Không Ngờ Tôi Lại Thành Ra Như Thế Này
Chương 5
Đến cuối cùng khi Hồ Thừa Dương bắn ra, miệng Từ Khê sưng cả lên, tay cũng tê. Khi bị tiến vào âm đ*o bắn tinh, Từ Khê còn thở phào, thậm chí còn hơi khó bất đắc dĩ, anh giai này nhỏ mọn quá đi mất, chỉ đẩy cậu ta có tí thôi mà.
Từ Khê không dám nhúc nhích, tuy rằng hầu hết tinh dịch đều bị bắn vào bên trong, nhưng cậu vẫn có cảm giác bị tràn ra ngoài, cảm giác như mất không chế này làm cậu rất khó chịu.
Vừa định nhờ Hồ Thừa Dương lấy cho cậu tờ giấy, ai ngờ cậu chưa mở miệng, Hồ Thừa Dương đã lấy tay chắn lên bé mèo, xoa mạnh vài cái, khiến tinh dịch dây được đến chỗ nào là dây hết.
Từ Khê nín lặng. Thôi, chờ lát nữa đi tắm vậy.
Hồ Thừa Dương xoa bé mèo hơi mạnh, ngón giữa cắm vào trong, khi có khi không trêu chọc âm đế đỏ thắm, tựa như vô tình, hắn hỏi: “Cái miệng này mập ghê, từ hồi đại học cậu đã vậy rồi hả?”
Từ Khê ngốc, đáp: “Sao tôi biết được? Ai đời lại đi để ý đến nó?”
Hồ Thừa Dương nhẹ tay xoa nắn đi một chút, “Lúc tự an ủi cậu không sờ vào đây à?”
Từ Khê không nhịn nổi chọc hắn, “Cậu mới sờ ấy… Hừ, cậu làm thế nào thì tôi làm thế đó.”
Hồ Thừa Dương không giận, ngược lại còn cười cười: “Vậy mà lại chưa động vào chỗ này à. Xem ra dáng vẻ dâm như bây giờ đều là công lao của tôi hết hả? Chắc chắn mỗi ngày tôi đều liếm ướt nó, cắm vào, cắm đến…”
“Này!” Từ Khê không nghe nổi nữa, ngắt lời hắn, “Tôi muốn đi tắm rửa một chút.”
Hồ Thừa Dương không chịu, đè lên người không cho cậu đi: “Tôi nói này Từ Khê, hiện giờ đã thế này rồi, chờ đến lúc về chắc chắn tôi cũng sẽ muốn chơi cậu, cậu sẽ không có cơ hội thử với người khác đâu, cậu biết chưa?”
Gì mà thử với người khác? Từ Khê không thèm nghĩ kỹ, ư ư a a vớ vẩn một hồi, kêu gào đòi đi tắm, Hồ Thừa Dương ngồi dậy, “Không hiểu cũng không sao, từ từ rồi tôi sẽ cho cậu hiểu.”
Nói xong liền muốn ôm Từ Khê đi, hiển nhiên là muốn cùng vào phòng tắm, Từ Khê kêu lên: “Thôi, tôi tự đi!”
Nửa người dưới từ trong ra ngoài đều là tinh dịch của Hồ Thừa Dương, lát nữa tắm không thể không ngồi để đẩy tinh dịch ra, để cậu ta nhìn chằm chằm vậy thì mất mặt quá, Từ Khê không chịu nổi.
Xem ra Từ Khê vẫn chưa chịu nghe lời, với cái tính ăn mềm không ăn cứng này của Hồ Thừa Dương, nếu cậu chủ động hiến hôn, lại bắc một cây cầu, có khi hắn đã đồng ý rồi.
Nhưng để nghĩ ra được vậy còn phải mất chút thời gian, giờ cậu chưa nghĩ đến đó. Hệ quả chính là ở trong phòng tắm, Từ Khê bị Hồ Thừa Dương giạng chân hứng nước, hai chân bị kìm lại không chạy đi đâu được, tinh dịch bị rửa sạch, nhưng chính cậu cũng bị nước kích thích khóc lóc lên đỉnh lần nữa.
Sau khi lên đỉnh, cậu hết sức, cũng chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể dựa vào bồn tắm nhìn Hồ Thừa Dương tự tắm rửa xong xuôi, lại đem áo tắm bọc cậu lại bế về phòng.
Không biết chăn ga trong phòng đã được thay từ lúc nào, Hồ Thừa Dương như là nhìn thấy sự thắc mắc của cậu, nói; “Lúc cậu rửa bát tôi thay cả rồi, mấy việc nhà này tôi làm khá ổn đấy.”
Nói xong, hắn kéo chiếc áo tắm vốn không quấn quá chặt của Từ Khê ra, “Cậu xem tôi rửa cho cậu sạch chưa này,” Hồ Thừa Dương cúi đầu hôn hôn lên bé bướm, “Thơm ngào ngạt.”
Từ Khê thật sự phục cậu ta, cậu phát hiện mình có vẻ đã quen với cách nói chuyện như hiện giờ của Hồ Thừa Dương, không ngờ Hồ Thừa Dương lên giường với người ta xong lại nói chuyện dâm thế.
Hồ Thừa Dương hình như rất vừa lòng, hôn vài cái lên môi âm hộ phiềm hồng vị bị nước xả vào quá mạnh, lại banh môi âm hộ ra định liếm vào thịt non bên trong.
Từ Khê hoảng nhưng lòng cũng mơ hồ biết rằng không nên chống đối Hồ Thừa Dương, vội vàng nói: “Đừng! Tôi… bên dưới sưng hết cả rồi, hiện giờ thôi đã nhé.”
Cậu không nhìn thấy mặt Hồ Thừa Dương, không biết cậu ta có chịu hay không, thế là kéo Hồ Thừa Dương lên, chủ động mổ mấy cái lên khóe miệng cậu ta, “Xin cậu đấy, tôi đau quá.”
Hồ Thừa Dương mặt không đổi sắc, chỉ chỉ miệng mình, Từ Khê ngầm hiểu mà ngậm lấy đầu lưỡi vươn ra của cậu ta, mút một hồi lâu, lại độ cho nhau chút nước miếng. Bấy giờ, hai người mới mặc lại quần áo, đi ra ngoài chơi game.
Cả hai đều rất thích chơi game. Trong phòng game cũng có đủ loại trò chơi, hai người nhanh chóng chọn lấy một tựa game mình thích rồi bắt đầu chơi. Hồ Thừa Dương và Từ Khê đều là người đầu óc nhanh nhạy, trừ lúc đầu chưa quen, hai người nhanh chóng tạo nên sự ăn ý, qua ba lượt đã vượt ải.
Trên màn hình hiển thị hai chữ “Thắng lợi” to bự làm hai người đều vỗ tay, Từ Khê cười nói: “Hồ Thừa Dương, hóa ra cậu cũng biết chơi đấy, tôi còn tưởng cậu không chơi game cơ, chưa thấy cậu chơi bao giờ.”
Hồ Thừa Dương đang cầm bình nước uống, nghe thấy câu này liền bỏ bình xuống liếc nhìn cậu một cái, “Tôi chưa chơi bao giờ à?”
Nụ cười của Từ Khê cứng luôn, đúng ha, Hồ Thừa Dương có chơi rồi.
Sau khi Hồ Thừa Dương cầm giải quán quân về, hình như có một ngày nghỉ xả hơi nên hiếm thấy cậu ta buổi sáng không ra ngoài sớm mà ngồi trong ký túc xá chơi game.
Khi đó Từ Khê dậy rồi, ngồi ở bàn mình chơi điện thoại, Hồ Thừa Dương đeo tai nghe ấn chuột gõ phím, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.
Ở lần thứ tư trong vòng mười phút Từ Khê đứng dậy đi qua sau lưng Hồ Thừa Dương, cậu ta ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không nói thêm lời nào nữa mà chỉ trầm mặc gõ phím.
Không qua bao lâu Từ Khê lại đứng dậy lần nữa, đóng cửa cái sập đi vào toilet, lúc ra đã không còn thấy Hồ Thừa Dương đâu.
Nói thật, Từ Khê có hơi chột dạ, vì nếu muốn thắng thì nên cạnh tranh và thắng bằng thực lực của mình, khiêu khích người ta với việc như mắt muỗi này thật sự rất mất thể diện.
Nhưng lúc đấy đầu óc cậu không tỉnh táo, đến tối Hồ Thừa Dương về, thấy cậu ta không có vẻ gì là tức giận, Từ Khê mới lặng lẽ thở phào, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nếu muốn bắt người khác làm thì bản thân mình cũng nên làm thế mới được.
Sau Hồ Thừa Dương càng ngày càng bận, thậm chí hiếm khi quay về ký túc xá, hai người cũng dần dần không còn qua lại gì nữa.
Từ Khê hơi hổ thẹn, đúng là lần đó cậu hành động rất mất thể diện, sau này khi xem được mấy bài viết trên mạng phàn nàn về bạn cùng phòng, cậu lại càng hổ thẹn hơn.
Ai ngờ lần này chơi đến vênh váo, lại tự mình nói ra chuyện mình làm sai.
“Mà nói nữa, có đôi lúc cậu nhìn tôi rất khó chịu, tại sao vậy?” Hồ Thừa Dương lại gần Từ Khê hỏi.
Từ Khê xấu hổ cười cười: “Không có đâu, cậu tưởng tượng rồi.”
“Hừ.” Hồ Thừa Dương không nói mình có tin hay không, hắn tiền gần hôn lên miệng Từ Khê, hôn đủ rồi lại vén áo cậu lên, mút lấy “vú dâm” của cậu.
Từ Khê tự thấy đuối lý, đành giữ chặt lấy áo vén lên đến xương quai xanh, mặc Hồ Thừa Dương hết hút lại cắn ngực mình, đầu lưỡi hắn liếm nhũ khổng, nói cậu dâm, cuối cùng còn bị chơi đến mức hạ thân ướt át cũng không dám nói gì.
Từ Khê không dám nhúc nhích, tuy rằng hầu hết tinh dịch đều bị bắn vào bên trong, nhưng cậu vẫn có cảm giác bị tràn ra ngoài, cảm giác như mất không chế này làm cậu rất khó chịu.
Vừa định nhờ Hồ Thừa Dương lấy cho cậu tờ giấy, ai ngờ cậu chưa mở miệng, Hồ Thừa Dương đã lấy tay chắn lên bé mèo, xoa mạnh vài cái, khiến tinh dịch dây được đến chỗ nào là dây hết.
Từ Khê nín lặng. Thôi, chờ lát nữa đi tắm vậy.
Hồ Thừa Dương xoa bé mèo hơi mạnh, ngón giữa cắm vào trong, khi có khi không trêu chọc âm đế đỏ thắm, tựa như vô tình, hắn hỏi: “Cái miệng này mập ghê, từ hồi đại học cậu đã vậy rồi hả?”
Từ Khê ngốc, đáp: “Sao tôi biết được? Ai đời lại đi để ý đến nó?”
Hồ Thừa Dương nhẹ tay xoa nắn đi một chút, “Lúc tự an ủi cậu không sờ vào đây à?”
Từ Khê không nhịn nổi chọc hắn, “Cậu mới sờ ấy… Hừ, cậu làm thế nào thì tôi làm thế đó.”
Hồ Thừa Dương không giận, ngược lại còn cười cười: “Vậy mà lại chưa động vào chỗ này à. Xem ra dáng vẻ dâm như bây giờ đều là công lao của tôi hết hả? Chắc chắn mỗi ngày tôi đều liếm ướt nó, cắm vào, cắm đến…”
“Này!” Từ Khê không nghe nổi nữa, ngắt lời hắn, “Tôi muốn đi tắm rửa một chút.”
Hồ Thừa Dương không chịu, đè lên người không cho cậu đi: “Tôi nói này Từ Khê, hiện giờ đã thế này rồi, chờ đến lúc về chắc chắn tôi cũng sẽ muốn chơi cậu, cậu sẽ không có cơ hội thử với người khác đâu, cậu biết chưa?”
Gì mà thử với người khác? Từ Khê không thèm nghĩ kỹ, ư ư a a vớ vẩn một hồi, kêu gào đòi đi tắm, Hồ Thừa Dương ngồi dậy, “Không hiểu cũng không sao, từ từ rồi tôi sẽ cho cậu hiểu.”
Nói xong liền muốn ôm Từ Khê đi, hiển nhiên là muốn cùng vào phòng tắm, Từ Khê kêu lên: “Thôi, tôi tự đi!”
Nửa người dưới từ trong ra ngoài đều là tinh dịch của Hồ Thừa Dương, lát nữa tắm không thể không ngồi để đẩy tinh dịch ra, để cậu ta nhìn chằm chằm vậy thì mất mặt quá, Từ Khê không chịu nổi.
Xem ra Từ Khê vẫn chưa chịu nghe lời, với cái tính ăn mềm không ăn cứng này của Hồ Thừa Dương, nếu cậu chủ động hiến hôn, lại bắc một cây cầu, có khi hắn đã đồng ý rồi.
Nhưng để nghĩ ra được vậy còn phải mất chút thời gian, giờ cậu chưa nghĩ đến đó. Hệ quả chính là ở trong phòng tắm, Từ Khê bị Hồ Thừa Dương giạng chân hứng nước, hai chân bị kìm lại không chạy đi đâu được, tinh dịch bị rửa sạch, nhưng chính cậu cũng bị nước kích thích khóc lóc lên đỉnh lần nữa.
Sau khi lên đỉnh, cậu hết sức, cũng chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể dựa vào bồn tắm nhìn Hồ Thừa Dương tự tắm rửa xong xuôi, lại đem áo tắm bọc cậu lại bế về phòng.
Không biết chăn ga trong phòng đã được thay từ lúc nào, Hồ Thừa Dương như là nhìn thấy sự thắc mắc của cậu, nói; “Lúc cậu rửa bát tôi thay cả rồi, mấy việc nhà này tôi làm khá ổn đấy.”
Nói xong, hắn kéo chiếc áo tắm vốn không quấn quá chặt của Từ Khê ra, “Cậu xem tôi rửa cho cậu sạch chưa này,” Hồ Thừa Dương cúi đầu hôn hôn lên bé bướm, “Thơm ngào ngạt.”
Từ Khê thật sự phục cậu ta, cậu phát hiện mình có vẻ đã quen với cách nói chuyện như hiện giờ của Hồ Thừa Dương, không ngờ Hồ Thừa Dương lên giường với người ta xong lại nói chuyện dâm thế.
Hồ Thừa Dương hình như rất vừa lòng, hôn vài cái lên môi âm hộ phiềm hồng vị bị nước xả vào quá mạnh, lại banh môi âm hộ ra định liếm vào thịt non bên trong.
Từ Khê hoảng nhưng lòng cũng mơ hồ biết rằng không nên chống đối Hồ Thừa Dương, vội vàng nói: “Đừng! Tôi… bên dưới sưng hết cả rồi, hiện giờ thôi đã nhé.”
Cậu không nhìn thấy mặt Hồ Thừa Dương, không biết cậu ta có chịu hay không, thế là kéo Hồ Thừa Dương lên, chủ động mổ mấy cái lên khóe miệng cậu ta, “Xin cậu đấy, tôi đau quá.”
Hồ Thừa Dương mặt không đổi sắc, chỉ chỉ miệng mình, Từ Khê ngầm hiểu mà ngậm lấy đầu lưỡi vươn ra của cậu ta, mút một hồi lâu, lại độ cho nhau chút nước miếng. Bấy giờ, hai người mới mặc lại quần áo, đi ra ngoài chơi game.
Cả hai đều rất thích chơi game. Trong phòng game cũng có đủ loại trò chơi, hai người nhanh chóng chọn lấy một tựa game mình thích rồi bắt đầu chơi. Hồ Thừa Dương và Từ Khê đều là người đầu óc nhanh nhạy, trừ lúc đầu chưa quen, hai người nhanh chóng tạo nên sự ăn ý, qua ba lượt đã vượt ải.
Trên màn hình hiển thị hai chữ “Thắng lợi” to bự làm hai người đều vỗ tay, Từ Khê cười nói: “Hồ Thừa Dương, hóa ra cậu cũng biết chơi đấy, tôi còn tưởng cậu không chơi game cơ, chưa thấy cậu chơi bao giờ.”
Hồ Thừa Dương đang cầm bình nước uống, nghe thấy câu này liền bỏ bình xuống liếc nhìn cậu một cái, “Tôi chưa chơi bao giờ à?”
Nụ cười của Từ Khê cứng luôn, đúng ha, Hồ Thừa Dương có chơi rồi.
Sau khi Hồ Thừa Dương cầm giải quán quân về, hình như có một ngày nghỉ xả hơi nên hiếm thấy cậu ta buổi sáng không ra ngoài sớm mà ngồi trong ký túc xá chơi game.
Khi đó Từ Khê dậy rồi, ngồi ở bàn mình chơi điện thoại, Hồ Thừa Dương đeo tai nghe ấn chuột gõ phím, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.
Ở lần thứ tư trong vòng mười phút Từ Khê đứng dậy đi qua sau lưng Hồ Thừa Dương, cậu ta ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không nói thêm lời nào nữa mà chỉ trầm mặc gõ phím.
Không qua bao lâu Từ Khê lại đứng dậy lần nữa, đóng cửa cái sập đi vào toilet, lúc ra đã không còn thấy Hồ Thừa Dương đâu.
Nói thật, Từ Khê có hơi chột dạ, vì nếu muốn thắng thì nên cạnh tranh và thắng bằng thực lực của mình, khiêu khích người ta với việc như mắt muỗi này thật sự rất mất thể diện.
Nhưng lúc đấy đầu óc cậu không tỉnh táo, đến tối Hồ Thừa Dương về, thấy cậu ta không có vẻ gì là tức giận, Từ Khê mới lặng lẽ thở phào, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nếu muốn bắt người khác làm thì bản thân mình cũng nên làm thế mới được.
Sau Hồ Thừa Dương càng ngày càng bận, thậm chí hiếm khi quay về ký túc xá, hai người cũng dần dần không còn qua lại gì nữa.
Từ Khê hơi hổ thẹn, đúng là lần đó cậu hành động rất mất thể diện, sau này khi xem được mấy bài viết trên mạng phàn nàn về bạn cùng phòng, cậu lại càng hổ thẹn hơn.
Ai ngờ lần này chơi đến vênh váo, lại tự mình nói ra chuyện mình làm sai.
“Mà nói nữa, có đôi lúc cậu nhìn tôi rất khó chịu, tại sao vậy?” Hồ Thừa Dương lại gần Từ Khê hỏi.
Từ Khê xấu hổ cười cười: “Không có đâu, cậu tưởng tượng rồi.”
“Hừ.” Hồ Thừa Dương không nói mình có tin hay không, hắn tiền gần hôn lên miệng Từ Khê, hôn đủ rồi lại vén áo cậu lên, mút lấy “vú dâm” của cậu.
Từ Khê tự thấy đuối lý, đành giữ chặt lấy áo vén lên đến xương quai xanh, mặc Hồ Thừa Dương hết hút lại cắn ngực mình, đầu lưỡi hắn liếm nhũ khổng, nói cậu dâm, cuối cùng còn bị chơi đến mức hạ thân ướt át cũng không dám nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất