Chương 48: Bỏ lệnh cấm
"Còn có thể gọi là "tính toán tỉ mỉ "".
Thẩm Hi càng nghe càng cảm thấy hợp lý, hắn không nhịn được ở một bên phụ họa.
"Cái gì "tính toán tỉ mỉ", tôi thấy phải là phu xướng phu tùy mới đúng".
Ian tức giận nói. Thẩm Hi cười hì hì khảy mấy sợi mì, Chu Ngôn Dụ thấy thế liền đem mì trên tay mình đổi với hắn.
"Anh nếm thử, cái này ít tiêu".
Thẩm Hi không kén ăn, bất quá không thích những món quá nặng, chỉ cần nhiều tiêu tốc độ ăn của hắn liền chậm. Chu Ngôn Dụ rất hiểu Thẩm Hi, thấy hắn dùng nĩa khảy mì sợi mà không ăn là nhìn ra ngay. Đổi mì, Thẩm Hi chịu ăn, Ian cười hắn.
"Còn nói không bắt bẻ?".
Thẩm Hi liền đắc ý.
"Tôi cùng em ấy tuy hai mà một, hơn nữa ai cũng đều có thứ gì đó không thích ăn mà, cậu đừng nói cậu không có?".
"Tôi không có".
Ian nói.
"Sao có thể, tôi nhớ rõ lần đó đi phố Trung Hoa, cậu sống chết không chịu ăn đậu hủ thúi".
Thẩm Hi biết rõ điểm yếu của cậu ta, nói. Ian trừng lớn đôi mắt, kêu lên oan uổng.
"Đậu hủ thúi kia có thể xem là đồ ăn sao?".
Cậu ta hoàn toàn không thể chấp nhận đem loại đồ vật thối như vậy ăn vào trong miệng.
"Này có là cái gì, sầu riêng không thối sao, natto* không thối sao, phô mai** không thối sao?".
(*Natto:
Natto có thành phần chính là đậu nành lên men, tạo thành một hỗn hợp dai, dính. Mùi của natto khá hăng, còn hương vị lại bùi bùi. Người Nhật rưới nước tương, mù tạt, hẹ hoặc các loại sốt gia vị khác lên món natto, rồi ăn với cơm. Trước đây, người ta làm natto bằng cách bọc những hạt đậu nành đã luộc chín trong rơm rạ. Các sợi rơm này có chứa vi khuẩn Bacillus subtilis trên bề mặt. Cách này cho phép vi khuẩn lên men lượng đường trong hạt đậu, cuối cùng tạo ra natto. Tuy nhiên, bước sang thể kỷ XX, vi khuẩn Bacillus subtilis đã được các nhà khoa học nhận dạng và tách riêng, tạo ra một phương pháp làm natto hiện đại. Ngày nay, sợi rơm đã được thay thế bằng các hộp xốp, trong đó vi khuẩn Bacillus subtilis có thể được trực tiếp trộn vào hạt đậu nành chín để bắt đầu quá trình lên men)
(**Có vài loại phô mai có mùi thối, điển hình ở Ý có phô mai Casu Marzu:
Casu Marzu là một loại pho mát rất được ưa chuộng ở vùng Sardinia, Ý. Dù vậy đây là loại pho mát nhiều người sẽ từ chối khi được mời thưởng thức, phần bởi nó nặng mùi và phần bởi trong miếng pho mát, bạn sẽ thấy rất nhiều con giòi trắng lúc nhúc. Nhưng tất nhiên với những người ăn được, đây lại là loại pho mát có vị béo, đậm đà tuyệt vời. Casu Marzu được làm từ loại pho mát sữa cừu có tên là Pecorino. Cụ thể người ta sẽ cấy giòi vào Pecorino thông qua những con ruồi Piophila casei. Các ấu trùng của loài ruồi này sẽ phá vỡ chất béo của pho mát và mang đến cho loại pho mát này kết cấu mềm mại bất chấp nó nặng mùi và có vị rất cay. Đặc biệt Casu Marzu chỉ ăn được khi giòi còn sống, còn nếu giòi đã chết, người ăn rất dễ bị ngộ độc. Do yếu tố an toàn thực phẩm, Casu Marzu bị cấm ở Ý, bất chấp điều đó, vẫn có người sẵn sàng mua Casu Marzu ở chợ đen để thưởng thức)
Thẩm Hi làm đến Ian không nói nên lời.
"Ai không có thứ mình thích hoặc thứ mình chán ghét, huống hồ khẩu vị của mỗi người còn khác nhau".
Ian rất muốn che lỗ tai lại, không nghe không nghe không nghe. Cậu ta tại sao lại muốn ăn cơm với hai người này chứ? Ở nhà bồi bà xã không phải tốt hơn sao? Hai cái người này, cậu ta có cãi đến đâu cũng chắc chắn không chiếm được phần thắng. Thẩm Hi có người nhà bảo hộ thật quá ghê gớm luôn!
Trò chuyện ầm ĩ như vậy, thật giống như trở về thời đại học, vậy mà đã cách mười năm. Nhưng chỉ cần tụ lại bên nhau, liền không cảm thấy khoảng cách thời gian xa đến thế nữa. Mười năm kỳ thật cũng không ngắn ngủi, cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, người cũng sẽ thay đổi, nhưng tình cảm thời niên thiếu vẫn sẽ không bao giờ thay đổi, thời gian càng dài tình cảm ngược lại càng đậm sâu.
Dùng xong bữa tối Ian đưa hai người về lại chỗ ở, dặn dò Thẩm Hi lúc nào cũng có thể liên lạc với mình xong, cậu ta liền xua xua tay rời đi.
"Ăn quá no rồi, muốn đi dạo một chút không?".
Thẩm Hi xoay người đối Chu Ngôn Dụ đang mở vali nói.
"Vậy đi thôi".
Chu Ngôn Dụ không có một câu dư thừa, buông việc đang làm trên tay xuống đáp ứng hắn. Đầu tiên, Thẩm Hi lôi kéo anh đến sông Tiber nằm ngay bên cạnh khách sạn. Nếu không phải có Ian, hắn đã không ăn cơm mà ngay lập tức đi đến nơi này đem nguyện vọng năm đó xóa bỏ. Chu Ngôn Dụ đi theo Thẩm Hi, thành phố La Mã về đêm vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, rất nhiều người đang vây quanh dòng sông ước nguyện, ánh đèn chiếu đến làm tượng Hải Thần Poseidon*** có chút thần bí.
(***Hải Thần Poseidon:
Poseidon (: Ποσειδῶν) là một trong 12 vị thần ngự trị trên đỉnh Olympia trong Thần thoại Hy Lạp, là vị thần cai quản biển cả, và "người rung chuyển Trái Đất", điều khiển các trận, gây ra bởi các thần mã của Poseidon. Poseidon được miêu tả với hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc xoăn và bộ râu bạc. Những vị thần biển Rodon trong thần thoại Lllyria, Nethuns, trong thần thoại Etrusca, và Neptune trong thần thoại La Mã đều tương tự như Poseidon. Poseidon là anh trai của Thần Zeus, em trai của Hades. Ông là vị thần hộ vệ cho nhiều thành phố của Hy lạp, mặc dù bị mất quyền bảo vệ Athens vào tay của Athena. Lục địa bí ẩn Atlantis được chọn là thủ phủ của ông)
Chu Ngôn Dụ năm đó cũng bồi Thẩm Hi tới nơi này, anh cũng từng ném xuống dòng sông một đồng tiền xu, cầu ba cái nguyện vọng, cái thứ nhất là Thẩm Hi sống lâu trăm tuổi, cái thứ hai là người nhà Thẩm Hi bình bình an an, cái thứ ba là Thẩm Hi luôn vui vui vẻ vẻ. Tuy rằng căn cứ theo truyền thuyết của người La Mã, trong ba cái nguyện vọng phải có một cái là "Trở lại La Mã" nhưng anh vẫn chưa đồng ý nguyện vọng này, lại vẫn bởi vì Thẩm Hi mà một lần nữa trở lại nơi này. Mà Thẩm Hi có lẽ đã được như nguyện, anh còn nhớ rõ khi đó biểu tình của Thẩm Hi có chút căng thẳng nhưng khi anh quay đầu nhìn lại hắn đã lộ ra tươi cười làm anh an tâm. Đây là biểu cảm mà anh luôn muốn nhìn thấy trên gương mặt Thẩm Hi, vui vui vẻ vẻ khoái hoạt vui sướng.
Mười năm sau, Thẩm Hi đưa lưng về phía dòng sông ném vào một đồng tiền xu, trong lòng thì thầm: Mười năm trước, tôi đã từng ở chỗ này phát ngôn bừa bãi tự do hứa hẹn, hôm nay tôi tới nơi này là muốn xóa bỏ hứa hẹn ngày xưa. Bởi vì tôi vẫn chưa làm được, không chỉ có làm không được mà tôi còn muốn đem người đó chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay, cột vào bên người tôi, làm bên cạnh em ấy mãi mãi chỉ có một mình tôi, tôi sẽ luôn đối với em ấy thật tốt, tốt cả đời, tốt đến đời đời kiếp kiếp.
Thẩm Hi càng nghe càng cảm thấy hợp lý, hắn không nhịn được ở một bên phụ họa.
"Cái gì "tính toán tỉ mỉ", tôi thấy phải là phu xướng phu tùy mới đúng".
Ian tức giận nói. Thẩm Hi cười hì hì khảy mấy sợi mì, Chu Ngôn Dụ thấy thế liền đem mì trên tay mình đổi với hắn.
"Anh nếm thử, cái này ít tiêu".
Thẩm Hi không kén ăn, bất quá không thích những món quá nặng, chỉ cần nhiều tiêu tốc độ ăn của hắn liền chậm. Chu Ngôn Dụ rất hiểu Thẩm Hi, thấy hắn dùng nĩa khảy mì sợi mà không ăn là nhìn ra ngay. Đổi mì, Thẩm Hi chịu ăn, Ian cười hắn.
"Còn nói không bắt bẻ?".
Thẩm Hi liền đắc ý.
"Tôi cùng em ấy tuy hai mà một, hơn nữa ai cũng đều có thứ gì đó không thích ăn mà, cậu đừng nói cậu không có?".
"Tôi không có".
Ian nói.
"Sao có thể, tôi nhớ rõ lần đó đi phố Trung Hoa, cậu sống chết không chịu ăn đậu hủ thúi".
Thẩm Hi biết rõ điểm yếu của cậu ta, nói. Ian trừng lớn đôi mắt, kêu lên oan uổng.
"Đậu hủ thúi kia có thể xem là đồ ăn sao?".
Cậu ta hoàn toàn không thể chấp nhận đem loại đồ vật thối như vậy ăn vào trong miệng.
"Này có là cái gì, sầu riêng không thối sao, natto* không thối sao, phô mai** không thối sao?".
(*Natto:
Natto có thành phần chính là đậu nành lên men, tạo thành một hỗn hợp dai, dính. Mùi của natto khá hăng, còn hương vị lại bùi bùi. Người Nhật rưới nước tương, mù tạt, hẹ hoặc các loại sốt gia vị khác lên món natto, rồi ăn với cơm. Trước đây, người ta làm natto bằng cách bọc những hạt đậu nành đã luộc chín trong rơm rạ. Các sợi rơm này có chứa vi khuẩn Bacillus subtilis trên bề mặt. Cách này cho phép vi khuẩn lên men lượng đường trong hạt đậu, cuối cùng tạo ra natto. Tuy nhiên, bước sang thể kỷ XX, vi khuẩn Bacillus subtilis đã được các nhà khoa học nhận dạng và tách riêng, tạo ra một phương pháp làm natto hiện đại. Ngày nay, sợi rơm đã được thay thế bằng các hộp xốp, trong đó vi khuẩn Bacillus subtilis có thể được trực tiếp trộn vào hạt đậu nành chín để bắt đầu quá trình lên men)
(**Có vài loại phô mai có mùi thối, điển hình ở Ý có phô mai Casu Marzu:
Casu Marzu là một loại pho mát rất được ưa chuộng ở vùng Sardinia, Ý. Dù vậy đây là loại pho mát nhiều người sẽ từ chối khi được mời thưởng thức, phần bởi nó nặng mùi và phần bởi trong miếng pho mát, bạn sẽ thấy rất nhiều con giòi trắng lúc nhúc. Nhưng tất nhiên với những người ăn được, đây lại là loại pho mát có vị béo, đậm đà tuyệt vời. Casu Marzu được làm từ loại pho mát sữa cừu có tên là Pecorino. Cụ thể người ta sẽ cấy giòi vào Pecorino thông qua những con ruồi Piophila casei. Các ấu trùng của loài ruồi này sẽ phá vỡ chất béo của pho mát và mang đến cho loại pho mát này kết cấu mềm mại bất chấp nó nặng mùi và có vị rất cay. Đặc biệt Casu Marzu chỉ ăn được khi giòi còn sống, còn nếu giòi đã chết, người ăn rất dễ bị ngộ độc. Do yếu tố an toàn thực phẩm, Casu Marzu bị cấm ở Ý, bất chấp điều đó, vẫn có người sẵn sàng mua Casu Marzu ở chợ đen để thưởng thức)
Thẩm Hi làm đến Ian không nói nên lời.
"Ai không có thứ mình thích hoặc thứ mình chán ghét, huống hồ khẩu vị của mỗi người còn khác nhau".
Ian rất muốn che lỗ tai lại, không nghe không nghe không nghe. Cậu ta tại sao lại muốn ăn cơm với hai người này chứ? Ở nhà bồi bà xã không phải tốt hơn sao? Hai cái người này, cậu ta có cãi đến đâu cũng chắc chắn không chiếm được phần thắng. Thẩm Hi có người nhà bảo hộ thật quá ghê gớm luôn!
Trò chuyện ầm ĩ như vậy, thật giống như trở về thời đại học, vậy mà đã cách mười năm. Nhưng chỉ cần tụ lại bên nhau, liền không cảm thấy khoảng cách thời gian xa đến thế nữa. Mười năm kỳ thật cũng không ngắn ngủi, cũng đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, người cũng sẽ thay đổi, nhưng tình cảm thời niên thiếu vẫn sẽ không bao giờ thay đổi, thời gian càng dài tình cảm ngược lại càng đậm sâu.
Dùng xong bữa tối Ian đưa hai người về lại chỗ ở, dặn dò Thẩm Hi lúc nào cũng có thể liên lạc với mình xong, cậu ta liền xua xua tay rời đi.
"Ăn quá no rồi, muốn đi dạo một chút không?".
Thẩm Hi xoay người đối Chu Ngôn Dụ đang mở vali nói.
"Vậy đi thôi".
Chu Ngôn Dụ không có một câu dư thừa, buông việc đang làm trên tay xuống đáp ứng hắn. Đầu tiên, Thẩm Hi lôi kéo anh đến sông Tiber nằm ngay bên cạnh khách sạn. Nếu không phải có Ian, hắn đã không ăn cơm mà ngay lập tức đi đến nơi này đem nguyện vọng năm đó xóa bỏ. Chu Ngôn Dụ đi theo Thẩm Hi, thành phố La Mã về đêm vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, rất nhiều người đang vây quanh dòng sông ước nguyện, ánh đèn chiếu đến làm tượng Hải Thần Poseidon*** có chút thần bí.
(***Hải Thần Poseidon:
Poseidon (: Ποσειδῶν) là một trong 12 vị thần ngự trị trên đỉnh Olympia trong Thần thoại Hy Lạp, là vị thần cai quản biển cả, và "người rung chuyển Trái Đất", điều khiển các trận, gây ra bởi các thần mã của Poseidon. Poseidon được miêu tả với hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc xoăn và bộ râu bạc. Những vị thần biển Rodon trong thần thoại Lllyria, Nethuns, trong thần thoại Etrusca, và Neptune trong thần thoại La Mã đều tương tự như Poseidon. Poseidon là anh trai của Thần Zeus, em trai của Hades. Ông là vị thần hộ vệ cho nhiều thành phố của Hy lạp, mặc dù bị mất quyền bảo vệ Athens vào tay của Athena. Lục địa bí ẩn Atlantis được chọn là thủ phủ của ông)
Chu Ngôn Dụ năm đó cũng bồi Thẩm Hi tới nơi này, anh cũng từng ném xuống dòng sông một đồng tiền xu, cầu ba cái nguyện vọng, cái thứ nhất là Thẩm Hi sống lâu trăm tuổi, cái thứ hai là người nhà Thẩm Hi bình bình an an, cái thứ ba là Thẩm Hi luôn vui vui vẻ vẻ. Tuy rằng căn cứ theo truyền thuyết của người La Mã, trong ba cái nguyện vọng phải có một cái là "Trở lại La Mã" nhưng anh vẫn chưa đồng ý nguyện vọng này, lại vẫn bởi vì Thẩm Hi mà một lần nữa trở lại nơi này. Mà Thẩm Hi có lẽ đã được như nguyện, anh còn nhớ rõ khi đó biểu tình của Thẩm Hi có chút căng thẳng nhưng khi anh quay đầu nhìn lại hắn đã lộ ra tươi cười làm anh an tâm. Đây là biểu cảm mà anh luôn muốn nhìn thấy trên gương mặt Thẩm Hi, vui vui vẻ vẻ khoái hoạt vui sướng.
Mười năm sau, Thẩm Hi đưa lưng về phía dòng sông ném vào một đồng tiền xu, trong lòng thì thầm: Mười năm trước, tôi đã từng ở chỗ này phát ngôn bừa bãi tự do hứa hẹn, hôm nay tôi tới nơi này là muốn xóa bỏ hứa hẹn ngày xưa. Bởi vì tôi vẫn chưa làm được, không chỉ có làm không được mà tôi còn muốn đem người đó chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay, cột vào bên người tôi, làm bên cạnh em ấy mãi mãi chỉ có một mình tôi, tôi sẽ luôn đối với em ấy thật tốt, tốt cả đời, tốt đến đời đời kiếp kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất