Chương 34
Trần Thúc bôi chút thuốc lên vài vết roi kia, hắn hạ tay tàn nhẫn, trên cánh tay Giang Tiểu Nhạc, trên người đều có vài vết đỏ, nổi bật trên da thịt trắng nõn, càng thêm có vẻ đáng thương.
Giang Tiểu Nhạc cũng không đau, chuyên chú nhìn Trần Thúc, nhìn hắn nhăn mày ảo não, làm Giang Tiểu Nhạc rất sung sướng.
Cậu nghĩ, bị đánh vài cái cũng đáng!
Trần Thúc bị cậu nhìn chằm chằm đến không kiên nhẫn, chậc một tiếng, đánh lên đùi cậu, nói: "Đừng nhìn, còn có thể nhìn chằm chằm, không đau hả?"
Giang Tiểu Nhạc hừ nhẹ thanh, lại nhấp môi cười.
Trần Thúc nhìn cậu một cái, rốt cuộc nhớ tới chính sự, nói: "Đi, gọi điện thoại."
Giang Tiểu Nhạc không ngượng ngùng, thống khoái mà cầm di động gọi cho Triệu Tứ. Đêm đã khuya, bên kia qua hồi lâu mới thấy Triệu Tứ bắt máy, thực ầm ĩ, mơ hồ có thể nghe ra là ở Ktv, âm thanh hỗn tạp truyền ra bài hát tình của ai đó đang hát.
Triệu Tứ uống xong rượu, bắt mắt hừ một tiếng, Giang Tiểu Nhạc kêu một câu "Triệu ca", lúc này Triệu Tứ mới phản ứng lại nở nụ cười, "Tiểu Nhạc a, như thế nào giờ này nhóc lại tìm Triệu ca? Cùng nhau ra tới chơi a! Địa điểm nhóc biết mà."
Giang Tiểu Nhạc thần sắc bình đạm, nói: "Triệu ca, tôi có việc muốn nói."
Triệu Tứ gân cổ lên nói: "Có việc gì ngày mai lại nói, ca ca không vội." Hắn nói chơi, bên kia cười vang, có người thúc giục Triệu Tứ tắt điện thoại, Triệu Tứ vừa định tắt, liền nghe thiếu niên nói: "Triệu ca, cái chuyện chính sự kia anh nói kia, tôi không tham gia."
Triệu Tứ cho rằng chính mình nghe nhầm rồi, nói: "Nhóc nói cái gì?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, Trần Thúc chính nhìn cậu, lòng bàn tay cậu ướt đẫm. Giang Tiểu Nhạc một tay cầm di động, một tay lau mồ hôi vào tờ khăn giấy, nghiêm túc mà xoa tay Trần Thúc, nói: "Tôi không đi."
Qua vài giây, liền nghe Triệu Tứ rống lên câu, "Tụi bây câm miệng hết coi, đóng cửa lại."
Triệu Tứ nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó chưa tỉnh ngủ?!"
Giang Tiểu Nhạc không nói gì. Triệu Tứ lấy chân đá chai bia trên bàn trà lăn xuống, sau một lúc lâu, nói: "Không muốn làm...........được, Giang Tiểu Nhạc, ngày mai tới tìm tao, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."
Tắt điện thoại, trong phòng lập tức an tĩnh xuống dưới, Trần Thúc nói: "Ngày mai, chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lắc lắc đầu, nói: "Tôi đi."
Trần Thúc nhớ tới Triệu Tứ người này, hắn cùng người này cũng không có giao thoa gì, nhưng cũng biết, Triệu Tứ để có thể đi tới ngày hôm nay, không phải loại người dễ đối phó.
Trần Thúc nói: "Chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lại rất kiên quyết, nói: "Trần Thúc, chuyện này tôi có thể giải quyết."
Trần Thúc trầm mặc không nói. Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhịn không được ngoéo ngón tay hắn một cái, Trần Thúc lùi về đi, Giang Tiểu Nhạc lại đến càng gần, nhỏ giọng nói: "Trần Thúc, anh thật tốt."
Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có cái gì tốt."
Giang Tiểu Nhạc rũ mắt cười cười, cậu mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, nhìn thực ngoan ngoãn, đáng yêu.
"Ba tôi là tên nghiện cờ bạc," Giang Tiểu Nhạc nói, "Tôi chưa từng gặp mẹ mình, bà ngoại nói bà ta không cần tôi, bởi vì ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bà ta không muốn chịu khổ, liền bỏ đi."
Giang Tiểu Nhạc nói thực bình tĩnh, Trần Thúc nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu không ngẩng đầu, từ dưới sô pha lấy ra một bộ bài, bài bình thường, trong tay Giang Tiểu Nhạc trở nên dị thường nghe lời, tẩy bài đều tẩy đến gọn gàng mà hoa lệ.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Khi còn nhỏ, người khác có rất nhiều đồ chơi, tôi chỉ có đồ chơi là cái này ——"
Cậu cũng không thèm nhìn tới, tùy ý lấy hai ngón tay xào bài, Trần Thúc nhìn mà cảm thán vương bài.
Trên mặt Giang Tiểu Nhạc không có gì biểu tình, nói: "Ba tôi từ nhỏ sẽ dạy tôi đánh bài."
"Khi bà ngoại qua đời, trong nhà cũng chỉ có tôi và hắn, hắn thích đánh bài, cũng thích uống rượu," Giang Tiểu Nhạc nói, nhíu hạ mi, thay đổi cái từ, "Say rượu."
"Ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bị người đuổi theo muốn nợ, hắn không có tiền, liền đi trộm đồ vật, xó khi đoạt lấy, sau đó lại bị bắt lên. Kỳ thật lúc ấy, lòng tôi một chút đều không khổ sở, còn đang suy nghĩ, nếu là hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong ngục giam thì tốt rồi."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Trong nhà, nợ người ta quá nhiều, tôi liền bỏ trốn, lúc sau giống như ông ta trộm đạo lừa gạt........" cậu nhìn Trần Thúc, nói, "Kỳ thật tôi đều trải qua, hơn nữa trải qua rất nhiều rất nhiều, chỉ cần có tiền, có ăn cái gì cũng làm."
"Trần Thúc, tôi không như anh nghĩ rất sạch sẽ."
Giang Tiểu Nhạc nghĩ, cậu là bùn lầy, dơ bẩn từ trong xương cốt, chỉ có Trần Thúc, ngây ngốc mà cảm thấy cậu tốt, cậu sạch sẽ, tin tưởng cậu sẽ có tương lai rộng thoáng xán lạn.
Nhưng Trần Thúc căn bản không biết, không có hắn, Giang Tiểu Nhạc cái gì đều không có.
Giang Tiểu Nhạc cũng không đau, chuyên chú nhìn Trần Thúc, nhìn hắn nhăn mày ảo não, làm Giang Tiểu Nhạc rất sung sướng.
Cậu nghĩ, bị đánh vài cái cũng đáng!
Trần Thúc bị cậu nhìn chằm chằm đến không kiên nhẫn, chậc một tiếng, đánh lên đùi cậu, nói: "Đừng nhìn, còn có thể nhìn chằm chằm, không đau hả?"
Giang Tiểu Nhạc hừ nhẹ thanh, lại nhấp môi cười.
Trần Thúc nhìn cậu một cái, rốt cuộc nhớ tới chính sự, nói: "Đi, gọi điện thoại."
Giang Tiểu Nhạc không ngượng ngùng, thống khoái mà cầm di động gọi cho Triệu Tứ. Đêm đã khuya, bên kia qua hồi lâu mới thấy Triệu Tứ bắt máy, thực ầm ĩ, mơ hồ có thể nghe ra là ở Ktv, âm thanh hỗn tạp truyền ra bài hát tình của ai đó đang hát.
Triệu Tứ uống xong rượu, bắt mắt hừ một tiếng, Giang Tiểu Nhạc kêu một câu "Triệu ca", lúc này Triệu Tứ mới phản ứng lại nở nụ cười, "Tiểu Nhạc a, như thế nào giờ này nhóc lại tìm Triệu ca? Cùng nhau ra tới chơi a! Địa điểm nhóc biết mà."
Giang Tiểu Nhạc thần sắc bình đạm, nói: "Triệu ca, tôi có việc muốn nói."
Triệu Tứ gân cổ lên nói: "Có việc gì ngày mai lại nói, ca ca không vội." Hắn nói chơi, bên kia cười vang, có người thúc giục Triệu Tứ tắt điện thoại, Triệu Tứ vừa định tắt, liền nghe thiếu niên nói: "Triệu ca, cái chuyện chính sự kia anh nói kia, tôi không tham gia."
Triệu Tứ cho rằng chính mình nghe nhầm rồi, nói: "Nhóc nói cái gì?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, Trần Thúc chính nhìn cậu, lòng bàn tay cậu ướt đẫm. Giang Tiểu Nhạc một tay cầm di động, một tay lau mồ hôi vào tờ khăn giấy, nghiêm túc mà xoa tay Trần Thúc, nói: "Tôi không đi."
Qua vài giây, liền nghe Triệu Tứ rống lên câu, "Tụi bây câm miệng hết coi, đóng cửa lại."
Triệu Tứ nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc mẹ nó chưa tỉnh ngủ?!"
Giang Tiểu Nhạc không nói gì. Triệu Tứ lấy chân đá chai bia trên bàn trà lăn xuống, sau một lúc lâu, nói: "Không muốn làm...........được, Giang Tiểu Nhạc, ngày mai tới tìm tao, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."
Tắt điện thoại, trong phòng lập tức an tĩnh xuống dưới, Trần Thúc nói: "Ngày mai, chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lắc lắc đầu, nói: "Tôi đi."
Trần Thúc nhớ tới Triệu Tứ người này, hắn cùng người này cũng không có giao thoa gì, nhưng cũng biết, Triệu Tứ để có thể đi tới ngày hôm nay, không phải loại người dễ đối phó.
Trần Thúc nói: "Chúng ta cùng đi."
Giang Tiểu Nhạc lại rất kiên quyết, nói: "Trần Thúc, chuyện này tôi có thể giải quyết."
Trần Thúc trầm mặc không nói. Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhịn không được ngoéo ngón tay hắn một cái, Trần Thúc lùi về đi, Giang Tiểu Nhạc lại đến càng gần, nhỏ giọng nói: "Trần Thúc, anh thật tốt."
Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có cái gì tốt."
Giang Tiểu Nhạc rũ mắt cười cười, cậu mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, nhìn thực ngoan ngoãn, đáng yêu.
"Ba tôi là tên nghiện cờ bạc," Giang Tiểu Nhạc nói, "Tôi chưa từng gặp mẹ mình, bà ngoại nói bà ta không cần tôi, bởi vì ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bà ta không muốn chịu khổ, liền bỏ đi."
Giang Tiểu Nhạc nói thực bình tĩnh, Trần Thúc nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu không ngẩng đầu, từ dưới sô pha lấy ra một bộ bài, bài bình thường, trong tay Giang Tiểu Nhạc trở nên dị thường nghe lời, tẩy bài đều tẩy đến gọn gàng mà hoa lệ.
Giang Tiểu Nhạc nói: "Khi còn nhỏ, người khác có rất nhiều đồ chơi, tôi chỉ có đồ chơi là cái này ——"
Cậu cũng không thèm nhìn tới, tùy ý lấy hai ngón tay xào bài, Trần Thúc nhìn mà cảm thán vương bài.
Trên mặt Giang Tiểu Nhạc không có gì biểu tình, nói: "Ba tôi từ nhỏ sẽ dạy tôi đánh bài."
"Khi bà ngoại qua đời, trong nhà cũng chỉ có tôi và hắn, hắn thích đánh bài, cũng thích uống rượu," Giang Tiểu Nhạc nói, nhíu hạ mi, thay đổi cái từ, "Say rượu."
"Ba tôi thiếu rất nhiều tiền, bị người đuổi theo muốn nợ, hắn không có tiền, liền đi trộm đồ vật, xó khi đoạt lấy, sau đó lại bị bắt lên. Kỳ thật lúc ấy, lòng tôi một chút đều không khổ sở, còn đang suy nghĩ, nếu là hắn vẫn luôn bị nhốt ở trong ngục giam thì tốt rồi."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Trong nhà, nợ người ta quá nhiều, tôi liền bỏ trốn, lúc sau giống như ông ta trộm đạo lừa gạt........" cậu nhìn Trần Thúc, nói, "Kỳ thật tôi đều trải qua, hơn nữa trải qua rất nhiều rất nhiều, chỉ cần có tiền, có ăn cái gì cũng làm."
"Trần Thúc, tôi không như anh nghĩ rất sạch sẽ."
Giang Tiểu Nhạc nghĩ, cậu là bùn lầy, dơ bẩn từ trong xương cốt, chỉ có Trần Thúc, ngây ngốc mà cảm thấy cậu tốt, cậu sạch sẽ, tin tưởng cậu sẽ có tương lai rộng thoáng xán lạn.
Nhưng Trần Thúc căn bản không biết, không có hắn, Giang Tiểu Nhạc cái gì đều không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất