Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 1: Xuyên không, tôi trốn nợ thành công

Sau
Căn phòng trống rỗng với hình ảnh thiếu niên ngồi thừ người trên sàn nhà lạnh lẽo, bộ đồng phục của trường hòa cùng với ánh nắng bên ngoài cửa sổ làm gương mặt thiếu niên trắng phát sáng, mái tóc đen tuyền đem đến cảm giác mềm mượt có độ xoăn nhẹ.

Ngày hôm qua cậu còn có gia đình, một ngôi nhà đúng nghĩa che nắng che mưa, tuy chưa đến mức hạnh phúc viên mãn có điều tạm chấp nhận được. Thế mà giờ đây chẳng còn gì nữa, ba mẹ chạy trốn để lại khoản nợ khổng lồ, những con số kéo dài đến hoa mắt, sợ rằng một đời người không thể trả hết.

Một đứa trẻ còn chưa qua tuổi trưởng thành phải xoay sở thế nào đây?

Đồ vật trong ngôi nhà đều bị người khác đến đem đi, cái vỏ rỗng này sớm muộn gì cũng bị người ta rao bán.

Cậu phải đi về đâu?

Bọn họ thật nhẫn tâm, ngay cả số tiền để duy trì tiếp cũng không cho cậu.

“Thằng này là con của bọn họ à? Một thằng nhóc làm sao trả nổi số tiền đó?”

“Đại ca, hay là chúng ta… Lấy nội tạng của nó.”

“Cái gương mặt của nó được như vậy, trước khi chết phải để bọn đàn ông chơi qua vài lần, phải tận dụng tối đa.”

Đám người kệch cỡm vô tư nói chuyện trước mặt cậu, những lời lẽ đó không giống với nói đùa.

Trong đôi mắt của chàng thiếu niên từ lâu đã mất đi tiêu cự, cậu đứng bật dậy thoát thân bằng cửa sổ, dựa vào độ linh hoạt của cơ thể mà luồn lách qua những con đường, trốn chạy sự truy đuổi của bọn giang hồ.

Vào xế chiều tia nắng lọt qua những tầng mây soi rọi nơi thành phố náo nhiệt, dòng người thả bước chân trên con đường, chẳng ai để ý một kẻ đang dốc hết sức mình để chạy.



Khi những tia nắng tắt lịm thay vào đó là ngọn đèn đủ loại màu sắc, chàng thiếu niên đã đứng trên sân thượng của bệnh viện.

Vốn dĩ đã ngắt đuôi đám côn đồ rồi nhưng cậu cứ phân vân mãi, câu hỏi liên tục nảy ra nếu như bị bắt lại thì phải làm sao? Phải hầu hạ những người đàn ông khác, dâng hiến nội tạng trong cơ thể hay tiếp tục cuộc sống trốn chạy như thế mãi.

Ngày hôm nay cứ như một giấc mộng, không suy nghĩ nữa, cậu mệt rồi.

Cậu xoay người dang đôi tay ra đón nhận luồng gió, cơ thể rơi tự do, ít ra xác của cậu vẫn có nơi lưu giữ lại.

“Cậu còn không dậy tôi bỏ về trước đấy.”

“Lưu Hiên, con mẹ cậu Lưu Hiên, tôi sẽ nhổ hết lông trên người cậu.”

“Ăn trúng bả chó hay sao mà ngủ nhiều vậy?”

Giọng nói lí nhí cứ quẩn quanh bên tai khiến cậu thật sự phiền muốn chết, nhưng có gì đó không đúng rồi.

Cậu dụi mắt để lấy tầm nhìn rõ hơn, hơi thở, nhịp tim, cơ thể thoải mái hoàn toàn không có dấu hiệu của vết thương, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Ngón tay cứ dí vào đầu đẩy đẩy vài cái làm cậu phát ngốc, nhìn kỹ thì mới biết, bản thân không quen người này.

Đầu cậu lập tức đau như búa bổ, cơn đau kỳ quặc khó tả nên lời, những mảnh ký ức cứ tuôn trào như con thác. Cậu nghiến răng cố nhịn xuống cơn đau, hai tay nhịn không được phải ôm lấy hai bên thái dương.

Người bên cạnh lại tiếp tục lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có cần đến bệnh viện không, cậu đừng dọa tôi.”

Năm phút trôi qua dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi cậu, nhỏ tí tách xuống cái áo sơ mi trắng.



Người bên cạnh hồn phi phách tán, vô vọng nói: “Lần này chết chắc rồi.”

Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Cậu mắc bệnh nan y sao lại giấu tôi?”

Giờ đây cậu biết mình gặp tình huống gì rồi, toàn bộ quá khứ của cái người tên Lưu Hiên nằm gọn trong đầu cậu, mà giờ cậu chính là Lưu Hiên. Tình huống hiện tại cũng có thể giải thích, cậu cùng với người bạn thân đang đột nhập vào trường ăn cắp đề thi.

Trong lúc người bạn thân Trình Trục Tư hoạt động năng suất cậu lại trốn ở một gốc để ngủ. Nhưng tình huống vừa rồi thì không đúng với ngủ cho lắm, cậu cảm nhận được cái cổ đau rát của mình vẫn còn dư âm.

“Chúng ta.” Giọng nói cậu phát ra gần như không thể nghe thấy.

“Làm sao?” Trình Trục Tư vểnh tay lên hỏi “Tôi không nghe thấy, mặc dù phải điều chỉnh âm lượng nhưng cậu chỉ biểu thị bằng khẩu hình miệng làm sao tôi biết?”

Lưu Hiên thở ra một hơi kéo người rời khỏi văn phòng trường, cài ổ khóa lại như ban đầu.

“Cậu làm sao vậy?” Trình Trục Tư khó hiểu nói tiếp “Chúng ta không vượt qua kỳ thi này sẽ bị đuổi khỏi trường đó.”

Cậu rút định thoại từ trong túi quần ra, nhanh chóng nhập dòng chữ: “Yên tâm, tôi gánh cậu.”

Trình Trục Tư lấy tay đè chặt miệng, bật cười đến hai cái vai run run, bọn họ đội sổ là chuyện không ai là không biết, vang danh thiên hạ chiến tích ngời ngời. Nếu không phải hành động lén lút sợ rằng đã giọng cười đã tràn ngập khuôn viên trường.

“Nhà tôi giàu, không chết được.” Lưu Hiên tiếp tục đưa cái điện thoại đến trước mặt người bạn thân.

Người bên cạnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Người anh trai không cùng huyết thống có cứu cậu thật không vậy? Nếu có từ đầu chúng ta đã không có mặt ở đây rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau