Chương 34: Tưởng tượng về nhà mới
Buồn ngủ gặp chiếu manh, sau khi ăn xong Thẩm Hi liền gọi điện thoại cho anh cả, anh cả cho biết Lan Hinh Uyển vẫn còn phòng đồng thời còn có cả phòng thô mà Thẩm Hi ngày đêm mơ tưởng. Tin tức này làm Thẩm Hi vui đến muốn hỏng, chủ yếu vẫn là vị trí Lan Hinh Uyển cực tốt, nằm trên một con đường khá lớn trong thành phố, vừa gần siêu thị lại có nhiều cửa hàng vật phẩm, xung quanh cây xanh không thiếu tạo cho người ta cảm giác an nhàn, dưỡng sinh. Thẩm Hi liền quyết định chủ nhật xem phòng, sau khi cúp điện thoại bắt đầu cùng Chu Ngôn Dụ bàn bạc.
"Bản vẽ của Lan Hinh Uyển anh vẫn còn nhớ, ba tầng thêm một cái tầng hầm ngầm, còn có gara riêng. Phòng ngủ của chúng ta sẽ ở tầng hai, tầng một dùng để tiếp khách cùng phơi nắng. Kỳ thật tầng ba chẳng biết làm gì, một nửa làm phòng khách một nửa xây nhà ấm trồng hoa có được không?".
"Đều được".
Chu Ngôn Dụ nói. Thẩm Hi biết trước Chu Ngôn Dụ sẽ trả lời như vậy, hắn nghĩ nghĩ lại nói.
"Tầng hầm ngầm một nửa dùng làm phòng tập thể hình còn một nửa lắp một bàn bóng bàn có được không?".
Phòng tập thể hình kỳ thật là cho Chu Ngôn Dụ dùng, Thẩm Hi rèn luyện chủ yếu chỉ có đi bộ những loại vận động quá mạnh hắn đều không thể làm. Chu Ngôn Dụ ngoài việc bồi Thẩm Hi đi bộ, rảnh rỗi liền ra phòng tập chạy bộ, hít đất cùng nâng tạ tay. Còn bóng bàn là môn hai người cùng thích, lắp ở trong nhà để mỗi khi nhàn hạ liền có thể chơi một trận.
"Tốt".
Chu Ngôn Dụ đối với phòng ở từ trước đến nay đều không có quá nhiều yêu cầu, hơn nữa Thẩm Hi vừa lòng hắn khẳng định cũng vừa lòng nhưng ngược lại chỗ hắn có thể ở chưa chắc Thẩm Hi đã ở được.
"Mang lên tầng một một cái bàn dài, không biết bố cục phòng bếp như thế nào anh muốn nó ở dạng mở*, trên quẩy bar** tạo một cái khe lõm xuống gia vị đều đựng trong lọ thủy tinh xếp thành một hàng dài. Vừa dễ sử dụng vừa có thể trang trí, em nói đúng không?".
(*Phòng bếp dạng mở:
**Chỗ hai chiếc ghế trắng, cả khu vực đó gọi là quầy bar)
Vừa nghe Thẩm Hi nói trong đầu Chu Ngôn Dụ vừa tưởng tượng ra hình dạng phòng bếp, hơn nữa Thẩm Hi đã vẽ qua không ít phòng ốc, phòng bếp phần lớn là dạng mở. Cho nên hắn vừa nói, Chu Ngôn Dụ liền có thể tưởng tượng ra ngay.
"Còn có tủ bát, mỗi một ô vuông sẽ để một món đồ***, như vậy mấy chiếc đĩa Tuyến Tử anh mua có thể bày ra dùng mỗi ngày".
(***Tủ bát chia ô vuông:
có dạng đứng và dạng ngang, thường để thẩm mỹ và không chiếm nhiều diện tích người ta sẽ tích hợp vào phần dưới tủ bếp)
Đĩa Tuyến Tử mà Thẩm Hi nói đến chính là mấy chiếc đĩa làm bằng sứ trắng mà hắn mua ở nước ngoài, người làm ra nó là một nghệ thuật gia. Cũng là vì bọn họ rất ít ở nhà ăn cơm nên mấy chiếc đĩa này mua về cũng thành vô dụng. Thẩm Hi nói muốn mỗi ngày dùng vậy nghĩa là muốn mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm.
Chu Ngôn Dụ nghe xong liền suy nghĩ đến việc mỗi ngày đều nấu cơm ở nhà, sau khi chọn được phòng thì sẽ bắt đầu trang hoàng, đợi lúc trang hoàng tốt ít nhất cũng phải mất nửa năm còn nếu không theo kịp tiến độ ước chừng phải tốn đến cả một năm. Vậy thì một năm sau, anh nên suy xét đem việc nấu cơm mỗi ngày này xếp vào lịch trình công việc. Hiện tại vẫn chưa thể nấu cơm mỗi ngày, Thẩm Hi vẫn là không muốn để anh quá vất vả. Nhưng với Chu Ngôn Dụ mà nói, nấu cơm kỳ thật không hề vất vả ngược lại còn là một thú vui nhưng phải tốn thời gian, bình thường anh có không ít công việc, nếu muốn nấu cơm liền phải dùng thời gian buổi tối để bù lại. Nếu Chu Ngôn Dụ thỉnh thoảng thức khuya một lần Thẩm Hi sẽ không có ý kiến nhưng nếu mỗi ngày đều thức khuya thì không tốt cho sức khỏe chút nào. Đừng nói Thẩm Hi, chính Chu Ngôn Dụ cũng sẽ không đánh đổi sinh mệnh của mình như vậy. Ngày trước còn ỷ vào tuổi trẻ, hiện tại cũng đã đến lúc nên đem chuyện dưỡng sinh đặt lên hàng đầu. Nếu vậy tính ra, một năm sau mỗi ngày đều nấu ăn ở nhà cũng không phải là một ý tưởng tồi.
"Em đang nghĩ đến chuyện gì vậy?".
Thẩm Hi thấy Chu Ngôn Dụ vẫn luôn im lặng thình lình hỏi anh.
"Nghĩ đến những ngày sau khi chúng ta chuyển vào nhà mới".
Chu Ngôn Dụ liền nói. Ánh mắt Thẩm Hi sáng lên, hỏi anh.
"A, vậy theo em đó sẽ là những ngày tháng như thế nào?".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Sáng sớm em sẽ đi một chuyến chợ rau sau đó trở về làm bữa sáng, khi anh thức dậy liền có thể ăn ngay. Ăn xong chúng ta sẽ cùng đến công ty, chỉ cần không đi xã giao về nhà là có thể trực tiếp nấu cơm. Cơm nước xong xuôi thì đi tản bộ, trước mười một giờ lên giường đi ngủ. Đại khái chính là như vậy".
Chu Ngôn Dụ nghĩ gì nói đó nhưng Thẩm Hi chính là cảm thấy mỗi một chữ anh nói đều vô cùng êm tai. Tươi cười trên mặt hắn càng thêm sâu, hắn liên tục gật đầu nói.
"Còn những ngày được nghỉ chúng ta sẽ dạy sớm cùng nhau đi bộ, thuận tiện ghé qua mua đồ về nấu cơm?".
"Được".
"Thật muốn đi xem phòng ngay bây giờ".
Thẩm Hi không nhịn được nói.
"Vị trí phòng ở rất tốt, nếu phòng thô vừa ý anh liền có thể tùy ý trang hoàng. Ngày mai chúng ta xem phòng chủ yếu là để chọn hướng. Anh cả giới thiệu hẳn đều là dựa theo sở thích của anh nên anh chỉ cần chọn ra một căn phòng mình cảm thấy thích nhất là được".
Chu Ngôn Dụ phân tích nói. Thẩm Hi cũng cảm thấy rất đúng, anh cả cũng nói Lan Hinh Uyển sẽ làm hắn vừa lòng. Cùng là người một nhà, anh cả Thẩm Kỳ hiểu rất rõ sở thích của Thẩm Hi.
Mãi cho đến khi đã nằm trên giường miệng Thẩm Hi vẫn chưa ngừng nghỉ giây phút nào, Chu Ngôn Dụ cảm thấy người này đang quá hưng phấn không chừng chút nữa sẽ không ngủ được mất. Nghĩ nghĩ, Chu Ngôn Dụ nằm xuống bên cạnh Thẩm Hi, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ ngủ chung một giường. Anh nằm xuống, duỗi tay che đi đôi mắt của Thẩm Hi, thấp giọng nói hai chữ "Ngủ"****.
(****Từ này tiếng Trung là hai chữ)
Chu Ngôn Dụ tự mình ra trận giám sát, Thẩm Hi đành phải nhắm mắt lại, Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị lông mi cọ nhẹ có chút ngứa, loại cảm giác ngứa này phảng phất như truyền tới trái tim. Thẩm Hi nhắm mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
"Nếu sau này anh muốn nuôi thú cưng em có để ý không?".
"Sẽ không".
Chu Ngôn Dụ buông tay, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Thẩm Hi trả lời. Sau đó, Thẩm Hi liền nghe được âm thanh Chu Ngôn Dụ tắt đèn, hắn rất muốn ôm ôm Chu Ngôn Dụ. Cuối cùng vẫn nhịn xuống không động đậy, hắn nghiêng nghiêng người cố ý muốn tới gần Chu Ngôn Dụ hơn một chút, ngoài miệng còn nói.
"Chó với mèo em thích con nào hơn?".
"Đều được".
"Vậy mèo đi, chó kỳ thật cũng không tồi nhưng lại quá dính người. Em nói có đúng không?".
"Ừm".
"Mèo rất tốt, không cần phải chăm sóc nhiều, bất quá nếu thật sự muốn nuôi trong nhà phải có đồ vật cho nó cào".
"Ừm".
"Em cũng giúp anh chọn chút hoa cỏ cho nhà chúng ta đi".
"Không phải nói sẽ trồng cây hoa quế sao?".
"Ngoài cây hoa quế".
"Vậy... bạc hà, hương thảo, xương rồng bà".
"Được được, bạc hà không tồi có thể pha nước uống, hương thảo cũng dễ trồng lại là hương liệu tốt, xương rồng bà cũng không tồi".
Không thể không nói, so với trồng mấy loại hoa cỏ chỉ để ngắm không bằng trồng mấy loại có giá trị thực tế vẫn tốt hơn. Thẩm Hi tỏ vẻ thật vừa lòng. Kỳ thật Chu Ngôn Dụ là người rất biết cách sống, chẳng qua mọi chuyện anh đều ưu tiên sở thích của Thẩm Hi mà Thẩm Hi vừa vặn lại là một người theo đuổi cách sống hưởng thụ, bởi vậy những lựa chọn của Thẩm Hi từ trước đến nay đều thật không tồi. Cứ như vậy liền hình thành cách sống chung của hai người, nhìn thì cảm thấy Thẩm Hi chính là chủ gia đình nhưng kỳ thật Thẩm Hi biết là Chu Ngôn Dụ vô điều kiện từ bỏ quyền hạn mới đúng.
Cứ như vậy trò chuyện, sự hưng phấn của Thẩm Hi cũng theo đó lắng xuống, hắn thật mau liền chìm vào mộng đẹp. Sau khi nhìn thấy Thẩm Hi đã ngủ Chu Ngôn Dụ mới yên lòng ngủ say. Trong vô thức, anh cảm giác được Thẩm Hi nhích lại gần, anh thật tự nhiên liền đem người ôm vào trong lòng.
"Bản vẽ của Lan Hinh Uyển anh vẫn còn nhớ, ba tầng thêm một cái tầng hầm ngầm, còn có gara riêng. Phòng ngủ của chúng ta sẽ ở tầng hai, tầng một dùng để tiếp khách cùng phơi nắng. Kỳ thật tầng ba chẳng biết làm gì, một nửa làm phòng khách một nửa xây nhà ấm trồng hoa có được không?".
"Đều được".
Chu Ngôn Dụ nói. Thẩm Hi biết trước Chu Ngôn Dụ sẽ trả lời như vậy, hắn nghĩ nghĩ lại nói.
"Tầng hầm ngầm một nửa dùng làm phòng tập thể hình còn một nửa lắp một bàn bóng bàn có được không?".
Phòng tập thể hình kỳ thật là cho Chu Ngôn Dụ dùng, Thẩm Hi rèn luyện chủ yếu chỉ có đi bộ những loại vận động quá mạnh hắn đều không thể làm. Chu Ngôn Dụ ngoài việc bồi Thẩm Hi đi bộ, rảnh rỗi liền ra phòng tập chạy bộ, hít đất cùng nâng tạ tay. Còn bóng bàn là môn hai người cùng thích, lắp ở trong nhà để mỗi khi nhàn hạ liền có thể chơi một trận.
"Tốt".
Chu Ngôn Dụ đối với phòng ở từ trước đến nay đều không có quá nhiều yêu cầu, hơn nữa Thẩm Hi vừa lòng hắn khẳng định cũng vừa lòng nhưng ngược lại chỗ hắn có thể ở chưa chắc Thẩm Hi đã ở được.
"Mang lên tầng một một cái bàn dài, không biết bố cục phòng bếp như thế nào anh muốn nó ở dạng mở*, trên quẩy bar** tạo một cái khe lõm xuống gia vị đều đựng trong lọ thủy tinh xếp thành một hàng dài. Vừa dễ sử dụng vừa có thể trang trí, em nói đúng không?".
(*Phòng bếp dạng mở:
**Chỗ hai chiếc ghế trắng, cả khu vực đó gọi là quầy bar)
Vừa nghe Thẩm Hi nói trong đầu Chu Ngôn Dụ vừa tưởng tượng ra hình dạng phòng bếp, hơn nữa Thẩm Hi đã vẽ qua không ít phòng ốc, phòng bếp phần lớn là dạng mở. Cho nên hắn vừa nói, Chu Ngôn Dụ liền có thể tưởng tượng ra ngay.
"Còn có tủ bát, mỗi một ô vuông sẽ để một món đồ***, như vậy mấy chiếc đĩa Tuyến Tử anh mua có thể bày ra dùng mỗi ngày".
(***Tủ bát chia ô vuông:
có dạng đứng và dạng ngang, thường để thẩm mỹ và không chiếm nhiều diện tích người ta sẽ tích hợp vào phần dưới tủ bếp)
Đĩa Tuyến Tử mà Thẩm Hi nói đến chính là mấy chiếc đĩa làm bằng sứ trắng mà hắn mua ở nước ngoài, người làm ra nó là một nghệ thuật gia. Cũng là vì bọn họ rất ít ở nhà ăn cơm nên mấy chiếc đĩa này mua về cũng thành vô dụng. Thẩm Hi nói muốn mỗi ngày dùng vậy nghĩa là muốn mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm.
Chu Ngôn Dụ nghe xong liền suy nghĩ đến việc mỗi ngày đều nấu cơm ở nhà, sau khi chọn được phòng thì sẽ bắt đầu trang hoàng, đợi lúc trang hoàng tốt ít nhất cũng phải mất nửa năm còn nếu không theo kịp tiến độ ước chừng phải tốn đến cả một năm. Vậy thì một năm sau, anh nên suy xét đem việc nấu cơm mỗi ngày này xếp vào lịch trình công việc. Hiện tại vẫn chưa thể nấu cơm mỗi ngày, Thẩm Hi vẫn là không muốn để anh quá vất vả. Nhưng với Chu Ngôn Dụ mà nói, nấu cơm kỳ thật không hề vất vả ngược lại còn là một thú vui nhưng phải tốn thời gian, bình thường anh có không ít công việc, nếu muốn nấu cơm liền phải dùng thời gian buổi tối để bù lại. Nếu Chu Ngôn Dụ thỉnh thoảng thức khuya một lần Thẩm Hi sẽ không có ý kiến nhưng nếu mỗi ngày đều thức khuya thì không tốt cho sức khỏe chút nào. Đừng nói Thẩm Hi, chính Chu Ngôn Dụ cũng sẽ không đánh đổi sinh mệnh của mình như vậy. Ngày trước còn ỷ vào tuổi trẻ, hiện tại cũng đã đến lúc nên đem chuyện dưỡng sinh đặt lên hàng đầu. Nếu vậy tính ra, một năm sau mỗi ngày đều nấu ăn ở nhà cũng không phải là một ý tưởng tồi.
"Em đang nghĩ đến chuyện gì vậy?".
Thẩm Hi thấy Chu Ngôn Dụ vẫn luôn im lặng thình lình hỏi anh.
"Nghĩ đến những ngày sau khi chúng ta chuyển vào nhà mới".
Chu Ngôn Dụ liền nói. Ánh mắt Thẩm Hi sáng lên, hỏi anh.
"A, vậy theo em đó sẽ là những ngày tháng như thế nào?".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Sáng sớm em sẽ đi một chuyến chợ rau sau đó trở về làm bữa sáng, khi anh thức dậy liền có thể ăn ngay. Ăn xong chúng ta sẽ cùng đến công ty, chỉ cần không đi xã giao về nhà là có thể trực tiếp nấu cơm. Cơm nước xong xuôi thì đi tản bộ, trước mười một giờ lên giường đi ngủ. Đại khái chính là như vậy".
Chu Ngôn Dụ nghĩ gì nói đó nhưng Thẩm Hi chính là cảm thấy mỗi một chữ anh nói đều vô cùng êm tai. Tươi cười trên mặt hắn càng thêm sâu, hắn liên tục gật đầu nói.
"Còn những ngày được nghỉ chúng ta sẽ dạy sớm cùng nhau đi bộ, thuận tiện ghé qua mua đồ về nấu cơm?".
"Được".
"Thật muốn đi xem phòng ngay bây giờ".
Thẩm Hi không nhịn được nói.
"Vị trí phòng ở rất tốt, nếu phòng thô vừa ý anh liền có thể tùy ý trang hoàng. Ngày mai chúng ta xem phòng chủ yếu là để chọn hướng. Anh cả giới thiệu hẳn đều là dựa theo sở thích của anh nên anh chỉ cần chọn ra một căn phòng mình cảm thấy thích nhất là được".
Chu Ngôn Dụ phân tích nói. Thẩm Hi cũng cảm thấy rất đúng, anh cả cũng nói Lan Hinh Uyển sẽ làm hắn vừa lòng. Cùng là người một nhà, anh cả Thẩm Kỳ hiểu rất rõ sở thích của Thẩm Hi.
Mãi cho đến khi đã nằm trên giường miệng Thẩm Hi vẫn chưa ngừng nghỉ giây phút nào, Chu Ngôn Dụ cảm thấy người này đang quá hưng phấn không chừng chút nữa sẽ không ngủ được mất. Nghĩ nghĩ, Chu Ngôn Dụ nằm xuống bên cạnh Thẩm Hi, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ ngủ chung một giường. Anh nằm xuống, duỗi tay che đi đôi mắt của Thẩm Hi, thấp giọng nói hai chữ "Ngủ"****.
(****Từ này tiếng Trung là hai chữ)
Chu Ngôn Dụ tự mình ra trận giám sát, Thẩm Hi đành phải nhắm mắt lại, Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị lông mi cọ nhẹ có chút ngứa, loại cảm giác ngứa này phảng phất như truyền tới trái tim. Thẩm Hi nhắm mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
"Nếu sau này anh muốn nuôi thú cưng em có để ý không?".
"Sẽ không".
Chu Ngôn Dụ buông tay, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Thẩm Hi trả lời. Sau đó, Thẩm Hi liền nghe được âm thanh Chu Ngôn Dụ tắt đèn, hắn rất muốn ôm ôm Chu Ngôn Dụ. Cuối cùng vẫn nhịn xuống không động đậy, hắn nghiêng nghiêng người cố ý muốn tới gần Chu Ngôn Dụ hơn một chút, ngoài miệng còn nói.
"Chó với mèo em thích con nào hơn?".
"Đều được".
"Vậy mèo đi, chó kỳ thật cũng không tồi nhưng lại quá dính người. Em nói có đúng không?".
"Ừm".
"Mèo rất tốt, không cần phải chăm sóc nhiều, bất quá nếu thật sự muốn nuôi trong nhà phải có đồ vật cho nó cào".
"Ừm".
"Em cũng giúp anh chọn chút hoa cỏ cho nhà chúng ta đi".
"Không phải nói sẽ trồng cây hoa quế sao?".
"Ngoài cây hoa quế".
"Vậy... bạc hà, hương thảo, xương rồng bà".
"Được được, bạc hà không tồi có thể pha nước uống, hương thảo cũng dễ trồng lại là hương liệu tốt, xương rồng bà cũng không tồi".
Không thể không nói, so với trồng mấy loại hoa cỏ chỉ để ngắm không bằng trồng mấy loại có giá trị thực tế vẫn tốt hơn. Thẩm Hi tỏ vẻ thật vừa lòng. Kỳ thật Chu Ngôn Dụ là người rất biết cách sống, chẳng qua mọi chuyện anh đều ưu tiên sở thích của Thẩm Hi mà Thẩm Hi vừa vặn lại là một người theo đuổi cách sống hưởng thụ, bởi vậy những lựa chọn của Thẩm Hi từ trước đến nay đều thật không tồi. Cứ như vậy liền hình thành cách sống chung của hai người, nhìn thì cảm thấy Thẩm Hi chính là chủ gia đình nhưng kỳ thật Thẩm Hi biết là Chu Ngôn Dụ vô điều kiện từ bỏ quyền hạn mới đúng.
Cứ như vậy trò chuyện, sự hưng phấn của Thẩm Hi cũng theo đó lắng xuống, hắn thật mau liền chìm vào mộng đẹp. Sau khi nhìn thấy Thẩm Hi đã ngủ Chu Ngôn Dụ mới yên lòng ngủ say. Trong vô thức, anh cảm giác được Thẩm Hi nhích lại gần, anh thật tự nhiên liền đem người ôm vào trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất