Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 14: Dạ Vu Ngôn không phải học sinh ngoan

Trước Sau
Ánh mắt cậu ta luôn giữ ở phía trước, lãnh đạm nói: “Đừng trách tôi không cảnh báo trước.”

So với Lưu Hiên, Trình Trục Tư còn đáng sợ hơn, cậu ta đánh không nương tay, xem Dạ Vu Ngôn là bao cát mà dồn hết sức lực, đem hết mọi muộn phiền trút giận vào người khác.

Mỗi lần như vậy Dạ Vu Ngôn đều cảm nhận được nội tạng bên trong đảo lộn, gương mặt vốn đẹp trai sáng láng trở nên bầm dập sau những trận đòn với lý do vô cùng nực cười, là do bản thân làm người khác ngứa mắt.

Cũng nhờ những trận đòn ấy làm Dạ Vu Ngôn tỉnh táo đôi chút, không còn mờ mịt vô định đi trong làn sương mù, càng làm hắn ta quyết tâm phải trả hết nợ để lấy lại cuộc sống của chính mình, thôi ý định tự sát trốn tránh mọi thứ.

Dạ Vu Ngôn yên tĩnh ngồi ở phía sau, bàn tay đan vào nhau trong lo lắng, hắn ta cũng biết sợ, sợ Trình Trục Tư đổi ý dừng xe đột ngột rồi dạy dỗ một trận. Sức lực cả hai chênh lệch quá lớn, một người được đào tạo có bài bản một người chỉ biết dùng lực để quơ tay múa chân.

Thông qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, Dạ Vu Ngôn cả kinh nói: “Đường này, không phải.”

Trình Trục Tư thích thú cười như được mùa: “Cậu nghĩ tôi tốt bụng như thế hả?”

Nói xong cậu ta cố ý tăng tốc, triệt để cắt đứt suy nghĩ mở cửa nhảy xuống khi xe còn đang chạy.

Dạ Vu Ngôn chết lặng, tay đều lạnh toát.

Đích đến của bọn họ là ngoại ô thành phố, lượn lờ đến lúc trời sập tối, chiếc xe lăn bánh trên con đường gồ ghề, chầm chậm rồi dừng hẳn, thiếu niên khoác trên người bộ đồng phục không chỉnh tề bước xuống mở cửa sau.

Trình Trực Tư khiêu khích hỏi: “Khung cảnh thế nào?”

Nơi hoang vu với đám sậy mọc cao hơn đầu người, dọc đường đi hoàn toàn không có nhà chứ đừng nói là người.



Dạ Vu Ngôn nhìn xung quanh trong hoảng loạn, gọi xe từ nơi này phải mất kha khá tiền.

Trình Trục Tư đi ra phía sau mở cốp xe lấy ra một lốc bia cùng với đồ ăn vặt, cậu ta nhìn thấy Lưu Hiên những ngày gần đây chăm chỉ như vậy không dám gọi người ta đi uống, Dạ Vu Ngôn vô tình trở thành kẻ thay thế.

Ghế và bàn đều được lôi ta từ trong cốp xe như được chuẩn bị từ trước, Dạ Vu Ngôn bàng hoàng không ít, luống cuống hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Bị đuôi hay sao mà hỏi, không biết đến phụ một tay?” Trình Trục Tư cáu kỉnh đáp trả, giọng điệu vô cùng gợi đòn.

Dạ Vu Ngôn xếp bàn ghế ra chỗ trống bằng phẳng, ánh sáng đến từ hai cái điện thoại, sau khi mọi thứ hoàn tất Trình Trục Tư ngồi xuống ghế thư thả khui lon bia.

Cậu ta nhìn Dạ Vu Ngôn với ánh mắt khó hiểu: “Ngồi xuống đi, có đến hai cái ghế mà.”

Trình Trục Tư tiếp tục nói: “Tôi đùa thôi, không khốn nạn đến mức để cậu ở đây rồi chạy về một mình đâu.”

Dạ Vu Ngôn vừa ngồi xuống lon bia cũng được đẩy sang, Trình Trục Tư khui sẵn chỉ việc uống.

Về phần cậu ta, vừa nhấp một ngụm bia đã thuần thục chăm một điếu thuốc, rít một hơi rồi thở ra làn khói trắng quẩn quanh.

“Tôi không uống.” Dạ Vu Ngôn khẽ từ chối.

Trình Trục Tư bình thản mở miệng: “Nếu không uống thì tôi thật sự sẽ bỏ cậu ở đây rồi chạy về một mình.”

“Uống rồi không thể đi làm thêm.”



“Nghỉ hai buổi rồi đúng không? Thêm một buổi nữa đi?” Trình Trục Tư trong quá trình ức hiếp người ta có tìm hiểu qua một chút, nếu như không có sự thay đổi nào thì đối phương vẫn còn buổi làm, từ một đến sáu giờ sáng.

Nhìn vào sắc mặt trắng bệnh của Dạ Vu Ngôn, Trình Trục Tư vô cùng thõa mãn.

Cậu ta đưa điếu thuốc lên miệng rồi đột nhiên hạ xuống: “Tôi sẽ trả tiền, là do tôi đã mượn cậu mà.”

Dạ Vu Ngôn cương quyết không uống, dù chỉ nhấp môi.

Trình Trục Tư im lặng nhìn hắn ta chầm chầm, trong đầu đang tìm cách để thuyết phục, đến lúc cậu ta định mở miệng đối phương đã chạm tay vào lon bia, yết hầu chuyển động lên xuống cùng với gương mặt nhăn nhó.

Trình Trục Tư cười đến vui vẻ hỏi: “Lần đầu tiên uống sao?”

“Không phải.” Dạ Vu Ngôn nhanh chóng đáp rồi dùng tay lau đi bọt mịn dính trên khóe môi.

Bọn họ vừa ngồi xuống chưa bao lâu, ánh trăng đã vắt vẻo trên cao, nơi đây tuy hoang vu nhưng được một cái thoáng thoảng. Mọi tạp âm đều đến từ công trùng, không có những ánh đèn lộng lẫy khoác lên mình dáng vẻ xa hoa.

Trình Trục Tư nhướng mày hỏi: “Vậy lần đầu là khi nào?”

“Vào lúc gia đình phá sản, tôi đã trốn ở một gốc uống đến khi đầu óc mụ mị.” Đến đây Dạ Vu Ngôn đột nhiên không nói nữa.

Khi đó hắn ta gom hết dũng khí, thả từng bước chân lên giữa dốc cầu, phía trước là ánh hoàng hôn hôn rực rỡ, in bóng lên mặt biển phản chiếu những thứ ánh sáng lấp lánh đến chói mắt. Phía sau dòng xe đang tấp nập qua lại, chẳng ai rảnh rỗi để ý đến một kẻ đi tìm chết.

Mặt nước phía dưới êm ả, chỉ cần hắn ta nhảy xuống mọi chuyện sẽ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau