Không Thay Đổi

Chương 4

Trước Sau
Vì vậy, Đào Diệp cũng không nói rõ chuyện nhà bác sĩ Lưu mới năm năm đã sinh 6 đứa trẻ là chuyện không tốt thế nào, ngược lại chính Du Đại Tuấn mới là người mang tâm lý hoảng hốt.

Đây có phải là chuyện tốt lành gì, hắn không muốn bên ngoài khoác lác với anh em, càng không muốn cùng Đào Diệp bàn chuyện, hắn sợ vợ mình không vui.

Hắn làm sao có thể nhỏ nhen như vậy đây.

Vợ hắn cùng hắn trải qua mười lăm năm kết làm vợ chồng, con của hai người cũng đã lớn, hắn muốn thì cũng còn gì là quan trọng nữa. Cứ xem như trước kia vợ hắn từng yêu thích người khác, ít nhất cuối cùng hắn cũng cưới được người ấy về, vợ hắn cũng có đôi mắt tinh tường biết chọn lão công, hắn việc gì phải bất mãn.

Dù sao người cùng vợ kí hiệu là hắn, con của hai người, sống chung cũng là với hắn. Du Đại Tuấn cảm thấy là một alpha tâm phải rộng rãi như biển cả, còn hắn cứ để bụng như vậy, thật sự quá khó coi.

Lấy lại tinh thần, Du Đại Tuấn quyết định kiếm chút chuyện để làm.

Đào Diệp hôm nay trực ca đêm, Ngả Diệp ở lại trường, chỉ một mình hắn ở nhà, cơm không cần nấu, thức ăn hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm lại là được.

Du Đại Tuấn quét dọn nhà từ trong ra ngoài, nhớ đến lúc trước vợ hắn muốn sắp xếp lại bút ký thời đại học,liền dứt khoát đi sửa sang lại.

Thời đại học, Đào Diệp là một người cực kì nổi tiếng, thành tích ở các khoa đều không nổi trội, ngoại trừ Đào Diệp có thành tích tốt, nên đều cho Đào Diệp đảm nhiệm phần tổng kết.

Mỗi bút ký của từng khoa đều được lưu trữ trong Notebook để tiện sửa sang lại, hắn tốt xấu gì cũng phải giữ lại, sau này còn có thể lấy ra xem.

Mãi cho đến bây giờ, Du Đại Tuấn mới biết Đào Diệp đều có thói quen viết bút ký, nhưng hắn tôn trọng chuyện ấy, chưa từng động vào, chỉ khi Đào Diệp cần giúp hắn mới hỗ trợ.

Du Đại Tuấn bắt đầu từ kệ cao nhất, đem năm sáu rương đồ lớn, mỗi một rương đều là tài liệu và notebook, cũng chính là kỉ niệm của Đào Diệp thời đại học.

Những công việc vặt vãnh này thường sẽ làm đến chán, nhưng Du Đại Tuấn càng làm càng thấy hăng say. Nếu có tình cờ tìm ra được vài cuốn sách cũ của Đào Diệp, Du Đại Tuấn nhìn tên bút ký đều có thể cao hứng nửa ngày.

Du Đại Tuấn cùng Đào Diệp năm đó là bạn học, thế nhưng là hai thế giới, dù Du Đại Tuấn có nghĩ ra trăm phương nghìn kế tiếp cận đối phương, thì cũng không cách nào gần gũi Đào Diệp được.

Có lúc hắn đến đưa điểm tâm, Đào Diệp đã lên lớp, lúc hắn ở căng tin trường, thì Đào Diệp chết sống cũng không xuất hiện. Hắn luôn cố gắng muốn gần gũi Đào Diệp, dính y như sam, nhưng mà hắn không có cơ hội.

Hắn học tập Alpha đàn anh, đứng dưới kí túc xá của Omega hát tình ca, nhưng Đào Diệp cũng không liếc nhìn hắn một lần.

Bất quá khổ mấy cũng không sao, giờ mỹ nhân không phải là mẹ của con hắn sao, Du Đại Tuấn tự an ủi mình, vui vẻ tiếp tục làm.

Du Đại Tuấn chăm chú đọc tên sách và phân loại,hắn liền thuận tay cầm trúng một quyển nhìn như notebook, bèn thuận tay quăng vào đống notebook, từ bên trong liền rơi ra bức ảnh,"Sao lại có hình ở đây?"

Người trong ảnh Du Đại Tuấn rất quen mắt, chính là người hắn nhất kiến chung tình đây mà.

Trong hình Đào Diệp mặc lễ phục, như một tiểu quý tộc, đang diễn kịch kề vai bên cạnh nam chính.



Nam chính cũng là người Du Đại Tuấn quen biết, chính là nam nhân luôn xuất hiện cùng Đào Diệp. Alpha kia ôm eo vợ hắn, thân thể gần gũi kề cận, mà mấu chốt là, ánh mắt Đào Diệp dành cho người kia rất ngọt ngào, hắn nhìn mà đau lòng.

Ánh mắt ấy, thật không giấu được sự si mê.

Du Đại Tuấn không biết tâm tình khi mình mở notebook kia như thế nào.

Hắn như kẻ trộm, muốn nhìn thấu nội tâm, vừa cầu mong mình lại là người tốt duy nhất.

[ Ngày 8 tháng 10 năm 5072, nắng gắt]

Đã một tháng mình là tân sinh viên, hôm nay mình lại trúng tiếng sét ái tình.

[Ngày 3 tháng 11 năm 5072]

Y đúng là alpha mình mong ước, anh tuấn lại ham học hỏi, hài hước, học rộng tài cao. Đã từng nghĩ bản thân sẽ rất khó yêu một người, thế nhưng không nghĩ đến, khi gặp được

y tất cả đều trở thành có thể...

[Ngày 23 tháng 12 năm 5072]

Ngày mai là ngày diễn, nên chúng tôi luyện tập và dàn dựng tiết mục này cũng gần một tháng rồi, hy vọng ngày mai sẽ thuận lợi.

[Ngày 24 tháng 12 năm 5072]

Y tỏ tình với mình! Mình là Omega hạnh phúc nhất thế gian, mình cũng không dám nói với y là mình đã vui mừng như thế nào, chỉ mong sự vui vẻ này y cũng như mình, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc...

Một người trầm mê ái tình, một bộ dạng ngượng ngùng mà hạnh phúc của Đào Diệp, Du Đại Tuấn chưa từng thấy qua bao giờ, hắn ngây ngốc lật từng trang, rồi lại sững sờ khi biết được sự thật.

[Ngày 1 tháng 1 năm 5073, tuyết rơi]

Tôi chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ như vậy, ngày hôm nay lại bị một con gấu lớn lỗ mãng alpha thổ lộ,

hắn nói tên hai người đi chung rất toả sáng, tôi thật sự muốn nói cho hắn biết tên tôi và hắn chẳng có chút nào xứng đôi...

[Ngày 18 tháng 3 năm 5073, trời mưa]

Con gấu lỗ mãng kia làm sao biết được lịch học của tôi vậy, thật muốn lạy hắn một cái, ngay cả môn học tự chọn đều không nghe nổi nữa, thật may tôi vẫn còn rất chuyên nghiệp...

[Ngày 5 tháng 9 năm 5073, trời quang đãng]



Lễ khai giảng vừa vui vừa khổ, tôi có thể gặp lại được y, nếu như không bị tên gấu lỗ mãng kia phá buổi hẹn, thì sẽ càng vui hơn...

[Ngày 27 tháng 11 năm 5073, trời nhiều mây]

Rốt cuộc cũng phát hiện được ưu điểm của tên lỗ mãng kia, chính là mặt dày. Nhưng tôi hy vọng hắn dồn sự chú tâm vào người khác đi, tôi không muốn lặp lại chuyện vì phải trốn tránh hắn mà đặt thức ăn ở ngoài.

[Ngày 1 tháng 1 năm 5074, trời âm u]

Tên lỗ mãng kia nghĩ rằng đứng dưới kí túc xá hát tình ca sẽ làm tôi cảm động sao, mặt mũi của tôi đều vì hắn mà huỷ hết, có kiếp sau tôi cũng không cùng tên alpha ngu xuẩn kia cùng nhau, không cần nói cùng sinh hoạt, chỉ cần là tên đó lại gần tôi một chút, đã cảm thấy cực kì khó chịu rồi...

[Ngày 8 tháng 5 năm 5074, trời mưa nhỏ]

Tôi cảm thấy được cả trường đều biết đến chuyện tên alpha kia theo đuổi, thật là một chuyện sỉ nhục. Nghĩ đến hắn liền bực mình, nhưng lòng tôi chỉ hướng về phía y, tất cả đều là lỗi của tên lỗ mãng kia. Vạn cầu hắn không nên xuất hiện trước mặt tôi, chỉ cần hắn cười một cái, tôi liền thấy ác mộng...

[Ngày 23 tháng 10 năm 5074, trời mưa]

Y đối với tôi lạnh nhạt vô cùng, nhưng tôi nào có làm gì sai, tên gấu lỗ mãng kia vẫn quấn lấy tôi, hỏi tôi có thể cho hắn cơ hội không, từ trước đến nay chưa ai làm tôi cảm thấy buồn nôn như vậy, lại nghĩ có lòng tin theo đuổi được tôi chắc, viễn vông...

[Ngày 12 tháng 1 năm 5075, mưa to]

Tôi phát hiện y cùng omega khác trên giường, thân thể họ giao triền cùng nhau, tình yêu tôi chết rồi, tôi không thể nào yêu ai được nữa...

[Ngày 13 tháng 3 năm 5075]

Tại sao lại có chuyện này! Tôi cùng tên lỗ mãng kia nằm chung một giường, tôi bị ấn ký! Cuộc đời tôi coi như xong rồi, cư nhiên bị ấn kí bởi một người làm tôi buồn nôn! Quả thực có khả năng sao! Đời tôi thật sự bị huỷ!Tôi không nên uống rượu! Hối hận lớn nhất đời người là uống đến say mèm! Hết thật rồi!

[Ngày 29 tháng 4 năm 5075, mưa nhiều]

Mang thai.

[ Ngày 1 tháng 5 năm 5075, trời âm u]

Tên gấu lỗ mãng kia nói sẽ chịu trách nhiệm, đây coi như là phương pháp giải quyết tốt nhất. Sẩy thai rất nguy hiểm, gả cho ai mà không được, ít nhất hắn có rất nhiều tiền.

[Ngày 1 tháng 6 năm 5075, trời mưa lớn]

Tôi kết hôn, tình yêu cũng chết.

Trước mắt Du Đại Tuấn biến thành màu đen, nguyên lai ngày kết hôn đáng nhớ đó, đối với người hắn yêu say đắm, lại là ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau