Chương 32: # Đặt Ra Mối Quan Hệ
Điện thoại Đông Hằng reo mà lại còn là Quang Hậu gọi thì đa số là chuyện chẳng lành "Tớ nghe đây."
Quang Hậu lớn tiếng "Cậu đã xem nhóm chat của khoa chưa?"
Đông Hằng trả lời "Vẫn chưa, tớ chỉ mới..."
Quang Hậu vội nói "Ai quan tâm cậu làm gì chứ, cậu mau mau vào bệnh viện, Đông Hi cũng đang ở đây."
Đông Hằng nhanh chóng đi lấy chìa khóa xe "Đông Hi bị làm sao, hả, sao con bé lại ở bệnh viện chứ?"
Quang Hậu nói "Cậu mà nói nhiều nữa sẽ có án mạng đó, mau nhanh chân lên."
Đông Hằng vội mở tin nhắn lên xem "Tai nạn ô tô liên hoàn?" Không nghĩ nhiều nữa, Đông Hằng khẩn trương mau chóng đến bệnh viện.
Đông Hi vừa nhìn thấy Đông Hằng liền khóc lớn hơn "Anh hai."
Đông Hằng nhìn thấy liền hoảng, vội lại gần ôm em gái mình "Không sao, không sao rồi."
Trong lúc anh an ủi Đông Hi cũng không quên đưa mắt qua nhìn Quang Hậu, tỏ vẻ tức giận "Đông Hi bị làm sao đâu?"
Quang Hậu thở dài "Con bé không làm sao nhưng..."
Đông Hi khóc đến nỗi cả người mệt nhừ, hơi thở từ gấp gáp cũng chuyển sang yếu dần "Khải Tuấn, anh ấy..."
Quang Hậu biết Đông Hi không thể nói ra được bèn nói tiếp "Đông Hi chỉ bị xây xát nhẹ nhưng Khải Tuấn bị thương rất nặng."
Quang Hậu ngừng một lái rồi nói tiếp "Cậu ở đây với Đông Hi đi, tớ qua hỗ trợ bác sĩ Đông với Anh Khôi tiến hành phẫu thuật."
Đông Hằng đưa Đông Hi lên ngồi ở giường bệnh phòng cấp cứu, giúp cô bôi thuốc. Vẫn là Đông Hằng mới có khả năng thuyết phục Đông Hi, Quang Hậu khuyên rất lâu nhưng chỉ bất lực nhìn cô khóc, mãi không chịu di chuyển đến chỗ khác hay cho bôi thuốc.
Dông Hằng từng chút một chấm thuốc lên vết thương trên trán của Đông Hi "Em tin ba và Anh Khôi đúng không. À mà Anh Khôi là..."
Đông Hi gương mặt ủ rũ "Là học trò giỏi nhất của ba."
Đông Hằng gật đầu "Đúng vậy, hai người họ rất giỏi có đúng không, nên chắc chắc họ sẽ có cách cứu Khải Tuấn."
Đông Hi cứ mỗi lần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến khung cảnh xảy ra tai nạn. Chuyện chỉ vừa xảy ra mới đây thôi, cảm giác đau đớn chân thật không tả nổi. Đông Hi khàn giọng "Vậy họ có thể chữa được tổn thương từ những lời em nói với anh ấy chứ?"
Đông Hằng vốn không hiểu từ đầu đã xảy ra chuyện gì. Lúc này anh không thể hỏi rõ, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình mà xoa dịu phần nào "Khải Tuấn là bạn trai em, cũng là bạn của anh và Quang Hậu. Có chúng ta ở đây cậu ấy nhất định sẽ không sao."
Đông Hi chỉ mới bình tĩnh lại chút ít, cố kiềm nén nước mắt lại. Cô gái này dường như không thể tiếp nhận bất kì thương tổn nào nữa.
Đông Hằng hướng mắt phía cửa vào đột nhiên nói "Ông Huỳnh, bà Huỳnh."
Đông Hi nghe thấy vội quay đầu lại, thái độ tỏ vẻ có lỗi ấy chợt sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy "Bác trai, bác gái."
Ông Huỳnh nhanh chóng lại gần chỗ hai người "Khải Tuấn đâu rồi, ta đến làm thủ tục."
Đông Hằng nói "Cậu ấy đang ở phòng phẫu thuật, con đưa bác đến đó. Vậy nhờ bác gái ở đây chăm sóc Đông Hi."
Bà Huỳnh không nói gì, gương mặt trông bình tĩnh đó mãi giữ im lặng. Đông Hằng đi ra ngã rẽ ở cửa, vừa mới khuất tầm mắt liền nghe tiếng động lớn.
Đông Hằng nhanh chóng lùi lại xem tình hình, nhìn thấy em gái của mình bị đánh liền đi nhanh lại hất tay bà Huỳnh dự định đánh tiếp ra. Anh đẩy người phụ nữ đáng sợ này tránh xa em gái mình.
Đông Hằng đưa tay lại gần má Đông Hi nhưng không dám chạm vào, chỉ nhìn thấy thôi trong lòng anh đã không chịu đựng nổi mà muốn đánh trả lại. Nhưng người đàn bà trước mặt lại không thể động.
Đông Hi lần này không hề khóc, em ấy ở đó cố gắng đứng vững, cố mà chống đỡ dáng vẻ mềm yếu bên ngoài.
Đông Hằng để Đông Hi nép sau lưng mình, quay lại nhìn thẳng bà Huỳnh nói "Bà đúng là không chút nể mặt nhà họ Trần."
Bà Huỳnh nhếch mép, cười khinh "Nhà mấy người làm được gì chứ, chỉ là một dòng họ nhỏ nhoi không đáng nhắc đến."
Đông Hằng quay sang nhìn ông Huỳnh vẫn còn đang đứng gần đấy, ông không chút lay động cứ nhìn xem sự việc. Bây giờ trong đầu ông hẳn chỉ muốn biết Khải Tuấn đang thế nào thôi.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thẳng mặt bà Huỳnh, trực tiếp gọi bảo vệ nói "Nhờ chú lên phòng cấp cứu tống người này ra khỏi bệnh viện giúp con."
Bà Huỳnh tức giận nói "Cậu vừa mới nói gì?"
Đông Hằng nói "Mặc dù Đông Hi không có điều kiện bằng Khải Tuấn nhưng con bé chính là người Khải Tuấn yêu thương nhất cũng là đứa em gái duy nhất của tôi, bà dựa vào đâu mà trách, lấy thân phận gì mà đánh em ấy."
Bà Huỳnh vòng hai tay trước ngực, đưa tay lên điều chỉnh lại tóc. Bị những bệnh nhân khác chú ý đến, bây giờ bà mới cảm thấy mất thể diện "Không phải nó đã gọi ta hai tiếng bác gái sao, chính là lấy thân phận đó."
Đông Hằng nắm cánh tay Đông Hi lại, giữ không cho cô run rẩy. Anh nhìn qua ông bà Huỳnh một lượt "Bà cũng dám nói ra câu đó? Hai tiếng bác gái này, nhà chúng tôi không thốt ra nổi nữa."
Đông Hằng cứ thế kéo Đông Hi đến phòng làm việc của bác sĩ Đông "Em cứ ở phòng của ba nghỉ ngơi, sẽ không ai làm phiền em nữa. Anh đi xem Khải Tuấn thế nào có được không?"
Đông Hi gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống quay lưng hướng Đông Hằng. Anh biết Đông Hi không ngủ được nhưng lại không có cách nào khác. Chậm rãi ra ngoài để cô có thể nghỉ ngơi.
[Cái gì mà thích hợp hay không? Cái gì mà dù biết trước không có tương lai tôi vẫn quyết định yêu đương với anh?]
Đông Hằng đi ngang qua sảnh chính thì nghe tiếng ti vi phát ra "Vừa có tai nạn ô tô liên hoàn xảy ra tại đường lớn hướng trung tâm thương mại DV. Một chiếc xe cố ý đâm ngang khi vượt đèn đỏ dẫn đến người lái đầu bị thương nghiêm trọng."
"Theo thông tin gần đây, người bị thương nặng nhất chính là quý tử của nhà tỷ phú top bốn trăm nổi tiếng thế giới. Hiện vụ việc đang được điều tra làm rõ, chúng tôi sẽ cập nhật thông tin mới nhất..."
Đông Hằng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vừa định đến phòng quan sát thì đèn phía trên chuyển màu. Bác sĩ Đông ra ngoài liền thở phào "Con cũng ở đây à."
Anh Khôi cũng theo sau bước ra "Chấn thương vùng đầu, chấn thương cột sống, còn gãy xương nữa."
Đông Hằng nói "Có nặng không, là đa chấn thương?"
Anh Khôi gật đầu "Đúng vậy, cần chuyển cậu ấy qua hồi sức tích cực, theo dõi trước một ngày đã."
Bác sĩ Đông đi đến chỗ Đông Hằng, vỗ vai cậu "Con nhớ đợi làm chuẩn đoán cẩn thận cho từng bệnh nhân đó, đừng vì chuyện này mà mất tập trung, nhắc nhở cả Quang Hậu nữa."
Bác sĩ Đông nhìn Đông Hằng, lay người cậu "Đông Hi sao rồi."
Đông Hằng nói "Con bé nghỉ ngơi ở phòng làm việc của ba."
Bác sĩ Đông nhìn Anh Khôi và Đông Hằng "Đêm nay nhờ hai đứa trông Khải Tuấn vậy, ta đi tìm Đông Hi một lát."
Quang Hậu từ đầu chỉ đứng phía ngoài nghe mọi người nói chuyện, đến lúc bác sĩ Đông rời khỏi cậu mới tiến lại gần. Đông Hằng nói "Vất vả cho cậu rồi, phải chăm sóc ba cậu mà Khải Tuấn đang ở đây nữa."
Quang Hậu nhẹ lắc đầu "Ba tớ đã hồi phục rồi, vài ngày nữa là có thể xuất viện. Lúc này chỉ cần để tâm đến Khải Tuấn là được."
Anh Khôi nói "Bệnh nhân bên trong là bạn hai cậu?"
Đông Hằng nói "Đúng vậy, thậm chí còn là em rể tương lai của tớ."
Anh Khôi gật gật đầu "Thì ra đây là lí do mà thầy đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy trên băng ca cứu thương."
Sau khi xong việc, Quang Hậu sợ rằng chuyện tai nạn ồn ào khiến ba mình để tâm nên đã đến thăm ông. Lúc đến nơi thì thấy C1 đang mở cửa cho ba mình ra ngoài "Ba định đi đâu?"
Ông Trương nói "Lúc chiều nghe tiếng xe cấp cứu đặc biệt nhiều, tình hình thế nào rồi?"
Quang Hậu phân vân không biết mở lời thế nào "Là tai nạn giao thông."
Ông Trương gật đầu, xoay người ngoắc tay ý bảo Quang Hậu và C1 cùng vào trong "Không có chuyện lớn là được rồi."
Ông Trương đi một mạch lại giường bệnh rồi nằm lên, tùy tiện cầm điều khiển bật tivi xem một lát. C1 cũng rất tự nhiên, không quan trọng tiểu tiết mà nằm thẳng trên sô pha. Dù gì đối với Quang Hậu một chút phòng bị cũng không cần phải có.
Quang Hậu nhìn ông Trương thản nhiên lại không nỡ nói ra. Ông Trương lại khác, một người tuổi đời không nhỏ, kinh nghiệm trên thương trường cũng không phải dạng đùa, người dám đụng đến ông vẫn bị giới hạn bởi con số nhỏ.
Nhìn ánh mắt con trai mình ông biết ngay rằng cậu chắc chắn có tâm sự "Cứ nói đi, vết thương của ba cũng khỏi hẳn rồi, không cần phải lo lắng ba sẽ kích động."
Quang Hậu đành nói ra "Khải Tuấn cũng có mặt trong vụ tai nạn lúc đó, bị thương khá nặng."
Ông Trương khẽ nhíu mày, đột ngột ngồi dậy, thao tác vội vàng định rời giường thì bị Quang Hậu ngăn lại, biết rằng ông ấy thật sự kích động rồi "Bây giờ ba cũng không thể thăm cậu ấy, cứ đợi một thời gian đã."
C1 lúc thấy ông Trương ngồi dậy thì cũng lập tức làm theo, trong lòng ngẫm lại thốt ra một câu "Ông chủ, thật ra lúc mua đồ ăn trưa tôi có đi ngang qua phòng cấp cứu..."
Nghe C1 nói hết ông Trương và Quang Hậu liền ngạc nhiên. Ông Trương tức giận "Bà ta đánh Đông Hi chính là đánh Đông Hằng, đánh Đông Hằng khác nào đánh người bạn thân như Quang Hậu, đánh con trai ta chính là không nể mặt ta."
Quang Hậu không hiểu sao ba mình lại có thể tìm mọi cách hận thù như thế "Nhưng ba có thể làm gì bà ấy được chứ?"
Ông Trương nhìn Quang Hậu, tỏ vẻ khinh thường "Ta dù gì cũng tận mắt nhìn Đông Hi trưởng thành, con bé cũng chính là con gái ta."
Quang Hậu thở dài "Ba đâu đánh phụ nữ đâu đúng chứ?"
Ông Trương bình thản gật đầu "Thường thì là vậy, đối thủ của ta cũng không có phụ nữ."
Quang Hậu lại thở dài cái nữa "Vậy thì ba có thể làm gì bà ấy được đâu."
C1 mở miệng "Ông ấy có súng."
Ông Trương nhếch mép, hài lòng nói "Đệ ta nói chỉ có chuẩn, cho bà ta ăn một phát là sẽ bớt tính nóng đi."
C1 thuận miệng "Ông chủ cứ để tôi dọn dẹp mọi chuyện."
Ông Trương gật gật đầu "Mặc dù không đánh được bà ta nhưng ba có súng, bà ta dám làm, ta dám bắn."
Quang Hậu không dám nói chuyện tiếp với hai con người này, sợ rằng họ bàn lâu thêm chút nữa sẽ thật sự có án mạng.
Quang Hậu lớn tiếng "Cậu đã xem nhóm chat của khoa chưa?"
Đông Hằng trả lời "Vẫn chưa, tớ chỉ mới..."
Quang Hậu vội nói "Ai quan tâm cậu làm gì chứ, cậu mau mau vào bệnh viện, Đông Hi cũng đang ở đây."
Đông Hằng nhanh chóng đi lấy chìa khóa xe "Đông Hi bị làm sao, hả, sao con bé lại ở bệnh viện chứ?"
Quang Hậu nói "Cậu mà nói nhiều nữa sẽ có án mạng đó, mau nhanh chân lên."
Đông Hằng vội mở tin nhắn lên xem "Tai nạn ô tô liên hoàn?" Không nghĩ nhiều nữa, Đông Hằng khẩn trương mau chóng đến bệnh viện.
Đông Hi vừa nhìn thấy Đông Hằng liền khóc lớn hơn "Anh hai."
Đông Hằng nhìn thấy liền hoảng, vội lại gần ôm em gái mình "Không sao, không sao rồi."
Trong lúc anh an ủi Đông Hi cũng không quên đưa mắt qua nhìn Quang Hậu, tỏ vẻ tức giận "Đông Hi bị làm sao đâu?"
Quang Hậu thở dài "Con bé không làm sao nhưng..."
Đông Hi khóc đến nỗi cả người mệt nhừ, hơi thở từ gấp gáp cũng chuyển sang yếu dần "Khải Tuấn, anh ấy..."
Quang Hậu biết Đông Hi không thể nói ra được bèn nói tiếp "Đông Hi chỉ bị xây xát nhẹ nhưng Khải Tuấn bị thương rất nặng."
Quang Hậu ngừng một lái rồi nói tiếp "Cậu ở đây với Đông Hi đi, tớ qua hỗ trợ bác sĩ Đông với Anh Khôi tiến hành phẫu thuật."
Đông Hằng đưa Đông Hi lên ngồi ở giường bệnh phòng cấp cứu, giúp cô bôi thuốc. Vẫn là Đông Hằng mới có khả năng thuyết phục Đông Hi, Quang Hậu khuyên rất lâu nhưng chỉ bất lực nhìn cô khóc, mãi không chịu di chuyển đến chỗ khác hay cho bôi thuốc.
Dông Hằng từng chút một chấm thuốc lên vết thương trên trán của Đông Hi "Em tin ba và Anh Khôi đúng không. À mà Anh Khôi là..."
Đông Hi gương mặt ủ rũ "Là học trò giỏi nhất của ba."
Đông Hằng gật đầu "Đúng vậy, hai người họ rất giỏi có đúng không, nên chắc chắc họ sẽ có cách cứu Khải Tuấn."
Đông Hi cứ mỗi lần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến khung cảnh xảy ra tai nạn. Chuyện chỉ vừa xảy ra mới đây thôi, cảm giác đau đớn chân thật không tả nổi. Đông Hi khàn giọng "Vậy họ có thể chữa được tổn thương từ những lời em nói với anh ấy chứ?"
Đông Hằng vốn không hiểu từ đầu đã xảy ra chuyện gì. Lúc này anh không thể hỏi rõ, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình mà xoa dịu phần nào "Khải Tuấn là bạn trai em, cũng là bạn của anh và Quang Hậu. Có chúng ta ở đây cậu ấy nhất định sẽ không sao."
Đông Hi chỉ mới bình tĩnh lại chút ít, cố kiềm nén nước mắt lại. Cô gái này dường như không thể tiếp nhận bất kì thương tổn nào nữa.
Đông Hằng hướng mắt phía cửa vào đột nhiên nói "Ông Huỳnh, bà Huỳnh."
Đông Hi nghe thấy vội quay đầu lại, thái độ tỏ vẻ có lỗi ấy chợt sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy "Bác trai, bác gái."
Ông Huỳnh nhanh chóng lại gần chỗ hai người "Khải Tuấn đâu rồi, ta đến làm thủ tục."
Đông Hằng nói "Cậu ấy đang ở phòng phẫu thuật, con đưa bác đến đó. Vậy nhờ bác gái ở đây chăm sóc Đông Hi."
Bà Huỳnh không nói gì, gương mặt trông bình tĩnh đó mãi giữ im lặng. Đông Hằng đi ra ngã rẽ ở cửa, vừa mới khuất tầm mắt liền nghe tiếng động lớn.
Đông Hằng nhanh chóng lùi lại xem tình hình, nhìn thấy em gái của mình bị đánh liền đi nhanh lại hất tay bà Huỳnh dự định đánh tiếp ra. Anh đẩy người phụ nữ đáng sợ này tránh xa em gái mình.
Đông Hằng đưa tay lại gần má Đông Hi nhưng không dám chạm vào, chỉ nhìn thấy thôi trong lòng anh đã không chịu đựng nổi mà muốn đánh trả lại. Nhưng người đàn bà trước mặt lại không thể động.
Đông Hi lần này không hề khóc, em ấy ở đó cố gắng đứng vững, cố mà chống đỡ dáng vẻ mềm yếu bên ngoài.
Đông Hằng để Đông Hi nép sau lưng mình, quay lại nhìn thẳng bà Huỳnh nói "Bà đúng là không chút nể mặt nhà họ Trần."
Bà Huỳnh nhếch mép, cười khinh "Nhà mấy người làm được gì chứ, chỉ là một dòng họ nhỏ nhoi không đáng nhắc đến."
Đông Hằng quay sang nhìn ông Huỳnh vẫn còn đang đứng gần đấy, ông không chút lay động cứ nhìn xem sự việc. Bây giờ trong đầu ông hẳn chỉ muốn biết Khải Tuấn đang thế nào thôi.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thẳng mặt bà Huỳnh, trực tiếp gọi bảo vệ nói "Nhờ chú lên phòng cấp cứu tống người này ra khỏi bệnh viện giúp con."
Bà Huỳnh tức giận nói "Cậu vừa mới nói gì?"
Đông Hằng nói "Mặc dù Đông Hi không có điều kiện bằng Khải Tuấn nhưng con bé chính là người Khải Tuấn yêu thương nhất cũng là đứa em gái duy nhất của tôi, bà dựa vào đâu mà trách, lấy thân phận gì mà đánh em ấy."
Bà Huỳnh vòng hai tay trước ngực, đưa tay lên điều chỉnh lại tóc. Bị những bệnh nhân khác chú ý đến, bây giờ bà mới cảm thấy mất thể diện "Không phải nó đã gọi ta hai tiếng bác gái sao, chính là lấy thân phận đó."
Đông Hằng nắm cánh tay Đông Hi lại, giữ không cho cô run rẩy. Anh nhìn qua ông bà Huỳnh một lượt "Bà cũng dám nói ra câu đó? Hai tiếng bác gái này, nhà chúng tôi không thốt ra nổi nữa."
Đông Hằng cứ thế kéo Đông Hi đến phòng làm việc của bác sĩ Đông "Em cứ ở phòng của ba nghỉ ngơi, sẽ không ai làm phiền em nữa. Anh đi xem Khải Tuấn thế nào có được không?"
Đông Hi gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống quay lưng hướng Đông Hằng. Anh biết Đông Hi không ngủ được nhưng lại không có cách nào khác. Chậm rãi ra ngoài để cô có thể nghỉ ngơi.
[Cái gì mà thích hợp hay không? Cái gì mà dù biết trước không có tương lai tôi vẫn quyết định yêu đương với anh?]
Đông Hằng đi ngang qua sảnh chính thì nghe tiếng ti vi phát ra "Vừa có tai nạn ô tô liên hoàn xảy ra tại đường lớn hướng trung tâm thương mại DV. Một chiếc xe cố ý đâm ngang khi vượt đèn đỏ dẫn đến người lái đầu bị thương nghiêm trọng."
"Theo thông tin gần đây, người bị thương nặng nhất chính là quý tử của nhà tỷ phú top bốn trăm nổi tiếng thế giới. Hiện vụ việc đang được điều tra làm rõ, chúng tôi sẽ cập nhật thông tin mới nhất..."
Đông Hằng đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vừa định đến phòng quan sát thì đèn phía trên chuyển màu. Bác sĩ Đông ra ngoài liền thở phào "Con cũng ở đây à."
Anh Khôi cũng theo sau bước ra "Chấn thương vùng đầu, chấn thương cột sống, còn gãy xương nữa."
Đông Hằng nói "Có nặng không, là đa chấn thương?"
Anh Khôi gật đầu "Đúng vậy, cần chuyển cậu ấy qua hồi sức tích cực, theo dõi trước một ngày đã."
Bác sĩ Đông đi đến chỗ Đông Hằng, vỗ vai cậu "Con nhớ đợi làm chuẩn đoán cẩn thận cho từng bệnh nhân đó, đừng vì chuyện này mà mất tập trung, nhắc nhở cả Quang Hậu nữa."
Bác sĩ Đông nhìn Đông Hằng, lay người cậu "Đông Hi sao rồi."
Đông Hằng nói "Con bé nghỉ ngơi ở phòng làm việc của ba."
Bác sĩ Đông nhìn Anh Khôi và Đông Hằng "Đêm nay nhờ hai đứa trông Khải Tuấn vậy, ta đi tìm Đông Hi một lát."
Quang Hậu từ đầu chỉ đứng phía ngoài nghe mọi người nói chuyện, đến lúc bác sĩ Đông rời khỏi cậu mới tiến lại gần. Đông Hằng nói "Vất vả cho cậu rồi, phải chăm sóc ba cậu mà Khải Tuấn đang ở đây nữa."
Quang Hậu nhẹ lắc đầu "Ba tớ đã hồi phục rồi, vài ngày nữa là có thể xuất viện. Lúc này chỉ cần để tâm đến Khải Tuấn là được."
Anh Khôi nói "Bệnh nhân bên trong là bạn hai cậu?"
Đông Hằng nói "Đúng vậy, thậm chí còn là em rể tương lai của tớ."
Anh Khôi gật gật đầu "Thì ra đây là lí do mà thầy đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy trên băng ca cứu thương."
Sau khi xong việc, Quang Hậu sợ rằng chuyện tai nạn ồn ào khiến ba mình để tâm nên đã đến thăm ông. Lúc đến nơi thì thấy C1 đang mở cửa cho ba mình ra ngoài "Ba định đi đâu?"
Ông Trương nói "Lúc chiều nghe tiếng xe cấp cứu đặc biệt nhiều, tình hình thế nào rồi?"
Quang Hậu phân vân không biết mở lời thế nào "Là tai nạn giao thông."
Ông Trương gật đầu, xoay người ngoắc tay ý bảo Quang Hậu và C1 cùng vào trong "Không có chuyện lớn là được rồi."
Ông Trương đi một mạch lại giường bệnh rồi nằm lên, tùy tiện cầm điều khiển bật tivi xem một lát. C1 cũng rất tự nhiên, không quan trọng tiểu tiết mà nằm thẳng trên sô pha. Dù gì đối với Quang Hậu một chút phòng bị cũng không cần phải có.
Quang Hậu nhìn ông Trương thản nhiên lại không nỡ nói ra. Ông Trương lại khác, một người tuổi đời không nhỏ, kinh nghiệm trên thương trường cũng không phải dạng đùa, người dám đụng đến ông vẫn bị giới hạn bởi con số nhỏ.
Nhìn ánh mắt con trai mình ông biết ngay rằng cậu chắc chắn có tâm sự "Cứ nói đi, vết thương của ba cũng khỏi hẳn rồi, không cần phải lo lắng ba sẽ kích động."
Quang Hậu đành nói ra "Khải Tuấn cũng có mặt trong vụ tai nạn lúc đó, bị thương khá nặng."
Ông Trương khẽ nhíu mày, đột ngột ngồi dậy, thao tác vội vàng định rời giường thì bị Quang Hậu ngăn lại, biết rằng ông ấy thật sự kích động rồi "Bây giờ ba cũng không thể thăm cậu ấy, cứ đợi một thời gian đã."
C1 lúc thấy ông Trương ngồi dậy thì cũng lập tức làm theo, trong lòng ngẫm lại thốt ra một câu "Ông chủ, thật ra lúc mua đồ ăn trưa tôi có đi ngang qua phòng cấp cứu..."
Nghe C1 nói hết ông Trương và Quang Hậu liền ngạc nhiên. Ông Trương tức giận "Bà ta đánh Đông Hi chính là đánh Đông Hằng, đánh Đông Hằng khác nào đánh người bạn thân như Quang Hậu, đánh con trai ta chính là không nể mặt ta."
Quang Hậu không hiểu sao ba mình lại có thể tìm mọi cách hận thù như thế "Nhưng ba có thể làm gì bà ấy được chứ?"
Ông Trương nhìn Quang Hậu, tỏ vẻ khinh thường "Ta dù gì cũng tận mắt nhìn Đông Hi trưởng thành, con bé cũng chính là con gái ta."
Quang Hậu thở dài "Ba đâu đánh phụ nữ đâu đúng chứ?"
Ông Trương bình thản gật đầu "Thường thì là vậy, đối thủ của ta cũng không có phụ nữ."
Quang Hậu lại thở dài cái nữa "Vậy thì ba có thể làm gì bà ấy được đâu."
C1 mở miệng "Ông ấy có súng."
Ông Trương nhếch mép, hài lòng nói "Đệ ta nói chỉ có chuẩn, cho bà ta ăn một phát là sẽ bớt tính nóng đi."
C1 thuận miệng "Ông chủ cứ để tôi dọn dẹp mọi chuyện."
Ông Trương gật gật đầu "Mặc dù không đánh được bà ta nhưng ba có súng, bà ta dám làm, ta dám bắn."
Quang Hậu không dám nói chuyện tiếp với hai con người này, sợ rằng họ bàn lâu thêm chút nữa sẽ thật sự có án mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất