Không Phải Tự Nguyện Ở Chung

Chương 3

Trước Sau
Lộ Giai không xuất hiện nữa, bác Lộ cho cô nghỉ học, làm thủ tục xuất ngoại. Dương Thừa Thượng quyết tâm cầu xin hiệu trưởng cho thuê phòng KTX nhưng bởi vì gần tốt nghiệp, không thể sắp xếp được, vì vậy tạm thời chen chút cùng phòng KTX với Thiệu Vũ.

Thiệu Vũ đối với chuyện này lòng cũng mang áy náy, chia nửa giường cho Dương Thừa Thượng, Hồng Tuyên đối với chuyện này nháy mắt, cười nói: "Sao? Bắt tay làm hoà rồi hả?"

"Đây là huynh đệ trượng nghĩa!" Thiệu Vũ dựng ngón tay cái, xoay người ôm ôm Dương Thừa Thượng đang ngồi ở trên giường đọc sách, "Đáng để kết giao!"

Dương Thừa Thượng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Thiệu Vũ vẫn cười đùa, vết thương ở trán đã chậm rãi khép lại. "Dương Thừa Thượng, anh cũng rãnh rỗi quá hả? Đến lúc này còn xem Tiểu Thuyết Võ Hiệp?"

"Ừm, không muốn học Đại Học"

"Hả?" Thiệu Vũ ngẩn ra, nụ cười trên mặt trong nháy mắt tắt đi: "Tại sao?"

"Không có tại sao. Chính là không muốn học" dáng vẻ Dương Thừa Thượng như thể không có chuyện gì, ánh mắt bình tĩnh không lay động. Hồng Tuyên tiến tới: "Lẽ nào anh cùng Lộ Giai ra nước ngoài du học?"

Dương Thừa Thượng lắc đầu, đáp lại lời nói đùa này một cách nghiêm túc: "Tôi không thích Lộ Giai"

"Thiệt hay giả?" Hồng Tuyên hiếu kỳ: "Thiệu Vũ, vậy ngày xưa cậu nghĩ oan cho người khác. Làm tôi còn định thành lập "Liên minh thất tình" cho hai người đây"

Thiệu Vũ vỗ vỗ đầu của cậu, vứt cậu qua một bên.

Học sinh lớp 12 tự học khổ cực trở về, thời gian đã qua mười giờ rưỡi. Dương Thừa Thượng vào nhà tắm rửa sạch sẽ, Thiệu Vũ bưng một tô mì đưa tới: "Vẫn còn nóng, ăn nhanh đi"

Dương Thừa Thượng sửng sốt một chút, Hồng Tuyên kêu la: "Không giống cậu nha! Thiệu Vũ cậu không có lương tâm, tôi với cậu học chung với nhau ba năm, cậu cũng chưa từng mua đồ ăn khuya cho tôi a"

"Đi đi đi, ngày hôm nay không phải dẫn theo cậu đi ăn sao?" Thiệu Vũ cầm chén đặt lên tay Dương Thừa Thượng, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt đi ra ngoài. Dương Thừa Thượng chậm rãi ăn mì, lúc lên giường ngủ cũng gần 12 giờ.

Đèn đã sớm tắt, Thiệu Vũ sờ soạng bò lên giường. Trời nóng nực, trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, Thiệu Vũ giật lại một nửa, nhờ ánh trăng thấy hai mắt của Dương Thừa Thượng vẫn còn mở, nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa ngủ?"

Dương Thừa Thượng hơi xê dịch, âm thanh có chút khàn: "Muốn hút thuốc"

"Vãi, anh nghiện thuốc lá mấy năm rồi hả?" Thiệu Vũ nằm xuống sát bên anh. Giường quá nhỏ, hai người ngủ có chút chật. May là Dương Thừa Thượng thân nhiệt vẫn hơi lạnh, không phải vậy ngày nắng to như hôm nay cậu khẳng định không chịu nổi.

"Cấp 2 đã bắt đầu hút, không hút sẽ khó chịu". Anh lại hơi xê dịch, bàn tay lấy hộp thuốc lá dưới gối, ngậm một điếu, ánh lửa loé lên, anh hít sâu một cái.

"Đúng là to gan". Thiệu Vũ bắt lấy cánh tay anh kéo kéo, đầu cơ hồ đặt trên cổ anh: "Trên người anh lại không có mùi thuốc lá" Cậu cảm nhận được một mùi hương dễ chịu, lại nhích nhích thêm về phía trước.

Dương Thừa Thượng thả ra một làn khói, tay run run, ánh mắt mập mờ, trong lúc nhất thời muốn tránh, nhưng không thể lui được nữa, chỉ có thể cứng ngắc mặc cậu nhích sát lại. Da trên cổ đụng vào chóp mũi của cậu, Dương Thừa Thượng không thể kiềm được mà run lên.

"Anh rất lanh?" Thiệu Vũ hơi kinh ngạc.

"Không lạnh" Dương Thừa Thượng hút mạnh một hơi thả một làn khói, để bình tĩnh lại tâm tình đang xao động: "Giúp tôi tìm cái gì để tàn thuốc"

Thiệu Vũ nghiêng người về phía giường để tìm: "Không có cái gì.......A, lấy cái này đi" cậu đưa tới một hộp giấy nhỏ: "Lúc trước đựng bánh bích quy"

Buổi tối rất yên tĩnh, Thiệu Vũ nhẹ giọng nói: "Dương Thừa Thượng, anh thật sự không định học đại học sao?"

"Ừm"

"Vậy anh định làm gì? Đi làm công?"

"Có lẽ vậy"



"Nhà thiếu tiền sao?" Thiệu Vũ nhích lại gần, ngữ khí thản nhiên, không do dự.

Dương Thừa Thượng bật cười: "Cũng không phải vậy. Này, cậu hỏi vấn đề này hơi tế nhị, nếu khiến tôi sản sinh phức cảm tự ti thì sao?"

"Cái rắm, lòng anh cứng cỏi như tôi. Tôi bị bà chủ nhà đối xử không chút nhân từ cũng không chút bận lòng. Tôi không có tiền, không có tiền không thể cùng con gái của bà ấy qua lại, thế nhưng tôi sẽ nổ lực, nổ lực đạt đến tiêu chuẩn Kim Quy tế!"

"Sau đó cưới Lộ Giai sao?"

"Không nhất định, có thể đến lúc đó cô ấy căn bản đã được gả đi" Ánh mắt Thiệu Vũ sáng lên, lông mày nhướng lên, bộ dạng tự tin.

Cậu không có gia thế tốt, không có nhiều gia sản, mua cái gì dùng bao nhiêu tiền đều phải xem xét giá cả. Nghe người khác dùng ngôn từ sỉ nhục, trong lòng cũng khó chịu.

Thế nhưng cũng không vì vậy mà bận lòng.

Cậu vẫn đơn giản, vẫn dũng cảm tiến lên.

Không có tiền thì sao?

Ta sẽ nổ lực!

Tự ti mới là thứ tồn tại có giá thấp kém nhất.

Dương Thừa Thượng nhìn đường viền mơ hồ trên mặt cậu, tâm có chút động, càng rộng càng lớn. Anh đem thuốc dập đi, bỏ vào hộp giấy.

"Ngu ngốc, cậu cũng thật là kiên cường"

Thiệu Vũ nở nụ cười, "Anh mới biết sao? Dương Thừa Thượng, anh cũng thật là bạn tốt. Mục tiêu của tôi là B đại, anh nghĩ sao?"

"Tôi không lên đại học. Hơn nữa dựa vào kết quả học tập của tôi, cũng không thi đậu nơi đó"

"Này, anh không phải nhụt chí như vậy?"

"Ừm. Trước đây không phải cậu cũng cho rằng tôi không tồn tại sao? Tôi bình thường, không có đặt mục tiêu vào đại học xa như vậy. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình" Dương Thừa Thượng không cười, dựa vào ánh trăng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật lòng của anh.

Thiệu Vũ theo dõi anh một lúc, thân thể đột nhiên thả lỏng, thở dài: "Như vậy thật sự được không? Không đi học, cơ hội nổi bật hơn người sẽ phải khó khăn hơn nhiều"

"Thật không? Cậu có mục tiêu phấn đấu, tôi không có" Dương Thừa Thượng đưa tay dụi dụi con mắt: "Vì lẽ đó nổi bật hơn mọi người và cái gì đó, cũng phải trải qua cuộc sống thường ngày"

Thiệu Vũ cùng Dương Thừa Thượng thật ra là cùng thành phố, không cùng thị trấn, một ở Nam một ở Đông, cách hai giờ xe, ngôn ngữ cũng không thông.

Cha mẹ Thiệu Vũ kinh doanh nhỏ, ở thị trấn có thuê một cửa hàng bán hoa quả, bán cũng không tệ lắm, cho Thiệu Vũ đi học cũng không tính là vất vả. Cậu có một chị gái, lớn hơn năm tuổi, đã kết hôn.

Ngày thi đại học đến rất nhanh, có người đã định liệu trước, có người mờ mịt lúng túng.

Thiệu Vũ phòng thi không gặp Dương Thừa Thượng, thi xong lúc ra cửa trường nhìn thấy anh, vẫn là đồng phục học sinh, vóc người đã cất cao (cao hơn) không ít, trước đây cao ngang anh, giờ đã kém hơn nửa đầu rồi.

Thiệu Vũ thích cắt đầu đinh 1 phân, cảm thấy có sinh lực, nhưng Dương Thừa Thượng lại thích mái xéo nhưng cũng chỉ tới lỗ tai, còn lại ngang trán.

Trên tay anh cầm một bình nước, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vẻ mặt bình tĩnh.

"Thi thế nào?" Thiệu Vũ ôm lấy bờ vai của anh liền hỏi.

Dương Thừa Thượng đưa nước cho cậu, nhìn cậu vặn ra uống một hớp lớn, mới mỉm cười nói: "Ngu ngốc, tôi không phải đã sớm nói với cậu sao? Thi chả ra gì, có thể lấy được bằng tốt nghiệp tôi liền thắp hương tạ lễ rồi"



Thiệu Vũ nắm bờ vai của anh: "Nói nhảm. Vậy tôi cùng anh đi (đi lễ chùa..), thế nào?"

"Tâm không thành, ngu ngốc, Bồ Tát không nhận" Dương Thừa Thượng mím môi: "Thiệu Vũ, tôi đói, mời tôi ăn cơm đi"

Áp lực thi cử hoàn toàn bỏ xuống, Thiệu Vũ đem sách vở ba năm thu thập bán đi, bút ký cho đàn em thân thiết, cái không còn dùng đều tặng người khác hoặc vứt đi. Chờ thu dọn xong, cũng chỉ còn một rương đồ.

Hành lý của Dương Thừa Thượng so với cậu còn nhẹ nhàng hơn, Thiệu Vũ cầm điện thoại ra ngoài: "Này, anh cho tôi số điện thoại, tôi đến gọi cho anh"

Dương Thừa Thượng sửng sốt một chút: "Không dùng"

"Hả?"

"Nghỉ hè tôi sẽ tìm cậu chơi" Dương Thừa Thượng mỉm cười nói.

Lúc trước Thiệu Vũ có dẫn anh đi một lần, anh vẫn còn nhớ đường.

"Thật sao?" Thiệu Vũ ánh mắt sáng lên: "Chổ tôi có một ngọn núi, nhà nước có cấp một khu bảo vệ, tới lúc đó tôi dẫn anh đi chơi"

Dương Thừa Thượng gật đầu. Thiệu Vũ nằm uỵch xuống giường: "A a a, căn phòng tồi tàn này đã gắn bó ba năm, bình thường chán ghét, sao giờ lại có chút không nỡ rời đi"

"Ngu ngốc, đừng nói vậy, thi không đậu, lại chạy về đây để học lại"

"Dương Thừa Thượng, anh nguyền rủa tôi!"

Dạ hội tốt nghiệp là buổi tối ngày hôm sau, chương trình đã sớm tập luyện xong. Thiệu Vũ hát một ca khúc, cậu từng theo người ta học ghi ta nửa tháng, vì vậy mượn dịp này lên sân khấu biểu diễn chơi.

Dương Thừa Thượng cầm ly nước cam, ngồi ngay ngắn ở phía dưới nhìn điệu bộ của cậu, bắt đầu hát "Ánh trăng nói hộ lòng tôi".

Biểu lộ khi hát đặc biệt ý nhị. Dương Thừa Thượng nghĩ nếu sớm mấy tháng, hoặc là chuyện đêm hôm đó không có phát sinh, Thiệu Vũ này hiện tại nhất định sẽ dùng bài hát này tỏ tình Lộ Giai.

Nếu là như vậy, vậy buổi tối hôm nay, Thiệu Vũ kia sẽ không nghiêm mặt, một bộ dạng đau khổ chứ?

Nếu là như vậy, quan hệ giữa bọn họ, cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy.

Dương Thừa Thượng vỗ vỗ cái trán, ngồi ở góc, động đậy liên tục cũng không gây chú ý. Huống chi ánh đèn được cố ý làm tối đi.

Ngón tay trên trán hướng phía dưới đè ép, xua đi những tâm tư phức tạp và những khổ sở ẩn giấu ở nơi sâu xa nhất của đáy lòng kia. Những cảm xúc đè nén kia đều dâng lên mặt, khiến khuôn mặt bình thường có chút vặn vẹo.

Ban đầu tình cảm của anh có chút khác thường, vẫn chôn cất.

Thẳng đến lúc này, giờ khắc này, nghe được thanh âm của người kia ngay ở bên tai, mới hơi biểu lộ ra.

Vạn kiếp bất phục, vực sâu giống như là muốn nuốt chửng lấy anh. Dương Thừa Thượng nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt vặn vẹo chậm rãi bình phục lại.

Anh hỏi em yêu anh sâu bao nhiêu, em yêu anh có mấy phần.

Tình của em là thật, trái tim của em cũng vậy.

Có ánh trăng kia chứng minh cho lòng em.

Ngu ngốc, lúc bắt đầu, không nên đến gần tôi là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau