Chương 9
Mùa đông năm nay phá lệ cực kì lạnh, trong nháy mắt cũng đã qua cuối năm.
Đây là cái Tết đầu tiên của Giang Tiểu Nhạc ở thành phố H, nơi thành thị nhỏ, đón năm mới, ngay cả Tây Thành dơ bẩn, náo loạn cũng treo đèn màu, dán giấy hồng, có vài phần không khí náo nhiệt.
Giang Tiểu Nhạc không thích ăn Tết. Trên đường, ít người đến đáng thương, giống như về rừng chim mỏi, đều rào rạt mà bay đi, chỉ còn lại có thưa thớt mấy con, cô hồn dã quỷ du đãng.
Mọi nhà đều treo ngọn đèn dầu sáng ngời, đầu đường càng thêm lạnh lẽo. Giang Tiểu Nhạc theo bản năng mà muốn đi tìm Trần Thúc. Trần Thúc không hề như trước mà cự tuyệt hắn, có khi sẽ cho Giang Tiểu Nhạc ở nhà hắn ngủ một giấc, nhưng mà hắn không thích Giang Tiểu Nhạc ôm hắn ngủ.
Thằng nhóc kia hai cánh tay thon gầy, nhưng không biết lấy đâu ra sức, vô cùng lớn mà ôm hắn, khi ngủ say đầu chôn vào cổ hắn, lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, quả thực làm Trần Thúc đau đầu.
Ngày đó khi đón năm mới, Giang Tiểu Nhạc lại đi tìm Trần Thúc, Trần Thúc ở bên cửa sổ hút thuốc, hắn nói: "Đừng đến, ông đây mấy ngày nay nghỉ ngơi, có tiền cũng không tiếp."
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt một chút, nhìn Trần Thúc. Mặt Trần Thúc không có biểu tình gì, một khuôn mặt trắng nõn, môi mỏng, mắt đào hoa ẩn tình, không cười thì thôi nhưng khi cười lại có vài phần mỉa mai lạnh lẽo.
Giang Tiểu Nhạc chưa bao giờ nghe qua làm nghề này còn được nghỉ ngơi, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Tôi không muốn ngủ"
Một Trần Thúc tay đặt ở cửa sổ, năm ngón tay thon dài, kẹp điếu thuốc, nói: "Nói không tiếp, đóng cửa, đóng cửa, đã hiểu sao? Nhóc con, đừng ăn vạ"
Giang Tiểu Nhạc mấp máy miệng, quay đầu đi rồi. Cậu đi đến cuối hẻm, lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, Trần Thúc đơn bạc thon gầy, phảng phất gió thổi qua, liền có thể bẻ gãy, trời đông giá rét lạnh thấu xương.
Giang Tiểu Nhạc trở về nhà xưởng trùm mền, Chu Lương cùng mấy tên thiếu niên đang đánh lửa. Bếp điện từ đơn sơ, nồi canh sôi sùng sục, trong phòng mùi hương lẩu bay khắp nơi. Giang Tiểu Nhạc chậm chạp qua đi ngồi, Chu Lương nắm lấy bả vai cậu, ái muội nói: "Sao rồi, Trần Thúc lại không để ý tới mày?"
Khu Tây Thành rồng rắn hỗn tạp, căn bản không có bí mật, Giang Tiểu Nhạc tìm Trần Thúc, bọn họ cũng đều biết. Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, không hé răng.
Chu Lương nói: "Tao nói nè mày tìm Trần Thúc làm gì, mày thích nam nhân, nơi này không phải không có người tốt hơn Trần Thúc, so với hắn còn trẻ tuổi hơn, tính tình tốt hơn."
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Đột nhiên, Chu Lương nhìn tai hắn, nói: "Có phải Trần Thúc đặc biệt tốt không?"
Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình mà nhìn cậu, Chu Lương vẫy vẫy tay, cười mỉa nói: "Bọn họ đều nói như thế."
"Ăn lẩu, ăn lẩu."
Mấy người họ vừa ăn vừa mở mấy lon bia, Giang Tiểu Nhạc bị Chu Lương lôi kéo cũng cầm một lon uống lên miệng.
Chu Lương cười hì hì hỏi hắn: "Uống ngon không?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không ngon."
Mấy người họ cười vang, đều là mầy thằng thiếu niên choai choai mới lớn, bọn họ kêu lên: "Uống, nào có nam nhân nào không biết uống rượu!"
Giang Tiểu Nhạc lại uống một ngụm, bất tri bất giác, một lon bia liền thấy đáy, mặt cậu liền đỏ.
"Hai ngày trước, Triệu ca tìm tao" Chu Lương nói, "Hắn hỏi tao, muốn phát tài không? Nói có thể mang theo chúng ta kiếm tiền."
Triệu ca là Triệu Tứ, Giang Tiểu Nhạc nghe nói qua, Triệu Từ đi là đại ca của khu Tây Thành, trà trộn vào thành phố H mở quán bar, tiệm uốn tóc, sòng bạc.
Chu Lương nói: "Bọn mày nghĩ thế nào?"
Mấy người họ liếc nhau, đều có vài phần động tâm, Chu Lương nói: "Bằng không chúng ta cứ như thế này, kiếm chác không nhiều đủ sống?"
"Tiểu Nhạc, mày nghĩ sao?"
Giang Tiểu Nhạc uống hết một lon bia, phản ứng chậm chạp, sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Chu Lương, Chu Lương tức khắc liền vui vẻ, duỗi tay véo gương mặt Giang Tiểu Nhạc, "Không phải chứ người anh em, mới một lon bia liền say?"
Giang Tiểu Nhạc nhăn chặt mày, chụp tay hắn, nói: "Đừng đụng tôi"
Chu Lương còn muốn nói, liền nghe một người nhỏ giọng nói: "Lương ca, em...em không đi cùng."
Hắn ấp a ấp úng, nói: "Ba mẹ em mới gọi điện thoại, khả năng không quá hai ngày phải về nhà."
Bọn họ, những người này, có không nhà để về, cũng có người rời nhà trốn đi.
Chu Lương trầm mặc trong chốc lát, cầm lấy một lon bia đưa vào tay đối phương, nói: "Về đi, trở về đi chúng ta nhất phách lưỡng tán, muốn thế nào thì tùy mày."
(*) 'Nhất phách lưỡng tán' nôm na là chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra.
Thiếu niên ngơ ngẩn mà nhìn hắn, đôi mắt đỏ, "Lương ca......"
Giang Tiểu Nhạc nhìn bọn họ, trong tay ôm lon bia, một hơi, lon bia liền quăn xuống đất.
Chu Lương hừ cười nói: "Này, đây không phải là chuyện tốt sao, khóc cái rắm."
"Tới, làm một lon!"
Mấy lon bia đều cụng vào cùng nhau, Giang Tiểu Nhạc cũng cụng theo, cậu nhìn bọn họ không kiêng nể gì mà nói giỡn, không biết sao, mơ mơ màng màng mà nhớ tới Trần Thúc. Trần Thúc đang làm gì? Hắn ngủ sao? Hắn vì cái gì mà không trở về nhà, hắn cũng không có nhà sao?
Đây là cái Tết đầu tiên của Giang Tiểu Nhạc ở thành phố H, nơi thành thị nhỏ, đón năm mới, ngay cả Tây Thành dơ bẩn, náo loạn cũng treo đèn màu, dán giấy hồng, có vài phần không khí náo nhiệt.
Giang Tiểu Nhạc không thích ăn Tết. Trên đường, ít người đến đáng thương, giống như về rừng chim mỏi, đều rào rạt mà bay đi, chỉ còn lại có thưa thớt mấy con, cô hồn dã quỷ du đãng.
Mọi nhà đều treo ngọn đèn dầu sáng ngời, đầu đường càng thêm lạnh lẽo. Giang Tiểu Nhạc theo bản năng mà muốn đi tìm Trần Thúc. Trần Thúc không hề như trước mà cự tuyệt hắn, có khi sẽ cho Giang Tiểu Nhạc ở nhà hắn ngủ một giấc, nhưng mà hắn không thích Giang Tiểu Nhạc ôm hắn ngủ.
Thằng nhóc kia hai cánh tay thon gầy, nhưng không biết lấy đâu ra sức, vô cùng lớn mà ôm hắn, khi ngủ say đầu chôn vào cổ hắn, lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, quả thực làm Trần Thúc đau đầu.
Ngày đó khi đón năm mới, Giang Tiểu Nhạc lại đi tìm Trần Thúc, Trần Thúc ở bên cửa sổ hút thuốc, hắn nói: "Đừng đến, ông đây mấy ngày nay nghỉ ngơi, có tiền cũng không tiếp."
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt một chút, nhìn Trần Thúc. Mặt Trần Thúc không có biểu tình gì, một khuôn mặt trắng nõn, môi mỏng, mắt đào hoa ẩn tình, không cười thì thôi nhưng khi cười lại có vài phần mỉa mai lạnh lẽo.
Giang Tiểu Nhạc chưa bao giờ nghe qua làm nghề này còn được nghỉ ngơi, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Tôi không muốn ngủ"
Một Trần Thúc tay đặt ở cửa sổ, năm ngón tay thon dài, kẹp điếu thuốc, nói: "Nói không tiếp, đóng cửa, đóng cửa, đã hiểu sao? Nhóc con, đừng ăn vạ"
Giang Tiểu Nhạc mấp máy miệng, quay đầu đi rồi. Cậu đi đến cuối hẻm, lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, Trần Thúc đơn bạc thon gầy, phảng phất gió thổi qua, liền có thể bẻ gãy, trời đông giá rét lạnh thấu xương.
Giang Tiểu Nhạc trở về nhà xưởng trùm mền, Chu Lương cùng mấy tên thiếu niên đang đánh lửa. Bếp điện từ đơn sơ, nồi canh sôi sùng sục, trong phòng mùi hương lẩu bay khắp nơi. Giang Tiểu Nhạc chậm chạp qua đi ngồi, Chu Lương nắm lấy bả vai cậu, ái muội nói: "Sao rồi, Trần Thúc lại không để ý tới mày?"
Khu Tây Thành rồng rắn hỗn tạp, căn bản không có bí mật, Giang Tiểu Nhạc tìm Trần Thúc, bọn họ cũng đều biết. Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn một cái, không hé răng.
Chu Lương nói: "Tao nói nè mày tìm Trần Thúc làm gì, mày thích nam nhân, nơi này không phải không có người tốt hơn Trần Thúc, so với hắn còn trẻ tuổi hơn, tính tình tốt hơn."
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Đột nhiên, Chu Lương nhìn tai hắn, nói: "Có phải Trần Thúc đặc biệt tốt không?"
Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình mà nhìn cậu, Chu Lương vẫy vẫy tay, cười mỉa nói: "Bọn họ đều nói như thế."
"Ăn lẩu, ăn lẩu."
Mấy người họ vừa ăn vừa mở mấy lon bia, Giang Tiểu Nhạc bị Chu Lương lôi kéo cũng cầm một lon uống lên miệng.
Chu Lương cười hì hì hỏi hắn: "Uống ngon không?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Không ngon."
Mấy người họ cười vang, đều là mầy thằng thiếu niên choai choai mới lớn, bọn họ kêu lên: "Uống, nào có nam nhân nào không biết uống rượu!"
Giang Tiểu Nhạc lại uống một ngụm, bất tri bất giác, một lon bia liền thấy đáy, mặt cậu liền đỏ.
"Hai ngày trước, Triệu ca tìm tao" Chu Lương nói, "Hắn hỏi tao, muốn phát tài không? Nói có thể mang theo chúng ta kiếm tiền."
Triệu ca là Triệu Tứ, Giang Tiểu Nhạc nghe nói qua, Triệu Từ đi là đại ca của khu Tây Thành, trà trộn vào thành phố H mở quán bar, tiệm uốn tóc, sòng bạc.
Chu Lương nói: "Bọn mày nghĩ thế nào?"
Mấy người họ liếc nhau, đều có vài phần động tâm, Chu Lương nói: "Bằng không chúng ta cứ như thế này, kiếm chác không nhiều đủ sống?"
"Tiểu Nhạc, mày nghĩ sao?"
Giang Tiểu Nhạc uống hết một lon bia, phản ứng chậm chạp, sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Chu Lương, Chu Lương tức khắc liền vui vẻ, duỗi tay véo gương mặt Giang Tiểu Nhạc, "Không phải chứ người anh em, mới một lon bia liền say?"
Giang Tiểu Nhạc nhăn chặt mày, chụp tay hắn, nói: "Đừng đụng tôi"
Chu Lương còn muốn nói, liền nghe một người nhỏ giọng nói: "Lương ca, em...em không đi cùng."
Hắn ấp a ấp úng, nói: "Ba mẹ em mới gọi điện thoại, khả năng không quá hai ngày phải về nhà."
Bọn họ, những người này, có không nhà để về, cũng có người rời nhà trốn đi.
Chu Lương trầm mặc trong chốc lát, cầm lấy một lon bia đưa vào tay đối phương, nói: "Về đi, trở về đi chúng ta nhất phách lưỡng tán, muốn thế nào thì tùy mày."
(*) 'Nhất phách lưỡng tán' nôm na là chỉ những chuyện hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra.
Thiếu niên ngơ ngẩn mà nhìn hắn, đôi mắt đỏ, "Lương ca......"
Giang Tiểu Nhạc nhìn bọn họ, trong tay ôm lon bia, một hơi, lon bia liền quăn xuống đất.
Chu Lương hừ cười nói: "Này, đây không phải là chuyện tốt sao, khóc cái rắm."
"Tới, làm một lon!"
Mấy lon bia đều cụng vào cùng nhau, Giang Tiểu Nhạc cũng cụng theo, cậu nhìn bọn họ không kiêng nể gì mà nói giỡn, không biết sao, mơ mơ màng màng mà nhớ tới Trần Thúc. Trần Thúc đang làm gì? Hắn ngủ sao? Hắn vì cái gì mà không trở về nhà, hắn cũng không có nhà sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất