Chương 41: Tỉnh ngộ
Lúc sau, Chu Ngôn Dụ tự động đem quyền quyết định giao hết cho Thẩm Hi. Chủ yếu là anh thông qua phản ứng của Thẩm Hi bắt đầu hoài nghi phán đoán trước đây của mình về bà chủ Lục. Chờ khi hai người ra khỏi tiệm trà, đi xa đến nơi bà chủ Lục không thể nghe thấy, Chu Ngôn Dụ mới hỏi Thẩm Hi.
"Vậy những cô gái mà em nghĩ chỉ thuận miệng đưa ra lời mời dùng cơm, chưa từng nói muốn cùng em kết giao thật ra chính là có hứng thú với em đúng không?".
Bà chủ Lục cũng như vậy, chỉ là nghe tới tai Chu Ngôn Dụ lại bị anh xem thành không có gì khác biệt so với những vị khách hàng mời dùng cơm xã giao. Mà nếu có khác biệt đi nữa, đối với anh chắc cũng chỉ là ở chỗ giới tính mà thôi.
"Cuối cùng em cũng đã tỉnh ngộ".
Thẩm Hi vô cùng vui mừng nói. Chu Ngôn Dụ ở phương diện đối nhân xử thế trước nay đều chưa từng trì độn, nhưng đối với chuyện tình cảm thì một chút cũng không nhạy bén. Không biết có phải vì lúc nhỏ thiếu hụt nên khi lớn lên Chu Ngôn Dụ chỉ biết đem người chia làm ba loại: người nhà, khách hàng và người xa lạ. Đến nỗi Lâm Đạt là loại người nào, Thẩm Hi cũng không thể phân rõ được. Lúc đầu chắc hẳn là người xa lạ, sau đó Chu Ngôn Dụ muốn đem cô trở thành người nhà, nhưng chính vì gặp phải sự cố cuối cùng Lâm Đạt vẫn là bị anh một lần nữa quy về người xa lạ, sau đó thân phận của Lâm Đạt trong cuộc đời anh đã không còn thay đổi được thêm lần nào nữa.
"Em chưa từng nghĩ nhiều, hơn nữa dù biết ý tứ của bà chủ Lục em cũng sẽ cự tuyệt. Cho nên em có tỉnh ngộ hay không thật ra đều giống nhau".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Em nói cũng không sai".
Thẩm Hi cười cười nói. Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu. Thẩm Hi thở dài một hơi, rồi lại bất đắc dĩ vừa cười vừa nhìn cái ót của Chu Ngôn Dụ. Nếu tính cách Chu Ngôn Dụ không như vậy, chỉ sợ anh đã sớm bị người khác bắt cóc đi mất rồi.
Hắn hiện tại còn nhớ rất rõ Lâm Đạt, một cô gái nhiệt tình hào phóng, có đôi mắt xinh đẹp màu nâu, tính cách rộng rãi, không tùy hứng cũng chẳng ngượng ngùng, làm việc giỏi giang lưu loát, rất có phong thái của người lãnh đạo. Bất quá ở trước mặt Chu Ngôn Dụ lại không như vậy, tuy nói Lâm Đạt không e lệ ngượng ngùng nhưng vẫn luôn có một loại khí chất mềm mại đặc trưng của nữ nhân. Đối với Chu Ngôn Dụ cô luôn hỏi han ân cần, thậm chí ngay từ đầu cô đã rất bao dung với cả Thẩm Hi, chưa bao giờ làm hắn cảm thấy mình giống như một bóng đèn thời thời khắc khắc chiếu sáng giữa hai người họ. Jennifer lại không giống vậy, cô không ngừng oán giận Chu Ngôn Dụ, nói anh sao lại là một người phiền phức như vậy, chuyện gì cũng muốn quản, quả thật so với mẹ hắn còn muốn khó chiều hơn. Hơn nữa rõ ràng là thời gian hẹn hò của bọn họ, hắn lại luôn nói chuyện điện thoại với Chu Ngôn Dụ, ai không biết còn tưởng rằng ba người cùng nhau hẹn hò. Có đôi khi Thẩm Hi thấy rất có lỗi với Jennifer, hắn cùng Chu Ngôn Dụ không giống nhau, cũng không phải thật lòng thích Jennifer, chỉ vì lúc ấy Chu Ngôn Dụ đồng ý kết giao với Lâm Đạt, hắn không cam lòng yếu thế nên mới tiếp nhận đoạn tình cảm này. Chính Thẩm Hi cũng biết chuyện này đối với Jennifer rất không công bằng, nhưng trên thực tế chưa chắc Jennifer đã thích hắn nhiều như lời cô nói, hơn phân nửa là thích vẻ bề ngoài của hắn mà thôi, nếu hỏi yêu hắn bao nhiêu trong lòng hai người đều tự hiểu.
Yêu, vốn chính là một loại tình cảm vô cùng xa xỉ, không phải ai cũng có thể tìm thấy được. Huống chi, hắn đã sớm đem tình yêu của mình dâng cho người khác, nơi nào còn dư lại mà dành cho cô. Cũng chính vì không chịu nổi cô đơn nên mới chấp nhận, nào có tâm tư vun đắp tỉ mỉ, sau khi nhận ra hắn liền không cho phép bên người bọn họ xuất hiện thêm bất kì người thứ ba nào nữa. Hiện tại nghĩ lại, cũng là vì năm đó chưa chín chắn, nếu đổi lại là hắn của bây giờ chắc chắn sẽ chẳng làm ra những việc bồng bột như lúc đó. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, hắn cũng không biết phải làm thế nào để hình tượng của mình trong mắt Chu Ngôn Dụ thay đổi lại lần nữa.
"Vậy những cô gái mà em nghĩ chỉ thuận miệng đưa ra lời mời dùng cơm, chưa từng nói muốn cùng em kết giao thật ra chính là có hứng thú với em đúng không?".
Bà chủ Lục cũng như vậy, chỉ là nghe tới tai Chu Ngôn Dụ lại bị anh xem thành không có gì khác biệt so với những vị khách hàng mời dùng cơm xã giao. Mà nếu có khác biệt đi nữa, đối với anh chắc cũng chỉ là ở chỗ giới tính mà thôi.
"Cuối cùng em cũng đã tỉnh ngộ".
Thẩm Hi vô cùng vui mừng nói. Chu Ngôn Dụ ở phương diện đối nhân xử thế trước nay đều chưa từng trì độn, nhưng đối với chuyện tình cảm thì một chút cũng không nhạy bén. Không biết có phải vì lúc nhỏ thiếu hụt nên khi lớn lên Chu Ngôn Dụ chỉ biết đem người chia làm ba loại: người nhà, khách hàng và người xa lạ. Đến nỗi Lâm Đạt là loại người nào, Thẩm Hi cũng không thể phân rõ được. Lúc đầu chắc hẳn là người xa lạ, sau đó Chu Ngôn Dụ muốn đem cô trở thành người nhà, nhưng chính vì gặp phải sự cố cuối cùng Lâm Đạt vẫn là bị anh một lần nữa quy về người xa lạ, sau đó thân phận của Lâm Đạt trong cuộc đời anh đã không còn thay đổi được thêm lần nào nữa.
"Em chưa từng nghĩ nhiều, hơn nữa dù biết ý tứ của bà chủ Lục em cũng sẽ cự tuyệt. Cho nên em có tỉnh ngộ hay không thật ra đều giống nhau".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Em nói cũng không sai".
Thẩm Hi cười cười nói. Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu. Thẩm Hi thở dài một hơi, rồi lại bất đắc dĩ vừa cười vừa nhìn cái ót của Chu Ngôn Dụ. Nếu tính cách Chu Ngôn Dụ không như vậy, chỉ sợ anh đã sớm bị người khác bắt cóc đi mất rồi.
Hắn hiện tại còn nhớ rất rõ Lâm Đạt, một cô gái nhiệt tình hào phóng, có đôi mắt xinh đẹp màu nâu, tính cách rộng rãi, không tùy hứng cũng chẳng ngượng ngùng, làm việc giỏi giang lưu loát, rất có phong thái của người lãnh đạo. Bất quá ở trước mặt Chu Ngôn Dụ lại không như vậy, tuy nói Lâm Đạt không e lệ ngượng ngùng nhưng vẫn luôn có một loại khí chất mềm mại đặc trưng của nữ nhân. Đối với Chu Ngôn Dụ cô luôn hỏi han ân cần, thậm chí ngay từ đầu cô đã rất bao dung với cả Thẩm Hi, chưa bao giờ làm hắn cảm thấy mình giống như một bóng đèn thời thời khắc khắc chiếu sáng giữa hai người họ. Jennifer lại không giống vậy, cô không ngừng oán giận Chu Ngôn Dụ, nói anh sao lại là một người phiền phức như vậy, chuyện gì cũng muốn quản, quả thật so với mẹ hắn còn muốn khó chiều hơn. Hơn nữa rõ ràng là thời gian hẹn hò của bọn họ, hắn lại luôn nói chuyện điện thoại với Chu Ngôn Dụ, ai không biết còn tưởng rằng ba người cùng nhau hẹn hò. Có đôi khi Thẩm Hi thấy rất có lỗi với Jennifer, hắn cùng Chu Ngôn Dụ không giống nhau, cũng không phải thật lòng thích Jennifer, chỉ vì lúc ấy Chu Ngôn Dụ đồng ý kết giao với Lâm Đạt, hắn không cam lòng yếu thế nên mới tiếp nhận đoạn tình cảm này. Chính Thẩm Hi cũng biết chuyện này đối với Jennifer rất không công bằng, nhưng trên thực tế chưa chắc Jennifer đã thích hắn nhiều như lời cô nói, hơn phân nửa là thích vẻ bề ngoài của hắn mà thôi, nếu hỏi yêu hắn bao nhiêu trong lòng hai người đều tự hiểu.
Yêu, vốn chính là một loại tình cảm vô cùng xa xỉ, không phải ai cũng có thể tìm thấy được. Huống chi, hắn đã sớm đem tình yêu của mình dâng cho người khác, nơi nào còn dư lại mà dành cho cô. Cũng chính vì không chịu nổi cô đơn nên mới chấp nhận, nào có tâm tư vun đắp tỉ mỉ, sau khi nhận ra hắn liền không cho phép bên người bọn họ xuất hiện thêm bất kì người thứ ba nào nữa. Hiện tại nghĩ lại, cũng là vì năm đó chưa chín chắn, nếu đổi lại là hắn của bây giờ chắc chắn sẽ chẳng làm ra những việc bồng bột như lúc đó. Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, hắn cũng không biết phải làm thế nào để hình tượng của mình trong mắt Chu Ngôn Dụ thay đổi lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất