Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 41: # Ba_Ba

Trước Sau
Đông Hằng vừa mở cửa ra liền có một bé trai khoảng chừng năm tuổi chạy lại, ôm chân anh cứng ngắc "Ba."

Anh dường như đã quen với cảnh này liền đưa tay xoa đầu cậu bé.

Saint luôn ở phía sau Đông Hằng, đứa trẻ này tuy cậu từng gặp một lần nhưng không thể nhớ rõ được khuôn mặt.

Đứa bé ngước mặt lên nhìn Đông Hằng, thấy có người đứng sau liền nghiêng đầu qua, ánh mắt sắt bén nhìn Saint. Nhóc này không biết nghĩ gì trong đầu, cứ mãi nhìn Saint chăm chăm như đang phân tích điều gì. Không lâu sau đột nhiên đứa trẻ chuyển qua ôm chân Saint.

Saint đờ người ra không biết phải phản ứng thế nào, cậu làm theo Đông Hằng, cứng nhắc đưa tay xoa đầu đứa trẻ.

Đông Hằng khá ngạc nhiên "Trông con trai khá thích em đấy."

Người bác sĩ ngồi trước mặt vẫn luôn nhìn ba người, mỉm cười nói "Chắc do thằng bé biết cậu sợ cậu ấy nên tìm chỗ dựa trước."

Đông Hằng nhìn thấy cảnh này liền cười nhẹ. Anh đi thẳng vào phòng "Chào cậu, Gia Hưng."

Gia Hưng cười cười, đưa tay mời Đông Hằng ngồi phía ghế đối diện "Cậu ngồi đi."

Đông Hằng nói "Phòng làm việc của cậu lại thay đổi nữa rồi."

Gia Hưng cười ngại "Minh Đức cần tập trung nhiều hơn nên tớ mua đống bút màu này cho thằng bé vẽ, đỡ phải phiền tớ làm việc."

Đông Hằng biết Gia Hưng đã lỡ lời vội xoay mặt lại nhìn đứa nhỏ, gương mặt nó đã mếu lại. Đông Hằng dang tay ra để đứa nhỏ nhào vào lòng mình. Đây như một cách tự nhiên khiến người khác được an ủi.

Gia Hưng cảm thấy có lỗi, nhẹ giọng "Chú xin lỗi, đừng giận chú nha."

Saint nhìn thấy ngoại trừ ít nói ra, đứa nhỏ này trông vẫn rất hoạt bát ấy chứ, rất giống những đứa trẻ khác.

Đông Hằng bảo Saint lại gần "Đây là Saint."

Gia Hưng vui vẻ nói "Chào cậu, tôi là Gia Hưng, là bác sĩ tâm lý của Minh Đức. Hôm qua hai người kết hôn đúng không? Chúc mừng, chúc mừng."

Saint cười nhẹ "Cảm ơn anh."

Đông Hằng nói "Tụi tớ lát nữa sẽ làm thủ tục nhận nuôi, làm phiền cậu lâu rồi."

Gia Hưng ôn hòa, giọng nói thấp xuống "Thật sự không nỡ, chăm thằng nhóc này nửa năm rồi chứ đâu ít."

Đông Hằng nhấc Minh Đức ngồi lên đùi mình "Thật sự rất biết ơn cậu."

Gia Hưng thở dài, giọng ủ rũ "Không cần nói thế đâu, phải thường xuyên đưa nhóc đi khám, sẵn việc thăm tớ."

Đông Hằng nói "Không phải đi khám cũng sẽ đến thăm cậu."

Gia Hưng chống tay lên bàn, nhướng mày "Tớ cũng không ngại đến nhà cậu đâu, nếu có vấn đề cứ gọi cho tớ. Anh đây phi đến nhà cậu nhanh nhất có thể."

Hai người dẫn con trai cùng đi mua sắm chút đồ, bỗng nhiên Saint nghĩ ngợi "Con trai không học mẫu giáo sao? Năm sau thằng bé cũng đến tuổi vào lớp một rồi."

Đông Hằng bật cười "Minh Đức thông minh lắm, hẳn sẽ dễ dàng vào lớp một thôi. Anh chỉ sợ thằng bé khó hòa nhập được với bạn bè."

Saint nghiêng qua nghiêng lại, xoay một vòng rồi hoảng hốt "Con trai đâu rồi?"

Vừa mới hét lên Saint liền nhìn thấy Minh Đức từ phía trước đi lại. Cậu nhóc đặt cuốn vở vẽ vào giỏ hàng Saint đang cầm, có lẽ cậu nhóc nghĩ chiếc xe đựng hàng Đông Hằng đang đẩy không vươn tới được. Đứa bé ánh mắt long lanh nhìn Saint.

Saint có vẻ không hiểu ý, Minh Đức vội quay sang nhìn Đông Hằng nói ra vài từ hiếm hoi "Ba..."



Đông Hằng nói "Con gọi ba Saint, thì ba Saint sẽ mua cho con."

Minh Đức lại xoay người lại gần Saint, cậu nhóc nhìn Saint với gương mặt ngây thơ, nhỏ giọng "Ba."

Saint thật sự không kiềm chế được, lần đầu cậu có cảm giác khó tả thế này. Cậu không biết phải làm sao liền nhìn Đông Hằng cầu cứu.

Đông Hằng nói "Con trai muốn em mua vở vẽ cho con kìa, em trả lời đi chứ."

Saint nhìn Minh Đức gật gật đầu "Ba sẽ mua."

Đông Hằng đi song song với Saint, nhìn xung quanh xem có gì cần mua không. Saint vẫn mãi nghĩ ngợi, buộc miệng nói "Sao con trai không đòi mua đồ chơi gì cả, tụi mình đã đi qua ba gian hàng đồ chơi rồi."

Đông Hằng vẫn mãi lựa đồ, tự nhiên nói "Con trai ở bệnh viện suốt mà, nghề nghiệp ba mẹ Minh Đức bận rộn đến vậy chắc là rất ít thời gian chơi cùng nó. Có thể thằng bé thích vẽ hơn chăng?"

Saint ngồi xuống, đưa hai tay ôm lấy đầu gối. Cậu nhìn Minh Đức nói "Con thích vẽ sao? Con muốn thứ khác không?"

Minh Đức gương mặt lạnh lùng, khác xa những cử chỉ vừa nãy. Thì ra lúc thực sự cần gì đó thằng bé mới thể hiện như một đứa trẻ. Bây giờ Saint cảm giác như đang ngồi trước một người xa lạ.

Saint đứng dậy tiếp tục đi, được vài bước thì nghe Đông Hằng nhỏ giọng "Lần đầu giao tiếp với thằng bé anh cũng bị như vậy. Mỗi lần anh rời đi thì thằng nhóc như sắp khóc đến nơi, còn lúc anh la nó thì gương mặt lại tỏ vẻ bình thản không chút xoay chuyển."

Saint nghe Đông Hằng nói rồi tự an ủi bản thân, là do cậu chưa tiếp xúc nhiều với con trai, không phải là do nhóc ghét mình nên mới tỏ ra như vậy.

Đông Hằng nói "Chút nữa cùng đi mua một cái điện thoại. Anh với em đều phải đi làm, nếu có thời gian rảnh thì gọi cho con một chút."

Saint nói "Nhưng nếu có việc gì, để con trai ở nhà một mình em lại không an tâm."

Đông Hằng gật đầu "Mẹ em trông nhóc được không? Lúc nào tụi mình không về nhà được thì nhờ mẹ em chăm hộ. Để con trai tiếp xúc với nhiều người thì càng tốt."

Saint nhìn Minh Đức, vẻ mặt cậu bé không hề thay đổi. Cậu cứ tưởng nói về việc dẫn con trai đi gặp người lạ khác sẽ khiến nhóc lo lắng hay nằng nặc không chịu đi, đằng này lại như không mấy quan tâm việc này.

Saint cười nhẹ "Mẹ em chắc sẽ vui lắm đây. Ba mẹ anh đã biết chuyện này chưa."

Đông Hằng lắc đầu "Hai người họ làm việc suốt thôi, anh chưa có cơ hội, sẽ nói sớm thôi."

Về đến nhà, Đông Hằng kiểm tra lại một số thứ vừa mua "Anh sẽ đem cất mấy thứ này, em dẫn Minh Đức xem phòng đi."

Minh Đức không đi theo Saint mà đứng tại chỗ. Saint bước vài bước nhưng không thấy con trai bước theo cũng đành ngượng ngùng đứng lại.

Minh Đức nhìn về phía Đông Hằng bĩu môi "Đừng gọi Minh Đức nữa, ba đã đồng ý đổi tên cho con mà."

Saint nói "Ba thấy tên Minh Đức rất hay mà, sao con lại muốn đổi vậy?"

Không nghe thấy Minh Đức trả lời, Đông Hằng dọn xong chút còn lại thì đi lại đứng cạnh Saint. Anh nhỏ giọng "Không phải hôm qua đã bảo em suy nghĩ rồi sao?"

Saint nói "Dù gì cái tên Minh Đức cũng là do ba mẹ thằng bé đặt."

Đông Hằng không biết nói gì thêm, anh lại chỗ Minh Đức, ngồi kiễng chân nhìn con trai "Con không thích tên này sao?"

Minh Đức nói "Không phải không thích, đổi tên mới không phải sẽ tốt hơn hả ba?"

Saint rũ mắt, mặc dù biết Đông Hằng phải tiếp xúc với Minh Đức rất nhiều mới có thể gần gũi được như vậy. Nhưng đối với Saint, cậu cảm giác như thằng bé còn chẳng muốn để ý đến mình.

Đông Hằng nhìn Saint "Em nghĩ sao?"

Saint nói "Gọi con là Hà Lưu Minh được không? Lưu trong văn võ toàn tài. Giữ lại chữ Minh trong tên con, Minh trong ánh nhật nguyệt."

Đông Hằng đứng dậy mỉm cười, xem như là đã đồng ý. Minh Đức vẫn ở đấy trầm tư suy nghĩ, thằng bé lúc nào cũng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng tốt. Thằng nhóc đưa tay xoa cằm trông như một ông cụ non.



Minh Đức loay hoay, cơ thể nhỏ xíu đi đến phía bếp. Đông Hằng nhíu mày khó chịu, câu trả lời vẫn chưa nói ra mà đã đi lung tung. Quan trọng hành động vô tư của đứa nhỏ sợ rằng sẽ khiến Saint để tâm.

Đông Hằng khá lớn tiếng "Minh Đức, con cũng phải trả lời gì đi chứ."

Minh Đức đưa ra gương mặt rõ lo lắng pha chút sợ. Cứ mỗi lần Đông Hằng quát thằng bé đều sẽ thấy nó như thế này. Minh Đức nhỏ giọng "Lúc nãy ba nói con tên Hà Lưu Minh mà."

Thì ra đứa nhỏ vẫn luôn có suy nghĩ chỉ cần là lời ba nó nói ra thì sẽ là như thế. Đứa nhỏ này tưởng rằng ý kiến của bản thân không cần thiết. Rốt cuộc hành động này của đứa trẻ không nỡ trách được.

Lưu Minh đi lại chỗ Saint, cố kéo cổ tay áo cậu "Ba, con đói."

Saint ngạc nhiên, không ngờ con trai lúc đói lại chủ động như vậy. Ít ra cậu cũng đã biết cách để dỗ thằng nhóc này. Saint nhấc Lưu Minh ngồi lên sô pha, lấy điều khiển mở tivi lên "Con ở đây đợi một lát, rất nhanh sẽ có thôi."

Saint kéo Đông Hằng vào bếp "Anh từng nói với thằng bé không biết nấu ăn à, nếu không thì nhóc phải đến bảo anh chứ."

Đông Hằng nghĩ ngợi "Không có mà, à cũng không hẳn, anh từng nói rằng ngoài ăn ra thì chỉ biết rửa bát."

Saint lẩm bẩm "Vậy à."

Đông Hằng xắn tay áo sơ mi lên, cầm lấy tạp dề "Anh giúp em."

Saint đẩy Đông Hằng ra "Anh cứ ra chơi với con đi, anh mặc áo trắng mà."

Đông Hằng nói "Hay anh thay đồ rồi ra giúp em."

Saint lắc đầu "Thật sự không cần đâu."

Đông Hằng đeo tạp dề cho Saint, thuận tiện ôm cậu một cái "Được rồi."

Đông Hằng dọn dẹp lại bàn ăn vừa mới dùng bữa xong, anh giành lấy khăn Saint đang lau "Để anh dọn đi, em dẫn nhóc Lưu Minh lên xem phòng đi."

Lưu Minh nhìn quanh căn phòng rồi đi thẳng ra ban công nhìn xuống. Gương mặt đứa nhỏ tươi tắn lên, hẳn là rất thích. Saint nói "Có thích không, sau này cần gì cứ bảo ba."

Vẫn không nghe được câu trả lời, Saint cố tìm đề tài trò chuyện. Cậu nhìn quanh phòng chú ý đến tấm lịch treo tường "Sinh nhật con ngày nào?"

Minh Đức nói "Trùng với ba Đông Hằng."

Đúng thật là có liên quan đến Đông Hằng thằng bé mới chịu trả lời nhỉ.

Saint vừa về phòng liền nằm dài lên giường. Đông Hằng đang chăm chú ngồi xem laptop, thấy cậu như thế liền quay sang "Sao vậy, con cắn em à."

Saint úp mặt lên tấm drap nệm "Cắn gì chứ, không ngờ hai người trùng sinh nhật. Em có cảm giác em không thuộc cùng thế giới với hai người."

Đông Hằng gập laptop lại, đi đến giường ngồi cạnh cậu "Là chuyện này à, nhưng con từng cắn anh thật đấy."

Saint lật người lại, ngồi ở vị trí của Đông Hằng có thể thấy rõ nọng cằm cậu "Cũng sắp đến sinh nhật anh rồi, anh muốn quà gì."

Đông Hằng nằm úp xuống, song song bên cạnh Saint, một tay anh chống xuống để đầu tựa lên "Anh muốn đổi xe mới, xe ba mua cho anh đã dùng rất lâu rồi."

Saint nhìn Đông Hằng cười cười "Anh nằm mơ đi."

Đông Hằng ôm cánh tay Saint "Dùng thẻ của anh cũng được mà."

Saint nhìn lên trần nhà "Không biết Lưu Minh thích gì nhỉ."

Đông Hằng nhỏ giọng "Đúng là có con rồi thì chồng cũng bỏ mặc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau