Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 51: # Không Hẹn Gặp Lại

Trước Sau
Đông Hằng vội vàng đến tủ giày, dáng vẻ bận rộn chắc là có việc gấp. Lúc rời đi còn không quên để lại câu "Lúc nãy Gia Hưng gọi bảo Lưu Minh đi khám, lần này nhờ em vậy."

Saint gật đầu "Được, anh cứ bận việc."

Đông Hằng đang định rời đi thì quay trở lại, nghiêng đầu "Lần này đến nhà Gia Hưng đấy, nhớ đường đi không?"

Saint cầm đồng hồ đưa cho Đông Hằng "Không chắc."

Đông Hằng hôn trán Saint xem như lời cảm ơn cũng như chào tạm biệt "Nếu không nhớ thì bảo Lưu Minh chỉ."

Saint cười vui vẻ chuẩn bị vài việc, cậu dọn nhà xong thì cũng đã đến giờ Lưu Minh tan học. Đây là lần đầu Saint đến đón con trai, chút bỡ ngỡ vẫn nên có. Khác với Đông Hằng thường xuyên đón trễ, Lưu Minh vừa bước ra khỏi lớp đã thấy Saint ngồi ở ghế chờ cùng với các vị phụ huynh khác.

Lưu Minh nhìn thấy Saint liền mừng rỡ chạy đến "Ba đón sớm thế."

Saint theo thói quen xoa đầu con trai, lúc rời đi thì cô giáo gọi lại "Anh là..."

Saint cười nói "Tôi là ba Lưu Minh, lần đầu đến đón nên cô sẽ thấy lạ mặt."

Cô giáo nói "A vậy sao, làm phiền rồi. Tôi lại thấy anh rất quen mặt."

Saint nhớ ra bản thân chưa giới thiệu "Tôi là Hà Khôi, chắc là giống ai đấy thôi. Vậy tôi xin phép."

Cô giáo đưa nụ cười hiền hậu, đứng đó một hồi mới nhớ ra Hà Khôi chính là người hai năm trước náo loạn giới truyền thông và báo chí.

Saint trên đường đưa Lưu Minh đến phòng khám, thuận miệng hỏi một câu "Đó là cô giáo dạy vẽ của con sao?"

Lưu Minh đang mải mê nhìn bài tập toán trên tay, lúc nghe Saint hỏi thì vội gấp lại nhét vào balo "Vâng."

Saint cười cười "Không biết làm à?"

Lưu Minh bĩu môi "Ba à, tại sao mình phải học toán vậy?"

Saint rất thích những đứa trẻ hỏi nhiều vì khi nghe được câu trả lời thì chúng sẽ tích góp được một phần kiến thức. Lưu Minh chính là đứa trẻ thắc mắc nhiều nhưng đều là những câu hỏi Saint không biết đáp án.

Saint lãng tránh việc trả lời "Con thử tự động não nghĩ xem rồi về hỏi ba Đông Hằng ha."

Lưu Minh thừa biết sẽ thế này, chỉ là Saint vừa bảo cậu không biết làm bài tập về nhà nên cậu chỉ muốn đáp trả lại.

Lúc bác sĩ Gia Hưng mở cửa nhìn thấy Saint thì ngạc nhiên, nét mặt thoáng qua chút thất vọng. Anh nhìn quanh không thấy ai khác ngoài Saint và Lưu Minh bèn không tìm nữa, trực tiếp mời họ vào trong.

Saint thấy biểu hiện Gia Hưng khá lạ liền tò mò "Tôi đến khiến anh thất vọng sao?"

Gia Hưng sững người chốc lát "À, không, thường thì đều là Đông Hằng đến nên tôi có hơi bất ngờ."

Lưu Minh có vẻ không thoải mái, cậu nhóc ôm bụng rồi xin vào nhà vệ sinh. Không gian bây giờ chỉ còn Gia Hưng và Saint thì trông càng gượng gạo.

Gia Hưng pha hai tách cà phê đi vào, anh đặt một cốc lên bàn, cốc còn lại đưa cho Saint. Tay Saint chỉ vừa chạm được cốc, chưa cảm giác được độ nóng mà nó đã đột ngột rơi xuống.

Saint phủi lại quần áo, nóng đến cậu không chịu được mà hoảng lên. Gia Hưng vội lấy hộp khăn giấy đưa cậu, hấp tấp chỉ làm mọi việc càng rối "Xin lỗi, xin lỗi."



Chỉ là Saint cảm thấy bác sĩ Gia Hưng không chào đón mình, trông anh như muốn đuổi cậu về thật sớm. Saint bất lực chấm khăn giấy lên áo "Không sao, do tôi không cẩn thận."

Gia Hưng thấy Saint ngồi xuống thì cũng quay lại ghế của mình "Tôi không hiểu tại sao Đông Hằng lại kết hôn với cậu. Không thể nói là tình cảm sâu đậm đúng không?"

Saint thật ngạc nhiên với cậu nói này "Ý anh là thời gian hẹn hò của chúng tôi hơi ít sao?"

Gia Hưng lắc đầu "Không không, chỉ là tôi thấy hai người không xứng đôi."

Không có Đông Hằng ở đây thì lời nào Gia Hưng cũng dám nói ra. Trách Saint đến giờ mới cảm thấy vị bác sĩ này có vấn đề gì đó với Đông Hằng. Saint bật cười "Thế anh nghĩ với ai mới xứng, với anh à?"

Gia Hưng cười khẩy "Xem như cậu còn hiểu chuyện."

Saint nhíu mày, thao tác tay bất giác dừng lại rồi quay sang nhìn Gia Hưng với ánh mắt khó hiểu "Vừa nãy là anh cố ý, có đúng không?"

Gia Hưng không trả lời, anh vẫn giữ nụ cười thỏa mãn trên môi. Biểu hiện đắc ý này không biết vì hài lòng điều gì mà phát sinh, chỉ là rất đáng sợ.

Saint nói "Tôi hiểu tại sao Lưu Minh không muốn quay lại đây rồi. Rốt cuộc anh muốn gì chứ? Tốt nhất anh đừng lợi dụng đến con trai tôi."

Gia Hưng lại gần Saint "Con trai cậu? Thời gian tôi ở bên cạnh nó trước cậu lâu như vậy, cậu dựa vào đâu chứ?"

Người này lúc lộ bản chất ra thực sự đáng sợ, tay anh ta siết chặt, mắt đã hiện lên tia đỏ. Saint có chút lo sợ nhưng lại không thể cứ trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Đông Hằng được.

Saint cố giữ bình tĩnh, không để bản thân lép vế "Lưu Minh là con của tôi và Đông Hằng. Lưu Minh của tôi bên cạnh cậu nửa năm vì là bệnh nhân, còn bên cạnh tôi với tư cách con trai."

Gia Hưng cười cười "Cậu nói đúng chứ. Tôi chăm sóc Lưu Minh hơn nửa năm, thời gian thằng nhóc đó bên cạnh cậu cũng tương tự như vậy nhỉ? Cậu đoán xem thằng nhóc này thích ai hơn?"

Saint rũ mắt, thực sự câu trả lời cậu muốn thốt ra chắc chắn là bản thân mình nhưng lại không dám lớn tiếng khẳng định. Gia Hưng chiều thằng bé như vậy ngược lại cậu hằng ngày chỉ lo việc đi làm, mức quá cũng chỉ cùng làm bài tập.

Lưu Minh lúc quay lại phòng liền bày ra gương mặt cực kì sảng khoái, còn vui vẻ vỗ vỗ lại cái bụng. Vừa mở cửa đã thấy tình hình căng thẳng, hai người họ bỗng giữ im lặng nhìn cậu nhóc chằm chằm.

Lưu Minh chủ động đi đến chỗ Saint, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vì đang lúc mơ hồ nên đã chọn nơi bản thân cảm thấy an toàn.

Gia Hưng trước mắt đã thua Saint rồi nhưng vẫn cố chấp xem như không nhìn thấy. Nếu không kể chuyện này thì anh cũng đã thua từ lúc Đông Hằng hẹn hò với Saint. Anh nhẹ giọng "Nếu như chỉ được chọn một thì con sẽ chọn ai trong hai chúng ta."

Lưu Minh nghiêng đầu khó hiểu không biết có nên trả lời hay không. Gia Hưng lại cho rằng cậu nhóc không dám để Saint đau lòng nên mới không trả lời thêm.

Gia Hưng đổi sang một câu hỏi khác "Con thích Saint không?"

Nghe xong câu này Lưu Minh liền nhìn qua Saint, cậu nhóc nhìn thấy ánh mắt của ba dịu dàng nhìn mình liền mềm lòng. Nhưng thằng nhóc này vẫn cứ thích lắc đầu "Ba Saint rất hay quản nha, lại còn không cho đi chơi, điểm kém sẽ bị mắng cả ngày."

Gia Hưng cười hài lòng "Vậy còn ta."

Lưu Minh ngẫm nghĩ "Chú thì giúp con trị bệnh này, còn mua rất nhiều quà này."

Đúng thật là ghét cho ngọt cho bùi.

Saint nghe xong câu này liền ủ rũ, cậu lấy điện thoại gọi cho Đông Hằng nhưng anh không nghe máy. Đến lúc có kẻ thứ ba xuất hiện thì cậu phải trải qua cảm giác như thế này một mình sao?



Lưu Minh lắc cánh tay Saint "Nhưng sao con cứ phải đến đây khám vậy ba, con đã không còn biểu hiện trầm cảm rồi mà?"

Saint ôm vai Lưu Minh, nhẹ giọng "Bệnh khỏi hay chưa không phải con nói là được, phải nghe lời bác sĩ."

Nói dứt câu này Saint bỗng nghĩ được một điều. Cậu khó chịu nhìn Gia Hưng, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm giác khó tả truyền hết lên mặt rồi biểu hiện ra "Anh đừng nói vì chuyện này nên đã làm bệnh án giả bắt Lưu Minh đi tái khám?"

Gia Hưng cười cười như bị Saint nói trúng "Cậu nói xem, rõ ràng như vậy à?"

Saint nói "Anh nghĩ anh làm mọi việc thành ra như vậy thì Đông Hằng sẽ thích sao?"

Ánh mắt Gia Hưng trở lại vẻ hiền từ, dùng âm điệu thường ngày đối với bệnh nhân nói ra "Nếu như cậu không còn cơ hội nói ra thì... anh ấy làm sao biết được?"

Saint vội lấy điện thoại gọi cho Đông Hằng một lần nữa, chưa kịp mở máy đã bị Gia Hưng giành lấy. Saint lớn tiếng "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Gia Hưng nói "Đơn giản thôi, chỉ cần cậu biến mất là được."

Lưu Minh cảm thấy không ổn, nhân lúc Gia Hưng không để ý liền lén gọi báo ba mình. Không biết Đông Hằng đang bận gì mà không bắt máy khiến Lưu Minh càng cảm thấy lo sợ.

Saint không muốn nói nhiều, cậu nắm lấy tay Lưu Minh dẫn nhóc hướng ra cửa "E rằng đề nghị của anh không ổn rồi, không hẹn gặp lại."

Gia Hưng lớn tiếng "Là tại cậu, tất cả đều tại cậu. Tại sao cậu lại xuất hiện chứ? Đông Hằng là của tôi cơ mà."

Saint sững người "Ở đây có trẻ nhỏ, anh đừng làm nó sợ."

Gia Hưng nói "Lưu Minh, con chọn chú hay là Saint đây?"

Lưu Minh giọng tự nhiên "Nếu bắt buộc phải lựa chọn, tất nhiên con sẽ chọn ba của mình."

Bao nhiêu tâm quyết nuông chiều Lưu Minh cũng không đổi lại sự lựa chọn của đứa trẻ này. Anh có phải đã quá tự mãn rồi không, anh tự tin mình thắng đến nỗi trở mặt nhanh như thế. Nếu Lưu Minh không hướng về mình, sợ rằng Đông Hằng cũng sẽ như thế. Chút hy vọng ít ỏi còn lại cũng không còn.

Lưu Minh nói thêm "Nếu chú Gia Hưng thấy cưng chiều con uổng phí thì con sẽ trả lại những món đồ chú đã tặng. Giant con cũng trả, công chăm sóc con cũng sẽ không đòi."

Gia Hưng cười nói "Mấy thứ đó ta lấy làm gì? Đều là món đồ bỏ đi."

Hai người không nói nữa liền trực tiếp ra về. Saint vừa mở cửa liền thấy Đông Hằng chạy đến đứng trước mặt mình "Sao anh đến đây?"

Đông Hằng thở gấp "Hai người gọi nhiều cuộc như vậy nên anh sợ là có chuyện."

Saint nhìn Lưu Minh rồi nhìn lại anh "Không có chuyện gì cả, về thôi."

Đông Hằng nghiêng đầu khó hiểu nhìn vào bên trong phòng "Gia Hưng này, cậu thấy Lưu Minh ổn cả rồi chứ?"

Gia Hưng ủ rũ nhìn Đông Hằng, cậu bày ra gương mặt buồn tủi muốn người khác thương cảm "Ổn cả rồi, sau này không cần đến nữa."

Đông Hằng thấy gương mặt Gia Hưng trông không ổn nên muốn lách người qua Saint định vào xem tình hình, nhưng khi vào được bên trong lại bị câu nói của Saint làm cho sững người lùi lại "Không được vào."

Đông Hằng không hiểu chuyện gì khiến bản thân anh càng khó chịu. Anh muốn về nhà nói rõ mọi chuyện liền chạy xe với tốc độ rất nhanh.

Về đến nhà Saint không thèm nhìn mặt Đông Hằng. Cậu đi thẳng lên phòng rồi nằm dài trên giường. Khi ở bệnh viện cậu còn tưởng Gia Hưng sẽ là một màn đánh ghen hoặc hạ sát trừ khử cậu. Anh ta lấy quyền gì mà bảo mình biến mất?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau