Chương 61: Trắng trợn làm càn 5
Edit: Hướng Nhật Quỳ
Hoắc Hành Chu cũng không thân với mấy anh chị em trong nhà này, vì nguyên nhân nghề nghiệp của Hoắc Diệp Sơn và Ngũ Tố Nghiên nên thời gian có thể tụ họp cùng một chỗ với họ càng đếm trên đầu ngón tay.
Hắn không thích mấy người kỳ quái này, ngờ đâu vậy mà lại chủ động đối đầu hắn, cả gan hơn còn manh động đến người của hắn.
Ngôn Ngôn vừa khóc vừa dẫn đường, thút thít nói không rõ, Hoắc Hành Chu cũng chẳng có tâm trạng nghe, tóm lại đúng hướng là được rồi.
Hắn rẽ vào ngõ hẻm thì trông thấy Lạc Hành bị Hoắc Giai Minh ôm chặt eo, Hoắc Giai Châu bóp cổ cậu đè lên đống củi của bà nội ở phía sau, dưới đất tiền đỏ tán loạn một chỗ, còn có một tờ dính trên cổ áo của Lạc Hành.
Lạc Hành vùng vẫy, bên má phải sưng to, in lên một dấu năm ngón tay đỏ tươi, Hoắc Hành Chu sôi máu lập tức xông tới: “Này!”
Hoắc Giai Châu sững sờ, ngoái đầu lại.
Hoắc Giai Minh nhát gan, vừa nghe thấy tiếng đã lập tức buông tay. Lạc Hành dùng sức tránh thoát, đỡ lấy đống củi ho khan từng ngụm từng ngụm.
Trong hẻm vốn la hét ầm ĩ trong một lúc rơi vào yên tĩnh, Hoắc Giai Minh ngập ngừng nhìn hắn, thấp giọng: “Anh họ.”
Hoắc Hành Chu phớt lờ cậu ta, bước tới trước mặt Lạc Hành nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, sờ lên hai má sưng phù của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao rồi, đau không?”
“Không sao cả, không đau.” Lạc Hành lắc đầu, chịu đựng đau đớn trên cổ, gian nan nở nụ cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Hành Chu thả Ngôn Ngôn đang khóc lóc vào ngực Lạc Hành, dịu giọng bảo: “Ban nãy Ngôn Ngôn bị dọa, cậu ôm nó đi tìm cô trước đi, tớ đi tìm cậu sau nhé.”
“Không được!” Lạc Hành biết Hoắc Hành Chu chắc chắn sẽ đánh nhau với mấy người này. Tuy cậu bị đánh rất oan ức, nhưng cuối năm rồi không thể ầm ĩ khiến ông nội biết được.
Hơn nữa… hơn nữa Hoắc Giai Châu đã biết quan hệ của bọn họ, ngộ nhỡ thẹn quá hóa giận vạch trần trước mặt ông nội thì đến lúc đó kết thúc thế nào đây?
Tuyệt đối không thể để họ kích động.
“Tớ không sao, cậu đừng đánh nhau với họ.” Lạc Hành nắm chặt tay hắn, vội vã nói.
Cậu oan ức là chuyện nhỏ, ba Hoắc mẹ Hoắc bị lên mặt sỉ vả mới là chuyện lớn. Mấy người kia vốn muốn xem trò cười của họ, sao cậu có thể để chuyện này xảy ra!
“Tớ biết, tớ sẽ không đánh nhau với họ, giảng đạo lí tí thôi.” Hoắc Hành Chu nở nụ cười, sờ sờ mặt cậu: “Cậu không tin tớ?”
“Nhưng mà…” Lạc Hành bế Ngôn Ngôn, thấy hắn sầm mặt lại, nhíu mày nói: “Nếu không dẫn Ngôn Ngôn đi thì lát nữa nó lại khóc nữa, cậu cũng đâu muốn nó khóc phải không?”
Lạc Hành nghe xong thì nghiêng đầu nhìn viền mắt đã phiếm hồng của Ngôn Ngôn, vẻ mặt một giây sau là muốn khóc liền đau lòng không thôi, vội vã bế nhóc xoay người đi, dặn đi dặn lại: “Vậy không cho phép cậu đánh nhau.”
“Biết rồi, đi đi.”
Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng rời đi của cậu, cười nhạo một tiếng rồi cởi áo lông ra ném lên đống củi, xoắn ống tay áo lên rồi hoạt động cổ tay một chút, mạnh mẽ đấm lên mặt Hoắc Giai Châu một đấm.
Bịch!
Hoắc Giai Châu chỉ hơi sơ suất đã trực tiếp bị đánh ngã trên đất, má phải trong nháy mắt mất đi cảm giác, máu tanh đầy cổ họng. Gã hơi cử động miệng thì phun ra một ngụm nước bọt kèm theo máu, còn có nửa cái răng.
“Con mẹ nó mày có bệnh à!” Hoắc Giai Châu bò dậy từ dưới đất, nhào đến chỗ Hoắc Hành Chu lôi kéo: “Mày vì một thằng tiện nhân mà đánh anh họ mày? Đầu óc mày bị nhét một đống phân rồi đúng không?!”
Hoắc Hành Chu đập vào đống củi ở sau lưng, đập đến tê rần, lại nhíu mày nhấc chân đạp một đạp, trở tay đè Hoắc Giai Châu lên đống củi, khó lắm mới dừng ngay cành khô đang lồi ra cách nửa tấc.
“Mẹ nó mày mới tiện nhân, mày là ai chứ, nếu không phải thấy cha mày và nhà bọn tao có chút quan hệ thì tao đã sớm giết chết mày rồi, mày còn có miệng ở đó mắng người?” Hoắc Hành Chu cười lạnh, bóp cổ gã nói: “Bạt tay khi nãy, ai đánh?”
Hoắc Giai Châu không lên tiếng, cũng cười lạnh.
Hoắc Giai Ngọc thì bị dọa cho ngây người đứng tại chỗ, run cầm cập muốn chạy thì bị Hoắc Hành Chu gọi lại: “Khoan đã.” Nói xong quét tầm mắt sang Hoắc Giai Minh nhu nhược nhát gan: “Mày nói, ai đánh?”
Hoắc Giai Minh nơm nớp lo sợ liếc nhìn Hoắc Giai Ngọc, rụt cổ chẳng dám lên tiếng, thụt ngực còng lưng cong đuôi trốn về sau vài bước.
“Không phải tao… Tao không đánh nó… Là nó trước…”
Hoắc Hành Chu buông tay ra, bước lên trước nhìn vào mắt Hoắc Giai Ngọc: “Nói đi, tìm Lạc Hành làm gì?”
Hoắc Giai Ngọc chột dạ chẳng dám nhìn hắn, đôi môi run rẩy trốn tránh ánh mắt, ngập ngừng đáp: “Không, không tìm nó làm gì cả.”
“Không tìm cậu ấy làm gì cả? Vậy năm dấu tay trên mặt cậu ấy là tự mình đánh? Chị tưởng tôi cũng đần như chị chắc?” Hoắc Hành Chu cười nhẹ một tiếng, vươn tay phủi phủi cổ áo lông cho chị ta, lạnh lùng nhìn đôi mắt sợ hãi của chị ta.
“Mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày muốn vì một thằng bạn mà đánh chị họ của mày?” Hoắc Giai Ngọc không nhịn được lùi về sau thì lập tức bị hắn túm lấy cổ, trong nháy mắt chặt đứt hết thảy không khí.
Chị ta thống khổ đưa tay kéo cổ tay của hắn, nhưng chẳng cách nào lay động được, sợ hãi bị nghẹt thở thoáng chốc vọt lên đại não, chị tay kịch liệt giãy giụa cả hai tay: “Thả… ra…”
Một lúc sau.
Khi chị ta sắp nghẹt thở thì Hoắc Hành Chu cuối cùng cũng buông tay, giọng nói nhẹ đến gần như chẳng nghe rõ: “Tôi không đánh con gái, nhưng chị đánh bé cưng của tôi thì tôi không thể tha cho chị.”
Mặt Hoắc Giai Ngọc bị ngạt đến xanh tím, đang thống khổ vùng vẫy, ngay khi hắn buông tay thì trong nháy mắt vô lực ngã xuống đất, nước mắt tung hoành khóc lóc.
“Tự đánh mình.”
Hoắc Giai Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Hành Chu, đến cả thở cũng quên mất.
Hoắc Giai Châu bên cạnh cũng sững sờ. Gã đột nhiên nhớ lại khi còn bé, mình có làm hư một mô hình quý giá nhất của hắn, tuy hắn rất khó chịu nhưng vẫn không nói gì.
Có một năm, Hoắc Hành Chu mua một đôi giày bóng đá bản giới hạn toàn cầu thì bị Hoắc Giai Minh mượn mang đi, làm hư một chút, hắn cũng chẳng ừ hử, chỉ bảo một câu tặng cậu ta.
…
Xưa nay hắn vẫn là kiểu người tùy tiện ấy, đối với việc gì cũng chẳng thèm nổi nóng, giống như chẳng có gì có thể khiến hắn tức giận vậy.
Giờ Hoắc Giai Châu mới hiểu, bọn họ chỉ là chưa từng đụng tới bảo bối chân chính của hắn.
“Chờ gì nữa?” Hoắc Hành Chu ngồi xổm trước mặt chị ta, mang theo ý cười, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không đánh con gái, nhưng ba chị thì không giống vậy…”
Vai Hoắc Giai Ngọc run lên, cắn răng nhắm mắt lại, giơ tay lên, hung hăng tát mình một bạt tai.
“Đủ rồi chứ!”
Hoắc Giai Ngọc khóc lóc bò dậy, đẩy mạnh Hoắc Hành Chu ra, lau nước mắt chạy đi.
Hoắc Hành Chu xoay người, trông thấy Hoắc Giai Châu còn đang đứng đó thì khom người nhặt từng tờ từng tờ tiền đỏ dưới đất kia lên, xếp từng tờ một không sót không rơi rồi nhét vào cổ áo của gã.
“Dùng tiền sỉ nhục người khác? Ít vậy mà ngài cũng đem ra được, bần ghê.” Hoắc Hành Chu đi tới đống củi, lấy điện thoại của mình ra mở khóa rồi ném lên mặt gã: “Mật mã sáu số 1, muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu.”
Hoắc Giai Châu ghét nhất là bộ dạng cao cao tại thượng giàu nứt đổ vách này của Hoắc Hành Chu nên nhất thời nổi nóng, nói không biết lựa lời: “Tao sỉ nhục nó thì làm sao, nó cam tâm tình nguyện bị mày chơi còn không phải coi trọng tiền sao! Nhận nhẫn của ông nội, nó xứng chắc?”
Hoắc Hành Chu nhíu mày. Trước khi tới hắn đã đoán được chút ít là vì chiếc nhẫn, không ngờ đến cả chuyện hai người ở bên nhau họ cũng biết!
“Mày nói cái gì!” Hoắc Hành Chu quay đầu, đáy mắt bỗng chốc tràn ngập sự hung tàn một cách nồng đậm: “Con mẹ nó mày… tự tìm đường chết!”
“Dừng tay!”
Thời điểm tay của Hoắc Hành Chu chỉ còn cách mặt của Hoắc Giai Châu mấy cm thì một giọng nói vang lên, hắn bỗng dừng tay lại.
“Mẹ.”
Ngũ Tố Nghiên nhìn mấy đứa nhỏ, mặt mày nghiêm túc quét một vòng, lại dời tầm mắt nhìn con trai nhà mình: “Hành Chu, cả anh họ cũng dám đánh, tới đây cho mẹ.”
Hoắc Hành Chu liếm khóe miệng bị thương, chìa tay xách chiếc áo lông trên đống củi lên, lại nhặt điện thoại lên không thèm xem đã bỏ vào túi, cười nhạo một tiếng.
Ngũ Tố Nghiên đỡ Hoắc Giai Châu dậy, phủi phủi bụi trên người gã, đau lòng nói: “Đừng chấp nhặt với em họ, về nhà bác nói bác cả dạy dỗ lại nó, càng ngày càng vô pháp vô thiên.”
Hoắc Giai Châu lạnh lùng tránh né tay của Ngũ Tố Nghiên, hừ lạnh: “Không cần.”
“Này Giai Châu…” Ngũ Tố Nghiên lúng túng động đậy môi, thở dài ngoái đầu nhìn Hoắc Hành Chu: “Nói đi, sao lại đánh nhau?”
“Sao mẹ biết con đánh nhau ở đây? Lạc Hành nói với mẹ?” Hoắc Hành Chu cười xòa ôm vai mẹ, thờ ơ đáp: “Nhóc con như cậu ấy thì biết cái gì, con và anh họ chỉ giỡn thôi, khoa tay múa chân.”
‘Bớt đùa giỡn lại cho mẹ, nghiêm túc một chút!” Ngũ Tố Nghiên nhìn hắn, hơi đau đầu: “Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, thu bớt tính tình lại không được gây mâu thuẫn với họ, ông bà nội đã lớn tuổi, từ sáng đến tối, con…”
“Hành Chu, con lại đây.”
Ngũ Tố Nghiên còn chưa dứt lời, thì bị Hoắc Diệp Sơn ngắt ngang. Ông đứng ở cuối hẻm, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà xưa này Hoắc Hành Chu chưa từng thấy.
Hắn vừa nhìn đã biết lớn chuyện rồi.
—
Một đại gia đình tụ tập trong một căn phòng, ông nội ngồi ở chính vị, mặt tái nhợt ngực kịch liệt phập phồng.
Thím Hai thím Ba ở bên cạnh vừa khóc vừa nháo, Hoắc Giai Ngọc thì vùi đầu vào lòng mẹ lau nước mắt, khóc cực kỳ thê thảm.
Bà nội bế Ngôn Ngôn đang sợ hãi ngồi trong góc, nhỏ giọng dỗ dành nhóc. Lạc Hành lo lắng đứng một bên khác, khẽ cắn môi.
“Ba à, trước hết ba đừng tức giận, mấy đứa nhỏ cãi vã nên dẫn đến đánh nhau, ai lúc nhỏ mà không đánh nhau chứ, con còn đánh nhau với mấy anh trai đây này, cũng đâu phải chuyện lớn gì.” Người cô dịu dàng khuyên lơn cụ ông, cười nhìn sang bên phải: “Mợ Ba dỗ Ngọc Ngọc đi, về rồi anh cả chắc chắn sẽ dạy dỗ lại Hành Chu, người một nhà nên coi như xong đi.”
Thím Ba vừa nghe thì trực tiếp bùng nổ, đứng vọt dậy, chỉ vào mũi người cô mắng: “Ha, cô nói một câu là xong sao? Người một nhà? Ai người một nhà với họ chứ? Người một nhà có đánh chị họ mình không, tôi chưa nói con bé là chị họ thì ngay cả con gái nhà người khác, nó cũng tát một bạt tai sao? Dạy thế nào, đánh con gái hả?”
Người cô vốn làm người giảng hòa, không muốn vì cuộc cãi vã ngày mùng một làm cho khó chịu, kết quả lại gắp lửa bỏ tay người, bị thím ta chĩa vào mũi mà mắng, nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Dượng của Hoắc Hành Chu chặn ngang kéo vợ ra phía sau bảo vệ, vừa muốn mở miệng đã bị cô đè tay lại, nói: “Mợ Ba, chị nói câu này là không đúng, chị không nhìn mặt mũi của anh cả thì cũng nên nhìn mặt mũi của anh ba chứ. Chị chỉ vào người tôi mắng tôi không buồn, thế nhưng lời chị đang nói trước mặt ba mẹ, không sợ cắn trúng lưỡi à?”
Thím Hai vốn luôn xem trò vui, kết quả ánh mắt lướt qua trông thấy con trai mình mặt đầy vết thương đi từ bên ngoài vào, thì lập tức khóc lên: “Châu Châu mặt con làm sao vậy!”
Hoắc Giai Châu quay đầu không chịu nói.
Thím Hai kéo tay gã tới trước mặt ông nội, khóc lóc om sòm: “Ba, ba quản cháu trai của ba cho tốt đi, xem nó đánh Giai Châu thành cái dạng gì rồi, bọn con về để đón giao thừa, có phải về để chịu đòn đâu!”
Ba người Hoắc Diệp Sơn đi từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
Ngũ Tố Nghiên bước tới, trước tiên nở nụ cười với cụ ông rồi mới áy náy nói: “Em Hai, Hành Chu không hiểu chuyện nên chị thay nó nói xin lỗi em, Giai Châu bị đánh thành thế này chị cũng đau lòng, cũng đừng…”
“Cút ngay, ai mượn chị diễn vai người tốt!” Thím Hai đẩy Ngũ Tố Nghiên ra, tìm một cái cốc ném về phía bà, bị Hoắc Diệp Sơn lách người ngăn lại.
“Châu Châu hiếu thuận, đặc biệt trở về ăn Tết với ông bà, thiếu chút nữa cả mạng cũng vứt ở đây rồi.” Thím Hai ôm Hoắc Giai Châu khóc, dữ dằn nhìn Ngũ Tố Nghiên, hỏi: “Ngũ Tố Nghiên, chị yên tâm cái quái gì?”
Ngũ Tố Nghiên thoáng nhíu mày: “Tụi nhỏ đánh nhau, gia trường đều biết cuối cùng, chúng cũng không nói sớm cho chị biết, chị có thể nghĩ được gì đây? Em Hai em không nên giận dỗi lung tung…”
“Tôi giận dỗi? Con trai chị bị đánh thành vầy chị không giận sao?” Thím Hai cười lạnh, chanh chua mở miệng: “Phải, nhà chúng tôi đâu có tiền như mấy người, không dạy dỗ ra đứa con cao quý như mấy người. Thế nhưng Châu Châu cũng là được chúng tôi nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, nó cũng là bảo bối của chúng tôi, mày đánh nó, mày sao có thể đánh nó!”
Thím Hai nói xong thì nhào tới muốn đánh Hoắc Hành Chu, bị hắn túm chặt tay.
“Hành Chu!” Hoắc Diệp Sơn sầm mặt lại, “Buông ra.”
Hoắc Hành Chu buông tay ra, thím Hai nhào lên đánh hắn liên tục mấy lần, trong một lúc cả căn phòng toàn là tiếng khóc tiếng huyên náo đến đau cả tai.
Lạc Hành đứng bên cạnh, đầu quả tim như bị một sợi dây thép treo lên, nhìn Hoắc Hành Chu bị đau mà đau lòng đến mắt đỏ ngầu, chuyện ngày hôm nay tất cả đều do cậu mà ra.
Nếu như cậu kiên định một chút, không nhận chiếc nhẫn kia thì tốt rồi.
Nếu tối qua cậu có thể nhịn được, không hôn Hoắc Hành Chu thì tốt rồi.
Nếu như cậu… không cùng Hoắc Hành Chu về ăn Tết là tốt rồi.
Triệu Cửu Lan nói rất đúng, cậu luôn là kẻ gây họa, chỉ có thể mang đến đau khổ cho người khác, khiến từng người đều đau khổ.
Cậu phải biết im lặng, không quấy nhiễu bất cứ người nào. Nếu như cậu không đến, thì năm nay họ chắc chắn có thể trải qua cực kỳ vui vẻ, hệt như trước đây.
“Được rồi, đừng ồn nữa!” Cụ ông đập bàn, ra sức ho khan một tiếng: “Hành Chu cháu nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Hành Chu quay đầu nhìn Lạc Hành, ngoan ngoãn bước đến trước mặt ông nội, cười nhẹ đáp: “Cũng đâu phải ông nội gây họa.”
“Ông?”
Ngũ Tố Nghiên trầm giọng: “Nói chuyện cẩn thận.”
Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng rồi nói: “Đám anh họ biết ông cho Lạc Hành món đồ hư kia nên chặn cậu ấy ở đầu hẻm ép cậu ấy giao ra đấy ạ. Phỏng chừng là Lạc Hành không chịu đưa nên bị chị họ tát một bạt tai. Ông không biết thôi, lỗ tai của bạn học cháu không tốt, giáng bạt tai này xuống không chừng sau này sẽ trực tiếp không nghe được luôn.”
Dùng một chút, Hoắc Hành Chu lại nghiêng đầu nhìn Hoắc Giai Châu, cười nhạo nói tiếp: “Anh họ cháu còn ngạo mạn hơn, móc ra một xấp tiền ném lên mặt Lạc Hành, sỉ nhục cậu ấy cơ đấy.”
Cụ ông càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, mặt mày của mấy bà thím cũng xanh xanh trắng trắng nói không nên lời, Ngũ Tố Nghiên ho khan một tiếng: “Được rồi.”
“Ông nội à, bạn học cháu đến nhà mình ăn Tết, chính là thấy cháu một mình quá tẻ nhạt nên đặc biệt đi theo cháu, cháu có trách nhiệm phải bảo vệ cậu ấy.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu xuống, cười nhìn Lạc Hành, im lặng nói: “Đừng sợ, có tớ đây.”
Lạc Hành gật đầu vô cùng nhẹ.
Ngực cụ ông kịch liệt phập phồng, tức giận cười nói: “Giỏi lắm, người nhà này… Bây giờ còn học được cách dùng tiền sỉ nhục người khác, đúng là một nhà trai hiếu thuận dâu hiền thảo cùng dòng cháu ngoan mà!”
Thím Hai thím Ba lảng tránh ánh mắt của cụ ông, lầm bầm hồi lâu thì đột nhiên có sức lên, sắc bén nói: “Ba không cho bọn con chiếc nhẫn kia, bản thân giữ tới khi nào bọn con không có ý kiến, nhưng ba không thể đem cho một đứa người ngoài, nó là cái quái gì chứ?”
“Đúng vậy, nó cũng đâu phải hàng vỉa hè trị giá gần một ngàn gì. Chiếc nhẫn đó là do tổ tiên truyền lại, nói ít cũng phải đáng một triệu tám, ba tùy tiện cho một thằng ranh con người ngoài, đám Châu Châu cũng là vì sợ ba bị gạt thôi! Ba lại tránh bọn con?”
“Tôi đã sớm biết cách anh chị nhung nhớ chiếc nhẫn này. Nhưng tôi nói rồi, tôi tình nguyện cho người nào thì cho người nấy. Tôi thích đứa nhỏ này thì tôi đưa nó, không dám làm phiền các anh chị quản tôi!”
Hoắc Giai Châu thấy cụ ông lại thiên vị Hoắc Hành Chu, không nhịn được mà nói: “Ông nội ông đừng để bị lừa, Hoắc Hành Chu là đồng tính luyến ái! Nó và thằng Lạc Hành kia, vốn là một cặp gay!”
Ầm!
Tiếng khóc và tiếng cãi nhau trong nháy mắt im bặt, yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng. Hoắc Hành Chu nắm chặt ngón tay, gân xanh trên mu bàn tay nháy mắt hiện lên.
Cụ ông hồi lâu vẫn chẳng nói nên lời.
Thím Hai cũng bị dọa sợ, ngơ ngác há miệng, kéo Hoắc Giai Châu lại: “Lời không có chứng cứ này không thể nói lung tung.”
Người cô phản ứng nhanh nhất.
Cụ ông vẫn luôn không lên tiếng, nghe tiếng cãi vã mồm năm miệng mười và châm chọc trong bóng tối, đau đầu nhìn về phía Hoắc Diệp Sơn: “Có thuốc lá không?”
Hoắc Diệp Sơn dừng lại, xoay người đi ra ngoài.
Cụ ông không hút thuốc lá, Hoắc Diệp Sơn cũng không hút thuốc, nhưng bên ngoài có người khác tặng thuốc nên ông rất nhanh tìm được một hộp, đến cả bật lửa cũng đưa cho cụ ông.
Cụ ông rít một hơi thuốc lá, cúi đầu trầm ngâm, ngón tay nắm chặt mép bàn chẳng nói lời nào.
Lẳng lặng hút xong một điếu thuốc rồi, cụ ông để tàn thuốc trên bàn. Khi khói đã tắt, cụ ông ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía Hoắc Diệp Sơn: “Chuyện này con biết không?”
Hoắc Diệp Sơn gật đầu.
Hoắc Diệp Sơn nhìn cụ ông, hít một hơi thật sâu. Chuyện này tóm lại vẫn phải cho cụ ông biết, chỉ có điều không ngờ sẽ dùng tình huống như thế này.
Sự thật bại lộ bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ông cũng chẳng biết làm sao để xoa dịu tâm trạng đang chấn động của cụ ông, chỉ hi vọng cụ ông có thể đừng tức giận rồi sinh bệnh.
Hoắc Hành Chu đi tới một góc, nắm tay Lạc Hành, kéo cậu đến trước mặt cụ ông.
Lạc Hành dùng sức tránh thoát tay hắn, lắc đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, đều do tớ… Là lỗi của tớ, tớ không nên… Không nên đi với cậu.”
“Không phải lỗi của cậu, đừng nhận lỗi linh tinh.” Hoắc Hành Chu đè tay cậu lại, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều có tớ.”
“Không… Không được.” Lạc Hành rất sợ tổn thương đến cả nhà họ nên không kìm được lùi về sau: “Chúng ta… Chúng ta đừng ở…”
Hoắc Hành Chu sầm mặt: “Không cho phép cậu chùn bước! Nhìn tớ!”
Lạc Hành mắt đẫm lệ nhìn vào mắt Hoắc Hành Chu, mơ hồ cảm giác được sự tức giận và tâm trạng bị đè nén trên người hắn, giơ tay lau đi, lắc đầu: “Tớ không thể… Không thể…”
“Nếu cậu không muốn bị tớ hôn trước mặt ông nội, thì nghe lời cho tớ.” Hoắc Hành Chu nâng tay, gập tay lau nước mắt cho cậu, mềm giọng nói: “Tớ cần cậu, bất kể thế nào, dù có chết, tớ cũng cần cậu.”
Trái tim Lạc Hành đau xót.
Hoắc Hành Chu kéo cậu đi tới trước mặt ông nội, đồng thời kéo Lạc Hành quỳ thẳng xuống, đúng mực nhìn vào mắt cụ ông rồi nói: “Ông nội, cháu vốn muốn đợi sau này hẵng nói, nhưng nếu Hoắc Giai Châu đã lôi chuyện này ra thì cháu cũng không định giấu nữa, cũng sẽ không để Lạc Hành oan ức nữa.”
Con người cụ ông co lại, chưa kịp nói thì đã nghe Hoắc Hành Chu nói tiếp: “Cậu ấy tên Lạc Hành, năm nay 17 tuổi, là bạn cùng bàn của cháu, học sinh được tỉnh chọn đến trường của bọn cháu.”
“Mỗi lần thi cử cậu ấy đều có thể thi đứng nhất trường bọn cháu, biết giảng đề cho cháu, khuyên cháu thi đại học, còn giúp nhà trường giành thật nhiều giải vàng, biết phiên dịch sách xuất bản của ba cháu sang tiếng Pháp, cờ vây cũng rất giỏi.”
“Tương lai của cậu ấy tốt như vậy, rất nhiều thứ không gì là không làm được, lại sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cháu mà chẳng cần bất cứ thứ gì.”
“Cháu không thể phụ sự yêu thích của cậu ấy.”
Hoắc Hành Chu không hề nói mấy câu như ‘Cháu thích người này bất kể giới tính’ gì, trái lại chỉ nghiêm túc giới thiệu Lạc Hành, nói ra ưu điểm của cậu, khiến cụ ông hiểu được rằng, hai người họ có thể ở bên nhau.
Là sự hy sinh của Lạc Hành.
Nếu hắn còn dám để Lạc Hành xin lỗi, vậy hắn thật sự chẳng ra gì.
Cụ ông cắn răng nghe hắn nói xong, bàn tay chống lên bàn run đến mắt thường cũng thấy được, nhìn bọn họ quỳ trước mặt mình, một đứa nghiêm túc nhìn mình, đứa kia thì vành mắt đỏ hoe chẳng dám ngẩng đầu.
“Chậc, nói ra thật là cảm động trời đất, thích một thằng con trai mà cũng có thể thích đến người khác nước mắt lã chã thế này? Ngũ Tố Nghiên, khi sinh ra cái loại con trai dị dạng biến thái gì vậy, chị có quá ghê tởm không?” Thím Hai cười nhạo một tiếng.
“Nếu là em, mất mật như vậy…. Á.”
Hoắc Hành Chu cũng không thân với mấy anh chị em trong nhà này, vì nguyên nhân nghề nghiệp của Hoắc Diệp Sơn và Ngũ Tố Nghiên nên thời gian có thể tụ họp cùng một chỗ với họ càng đếm trên đầu ngón tay.
Hắn không thích mấy người kỳ quái này, ngờ đâu vậy mà lại chủ động đối đầu hắn, cả gan hơn còn manh động đến người của hắn.
Ngôn Ngôn vừa khóc vừa dẫn đường, thút thít nói không rõ, Hoắc Hành Chu cũng chẳng có tâm trạng nghe, tóm lại đúng hướng là được rồi.
Hắn rẽ vào ngõ hẻm thì trông thấy Lạc Hành bị Hoắc Giai Minh ôm chặt eo, Hoắc Giai Châu bóp cổ cậu đè lên đống củi của bà nội ở phía sau, dưới đất tiền đỏ tán loạn một chỗ, còn có một tờ dính trên cổ áo của Lạc Hành.
Lạc Hành vùng vẫy, bên má phải sưng to, in lên một dấu năm ngón tay đỏ tươi, Hoắc Hành Chu sôi máu lập tức xông tới: “Này!”
Hoắc Giai Châu sững sờ, ngoái đầu lại.
Hoắc Giai Minh nhát gan, vừa nghe thấy tiếng đã lập tức buông tay. Lạc Hành dùng sức tránh thoát, đỡ lấy đống củi ho khan từng ngụm từng ngụm.
Trong hẻm vốn la hét ầm ĩ trong một lúc rơi vào yên tĩnh, Hoắc Giai Minh ngập ngừng nhìn hắn, thấp giọng: “Anh họ.”
Hoắc Hành Chu phớt lờ cậu ta, bước tới trước mặt Lạc Hành nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, sờ lên hai má sưng phù của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao rồi, đau không?”
“Không sao cả, không đau.” Lạc Hành lắc đầu, chịu đựng đau đớn trên cổ, gian nan nở nụ cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Hoắc Hành Chu thả Ngôn Ngôn đang khóc lóc vào ngực Lạc Hành, dịu giọng bảo: “Ban nãy Ngôn Ngôn bị dọa, cậu ôm nó đi tìm cô trước đi, tớ đi tìm cậu sau nhé.”
“Không được!” Lạc Hành biết Hoắc Hành Chu chắc chắn sẽ đánh nhau với mấy người này. Tuy cậu bị đánh rất oan ức, nhưng cuối năm rồi không thể ầm ĩ khiến ông nội biết được.
Hơn nữa… hơn nữa Hoắc Giai Châu đã biết quan hệ của bọn họ, ngộ nhỡ thẹn quá hóa giận vạch trần trước mặt ông nội thì đến lúc đó kết thúc thế nào đây?
Tuyệt đối không thể để họ kích động.
“Tớ không sao, cậu đừng đánh nhau với họ.” Lạc Hành nắm chặt tay hắn, vội vã nói.
Cậu oan ức là chuyện nhỏ, ba Hoắc mẹ Hoắc bị lên mặt sỉ vả mới là chuyện lớn. Mấy người kia vốn muốn xem trò cười của họ, sao cậu có thể để chuyện này xảy ra!
“Tớ biết, tớ sẽ không đánh nhau với họ, giảng đạo lí tí thôi.” Hoắc Hành Chu nở nụ cười, sờ sờ mặt cậu: “Cậu không tin tớ?”
“Nhưng mà…” Lạc Hành bế Ngôn Ngôn, thấy hắn sầm mặt lại, nhíu mày nói: “Nếu không dẫn Ngôn Ngôn đi thì lát nữa nó lại khóc nữa, cậu cũng đâu muốn nó khóc phải không?”
Lạc Hành nghe xong thì nghiêng đầu nhìn viền mắt đã phiếm hồng của Ngôn Ngôn, vẻ mặt một giây sau là muốn khóc liền đau lòng không thôi, vội vã bế nhóc xoay người đi, dặn đi dặn lại: “Vậy không cho phép cậu đánh nhau.”
“Biết rồi, đi đi.”
Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng rời đi của cậu, cười nhạo một tiếng rồi cởi áo lông ra ném lên đống củi, xoắn ống tay áo lên rồi hoạt động cổ tay một chút, mạnh mẽ đấm lên mặt Hoắc Giai Châu một đấm.
Bịch!
Hoắc Giai Châu chỉ hơi sơ suất đã trực tiếp bị đánh ngã trên đất, má phải trong nháy mắt mất đi cảm giác, máu tanh đầy cổ họng. Gã hơi cử động miệng thì phun ra một ngụm nước bọt kèm theo máu, còn có nửa cái răng.
“Con mẹ nó mày có bệnh à!” Hoắc Giai Châu bò dậy từ dưới đất, nhào đến chỗ Hoắc Hành Chu lôi kéo: “Mày vì một thằng tiện nhân mà đánh anh họ mày? Đầu óc mày bị nhét một đống phân rồi đúng không?!”
Hoắc Hành Chu đập vào đống củi ở sau lưng, đập đến tê rần, lại nhíu mày nhấc chân đạp một đạp, trở tay đè Hoắc Giai Châu lên đống củi, khó lắm mới dừng ngay cành khô đang lồi ra cách nửa tấc.
“Mẹ nó mày mới tiện nhân, mày là ai chứ, nếu không phải thấy cha mày và nhà bọn tao có chút quan hệ thì tao đã sớm giết chết mày rồi, mày còn có miệng ở đó mắng người?” Hoắc Hành Chu cười lạnh, bóp cổ gã nói: “Bạt tay khi nãy, ai đánh?”
Hoắc Giai Châu không lên tiếng, cũng cười lạnh.
Hoắc Giai Ngọc thì bị dọa cho ngây người đứng tại chỗ, run cầm cập muốn chạy thì bị Hoắc Hành Chu gọi lại: “Khoan đã.” Nói xong quét tầm mắt sang Hoắc Giai Minh nhu nhược nhát gan: “Mày nói, ai đánh?”
Hoắc Giai Minh nơm nớp lo sợ liếc nhìn Hoắc Giai Ngọc, rụt cổ chẳng dám lên tiếng, thụt ngực còng lưng cong đuôi trốn về sau vài bước.
“Không phải tao… Tao không đánh nó… Là nó trước…”
Hoắc Hành Chu buông tay ra, bước lên trước nhìn vào mắt Hoắc Giai Ngọc: “Nói đi, tìm Lạc Hành làm gì?”
Hoắc Giai Ngọc chột dạ chẳng dám nhìn hắn, đôi môi run rẩy trốn tránh ánh mắt, ngập ngừng đáp: “Không, không tìm nó làm gì cả.”
“Không tìm cậu ấy làm gì cả? Vậy năm dấu tay trên mặt cậu ấy là tự mình đánh? Chị tưởng tôi cũng đần như chị chắc?” Hoắc Hành Chu cười nhẹ một tiếng, vươn tay phủi phủi cổ áo lông cho chị ta, lạnh lùng nhìn đôi mắt sợ hãi của chị ta.
“Mày muốn làm gì? Chẳng lẽ mày muốn vì một thằng bạn mà đánh chị họ của mày?” Hoắc Giai Ngọc không nhịn được lùi về sau thì lập tức bị hắn túm lấy cổ, trong nháy mắt chặt đứt hết thảy không khí.
Chị ta thống khổ đưa tay kéo cổ tay của hắn, nhưng chẳng cách nào lay động được, sợ hãi bị nghẹt thở thoáng chốc vọt lên đại não, chị tay kịch liệt giãy giụa cả hai tay: “Thả… ra…”
Một lúc sau.
Khi chị ta sắp nghẹt thở thì Hoắc Hành Chu cuối cùng cũng buông tay, giọng nói nhẹ đến gần như chẳng nghe rõ: “Tôi không đánh con gái, nhưng chị đánh bé cưng của tôi thì tôi không thể tha cho chị.”
Mặt Hoắc Giai Ngọc bị ngạt đến xanh tím, đang thống khổ vùng vẫy, ngay khi hắn buông tay thì trong nháy mắt vô lực ngã xuống đất, nước mắt tung hoành khóc lóc.
“Tự đánh mình.”
Hoắc Giai Ngọc sửng sốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Hành Chu, đến cả thở cũng quên mất.
Hoắc Giai Châu bên cạnh cũng sững sờ. Gã đột nhiên nhớ lại khi còn bé, mình có làm hư một mô hình quý giá nhất của hắn, tuy hắn rất khó chịu nhưng vẫn không nói gì.
Có một năm, Hoắc Hành Chu mua một đôi giày bóng đá bản giới hạn toàn cầu thì bị Hoắc Giai Minh mượn mang đi, làm hư một chút, hắn cũng chẳng ừ hử, chỉ bảo một câu tặng cậu ta.
…
Xưa nay hắn vẫn là kiểu người tùy tiện ấy, đối với việc gì cũng chẳng thèm nổi nóng, giống như chẳng có gì có thể khiến hắn tức giận vậy.
Giờ Hoắc Giai Châu mới hiểu, bọn họ chỉ là chưa từng đụng tới bảo bối chân chính của hắn.
“Chờ gì nữa?” Hoắc Hành Chu ngồi xổm trước mặt chị ta, mang theo ý cười, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không đánh con gái, nhưng ba chị thì không giống vậy…”
Vai Hoắc Giai Ngọc run lên, cắn răng nhắm mắt lại, giơ tay lên, hung hăng tát mình một bạt tai.
“Đủ rồi chứ!”
Hoắc Giai Ngọc khóc lóc bò dậy, đẩy mạnh Hoắc Hành Chu ra, lau nước mắt chạy đi.
Hoắc Hành Chu xoay người, trông thấy Hoắc Giai Châu còn đang đứng đó thì khom người nhặt từng tờ từng tờ tiền đỏ dưới đất kia lên, xếp từng tờ một không sót không rơi rồi nhét vào cổ áo của gã.
“Dùng tiền sỉ nhục người khác? Ít vậy mà ngài cũng đem ra được, bần ghê.” Hoắc Hành Chu đi tới đống củi, lấy điện thoại của mình ra mở khóa rồi ném lên mặt gã: “Mật mã sáu số 1, muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển bấy nhiêu.”
Hoắc Giai Châu ghét nhất là bộ dạng cao cao tại thượng giàu nứt đổ vách này của Hoắc Hành Chu nên nhất thời nổi nóng, nói không biết lựa lời: “Tao sỉ nhục nó thì làm sao, nó cam tâm tình nguyện bị mày chơi còn không phải coi trọng tiền sao! Nhận nhẫn của ông nội, nó xứng chắc?”
Hoắc Hành Chu nhíu mày. Trước khi tới hắn đã đoán được chút ít là vì chiếc nhẫn, không ngờ đến cả chuyện hai người ở bên nhau họ cũng biết!
“Mày nói cái gì!” Hoắc Hành Chu quay đầu, đáy mắt bỗng chốc tràn ngập sự hung tàn một cách nồng đậm: “Con mẹ nó mày… tự tìm đường chết!”
“Dừng tay!”
Thời điểm tay của Hoắc Hành Chu chỉ còn cách mặt của Hoắc Giai Châu mấy cm thì một giọng nói vang lên, hắn bỗng dừng tay lại.
“Mẹ.”
Ngũ Tố Nghiên nhìn mấy đứa nhỏ, mặt mày nghiêm túc quét một vòng, lại dời tầm mắt nhìn con trai nhà mình: “Hành Chu, cả anh họ cũng dám đánh, tới đây cho mẹ.”
Hoắc Hành Chu liếm khóe miệng bị thương, chìa tay xách chiếc áo lông trên đống củi lên, lại nhặt điện thoại lên không thèm xem đã bỏ vào túi, cười nhạo một tiếng.
Ngũ Tố Nghiên đỡ Hoắc Giai Châu dậy, phủi phủi bụi trên người gã, đau lòng nói: “Đừng chấp nhặt với em họ, về nhà bác nói bác cả dạy dỗ lại nó, càng ngày càng vô pháp vô thiên.”
Hoắc Giai Châu lạnh lùng tránh né tay của Ngũ Tố Nghiên, hừ lạnh: “Không cần.”
“Này Giai Châu…” Ngũ Tố Nghiên lúng túng động đậy môi, thở dài ngoái đầu nhìn Hoắc Hành Chu: “Nói đi, sao lại đánh nhau?”
“Sao mẹ biết con đánh nhau ở đây? Lạc Hành nói với mẹ?” Hoắc Hành Chu cười xòa ôm vai mẹ, thờ ơ đáp: “Nhóc con như cậu ấy thì biết cái gì, con và anh họ chỉ giỡn thôi, khoa tay múa chân.”
‘Bớt đùa giỡn lại cho mẹ, nghiêm túc một chút!” Ngũ Tố Nghiên nhìn hắn, hơi đau đầu: “Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, thu bớt tính tình lại không được gây mâu thuẫn với họ, ông bà nội đã lớn tuổi, từ sáng đến tối, con…”
“Hành Chu, con lại đây.”
Ngũ Tố Nghiên còn chưa dứt lời, thì bị Hoắc Diệp Sơn ngắt ngang. Ông đứng ở cuối hẻm, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà xưa này Hoắc Hành Chu chưa từng thấy.
Hắn vừa nhìn đã biết lớn chuyện rồi.
—
Một đại gia đình tụ tập trong một căn phòng, ông nội ngồi ở chính vị, mặt tái nhợt ngực kịch liệt phập phồng.
Thím Hai thím Ba ở bên cạnh vừa khóc vừa nháo, Hoắc Giai Ngọc thì vùi đầu vào lòng mẹ lau nước mắt, khóc cực kỳ thê thảm.
Bà nội bế Ngôn Ngôn đang sợ hãi ngồi trong góc, nhỏ giọng dỗ dành nhóc. Lạc Hành lo lắng đứng một bên khác, khẽ cắn môi.
“Ba à, trước hết ba đừng tức giận, mấy đứa nhỏ cãi vã nên dẫn đến đánh nhau, ai lúc nhỏ mà không đánh nhau chứ, con còn đánh nhau với mấy anh trai đây này, cũng đâu phải chuyện lớn gì.” Người cô dịu dàng khuyên lơn cụ ông, cười nhìn sang bên phải: “Mợ Ba dỗ Ngọc Ngọc đi, về rồi anh cả chắc chắn sẽ dạy dỗ lại Hành Chu, người một nhà nên coi như xong đi.”
Thím Ba vừa nghe thì trực tiếp bùng nổ, đứng vọt dậy, chỉ vào mũi người cô mắng: “Ha, cô nói một câu là xong sao? Người một nhà? Ai người một nhà với họ chứ? Người một nhà có đánh chị họ mình không, tôi chưa nói con bé là chị họ thì ngay cả con gái nhà người khác, nó cũng tát một bạt tai sao? Dạy thế nào, đánh con gái hả?”
Người cô vốn làm người giảng hòa, không muốn vì cuộc cãi vã ngày mùng một làm cho khó chịu, kết quả lại gắp lửa bỏ tay người, bị thím ta chĩa vào mũi mà mắng, nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Dượng của Hoắc Hành Chu chặn ngang kéo vợ ra phía sau bảo vệ, vừa muốn mở miệng đã bị cô đè tay lại, nói: “Mợ Ba, chị nói câu này là không đúng, chị không nhìn mặt mũi của anh cả thì cũng nên nhìn mặt mũi của anh ba chứ. Chị chỉ vào người tôi mắng tôi không buồn, thế nhưng lời chị đang nói trước mặt ba mẹ, không sợ cắn trúng lưỡi à?”
Thím Hai vốn luôn xem trò vui, kết quả ánh mắt lướt qua trông thấy con trai mình mặt đầy vết thương đi từ bên ngoài vào, thì lập tức khóc lên: “Châu Châu mặt con làm sao vậy!”
Hoắc Giai Châu quay đầu không chịu nói.
Thím Hai kéo tay gã tới trước mặt ông nội, khóc lóc om sòm: “Ba, ba quản cháu trai của ba cho tốt đi, xem nó đánh Giai Châu thành cái dạng gì rồi, bọn con về để đón giao thừa, có phải về để chịu đòn đâu!”
Ba người Hoắc Diệp Sơn đi từ ngoài vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
Ngũ Tố Nghiên bước tới, trước tiên nở nụ cười với cụ ông rồi mới áy náy nói: “Em Hai, Hành Chu không hiểu chuyện nên chị thay nó nói xin lỗi em, Giai Châu bị đánh thành thế này chị cũng đau lòng, cũng đừng…”
“Cút ngay, ai mượn chị diễn vai người tốt!” Thím Hai đẩy Ngũ Tố Nghiên ra, tìm một cái cốc ném về phía bà, bị Hoắc Diệp Sơn lách người ngăn lại.
“Châu Châu hiếu thuận, đặc biệt trở về ăn Tết với ông bà, thiếu chút nữa cả mạng cũng vứt ở đây rồi.” Thím Hai ôm Hoắc Giai Châu khóc, dữ dằn nhìn Ngũ Tố Nghiên, hỏi: “Ngũ Tố Nghiên, chị yên tâm cái quái gì?”
Ngũ Tố Nghiên thoáng nhíu mày: “Tụi nhỏ đánh nhau, gia trường đều biết cuối cùng, chúng cũng không nói sớm cho chị biết, chị có thể nghĩ được gì đây? Em Hai em không nên giận dỗi lung tung…”
“Tôi giận dỗi? Con trai chị bị đánh thành vầy chị không giận sao?” Thím Hai cười lạnh, chanh chua mở miệng: “Phải, nhà chúng tôi đâu có tiền như mấy người, không dạy dỗ ra đứa con cao quý như mấy người. Thế nhưng Châu Châu cũng là được chúng tôi nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, nó cũng là bảo bối của chúng tôi, mày đánh nó, mày sao có thể đánh nó!”
Thím Hai nói xong thì nhào tới muốn đánh Hoắc Hành Chu, bị hắn túm chặt tay.
“Hành Chu!” Hoắc Diệp Sơn sầm mặt lại, “Buông ra.”
Hoắc Hành Chu buông tay ra, thím Hai nhào lên đánh hắn liên tục mấy lần, trong một lúc cả căn phòng toàn là tiếng khóc tiếng huyên náo đến đau cả tai.
Lạc Hành đứng bên cạnh, đầu quả tim như bị một sợi dây thép treo lên, nhìn Hoắc Hành Chu bị đau mà đau lòng đến mắt đỏ ngầu, chuyện ngày hôm nay tất cả đều do cậu mà ra.
Nếu như cậu kiên định một chút, không nhận chiếc nhẫn kia thì tốt rồi.
Nếu tối qua cậu có thể nhịn được, không hôn Hoắc Hành Chu thì tốt rồi.
Nếu như cậu… không cùng Hoắc Hành Chu về ăn Tết là tốt rồi.
Triệu Cửu Lan nói rất đúng, cậu luôn là kẻ gây họa, chỉ có thể mang đến đau khổ cho người khác, khiến từng người đều đau khổ.
Cậu phải biết im lặng, không quấy nhiễu bất cứ người nào. Nếu như cậu không đến, thì năm nay họ chắc chắn có thể trải qua cực kỳ vui vẻ, hệt như trước đây.
“Được rồi, đừng ồn nữa!” Cụ ông đập bàn, ra sức ho khan một tiếng: “Hành Chu cháu nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Hành Chu quay đầu nhìn Lạc Hành, ngoan ngoãn bước đến trước mặt ông nội, cười nhẹ đáp: “Cũng đâu phải ông nội gây họa.”
“Ông?”
Ngũ Tố Nghiên trầm giọng: “Nói chuyện cẩn thận.”
Hoắc Hành Chu ‘Ồ’ một tiếng rồi nói: “Đám anh họ biết ông cho Lạc Hành món đồ hư kia nên chặn cậu ấy ở đầu hẻm ép cậu ấy giao ra đấy ạ. Phỏng chừng là Lạc Hành không chịu đưa nên bị chị họ tát một bạt tai. Ông không biết thôi, lỗ tai của bạn học cháu không tốt, giáng bạt tai này xuống không chừng sau này sẽ trực tiếp không nghe được luôn.”
Dùng một chút, Hoắc Hành Chu lại nghiêng đầu nhìn Hoắc Giai Châu, cười nhạo nói tiếp: “Anh họ cháu còn ngạo mạn hơn, móc ra một xấp tiền ném lên mặt Lạc Hành, sỉ nhục cậu ấy cơ đấy.”
Cụ ông càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, mặt mày của mấy bà thím cũng xanh xanh trắng trắng nói không nên lời, Ngũ Tố Nghiên ho khan một tiếng: “Được rồi.”
“Ông nội à, bạn học cháu đến nhà mình ăn Tết, chính là thấy cháu một mình quá tẻ nhạt nên đặc biệt đi theo cháu, cháu có trách nhiệm phải bảo vệ cậu ấy.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu xuống, cười nhìn Lạc Hành, im lặng nói: “Đừng sợ, có tớ đây.”
Lạc Hành gật đầu vô cùng nhẹ.
Ngực cụ ông kịch liệt phập phồng, tức giận cười nói: “Giỏi lắm, người nhà này… Bây giờ còn học được cách dùng tiền sỉ nhục người khác, đúng là một nhà trai hiếu thuận dâu hiền thảo cùng dòng cháu ngoan mà!”
Thím Hai thím Ba lảng tránh ánh mắt của cụ ông, lầm bầm hồi lâu thì đột nhiên có sức lên, sắc bén nói: “Ba không cho bọn con chiếc nhẫn kia, bản thân giữ tới khi nào bọn con không có ý kiến, nhưng ba không thể đem cho một đứa người ngoài, nó là cái quái gì chứ?”
“Đúng vậy, nó cũng đâu phải hàng vỉa hè trị giá gần một ngàn gì. Chiếc nhẫn đó là do tổ tiên truyền lại, nói ít cũng phải đáng một triệu tám, ba tùy tiện cho một thằng ranh con người ngoài, đám Châu Châu cũng là vì sợ ba bị gạt thôi! Ba lại tránh bọn con?”
“Tôi đã sớm biết cách anh chị nhung nhớ chiếc nhẫn này. Nhưng tôi nói rồi, tôi tình nguyện cho người nào thì cho người nấy. Tôi thích đứa nhỏ này thì tôi đưa nó, không dám làm phiền các anh chị quản tôi!”
Hoắc Giai Châu thấy cụ ông lại thiên vị Hoắc Hành Chu, không nhịn được mà nói: “Ông nội ông đừng để bị lừa, Hoắc Hành Chu là đồng tính luyến ái! Nó và thằng Lạc Hành kia, vốn là một cặp gay!”
Ầm!
Tiếng khóc và tiếng cãi nhau trong nháy mắt im bặt, yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng. Hoắc Hành Chu nắm chặt ngón tay, gân xanh trên mu bàn tay nháy mắt hiện lên.
Cụ ông hồi lâu vẫn chẳng nói nên lời.
Thím Hai cũng bị dọa sợ, ngơ ngác há miệng, kéo Hoắc Giai Châu lại: “Lời không có chứng cứ này không thể nói lung tung.”
Người cô phản ứng nhanh nhất.
Cụ ông vẫn luôn không lên tiếng, nghe tiếng cãi vã mồm năm miệng mười và châm chọc trong bóng tối, đau đầu nhìn về phía Hoắc Diệp Sơn: “Có thuốc lá không?”
Hoắc Diệp Sơn dừng lại, xoay người đi ra ngoài.
Cụ ông không hút thuốc lá, Hoắc Diệp Sơn cũng không hút thuốc, nhưng bên ngoài có người khác tặng thuốc nên ông rất nhanh tìm được một hộp, đến cả bật lửa cũng đưa cho cụ ông.
Cụ ông rít một hơi thuốc lá, cúi đầu trầm ngâm, ngón tay nắm chặt mép bàn chẳng nói lời nào.
Lẳng lặng hút xong một điếu thuốc rồi, cụ ông để tàn thuốc trên bàn. Khi khói đã tắt, cụ ông ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía Hoắc Diệp Sơn: “Chuyện này con biết không?”
Hoắc Diệp Sơn gật đầu.
Hoắc Diệp Sơn nhìn cụ ông, hít một hơi thật sâu. Chuyện này tóm lại vẫn phải cho cụ ông biết, chỉ có điều không ngờ sẽ dùng tình huống như thế này.
Sự thật bại lộ bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn ông cũng chẳng biết làm sao để xoa dịu tâm trạng đang chấn động của cụ ông, chỉ hi vọng cụ ông có thể đừng tức giận rồi sinh bệnh.
Hoắc Hành Chu đi tới một góc, nắm tay Lạc Hành, kéo cậu đến trước mặt cụ ông.
Lạc Hành dùng sức tránh thoát tay hắn, lắc đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, đều do tớ… Là lỗi của tớ, tớ không nên… Không nên đi với cậu.”
“Không phải lỗi của cậu, đừng nhận lỗi linh tinh.” Hoắc Hành Chu đè tay cậu lại, thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều có tớ.”
“Không… Không được.” Lạc Hành rất sợ tổn thương đến cả nhà họ nên không kìm được lùi về sau: “Chúng ta… Chúng ta đừng ở…”
Hoắc Hành Chu sầm mặt: “Không cho phép cậu chùn bước! Nhìn tớ!”
Lạc Hành mắt đẫm lệ nhìn vào mắt Hoắc Hành Chu, mơ hồ cảm giác được sự tức giận và tâm trạng bị đè nén trên người hắn, giơ tay lau đi, lắc đầu: “Tớ không thể… Không thể…”
“Nếu cậu không muốn bị tớ hôn trước mặt ông nội, thì nghe lời cho tớ.” Hoắc Hành Chu nâng tay, gập tay lau nước mắt cho cậu, mềm giọng nói: “Tớ cần cậu, bất kể thế nào, dù có chết, tớ cũng cần cậu.”
Trái tim Lạc Hành đau xót.
Hoắc Hành Chu kéo cậu đi tới trước mặt ông nội, đồng thời kéo Lạc Hành quỳ thẳng xuống, đúng mực nhìn vào mắt cụ ông rồi nói: “Ông nội, cháu vốn muốn đợi sau này hẵng nói, nhưng nếu Hoắc Giai Châu đã lôi chuyện này ra thì cháu cũng không định giấu nữa, cũng sẽ không để Lạc Hành oan ức nữa.”
Con người cụ ông co lại, chưa kịp nói thì đã nghe Hoắc Hành Chu nói tiếp: “Cậu ấy tên Lạc Hành, năm nay 17 tuổi, là bạn cùng bàn của cháu, học sinh được tỉnh chọn đến trường của bọn cháu.”
“Mỗi lần thi cử cậu ấy đều có thể thi đứng nhất trường bọn cháu, biết giảng đề cho cháu, khuyên cháu thi đại học, còn giúp nhà trường giành thật nhiều giải vàng, biết phiên dịch sách xuất bản của ba cháu sang tiếng Pháp, cờ vây cũng rất giỏi.”
“Tương lai của cậu ấy tốt như vậy, rất nhiều thứ không gì là không làm được, lại sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cháu mà chẳng cần bất cứ thứ gì.”
“Cháu không thể phụ sự yêu thích của cậu ấy.”
Hoắc Hành Chu không hề nói mấy câu như ‘Cháu thích người này bất kể giới tính’ gì, trái lại chỉ nghiêm túc giới thiệu Lạc Hành, nói ra ưu điểm của cậu, khiến cụ ông hiểu được rằng, hai người họ có thể ở bên nhau.
Là sự hy sinh của Lạc Hành.
Nếu hắn còn dám để Lạc Hành xin lỗi, vậy hắn thật sự chẳng ra gì.
Cụ ông cắn răng nghe hắn nói xong, bàn tay chống lên bàn run đến mắt thường cũng thấy được, nhìn bọn họ quỳ trước mặt mình, một đứa nghiêm túc nhìn mình, đứa kia thì vành mắt đỏ hoe chẳng dám ngẩng đầu.
“Chậc, nói ra thật là cảm động trời đất, thích một thằng con trai mà cũng có thể thích đến người khác nước mắt lã chã thế này? Ngũ Tố Nghiên, khi sinh ra cái loại con trai dị dạng biến thái gì vậy, chị có quá ghê tởm không?” Thím Hai cười nhạo một tiếng.
“Nếu là em, mất mật như vậy…. Á.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất