game, giống như tôi là kẻ súc sinh vậy, không phải là người.”
Phó Tu Niên muốn trả lời, cũng biết vậy nữa hả.
Bất quá cậu vẫn nghe lời mà ngừng tay.
Bên ngoài không sao liền vang tiếng nước, Trần Ức chơi game cũng chán, nhấc mí mắt nhìn cửa, khó giải thích được nhớ tới hôm nay lúc xem chương trình, có đạn mạc nhanh chóng lướt qua.
—— Phó Tu Niên thích Trần Ức hả, sao Trần Ức bảo cậu ta làm gì thì làm cái đó vậy.
Nội tâm Trần Ức ngờ vực, thiệt hay là giả?
Phó Tu Niên tắm rất lâu, cuối cùng cũng bước ra, thân hình thon dài, khí chất lỗi lạc, lại như quý công tử dòng dõi thư hương thời cổ đại, bình thường không cảm thấy vậy, nhìn kỹ, Trần Ức mới phát hiện eo cậu nhỏ cực kỳ.
Phó Tu Niên nhận ra được ánh mắt gã, trái tim bình tĩnh đã lâu bỗng nhiên lại hăng hái đập thình thịch, cậu nhanh chóng tắt đèn lên giường, bình tĩnh nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”
Căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối, mà hai người lại không buồn ngủ.
Phó Tu Niên bình thường ở một mình, hơn nữa thiếu cảm giác an toàn, cũng không đặt giường quá lớn. Hai thanh niên miễn cưỡng nằm vừa cái giường, lúc này tai hại mới hiển hiện ra, Trần Ức tùy tiện xoay người đều có thể chạm vào khủyu tay cậu.
Phó Tu Niên lén lút cử động, nghĩ thầm mình nên ngủ trên ghế sofa thôi.
Trần Ức không biết có phải hay không là cố ý ghẹo cậu không, cứ trở mình liên hồi, lại lấn vào cậu, Phó Tu Niên đúng như dự đoán lại hơn nhích người.
Lấn rồi nhích, lấn rồi lại nhích.
Phó Tu Niên suýt nữa rớt xuống giường, một khuỷu tay mạnh mẽ bỗng nhiên choàng qua eo, dùng lực kéo cậu lại.
Trần Ức nói: “Té không chết.”
Phó Tu Niên không ngờ tới việc này, cả người đều nằm trong lồng ngực gã, phía sau lưng chạm vào lồng ngực của gã, quanh người tràn ngập khí tức xâm lược của Trần Ức, cả người cứng đờ.
Cậu bắt đầu hối hận, ngày hôm nay, sao lại muốn giữ người lại.
Trần Ức ở trong bóng tối lên tiếng, giọng do dự đánh giá: “Eo cậu… nhỏ quá.”
Phó Tu Niên ngừng lại: “Bạn gái anh đâu, không ôm bạn gái đi?”
Trần Ức: “Tôi không có bạn gái.”
Phó Tu Niên: “Ồ.”
Người không có cảm giác an toàn, buổi tối ngủ cũng có thói quen ôm thứ gì đó ngủ, Trần Ức trước đây không có thói quen này, nhưng mà sáng tỉnh lại, gã phát hiện mình ôm Phó Tu Niên trong lòng.
Lại còn rất chặt nữa.
Thân hình đối phương gầy gò, mà lại vô cùng cân xứng, ôm rất thoải mái, với lại sáng sớm đàn ông luôn có những phản ứng hết sức khó xử, hắn liền đưa lưng về phía Trần Ức…
Nói đơn giản tư thế của hai người hiện tại khá xấu hổ.
Trần Ức vén chăn lên nhìn một chút, sau đó lẳng lặng rút tay về, rón rén xuống giường đi rửa tay, kèm theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Người nằm trên giường hơi cử động, yên lặng kéo chăn lên, chỉ lộ hai lỗ tai hồng hồng ở bên ngoài.
Phòng tắm vào ngày hôm qua sớm chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn mặt, Trần Ức rửa mặt xong đi ra, Phó Tu Niên vừa vặn cũng thức, làm như không chuyện gì xảy ra, nói chào buổi sáng với Trần Ức.
Phó Tu Niên: “Anh ăn sáng không, tôi chuẩn bị?”
Hai tay Trần Ức đỡ mặt nhìn hắn, dễ thương bất ngờ: “Tùy cậu, sao cũng được.”
Phó Tu Niên quay người đi vào nhà bếp: “Vậy thì nước trái cây, ốp la, sandwich.”
Cậu không biết mình có phải đang căng thẳng hay không, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi, dầu bên trong chảo cũng bắt đầu nóng, Phó Tu Niên chiên một cái trứng, thanh âm tách tách vang lên, cuối cùng lúc hoàn thành, cậu đối với hình dáng của cái trứng không vừa lòng, lại chiên thêm một quả trứng khác.
Trần Ức nghe, lòng nhẩm đếm, trước mắt phỏng chừng Phó Tu Niên đã chiên chín quả, mà cuối cùng bày lên chỉ có 3 quả, mỗi cái đều tròn trịa, bảy phần chín, không cháy cũng không khét, rất vừa.
Bắt gặp ánh mắt tinh tế của gã, Phó Tu Niên bình tĩnh nói: “Của anh hai, của tôi một, không no tôi đi chiên thêm.”
Trần Ức im lặng chốc lát, tò mò hỏi: “Cậu bị chứng ám ảnh cưỡng chế à?”
Chứng ám ảnh cưỡng chế là nói êm tai, nói không êm tai thì gọi là cố chấp.
Phó Tu Niên uống nước trái cây, rũ mắt nói: “Quen rồi, khi còn bé bất luận làm chuyện gì tôi cũng phải tận lực tới tốt nhất.”
Trần Ức nghe vậy vui vẻ: “Rất tốt, giống tôi.”
Đời trước gã luyện võ, sự cố chấp so với Phó Tu Niên còn lợi hại hơn.
Đang dùng bữa, điện thoại Trần Ức lại reo, gã thấy Đinh Đang gọi cũng không nghĩ nhiều, kết quả vừa bắt máy, micro truyền đến là giọng Chu Minh nổi trận lôi đình: “Trần Ức! Cậu có phải điên rồi hay không!! Nhanh chóng cút tới công ty mà họp!”
Trần Ức bình tĩnh uống một hớp nước: “Lăn tới đó làm gì, cho anh viếng mộ à.”
Chu Minh nghe vậy quả thực hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, không nghĩ Trần Ức trước đây răm rắp nghe lời mình vì sao lại biến thành như vậy, lúc này giận đầu óc mê muội, nói cũng không rõ ràng: “Cậu cậu cậu…”
Trần Ức mặc kệ hắn: “Khốn nạn.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Tu Niên thấy toàn bộ chuyện, hơi buồn cười, cuối cùng cũng nhịn được, cậu ho nhẹ hai tiếng nói với Trần Ức: “Anh không xem weibo à, Lý Tư Lộ đang quậy tung Hoa Ngu đấy.”
Trần Ức: “Hả?”
Phó Tu Niên giải thích: “Nhân khí Lý Tư Lộ không xong, người đại diện lừa cô ta quảng cáo cho một hãng năm mươi tuổi. Cổ đi, kết quả quảng cáo lại bị Dương Niệm Băng, tiểu hoa Hoa Ngu gần đây nâng đỡ cướp đi. Cô ta giận tới không nể mặt ai, xé Hoa Ngu tới sạch sành sanh, trong đó có nói “Tôi đến từ phương xa” là chương trình có thiết lập tính cách.”
Cậu nói xong dừng một chút, nhìn Trần Ức liếc mắt một cái: “Chuyện sáng sớm hôm nay, cô ta còn nói… Công ty cũng buộc anh theo thiết lập phản diện, cho nên Hoa Ngu có thể sẽ lén lút tìm anh nói chuyện.”
Trần Ức bình thường không online, cho nên hồn nhiên không biết hiện tại weibo đã là một bầu trời drama, Lý Tư Lộ dù sao cũng là lão nhân dưới trướng Hoa Ngu, bình thường làm việc tất nhiên cũng sẽ để ý, trên tay nắm không ít chứng cứ, lần này có lẽ là đã giận điên lên, muốn phun ra hết.
Tin tức gần nhất quá nhiều, dân mạng ăn dưa sắp ăn nghẹn chết, một nửa tin một nửa không tin, Hoàn Ngu dùng không ít thuỷ quân, làm mọi việc ngày càng loạn, hơn một nửa giới giải trí cũng đang thảo luận chuyện này.
—— mẹ ưi, Hoa Ngu quá táng tận lương tâm, tui cho là cưỡng ép thiết lập tính cách toàn là tham ăn, ngay thẳng, học bá hay gì đó, ra còn ép nghệ sĩ tự mình kéo anti, kiến thức, kiến thức đấy.
—— bởi dzị tui mới nói Lý Tư Lộ trong chương trình lại kéo anti lộ liễu như vậy, ra là bị ép, tui không thích cổ, mà tui tin chuyện này, mấy năm nay Hoa Ngu làm toàn những chuyện xx như vậy.
——… Chỉ mình tui chú ý Trần Ức sao? Lý Tư Lộ nói Trần Ức cũng bị ép kéo anti, thiệt hay giả???
—— như trên.
Trần Ức đơn giản lướt weibo, phát hiện mọi chuyện ngày càng lớn, khó trách Chu Minh trực tiếp tìm Đinh Đnag, gã vẫn đến công ty một chuyến thôi, tránh việc đối phương chó cùng rứt giậu đi tìm làm phiền Trần Tiểu Mộng, cơm nước xong liền nói tạm biệt.
Phó Tu Niên khó tránh mà hỏi một câu: “Anh muốn đi Hoa Ngu sao?”
Trần Ức nhíu mày gật đầu: “Coi như tham gia trò vui.”
Phó Tu Niên không biết nhớ tới cái gì, cười cười: “Anh thật hào hiệp, bất quá Hoa Ngu làm việc cứng rắn, nếu như gặp phiền toái gì, anh có thể tìm tôi.”
Trần Ức hỏi ngược lại: “Tìm cậu làm gì?”
Phó Tu Niên nghe vậy sững sờ, đầu ngón tay bất an chuyển động: “Tôi… Tôi biết vài người bạn, nói không chừng có thể giúp anh.”
Trần Ức cười cười, không lên tiếng, đứng dậy rời bàn, tiện tay xoa đầu cậu một cái: “Tôi đi, không cần tiễn, lần sau lại tới nhà cậu ăn chực.”
Lòng bàn tay gã rất nóng, chạm vào đầu lại rất nhẹ, lại như như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền biến mất, ôn nhu đến nỗi không giống việc Trần Ức có thể làm. Phó Tu Niên sững sờ chốc lát, khi phản ứng lại, trong phòng lại đã sớm không còn thân ảnh của đối phương nữa.
Trần Ức mang khẩu trang, dưới lầu đón taxi tới tổng bộ Hoa Ngu, mà hơi trễ, chờ gã đến công ty thì hội nghị đã sắp kết thúc rồi, phòng hội nghị lầu hai gồm cấp cao Hoa Ngu cùng cả đám người Chu Minh, Lý Tư Lộ mang theo luật sư cùng trợ lý ngồi đối diện bọn họ, mơ hồ hình thành thái độ đối lập.
Hai bên thương lượng dường như không vui vẻ gì, Lý Tư Lộ trực tiếp quăng một tờ văn kiện trên bàn, sau đó cười lạnh rời đi.
Trần Ức dựa vào cửa phòng làm việc xem trò vui, Lý Tư Lộ mở cửa nhìn thấy gã đầu tiên là sợ giật bắn người, sau đó phản ứng lại, mặt vô cảm liếc mắt nhìn hắn, giọng âm u: “Trần Ức, anh sao lại có thể nhẫn nhịn, cẩn thận như tôi, còn bị bọn họ lợi dụng xong liền qua cầu rút ván.”
Lý Tư Lộ kỳ thực rất gầy, hai gò má hóp vào, mặt trang điểm kỹ cũng không giấu được vẻ tiều tụy, mắt bầm đen, như là đã rất lâu cũng chưa chợp mắt, nhãn cầu vằn vện tia máu, nhìn rất dọa người.
Không có ai muốn làm người bị người ta ghét cả, bọn họ cũng không phải thần tiên, không ai có thể chịu đựng bảy, tám năm dài bị chửi rủa cùng bạo lực mạng, Hoa Ngu làm những chuyện như vậy là cọng rơm đè chết con lạc đà[2], e rằng Lý Tư Lộ đã sớm chịu đựng cuộc sống này không nổi nữa.
Con đường này là đường tắt, nhưng nếu các cô đi đường thẳng, đánh mất rất nhiều thứ, so ra còn được nhiều hơn.
Khi quay đầu, lại phát hiện đã đi quá xa.
Trần Ức nhìn cô ả, một câu nói mát cũng không có nói, cũng làm cho Lý Tư Lộ hơi kinh ngạc, mà cô ả rất nhanh liền mang giày cao gót rời đi.
Đoàn người tấp nập từ phòng họp đi ra, Chu Minh nhìn thấy Trần Ức, con ngươi hận không thể khoét chết gã, đang muốn nói cái gì đó, Trần Ức lại thiếu kiên nhẫn nghe, hai tay đút túi trực tiếp đi xuống lầu dưới.
Chu Minh vội vã đi theo gã: “Trần Ức, mấy ngày trước cậu làm gì, tôi không so đo với cậu, mà chuyện này miệng cậu nên ngậm lại đi, đừng học mụ điên Lý Tư Lộ tự hủy tiền đồ, trứng chọi với đá không có kết quả đâu!”
Hắn cùng Trần Ức tới công ty, lúc này mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào bị một đống phóng viên vây quanh. Chu Minh sợ, trực tiếp quay người muốn về, những phóng viên kia lại như con ruồi thấy rác, chen chúc bu vào.
Chu Minh thấy thế, ánh mắt âm trầm, nói nhanh, thấp giọng trách mắng Trần Ức: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu nên hiểu rõ.”
Trần Ức vui vẻ gật đầu: “Rõ.”
Một đống phóng viên xúm lại, dẫn đầu có một vị đứng ra, khó khăn đưa micro tới trước mặt Trần Ức: “Anh Trần Ức, anh và Lý Tư Lộ đều là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ngu, xin hỏi việc cưỡng ép kéo anti là có phải là sự thật không ạ?”
Trần Ức: “Là sự thật.”
Chu Minh: “?!!!”
Cậu cảm thấy lòng mình vốn bình tĩnh giờ loạn cào cào, trên ti vi từng hình ảnh chầm chậm hiện lên, chỉ nhìn thấy nhân vật đóng mở miệng, nói gì thì lại không nghe lọt tai.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, cũng đã mười một giờ, hai người rốt cục không chịu được nữa mà chuẩn bị ngủ, Phó Tu Niên từ tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ rộng rãi cho gã: “Đồ mới, tôi chưa mặc lần nào, anh tắm xong thì mặc bộ này đi.”
“Cảm ơn.”
Trần Ức vắt bộ đồ lên vai, lúc vào bếp, ánh mắt nhìn thấy vài nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, không khỏi quay về, vừa nãy gã không chú ý: “Thức ăn hôm nay là cậu làm?”
Phó Tu Niên nghe vậy cười đến híp cả mắt, nỗ lực đè nén khóe miệng cong cong, sau đó gật đầu thật mạnh: “Tôi lên mạng học.”
Trần Ức thoáng nhíu mày: “Không thể nào, bữa trước cậu nấu khó ăn mà.”
Phó Tu Niên nghiêm túc giải thích: “Trước đó thì nguyên liệu thiếu thốn, tôi không biết nhóm lửa, cơm không sống thì nhão, cũng khó tránh được.”
Trần Ức không nói gì, liếc nhìn cậu, đi vào nhà tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, dù cho cách một cánh cửa cũng nghe rõ ràng, Phó Tu Niên lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại Trần Ức, cậu liếc nhìn nửa ngày, đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, vào lúc này, bỗng nhiên có người nhắn tin, điện thoại trên khay trà rung lên.
Màn hình đen kịt đột nhiên sáng lên, Phó Tu Niên liếc qua, sau đó ánh mắt không khống chế bắt gặp hình ảnh ——
Tiểu Mộng: Ở bên ngoài tự chăm sóc mình cho tốt đấy.
Với bên ngoài, Trần Ức cũng không tiết lộ quá nhiều về gia đình, Trần Tiểu Mộng lại luôn nằm viện, ít có ai biết gã có một đứa em gái cả.
Phó Tu Niên ngây người chốc lát, Trần Ức đã từ nhà tắm đi ra, gã mặc một cái áo thun đen tuyền, quần dài màu xám nhàn nhã, đuôi tóc còn nước chảy xuống, eo thon lại khỏe, có khác biệt rất lớn với hình ảnh ban ngày, vừa gợi cảm lại vừa lãnh khốc.
Phó Tu Niên thu ánh mắt, chậm nửa nhịp đứng lên: “Vừa nãy có ai nhắn tin cho anh đó.”
Trần Ức dùng khăn tùy tiện lau tóc, nghe vậy nhìn vào điện thoại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhắn hai chữ ngắn gọn rồi gửi đi, cũng không nói gì.
Phó Tu Niên cụp mắt suy tư, sau đó cười cười: “Là bạn gái anh sao?”
Trần Ức nghe vậy chân mày cau lại, con ngươi sắc bén tựa như cười mà không cười nhìn về phía cậu, khăn lông trắng khoác lên trên cổ, toát lên bộ dạng lưu manh, gã kề sát vào Phó Tu Niên nói: “Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?”
Nói mà như không nói.
Hai người gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở, Phó Tu Niên sau lui một bước tránh né hắn, cúi đầu dọn dẹp rác trên bàn, nhẹ thanh nói: “Chẳng sao cả, anh sấy tóc đi, buổi tối lạnh lắm, cẩn thận đau đầu.”
Trần Ức đi vào phòng, trực tiếp dựa vào giường một chút, khiến người ta muốn đánh gã một trận no đòn: “Tóc không dài, lười sấy.”
Phó Tu Niên nghe vậy dừng công việc trong tay, từ trong tủ lấy ra máy sấy tóc, kéo Trần Ức từ trên giường xuống: “Không được, tóc ướt thì gối cũng ướt đấy.”
Trần Ức không tình nguyện: “Liên quan gì.”
Tuy nói thế, gã vẫn bị Phó Tu Niên kéo ngồi lên ghế đẩu bên giường, Phó Tu Niên không dịu dàng lắm mà vò tóc Trần Ức, gió ấm nhẹ nhàng lan giữa những sợi tóc, hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Trần Ức ngửa đầu nhìn cậu, ăn ngay nói thật: “Tôi cảm giác hôm nay cậu đối với tôi có chút thô bạo.”
Phó Tu Niên nghe vậy dừng tay lại, sau đó tiếp túc sấy tóc cho gã, lực tay nhẹ đi không ít, thản nhiên nói: “Ảo giác.”
Trần Ức: “Cậu trèo tường đấy à? Là ngôi sao nào? Tôi có quen không?”
Phó Tu Niên: “… Không có.”
Tóc Trần Ức không dài, 7,8 phút thì đã khô. Gã làm ổ trên giường bắt đầu chơi game rắn săn mồi, Phó Tu Niên cất máy sấy tóc, sau đó đi ra ngoài quét tước vệ sinh.
Trên khay trà còn lại ít đồ ăn vặt, nhà bếp cũng chưa kịp dọn, Phó Tu Niên lau khô bàn trước, sau đó đem bát đũa rửa sạch sẽ bỏ vào tủ bát, sau đó nhìn thấy bên dưới có nguyên hộp bánh bí ngô xốp[1] thì dừng lại một chút.
Cậu mở hộp ra, bên trong có chừng hơn hai mươi sản phẩm thất bại, bị bể, nửa sống nửa chín, bị thiếu đường, có cái thì nhìn thành một đống hổ lốn, căn bản là không ăn được.
Phó Tu Niên đem trực tiếp ném hộp vào thùng rác, Trần Ức nghe thấy động tĩnh của cậu ở phòng rửa chén, cuối cùng bỏ game mà chú ý đến một chút, sau đó cao giọng nói: “Nhanh đi tắm rồi ngủ, cậu ở ngoài làm vệ sinh, tôi thì ở đây chơi game, giống như tôi là kẻ súc sinh vậy, không phải là người.”
Phó Tu Niên muốn trả lời, cũng biết vậy nữa hả.
Bất quá cậu vẫn nghe lời mà ngừng tay.
Bên ngoài không sao liền vang tiếng nước, Trần Ức chơi game cũng chán, nhấc mí mắt nhìn cửa, khó giải thích được nhớ tới hôm nay lúc xem chương trình, có đạn mạc nhanh chóng lướt qua.
—— Phó Tu Niên thích Trần Ức hả, sao Trần Ức bảo cậu ta làm gì thì làm cái đó vậy.
Nội tâm Trần Ức ngờ vực, thiệt hay là giả?
Phó Tu Niên tắm rất lâu, cuối cùng cũng bước ra, thân hình thon dài, khí chất lỗi lạc, lại như quý công tử dòng dõi thư hương thời cổ đại, bình thường không cảm thấy vậy, nhìn kỹ, Trần Ức mới phát hiện eo cậu nhỏ cực kỳ.
Phó Tu Niên nhận ra được ánh mắt gã, trái tim bình tĩnh đã lâu bỗng nhiên lại hăng hái đập thình thịch, cậu nhanh chóng tắt đèn lên giường, bình tĩnh nói: “Không còn sớm, ngủ đi.”
Căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối, mà hai người lại không buồn ngủ.
Phó Tu Niên bình thường ở một mình, hơn nữa thiếu cảm giác an toàn, cũng không đặt giường quá lớn. Hai thanh niên miễn cưỡng nằm vừa cái giường, lúc này tai hại mới hiển hiện ra, Trần Ức tùy tiện xoay người đều có thể chạm vào khủyu tay cậu.
Phó Tu Niên lén lút cử động, nghĩ thầm mình nên ngủ trên ghế sofa thôi.
Trần Ức không biết có phải hay không là cố ý ghẹo cậu không, cứ trở mình liên hồi, lại lấn vào cậu, Phó Tu Niên đúng như dự đoán lại hơn nhích người.
Lấn rồi nhích, lấn rồi lại nhích.
Phó Tu Niên suýt nữa rớt xuống giường, một khuỷu tay mạnh mẽ bỗng nhiên choàng qua eo, dùng lực kéo cậu lại.
Trần Ức nói: “Té không chết.”
Phó Tu Niên không ngờ tới việc này, cả người đều nằm trong lồng ngực gã, phía sau lưng chạm vào lồng ngực của gã, quanh người tràn ngập khí tức xâm lược của Trần Ức, cả người cứng đờ.
Cậu bắt đầu hối hận, ngày hôm nay, sao lại muốn giữ người lại.
Trần Ức ở trong bóng tối lên tiếng, giọng do dự đánh giá: “Eo cậu… nhỏ quá.”
Phó Tu Niên ngừng lại: “Bạn gái anh đâu, không ôm bạn gái đi?”
Trần Ức: “Tôi không có bạn gái.”
Phó Tu Niên: “Ồ.”
Người không có cảm giác an toàn, buổi tối ngủ cũng có thói quen ôm thứ gì đó ngủ, Trần Ức trước đây không có thói quen này, nhưng mà sáng tỉnh lại, gã phát hiện mình ôm Phó Tu Niên trong lòng.
Lại còn rất chặt nữa.
Thân hình đối phương gầy gò, mà lại vô cùng cân xứng, ôm rất thoải mái, với lại sáng sớm đàn ông luôn có những phản ứng hết sức khó xử, hắn liền đưa lưng về phía Trần Ức…
Nói đơn giản tư thế của hai người hiện tại khá xấu hổ.
Trần Ức vén chăn lên nhìn một chút, sau đó lẳng lặng rút tay về, rón rén xuống giường đi rửa tay, kèm theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Người nằm trên giường hơi cử động, yên lặng kéo chăn lên, chỉ lộ hai lỗ tai hồng hồng ở bên ngoài.
Phòng tắm vào ngày hôm qua sớm chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn mặt, Trần Ức rửa mặt xong đi ra, Phó Tu Niên vừa vặn cũng thức, làm như không chuyện gì xảy ra, nói chào buổi sáng với Trần Ức.
Phó Tu Niên: “Anh ăn sáng không, tôi chuẩn bị?”
Hai tay Trần Ức đỡ mặt nhìn hắn, dễ thương bất ngờ: “Tùy cậu, sao cũng được.”
Phó Tu Niên quay người đi vào nhà bếp: “Vậy thì nước trái cây, ốp la, sandwich.”
Cậu không biết mình có phải đang căng thẳng hay không, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi, dầu bên trong chảo cũng bắt đầu nóng, Phó Tu Niên chiên một cái trứng, thanh âm tách tách vang lên, cuối cùng lúc hoàn thành, cậu đối với hình dáng của cái trứng không vừa lòng, lại chiên thêm một quả trứng khác.
Trần Ức nghe, lòng nhẩm đếm, trước mắt phỏng chừng Phó Tu Niên đã chiên chín quả, mà cuối cùng bày lên chỉ có 3 quả, mỗi cái đều tròn trịa, bảy phần chín, không cháy cũng không khét, rất vừa.
Bắt gặp ánh mắt tinh tế của gã, Phó Tu Niên bình tĩnh nói: “Của anh hai, của tôi một, không no tôi đi chiên thêm.”
Trần Ức im lặng chốc lát, tò mò hỏi: “Cậu bị chứng ám ảnh cưỡng chế à?”
Chứng ám ảnh cưỡng chế là nói êm tai, nói không êm tai thì gọi là cố chấp.
Phó Tu Niên uống nước trái cây, rũ mắt nói: “Quen rồi, khi còn bé bất luận làm chuyện gì tôi cũng phải tận lực tới tốt nhất.”
Trần Ức nghe vậy vui vẻ: “Rất tốt, giống tôi.”
Đời trước gã luyện võ, sự cố chấp so với Phó Tu Niên còn lợi hại hơn.
Đang dùng bữa, điện thoại Trần Ức lại reo, gã thấy Đinh Đang gọi cũng không nghĩ nhiều, kết quả vừa bắt máy, micro truyền đến là giọng Chu Minh nổi trận lôi đình: “Trần Ức! Cậu có phải điên rồi hay không!! Nhanh chóng cút tới công ty mà họp!”
Trần Ức bình tĩnh uống một hớp nước: “Lăn tới đó làm gì, cho anh viếng mộ à.”
Chu Minh nghe vậy quả thực hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, không nghĩ Trần Ức trước đây răm rắp nghe lời mình vì sao lại biến thành như vậy, lúc này giận đầu óc mê muội, nói cũng không rõ ràng: “Cậu cậu cậu…”
Trần Ức mặc kệ hắn: “Khốn nạn.”
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Tu Niên thấy toàn bộ chuyện, hơi buồn cười, cuối cùng cũng nhịn được, cậu ho nhẹ hai tiếng nói với Trần Ức: “Anh không xem weibo à, Lý Tư Lộ đang quậy tung Hoa Ngu đấy.”
Trần Ức: “Hả?”
Phó Tu Niên giải thích: “Nhân khí Lý Tư Lộ không xong, người đại diện lừa cô ta quảng cáo cho một hãng năm mươi tuổi. Cổ đi, kết quả quảng cáo lại bị Dương Niệm Băng, tiểu hoa Hoa Ngu gần đây nâng đỡ cướp đi. Cô ta giận tới không nể mặt ai, xé Hoa Ngu tới sạch sành sanh, trong đó có nói “Tôi đến từ phương xa” là chương trình có thiết lập tính cách.”
Cậu nói xong dừng một chút, nhìn Trần Ức liếc mắt một cái: “Chuyện sáng sớm hôm nay, cô ta còn nói… Công ty cũng buộc anh theo thiết lập phản diện, cho nên Hoa Ngu có thể sẽ lén lút tìm anh nói chuyện.”
Trần Ức bình thường không online, cho nên hồn nhiên không biết hiện tại weibo đã là một bầu trời drama, Lý Tư Lộ dù sao cũng là lão nhân dưới trướng Hoa Ngu, bình thường làm việc tất nhiên cũng sẽ để ý, trên tay nắm không ít chứng cứ, lần này có lẽ là đã giận điên lên, muốn phun ra hết.
Tin tức gần nhất quá nhiều, dân mạng ăn dưa sắp ăn nghẹn chết, một nửa tin một nửa không tin, Hoàn Ngu dùng không ít thuỷ quân, làm mọi việc ngày càng loạn, hơn một nửa giới giải trí cũng đang thảo luận chuyện này.
—— mẹ ưi, Hoa Ngu quá táng tận lương tâm, tui cho là cưỡng ép thiết lập tính cách toàn là tham ăn, ngay thẳng, học bá hay gì đó, ra còn ép nghệ sĩ tự mình kéo anti, kiến thức, kiến thức đấy.
—— bởi dzị tui mới nói Lý Tư Lộ trong chương trình lại kéo anti lộ liễu như vậy, ra là bị ép, tui không thích cổ, mà tui tin chuyện này, mấy năm nay Hoa Ngu làm toàn những chuyện xx như vậy.
——… Chỉ mình tui chú ý Trần Ức sao? Lý Tư Lộ nói Trần Ức cũng bị ép kéo anti, thiệt hay giả???
—— như trên.
Trần Ức đơn giản lướt weibo, phát hiện mọi chuyện ngày càng lớn, khó trách Chu Minh trực tiếp tìm Đinh Đnag, gã vẫn đến công ty một chuyến thôi, tránh việc đối phương chó cùng rứt giậu đi tìm làm phiền Trần Tiểu Mộng, cơm nước xong liền nói tạm biệt.
Phó Tu Niên khó tránh mà hỏi một câu: “Anh muốn đi Hoa Ngu sao?”
Trần Ức nhíu mày gật đầu: “Coi như tham gia trò vui.”
Phó Tu Niên không biết nhớ tới cái gì, cười cười: “Anh thật hào hiệp, bất quá Hoa Ngu làm việc cứng rắn, nếu như gặp phiền toái gì, anh có thể tìm tôi.”
Trần Ức hỏi ngược lại: “Tìm cậu làm gì?”
Phó Tu Niên nghe vậy sững sờ, đầu ngón tay bất an chuyển động: “Tôi… Tôi biết vài người bạn, nói không chừng có thể giúp anh.”
Trần Ức cười cười, không lên tiếng, đứng dậy rời bàn, tiện tay xoa đầu cậu một cái: “Tôi đi, không cần tiễn, lần sau lại tới nhà cậu ăn chực.”
Lòng bàn tay gã rất nóng, chạm vào đầu lại rất nhẹ, lại như như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền biến mất, ôn nhu đến nỗi không giống việc Trần Ức có thể làm. Phó Tu Niên sững sờ chốc lát, khi phản ứng lại, trong phòng lại đã sớm không còn thân ảnh của đối phương nữa.
Trần Ức mang khẩu trang, dưới lầu đón taxi tới tổng bộ Hoa Ngu, mà hơi trễ, chờ gã đến công ty thì hội nghị đã sắp kết thúc rồi, phòng hội nghị lầu hai gồm cấp cao Hoa Ngu cùng cả đám người Chu Minh, Lý Tư Lộ mang theo luật sư cùng trợ lý ngồi đối diện bọn họ, mơ hồ hình thành thái độ đối lập.
Hai bên thương lượng dường như không vui vẻ gì, Lý Tư Lộ trực tiếp quăng một tờ văn kiện trên bàn, sau đó cười lạnh rời đi.
Trần Ức dựa vào cửa phòng làm việc xem trò vui, Lý Tư Lộ mở cửa nhìn thấy gã đầu tiên là sợ giật bắn người, sau đó phản ứng lại, mặt vô cảm liếc mắt nhìn hắn, giọng âm u: “Trần Ức, anh sao lại có thể nhẫn nhịn, cẩn thận như tôi, còn bị bọn họ lợi dụng xong liền qua cầu rút ván.”
Lý Tư Lộ kỳ thực rất gầy, hai gò má hóp vào, mặt trang điểm kỹ cũng không giấu được vẻ tiều tụy, mắt bầm đen, như là đã rất lâu cũng chưa chợp mắt, nhãn cầu vằn vện tia máu, nhìn rất dọa người.
Không có ai muốn làm người bị người ta ghét cả, bọn họ cũng không phải thần tiên, không ai có thể chịu đựng bảy, tám năm dài bị chửi rủa cùng bạo lực mạng, Hoa Ngu làm những chuyện như vậy là cọng rơm đè chết con lạc đà[2], e rằng Lý Tư Lộ đã sớm chịu đựng cuộc sống này không nổi nữa.
Con đường này là đường tắt, nhưng nếu các cô đi đường thẳng, đánh mất rất nhiều thứ, so ra còn được nhiều hơn.
Khi quay đầu, lại phát hiện đã đi quá xa.
Trần Ức nhìn cô ả, một câu nói mát cũng không có nói, cũng làm cho Lý Tư Lộ hơi kinh ngạc, mà cô ả rất nhanh liền mang giày cao gót rời đi.
Đoàn người tấp nập từ phòng họp đi ra, Chu Minh nhìn thấy Trần Ức, con ngươi hận không thể khoét chết gã, đang muốn nói cái gì đó, Trần Ức lại thiếu kiên nhẫn nghe, hai tay đút túi trực tiếp đi xuống lầu dưới.
Chu Minh vội vã đi theo gã: “Trần Ức, mấy ngày trước cậu làm gì, tôi không so đo với cậu, mà chuyện này miệng cậu nên ngậm lại đi, đừng học mụ điên Lý Tư Lộ tự hủy tiền đồ, trứng chọi với đá không có kết quả đâu!”
Hắn cùng Trần Ức tới công ty, lúc này mới phát hiện bên ngoài chẳng biết lúc nào bị một đống phóng viên vây quanh. Chu Minh sợ, trực tiếp quay người muốn về, những phóng viên kia lại như con ruồi thấy rác, chen chúc bu vào.
Chu Minh thấy thế, ánh mắt âm trầm, nói nhanh, thấp giọng trách mắng Trần Ức: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cậu nên hiểu rõ.”
Trần Ức vui vẻ gật đầu: “Rõ.”
Một đống phóng viên xúm lại, dẫn đầu có một vị đứng ra, khó khăn đưa micro tới trước mặt Trần Ức: “Anh Trần Ức, anh và Lý Tư Lộ đều là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ngu, xin hỏi việc cưỡng ép kéo anti là có phải là sự thật không ạ?”
Trần Ức: “Là sự thật.”
Chu Minh: “?!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất