Chương 2
Toàn bộ sân thể dục dường như đã được nhấn nút tạm dừng, ngay lập tức không còn tiếng động.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Nguyễn. Ai nấy đơ ra hết với nhau luôn rồi.
Cậu ta vừa nói gì? Chia tay?
Cậu ta muốn chia tay với Thẩm Hành Vân?
Sao lại thế được! Ở trường cấp ba Thế Gia ai chẳng biết rằng Tạ Nguyễn yêu Thẩm Hành Vân chết đi sống lại. Vì theo đuổi người ta mà có thể hạ mình làm mọi thứ. Khó khăn lắm mới thành công lại muốn chia tay?!
Vương Chiêu và Triệu Hoành Phú cũng không thể tin nổi.
"Đùa thôi phải không." Triệu Hoành Phú kéo Vương Chiêu, hỏi theo bản năng: "Hôm nay là ngày cá tháng tư à?"
"Ngày Cá tháng Tư cái đ**." Vương Chiêu mồm nói như vậy nhưng tay vẫn móc điện thoại ra nhìn lại, chắc chắn không sai sót ở đâu mới nói, "Bây giờ mới là tháng Mười."
Triệu Hoành Phú không hiểu ra sao: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Vương Chiêu mờ mịt lắc đầu: "Không biết."
Thẩm Hành Vân cũng đơ ra một chút, sau khi đầu óc tỉnh táo lại hắn đen mặt quăng đồng phục học sinh xuống đất: "Tạ Nguyễn, ý của cậu là?"
"Chia tay." Tạ Nguyễn một tay đút túi đứng trước mặt Thẩm Hành Vân, nói nhỏ "Tôi muốn chia tay với cậu."
Mặc dù trước khi thức tỉnh việc cậu theo đuổi Thẩm Hành Vân đều do tác giả sắp đặt, không phải xuất phát từ mong muốn của cậu. Nhưng cậu cũng đã nỗ lực và đánh đổi rất nhiều nên sau khi có nhận thức của chính mình, càng không thể chấp nhận được thái độ của Thẩm Hành Vân đối với cậu.
Đây mà là yêu đương gì, đây là trò đùa ác ý!
Hơn nữa, Tạ Nguyễn rất coi trọng mạng sống của mình và cũng không muốn dính líu đến những rắc rối của hai nhân vật chính. Không cách xa một chút, nhỡ hào quang của cốt truyện quá mạnh làm cậu rơi vào kết cục giống như trong tiểu thuyết thì làm sao bây giờ.
Thẩm nhị thiếu sinh ra đã ở vạch đích, từ nhỏ đến lớn số người dám chống lại hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Giờ phút này bị Tạ Nguyễn làm mất mặt trước bao người, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, cười lạnh nói: "Tôi có khi nào thích cậu à? Được, chia thì chia."
"Được rồi." Tạ Nguyễn gật đầu sau đó xoay người đi không chút lưu luyến.
"Không thể tin nổi, cậu ta bị làm sao vậy?" Vương Chiêu nhìn bóng lưng Tạ Nguyễn một hồi lâu rồi nói: "Nghe được những gì chúng ta nói à?
"Nghe thế nào được, cậu ta đâu phải là Thuận Phong Nhĩ(1), hơn nữa..." Triệu Hoành Phú dừng lại, khó hiểu nói, "Chúng ta còn từng nói những lời khó nghe hơn thế trước mặt cậu ta mà cậu ta cũng đâu có tức giận."
(1) Thuận phong nhĩ: Vị thần có tai nghe được mọi âm thanh trong Đạo giáo và Thần thoại Trung Hoa.
"Cái này..." Vương Chiêu xoa cằm cân nhắc, "Chẳng lẽ định lạt mềm buộc chặt?"
Thẩm Hành Vân lồng ngực kịch liệt dâng lên hạ xuống, rõ ràng là rất tức giận: "Cái gì?"
"Cậu nghĩ xem anh Vân." Vương Chiêu phân tích cho hắn nghe, "Cậu ta theo đuổi cậu mãnh liệt như vậy, sao có thể đột nhiệt thay đổi? Chắc chắn là thấy cậu lạnh nhạt nên muốn đổi kịch bản."
"Ai quan tâm." Thẩm Hành Vân cúi người cầm lấy một chai nước khoáng, lạnh lùng nói, "Vừa hay tôi đang cảm thấy cậu ta phiền phức muốn chết, cuối cùng cũng được yên tĩnh."
Vương Chiêu giang hai tay: "Tạ Nguyễn lần này đúng là đi một nước cờ dở? Cậu nói xem có đúng không lão Triệu? Lão Triệu? Cậu nhìn cái gì vậy?"
Triệu Hoành Phú chỉ vào phía trước: "Cậu ta quay lại kìa."
Vương Chiêu: "......"
Vương Chiêu không nín được cười: "Dm, tôi còn tưởng rằng cậu ta có thể kiên trì một chút."
Khóe môi Thẩm Hành Vân vô thức cong lên, lại ngay lập tức bị hắn đè xuống. Hắn rũ mắt, ngạo mạn nhìn Tạ Nguyễn: "Sao, hối hận rồi? Đã muộn..."
Chưa kịp nói hết câu thì nước khoáng trong tay hắn đã bị Tạ Nguyễn cướp lấy.
Tạ Nguyễn nhướng mi: "Cái này là tôi mua, tôi trả tiền, ai cho cậu uống."
Thẩm Hành Vân: "......"
Những người khác: "......"
Sau đó, họ nhìn thấy Tạ Nguyễn ngồi xổm xuống, ôm thùng nước khoáng đi thẳng vào siêu thị. Lần này, không còn quay đầu lại.
Là nhân vật chính của thế giới này, trên người Thẩm Hành Vân có ánh hào quang trời sinh. Ở bên ngoài sân bóng rổ có rất nhiều người xem hắn chơi bóng cho nên tin tức hai người chia tay đã lan nhanh như cháy rừng, suýt nữa gây bùng nổ diễn đàn trường cấp ba Thế Gia.
[Chết tiệt, không bao giờ tin nước chảy đá mòn nữa, chó liếm đến cuối cùng vẫn hai bàn tay trắng]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha nam thần của tôi lại độc thân rồi, vui tai vui mắt quá!]
[Ah ah ah ah cuối cùng cũng chia tay!! Tôi vẫn còn cơ hội đúng không? Ah ah ah anh Vân đợi em!]
[Chuyện đó... tôi thực sự không dám giấu giếm, là Tạ Nguyễn đề nghị chia tay trước.]
[Lầu trên đừng thấy chúng tôi thật thà mà bắt nạt nhé, sao lại có chuyện đó được!]
[Tôi cũng có mặt ở hiện trường, đúng là Tạ Nguyễn đề nghị chia tay, hơn nữa thái độ của cậu ta có vẻ rất kiên quyết.]
[Fxxk! Chuyện gì đã xảy ra thế?]
[Không thể tin được! Tình huống lúc đó thế nào? 】
[Chó liếm trở mình? Lốp xe dự phòng nghịch tập?]
........................
Tạ Nguyễn không biết bản thân đã trở thành đề tài bàn tán, sau khi trở lại canteen trả nước, cậu trực tiếp đến văn phòng tìm thầy chủ nhiệm để xin chuyển lớp.
Tất nhiên, học sinh bình thường không thể tùy ý xin chuyển lớp, nhưng Tạ Nguyễn là ngoại lệ. Việc theo đuổi Thẩm Hành Vân của cậu gây ra rất nhiều tranh cãi ồn ào trong lớp, giáo viên đã muốn tách họ ra từ lâu.
Trước đó còn cố tình gặp cậu nói chuyện vài lần, đề nghị đổi lớp cho cậu.
Khi đó, tất cả tâm tư của Tạ Nguyễn đều đặt lên người Thẩm Hành Vân, tất nhiên không thể đồng ý. Cậu không hề lung lay trước khí thế của giáo viên, nhất quyết cố chấp đến cùng.
Nhưng bây giờ đã khác.
"Em có chắc là muốn chuyển lớp không?" Chủ nhiệm lớp kinh ngạc sau khi nghe yêu cầu của cậu, không thể không nhấn mạnh, "Trường học không phải là cái chợ, khi đã chuyển đi rồi thì sẽ không được quay trở lại."
Không phải là thầy chủ nhiệm không muốn thả người, thực ra ông muốn đóng gói Tạ Nguyễn rồi tiễn đi ngay lập tức ấy chứ. Mặc dù mấy năm nay xã hội đã thay đổi không còn kỳ thị đồng tính luyến ái như xưa, nhưng những người ở thế hệ trước vẫn chưa quen được chuyện đó.
Hơn nữa khối Tự nhiên và khối Xã hội đã được chia thành các lớp, nghĩa là ông phải chủ nhiệm lớp 11-11 cho đến khi tốt nghiệp.
Điểm số của học sinh là thành tích của giáo viên. Ông có thể trở thành giáo viên xuất sắc vào năm tới hay không phụ thuộc vào kết quả học tập và rèn luyện của lớp 11.
Lúc này Tạ Nguyễn và Thẩm Hành Vân oanh liệt yêu sớm không khác nào công khai kéo chân tập thể.
Nếu là học sinh khác chủ nhiệm lớp đã sớm thông báo gia đình một nước nhưng nhà họ Thẩm vai vế không bình thường, Tạ Nguyễn lại được ban giám hiệu trường yêu cầu châm chước, thầy giáo chỉ còn cách nhắm một mắt mở một mắt.
Bây giờ ông đặc biệt nhắc nhở Tạ Nguyễn vì lo cậu quay đầu hối hận rồi làm mọi chuyện lớn hơn nữa.
Suy cho cùng việc người trẻ tuổi hợp hợp tan tan là chuyện bình thường.
"Đúng vậy." Tạ Nguyễn nhớ lại những hành động của bản thân khi chưa có ý thức bị tác giả tri phối, cảm thấy có lỗi với thầy chủ nhiệm một chút, nhẹ giọng nói hai câu, "Thầy nói đúng, môi trường học tập của lớp 11 không phù hợp với em."
"Được rồi." thầy chủ nhiệm thấy cậu không tức giận, trầm ngâm một lúc rồi đồng ý, "Em về trước đi, khi nào làm xong thủ tục thầy sẽ báo."
Chuyển lớp vào thời điểm này không phù hợp với quy định của nhà trường, nhưng chỉ cần tách được hai tên khuấy động đất trời này ra thầy chủ nhiệm không ngại mở cửa sau một chút nào.
Tạ Nguyễn gật đầu, cảm ơn thầy chủ nhiệm rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Khi cậu bước đến cửa vô tình nghe được vài thầy cô thì thầm nói chuyện——
"Thầy Tôn, Bạc Tấn lớp thầy lại giành hạng nhất trong lần kiểm tra này?"
"Còn phải hỏi? Bạc Tấn không hạng nhất mới là lạ, đúng không thầy Tôn."
Thầy Tôn trong miệng họ là một người đàn ông trung niên, ông nghe xong cười ha ha đắc ý nói: "Chuyện thường ở huyện ấy mà."
"......"
Tạ Nguyễn vô thức khựng lại bước chân.
Bạc Tấn, lớp trưởng lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên 01 của trường, tuyển thủ hạt giống Olympic, nhập học với sáu môn đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi vào cấp ba. Trường cấp ba ngoại ngữ tốt nhất ở Thượng Hải đã từng phá lệ hạ thấp tiêu chuẩn đưa ra điều kiện miễn thi đầu vào để mời anh nhập học.
Không biết vì nguyên nhân gì về sau Bạc Tấn chọn trường cấp ba tầm trung Thế Gia. Bên ngoài nhao nhao lắc đầu thở dài, một thiên tài xuất chúng như vậy phỏng chừng sắp tuột dốc.
Nhưng bọn họ đã nhầm.
Năm đầu tiên ở cấp ba, Bạc Tấn không chỉ vững vàng chiếm ngôi đầu trong các kỳ thi trong và ngoài nước mà còn đại diện cho đội tuyển quốc gia tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế vào tháng bảy. Cuối cùng, anh đã giành được huy chương vàng chung cuộc với điểm tuyệt đối, trở thành một trong hai người đạt điểm cao nhất.
Sau khi kết quả Olympic được công bố, giới học thuật tràn ngập niềm vui. Tuy nhiên cuối cùng thứ khiến Bạc Tấn thoát vòng lại không phải thành tích, mà là ảnh chụp chung của đội tuyển quốc gia do chính phủ tung ra.
Trong bức ảnh Bạc Tấn dáng cao chân dài, cứng cỏi đẹp trai, đồng phục học sinh bình thường ai cũng có mặc lên người anh lại mang cảm giác như hàng hiệu đắt tiền, nhất thời biến tất cả những khuôn mặt bên cạnh thành phông nền.
Học thần hơn nữa còn siêu cấp đẹp trai không ai có thể đánh bại, Bạc Tấn từ đó nổi tiếng sau một đêm. Phong thái của anh đã vượt qua các minh tinh nổi tiếng và tin nóng về thời sự, chiếm giữ vị trí hotsearch ba ngày liên tiếp.
Thiên tài, học thần, đẹp trai... Bạc Tấn sở hữu vầng hào quang khiến vô số người bình thường ngưỡng mộ, anh là người sinh ra để đứng trên đỉnh cao.
Nếu Thẩm Hành Vân là một giấc mộng còn có thể với tới bằng sự nỗ lực, thì Bạc Tấn là vị thần mãi mãi chỉ có thể đừng từ xa ngắm nhìn.
Nhưng mà một thiên tài đầy hứa hẹn và được người người khen ngợi như vậy đã tự sát vào năm lớp 12.
Không ai biết tại sao, trong tiểu thuyết cũng không đề cập tới.
Tạ Nguyễn không phải là kẻ thích xen vào chuyện người khác, nhưng lúc này không biết vì lý do gì mà không rời đi, ma xui quỷ khiến quay đầu lại hỏi: "Thưa thầy, em sẽ được phân vào lớp nào ạ?"
Nghe xong chủ nhiệm lớp tưởng cậu muốn đi gây sự, lập tức cảnh giác: "Hiện tại chưa thể xác định được, sao thế?"
Tạ Nguyễn kéo khóe môi: "Không có gì ạ."
Một kẻ vô dụng như cậu chết đi cũng không có gì đáng tiếc cả. Nhưng Bạc Tấn thì khác, một thiên tài trăm năm khó gặp như vậy lẽ ra không nên chết sớm. Giây phút ấy, cậu thực sự muốn nói với giáo viên rằng hãy chuyển cậu sang lớp một.
Nhưng trước khi lời nói ra khỏi miệng, cậu đã kịp tỉnh táo.
Khối tự nhiên của trường có 18 lớp, trong đó lớp 1 đến lớp 4 là lớp thực nghiệm, còn lại là lớp bình thường. Với điểm số của cậu, cái đuôi ban thực nghiệm còn sờ không đến. Muốn chuyển sang lớp 01 quả thực là mơ mộng hão huyền.
Tạ Nguyễn lắc đầu, vứt những suy nghĩ lung tung rối loạn ra ngoài, rời khỏi văn phòng.
Cậu không về lớp, mà xoay người lên sân thượng.
Sau khi biết được sự thật về thế giới này, mặc dù tỏ ra khá bình tĩnh nhưng trên thực tế cậu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được mọi chuyện. Cậu muốn lên sân thượng xem thử nơi mình chết trong tiểu thuyết.
May mắn là thời điểm này ngoại trừ một số lớp đang học thể dục, tất cả các lớp khác đều trong phòng học, không cần lo gặp phải người khác.
Tạ Nguyễn chuẩn bị tâm lý vài phút rồi mới đưa tay ra đẩy cánh cửa trên sân thượng.
Những tia nắng lớn tràn vào, sáng đến chói mắt. Tạ Nguyễn đưa tay che bớt, khi mắt đã thích nghi với ánh sáng mạnh, cậu định đi về phía trước nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Góc tường ám ảnh chỗ, đứng một cái thân hình đĩnh bạt nam sinh. Hắn dựa vào tường, đang ở cúi đầu xem di động, một khác chỉ nhàn rỗi tay kẹp yên. Rũ xuống sợi tóc đáp ở tinh xảo mi cốt thượng, hiện ra vài phần không chút để ý.
Nơi góc tường, có một nam sinh cao lớn đang đứng. Người đó đang dựa vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc. Một vài sợi tóc rũ xuống rơi trên hàng lông mày thanh tú, lộ ra một chút bất cần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đó ngẩng đầu lên.
Tạ Nguyễn lúc này mới thấy rõ diện mạo của người đó.
Nam sinh có khuôn mặt góc cạnh, các đường nét trên khuôn mặt ưu tú. Hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, đường viền môi rõ ràng, mang một vẻ đẹp sắc sảo.
Tạ Nguyễn ngây ngẩn cả người.
Không phải vì thấy người ta đẹp trai mà kinh hãi, mà là vì anh cậu quá quen thuộc với khuôn mặt này.
Bảng vàng danh dự của trường, các diễn đàn, nhóm lớp... Khắp nơi đều là hình chụp lén anh.
Bạc Tấn, Bạc Thần, át chủ bài của trường cấp ba Thế Gia, con cưng của giáo viên, thần tượng của học sinh khác.
Hai từ "Sân thượng" và "Hút thuốc" này nhìn đi nhìn lại đều không nên có liên quan gì đến học sinh ngoan như anh.
Nhớ tới kết cục của Bạc Tấn trong tiểu thuyết gốc, Tạ Nguyễn lập tức sợ hãi.
Anh chắc không phải bắt đầu nghiên cứu xem tự tử như thế nào từ lúc này đâu ha?
Hôm nay lên đây để nghiên cứu địa hình?
Tim Tạ Nguyễn đập loạn xạ, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm Bạc Tấn, ngăn anh ta làm ra hành động quá khích. Ngay khi cậu định tiến lên kéo người đó xuống thì gặp phải đôi mắt đen hẹp dài của Bạc Tấn.
"Bạn trai của Thẩm Hành Vân?" Anh ta trầm giọng hỏi, "Nhìn tôi làm gì?"
Dừng một chút, môi mỏng khẽ mở, phun ra một ngụm khói, thanh âm ngả ngớn lại lỏng lẻo: "Sao, chuyển tình đổi duyên(2)?"
(2) Chuyển tình đổi duyên (Di tình biệt luyến): Yêu người khác.
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi thật damdang.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Nguyễn. Ai nấy đơ ra hết với nhau luôn rồi.
Cậu ta vừa nói gì? Chia tay?
Cậu ta muốn chia tay với Thẩm Hành Vân?
Sao lại thế được! Ở trường cấp ba Thế Gia ai chẳng biết rằng Tạ Nguyễn yêu Thẩm Hành Vân chết đi sống lại. Vì theo đuổi người ta mà có thể hạ mình làm mọi thứ. Khó khăn lắm mới thành công lại muốn chia tay?!
Vương Chiêu và Triệu Hoành Phú cũng không thể tin nổi.
"Đùa thôi phải không." Triệu Hoành Phú kéo Vương Chiêu, hỏi theo bản năng: "Hôm nay là ngày cá tháng tư à?"
"Ngày Cá tháng Tư cái đ**." Vương Chiêu mồm nói như vậy nhưng tay vẫn móc điện thoại ra nhìn lại, chắc chắn không sai sót ở đâu mới nói, "Bây giờ mới là tháng Mười."
Triệu Hoành Phú không hiểu ra sao: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Vương Chiêu mờ mịt lắc đầu: "Không biết."
Thẩm Hành Vân cũng đơ ra một chút, sau khi đầu óc tỉnh táo lại hắn đen mặt quăng đồng phục học sinh xuống đất: "Tạ Nguyễn, ý của cậu là?"
"Chia tay." Tạ Nguyễn một tay đút túi đứng trước mặt Thẩm Hành Vân, nói nhỏ "Tôi muốn chia tay với cậu."
Mặc dù trước khi thức tỉnh việc cậu theo đuổi Thẩm Hành Vân đều do tác giả sắp đặt, không phải xuất phát từ mong muốn của cậu. Nhưng cậu cũng đã nỗ lực và đánh đổi rất nhiều nên sau khi có nhận thức của chính mình, càng không thể chấp nhận được thái độ của Thẩm Hành Vân đối với cậu.
Đây mà là yêu đương gì, đây là trò đùa ác ý!
Hơn nữa, Tạ Nguyễn rất coi trọng mạng sống của mình và cũng không muốn dính líu đến những rắc rối của hai nhân vật chính. Không cách xa một chút, nhỡ hào quang của cốt truyện quá mạnh làm cậu rơi vào kết cục giống như trong tiểu thuyết thì làm sao bây giờ.
Thẩm nhị thiếu sinh ra đã ở vạch đích, từ nhỏ đến lớn số người dám chống lại hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Giờ phút này bị Tạ Nguyễn làm mất mặt trước bao người, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, cười lạnh nói: "Tôi có khi nào thích cậu à? Được, chia thì chia."
"Được rồi." Tạ Nguyễn gật đầu sau đó xoay người đi không chút lưu luyến.
"Không thể tin nổi, cậu ta bị làm sao vậy?" Vương Chiêu nhìn bóng lưng Tạ Nguyễn một hồi lâu rồi nói: "Nghe được những gì chúng ta nói à?
"Nghe thế nào được, cậu ta đâu phải là Thuận Phong Nhĩ(1), hơn nữa..." Triệu Hoành Phú dừng lại, khó hiểu nói, "Chúng ta còn từng nói những lời khó nghe hơn thế trước mặt cậu ta mà cậu ta cũng đâu có tức giận."
(1) Thuận phong nhĩ: Vị thần có tai nghe được mọi âm thanh trong Đạo giáo và Thần thoại Trung Hoa.
"Cái này..." Vương Chiêu xoa cằm cân nhắc, "Chẳng lẽ định lạt mềm buộc chặt?"
Thẩm Hành Vân lồng ngực kịch liệt dâng lên hạ xuống, rõ ràng là rất tức giận: "Cái gì?"
"Cậu nghĩ xem anh Vân." Vương Chiêu phân tích cho hắn nghe, "Cậu ta theo đuổi cậu mãnh liệt như vậy, sao có thể đột nhiệt thay đổi? Chắc chắn là thấy cậu lạnh nhạt nên muốn đổi kịch bản."
"Ai quan tâm." Thẩm Hành Vân cúi người cầm lấy một chai nước khoáng, lạnh lùng nói, "Vừa hay tôi đang cảm thấy cậu ta phiền phức muốn chết, cuối cùng cũng được yên tĩnh."
Vương Chiêu giang hai tay: "Tạ Nguyễn lần này đúng là đi một nước cờ dở? Cậu nói xem có đúng không lão Triệu? Lão Triệu? Cậu nhìn cái gì vậy?"
Triệu Hoành Phú chỉ vào phía trước: "Cậu ta quay lại kìa."
Vương Chiêu: "......"
Vương Chiêu không nín được cười: "Dm, tôi còn tưởng rằng cậu ta có thể kiên trì một chút."
Khóe môi Thẩm Hành Vân vô thức cong lên, lại ngay lập tức bị hắn đè xuống. Hắn rũ mắt, ngạo mạn nhìn Tạ Nguyễn: "Sao, hối hận rồi? Đã muộn..."
Chưa kịp nói hết câu thì nước khoáng trong tay hắn đã bị Tạ Nguyễn cướp lấy.
Tạ Nguyễn nhướng mi: "Cái này là tôi mua, tôi trả tiền, ai cho cậu uống."
Thẩm Hành Vân: "......"
Những người khác: "......"
Sau đó, họ nhìn thấy Tạ Nguyễn ngồi xổm xuống, ôm thùng nước khoáng đi thẳng vào siêu thị. Lần này, không còn quay đầu lại.
Là nhân vật chính của thế giới này, trên người Thẩm Hành Vân có ánh hào quang trời sinh. Ở bên ngoài sân bóng rổ có rất nhiều người xem hắn chơi bóng cho nên tin tức hai người chia tay đã lan nhanh như cháy rừng, suýt nữa gây bùng nổ diễn đàn trường cấp ba Thế Gia.
[Chết tiệt, không bao giờ tin nước chảy đá mòn nữa, chó liếm đến cuối cùng vẫn hai bàn tay trắng]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha nam thần của tôi lại độc thân rồi, vui tai vui mắt quá!]
[Ah ah ah ah cuối cùng cũng chia tay!! Tôi vẫn còn cơ hội đúng không? Ah ah ah anh Vân đợi em!]
[Chuyện đó... tôi thực sự không dám giấu giếm, là Tạ Nguyễn đề nghị chia tay trước.]
[Lầu trên đừng thấy chúng tôi thật thà mà bắt nạt nhé, sao lại có chuyện đó được!]
[Tôi cũng có mặt ở hiện trường, đúng là Tạ Nguyễn đề nghị chia tay, hơn nữa thái độ của cậu ta có vẻ rất kiên quyết.]
[Fxxk! Chuyện gì đã xảy ra thế?]
[Không thể tin được! Tình huống lúc đó thế nào? 】
[Chó liếm trở mình? Lốp xe dự phòng nghịch tập?]
........................
Tạ Nguyễn không biết bản thân đã trở thành đề tài bàn tán, sau khi trở lại canteen trả nước, cậu trực tiếp đến văn phòng tìm thầy chủ nhiệm để xin chuyển lớp.
Tất nhiên, học sinh bình thường không thể tùy ý xin chuyển lớp, nhưng Tạ Nguyễn là ngoại lệ. Việc theo đuổi Thẩm Hành Vân của cậu gây ra rất nhiều tranh cãi ồn ào trong lớp, giáo viên đã muốn tách họ ra từ lâu.
Trước đó còn cố tình gặp cậu nói chuyện vài lần, đề nghị đổi lớp cho cậu.
Khi đó, tất cả tâm tư của Tạ Nguyễn đều đặt lên người Thẩm Hành Vân, tất nhiên không thể đồng ý. Cậu không hề lung lay trước khí thế của giáo viên, nhất quyết cố chấp đến cùng.
Nhưng bây giờ đã khác.
"Em có chắc là muốn chuyển lớp không?" Chủ nhiệm lớp kinh ngạc sau khi nghe yêu cầu của cậu, không thể không nhấn mạnh, "Trường học không phải là cái chợ, khi đã chuyển đi rồi thì sẽ không được quay trở lại."
Không phải là thầy chủ nhiệm không muốn thả người, thực ra ông muốn đóng gói Tạ Nguyễn rồi tiễn đi ngay lập tức ấy chứ. Mặc dù mấy năm nay xã hội đã thay đổi không còn kỳ thị đồng tính luyến ái như xưa, nhưng những người ở thế hệ trước vẫn chưa quen được chuyện đó.
Hơn nữa khối Tự nhiên và khối Xã hội đã được chia thành các lớp, nghĩa là ông phải chủ nhiệm lớp 11-11 cho đến khi tốt nghiệp.
Điểm số của học sinh là thành tích của giáo viên. Ông có thể trở thành giáo viên xuất sắc vào năm tới hay không phụ thuộc vào kết quả học tập và rèn luyện của lớp 11.
Lúc này Tạ Nguyễn và Thẩm Hành Vân oanh liệt yêu sớm không khác nào công khai kéo chân tập thể.
Nếu là học sinh khác chủ nhiệm lớp đã sớm thông báo gia đình một nước nhưng nhà họ Thẩm vai vế không bình thường, Tạ Nguyễn lại được ban giám hiệu trường yêu cầu châm chước, thầy giáo chỉ còn cách nhắm một mắt mở một mắt.
Bây giờ ông đặc biệt nhắc nhở Tạ Nguyễn vì lo cậu quay đầu hối hận rồi làm mọi chuyện lớn hơn nữa.
Suy cho cùng việc người trẻ tuổi hợp hợp tan tan là chuyện bình thường.
"Đúng vậy." Tạ Nguyễn nhớ lại những hành động của bản thân khi chưa có ý thức bị tác giả tri phối, cảm thấy có lỗi với thầy chủ nhiệm một chút, nhẹ giọng nói hai câu, "Thầy nói đúng, môi trường học tập của lớp 11 không phù hợp với em."
"Được rồi." thầy chủ nhiệm thấy cậu không tức giận, trầm ngâm một lúc rồi đồng ý, "Em về trước đi, khi nào làm xong thủ tục thầy sẽ báo."
Chuyển lớp vào thời điểm này không phù hợp với quy định của nhà trường, nhưng chỉ cần tách được hai tên khuấy động đất trời này ra thầy chủ nhiệm không ngại mở cửa sau một chút nào.
Tạ Nguyễn gật đầu, cảm ơn thầy chủ nhiệm rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
Khi cậu bước đến cửa vô tình nghe được vài thầy cô thì thầm nói chuyện——
"Thầy Tôn, Bạc Tấn lớp thầy lại giành hạng nhất trong lần kiểm tra này?"
"Còn phải hỏi? Bạc Tấn không hạng nhất mới là lạ, đúng không thầy Tôn."
Thầy Tôn trong miệng họ là một người đàn ông trung niên, ông nghe xong cười ha ha đắc ý nói: "Chuyện thường ở huyện ấy mà."
"......"
Tạ Nguyễn vô thức khựng lại bước chân.
Bạc Tấn, lớp trưởng lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên 01 của trường, tuyển thủ hạt giống Olympic, nhập học với sáu môn đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi vào cấp ba. Trường cấp ba ngoại ngữ tốt nhất ở Thượng Hải đã từng phá lệ hạ thấp tiêu chuẩn đưa ra điều kiện miễn thi đầu vào để mời anh nhập học.
Không biết vì nguyên nhân gì về sau Bạc Tấn chọn trường cấp ba tầm trung Thế Gia. Bên ngoài nhao nhao lắc đầu thở dài, một thiên tài xuất chúng như vậy phỏng chừng sắp tuột dốc.
Nhưng bọn họ đã nhầm.
Năm đầu tiên ở cấp ba, Bạc Tấn không chỉ vững vàng chiếm ngôi đầu trong các kỳ thi trong và ngoài nước mà còn đại diện cho đội tuyển quốc gia tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế vào tháng bảy. Cuối cùng, anh đã giành được huy chương vàng chung cuộc với điểm tuyệt đối, trở thành một trong hai người đạt điểm cao nhất.
Sau khi kết quả Olympic được công bố, giới học thuật tràn ngập niềm vui. Tuy nhiên cuối cùng thứ khiến Bạc Tấn thoát vòng lại không phải thành tích, mà là ảnh chụp chung của đội tuyển quốc gia do chính phủ tung ra.
Trong bức ảnh Bạc Tấn dáng cao chân dài, cứng cỏi đẹp trai, đồng phục học sinh bình thường ai cũng có mặc lên người anh lại mang cảm giác như hàng hiệu đắt tiền, nhất thời biến tất cả những khuôn mặt bên cạnh thành phông nền.
Học thần hơn nữa còn siêu cấp đẹp trai không ai có thể đánh bại, Bạc Tấn từ đó nổi tiếng sau một đêm. Phong thái của anh đã vượt qua các minh tinh nổi tiếng và tin nóng về thời sự, chiếm giữ vị trí hotsearch ba ngày liên tiếp.
Thiên tài, học thần, đẹp trai... Bạc Tấn sở hữu vầng hào quang khiến vô số người bình thường ngưỡng mộ, anh là người sinh ra để đứng trên đỉnh cao.
Nếu Thẩm Hành Vân là một giấc mộng còn có thể với tới bằng sự nỗ lực, thì Bạc Tấn là vị thần mãi mãi chỉ có thể đừng từ xa ngắm nhìn.
Nhưng mà một thiên tài đầy hứa hẹn và được người người khen ngợi như vậy đã tự sát vào năm lớp 12.
Không ai biết tại sao, trong tiểu thuyết cũng không đề cập tới.
Tạ Nguyễn không phải là kẻ thích xen vào chuyện người khác, nhưng lúc này không biết vì lý do gì mà không rời đi, ma xui quỷ khiến quay đầu lại hỏi: "Thưa thầy, em sẽ được phân vào lớp nào ạ?"
Nghe xong chủ nhiệm lớp tưởng cậu muốn đi gây sự, lập tức cảnh giác: "Hiện tại chưa thể xác định được, sao thế?"
Tạ Nguyễn kéo khóe môi: "Không có gì ạ."
Một kẻ vô dụng như cậu chết đi cũng không có gì đáng tiếc cả. Nhưng Bạc Tấn thì khác, một thiên tài trăm năm khó gặp như vậy lẽ ra không nên chết sớm. Giây phút ấy, cậu thực sự muốn nói với giáo viên rằng hãy chuyển cậu sang lớp một.
Nhưng trước khi lời nói ra khỏi miệng, cậu đã kịp tỉnh táo.
Khối tự nhiên của trường có 18 lớp, trong đó lớp 1 đến lớp 4 là lớp thực nghiệm, còn lại là lớp bình thường. Với điểm số của cậu, cái đuôi ban thực nghiệm còn sờ không đến. Muốn chuyển sang lớp 01 quả thực là mơ mộng hão huyền.
Tạ Nguyễn lắc đầu, vứt những suy nghĩ lung tung rối loạn ra ngoài, rời khỏi văn phòng.
Cậu không về lớp, mà xoay người lên sân thượng.
Sau khi biết được sự thật về thế giới này, mặc dù tỏ ra khá bình tĩnh nhưng trên thực tế cậu vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được mọi chuyện. Cậu muốn lên sân thượng xem thử nơi mình chết trong tiểu thuyết.
May mắn là thời điểm này ngoại trừ một số lớp đang học thể dục, tất cả các lớp khác đều trong phòng học, không cần lo gặp phải người khác.
Tạ Nguyễn chuẩn bị tâm lý vài phút rồi mới đưa tay ra đẩy cánh cửa trên sân thượng.
Những tia nắng lớn tràn vào, sáng đến chói mắt. Tạ Nguyễn đưa tay che bớt, khi mắt đã thích nghi với ánh sáng mạnh, cậu định đi về phía trước nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Góc tường ám ảnh chỗ, đứng một cái thân hình đĩnh bạt nam sinh. Hắn dựa vào tường, đang ở cúi đầu xem di động, một khác chỉ nhàn rỗi tay kẹp yên. Rũ xuống sợi tóc đáp ở tinh xảo mi cốt thượng, hiện ra vài phần không chút để ý.
Nơi góc tường, có một nam sinh cao lớn đang đứng. Người đó đang dựa vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại, tay còn lại kẹp điếu thuốc. Một vài sợi tóc rũ xuống rơi trên hàng lông mày thanh tú, lộ ra một chút bất cần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đó ngẩng đầu lên.
Tạ Nguyễn lúc này mới thấy rõ diện mạo của người đó.
Nam sinh có khuôn mặt góc cạnh, các đường nét trên khuôn mặt ưu tú. Hốc mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi hơi mỏng, đường viền môi rõ ràng, mang một vẻ đẹp sắc sảo.
Tạ Nguyễn ngây ngẩn cả người.
Không phải vì thấy người ta đẹp trai mà kinh hãi, mà là vì anh cậu quá quen thuộc với khuôn mặt này.
Bảng vàng danh dự của trường, các diễn đàn, nhóm lớp... Khắp nơi đều là hình chụp lén anh.
Bạc Tấn, Bạc Thần, át chủ bài của trường cấp ba Thế Gia, con cưng của giáo viên, thần tượng của học sinh khác.
Hai từ "Sân thượng" và "Hút thuốc" này nhìn đi nhìn lại đều không nên có liên quan gì đến học sinh ngoan như anh.
Nhớ tới kết cục của Bạc Tấn trong tiểu thuyết gốc, Tạ Nguyễn lập tức sợ hãi.
Anh chắc không phải bắt đầu nghiên cứu xem tự tử như thế nào từ lúc này đâu ha?
Hôm nay lên đây để nghiên cứu địa hình?
Tim Tạ Nguyễn đập loạn xạ, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm Bạc Tấn, ngăn anh ta làm ra hành động quá khích. Ngay khi cậu định tiến lên kéo người đó xuống thì gặp phải đôi mắt đen hẹp dài của Bạc Tấn.
"Bạn trai của Thẩm Hành Vân?" Anh ta trầm giọng hỏi, "Nhìn tôi làm gì?"
Dừng một chút, môi mỏng khẽ mở, phun ra một ngụm khói, thanh âm ngả ngớn lại lỏng lẻo: "Sao, chuyển tình đổi duyên(2)?"
(2) Chuyển tình đổi duyên (Di tình biệt luyến): Yêu người khác.
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi thật damdang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất