Chương 89
Từ cục cảnh sát, viết ghi chép xong thì đã trời khuya, gió lạnh rót vào trong cổ, Nghiêm Ngộ đành quấn thật chặt cổ áo, hắn đi đến trạm xe buýt, vừa chờ xe, vừa lấy thuốc lá cùng bật lửa trong túi, điếu thuốc tỏa u ám sáng lên trong nháy mắt, làm người đàn ông có làn da tái nhợt như có bệnh, sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ phủ thêm một tầng tà khí.
Phía sau có tiếng gót giày gấp gáp vang lên, cũng từ từ áp sát, đầu ngón tay Nghiêm Ngộ kẹp điếu thuốc còn chưa kịp hút, liền bị người ta đánh cho rơi xuống, ngay sau đó trên mặt ăn thêm một cái bạt tai vang dội.
“Bộp” vang giòn, lực đạo lớn đến mức mặt Nghiêm Ngộ trực tiếp nghiêng qua một bên, người đi đường đi ngang cũng phải nhìn qua, kẻ đánh người chính là một cô gái tóc dài, còn tưởng rằng là tình nhân giận dỗi.
“Nghiêm Ngộ! Súc sinh! Mày có còn là người không!”
Đường Dĩnh khóc tới thái dương nổi gân xanh, hai mắt đỏ au, gắt gao tóm chặt cổ áo của Nghiêm Ngộ, khàn giọng chất vấn: “Mày từ đầu tới cuối đều xem Tuân Xuyên thằng ngốc mà đùa giỡn, lừa tiền lừa tình, thấy anh ấy vô dụng thì đá qua một bên, lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao? Không thích anh ấy vẫn đùa giỡn với anh ấy, trời lạnh như thế, lừa anh ấy ở trong tuyết đợi mày một đêm, nếu không phải tại mày… Nếu không phải mày…”
Đường Dĩnh nói một nửa lại nói không được nữa, khom người một chút chút trượt xuống, tay tóm chặt Nghiêm Ngộ cũng phải chậm rãi buông ra, ngồi chồm hỗm trên đất khóc không thể kiềm nén.
Năm ngày trước, lực lượng cảnh sát thành phố X ở đầu hẻm phát hiện thi thể của một nam thanh niên vô danh, bước đầu phỏng chừng tử vong hơn ba ngày, trên người cắm con dao, yết hầu bị cắt. Trời lạnh và vị trí hẻo lánh, mấy ngày sau mới bị phát hiện, hung thủ hiện đã bị tróc nã quy án, ban đầu suy đoán kẻ này có rối loạn tinh thần nhẹ, động cơ gây án: vì tiền.
Nghiêm Ngộ giẫm tắt điếu thuốc rơi xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đường Dĩnh: “Tôi nói tôi không đi, mà cậu ta nhất định muốn đi.”
Đường dĩnh nghe vậy liền đứng lên, giận đến cả người phát run chửi ầm lên: “Mày không đi tại sao lại nhắn tin để anh ấy chờ mày chứ?! Nghiêm Ngộ mày là tên xấu xa! Đmm!”
Nghiêm Ngộ nghe đến nửa câu đầu hơi nhíu mày, lập tức cười mở: “Đ* mẹ tôi? Cứ làm đi.”
Xe bus vừa đến, Đường Dĩnh nghe vậy còn chưa phản ứng lại, Nghiêm Ngộ trực tiếp lên xe, hắn kiếm chỗ ngồi ở cửa sổ, khí trời lạnh giá, trên kính phủ một lớp sương mù mong manh, đầu ngón tay Nghiêm Ngộ vẽ một đường, mắt nhìn cục cảnh sát trong tầm mắt nhanh chóng biến mất.
Nghiêm Ngộ nổi tiếng tra nam, làm việc thì không đàng hoàng, du thủ du thực, khi còn bé cha mất sớm, mẹ thì ném hắn đi lấy người mới, mười hai tuổi sống với ông ngoại làm thần côn ở vùng quê, học cũng không cao.
Có một năm, người đàn bà kia về.
Bà Nghiêm: A Ngộ à, con biết chữ sao?
Nghiêm Ngộ: Tôi biết vẽ bùa.
Bà Nghiêm: Con biết ngâm thơ sao?
Nghiêm Ngộ: Coi số mạng, bà có tính không, năm đồng một quẻ, coi không trúng không lấy tiền.
Sau đó người đàn bà kia bỏ đi, rốt cuộc không xuất hiện nữa.
Lương tâm ông ngoại trỗi dậy, không để Nghiêm Ngộ học những bản lĩnh thần côn kia nữa, lấy tiền dùng để đóng quan tài để cho cháu đi đọc sách, nhưng đáng tiếc người đã đi sai đường, kéo cũng kéo không nổi nữa, không chỉ dính một đống tật xấu, lại còn là đồng tính luyến ái.
Ở những mặt khác Nghiêm Ngộ không ra sao, đào hoa lại rất giỏi, Tuân Xuyên là một thiếu gia nhà giàu cũng nằm trong số đó, cậu ta rõ ràng là mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo lạnh lùng, lại ở trước mặt Nghiêm Ngộ đồng ý hạ thấp thân phận làm bé, muốn tiền thì cho tiền, muốn cái gì cho cái đó, như Đường Dĩnh từng nói, như cái kẻ ngốc bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng.
Người khác ước ao tới đỏ mắt, tuy rằng tính cách Tuân Xuyên hư hỏng, nhưng mặt cùng vóc người đều là thuộc dạng cao cấp nhất, lại còn có tiền, Nghiêm Ngộ không thiệt thòi chút nào.
Xe bus lảo đảo, một đám người lên, một đám người xuống, cửa xe lúc khép mở mang theo gió lạnh ùa vào, làm người tê cả da đầu, Nghiêm Ngộ lại không có cảm giác gì, nhắm mắt dưỡng thần, như là đang ngủ, thiếu nữ ngồi đối diện bạo dạn liếc mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ bừng.
Nghiêm Ngộ một lần cuối cùng nhìn thấy Tuân Xuyên, hai người đang muốn chia tay…
Hắn ta không chủ động tìm Tuân Xuyên, mà tìm, nhất định là không còn tiền xài, cũng chẳng nhớ lần thứ mấy hẹn ở khách sạn, quần áo tán loạn rơi xuống cùng một chỗ, sắc mặt Tuân Xuyên trắng bệch, loạng choạng từ trên giường bước xuống, khoác quần áo chuẩn bị tới nhà tắm cọ rửa.
Nghiêm Ngộ ở trên giường, hút điếu thuốc, lẳng lặng nhìn bóng lưng gầy, sau đó phả khói ra: “Anh không có tiền, mượn 20 ngàn.”
Tuân Xuyên nghe vậy, bước chân dừng lại, quay đầu, mặt vô cảm nhìn hắn, dưới ánh đèn ngũ quan rõ ràng, sắc bén đẹp đẽ, như châm biếm nói: “Ô, tôi nên đoán được từ sớm, anh không có chuyện sẽ tới tìm tôi sao.”
Nghiêm Ngộ không để tâm: “Có cho mượn hay không, không cho thì chia tay, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Tuân Xuyên nghe vậy không hé răng, cầm quần áo đi vào nhà tắm, một lát sau tiến của mở nghe răng rắc, bỗng nhiên nhào tới chỗ Nghiêm Ngộ, dùng gối kẹp người của hắn: “Con mẹ nó, thằng khốn nạn!”
Nghiêm Ngộ không ra tay, mặc cậu đánh, Tuân Xuyên đánh hai lần, thì bất động, lồng ngực phập phồng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn hắn chằm chằm.
Nghiêm Ngộ thấy cậu không nói lời nào, đứng dậy mặc quần áo, buông một câu: “Giả bộ mệt rồi, không có tiền thì chia tay đi.”
Hắn đi ra tới cửa phòng, nghe thấy phía sau có tiếng ném đồ, trong lòng chẳng hề kinh ngạc, Tuân Xuyên ở trước mặt hắn tuy cúi người, mà bản chất vẫn là thiếu gia nhà giàu, tính tình nóng nảy.
Hai người cãi nhau, mấy ngày cũng không liên hệ, chia chia hợp hợp đã là chuyện bình thường, lúc nào cũng là Tuân Xuyên cúi đầu giảng hòa trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ, mà Nghiêm Ngộ dường như không còn nhẫn nại, nói dối mình về quê.
Kinh tế thành phố X không phát triển, thâm sơn cùng cốc, chẳng ai tin lời hắn, cậu ấy thật sự đi tìm Nghiêm Ngộ.
Buổi tối ngày hôm ấy, Tuân Xuyên gọi nhiều cuộc điện thoại cho Nghiêm Ngộ, cậu cố chấp lại hoảng loạn, tựa hồ tránh né thứ gì đáng sợ, lại như người chìm xuống nước, gắt gao nắm lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng: “Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ, anh đi ra, gặp em, em giận anh chia tay là đúng rồi, em ở trạm xe chờ anh, em chờ anh, anh có tới được hay không?”
Buổi tối hôm ấy trời đổ tuyết lớn, mọi người ở nhà ăn Tết đoàn tụ, Tuân Xuyên không biết vì sao lại trốn nhà, mang theo hành lý ngàn dặm xa xôi tới thành phố X, Nghiêm Ngộ ở quán bar cùng hồ bằng cẩu hữu sống mơ mơ màng màng, hắn bắt điện thoại, vẫn vô tâm vô phế: “Tôi không đi, cậu về nhà đi.”
Giọng Tuân Xuyên lạnh run: “Nghiêm Ngộ, em ở đây chờ anh, anh tới đi, em không muốn chia tay, em chờ anh, em chờ anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói…”
Lần đầu cậu ăn khép nép nói chuyện, Nghiêm Ngộ không khỏi sửng sốt chốc lát.
Bên cạnh có người mượn rượu làm càn, đụng phải Nghiêm Ngộ, tay hắn run một cái, điện thoại bị cúp. Hắn bị người ta giội rượu, gã đầu trọc cười vui vẻ nói: “Anh không phải thích tiền sao, chia tay cái gì, thằng đó ngốc, có lợi tội gì không câu con cá này.”
Nghiêm Ngộ nói: “Câu mẹ mày.”
Nói xong đứng dậy tới nhà vệ sinh, điện thoại lẳng lặng đặt lên bàn, vẫn sáng, không có tắt, điện thoại lại gọi tới, tiếng chuông vang lên, sau đó một bàn tay như con rắn, cầm điện thoại đi.
Vào ngày hôm đó, Tuân Xuyên chết, cậu ở trạm xe đợi Nghiêm Ngộ cả buổi tối, kết quả gặp phải cướp, thi thể bị hung thủ kéo tới đầu hẻm, nằm trên tuyết lạnh mấy ngày mới có người phát hiện.
Xe bus vang lên tiếng nhắc nhở, Nghiêm Ngộ mở hai mắt, hắn đứng dậy xuống xe, góc áo mang theo một cơn gió lạnh.
Dưới ánh đèn của hộp đêm, có một đám thân thể nam nam nữ nữ trên sàn nhảy tùy ý xoay tới xoay lui, kèm theo tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, các cô nhảy càng thêm điên cuồng, phát tiết bất mãn cùng ngột ngạt của ban ngày.
Nghiêm Ngộ như ngựa chạy đường cũ, tiêu sái vào phòng riêng, mới vừa mở cửa ra, có người nhìn thấy hắn liền đứng dậy chào hỏi: “Ai ui, mày có phải thật sự là thần cơ diệu toán không, biết hôm nay tụi tao có tiệc rượu nên cố ý chạy tới.”
Ánh mặt Nghiêm Ngộ hơi đảo qua mọi người một chút, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, hời hợt nói: “Há, tao vừa rời cục cảnh sát.”
Hắn lời vừa nói, bốn phía chốc lát yên tĩnh, cả nửa ngày, có người nghi hoặc lên tiếng hỏi: “… Mày phạm tội gì?”
Nghiêm Ngộ vỗ túi quần của mình: “Di động với tiền của tao không còn, thằng ác ôn nào trong số tụi mày đụng vào di động của tao?”
Mọi người vui cười: “Đụng vào điện thoại của mày cũng không biết mật mã, nhất định là thằng Đông Tử, lần trước nó thừa dịp mày vào nhà xí trộm điện thoại mày.”
Bọn họ nói, đẩy một tên đầu trọc xăm lên hoa lên tay ra: “Mau mau, nói đi, mày có đụng vào tiền của Nghiêm Ngộ không, gặp mặt nói rõ ràng.”
Nghiêm Ngộ cười, không nói lời nào.
Tên đầu trọc tên Đông Tử nghe vậy cười vui vẻ: “Này, ai đụng tới tiền của anh, di động của anh cũng có tiền đâu, thằng ngu đó vẫn luôn gọi điện nói chờ anh, em chọc nó một chút, nhắn cái tin bảo nó chờ, á ha ha ha ha nó sẽ không đứng trong tuyết chờ anh đó chứ —— “
Lời còn chưa dứt, trên đầu nghe một tiếng vang trầm, sau đó có thứ ấm áp tí tách chảy xuống, tiếng cười không khỏi im bặt đi, Đông Tử sững sờ lấy tay lau một cái, đập vào mắt là một mày đỏ tươi.
Nghiêm Ngộ ném chai rượu nát xuống, cầm một cái chai khác trên bàn, thần sắc bình tĩnh nhìn gã: “Ai cho mày đụng vào di động của tao.”
Hành động của hắn làm mọi người ngừng tay, ánh mắt kinh ngạc, lại không một ai tiến lên khuyên bảo, đứng hóng trò vui.
Nghiêm Ngộ rõ ràng đang cười, Đông Tử kinh hồn bạt vía: “Sao sao sao… Làm sao vậy, mấy người không phải chia tay rồi sao, giỡn chút thôi, chính là chỉ đùa một chút… Chỉ đùa một chút…”
Nghiêm Ngộ đập chai rượu xuống.
“Đang chia tay, chứ không phải chia tay, “
Mảnh vụn thủy tinh lẫn vào rượu tung toé dưới chân.
“Một ngày còn chưa chính thức chia tay em ấy vẫn là người của tao, chỉ có tao được đùa giỡn, mày không được, mẹ mày, mày dám đùa giỡn với người của ông, không muốn sống hả?!”
Nghiêm Ngộ như chó điên, Đông Tử cắn răng xông tới muốn đánh trả, Nghiêm Ngộ trực tiếp đạp gã một cước, người khác sợ chết người, lúc này mới ba chân bốn cẳng kéo hắn ra, Đông Tử thấy tình thế không xong, nhanh chóng nhân cơ hội chuồn.
Trong đó có người mở miệng khuyên nhủ: “Ai nha, nó chỉ là tiện tay, quên đi quên đi, đừng nóng.”
Nghiêm Ngộ vùng khỏi sự lôi kéo của họ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tao giận cái gì.”
Lại nói: “Muốn giỡn với thằng quỷ đó thôi.”
Hắn nói xong rút ra hai miếng khăn giấy, xoa xoa máu dính trên tay, trực tiếp rời khỏi, mọi người lường trước Đông Tử đã chạy xa, cũng không cản.
Mùa đông còn chưa qua, người đi đường vẫn mặc y phục dầy, Nghiêm Ngộ thuận đường, giống như về nhà, nhưng mà mới vừa tới chỗ rẽ trên lầu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của bác gái chủ nhà trọ.
Nghiêm Ngộ thuận theo khe hở lan can liếc mắt nhìn, phát hiện gõ cửa phòng mình, trực tiếp quay đầu rời đi, hắn mỗi ngày đều sống mơ mơ hồ hồ như thế, thiếu chút nữa quên hôm nay là cuối tháng, phải đóng tiền nhà.
Nghiêm Ngộ học hành không xong, thành tích thì thấp tè, cái gì cũng không làm ra hồn, thứ duy nhất am hiểu là giả làm thần côn đoán mệnh, nhưng làm nghề này xem ra chỉ có về nông thôn mới có tiền.
Trước đây hắn nhờ Tuân Xuyên nuôi, giờ Tuân Xuyên chết rồi, không ai nuôi hắn.
Ngày mai phải tìm phiếu cơm mới thôi.
Nghiêm Ngộ ở bên ngoài đến hừng đông mới về, hắn đơn giản vọt vào tắm, nằm ở trên giường lại không buồn ngủ, lòng cũng không biết lo điều gì, suy nghĩ hồi lâu, có thể là bởi vì nghèo rồi.
Khu chung cư rất cũ nát, tiền thuê nhà thấp, khuyết điểm duy nhất chính là cách âm quá kém, mỗi lần có người lên lầu, tiếng bước chân đều nghe thấy rõ ràng, bất quá bình thường hừng đông lại rất yên tĩnh. Nghiêm Ngộ tắt đèn, trong phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ có mành cửa sổ xa xôi lay động.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Khi cư dân của tòa lầu đều bước vào mộng, hành lang bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, như là người bệnh giai đoạn cuối, trầm trọng kéo dài, cách một cánh cửa, có thể nghe đến thanh âm kia càng ngày càng gần.
Nghiêm Ngộ ngủ nông, nhanh chóng tỉnh lại, hắn nhắm hai mắt, giống như ngày thường lẳng lặng đợi đối phương yên tĩnh.
“Ưm… ư… ư…”
Lẳng lặng nghe trong chốc lát, Nghiêm Ngộ mới phát hiện tiếng bước chân này kèm theo tiếng vải vóc ma sát trên mặt đất, âm thanh rất có quy luật, vang hai lần, sau đó là âm thanh của vật nặng bị kéo lê, phảng phất cái người kia cũng không phải đi tới, mà là…
Bò từng chút một.
“Ư…”
Tiếng vải vóc ma sát âm nhẹ nhàng vang lên, lần này nghe rõ ràng mười phân, Nghiêm Ngộ có thể cảm giác được người này đang ở ngoài cửa nhà mình, hắn lẳng lặng đợi đối phương lên lầu, cảm thấy mình nên ngủ tiếp, nhưng mà đợi đã lâu, không có nửa điểm động tĩnh.
Cái người kia tựa hồ dừng lại ngoài cửa.
Bỗng nhiên gió đêm nổi lên, cửa sổ phát ra tiếng ù ù, như có người đang thấp giọng gào khóc, móc áo có treo một bộ quần áo, bởi vì gió to mà đung đưa, mắc áo vẫn luôn liều mạng va vào cửa kính, âm thanh gấp gáp, dường như thề phải làm vỡ cửa kính mới cam tâm.
Cũng không vỡ nổi, vỡ thì không có tiền thường đâu.
Nghiêm Ngộ thấp giọng mắng một câu thô tục, đành phải đứng dậy bật đèn, ra ngoài lấy quần áo bên cửa, mà kỳ quái, hắn vừa mở cửa sổ, gió bỗng nhiên ngừng lại một cách quỷ dị, bên ngoài yên tĩnh, không còn tiếng động cuồng loạn nôn nóng như ban nãy.
Bầu trời đêm đen kịt, một vì sao cũng không có, Nghiêm Ngộ giương mắt, trong lúc vô tình phát hiện đối diện tòa lâu kia có một tầng đèn vẫn sáng, dường như là trong hành lang, hắn đang muốn thu ánh mắt lại, đã thấy bên cửa sổ có người đang đứng.
Cách rất xa, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ.
Cái bóng đen kia tựa hồ phát hiện ánh mắt Nghiêm Ngộ, từ xa mà kéo lấy tay hắn.
Là kéo tay, không phải phất tay, người kia kéo hắn một cái.
Nghiêm Ngộ không phản ứng, đang chuẩn bị kéo cửa sổ, nào ngờ vào lúc này, thắt lưng hắn bỗng nhiên bỗng nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, như là bị người ta tàn nhẫn đẩy một cái, nửa người lọt ra ngoài cửa sổ.
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó ——!”
Mẹ, lầu bảy đó, Nghiêm Ngộ bị doạ tới chảy mồ hôi ướt sũng cả người, vì quán tính mà nghiêng về phía trước không đứng dậy nổi, hai tay vung loạn trong không gian. Trong cõi u minh dường như có một nguồn sức mạnh đặt ở sau lưng hắn, mà không biết tại sao hắn không ngã xuống, chỉ có thể luống cuống ở giữa không trung duy trì cái tư thế kia.
Lúc này, cái bóng đen đối diện lại tiếp tục kéo, dường như vô cùng bức thiết muốn kéo Nghiêm Ngộ qua.
Nghiêm Ngộ sợ như chó: ” Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, tao sợ độ cao a a!”
Hai tay hắn lại quạt càng mạnh, mơ mơ hồ hồ bắt được khung cửa sổ, phản ứng lại lập tức mượn lực kéo mình về, sau đó ầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Nghiêm Ngộ sợ hãi không thôi, kiên cường chống đỡ người, hai bước rời khỏi cửa sổ, cuối cùng rốt cục không chống đỡ nổi, chân mềm nhũn, cả người co quắp ngã xuống đất.
Hắn vô lực nằm trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng, cẳng chân bởi vì gấp gáp quá độ mà bắt đầu co giật, Nghiêm Ngộ ôm chân, nghiêng người co lại thành một đống, mắt thoáng nhìn, vừa vặn nhìn vào khe cửa ——
Nơi đó chẳng biết lúc nào có một vũng máu, đỏ tươi chói mắt, lại dường như từ từ tràn ra về phía hắn, trong lúc đó, bên ngoài còn kèm theo một trận tiếng hít thở khó khăn, giọng khàn vụn vỡ, như là bị người ta bóp nghẹn yết hầu,
“Em…”
“Chờ anh…”
“… Em... chờ…”
“Chờ… anh…”
Kèm theo là tiếng nói vụn vỡ, tới tới lui lui chính cũng là ba chữ này, một lần lại một lần.
Mắt Nghiêm Ngộ thấy máu tươi chảy tới bên tay mình, nhưng là không thể động đậy, tiếng thét chói tai đã dồn đến cuống họng, mà không hét lên được, hắn chỉ có thể trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn máu tươi từng chút bao từ đầu ngón tay bao vây lấy mình.
“A a a a!!!!”
Nghiêm Ngộ ngã từ trên giường xuống, mở mắt lại bị ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ đâm đến đau mắt, hắn sững sờ chốc lát, sau đó sờ sờ thân thể của mình, vừa nhìn về phía cửa sổ, đã thấy quần áo phơi bên ngoài vẫn yên lành là một bộ quần áo, ánh mặt trời chiếu xuống làm nó trắng tới trong xuống.
Ra là nằm mơ…
Nghiêm Ngộ ôm ngực thở hổn hển, hắn bát tự yếu, sinh ra thì thể trạng yếu, dễ dàng chiêu quỷ, tối hôm qua có thể là ngày âm, nên gặp ác mộng.
Vụ án Tuân Xuyên đã phá, hậu sự đều là do em họ Đường Dĩnh một tay xử lý, người mang tiếng là cha mẹ chỉ lộ mặt một chút ở đồn cảnh sát để chứng minh, sau đó cũng không xuất hiện.
Mấy ngày nay đều âm u, mây đen dày đặc, lòng người cũng hoảng loạn, Đường Dĩnh tới cục cảnh sát lĩnh di vật của Tuân Xuyên, cả người mệt mỏi vô cùng, cô lái xe tại đợi đèn xanh đèn đỏ, ánh mắt đang nhìn hướng quán cà phê ven đường, hơi dừng lại.
“Anh bình thường thích đọc sách, có lúc ở thư viện cả ngày luôn, bạn bè đều nói anh chán òm…”
Nghiêm Ngộ ngồi đối diện một thanh niên trẻ, thao thao bất tuyệt giới thiệu về bản thân mình, cà phê trên bàn vẫn bốc hơi nóng, trong bình cắm hoa tươi còn mang theo hơi sương. Nghiêm Ngộ nho nhỏ ngáp một cái, đang muốn nói gì đó, đỉnh đầu bỗng nhiên đổ xuống một cái bóng.
Giương mắt nhìn, ra là Đường dĩnh.
Nghiêm Ngộ cũng không nghĩ hôm qua cô ta tát mình một cái, hỏi thăm một chút: “Thật là đúng lúc, đi đâu đó?”
Đường Dĩnh cười lạnh: “Mới từ nhà tang lễ về, sao, có muốn đi vòng vòng một chút không.”
Nghiêm Ngộ nhíu mày, không nói.
Đường Dĩnh liếc nhìn thanh niên trẻ tuổi kia: “Bạn hả?”
Nghiêm Ngộ nói: “Vừa quen thôi, không nhìn ra được sao.”
Nếu không để tâm tới tình hình, Đường Dĩnh sẽ tát gã thêm một cái, cô nghiến răng nghe kẽo kẹt, nghiêm mặt hỏi Nghiêm Ngộ: “Tuân Xuyên mới chết không bao lâu, mày không đợi nổi à?”
Nghiêm Ngộ nghĩ thầm tôi có thể đợi, thế nhưng tiền thuê nhà không thể đợi đâu cô.
Thấy hắn mang bộ dạng lưu manh, Đường Dĩnh bỗng nhiên hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt: “Gặp mày đúng lúc, Tuân Xuyên có đồ để lại cho mày, muốn thì tới gặp tao để lấy, có muốn lấy hay không.”
Nói xong, dường như cũng không muốn tiếp tục nhìn hai con chó này bèn liếc mắt một cái, mang giày cao gót đi như cơn gió.
Nghiêm Ngộ tựa hồ đang sửng sờ, cậu thanh niên đối diện dùng sức ho khan vài tiếng, rốt cục cũng kéo được chú ý của hắn về.
Nghiêm Ngộ lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”
Thanh niên khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi bị cảm thôi.”
Nghiêm Ngộ: “Muốn anh giúp em liên hệ nhà tang lễ không?”
Thanh niên kia sửng sốt: “…?!!”
Nghiêm Ngộ phản ứng lại lập tức lấy tay quạt trước miệng mình, sửa lời nói: “A không phải, ý anh là nói, có cần đi gặp bác sĩ không.”
Thanh niên nghe vậy sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, hai người hàn huyên vài câu, cậu ta từ trong túi tiền lấy một trăm đồng đưa cho Nghiêm Ngộ: “Ngại quá, gần nhất kinh tế tôi cũng hơi căng, số tiền này cũng không mua được gì nhiều, nhưng là coi như một phần tâm ý của tôi.”
Nghiêm Ngộ cười cười: “Anh hiểu, tháng trước em mới du lịch nước ngoài, tiền chắc cũng tiêu nhiều lắm rồi, hiểu mà.”
Thanh niên cứng đờ.
Nghiêm Ngộ không ghét bỏ, chân con muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, ngay tại tay hắn vươn ra cầm tờ tiền, một dòng điện truyền tới, cảm giác đau tê bỗng nhiên truyền khắp toàn thân, sau đó trong đầu vang lên tiếng của máy móc.
【 Keng! 】
【 Chào kí chủ, hành vi này vi phạm quy tắc của hệ thống, lần thứ nhất nhắc nhở, lần thứ hai nhắc nhở nghiêm khắc, lần thứ ba khấu trừ HP, sinh mệnh không dễ có được, làm ơn phải quý trọng nó chút đi. 】
【 hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng đã khởi động, tôn chỉ của chúng ta là tự lập, tự mình cố gắng, từ chối ăn cơm mềm. Hôn bạn, hãy dùng sức lao động của chính mình và hai tay đổi lấy thành quả mới là hạnh phúc nhất, hãy ăn cơm cứng nào!!! 】
Nghiêm Ngộ: …
Phía sau có tiếng gót giày gấp gáp vang lên, cũng từ từ áp sát, đầu ngón tay Nghiêm Ngộ kẹp điếu thuốc còn chưa kịp hút, liền bị người ta đánh cho rơi xuống, ngay sau đó trên mặt ăn thêm một cái bạt tai vang dội.
“Bộp” vang giòn, lực đạo lớn đến mức mặt Nghiêm Ngộ trực tiếp nghiêng qua một bên, người đi đường đi ngang cũng phải nhìn qua, kẻ đánh người chính là một cô gái tóc dài, còn tưởng rằng là tình nhân giận dỗi.
“Nghiêm Ngộ! Súc sinh! Mày có còn là người không!”
Đường Dĩnh khóc tới thái dương nổi gân xanh, hai mắt đỏ au, gắt gao tóm chặt cổ áo của Nghiêm Ngộ, khàn giọng chất vấn: “Mày từ đầu tới cuối đều xem Tuân Xuyên thằng ngốc mà đùa giỡn, lừa tiền lừa tình, thấy anh ấy vô dụng thì đá qua một bên, lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao? Không thích anh ấy vẫn đùa giỡn với anh ấy, trời lạnh như thế, lừa anh ấy ở trong tuyết đợi mày một đêm, nếu không phải tại mày… Nếu không phải mày…”
Đường Dĩnh nói một nửa lại nói không được nữa, khom người một chút chút trượt xuống, tay tóm chặt Nghiêm Ngộ cũng phải chậm rãi buông ra, ngồi chồm hỗm trên đất khóc không thể kiềm nén.
Năm ngày trước, lực lượng cảnh sát thành phố X ở đầu hẻm phát hiện thi thể của một nam thanh niên vô danh, bước đầu phỏng chừng tử vong hơn ba ngày, trên người cắm con dao, yết hầu bị cắt. Trời lạnh và vị trí hẻo lánh, mấy ngày sau mới bị phát hiện, hung thủ hiện đã bị tróc nã quy án, ban đầu suy đoán kẻ này có rối loạn tinh thần nhẹ, động cơ gây án: vì tiền.
Nghiêm Ngộ giẫm tắt điếu thuốc rơi xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đường Dĩnh: “Tôi nói tôi không đi, mà cậu ta nhất định muốn đi.”
Đường dĩnh nghe vậy liền đứng lên, giận đến cả người phát run chửi ầm lên: “Mày không đi tại sao lại nhắn tin để anh ấy chờ mày chứ?! Nghiêm Ngộ mày là tên xấu xa! Đmm!”
Nghiêm Ngộ nghe đến nửa câu đầu hơi nhíu mày, lập tức cười mở: “Đ* mẹ tôi? Cứ làm đi.”
Xe bus vừa đến, Đường Dĩnh nghe vậy còn chưa phản ứng lại, Nghiêm Ngộ trực tiếp lên xe, hắn kiếm chỗ ngồi ở cửa sổ, khí trời lạnh giá, trên kính phủ một lớp sương mù mong manh, đầu ngón tay Nghiêm Ngộ vẽ một đường, mắt nhìn cục cảnh sát trong tầm mắt nhanh chóng biến mất.
Nghiêm Ngộ nổi tiếng tra nam, làm việc thì không đàng hoàng, du thủ du thực, khi còn bé cha mất sớm, mẹ thì ném hắn đi lấy người mới, mười hai tuổi sống với ông ngoại làm thần côn ở vùng quê, học cũng không cao.
Có một năm, người đàn bà kia về.
Bà Nghiêm: A Ngộ à, con biết chữ sao?
Nghiêm Ngộ: Tôi biết vẽ bùa.
Bà Nghiêm: Con biết ngâm thơ sao?
Nghiêm Ngộ: Coi số mạng, bà có tính không, năm đồng một quẻ, coi không trúng không lấy tiền.
Sau đó người đàn bà kia bỏ đi, rốt cuộc không xuất hiện nữa.
Lương tâm ông ngoại trỗi dậy, không để Nghiêm Ngộ học những bản lĩnh thần côn kia nữa, lấy tiền dùng để đóng quan tài để cho cháu đi đọc sách, nhưng đáng tiếc người đã đi sai đường, kéo cũng kéo không nổi nữa, không chỉ dính một đống tật xấu, lại còn là đồng tính luyến ái.
Ở những mặt khác Nghiêm Ngộ không ra sao, đào hoa lại rất giỏi, Tuân Xuyên là một thiếu gia nhà giàu cũng nằm trong số đó, cậu ta rõ ràng là mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo lạnh lùng, lại ở trước mặt Nghiêm Ngộ đồng ý hạ thấp thân phận làm bé, muốn tiền thì cho tiền, muốn cái gì cho cái đó, như Đường Dĩnh từng nói, như cái kẻ ngốc bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng.
Người khác ước ao tới đỏ mắt, tuy rằng tính cách Tuân Xuyên hư hỏng, nhưng mặt cùng vóc người đều là thuộc dạng cao cấp nhất, lại còn có tiền, Nghiêm Ngộ không thiệt thòi chút nào.
Xe bus lảo đảo, một đám người lên, một đám người xuống, cửa xe lúc khép mở mang theo gió lạnh ùa vào, làm người tê cả da đầu, Nghiêm Ngộ lại không có cảm giác gì, nhắm mắt dưỡng thần, như là đang ngủ, thiếu nữ ngồi đối diện bạo dạn liếc mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ bừng.
Nghiêm Ngộ một lần cuối cùng nhìn thấy Tuân Xuyên, hai người đang muốn chia tay…
Hắn ta không chủ động tìm Tuân Xuyên, mà tìm, nhất định là không còn tiền xài, cũng chẳng nhớ lần thứ mấy hẹn ở khách sạn, quần áo tán loạn rơi xuống cùng một chỗ, sắc mặt Tuân Xuyên trắng bệch, loạng choạng từ trên giường bước xuống, khoác quần áo chuẩn bị tới nhà tắm cọ rửa.
Nghiêm Ngộ ở trên giường, hút điếu thuốc, lẳng lặng nhìn bóng lưng gầy, sau đó phả khói ra: “Anh không có tiền, mượn 20 ngàn.”
Tuân Xuyên nghe vậy, bước chân dừng lại, quay đầu, mặt vô cảm nhìn hắn, dưới ánh đèn ngũ quan rõ ràng, sắc bén đẹp đẽ, như châm biếm nói: “Ô, tôi nên đoán được từ sớm, anh không có chuyện sẽ tới tìm tôi sao.”
Nghiêm Ngộ không để tâm: “Có cho mượn hay không, không cho thì chia tay, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Tuân Xuyên nghe vậy không hé răng, cầm quần áo đi vào nhà tắm, một lát sau tiến của mở nghe răng rắc, bỗng nhiên nhào tới chỗ Nghiêm Ngộ, dùng gối kẹp người của hắn: “Con mẹ nó, thằng khốn nạn!”
Nghiêm Ngộ không ra tay, mặc cậu đánh, Tuân Xuyên đánh hai lần, thì bất động, lồng ngực phập phồng, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn hắn chằm chằm.
Nghiêm Ngộ thấy cậu không nói lời nào, đứng dậy mặc quần áo, buông một câu: “Giả bộ mệt rồi, không có tiền thì chia tay đi.”
Hắn đi ra tới cửa phòng, nghe thấy phía sau có tiếng ném đồ, trong lòng chẳng hề kinh ngạc, Tuân Xuyên ở trước mặt hắn tuy cúi người, mà bản chất vẫn là thiếu gia nhà giàu, tính tình nóng nảy.
Hai người cãi nhau, mấy ngày cũng không liên hệ, chia chia hợp hợp đã là chuyện bình thường, lúc nào cũng là Tuân Xuyên cúi đầu giảng hòa trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ, mà Nghiêm Ngộ dường như không còn nhẫn nại, nói dối mình về quê.
Kinh tế thành phố X không phát triển, thâm sơn cùng cốc, chẳng ai tin lời hắn, cậu ấy thật sự đi tìm Nghiêm Ngộ.
Buổi tối ngày hôm ấy, Tuân Xuyên gọi nhiều cuộc điện thoại cho Nghiêm Ngộ, cậu cố chấp lại hoảng loạn, tựa hồ tránh né thứ gì đáng sợ, lại như người chìm xuống nước, gắt gao nắm lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng: “Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ, anh đi ra, gặp em, em giận anh chia tay là đúng rồi, em ở trạm xe chờ anh, em chờ anh, anh có tới được hay không?”
Buổi tối hôm ấy trời đổ tuyết lớn, mọi người ở nhà ăn Tết đoàn tụ, Tuân Xuyên không biết vì sao lại trốn nhà, mang theo hành lý ngàn dặm xa xôi tới thành phố X, Nghiêm Ngộ ở quán bar cùng hồ bằng cẩu hữu sống mơ mơ màng màng, hắn bắt điện thoại, vẫn vô tâm vô phế: “Tôi không đi, cậu về nhà đi.”
Giọng Tuân Xuyên lạnh run: “Nghiêm Ngộ, em ở đây chờ anh, anh tới đi, em không muốn chia tay, em chờ anh, em chờ anh, em có chuyện rất quan trọng muốn nói…”
Lần đầu cậu ăn khép nép nói chuyện, Nghiêm Ngộ không khỏi sửng sốt chốc lát.
Bên cạnh có người mượn rượu làm càn, đụng phải Nghiêm Ngộ, tay hắn run một cái, điện thoại bị cúp. Hắn bị người ta giội rượu, gã đầu trọc cười vui vẻ nói: “Anh không phải thích tiền sao, chia tay cái gì, thằng đó ngốc, có lợi tội gì không câu con cá này.”
Nghiêm Ngộ nói: “Câu mẹ mày.”
Nói xong đứng dậy tới nhà vệ sinh, điện thoại lẳng lặng đặt lên bàn, vẫn sáng, không có tắt, điện thoại lại gọi tới, tiếng chuông vang lên, sau đó một bàn tay như con rắn, cầm điện thoại đi.
Vào ngày hôm đó, Tuân Xuyên chết, cậu ở trạm xe đợi Nghiêm Ngộ cả buổi tối, kết quả gặp phải cướp, thi thể bị hung thủ kéo tới đầu hẻm, nằm trên tuyết lạnh mấy ngày mới có người phát hiện.
Xe bus vang lên tiếng nhắc nhở, Nghiêm Ngộ mở hai mắt, hắn đứng dậy xuống xe, góc áo mang theo một cơn gió lạnh.
Dưới ánh đèn của hộp đêm, có một đám thân thể nam nam nữ nữ trên sàn nhảy tùy ý xoay tới xoay lui, kèm theo tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, các cô nhảy càng thêm điên cuồng, phát tiết bất mãn cùng ngột ngạt của ban ngày.
Nghiêm Ngộ như ngựa chạy đường cũ, tiêu sái vào phòng riêng, mới vừa mở cửa ra, có người nhìn thấy hắn liền đứng dậy chào hỏi: “Ai ui, mày có phải thật sự là thần cơ diệu toán không, biết hôm nay tụi tao có tiệc rượu nên cố ý chạy tới.”
Ánh mặt Nghiêm Ngộ hơi đảo qua mọi người một chút, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, hời hợt nói: “Há, tao vừa rời cục cảnh sát.”
Hắn lời vừa nói, bốn phía chốc lát yên tĩnh, cả nửa ngày, có người nghi hoặc lên tiếng hỏi: “… Mày phạm tội gì?”
Nghiêm Ngộ vỗ túi quần của mình: “Di động với tiền của tao không còn, thằng ác ôn nào trong số tụi mày đụng vào di động của tao?”
Mọi người vui cười: “Đụng vào điện thoại của mày cũng không biết mật mã, nhất định là thằng Đông Tử, lần trước nó thừa dịp mày vào nhà xí trộm điện thoại mày.”
Bọn họ nói, đẩy một tên đầu trọc xăm lên hoa lên tay ra: “Mau mau, nói đi, mày có đụng vào tiền của Nghiêm Ngộ không, gặp mặt nói rõ ràng.”
Nghiêm Ngộ cười, không nói lời nào.
Tên đầu trọc tên Đông Tử nghe vậy cười vui vẻ: “Này, ai đụng tới tiền của anh, di động của anh cũng có tiền đâu, thằng ngu đó vẫn luôn gọi điện nói chờ anh, em chọc nó một chút, nhắn cái tin bảo nó chờ, á ha ha ha ha nó sẽ không đứng trong tuyết chờ anh đó chứ —— “
Lời còn chưa dứt, trên đầu nghe một tiếng vang trầm, sau đó có thứ ấm áp tí tách chảy xuống, tiếng cười không khỏi im bặt đi, Đông Tử sững sờ lấy tay lau một cái, đập vào mắt là một mày đỏ tươi.
Nghiêm Ngộ ném chai rượu nát xuống, cầm một cái chai khác trên bàn, thần sắc bình tĩnh nhìn gã: “Ai cho mày đụng vào di động của tao.”
Hành động của hắn làm mọi người ngừng tay, ánh mắt kinh ngạc, lại không một ai tiến lên khuyên bảo, đứng hóng trò vui.
Nghiêm Ngộ rõ ràng đang cười, Đông Tử kinh hồn bạt vía: “Sao sao sao… Làm sao vậy, mấy người không phải chia tay rồi sao, giỡn chút thôi, chính là chỉ đùa một chút… Chỉ đùa một chút…”
Nghiêm Ngộ đập chai rượu xuống.
“Đang chia tay, chứ không phải chia tay, “
Mảnh vụn thủy tinh lẫn vào rượu tung toé dưới chân.
“Một ngày còn chưa chính thức chia tay em ấy vẫn là người của tao, chỉ có tao được đùa giỡn, mày không được, mẹ mày, mày dám đùa giỡn với người của ông, không muốn sống hả?!”
Nghiêm Ngộ như chó điên, Đông Tử cắn răng xông tới muốn đánh trả, Nghiêm Ngộ trực tiếp đạp gã một cước, người khác sợ chết người, lúc này mới ba chân bốn cẳng kéo hắn ra, Đông Tử thấy tình thế không xong, nhanh chóng nhân cơ hội chuồn.
Trong đó có người mở miệng khuyên nhủ: “Ai nha, nó chỉ là tiện tay, quên đi quên đi, đừng nóng.”
Nghiêm Ngộ vùng khỏi sự lôi kéo của họ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tao giận cái gì.”
Lại nói: “Muốn giỡn với thằng quỷ đó thôi.”
Hắn nói xong rút ra hai miếng khăn giấy, xoa xoa máu dính trên tay, trực tiếp rời khỏi, mọi người lường trước Đông Tử đã chạy xa, cũng không cản.
Mùa đông còn chưa qua, người đi đường vẫn mặc y phục dầy, Nghiêm Ngộ thuận đường, giống như về nhà, nhưng mà mới vừa tới chỗ rẽ trên lầu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của bác gái chủ nhà trọ.
Nghiêm Ngộ thuận theo khe hở lan can liếc mắt nhìn, phát hiện gõ cửa phòng mình, trực tiếp quay đầu rời đi, hắn mỗi ngày đều sống mơ mơ hồ hồ như thế, thiếu chút nữa quên hôm nay là cuối tháng, phải đóng tiền nhà.
Nghiêm Ngộ học hành không xong, thành tích thì thấp tè, cái gì cũng không làm ra hồn, thứ duy nhất am hiểu là giả làm thần côn đoán mệnh, nhưng làm nghề này xem ra chỉ có về nông thôn mới có tiền.
Trước đây hắn nhờ Tuân Xuyên nuôi, giờ Tuân Xuyên chết rồi, không ai nuôi hắn.
Ngày mai phải tìm phiếu cơm mới thôi.
Nghiêm Ngộ ở bên ngoài đến hừng đông mới về, hắn đơn giản vọt vào tắm, nằm ở trên giường lại không buồn ngủ, lòng cũng không biết lo điều gì, suy nghĩ hồi lâu, có thể là bởi vì nghèo rồi.
Khu chung cư rất cũ nát, tiền thuê nhà thấp, khuyết điểm duy nhất chính là cách âm quá kém, mỗi lần có người lên lầu, tiếng bước chân đều nghe thấy rõ ràng, bất quá bình thường hừng đông lại rất yên tĩnh. Nghiêm Ngộ tắt đèn, trong phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ có mành cửa sổ xa xôi lay động.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Khi cư dân của tòa lầu đều bước vào mộng, hành lang bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, như là người bệnh giai đoạn cuối, trầm trọng kéo dài, cách một cánh cửa, có thể nghe đến thanh âm kia càng ngày càng gần.
Nghiêm Ngộ ngủ nông, nhanh chóng tỉnh lại, hắn nhắm hai mắt, giống như ngày thường lẳng lặng đợi đối phương yên tĩnh.
“Ưm… ư… ư…”
Lẳng lặng nghe trong chốc lát, Nghiêm Ngộ mới phát hiện tiếng bước chân này kèm theo tiếng vải vóc ma sát trên mặt đất, âm thanh rất có quy luật, vang hai lần, sau đó là âm thanh của vật nặng bị kéo lê, phảng phất cái người kia cũng không phải đi tới, mà là…
Bò từng chút một.
“Ư…”
Tiếng vải vóc ma sát âm nhẹ nhàng vang lên, lần này nghe rõ ràng mười phân, Nghiêm Ngộ có thể cảm giác được người này đang ở ngoài cửa nhà mình, hắn lẳng lặng đợi đối phương lên lầu, cảm thấy mình nên ngủ tiếp, nhưng mà đợi đã lâu, không có nửa điểm động tĩnh.
Cái người kia tựa hồ dừng lại ngoài cửa.
Bỗng nhiên gió đêm nổi lên, cửa sổ phát ra tiếng ù ù, như có người đang thấp giọng gào khóc, móc áo có treo một bộ quần áo, bởi vì gió to mà đung đưa, mắc áo vẫn luôn liều mạng va vào cửa kính, âm thanh gấp gáp, dường như thề phải làm vỡ cửa kính mới cam tâm.
Cũng không vỡ nổi, vỡ thì không có tiền thường đâu.
Nghiêm Ngộ thấp giọng mắng một câu thô tục, đành phải đứng dậy bật đèn, ra ngoài lấy quần áo bên cửa, mà kỳ quái, hắn vừa mở cửa sổ, gió bỗng nhiên ngừng lại một cách quỷ dị, bên ngoài yên tĩnh, không còn tiếng động cuồng loạn nôn nóng như ban nãy.
Bầu trời đêm đen kịt, một vì sao cũng không có, Nghiêm Ngộ giương mắt, trong lúc vô tình phát hiện đối diện tòa lâu kia có một tầng đèn vẫn sáng, dường như là trong hành lang, hắn đang muốn thu ánh mắt lại, đã thấy bên cửa sổ có người đang đứng.
Cách rất xa, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ.
Cái bóng đen kia tựa hồ phát hiện ánh mắt Nghiêm Ngộ, từ xa mà kéo lấy tay hắn.
Là kéo tay, không phải phất tay, người kia kéo hắn một cái.
Nghiêm Ngộ không phản ứng, đang chuẩn bị kéo cửa sổ, nào ngờ vào lúc này, thắt lưng hắn bỗng nhiên bỗng nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, như là bị người ta tàn nhẫn đẩy một cái, nửa người lọt ra ngoài cửa sổ.
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó ——!”
Mẹ, lầu bảy đó, Nghiêm Ngộ bị doạ tới chảy mồ hôi ướt sũng cả người, vì quán tính mà nghiêng về phía trước không đứng dậy nổi, hai tay vung loạn trong không gian. Trong cõi u minh dường như có một nguồn sức mạnh đặt ở sau lưng hắn, mà không biết tại sao hắn không ngã xuống, chỉ có thể luống cuống ở giữa không trung duy trì cái tư thế kia.
Lúc này, cái bóng đen đối diện lại tiếp tục kéo, dường như vô cùng bức thiết muốn kéo Nghiêm Ngộ qua.
Nghiêm Ngộ sợ như chó: ” Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, tao sợ độ cao a a!”
Hai tay hắn lại quạt càng mạnh, mơ mơ hồ hồ bắt được khung cửa sổ, phản ứng lại lập tức mượn lực kéo mình về, sau đó ầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Nghiêm Ngộ sợ hãi không thôi, kiên cường chống đỡ người, hai bước rời khỏi cửa sổ, cuối cùng rốt cục không chống đỡ nổi, chân mềm nhũn, cả người co quắp ngã xuống đất.
Hắn vô lực nằm trên mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng, cẳng chân bởi vì gấp gáp quá độ mà bắt đầu co giật, Nghiêm Ngộ ôm chân, nghiêng người co lại thành một đống, mắt thoáng nhìn, vừa vặn nhìn vào khe cửa ——
Nơi đó chẳng biết lúc nào có một vũng máu, đỏ tươi chói mắt, lại dường như từ từ tràn ra về phía hắn, trong lúc đó, bên ngoài còn kèm theo một trận tiếng hít thở khó khăn, giọng khàn vụn vỡ, như là bị người ta bóp nghẹn yết hầu,
“Em…”
“Chờ anh…”
“… Em... chờ…”
“Chờ… anh…”
Kèm theo là tiếng nói vụn vỡ, tới tới lui lui chính cũng là ba chữ này, một lần lại một lần.
Mắt Nghiêm Ngộ thấy máu tươi chảy tới bên tay mình, nhưng là không thể động đậy, tiếng thét chói tai đã dồn đến cuống họng, mà không hét lên được, hắn chỉ có thể trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn máu tươi từng chút bao từ đầu ngón tay bao vây lấy mình.
“A a a a!!!!”
Nghiêm Ngộ ngã từ trên giường xuống, mở mắt lại bị ánh dương chói lọi ngoài cửa sổ đâm đến đau mắt, hắn sững sờ chốc lát, sau đó sờ sờ thân thể của mình, vừa nhìn về phía cửa sổ, đã thấy quần áo phơi bên ngoài vẫn yên lành là một bộ quần áo, ánh mặt trời chiếu xuống làm nó trắng tới trong xuống.
Ra là nằm mơ…
Nghiêm Ngộ ôm ngực thở hổn hển, hắn bát tự yếu, sinh ra thì thể trạng yếu, dễ dàng chiêu quỷ, tối hôm qua có thể là ngày âm, nên gặp ác mộng.
Vụ án Tuân Xuyên đã phá, hậu sự đều là do em họ Đường Dĩnh một tay xử lý, người mang tiếng là cha mẹ chỉ lộ mặt một chút ở đồn cảnh sát để chứng minh, sau đó cũng không xuất hiện.
Mấy ngày nay đều âm u, mây đen dày đặc, lòng người cũng hoảng loạn, Đường Dĩnh tới cục cảnh sát lĩnh di vật của Tuân Xuyên, cả người mệt mỏi vô cùng, cô lái xe tại đợi đèn xanh đèn đỏ, ánh mắt đang nhìn hướng quán cà phê ven đường, hơi dừng lại.
“Anh bình thường thích đọc sách, có lúc ở thư viện cả ngày luôn, bạn bè đều nói anh chán òm…”
Nghiêm Ngộ ngồi đối diện một thanh niên trẻ, thao thao bất tuyệt giới thiệu về bản thân mình, cà phê trên bàn vẫn bốc hơi nóng, trong bình cắm hoa tươi còn mang theo hơi sương. Nghiêm Ngộ nho nhỏ ngáp một cái, đang muốn nói gì đó, đỉnh đầu bỗng nhiên đổ xuống một cái bóng.
Giương mắt nhìn, ra là Đường dĩnh.
Nghiêm Ngộ cũng không nghĩ hôm qua cô ta tát mình một cái, hỏi thăm một chút: “Thật là đúng lúc, đi đâu đó?”
Đường Dĩnh cười lạnh: “Mới từ nhà tang lễ về, sao, có muốn đi vòng vòng một chút không.”
Nghiêm Ngộ nhíu mày, không nói.
Đường Dĩnh liếc nhìn thanh niên trẻ tuổi kia: “Bạn hả?”
Nghiêm Ngộ nói: “Vừa quen thôi, không nhìn ra được sao.”
Nếu không để tâm tới tình hình, Đường Dĩnh sẽ tát gã thêm một cái, cô nghiến răng nghe kẽo kẹt, nghiêm mặt hỏi Nghiêm Ngộ: “Tuân Xuyên mới chết không bao lâu, mày không đợi nổi à?”
Nghiêm Ngộ nghĩ thầm tôi có thể đợi, thế nhưng tiền thuê nhà không thể đợi đâu cô.
Thấy hắn mang bộ dạng lưu manh, Đường Dĩnh bỗng nhiên hít sâu một hơi, kìm lại nước mắt: “Gặp mày đúng lúc, Tuân Xuyên có đồ để lại cho mày, muốn thì tới gặp tao để lấy, có muốn lấy hay không.”
Nói xong, dường như cũng không muốn tiếp tục nhìn hai con chó này bèn liếc mắt một cái, mang giày cao gót đi như cơn gió.
Nghiêm Ngộ tựa hồ đang sửng sờ, cậu thanh niên đối diện dùng sức ho khan vài tiếng, rốt cục cũng kéo được chú ý của hắn về.
Nghiêm Ngộ lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”
Thanh niên khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi bị cảm thôi.”
Nghiêm Ngộ: “Muốn anh giúp em liên hệ nhà tang lễ không?”
Thanh niên kia sửng sốt: “…?!!”
Nghiêm Ngộ phản ứng lại lập tức lấy tay quạt trước miệng mình, sửa lời nói: “A không phải, ý anh là nói, có cần đi gặp bác sĩ không.”
Thanh niên nghe vậy sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, hai người hàn huyên vài câu, cậu ta từ trong túi tiền lấy một trăm đồng đưa cho Nghiêm Ngộ: “Ngại quá, gần nhất kinh tế tôi cũng hơi căng, số tiền này cũng không mua được gì nhiều, nhưng là coi như một phần tâm ý của tôi.”
Nghiêm Ngộ cười cười: “Anh hiểu, tháng trước em mới du lịch nước ngoài, tiền chắc cũng tiêu nhiều lắm rồi, hiểu mà.”
Thanh niên cứng đờ.
Nghiêm Ngộ không ghét bỏ, chân con muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, ngay tại tay hắn vươn ra cầm tờ tiền, một dòng điện truyền tới, cảm giác đau tê bỗng nhiên truyền khắp toàn thân, sau đó trong đầu vang lên tiếng của máy móc.
【 Keng! 】
【 Chào kí chủ, hành vi này vi phạm quy tắc của hệ thống, lần thứ nhất nhắc nhở, lần thứ hai nhắc nhở nghiêm khắc, lần thứ ba khấu trừ HP, sinh mệnh không dễ có được, làm ơn phải quý trọng nó chút đi. 】
【 hệ thống chăm chỉ tự mình cố gắng đã khởi động, tôn chỉ của chúng ta là tự lập, tự mình cố gắng, từ chối ăn cơm mềm. Hôn bạn, hãy dùng sức lao động của chính mình và hai tay đổi lấy thành quả mới là hạnh phúc nhất, hãy ăn cơm cứng nào!!! 】
Nghiêm Ngộ: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất