Chương 4: Như hình với bóng
Thẩm Hi nhẹ nhàng đung đưa chén rượu, chậm rãi uống rượu trong ly. Giống như muốn đem những việc khi nãy chưa kịp hưởng thụ trong yến tiệc nhàn nhã bù đắp hết lại một phen. Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, không cần hỏi cũng biết giờ phút này hắn đã bắt đầu có chút say liền mở miệng nói.
"Uống hết chén này chúng ta về nhà, tôi điện thoại gọi tài xế".
"Ừm".
Thẩm Hi hai má hơi có chút ửng hồng, hắn híp mắt nhìn Chu Ngôn Dụ. Thẩm Hi mỗi khi uống nhiều trái lại sẽ ít nói, Chu Ngôn Dụ cúp điện thoại nhìn kĩ Thẩm Hi một chút, không nhịn được lại hỏi.
"Cậu lúc nãy uống nhiều hay ít?".
"Không được mấy chén".
Thẩm Hi trả lời, lại nhìn chằm chằm Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Lần trước anh uống say là lúc nào ấy nhỉ?".
Chu Ngôn Dụ lắc đầu một cái.
"Không nhớ rõ".
Anh nói không nhớ rõ là thật sự không thể nhớ rõ được. Nhưng Thẩm Hi lại nhớ rất rõ ràng. Bất quá thật sự đã cực kì lâu rồi.
Thẩm Hi không nghĩ tiếp nữa mà một hơi đem rượu trong ly uống hết. Sau đó đưa tới trước mắt cho Chu Ngôn Dụ xem.
"Uống xong, chúng ta đi thôi".
Hắn dù say nhưng vẫn chưa quên trên người Chu Ngôn Dụ còn bộn bề công việc, về sớm một chút anh mới có thể xử lí sớm một chút sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.
Tài xế rất nhanh liền đến, phòng Chu Ngôn Dụ ở ngay bên cạnh phòng Thẩm Hi. Nhưng anh luôn luôn chờ Thẩm Hi ngủ rồi mới trở về phòng của chính mình. Này đã trở thành thói quen của hai người bọn họ, trên cơ bản thì Thẩm Hi sẽ không thức quá mười hai giờ. Mỗi lần muốn ngủ trước hắn sẽ tới gõ cửa thư phòng, nửa giờ sau Chu Ngôn Dụ đến phòng ngủ của Thẩm Hi. Vì vậy Thẩm Hi sẽ lưu lại cho Chu Ngôn Dụ một ngọn đèn, Chu Ngôn Dụ hầu như luôn đứng ở giường bên cạnh lẳng lặng nhìn kỹ Thẩm Hi một lúc rồi mới thay hắn tắt đèn, nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm nay Thẩm Hi nói câu nói kia làm anh dừng lại bên giường hắn lâu hơn mọi khi. Nhìn Thẩm Hi vững vàng hô hấp, nhìn hắn nhắm mắt an tường chìm vào giấc ngủ, tâm Chu Ngôn Dụ thấy thật yên bình. Thẩm Hi nói, nhiều năm như vậy bệnh đã không còn phát tác, cũng đã không còn quan trọng lắm. Câu nói này cũng chính là lời cầu nguyên trong lòng anh suốt bao năm qua. Anh hi vọng Thẩm Hi cả đời bình an khỏe mạnh, trước mắt mình luôn ung dung tự tại. Những thứ khác anh không còn ước mong gì nữa. Thẩm Hi chính mình cũng rõ ràng, cho nên hắn cái gì cũng làm theo ý mình. Mỗi ngày ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt, vận động vừa sức, ung dung tự tại.
Như vậy là tốt rồi, Chu Ngôn Dụ thầm nghĩ.
Ngủ Ngon.
Chu Ngôn Dụ vẫn chưa lên tiếng, chỉ giật giật miệng rồi đi đến tắt đèn ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Ngôn Dụ xuống lầu lấy xe chờ Thẩm Hi. Anh gọi điện thoại liền truyền đến giọng Thẩm Hi, bất quá cũng chỉ có hai chữ* trầm thấp nặng nề "Đến".
(*Từ này tiếng Trung là hai chữ)
Không tới một phút, Thẩm Hi đã đi ra từ nhà trọ. Mở cửa xe câu nói đầu tiên là.
"Tôi muốn ăn mì vằn thắn nóng hổi".
Chu Ngôn Dụ chỉ cần nghe hắn nói câu này, liền biết hắn muốn đi đâu ăn điểm tâm sáng. Vì vậy khẽ gật đầu, khởi động xe hướng bên ngoài tiểu khu chạy khỏi.
Nếu như không có xa giao, ba bữa mỗi ngày đều sẽ do Thẩm Hi quyết định. Kỳ thực Thẩm Hi cũng chỉ muốn quản Chu Ngôn Dụ ăn ba bữa, Chu Ngôn Dụ có một cái tật xấu rất lớn, chính là bận rộn đến quên mất ăn cơm. Anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều phi thường chăm chú, nhưng cũng vì quá chăm chú nên không cảm thấy đói bụng. Thời gian càng dài rất ảnh hưởng đến thân thể. Vào lúc này Thẩm Hi liền có tác dụng, vì hắn quá rảnh rỗi, mà cứ rảnh rỗi thì hắn sẽ bắt đầu lo lắng đến bữa ăn của Chu Ngôn Dụ. Trái lo phải nghĩ cuối cùng quyết định tốt, thời gian không sai biệt lắm hắn liền tiến vào phòng làm việc của Chu Ngôn Dụ, cưỡng ép Chu Ngôn Dụ dời khỏi công việc bồi mình đi dùng cơm.
Nếu như buổi tối có xã giao, thì đại đa số là Chu Ngôn Dụ đi. Thẩm Hi sẽ xem ai là người đi cùng Chu Ngôn Dụ, nhờ người đó nhìn chằm chằm một chút. Chu Ngôn Dụ một khi cùng khách hàng uống rượu nói chuyện là sẽ quên ăn đồ ăn, coi như anh ngàn chén không say nhưng vẫn tổn thương dạ dày. Cho nên cơ hồ các ông chủ lớn đều biết một cái định luật bất biến đã có từ lâu, đó chính là cùng Chu tổng đi xã giao trước phải cho dạ dày chu Tổng ăn no mới có thể bắt đầu nói chuyện chính sự cũng chưa muộn.
Chu Ngôn Dụ rảnh rỗi một chút cũng sẽ có người hẹn anh đi uống rượu. Trên cơ bản Thẩm Hi đều sẽ đi theo. Ngược lại, chỉ cần tìm Chu Ngôn Dụ, Thẩm Hi tất nhiên cũng sẽ ở đó. Nếu là tìm Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ cũng sẽ cùng đi. Hai người cơ hồ như hình với bóng, hiếm khi có thời điểm đơn độc một mình.
...
Ngưỡng mộ thật sự, dù tình cảm của hai người có là tình bạn hay tình yêu thì cũng là loại tình cảm mà mỗi còn người trên thế gian này ngàn lần vạn lần ao ước đến.
"Uống hết chén này chúng ta về nhà, tôi điện thoại gọi tài xế".
"Ừm".
Thẩm Hi hai má hơi có chút ửng hồng, hắn híp mắt nhìn Chu Ngôn Dụ. Thẩm Hi mỗi khi uống nhiều trái lại sẽ ít nói, Chu Ngôn Dụ cúp điện thoại nhìn kĩ Thẩm Hi một chút, không nhịn được lại hỏi.
"Cậu lúc nãy uống nhiều hay ít?".
"Không được mấy chén".
Thẩm Hi trả lời, lại nhìn chằm chằm Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Lần trước anh uống say là lúc nào ấy nhỉ?".
Chu Ngôn Dụ lắc đầu một cái.
"Không nhớ rõ".
Anh nói không nhớ rõ là thật sự không thể nhớ rõ được. Nhưng Thẩm Hi lại nhớ rất rõ ràng. Bất quá thật sự đã cực kì lâu rồi.
Thẩm Hi không nghĩ tiếp nữa mà một hơi đem rượu trong ly uống hết. Sau đó đưa tới trước mắt cho Chu Ngôn Dụ xem.
"Uống xong, chúng ta đi thôi".
Hắn dù say nhưng vẫn chưa quên trên người Chu Ngôn Dụ còn bộn bề công việc, về sớm một chút anh mới có thể xử lí sớm một chút sau đó nghỉ ngơi sớm một chút.
Tài xế rất nhanh liền đến, phòng Chu Ngôn Dụ ở ngay bên cạnh phòng Thẩm Hi. Nhưng anh luôn luôn chờ Thẩm Hi ngủ rồi mới trở về phòng của chính mình. Này đã trở thành thói quen của hai người bọn họ, trên cơ bản thì Thẩm Hi sẽ không thức quá mười hai giờ. Mỗi lần muốn ngủ trước hắn sẽ tới gõ cửa thư phòng, nửa giờ sau Chu Ngôn Dụ đến phòng ngủ của Thẩm Hi. Vì vậy Thẩm Hi sẽ lưu lại cho Chu Ngôn Dụ một ngọn đèn, Chu Ngôn Dụ hầu như luôn đứng ở giường bên cạnh lẳng lặng nhìn kỹ Thẩm Hi một lúc rồi mới thay hắn tắt đèn, nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm nay Thẩm Hi nói câu nói kia làm anh dừng lại bên giường hắn lâu hơn mọi khi. Nhìn Thẩm Hi vững vàng hô hấp, nhìn hắn nhắm mắt an tường chìm vào giấc ngủ, tâm Chu Ngôn Dụ thấy thật yên bình. Thẩm Hi nói, nhiều năm như vậy bệnh đã không còn phát tác, cũng đã không còn quan trọng lắm. Câu nói này cũng chính là lời cầu nguyên trong lòng anh suốt bao năm qua. Anh hi vọng Thẩm Hi cả đời bình an khỏe mạnh, trước mắt mình luôn ung dung tự tại. Những thứ khác anh không còn ước mong gì nữa. Thẩm Hi chính mình cũng rõ ràng, cho nên hắn cái gì cũng làm theo ý mình. Mỗi ngày ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt, vận động vừa sức, ung dung tự tại.
Như vậy là tốt rồi, Chu Ngôn Dụ thầm nghĩ.
Ngủ Ngon.
Chu Ngôn Dụ vẫn chưa lên tiếng, chỉ giật giật miệng rồi đi đến tắt đèn ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Ngôn Dụ xuống lầu lấy xe chờ Thẩm Hi. Anh gọi điện thoại liền truyền đến giọng Thẩm Hi, bất quá cũng chỉ có hai chữ* trầm thấp nặng nề "Đến".
(*Từ này tiếng Trung là hai chữ)
Không tới một phút, Thẩm Hi đã đi ra từ nhà trọ. Mở cửa xe câu nói đầu tiên là.
"Tôi muốn ăn mì vằn thắn nóng hổi".
Chu Ngôn Dụ chỉ cần nghe hắn nói câu này, liền biết hắn muốn đi đâu ăn điểm tâm sáng. Vì vậy khẽ gật đầu, khởi động xe hướng bên ngoài tiểu khu chạy khỏi.
Nếu như không có xa giao, ba bữa mỗi ngày đều sẽ do Thẩm Hi quyết định. Kỳ thực Thẩm Hi cũng chỉ muốn quản Chu Ngôn Dụ ăn ba bữa, Chu Ngôn Dụ có một cái tật xấu rất lớn, chính là bận rộn đến quên mất ăn cơm. Anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều phi thường chăm chú, nhưng cũng vì quá chăm chú nên không cảm thấy đói bụng. Thời gian càng dài rất ảnh hưởng đến thân thể. Vào lúc này Thẩm Hi liền có tác dụng, vì hắn quá rảnh rỗi, mà cứ rảnh rỗi thì hắn sẽ bắt đầu lo lắng đến bữa ăn của Chu Ngôn Dụ. Trái lo phải nghĩ cuối cùng quyết định tốt, thời gian không sai biệt lắm hắn liền tiến vào phòng làm việc của Chu Ngôn Dụ, cưỡng ép Chu Ngôn Dụ dời khỏi công việc bồi mình đi dùng cơm.
Nếu như buổi tối có xã giao, thì đại đa số là Chu Ngôn Dụ đi. Thẩm Hi sẽ xem ai là người đi cùng Chu Ngôn Dụ, nhờ người đó nhìn chằm chằm một chút. Chu Ngôn Dụ một khi cùng khách hàng uống rượu nói chuyện là sẽ quên ăn đồ ăn, coi như anh ngàn chén không say nhưng vẫn tổn thương dạ dày. Cho nên cơ hồ các ông chủ lớn đều biết một cái định luật bất biến đã có từ lâu, đó chính là cùng Chu tổng đi xã giao trước phải cho dạ dày chu Tổng ăn no mới có thể bắt đầu nói chuyện chính sự cũng chưa muộn.
Chu Ngôn Dụ rảnh rỗi một chút cũng sẽ có người hẹn anh đi uống rượu. Trên cơ bản Thẩm Hi đều sẽ đi theo. Ngược lại, chỉ cần tìm Chu Ngôn Dụ, Thẩm Hi tất nhiên cũng sẽ ở đó. Nếu là tìm Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ cũng sẽ cùng đi. Hai người cơ hồ như hình với bóng, hiếm khi có thời điểm đơn độc một mình.
...
Ngưỡng mộ thật sự, dù tình cảm của hai người có là tình bạn hay tình yêu thì cũng là loại tình cảm mà mỗi còn người trên thế gian này ngàn lần vạn lần ao ước đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất