Không Ngờ Tôi Lại Thành Ra Như Thế Này
Chương 3
Từ Khê mặt không biểu cảm lướt xem lịch sử trò chuyện giữa cậu và Hồ Thừa Dương trên điện thoại.
Không cần phải mỗi ngày gửi một câu “Em yêu anh” cho chồng mình như vậy chứ… nói chuyện gì có ích hơn tí đi được không.
“Không có mạng.”
Từ Khê nhìn góc trên bên phải màn hình điện thoại, thậm chí sim cũng chẳng lắp.
Hồ Thừa Dương xem thông tin trên điện thoại, “Trừ việc biết bây giờ là ngày 20 tháng 5 năm 2031 ra, thì không có gì hữu ích cả, bị khóa hết cả rồi, mật khẩu cũng không phải là cái tôi thường dùng.”
Từ Khê thoát khỏi ghi chép tin nhắn với ông xã cậu, nghiêm túc nhìn số điện thoại của mình, đây không phải là số cậu dùng khi học đại học.
Số này chắc là số cá nhân, ngoại trừ Hồ Thừa Dương và ba mẹ hai người, chỉ lưu vài người bạn rất thân khác.
Tin nhắn sến sẩm với Hồ Thừa Dương vô dụng, tin nhắn với ba mẹ thì chỉ có thời gian trò chuyện, thứ hữu ích duy nhất là một tin nhắn mà bạn Từ Khê gửi đến: “Tôi xem tin nhắn rồi, chúc mừng hai ông! Nghỉ ngơi thoải mái đi nha~”
Tạm thời chưa rõ chúc mừng cái gì, nhưng chắc chắn bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép của cặp đôi này. Cậu đưa điện thoại cho Hồ Thừa Dương ý bảo cậu ta xem, cắt mạng tháo sim thế này có nghĩa là hai người kia tính trải qua thế giới hai người suốt mấy ngày này sao? Cho dù tuổi hiện tại chưa coi là già nhưng lúc nào cũng ở mức độ nóng bỏng như trong video ghi lại kia thì tính làm đến cạn tinh mà chết à?
Chưa kịp bỉ bôi trong lòng xong, Từ Khê lại nghĩ đến việc đây là mình trong tương lai liền không khỏi thở dài.
Hồ Thừa Dương không nhận điện thoại mà ngồi luôn bên cạnh Từ Khê nhìn tay cậu, “La Tinh là ai?”, vừa nói ngón tay vừa vuốt lên xem lịch sử trò chuyện trước đó.
Từ Khê đáp: “Bạn cùng học cấp ba, cũng là bạn thân của tôi.”
Với tư thế hiện giờ, Hồ Thừa Dương chạm vào điện thoại có hơi khó, thế là hắn rút tay ra nửa ôm lấy Từ Khê, tiếp tục vuốt điện thoại xem tiếp.
Từ Khê thấy có chút ứ ừ, ngẩng đầu nhìn người đang dán sát vào cậu xem điện thoại đến là nghiêm túc, “Không phải xem đâu, toàn là tin nhắn cậu ấy hẹn chúng ta đi ăn thôi.”
Hồ Thừa Dương dừng lại, thả điện thoại lại trên tay Từ Khê, tay đặt lên vai cậu, “Thế à? Tuy hiện giờ tôi chưa quen cậu ta, nhưng có vẻ sau này quan hệ giữa chúng ta và cậu ta khá tốt nhỉ.”
“Có thể là sau khi chúng ta ở bên nhau cậu mới quen, cậu ấy giỏi làm thân lắm.” Từ Khê không quan tâm xua xua tay.
Hồ Thừa Dương chắc đã chấp nhận lời giải thích này, cười cười, “Vậy thì chờ cậu giới thiệu.”
Không có thêm thông tin gì nhưng Hồ Thừa Dương cũng không có vẻ gì là sốt ruột, trái lại mặt hắn có chút sung sướng, “Nếu mấy ngày tới không ai quấy rầy chúng ta thì cứ từ từ thôi, cậu đói không?”
Vừa nghe hắn nói, Từ Khê mới thấy đói thật, tối hôm qua, cả lúc nãy cũng quấn nhau kịch liệt, cho dù một bụng nghi ngờ chưa giải tỏa nhưng vẫn nên ăn gì trước đã.
Quả nhiên hai người họ trong tương lai quyết tâm không ra ngoài, không muốn bị ai quấy rầy, nên không chỉ cắt mạng, tháo sim mà còn chất đầy đồ ăn trong tủ lạnh.
Từ Khê không biết nấu ăn, nhưng ai ngờ Hồ Thừa Dương lại nấu được khá ổn, không cần Từ Khê hỗ trợ mà chẳng mấy chốc đã nấu xong được ba món. Hai người đều rất đói, xới cơm, cậu một miếng tôi một miếng, phút chốc đã ăn xong, Từ Khê thật bụng thật dạ giơ ngón tay cái lên với Hồ Thừa Dương, “Ăn ngon lắm!”
Nói rồi, cậu tự giác mang bát đi rửa. Bát không nhiều lắm, không mất bao lâu Từ Khê đã rửa xong. Lúc đi từ bếp ra, không biết Hồ Thừa Dương chạy đi đâu mất rồi, cậu gọi hắn vài tiếng.
Bấy giờ Hồ Thừa Dương mới từ chỗ nào đó đi ra, nhíu mày, “Khóa cửa chính rất đặc biệt, là khóa từ bên trong nhưng không rõ mật khẩu là gì, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ toàn là hồ nước, cây cối, chẳng còn nhà cửa gì khác. Xem ra tạm thời chúng ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài rồi.”
“Hả?” Từ Khê ngơ người, không hiểu nghĩ gì, chẳng lẽ kì nghỉ phép làm tình này còn thêm hạng mục phòng kín nữa à.
Hồ Thừa Dương rút giấy ra, nhìn đôi tay còn nhỏ nước của Từ Khê, “Đưa tay ra nào.”
“A à ừ, cảm ơn.” Chủ đề đổi nhanh quá, Từ Khê còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng giơ tay ra cho Hồ Thừa Dương cầm lấy.
Hồ Thừa Dương thong thả ung dung xoa tay cậu, “Chỗ này chỉ có hai người chúng ta.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Từ Khê hơi loạn.
“Chẳng làm gì cả, không ra ngoài được thì ở trong nhà thôi.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Từ Khê, Hồ Thừa Dương nắn nắn tay cậu, “Cậu có nghĩ rằng chúng ta của tương lai cố ý không? Cậu nghĩ người bình thường có ai làm như vậy không?
“Chắc chắn là không.” Ở nơi núi sâu rừng già, không chỉ cắt mạng tháo sim, trong điện thoại chẳng có thông tin gì hữu ích, cửa cũng bị khóa từ bên trong, chỉ có một tủ lạnh đầy thức ăn, một tin nhắn rằng bây giờ đang là kỳ nghỉ phép, không cần quan tâm đến công việc, cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi là được.
Nói cũng có lý, đây thực sự không phải là chuyện người ta sẽ làm trong một kỳ nghỉ bình thường, nhưng cũng chưa chắc, sau này Từ Khê còn ở bên Hồ Thừa Dương nữa cơ mà, có gì mà cậu ở tương lai không làm được cơ chứ.
Hơn nữa, còn biết bản thân mình trong quá khứ sẽ xuyên không đến để chuẩn bị trước cho hai người có mấy ngày bên nhau? Càng nói càng kỳ cục.
“Cậu có vẻ chắc chắn nhỉ?” Từ Khê không nhịn được hỏi lại.
“Chắc chứ, tôi tin tưởng vào bản thân mình.” Hồ Thừa Dương cười cười đáp lại.
Từ Khê sửng sốt, biểu cảm hiện giờ của Hồ Thừa Dương quả thực là giống như đúc hồi trước khi thi đấu.
—— “Phần giới thiệu của em đến đây là kết thúc. Em tin rằng thành thẩm cuối cùng này của bọn em xứng đáng đại điện trường ta tham gia thi đấu và đoạt chức vô địch.”
Cậu không nhịn được mà thầm hừ một tiếng, não nhảy đúng số mà rút tay ra khỏi tay Hồ Thừa Dương, vẫn cuồng vọng như vậy.
Hồ Thừa Dương hơi ngạc nhiên nhìn Từ Khê, không biết chọc cậu chỗ nào, sao tự nhiên lại dỗi rồi?
Từ Khê thở một hơi, thôi, không so đo với cậu ta. “Nếu đúng như cậu nói, chắc họ cũng biết chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày đúng không? Đến lúc đó thì trở về thế nào, cứ ngủ một giấc là về à?”
Nói đến đây, cậu đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi! Cậu có nhớ tối hôm qua có một tiếng sét đánh rất lớn không? Liệu có phải đấy chính là cách để chúng ta trở về không?”
Hồ Thừa Dương nhướng mày, mở điện thoại ra xem, quả nhiên, dự báo thời tiết trên điện thoại đã cập nhật mới nhất, “Sáng sớm ngày 25, thành phố A có cảnh báo bão màu cam.”
Từ Khê tin thật rồi, nếu đúng là như vậy, thì cậu phải đần người ở đây với Hồ Thừa Dương trong năm ngày à? Tính làm gì vậy?
Thôi hỏng, chẳng lẽ không cho họ ra ngoài là định tác hợp cho hai người?
Một đôi tình nhân ân ái nhìn thấy chính bản thân mình nhìn người yêu mà không biết thì phải làm sao?
Đương nhiên là nhốt vào trong nhà, cho xoạc đến bao giờ ra tình cảm thì thôi chứ sao.Vài lời nhảm nhí của editor:
Thật ra bộ này có thể đặt tên là “Năm ngày xoạc không ngừng nghỉ” được đó. Tui ngỡ là đang đọc ABO cơ, Hồ Thừa Dương thật đúng chuẩn alpha cấp SSS mà:))
Không cần phải mỗi ngày gửi một câu “Em yêu anh” cho chồng mình như vậy chứ… nói chuyện gì có ích hơn tí đi được không.
“Không có mạng.”
Từ Khê nhìn góc trên bên phải màn hình điện thoại, thậm chí sim cũng chẳng lắp.
Hồ Thừa Dương xem thông tin trên điện thoại, “Trừ việc biết bây giờ là ngày 20 tháng 5 năm 2031 ra, thì không có gì hữu ích cả, bị khóa hết cả rồi, mật khẩu cũng không phải là cái tôi thường dùng.”
Từ Khê thoát khỏi ghi chép tin nhắn với ông xã cậu, nghiêm túc nhìn số điện thoại của mình, đây không phải là số cậu dùng khi học đại học.
Số này chắc là số cá nhân, ngoại trừ Hồ Thừa Dương và ba mẹ hai người, chỉ lưu vài người bạn rất thân khác.
Tin nhắn sến sẩm với Hồ Thừa Dương vô dụng, tin nhắn với ba mẹ thì chỉ có thời gian trò chuyện, thứ hữu ích duy nhất là một tin nhắn mà bạn Từ Khê gửi đến: “Tôi xem tin nhắn rồi, chúc mừng hai ông! Nghỉ ngơi thoải mái đi nha~”
Tạm thời chưa rõ chúc mừng cái gì, nhưng chắc chắn bây giờ đang trong thời gian nghỉ phép của cặp đôi này. Cậu đưa điện thoại cho Hồ Thừa Dương ý bảo cậu ta xem, cắt mạng tháo sim thế này có nghĩa là hai người kia tính trải qua thế giới hai người suốt mấy ngày này sao? Cho dù tuổi hiện tại chưa coi là già nhưng lúc nào cũng ở mức độ nóng bỏng như trong video ghi lại kia thì tính làm đến cạn tinh mà chết à?
Chưa kịp bỉ bôi trong lòng xong, Từ Khê lại nghĩ đến việc đây là mình trong tương lai liền không khỏi thở dài.
Hồ Thừa Dương không nhận điện thoại mà ngồi luôn bên cạnh Từ Khê nhìn tay cậu, “La Tinh là ai?”, vừa nói ngón tay vừa vuốt lên xem lịch sử trò chuyện trước đó.
Từ Khê đáp: “Bạn cùng học cấp ba, cũng là bạn thân của tôi.”
Với tư thế hiện giờ, Hồ Thừa Dương chạm vào điện thoại có hơi khó, thế là hắn rút tay ra nửa ôm lấy Từ Khê, tiếp tục vuốt điện thoại xem tiếp.
Từ Khê thấy có chút ứ ừ, ngẩng đầu nhìn người đang dán sát vào cậu xem điện thoại đến là nghiêm túc, “Không phải xem đâu, toàn là tin nhắn cậu ấy hẹn chúng ta đi ăn thôi.”
Hồ Thừa Dương dừng lại, thả điện thoại lại trên tay Từ Khê, tay đặt lên vai cậu, “Thế à? Tuy hiện giờ tôi chưa quen cậu ta, nhưng có vẻ sau này quan hệ giữa chúng ta và cậu ta khá tốt nhỉ.”
“Có thể là sau khi chúng ta ở bên nhau cậu mới quen, cậu ấy giỏi làm thân lắm.” Từ Khê không quan tâm xua xua tay.
Hồ Thừa Dương chắc đã chấp nhận lời giải thích này, cười cười, “Vậy thì chờ cậu giới thiệu.”
Không có thêm thông tin gì nhưng Hồ Thừa Dương cũng không có vẻ gì là sốt ruột, trái lại mặt hắn có chút sung sướng, “Nếu mấy ngày tới không ai quấy rầy chúng ta thì cứ từ từ thôi, cậu đói không?”
Vừa nghe hắn nói, Từ Khê mới thấy đói thật, tối hôm qua, cả lúc nãy cũng quấn nhau kịch liệt, cho dù một bụng nghi ngờ chưa giải tỏa nhưng vẫn nên ăn gì trước đã.
Quả nhiên hai người họ trong tương lai quyết tâm không ra ngoài, không muốn bị ai quấy rầy, nên không chỉ cắt mạng, tháo sim mà còn chất đầy đồ ăn trong tủ lạnh.
Từ Khê không biết nấu ăn, nhưng ai ngờ Hồ Thừa Dương lại nấu được khá ổn, không cần Từ Khê hỗ trợ mà chẳng mấy chốc đã nấu xong được ba món. Hai người đều rất đói, xới cơm, cậu một miếng tôi một miếng, phút chốc đã ăn xong, Từ Khê thật bụng thật dạ giơ ngón tay cái lên với Hồ Thừa Dương, “Ăn ngon lắm!”
Nói rồi, cậu tự giác mang bát đi rửa. Bát không nhiều lắm, không mất bao lâu Từ Khê đã rửa xong. Lúc đi từ bếp ra, không biết Hồ Thừa Dương chạy đi đâu mất rồi, cậu gọi hắn vài tiếng.
Bấy giờ Hồ Thừa Dương mới từ chỗ nào đó đi ra, nhíu mày, “Khóa cửa chính rất đặc biệt, là khóa từ bên trong nhưng không rõ mật khẩu là gì, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ toàn là hồ nước, cây cối, chẳng còn nhà cửa gì khác. Xem ra tạm thời chúng ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài rồi.”
“Hả?” Từ Khê ngơ người, không hiểu nghĩ gì, chẳng lẽ kì nghỉ phép làm tình này còn thêm hạng mục phòng kín nữa à.
Hồ Thừa Dương rút giấy ra, nhìn đôi tay còn nhỏ nước của Từ Khê, “Đưa tay ra nào.”
“A à ừ, cảm ơn.” Chủ đề đổi nhanh quá, Từ Khê còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng giơ tay ra cho Hồ Thừa Dương cầm lấy.
Hồ Thừa Dương thong thả ung dung xoa tay cậu, “Chỗ này chỉ có hai người chúng ta.”
“Thế phải làm sao bây giờ?” Từ Khê hơi loạn.
“Chẳng làm gì cả, không ra ngoài được thì ở trong nhà thôi.”
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Từ Khê, Hồ Thừa Dương nắn nắn tay cậu, “Cậu có nghĩ rằng chúng ta của tương lai cố ý không? Cậu nghĩ người bình thường có ai làm như vậy không?
“Chắc chắn là không.” Ở nơi núi sâu rừng già, không chỉ cắt mạng tháo sim, trong điện thoại chẳng có thông tin gì hữu ích, cửa cũng bị khóa từ bên trong, chỉ có một tủ lạnh đầy thức ăn, một tin nhắn rằng bây giờ đang là kỳ nghỉ phép, không cần quan tâm đến công việc, cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi là được.
Nói cũng có lý, đây thực sự không phải là chuyện người ta sẽ làm trong một kỳ nghỉ bình thường, nhưng cũng chưa chắc, sau này Từ Khê còn ở bên Hồ Thừa Dương nữa cơ mà, có gì mà cậu ở tương lai không làm được cơ chứ.
Hơn nữa, còn biết bản thân mình trong quá khứ sẽ xuyên không đến để chuẩn bị trước cho hai người có mấy ngày bên nhau? Càng nói càng kỳ cục.
“Cậu có vẻ chắc chắn nhỉ?” Từ Khê không nhịn được hỏi lại.
“Chắc chứ, tôi tin tưởng vào bản thân mình.” Hồ Thừa Dương cười cười đáp lại.
Từ Khê sửng sốt, biểu cảm hiện giờ của Hồ Thừa Dương quả thực là giống như đúc hồi trước khi thi đấu.
—— “Phần giới thiệu của em đến đây là kết thúc. Em tin rằng thành thẩm cuối cùng này của bọn em xứng đáng đại điện trường ta tham gia thi đấu và đoạt chức vô địch.”
Cậu không nhịn được mà thầm hừ một tiếng, não nhảy đúng số mà rút tay ra khỏi tay Hồ Thừa Dương, vẫn cuồng vọng như vậy.
Hồ Thừa Dương hơi ngạc nhiên nhìn Từ Khê, không biết chọc cậu chỗ nào, sao tự nhiên lại dỗi rồi?
Từ Khê thở một hơi, thôi, không so đo với cậu ta. “Nếu đúng như cậu nói, chắc họ cũng biết chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày đúng không? Đến lúc đó thì trở về thế nào, cứ ngủ một giấc là về à?”
Nói đến đây, cậu đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi! Cậu có nhớ tối hôm qua có một tiếng sét đánh rất lớn không? Liệu có phải đấy chính là cách để chúng ta trở về không?”
Hồ Thừa Dương nhướng mày, mở điện thoại ra xem, quả nhiên, dự báo thời tiết trên điện thoại đã cập nhật mới nhất, “Sáng sớm ngày 25, thành phố A có cảnh báo bão màu cam.”
Từ Khê tin thật rồi, nếu đúng là như vậy, thì cậu phải đần người ở đây với Hồ Thừa Dương trong năm ngày à? Tính làm gì vậy?
Thôi hỏng, chẳng lẽ không cho họ ra ngoài là định tác hợp cho hai người?
Một đôi tình nhân ân ái nhìn thấy chính bản thân mình nhìn người yêu mà không biết thì phải làm sao?
Đương nhiên là nhốt vào trong nhà, cho xoạc đến bao giờ ra tình cảm thì thôi chứ sao.Vài lời nhảm nhí của editor:
Thật ra bộ này có thể đặt tên là “Năm ngày xoạc không ngừng nghỉ” được đó. Tui ngỡ là đang đọc ABO cơ, Hồ Thừa Dương thật đúng chuẩn alpha cấp SSS mà:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất